Tập 01: Sau khi chuyển đi, tôi sẽ về quê và cưới cô gái đó
Flag 4: Nhóm dũng sĩ được chọn bắt đầu hành trình
0 Bình luận - Độ dài: 10,810 từ - Cập nhật:
Tan học, Akane dẫn đầu, theo sau là Hội trưởng hội học sinh Seiteikōji Misamori, bà Tsukimugi cùng những bạn học khác nghe tin kéo đến xem náo nhiệt, tất cả đứng thành từng hàng trước khu ký túc xá bỏ hoang.
“—Trông hoang tàn ghê nhỉ.”
“Thậm chí phải nói là sắp đổ sập rồi ấy chứ?”
“Hóa ra Sōta lại sống ở chỗ này ư… Thật đáng thương quá đi mất.”
“Giá như chúng ta quan tâm cậu ấy hơn một chút, có lẽ đã không đến mức này…”
Các bạn học nhao nhao bình luận, ai nấy đều nhìn Hatate Sōta với ánh mắt thương hại, cờ “Đồng cảm” nối đuôi nhau dựng lên trên đầu cậu, khiến Sōta suýt nữa thì “choáng cờ”.
“Hay là xây lại luôn cho nhanh hả Misamori bé?”
Tsukimugi ngẩng lên nhìn Hội trưởng hội học sinh đứng bên cạnh mình, chỉ thấy Misamori phá ra cười lớn, như muốn xua tan không khí ảm đạm tại chỗ.
“Hahaha!! Cứ giao cho Hội trưởng học sinh đây – Seiteikōji Misamori là mọi chuyện đâu vào đấy ngay!! Cứ việc biển thủ quỹ hội học sinh, xây một tòa nhà siêu to khổng lồ!! Không vấn đề! Cứ giao cho người được mệnh danh là vô song về khoản làm giả sổ sách trong số các đời Hội trưởng học sinh đây…”
“Có ai không, làm ơn bịt miệng Hội trưởng lại hộ cái.”
Thấy các bạn học lùi xa ba bước như nhìn thấy mặt tối của học viện, Tsukimugi thẳng tay ngắt lời Misamori.
Nói thì là vậy, nhưng dù cố ý hay vô tình, Misamori đã thay đổi hoàn toàn không khí chán nản tại chỗ, Tsukimugi thầm khen cô bé quả nhiên là có tài.
Cứ như hiện tại, dù trên mặt các bạn vẫn còn nụ cười gượng gạo, nhưng tất cả đều đã tươi tỉnh trở lại.
“Khoản biển thủ công quỹ thì tạm thời chưa tính đến… À này, Akane bé có thể giúp đỡ một chút không? Này, cháu có tiền tiêu vặt mà đúng không?”
Tsukimugi hỏi, xen lẫn vài từ tiếng Anh, Nanami K. Bladefield vội vã lên tiếng trước Akane.
“Nghe nói con bé này không nhận trợ cấp từ gia đình.”
“Vâng, dù là tiền tiêu vặt… Một tháng cũng chỉ có mười triệu…”
““““““““““Nhiều quá rồi đấy!!!””””””””””
Tất cả mọi người có mặt đồng thanh châm chọc.
“Ơ, thật à? Thế là đủ rồi ư? Hóa ra xây nhà lại rẻ đến thế. Chuyện này phá vỡ giá thị trường rồi nhỉ!?”
Ngay cả tiểu thư nhà giàu ở đây cũng nói ra những lời “đúng kiểu một tiểu thư nhà giàu nào đó”, khiến tất cả mọi người có mặt, trừ một người, đều bật cười ngớ ngẩn.
Người duy nhất ngoại lệ – Nanami, đang véo mũi Akane.
“Ngươi cũng quá là tiểu thư cành vàng lá ngọc rồi đấy!? Sao không tự lập đi, cái nha đầu không biết sự đời này!”
“Ư ư? Ư ư?”
Hội trưởng học sinh Misamori mỉm cười nhìn hai người có vẻ rất thân thiết, khoanh tay trước ngực, trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Tóm lại, muốn xây lại hay chỉ cải tạo thôi, cứ hỏi chuyên gia của trường chúng ta là rõ ngay thôi, hỡi các vị!”
“Chuyên gia của trường… ư?”
Thấy Sōta tỏ vẻ khó hiểu, người trả lời cậu là Tsukimugi, đứng bên cạnh Misamori.
“Đó là Hội Nghiên cứu Công trình Dân dụng đấy.”
“Hội Nghiên cứu Công trình Dân dụng…”
Nghe thấy cái tên tổ chức lạ lẫm này, Nanami lộ vẻ mặt kỳ quái.
“Nghe nói ngày trước họ thành lập là do ảnh hưởng từ một bộ truyện tranh nào đó đấy.” (Chú thích: Trích từ tác phẩm 『Ultimate Chōjin R』 của Yūki Masami.)
“Gọi họ đến ngay thôi!!”
Dù không biết có gì buồn cười, nhưng Hội trưởng học sinh Misamori vừa bật ra tiếng “Wahahaha” vừa gọi điện thoại di động, triệu tập các thành viên của Hội Nghiên cứu Công trình Dân dụng.
Cùng với các thành viên vạm vỡ đến hiện trường là Takumi, Hội trưởng Hội Nghiên cứu Công trình Dân dụng, với mái tóc ngắn và đội mũ bóng chày. Câu đầu tiên anh ta nói là:
“Gì vậy, Hội trưởng học sinh! Lần này lại phá hỏng cái gì rồi!”
“Có thể đừng nói cứ như bản thân tôi lúc nào cũng hành động bốc đồng và phá hoại khắp nơi như thế được không!”
Có lẽ chính vì Misamori thường xuyên hành động bốc đồng và phá hoại khắp nơi mà cô gầm lên, Hội trưởng Takumi bỏ ngoài tai, chỉ nhướn cằm ra hiệu “Ý là cái này à?” đồng thời nhìn về phía khu nhà trọ Adventure-ryō đổ nát.
“Cô đúng là kẻ gây phá hoại…”
“Không phải tôi làm đâu đấy!!”
Nhưng, thay vì quan tâm ai là người đã làm, sự chú ý của Hội trưởng Takumi dường như đã chuyển sang chính tòa nhà, anh ta phớt lờ lời phản đối của Misamori còn hơn lúc nãy.
Nên xây lại hay cải tạo – hai lựa chọn này dường như cũng gây chia rẽ ý kiến trong các thành viên, một thành viên có vẻ là đàn em hỏi Hội trưởng:
“Hội trưởng, phải làm sao đây ạ?”
“Tôi đã nói rồi mà, phải gọi tôi là Takumi chứ!” (Chú thích: Tức là chuyên gia. Từ này được dùng trong chương trình truyền hình 『Super Renovation!』 của Nhật Bản.)
※Thật quá đỗi thần kỳ. Sự tỉ mỉ của Takumi cũng được thể hiện trong lời nói và hành động này. (Chú thích: Câu nói nổi tiếng trong chương trình truyền hình 『Super Renovation!』 của Nhật Bản.)
“Nếu có thể, tôi mong sớm có chỗ cho cậu bé này ở…”
Kikuno Shōkanji mượn danh Sōta chen vào, chỉ thấy Takumi dùng lòng bàn tay trái đón lấy nắm đấm phải, nói:
“Được! Vậy thì cải tạo!!”
Hội trưởng đột nhiên đầy khí thế, các thành viên Hội Nghiên cứu Công trình Dân dụng ai nấy đều nở nụ cười gượng.
“Hội trưởng thích cải tạo mà…”
“Tôi đã nói rồi mà, phải gọi là Takumi chứ!”
Thật quá đỗi thần kỳ. Sự tỉ mỉ của Takumi cũng được thể hiện trong lời nói và hành động này.
“Sẽ mất bao lâu để có thể ở được ạ?”
“Cái này à… Vì khá khó khăn, ít nhất cũng phải một tháng…”
Takumi trả lời câu hỏi của Tsukimugi, Nanami nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, điều này dường như không phải diễn xuất.
“Lâu quá đi mất! Dù tự xưng là Takumi cũng chẳng có gì ghê gớm đâu nhỉ?”
“Nếu có người giúp, một tuần là xong ngay!!”
Thật quá đỗi thần kỳ! Sự kiên trì nhỏ nhặt của Takumi cũng được thể hiện trong lời nói và hành động này.
“Vậy nếu chỉ cần chỗ ở cho một người thì sao?”
“Một người sao… Vậy thì, hai, ba ngày là xong…”
Akane tiếp tục mềm nắn rắn buông, kết quả – thật quá đỗi thần kỳ! Khí phách của Takumi cũng được thể hiện ở chỗ này.
“Còn nữa là kiếm người giúp ở đâu đây… Có nên tìm cựu học sinh không…”
“Việc của mình thì phải tự mình lo lấy! Tìm cựu học sinh thì trái với tinh thần thành lập của trường chúng ta, vốn đề cao phong cách tự lập tự cường của học sinh đấy! Thật đáng xấu hổ!!”
Mặc dù Takumi đã thể hiện thiện chí nhiều đến vậy, nhưng vẫn bị Hội trưởng học sinh không biết đang vênh váo cái gì mà gạt phắt đi. Tuy nhiên, vì anh ta đã quá quen với những lời nói bạt mạng của Misamori, cộng thêm việc Misamori sau khi bị bà Tsukimugi đánh vào mông đã lập tức xin lỗi “Xin lỗi, bản thân tôi nói quá lời rồi”, nên cuối cùng Takumi chỉ bất lực nói: “Đành chịu thôi…”
“Cần người giúp… Ở đây vừa hay có một đám người có vẻ đang rảnh rỗi đấy nhỉ.”
Tsukimugi đảo mắt nhìn các bạn học đang tụ tập xem náo nhiệt.
Các bạn học đáng lẽ có thể giả chết để tránh phiền phức, nhưng ai nấy đều tốt bụng hơn người, muốn giúp đỡ Sōta đáng thương – bầu không khí này nhanh chóng lan rộng, ý muốn “Tôi muốn giúp, tôi muốn giúp, tôi muốn giúp” hiện rõ mồn một.
“Tuyệt vời! Vậy thì bắt đầu từ việc tháo dỡ những tấm ván mục nát thôi—!”
Mọi người lập tức muốn bắt tay vào việc, lúc này Akane bước tới nói:
“Nghe, nghe tôi nói!!… Cảm ơn mọi người, đã sẵn lòng giúp đỡ vì sự ích kỷ của tôi!”
Thấy Akane cúi người thật sâu, Kikuno cũng làm theo.
“À! Xin hãy cho tôi cũng được cảm ơn mọi người! Sōta nhà tôi đã làm phiền mọi người rồi ạ.”
Nhìn thấy hai cô gái cúi người cảm ơn vì mình, cộng thêm Nanami K. Bladefield từ phía sau dùng khuỷu tay chọc vào lưng mình, trừng mắt ra hiệu “Để con gái phải làm đến mức này mà bản thân lại đứng ngoài sao?”, Sōta bị kẹp giữa tầng áp lực tinh thần, cũng không kìm được cúi người nói:
“Ừm… Tôi nợ mọi người một ân huệ…”
“Cái kiểu cảm ơn ủ rũ gì thế kia!”
Người phản ứng gay gắt châm chọc lại không phải là Nanami, đối tượng được cảm ơn. Mà người phản ứng dữ dội hơn cả lại không phải bản thân Sōta, mà là Kikuno.
“Không, không phải đâu! Vì Sōta ngốc nghếch, nên mới vô tình nói như vậy thôi, nhưng chị tin cậu ấy thực sự rất biết ơn mọi người! Vậy nên… Vậy nên mong mọi người đừng hiểu lầm cậu ấy!!”
Lời cảm ơn của Sōta nửa vời, nhưng Kikuno vẫn vừa xoa đầu cậu nói “Em ngoan lắm, em đã cố gắng rồi”, vừa nói lời đó để bảo vệ cậu.
“Thật chiều chuộng.”
“Chiều quá trời.”
“Nuông chiều quá thể.”
“Thật tốt quá…”
Lúc này Akane lại giáng một đòn chí mạng nữa—
“Đúng, đúng vậy! Hơn nữa… Hơn nữa, nói sao nhỉ, nếu Sōta-kun cảm ơn một cách tràn đầy sức sống, tươi cười và hoạt bát, không chỉ không giống phong cách của Sōta-kun, mà ngược lại mọi người sẽ cảm thấy thất vọng đấy!”
Ấn tượng tiêu cực nghiêm trọng của Akane về Sōta khiến Sōta thất vọng nhận ra “Hóa ra trong mắt người khác mình là một người u ám đến vậy sao…”
Tóm lại, sự đáng thương của Sōta đã khiến mọi người dựng lên cờ “Hăng hái”; các thành viên Hội Nghiên cứu Công trình Dân dụng đồng loạt “À—” lên tiếng hiểu ý, rồi nói “Không sao đâu mà”, “Đừng bận tâm”, hòa nhã đáp lại.
Nhưng, chỉ có Takumi đỏ mặt, “Hừ!” một tiếng rồi quay đi.
“Tôi, tôi không phải vì cậu đâu!”
Bắt đầu từ Takumi…
“Không phải như cậu nghĩ đâu nhé!”
“Đừng hiểu lầm đấy!”
“Nhưng mà nếu cậu không biết ơn thì tôi sẽ không tha đâu!”
Những kẻ vừa nãy còn tươi cười bảo Sōta đừng để tâm, đột nhiên lần lượt nói ra những lời đó, rồi tản ra các vị trí làm việc của mình.
Sōta không hiểu vở kịch ngắn như màn “biến mặt” này là sao, Misamori giải thích cho cậu:
“Cô bé đó vì cái tính cách đó nên kỷ lục thất bại tỏ tình cứ cập nhật với tốc độ chóng mặt, nhưng về kỹ thuật cải tạo thì cô bé là số một học viện đấy, cứ yên tâm đi nha!”
“Cô bé đó!? Hóa ra là con gái sao!?”
“Nếu là con trai thì sẽ không nói là ‘cô bé’ rồi.”
Nói vậy cũng đúng, Sōta thầm đồng ý trong lòng, rồi quan sát lại Takumi. Nên nói là trung tính chăng? Nếu nói cô ấy là con gái với mái tóc cực ngắn, thì đúng là có cảm giác của con gái.
Akane bất chợt từ bên cạnh ghé sát mặt Sōta.
“Thật tốt quá nhỉ, Sōta-kun.”
“…Tất cả là nhờ công của chị Kiku và Akane.”
Thấy Sōta có chút không tự nhiên né tránh ánh mắt, Akane bật cười khúc khích thấy cậu thật đáng yêu.
“Mẹ tôi từng nói, phải giúp đỡ bạn bè, để bạn bè sau này có thể tự hào rằng ‘Mình đã có một người bạn như thế này’.”
“Mẹ cậu thật vĩ đại.”
“Vâng.” Akane gật đầu, ngẩng nhìn bầu trời xanh.
“Tôi vẫn luôn nghĩ, làm như vậy là để kết bạn, để trở nên thân thiết với bạn bè. Nhưng tôi nhận ra thực ra không phải vậy.”
“?”
"Bởi vì, bởi vì, cậu xem này, tớ chỉ cần thấy Sōta-kun và mọi người vui vẻ, tớ cũng sẽ vui sướng, hạnh phúc và tràn đầy mong đợi đến thế này!"
Akane hai tay ôm ngực, xoay vòng vòng.
"Lần đầu tiên tớ biết, hóa ra mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, bản thân mình cũng hạnh phúc đến nhường này!"
"Đó là vì Akane rất dịu dàng đó."
Nghe cuộc đối thoại của Akane và Sōta, Nanami với vẻ mặt dịu dàng pha chút châm biếm, xen vào nói:
"Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Akane, bản công chúa cũng thấy hạnh phúc theo. Akane hệt như một chiếc bánh gato nghệ thuật được làm từ hạnh phúc vậy."
"Nanami... cậu là nhà thơ!!"
Akane như thể vừa tìm thấy một câu thơ hay, mắt lấp lánh như ngàn sao; cô nắm chặt tay Nanami, vẻ mặt rạng rỡ, vui mừng khôn xiết.
Nhưng Nanami lại tự thấy mình đã lỡ lời nghiêm trọng, mặt cô đỏ bừng như lửa đốt vì ngượng, đồng thời vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Akane.
"Hả!? Không, không tính! Lời vừa nãy không tính!!"
"Tớ thích nhất thơ thanh xuân của Nanami đó! Được làm bạn với Nanami thật là tuyệt! Chúng mình hãy lạm dụng đặc quyền tuổi trẻ mà chạy về phía mặt trời đi!"
"Đủ rồi! Không được phung phí thanh xuân đâu nyaa!!"
Nói rồi, Nanami bỏ chạy, vung chiếc búa to lớn do Tōken mang đến, dùng hết sức phá hủy bức tường mục nát của ký túc xá đã được định sẵn để tháo dỡ, dùng cách thức cực kỳ phóng khoáng để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
"Con bé đó rất hợp với việc phá hoại đồ đạc đấy nhỉ..."
Tsukimugi trải một tấm bạt chống thấm nước gần đó, đặt tấm nệm lên trên, nhàn nhã nhấp trà, tạo bầu không khí thư thái của một người đã hoàn thành nhiệm vụ, lẩm bẩm khi nhìn Nanami đang hăng hái hoạt động từ xa.
"Vậy thì, chị cũng sẽ giúp một tay cho Sō-chan!"
"Em cũng đi giúp."
Kikuno và Akane lắc lư người sang hai bên, vui vẻ bỏ đi. Sōta định đuổi theo thì Tsukimugi bất chợt gọi cậu từ phía sau.
"Sōta-kun."
"?"
Sōta quay đầu lại, chỉ thấy Tsukimugi với vẻ mặt hiền từ như chó mẹ nhìn đàn con, vừa nhìn đám học sinh đang hăng hái làm việc vừa giảng giải cho Sōta:
"Hãy nhìn thật kỹ, rồi khắc ghi vào lòng nhé. Đây không phải là ân huệ, mà là thiện ý. Thiện ý phải được đáp lại bằng thiện ý, giữ trong lòng, rồi từ từ vun đắp, tiếp thu. Có như vậy, đến một ngày nào đó, Sōta-kun cũng sẽ trở thành người có thể thể hiện thiện ý tự nhiên như hơi thở vậy."
"À..."
Sōta định trả lời "Vâng", nhưng Misamori không biết từ đâu xuất hiện, ngắt lời cậu, nắm chặt vai cậu, ra dáng oai phong chỉ tay lên trời.
"Đây chính là linh hồn của học viện này! Phong cách của học viện!"
"Ối, giật mình quá!"
Tsukimugi nhăn mặt nở nụ cười gượng gạo vì sự xuất hiện đột ngột của Misamori, lời lẽ nghiêm khắc khuyên nhủ:
"...Xét về điểm này, sự tu luyện của tiểu thư Misamori còn chưa đủ đâu."
"Bà thật là nghiêm khắc..."
Misamori càu nhàu bất mãn, rồi buông ra câu nói đáng sợ "Vậy thì, cháu đi làm giả giấy tờ, giả vờ là đã nhận được đơn xin cải tạo ký túc xá từ trước đây nhé" rồi rời khỏi hiện trường.
Cùng lúc đó, Nanami không biết có phải vì vung búa mệt rồi không, mà lại quay về uống trà.
"Này, Sōta. Ngươi đừng lười biếng, còn không mau đi giúp? Đây là nơi ngươi sẽ ở kia mà?"
"Ơ, xin... lỗi?"
Nanami uống cạn ly trà lúa mạch do Tsukimugi rót cho cô, thấy Sōta đang xin lỗi dở chừng, người cứng đờ với tư thế hơi ngẩng đầu, động tác kỳ lạ này khiến cô cau mày.
"Sao thế? Chuyện gì vậy?"
"Chỉ là... trên ký túc xá... có cờ hiệu."
"Hả!? Ngay cả thứ không phải con người cũng dựng cờ hiệu sao!?"
"Em cũng lần đầu tiên thấy..."
Trên mái nhà, một lá cờ hiệu nhân vật mới cao vút.
Sōta có thể nhìn thấy và Nanami không thể nhìn thấy, cả hai cùng ngước nhìn lá cờ hiệu lạ lẫm đó.
Lúc này, Akane lại chạy về.
"Sōta-kun, người bên trong nói cần con trai giúp đỡ, bảo cậu qua đó... Ủa, sao thế? Hai cậu sao cứ nhìn lên mái nhà vậy? Nếu lo lắng về ma thì đó không phải là ác linh đâu nhé?"
"Hả!? Có ma ư!?"
Lời bình luận bất ngờ của Akane khiến Nanami và Sōta đồng thanh hét toáng lên, tạo thành một bản hòa âm tuyệt đẹp.
"...Quả nhiên chỉ có hai người các cậu là thân nhau nhất. Thật không công bằng."
"Bây giờ là lúc quan tâm đến vấn đề đó sao!?"
"Hả!? Sao cơ!? Hóa ra là vậy à!?"
Kikuno không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Sōta, nói lớn khiến cậu giật mình thon thót.
"Ối, giật mình quá!"
"Sō-chan, con thân với ai hơn? Con thích ai? Nói nhỏ cho chị nghe nào? Nha? Nha?"
Kikuno vui mừng khôn xiết như thể em trai mình vừa có tình đầu, cô đặt tay lên tai, "Ưm~?" ghé sát vào Sōta.
"Không, dù chị có hỏi em thích ai thì..."
"Quả nhiên là Akane dịu dàng sao? Hay là Nanami nhỉ? Dù sao con cũng gọi thẳng tên mà~ Có vẻ thân thiết lắm... À, hay là thích cả hai?"
Kikuno khúc khích cười, có lẽ định trò chuyện bí mật với Sōta bằng giọng thật nhỏ, nhưng vì khoảng cách với người trong cuộc quá gần nên Akane và Nanami đều nghe thấy rõ mồn một.
Người phản ứng dữ dội không phải là Sōta, mà là Nanami với khuôn mặt đỏ bừng.
"Lại đây, Sōta!"
Nanami kéo tai Sōta, đưa cậu đến một nơi cách Kikuno và mọi người một khoảng.
"Ngươi không thể tìm cách xử lý cái bà chị bất bại kia sao?"
"Nghĩ cũng biết là không làm được mà..."
Em trai đã nhiễm thói quen tuyệt đối phục t tùng chị gái. Kikuno đã lợi dụng phương thức phi bạo lực mang tên nuông chiều quá mức, qua năm tháng, nhổ tận gốc sức phản kháng của Sōta.
"............"
Nanami nhìn Sōta bị chị gái nuông chiều thành kẻ vô dụng với vẻ chán ghét, rồi đột nhiên nhận ra một điều và thốt lên:
"...Này, chị gái ngươi không dựng cờ hiệu sao?"
Cho đến nay, vì sự hiện diện của Kikuno quá mạnh, Sōta đã quên mất việc phải sợ cờ hiệu. Cậu hồi tưởng lại cảnh tượng trên đầu Kikuno, buột miệng nói như thể tự nói với chính mình:
"Có... Nói vậy thì, có dựng lên rồi."
"Cờ hiệu gì?"
"Tôi nghĩ đó là... cờ hiệu tình yêu chị em."
Phạm vi của loại cờ hiệu này quá hẹp. Nhưng nhìn vẻ yêu em tha thiết của Kikuno, nó lại như ẩn chứa vô vàn khả năng.
Đồng thời, Nanami nghĩ, chỉ cần cờ hiệu đó gãy, có lẽ sẽ có thể ngăn chặn những tưởng tượng hoang đường, bộc phát về mối quan hệ của em trai mình với phái nữ của Kikuno.
"Ngươi thử bẻ gãy cờ hiệu của chị gái đi."
"Hả!?"
"Ngươi thử bẻ gãy cờ hiệu của chị gái đi, ngươi thử bẻ gãy cờ hiệu của chị gái đi."
"Sao lại nói hai lần...? Mà Nanami, bình thường cậu không phải toàn bảo tớ đừng bẻ sao..."
Sōta chỉ nghe lời vào những lúc như thế này, Nanami phát ra tiếng "Tặc!!" đe dọa đầy giận dữ.
"Đừng hỏi nhiều thế! Ngươi cứ thế này, sẽ bị người phụ nữ đó coi là em trai cả đời đấy!?"
"...Vậy thì có vấn đề gì à?"
"Đủ rồi! Ngươi đã hoàn toàn nhiễm cái thói em trai này rồi!!"
Xem ra đã bị Kikuno tẩy não triệt để rồi! Lần này Nanami phát ra tiếng "Gào!" gầm gừ.
Nanami càng ngày càng giống động vật. Có lẽ cô ấy vẫn chưa dựng cờ hiệu "tiến hóa thành người" chăng, thật mong nó sớm được dựng lên.
"Ngươi thử nghĩ xem, ví dụ như hai người vẫn luôn thân thiết như chị em, đến một ngày nào đó bỗng nảy sinh tình cảm nam nữ... chẳng hạn!"
Nanami nói đến đây thì bắt đầu ngượng ngùng, nói nhanh hơn hẳn ở cuối câu.
"Cậu xem nhiều truyện tranh với phim truyền hình quá rồi đó, Nanami..."
"Ngươi nói gì!?"
"Hơn nữa, tôi và chị Kiku không phải mối quan hệ đó."
Sōta nói mặt không đỏ tim không đập nhanh, Nanami trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt không giống ngây người, cũng không giống tức giận hay bực bội.
"Bớt nói nhảm đi, bẻ đi là được! Ngươi không bẻ, bản công chúa sẽ bẻ gãy cánh tay ngươi!!"
"............"
Dưới sự đe dọa của Nanami, Sōta tự nhủ, dù sao mình cũng thường xuyên bị trêu chọc vì chuyện này, nhân cơ hội này cải thiện mối quan hệ với Kikuno một chút có lẽ tốt hơn, cậu viện cớ hợp lý hóa hành vi của mình rồi quay lại chỗ Kikuno.
"Hi hi hi hi hi. Hai đứa nói thầm gì thế? Sō-chan và Nanami lại có bí mật không thể nói với chị sao? Con... quả nhiên là mối quan hệ đó à? Chị đoán đúng rồi phải không? Có thể nói cho chị biết không? Nanami cũng có thể gọi chị là chị mà?"
"Gà——————————!!" Sōta!!"
Nanami bất ngờ suýt nữa có thêm một người chị, thấy hiểu lầm càng ngày càng sâu sắc mà sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên.
"Được, được rồi..."
Dưới áp lực ra hiệu hành động của Nanami, Sōta không mấy cam tâm gật đầu, đối mặt với Kikuno.
"Em không còn là trẻ con nữa, cứ dính lấy nhau mãi cũng không hay..."
"A...!?"
Nghe lời Sōta vừa nói để bẻ cờ hiệu, Kikuno chợt giật mình.
"Chị biết rồi!"
Cô ấy dường như đã hiểu.
"Sō-chan muốn giữ hình tượng ngầu lòi trước mặt cô gái mình thích đúng không~?"
Cô ấy hoàn toàn không hiểu.
Nanami nhận ra điều đó, kéo tai Sōta khẽ gầm gừ giận dữ.
"Này, Sōta! Căn bản là không bẻ gãy được, phải không!?"
"Nên nói là cờ hiệu đã né đi rồi..."
"Né đi rồi...?"
"Đúng vậy, né với tốc độ siêu nhanh..."
Nanami và Sōta cả hai đều run rẩy trước tiềm năng sâu không lường được của Kikuno, cùng lùi lại ba bước nhìn Kikuno.
"?"
Kikuno trên đầu hiện lên dấu hỏi, nghiêng đầu khó hiểu.
Thấy dáng vẻ đó của cô, không kể đến ý chí chiến đấu gần như bằng không của Sōta ngay từ đầu, ý chí chiến đấu của Nanami lại một lần nữa bùng cháy.
"Ngươi không thể bẻ gãy dứt khoát hơn sao!"
"............"
Nanami coi việc không trả lời là đồng ý, lại đẩy Sōta đến trước mặt Kikuno.
Sōta liếc nhìn cờ hiệu trên đầu Kikuno, nở nụ cười gượng gạo, mở lời thăm dò.
"Em không có ý đó, em chỉ muốn nói, có phải mối quan hệ chị em của chúng ta cũng nên được gỡ bỏ rồi không?"
"A...!!"
Nghe lời Sōta dùng để bẻ cờ hiệu, Kikuno chợt giật mình.
"Chị biết rồi!"
Lần này cô ấy dường như đã thực sự hiểu.
"Là Nanami bảo Sō-chan nói thế đúng không. He he, em cứ yên tâm đi, Nanami, chị và Sō-chan không phải như em nghĩ đâu. Em không cần lo lắng, chị sẽ không cướp Sō-chan của em đâu."
Lần này cô ấy dường như vẫn không hiểu.
"Bản công chúa cũng không phải như ngươi nghĩ đâu được chưa!"
Thấy Nanami gầm lên, Kikuno nghĩ 'Ngượng rồi, ngượng rồi', vẫn vui mừng khôn xiết.
"Cờ hiệu quả nhiên lại né đi thần tốc..."
"Cũng có trường hợp như vậy sao?"
Đối với thắc mắc của Nanami, Sōta cũng hơi thất thần vì chứng kiến lá cờ đặc biệt, vượt ngoài sức tưởng tượng của con người nên vô thức đáp lời:
“Lần đầu tôi thấy đấy.”
Chính mắt chứng kiến sự đáng sợ của sinh vật mang tên “chị gái”, cả Nanami và Sōta đều nổi da gà.
Không biết từ lúc nào, Akane, người đã vào trong ký túc xá để làm việc, thò người qua khung cửa sổ đã được dỡ bỏ và vẫy tay thật mạnh, phá tan bầu không khí kỳ lạ.
“Sōta-kun—có người đang hỏi ‘nam sinh vẫn chưa đến sao’ kìa—”
Chữ “sao” đứng sau chữ “kìa” nghe sao mà kỳ cục… Sōta vừa nghĩ vu vơ, vừa bỏ lại Nanami và Kikuno để bước vào ký túc xá.
Vừa vào ký túc xá, Takumi đã lập tức nói với Sōta: “Lão tử chỉ muốn mày dọn dẹp cái tủ sắp mục trước phòng tắm thôi, đừng có hiểu lầm đấy nhé!!” Nhưng tìm ra yếu tố gây hiểu lầm trong câu này còn khó hơn.
Bằng chứng là Sōta hoàn toàn không hiểu lầm, đi thẳng đến phòng thay đồ.
Tiếng “rầm rầm” vọng ra từ phòng tắm bên trong cho thấy công việc đang được gấp rút hoàn thành. Sōta liếc qua rồi quay lại việc chính, tìm đến cái tủ cũ kỹ.
Nhưng, nhìn thế nào cái tủ cũng không giống kiểu một người có thể tự mình di chuyển được. Khi Sōta đang vò đầu bứt tai không nghĩ ra cách nào, một nam sinh tình cờ đi ngang qua hành lang. Thế là Sōta vội vàng gọi cậu ấy lại.
“Xin lỗi nhé, bên này đang thiếu nam sinh giúp đỡ, cậu có thể giúp tôi một tay không?”
Nam sinh được gọi lại đó, mặc đồng phục nam sinh ở nửa thân trên, nhưng nửa thân dưới lại là quần đùi và tất kẻ sọc dài quá gối. Dù trang phục cực kỳ nữ tính, nhưng vì mặc đồng phục nam sinh, nên chắc chắn là nam… Nói là vậy, ngoại hình và khí chất của cậu ấy, nếu nói là mỹ thiếu niên thì lại quá nữ tính; còn nếu hỏi cậu ấy giống mỹ thiếu niên hơn, hay là siêu mỹ thiếu nữ phong cách tomboy với tóc ngắn cột thành một búi nhỏ, thì rõ ràng là cực kỳ gần với vế sau—đây cũng là một sự thật.
Cứ như thể hiện thân cho hình ảnh khó phân biệt giới tính đó, nam sinh nhỏ nhắn (?) lẩm bẩm “Nam sinh…?” rồi ngó nghiêng xung quanh.
“Nam sinh, nam sinh, nam……………… là tôi sao!?”
Vì không tìm thấy ai khác bên cạnh, với lại Sōta từ nãy đến giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy, nam sinh dường như cuối cùng cũng hiểu rằng mình đang được gọi đích danh.
Thấy biểu hiện đáng ngờ của cậu ấy, Sōta lo lắng có khi nào mình đã nhầm lẫn, bồn chồn hỏi:
“Thì ra cậu không phải nam sinh ư…? Vậy thì thật xin lỗi. Bởi vì lúc học thể dục, tôi thấy cậu ở bên nam sinh… Xin lỗi, tôi cứ tưởng cậu là nam sinh…”
“…!!”
Sōta vừa nhớ lại đôi tất kẻ sọc dày đến đầu gối gây ấn tượng mạnh mà mình đã thấy trong tiết thể dục hôm nay, vừa bổ sung lời xin lỗi. Nam sinh (?) như thể bị đả kích, hai chân run rẩy chụm vào nhau, kẹp chặt nách, toàn thân run rẩy.
“Ư, này…”
“T-tớ… tớ…! Tớ là nam sinh đó nha!! Là nam sinh thật mà!!”
Cậu ấy khăng khăng khẳng định.
Mặc dù cậu ấy khăng khăng khẳng định như vậy, nhưng đôi chân chụm vào nhau đến mức đầu gối chạm sát, và hai tay cùng nắm đấm đặt ở tư thế như đang đấm bốc, đáng yêu cựa quậy ở dưới nách, cứ như tự mình vả vào mặt lời nói của mình vậy.
“Tớ… là lần đầu tiên được người mới gặp xem là nam sinh đó nha! Hơn nữa, vì tớ thế này nên ngay cả người quen cũng chỉ chịu xem tớ là nữ sinh… Nhưng mà, Sōta-kun chịu xem tớ là nam sinh, tớ vui lắm đó nha!”
Nam sinh dựng lên cờ Tình bạn.
Đúng là đã dựng lên rồi… nhưng mà…
“Chuyện này là sao đây…?”
Trên đầu nam sinh xuất hiện, đúng là lá cờ, nhưng lại là một lá cờ kiểu cờ dây (bunting flag) vô số lá cờ nhỏ buộc vào nhau nối dài đến tận chân trời, cứ thế kéo dài vô tận về phía sau và xuyên qua tường.
“Cờ dây… cờ dây? Cờ… lá cờ?… Đây là lá cờ mà phải không?”
Sōta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lá cờ có hình dạng bí ẩn như vậy, nên không giấu nổi sự bối rối.
Nếu đây không phải lá cờ, thì có nghĩa là Sōta nhìn thấy thứ khác ngoài lá cờ, tổng thể cảm thấy rất đáng sợ. Vì quá đáng sợ đến mức không muốn nói thêm, nên ở đây cứ cho là cậu ấy chỉ nhìn thấy lá cờ thôi.
Nam sinh vốn đuổi theo ánh mắt Sōta đang nhìn lên đầu mình, ngẩng lên như thể đang nhìn bầu trời, nhưng đột nhiên cậu ấy nhớ ra điều gì đó, đáng yêu nắm tay gõ nhẹ vào lòng bàn tay.
“À, vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân nhỉ. Tớ tên là Tōzoku Yama Megumi đó nha.”
Megumi đáng yêu ngồi xổm xuống, ngón tay lướt trên sàn nhà phủ đầy bụi để minh họa cách viết tên, rồi nở một nụ cười thẹn thùng.
“Tôi là…”
Sōta gật đầu thầm nghĩ họ này thật khoa trương, định giới thiệu bản thân với Megumi thì lại bị Megumi ngắt lời.
“Cậu là Hatate-kun phải không. Vì tớ nghe cậu tự giới thiệu lúc chuyển trường nên tớ biết rồi.”
“Cứ gọi tôi là Sōta thôi.”
“T-tớ cũng vậy! Cứ gọi tớ là Megumi thôi.”
Megumi với lá cờ Tình bạn bay phấp phới trên đầu, hăm hở nói. Có lẽ kết quả của việc luôn giữ suy nghĩ “dù là người nước nào cũng phải yêu thương nhau” chính là lá cờ Tình bạn này chăng.
“Tớ cảm thấy có thể kết bạn nam tính với Sōta-kun đó nha!”
Ngược lại, Sōta ngay từ lần đầu gặp đã rất thắc mắc “Tại sao tiết thể dục của nam sinh lại có nữ sinh trà trộn vào đây…?” nên cũng nhớ rất rõ về cô ấy… không đúng, là về cậu ấy, nhưng Sōta không thể nói ra. Để che giấu điều này, cậu vội vàng chuyển đề tài.
“Vậy sao… À mà nói mới nhớ, tên Megumi này… nghe thật ngầu nhỉ.”
“Đ-đâu có đâu! Tớ hơi ghét cái tên giống con gái này. Vì mọi người thích gọi biệt danh, toàn gọi tớ là Megumi-chan, nên lại càng giống con gái hơn đó.”
“Cậu còn đỡ, chứ tên tôi là Sōta. Biệt danh hồi mẫu giáo lại là bà thím.”
“Sōta-kun dễ thương quá ♥”
Megumi kẹp chặt nách, nhẹ nhàng nắm tay đặt lên miệng, cả người rụt lại khúc khích cười. Dáng vẻ của Megumi thế nào cũng giống một cô bé đáng yêu.
Có lẽ vì cảm giác tội lỗi, nên Sōta nói chuyện có vẻ hơi xuôi theo đối phương quá. Dù Sōta nghĩ với tính cách của mình, cậu chỉ có thể làm tổn thương đối phương, nhưng lại rất hợp nói chuyện với Megumi.
“…Tôi cũng gọi cậu là Megumi-chan nhé.”
“Ể~! Sōta-kun, cậu bắt nạt người khác!!”
Trước “nữ lực” quá mạnh mẽ, câu nói vô tình thốt ra khiến Megumi đáng yêu chu môi, phồng má.
“À mà nói mới nhớ, Megumi, từ nãy đến giờ tôi rất để tâm một chuyện…”
“Ừm! Tớ gần đây trước khi ngủ đều chống đẩy, nên đã trở nên nam tính hơn, vạm vỡ hơn rồi đó nha?”
Megumi nói xong liền khoe cơ bắp tay. Sōta hỏi Megumi “Cho tôi chạm vào được không?”, đối phương cũng cho phép. Khi chạm vào, Sōta thấy cơ bắp đó mềm đến mức khiến người ta cảm thấy tội lỗi, nhưng vì Megumi đáng yêu cố gắng gồng mình phát ra tiếng “Hèm~!” nên Sōta đành bỏ cuộc không trêu chọc nữa. Hơn nữa, Sōta vốn không định hỏi chuyện này.
“Không, tôi không phải nói chuyện đó. Là về nửa dưới bộ đồng phục của cậu.”
“…Ồ.”
Phản ứng yếu ớt của Megumi kèm theo tiếng thở dài. Cậu ấy hơi vén tà áo khoác đồng phục lên; rõ ràng không thấy thêm gì, hơn nữa đối phương lại là nam sinh, vậy mà Sōta lại thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu vì mặt mình ửng đỏ.
“Cái này là…”
“K-không có gì, xin lỗi. Tôi có làm cậu phật ý không? Dù sao mỗi người một sở thích mà. Không sao đâu, hơn nữa trông cậu rất hợp với kiểu này…”
Thấy lá cờ dây đang bay phấp phới như thể uể oải rủ xuống, Sōta hiếm khi tỏ ra sốt sắng mà nói đỡ.
“Không! Không không không! Không phải không phải!!”
Megumi nhẹ nhàng đấm vào ngực Sōta trông dễ thương vô cùng.
“Là vì… chị gái nói thế này tuyệt đối sẽ đáng yêu hơn… đã thuyết phục nhà trường đồng ý đó nha… Chị tớ phụ trách thiết kế đồng phục của học viện này… Thế là…”
Từ “chị gái” khiến Sōta run lên bần bật.
“Sổ tay học sinh cũng viết là từ năm nay sẽ phê duyệt bộ trang phục này làm đồng phục đó nha.”
“Thật hả!?”
Sōta lấy sổ tay học sinh từ túi ngực đồng phục ra kiểm tra, bên cạnh ví dụ về cách mặc đồng phục nam nữ bình thường, quả nhiên có một hình minh họa y hệt bộ trang phục hiện tại của Megumi.
“Là thật đó!!… Mà nói mới nhớ, còn ai mặc thế này không?”
“…Ở đâu đó trên thế giới rộng lớn này.”
“Thế thì không còn là nói về đồng phục của học viện này nữa rồi!?”
Ánh mắt của Megumi đã trở nên trống rỗng.
“Cái kiểu ăn mặc này không những rất nổi bật, mà còn bị người ta nói giống con gái, nên tớ rất ghét. Nhưng chị gái khóc lóc nói là tuyệt đối đáng yêu, bắt tớ mặc…”
“Nếu là chị gái khóc lóc cầu xin thì hết cách rồi…”
Là đồng chí cùng chung cảnh ngộ bại trận trước “nữ lực” vô song của chị gái, Sōta dường như cũng vì thế mà động lòng, cùng nhau cảm thông.
“Đúng đó… Hơn nữa tớ là út trong bốn chị em, trên toàn là chị gái thôi.”
“Cậu vất vả lắm nhỉ… Tôi hiểu cảm giác của cậu, Megumi…”
Megumi thường ngày luôn bị người khác ghen tị vì nhà có toàn chị gái xinh đẹp, nên khi nghe những lời nói dịu dàng của Sōta, trái tim cậu không khỏi “thịch ♥” mà rung động.
“Cảm ơn cậu!! Chỉ có Sōta-kun hiểu tớ thôi!! Cảm ơn cậu! Thực sự rất cảm ơn cậu đó nha, Sōta-kun!!”
Megumi như thể muốn đẩy người ta ngã ra sau mà lao tới ôm chầm lấy Sōta.
Cơ thể của Megumi đặc biệt nhẹ nhàng, Sōta thực ra có thể dễ dàng đỡ được cậu ấy, nhưng có vấn đề khác ngoài trọng lượng khiến cậu choáng váng.
“Trời ơi!? Megumi, sao người cậu thơm thế!? Lại còn mềm đặc biệt nữa!?”
“Ể?” Megumi cao chỉ đến cổ họng Sōta, ngước đôi mắt long lanh nhìn Sōta chằm chằm. Cử chỉ này của Megumi khiến Sōta càng thêm choáng váng.
Lúc này Akane thò đầu ra.
“Sōta-kun, tình hình thế nào rồi? Một mình cậu xoay sở được không? Ơ, ối chà!? X-xin lỗi, tớ… sẽ, sẽ cổ vũ cho hai cậu!!”
“Cậu đang nói gì vậy hả, Akane!?”
Akane dùng tay che mặt, từ kẽ ngón tay nhìn chằm chằm vào cảnh Megumi và Sōta ôm nhau.
“T-tớ giỏi cổ vũ chuyện tình yêu của người khác lắm! Các cặp đôi được tớ cổ vũ luôn chào đón tình yêu mới dưới sự dẫn dắt của tớ, thành tích đầy mình, cứ giao cho Akane là đúng rồi!”
“Đó là thất bại nghĩa là gì hả, Akane!”
“Thất bại là mẹ thành công! Chỉ cần tình yêu mới thành công là được rồi.”
「Quả thật mọi chuyện đều tùy vào cách người ta nhìn nhận thôi mà...」
Akane lạc quan đến mức khiến người ta phải đau đầu, khiến cả Megumi và Sōta đều không khỏi cười khổ.
「À thôi bỏ qua chuyện đó đi, sao tự dưng hai cậu lại quấn quýt nhau thế kia?」
Akane chớp chớp mắt nhìn Megumi và Sōta vẫn đang ôm nhau. Câu nói của cô bé khiến hai người giật mình bừng tỉnh, vội vàng tách nhau ra.
「Không, không phải đâu, không phải như thế đâu ạ! Cái này không giống đâu ạ!」
「Phải, phải đó. Phải nói sao nhỉ... Đúng rồi! Bọn tớ chỉ đang xác nhận tình bạn với nhau thôi, ừ, đúng thế!」
Với Akane, sự tin người của cô bé thật sự đạt đến mức khó tin. "Thì ra là vậy!" Cô bé tin lời hai người mà không chút nghi ngờ.
「Ồ ồ, tình bạn sao... Sōta-kun lại không chịu thể hiện tình bạn nồng nhiệt như thế với mình.」
Thấy Akane tiu nghỉu, Sōta vội tìm lời chống chế:
「Tại... tại vì Akane là con gái mà... nên không tiện.」
「Đúng vậy, đây là đặc quyền của tình bạn nam giới đó!」
「???」
Megumi nở một nụ cười *đáng yêu đến lạ*, cậu thấy rất vui khi được đối xử như con trai trước Akane – người đang cười toe toét nhưng đầu lại đầy dấu chấm hỏi. Xin lưu ý ở đây không phải là "đáng yêu muốn đá". Nói đến "đáng yêu muốn đá" thì là gì nhỉ... Là đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đá chăng...? Vậy thì có thật sự đáng yêu không? (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "đáng yêu đến lạ" và "đáng yêu muốn đá" chỉ khác nhau một âm tiết.)
「Đúng, đúng thế...」
Nói tóm lại, trước Megumi với đôi mắt lấp lánh và Akane đang nhíu mày, Sōta gật đầu lia lịa.
Nói đi cũng phải nói lại, tình bạn của đàn ông có nồng nhiệt đến mức ôm nhau như thế không? Đương nhiên câu hỏi này không hề xuất hiện trong đầu Akane, cô bé chỉ đơn thuần nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.
「Thích quá, thích quá... Dù sao, mình rất vui khi thấy Sōta-kun có thêm bạn đó!」
Khi Akane nói vậy, vẻ mặt mãn nguyện thay thế sự ngưỡng mộ ban đầu. Nhìn cô bé, Sōta một lần nữa cảm nhận được sự lạc quan tích cực và tấm lòng nhân ái tràn đầy của Akane, một cảm giác đã lâu rồi anh mới được nếm trải, khiến trái tim anh ấm áp lạ thường.
「À phải rồi, Akane. Cậu lo cho tớ nên mới qua xem sao à? Bên này không sao đâu. Tớ đã tìm được một người con trai giúp đỡ rồi.」
「Thế ư?... Mà, cậu ấy ở đâu?」
Akane lộ ra vẻ mặt ngây thơ kiểu "○△○", đảo mắt nhìn khắp phòng thay đồ.
Thấy Akane hành xử tự nhiên đến mức không hề có chút ác ý, hay nói đúng hơn là có lẽ hoàn toàn không biết gì về ác ý, Megumi suýt nữa đã bật khóc. Cậu run rẩy giơ bàn tay nhỏ xinh lên.
「Đó, đó... là em đây ạ.」
「Ể! Megumi-chan là con gái mà~ Sōta-kun, sao hai cậu cứ nói mấy chuyện kỳ lạ vậy?」
Vì Akane vô tư cười ha ha, có thể thấy cô bé không hề cố ý trêu chọc, mà thật sự tin tưởng tuyệt đối. Bởi lẽ, cô bé là một thiếu nữ "chỉ cần bảo tin là sẽ tin đến mức khó tin được".
「...Akane, Megumi là con trai đấy?」
「Mèo, đừng có đùa!」
Akane thậm chí còn bật ra tiếng cười thường ngày không có, khiến Megumi đáng yêu đến mức rưng rưng nước mắt. Đến lúc này, Akane cuối cùng cũng dần hiểu ra tình hình.
「Ể? Ể? Thật, thật sao...? Nhưng nhưng, tại vì, nhưng nhưng, tại vì đó đâu phải đồng phục nữ.」
「Ồ... Nhưng đây cũng đâu phải đồng phục nữ đâu nhỉ? Nói đúng ra, thì trông giống đồng phục nam hơn chứ.」
「Cậu lại có thể nhận ra điều này cơ đấy!」
Trong tâm trí Akane, điều này dường như là một phát hiện mang tính thời đại.
「Thì ra là vậy... Thảo nào giờ thể dục nữ không thấy Megumi-chan... Mình thất lễ quá. Đây không giống sai lầm mình hay mắc phải chút nào.」
「Không, theo một nghĩa nào đó, thì rất giống những gì Akane hay làm...」
「...Vậy có nghĩa là, thực ra Sōta-kun là con gái sao?」
「Ờ, không cần phải cố gượng để giữ cân bằng đâu Akane...」
Akane cảm thán gật đầu, cúi người xin lỗi Megumi – cậu bé đang dùng đốt thứ hai của ngón trỏ cong thành góc vuông, đáng yêu lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
「Xin lỗi Megumi-chan. Không ngờ cậu lại có bí mật như vậy, ngay cả suy luận của Mahōzawa Akane này cũng không thể nhìn thấu.」
「Dù em hoàn toàn không nhớ mình từng coi chuyện này là bí mật, nhưng thôi, cậu hiểu ra là được rồi.」
Akane dường như cho rằng thế giới này chứa đựng rất nhiều bí mật, nhưng hầu hết chúng đều được "bao bọc" quá mức, có thể nói là gói ghém quá đà.
Tóm lại, dù đối với Akane đó là một sự thật mang tính thời đại được khám phá, nhưng lúc này cô bé cũng chợt nhớ lại những lời mình vừa nói, không khỏi kêu "Á!" một tiếng.
「Hú hồn! Mình suýt nữa đã cổ vũ cho tình yêu trắc trở của hai cậu rồi đấy! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này!?」
Megumi và Sōta cũng muốn hỏi câu đó. Nhưng họ chọn im lặng, chỉ biết cười khổ.
「Mình đi hỏi Nanami đây!」
「「Sao mọi chuyện lại thành ra thế này!?」」
Megumi và Sōta cùng lúc lên tiếng một cách hoàn hảo, Akane liếc nhìn họ với ánh mắt bất mãn kiểu "Hai người thân nhau quá, lại chỉ có mình bị bỏ rơi..." rồi chạy đi tìm Nanami.
Thật không biết sau đó sẽ bị nói thành cái gì nữa... Sōta đè nén tâm trạng chán nản, mỉm cười với Megumi.
「Vậy, vậy thì, dù sao thì chúng ta cứ bắt tay vào làm đã.」
「Đúng, đúng vậy.」
Cuối cùng thì họ cũng đã nhớ ra mục đích ban đầu của mình. Vì lạc đề quá xa, thậm chí khiến người ta cảm thấy như họ không muốn nhớ ra vậy.
「Tớ nâng bên này, Megumi có thể giúp nâng bên kia không?」
「Cứ để em lo ạ! Cuối cùng cũng đến lúc em thể hiện sức mạnh bẻ đũa dùng một lần của mình rồi!」
Sōta cảm thấy hơi bất an.
「Vậy thì... Chuẩn bị, nâng!」
「Hây dô... Ứ!」
Khi thực sự nâng lên, hóa ra chiếc tủ không nặng như vẻ ngoài của nó... đối với Sōta.
Còn Megumi thì đứng không vững, nguy hiểm thật, suýt nữa thì.
Hơn nữa, cậu bé còn hai lần mệt mỏi theo từng giai đoạn do cạn kiệt sức lực. Như muốn nhắc nhở Sōta ý nghĩa của điều đó, Megumi đỏ bừng mặt, dốc hết sức bình sinh, khiến Sōta kinh ngạc.
「Tôi, tôi nói này... Megumi...? Nếu cậu không nhấc nổi, tôi có thể tìm một bạn nam khác...」
「Không được! Sōta-kun đã tin tưởng em là con trai, đã tìm đến em, nếu em bỏ cuộc thì sẽ phụ lòng tốt của Sōta-kun mất!」
「Không... Không nghiêm trọng đến mức đó đâu mà...」
Megumi gần như bật khóc. Tuy vậy, dù đứng không vững, cậu bé vẫn thể hiện ý chí kiên cường.
Không khí này khiến Sōta rất khó mở lời nói "Một mình tôi chắc cũng có thể chuyển được". Vì vậy, anh đành phải vừa cố gắng không để Megumi gánh quá nhiều sức nặng, vừa di chuyển, kết quả là chính sức lực và thể lực của anh lại bị rút cạn.
Trên ngọn đồi chất đầy gỗ phế thải dùng để đốt cháy cho câu lạc bộ Nông Lâm Thủy Sản và Vườn tược, giờ đây có thêm một chiếc tủ. Megumi hai tay chống hông, hơi cúi người về phía trước, động tác đáng yêu cảm ơn Sōta đang lau những giọt mồ hôi mỏng trên trán:
「Cảm ơn Sōta-kun!」
「Hả? Là tớ phải cảm ơn cậu chứ?」
Câu nói đó dường như khiến Megumi có chút bối rối, cậu bé nói lời xin lỗi với vẻ hối lỗi, đồng thời lắc đầu.
「Không, anh đã cố ý, không để em gánh nặng phải không? Rõ ràng một mình anh chuyển sẽ dễ dàng hơn, vậy mà em lại cứ luyên thuyên muốn làm đàn ông, kết quả lại làm anh vất vả vì sự cố chấp vô vị của em...」
「Không hề vô vị đâu.」
「Ể...」
「Để trở thành con người lý tưởng của mình, sự cố chấp đó... tôi nghĩ không hề vô vị chút nào.」
「...Sōta-kun ♥」
Sōta hiểu và tôn trọng mong muốn được như con trai của mình, khiến đôi mắt Megumi rưng rưng nước mắt.
「Sōta-kun, anh thật dịu dàng...」
Megumi khóe miệng nở nụ cười đáng yêu, như một đóa hoa đang hé nở.
Sōta, người đã tạo nên tình bạn đúng kiểu "đàn ông", cùng với Megumi bám riết lấy anh đi khắp nơi làm việc, đến khi gặp Kikuno và Nanami thì mặt trời đã gần lặn rồi.
「Chị mà lơ là một cái, Sōta lại dẫn bạn gái về rồi, chị đau đầu quá đi mất!」
「Kikuno-nee... Megumi không phải con gái...」
「Mèo, đừng có đùa!」
Kikuno thậm chí còn bật ra tiếng cười thường ngày không có, Sōta cảm thấy quen thuộc lạ thường.
「Cậu nhìn đồng phục của cậu ấy giống nam hơn mà đúng không?」
「Cậu lại có thể nhận ra điều này cơ đấy!」
Trong tâm trí Kikuno, điều này dường như là một phát hiện mang tính thời đại.
Giới tính của Megumi lại không được nhiều người biết đến đến vậy, thậm chí khiến người ta phải nghi ngờ liệu có phải Megumi đã lỡ miệng nói mình là con gái khi tự giới thiệu lúc mới nhập học không?
「Ưi~ Em cứ tưởng Megumi-chan là con gái chứ. Vì Megumi-chan toàn vào nhà vệ sinh nữ mà.」
「Megumi!?」
Sōta cảm thấy thông tin này thật sự khiến anh không biết nói gì để biện minh.
「Vì, vì nhiều bạn nam phàn nàn là em vào nhà vệ sinh nam làm họ không thoải mái, gây ra vấn đề lớn, rồi các bạn nữ lại bảo 'Megumi-chan có thể dùng nhà vệ sinh nữ' mà...」
「...」
Toàn bộ câu chuyện nghe có vẻ khó phân định đúng sai, Sōta câm nín, quyết định chuyển chủ đề.
「...Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như người đông hơn thì phải... Từ đầu đã có nhiều người thế này rồi sao?」
Ngoài các thành viên của hội Đất Đai đang phải tăng ca ban đêm, nhìn dòng người chuẩn bị về nhà lúc này, Sōta cảm thấy hình như đông hơn lúc đầu rất nhiều.
「Ồ, đó là vì Hội trưởng hội học sinh, bà Tsukimugi, tớ, và cả Akane đã gọi rất nhiều bạn bè đến giúp đấy.」
「Ể...? Cảm thấy thật ngại quá... Lại vì loại người như tớ...」
「Tớ nhờ họ là vì đứa con cưng như em trai mình, thế là mọi người đều đến.」
Thảo nào từ nãy đến giờ, nhóm các chị khóa trên đứng từ xa quan sát không ngừng xì xào: "Là cậu ấy sao?" "Người mặc quần đùi bên cạnh là bạn gái cậu ấy à?" "Một cặp đôi dễ thương ghê." Đồng thời ném những ánh mắt tò mò về phía họ.
Sōta chỉ muốn trốn tránh những ánh mắt chú ý đó, liền chuyển hướng sang Nanami, giả vờ như không nghe thấy những lời kia.
「Nanami cũng giúp gọi nhiều người đến à?... Thật xin lỗi. Quả nhiên công chúa là khác biệt, đây có phải là đức vọng không?」
「...」
「Nanami?」
Nanami cúi đầu run rẩy toàn thân, Sōta ghé sát nhìn mặt cô bé.
「Bổn...」
「Bổn?」
「Bổn, bổn cung mới không có gọi ai đến đâu nhé! Phải nói là, bổn cung căn bản không có người quen để gọi! Thật xin lỗi nhé, rõ ràng là công chúa mà không có đức vọng gì cả!」
「À, Nanami, chúng ta đi ăn chè trôi nước đậu đỏ do các tình nguyện viên nấu cho mọi người đi.」 Akane nói.
"Nanami à, cậu đã tự mình nỗ lực bù đắp những thiếu sót rồi, nên không sao đâu mà." Kikuno nói.
"Dù sao thì đây cũng là nơi xứ lạ quê người xa xôi mà. Chuyện không có người quen cũng là điều dễ hiểu, thậm chí còn là bình thường ấy chứ. Đừng bận tâm, Nanami." Sōta an ủi.
"Đừng… đừng có mà an ủi người ta nữa meo——!!"
Nanami xấu hổ giận dỗi.
Vì ký túc xá đang trong quá trình sửa chữa, ở lại khá nguy hiểm, nên Sōta đã phải tạm thời ở nhờ phòng của Megumi – nơi được mệnh danh là "căn phòng thử thách giới hạn lý trí nhất trong ký túc xá nam". Sau khi đích thân trải nghiệm thế nào là nguy hiểm, cuối cùng cậu cũng mong mỏi trở về Ký túc xá Phiêu Lưu. Có vẻ như ngôi trường này đâu đâu cũng tiềm ẩn nguy cơ.
Sau khi được gấp rút thi công ngày đêm, Ký túc xá Phiêu Lưu đã được...
"““““““““““Thật quá sức tưởng tượng!!”””””””””””
...tái sinh, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải thốt lên như vậy. Việc lặp đi lặp lại từ "tái sinh" hai lần là để nhấn mạnh mức độ thay đổi to lớn của lần tái sinh này, không phải vì cạn kiệt ý tưởng hay bí từ, mong mọi người thông cảm.
"Giỏi quá đi mất... Không chỉ là suýt không nhận ra, mà đúng là một trời một vực ấy chứ."
"Khen nữa đi!! Khen nữa đi!!"
Seiteikōji Misamori, Hội trưởng Hội Học sinh đột nhiên xuất hiện, vỗ ngực tự hào một cách cực kỳ ngạo mạn, đúng là cực kỳ ngạo mạn.
"Hội trưởng Hội Học sinh có tham gia tí tẹo nào vào việc thi công đâu cơ chứ!!"
Hội trưởng Hội Nghiên Cứu Địa Chất – thường gọi là Takumi – cãi lại Misamori.
"Vì bản thân tôi mắc chứng ※Hội chứng Nhà Ốm..." (Chú thích của biên tập viên: Tình trạng khó chịu ở người do không khí trong nhà kém lưu thông hoặc sử dụng vật liệu xây dựng không phù hợp, gây ô nhiễm không khí trong nhà.)
"Đừng có mà bịa đặt!! Vả lại, lần cải tạo này dùng rất nhiều vật liệu xanh thân thiện với môi trường, làm sao mà gây ra Hội chứng Nhà Ốm được!"
"Vì bản thân tôi mắc chứng Hội chứng Nhà Tự Nhiên..."
Có vẻ như người này dù thế nào cũng không thể sống trong nhà được... Khi Sōta vừa nảy ra ý nghĩ đó, Akane đứng cạnh cậu liền mỉm cười sung sướng.
"Bỗng chốc biến thành nơi đáng sống hơn hẳn rồi nhỉ."
"Ừ."
"Trở thành nơi không thích hợp cho ma trú ngụ nữa rồi."
"Đúng là có ma thật sao!?"
"Hi hi hi, tớ nói đùa thôi." Lời nói kèm theo tiếng cười của Akane thậm chí còn nghe như lời an ủi qua loa, mới đáng sợ làm sao.
"Thôi không nói chuyện này nữa, như đã hứa, tớ sẽ trổ tài dọn dẹp phòng của Sōta-kun!"
"Phòng vừa mới sửa xong, tớ nghĩ chẳng còn chỗ nào để dọn nữa đâu!?"
Thấy Akane đan hai ngón trỏ vào nhau, vẻ mặt buồn thiu như thể tận thế đến nơi, Sōta vội vàng nói thêm:
"À – nhưng mà, nếu cậu giúp tớ tháo hết đồ đạc chưa dỡ ra thì giúp tớ nhiều lắm đấy!"
"À, xin... xin lỗi Sōta-kun. Lại để Sōta-kun phải bận tâm vì tớ rồi."
"Chị cũng vậy! Chị cũng muốn cùng dỡ đồ!!"
Thấy Kikuno giơ tay tham gia vào cuộc nói chuyện ấm áp này, Nanami bặm môi.
"Đã là chị thì không thể tinh tế hơn một chút sao—"
Megumi đang vô cớ tập squat ở bên cạnh, đến lần thứ sáu đã mệt đến mức chân muốn rụng rời.
Nhìn một đám người đang nhiệt huyết như món tempura vừa mới ra lò, Hội trưởng Hội Học sinh Misamori trầm ngâm cất lời. Mà nói đến tempura nóng hổi là vì câu lạc bộ nghiên cứu ẩm thực chiên ngay bên ngoài để kỷ niệm Ký túc xá Phiêu Lưu tái sinh, chứ không phải Sōta và mọi người đang làm nóng nó đâu nhé. Món tempura trông rất ngon miệng, mặc dù chẳng liên quan gì đến chuyện vừa nói trên.
"Nhưng mà, thế này thì rắc rối rồi..."
"Có chuyện gì vậy ưm, Hội trưởng Hội Học sinh?"
Thực ra là do lỡ viết câu "tâm trạng như tempura", bí quá nên đành làm liều – nhưng Misamori và Tsukimugi chẳng bận tâm chuyện này chút nào, cả hai lén lút ăn khoai lang chiên, đồng thời cảm khái ngước nhìn ký túc xá đã hoàn toàn đổi mới.
"Theo quy định, ký túc xá chỉ có một học sinh nội trú thì phải giải tán."
"“““““““““““Sao bây giờ mới nói!!”””””””””””
Nghe câu nói không thể làm ngơ này, mọi người xung quanh đồng thanh gào lên.
"Bản thân tôi chính là Seiteikōji Misamori, người được mệnh danh là 'cao thủ hậu pháo không ai sánh bằng', mà các người dám dùng lời lẽ bạo ngược như vậy ư!"
"Người đâu, bịt miệng Hội trưởng lại ưm."
Dưới hiệu lệnh của Tsukimugi, Misamori bị dán mấy lớp băng dính lên miệng, cô bật khóc xé băng dính ra, rồi nửa xấu hổ nửa giận dỗi hét lên trong nước mắt:
"Quy tắc là quy tắc! Đã hoàn thành rồi thì phải giải tán!"
"Ngươi là quỷ ư!!"
Nanami cũng không nhịn được mà gầm lên đáp trả.
Akane, người nhạy bén hơn bất cứ ai khi nhận ra Sōta sắp rơi vào tình cảnh đáng thương, lúc này cũng ra tay cứu vãn tình thế:
"Xin... xin hỏi! Cần ít nhất bao nhiêu người mới được ở ạ!?"
"...Bốn...?"
"Sao lại thiếu tự tin thế?"
Misamori, với trí nhớ vô cùng mơ hồ, lục tìm sâu trong ký ức một hồi rồi mới nhớ ra.
"Sửa lại, là năm người."
"Năm người sao..."
"May mắn thay, nghe nói vì số lượng người tăng lên nên đã sửa thêm vài phòng để đề phòng, giờ có gần chục phòng có thể sử dụng... Chắc là kiếm được bốn người bạn chứ?"
Misamori khẽ cười, nghe vậy Nanami và Akane thì tức giận đùng đùng.
"Ngươi nói chuyện sao mà quá đáng thế hả, Hội trưởng Hội Học sinh!!"
"Đúng đó, quá đáng thật!!"
"—Xin... xin lỗi."
"À Sōta, dù không có bạn bè thì cũng có chị mà, được chứ? Được chứ?"
Mặc dù Hội trưởng Hội Học sinh đã xin lỗi vì Nanami và mọi người bênh vực cho Sōta, nhưng điều đó lại càng khiến Sōta trông như một kẻ vô dụng, khiến bầu không khí lúc đó vô cùng khó tả.
"Mà này, nếu không cần đủ bốn người cũng có thể ở, thì một mình cô đơn ở một nơi rộng lớn như vậy cũng hơi buồn..."
"...Không sao đâu. Tôi quen cô đơn rồi."
"Không được không được!! Như thế thì... cô đơn lắm đấy... Đáng thương lắm, đáng thương quá!!"
Có vẻ như Akane, người mắc chứng "không bỏ mặc người đáng thương" đã tái phát.
Nếu cứ để mặc cô ấy, Akane dường như sẽ lại khóc, vì vậy Sōta thở dài, miễn cưỡng gật đầu.
"Nhưng mà... nếu có người muốn ở, thì cũng không sao..."
Akane mắt sáng rỡ, nắm chặt tay.
"Sōta-kun muốn có người ở cùng sao! Vì sẽ cô đơn sao! Đúng là vậy! Không được rồi! Tớ biết rồi! Maōzawa Akane này sẽ dọn vào ký túc xá này!"
"Khoan, đây không phải ký túc xá nam sao!?"
"Thế à?"
Akane nhìn Tsukimugi, hành động của cô ấy cứ như thể chuyện trường học thì phải hỏi "từ điển sống" vậy.
"Đây vốn dĩ là ký túc xá dành cho cán bộ... Tôi nghĩ không có phân biệt nam nữ gì đặc biệt..."
"Vậy thì No problem rồi!"
"Trời ơi... Này, Hội trưởng Hội Học sinh, cậu cũng nói gì đi chứ!"
Sōta cho rằng nam nữ thanh niên ở chung dưới một mái nhà thì chẳng "No problem" chút nào, cậu vội vàng nhờ Misamori khuyên Akane thay đổi ý định.
"Nam nữ ở chung dưới một mái nhà, thật lãng mạn biết bao!!"
"Người đâu, bịt miệng tên này lại ưm."
Cuối cùng ngay cả Tsukimugi cũng không nể nang gì nữa.
"Nhưng mà, người tài trợ tự bỏ tiền ra xây lại ký túc xá là Akane phải không? Không nghe ý kiến của nhà tài trợ thì có ổn không..."
"Nanami, xin cậu đừng nhiều chuyện!"
"Đây là quyền hạn của nhà tài trợ!"
"Đã là quyền hạn của nhà tài trợ, với quyền hạn của Hội trưởng Hội Học sinh thì chỉ có thể chấp thuận thôi!"
Misamori suýt nữa bị bịt miệng nhưng cuối cùng vẫn không bịt miệng được, quả quyết nói. Đó là vì tài năng không bị bịt miệng của cô ấy đặc biệt cao siêu.
"Nhưng mà! Thế nhưng! Một nam một nữ chẳng phải rất không ổn sao!?"
Sōta phản bác.
Kikuno giơ tay phát biểu phản bác lại:
"Vậy thì chị cũng dọn vào ký túc xá này!"
"Ra vậy, một nam hai nữ thì sẽ không không ổn nữa."
"Còn không ổn hơn chứ!?"
Hội trưởng Hội Học sinh cũng khẳng định ý kiến của Kikuno, rồi lại phản bác lời phản bác của Sōta khi Sōta phản bác Kikuno, giờ thì đã không còn phân biệt được chính phụ, trong ngoài nữa rồi. Tóm lại đây là một nhóm người trong ngoài như một.
"Xin... xin hỏi!! Em... em cũng có thể ở chung không!?"
"Tôi nói này, Megumi..."
"Được rồi, như vậy một nam ba nữ là cân bằng rồi!"
"Đâu có, tại sao? Cân bằng ở chỗ nào?"
Mặc kệ lời Sōta nói với Misamori, Megumi bị coi là con gái, ánh mắt mất đi ánh sáng, khóe môi khẽ hé ra nụ cười trống rỗng.
"Còn thiếu một người nữa."
"…………"
"Chắc không có ai dọn đến nữa đâu nhỉ."
"…………"
"Đúng vậy... Hay là tìm bạn của chị ấy nhỉ..."
"…………"
Mỗi khi Akane, Sōta, Kikuno lẩm bẩm suy nghĩ, Nanami lại vô cớ ho khan.
"Tìm Takumi thì sao?"
"Tìm Hội trưởng Hội Học sinh thì sao?"
"Tìm Tsukimugi thì sao hả Sōta?"
"…………"
Nanami bắt đầu vô cớ đá cột cửa Ký túc xá Phiêu Lưu. *Mà nói đến cột cửa và "want you" phát âm rất giống nhau, nhưng chuyện này giờ không quan trọng. (Chú thích của biên tập viên: Trong tiếng Nhật, cái trước phát âm là "monchū", cái sau là "uonchū", chỉ khác nhau ở âm tiết đầu tiên.)
"...Cô Nanami K. Bladefield sắp khóc đến nơi rồi đó, mọi người..."
Megumi, không biết từ lúc nào đã hồi phục, nhìn thấy Nanami mắt đẫm lệ, run rẩy ngồi xổm xuống, lòng thương xót gần như tan nát.
"Ghét quá đi, đùa thôi mà Nanami. Cậu chịu dọn đến đúng không, Nanami?"
"Đúng đó, người cuối cùng tất nhiên là Nanami thân thiết với Sōta mà."
"Đúng vậy, ngoài Nanami ra thì chẳng còn ai khác thích hợp cả."
"Chỉ cần có Nanami ở đây, chị cũng yên tâm rồi."
Akane và Kikuno lần lượt nói như bắn liên thanh, Nanami tâm trạng bỗng chốc tốt hẳn lên và đứng dậy.
"Bổn cung nào nào nào nào, nào có sắp khóc đâu. Nhưng mà, đã các ngươi khăng khăng như vậy, nếu muốn bổn cung dọn đến thì bổn cung cũng..."
Nanami nào nào nào nào, nào có dùng tay áo lau nước mắt đâu, chưa nói hết câu thì Sōta lỡ miệng hỏi Akane và Kikuno:
"Hả, hóa ra là nói đùa sao?"
"Hả?"
"Hả?"
Akane và Kikuno cứng họng, trên đầu hiện lên lá cờ thất bại, Nanami lại mắt ngấn lệ, giậm chân hờn dỗi:
"Tuyệt đối không ở! Trừ khi là phòng ngoài cùng, nếu không thì không ở!!"
"Tớ muốn ở phòng cạnh Sōta-kun!"
"À, Kikuno-senpai, chị chơi ăn gian! Em cũng muốn ở cạnh Sōta-kun!"
「À, vậy thì… em muốn ở phòng đối diện với Sōta-kun ạ.」
Xem ra khu vực đó sắp đông đúc lắm đây.
「Chỉ có phòng của Nanami là xa tít tắp thôi à.」
「Lũ ngốc kia—!」
Sōta bị Nanami, vì không cam tâm bị bỏ rơi, vùi dập mấy cú không rõ lý do.
「…Thôi được rồi. Anh chuyển đến gần phòng Nanami là được chứ gì…」
「Sōta hiền quá đi! Đúng là em trai tốt của chị gái mà!」
Sōta nửa cười nửa không nghĩ bụng, chẳng sao cả, dù sao hành lý đằng nào cũng phải dọn lại: Kikuno thì cảm động trước sự quan tâm của “em trai” mình, liền ôm chầm lấy cậu.
「Khoan… chị Kiku, mọi người đang nhìn kìa! Nhìn hết rồi!」
Sōta hoảng hốt muốn thoát khỏi vòng tay quyến rũ của Kikuno, nhưng lại bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đầy ghen tị.
「Đến, đến lượt em! Em muốn ôm!」
Akane, giả vờ ghen tị với Sōta nhưng thực chất là ghen tị với Kikuno, đứng xếp hàng sau Kikuno.
「E, em cũng muốn…」
Megumi xếp sau Akane.
Misamori nhìn các thành viên Ký túc xá Thức Tỉnh Phiêu Lưu, những người đang rất gắn bó, với ánh mắt mỉm cười đầy mãn nguyện.
「Tóm lại, vậy là đủ năm người rồi. Một nam bốn nữ chắc không thành vấn đề chứ?」
「Không vấn đề gì ạ!」
「Vấn đề lớn đấy chứ…」
Akane đồng ý, nhưng Tsukimugi lại lộ vẻ khó xử.
「Vấn đề còn lớn hơn ấy chứ!? Chẳng phải sắp biến thành ký túc xá nữ luôn rồi sao!?」
「Cứ giao cho tôi đây, Misamori, người được mệnh danh là số một trong việc che đậy vấn đề! Hahaha!」
Dù không rõ có gì đáng buồn cười, nhưng Misamori, có vẻ như thật sự định lấp liếm mọi chuyện, vẫn ôm bụng cười phá lên.


0 Bình luận