Ma vương đang ở đó.
Một ngai vàng đen tuyền thô kệch. Đại sảnh của vua không một âm thanh.
Mái tóc đen còn đậm hơn cả bóng tối, đôi mắt lười biếng. Chiếc áo choàng đen phủ kín toàn thân. Khuôn mặt với quầng thâm, ánh mắt sắc lạnh của một chàng trai tuấn tú.
Dáng vẻ ấy, dù so với bất kỳ ma vương nào tôi từng gặp, đều thiếu đi sự uy nghi, khiến ký ức xưa ùa về. Hình dáng ấy không khác gì so với lần chúng tôi từng giao đấu.
Không có ác ma nào khác. Dù là vua, nhưng không một ai ở đây.
Chỉ có một điểm khác biệt so với ký ức cuối cùng. Đó là người đàn ông ấy không còn ngủ nữa.
Chắc chắn, hắn đã chờ tôi.
Không nói một lời, không có dấu hiệu tấn công, chỉ dùng ánh mắt dõi theo tôi, đôi mắt ấy đục ngầu bởi bóng tối không rõ hình dạng. Không thèm liếc nhìn thanh thánh kiếm sáng lấp lánh trong tay phải tôi, ánh mắt ấy chỉ chăm chú nhìn vào mắt tôi.
— Sợ quá.
Tôi bước lên một bước.
Sự chênh lệch giữa áp lực đè nặng toàn thân và uy nghiêm gần như bằng không ấy.
Việc trông có vẻ không đáng sợ lại càng khiến tôi sợ hãi. Nếu đây là lần đầu gặp mặt, chắc tôi đã lơ là mất cảnh giác.
Chân nặng trĩu như đang bước trong bùn.
Ngay khoảnh khắc tôi định cất tiếng, ma vương mở miệng.
Giọng nói u ám, trầm lắng, phù hợp với vẻ ngoài ấy. Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng này.
Tôi căng thẳng chờ đợi, không biết hắn sẽ nói gì, nhưng lời nói ấy khiến tôi quên mất tình cảnh hiện tại.
"Ngược vòng xà đơn."
"…Hả?"
Ngược… vòng xà đơn?
Chuyện gì vậy…? Tôi chăm chú quan sát, nhưng nét mặt ma vương không thay đổi.
Ma vương tiếp tục nói, đôi mắt như nhìn xuyên qua tôi mà chẳng thực sự nhìn.
"Hồi nhỏ, tôi không làm được ngược vòng xà đơn. Cậu biết không? Ngược vòng xà đơn ấy, dùng xà đơn quay một vòng tròn như thế."
"Ch-chuyện gì… vậy…"
"Chắc là hồi tiểu học… Trong giờ thể dục bị bắt làm, nhưng tôi không làm được. Cũng chẳng nghĩ sẽ làm được. Vì không nghĩ nên cũng không cố gắng. Kết quả là đến tận tiết học cuối cùng cũng không làm được. Vốn dĩ tôi không giỏi vận động mà."
Những lời nói tuôn ra liên tục mà tôi không thể hiểu nổi.
Không, ngoại trừ một vài từ, tôi hiểu nghĩa. Nhưng tôi không hiểu tại sao lại có cuộc trò chuyện như thế này ở đây, lúc này.
Không thể đoán được ý đồ.
Bỏ mặc tôi, ma vương tiếp tục.
Có rất nhiều sơ hở, nhưng tôi cũng không muốn tấn công.
Điều duy nhất tôi hiểu được là, cuộc trò chuyện vô nghĩa này vốn không phải thứ nên diễn ra trong một trận quyết chiến.
"Vì vậy, lên cấp hai, cấp ba, vào đại học cũng không làm được. Mà, tôi cũng chưa từng thấy ai là sinh viên đại học mà còn tập ngược vòng xà đơn… thôi, chuyện đó không quan trọng. Cuối cùng, đến khi đi làm, tôi vẫn không làm được ngược vòng xà đơn. Dù ký ức xưa đã mờ nhạt gần hết, nhưng không hiểu sao chỉ có chuyện đó là tôi vẫn nhớ."
Phù, hắn thở dài rõ rệt, môi ma vương nhếch lên.
"—Nhưng, bây giờ thì chuyện gì tôi cũng làm được."
Ma vương, người mà tôi chưa từng tưởng tượng sẽ cười, giờ đây, dù chỉ thoáng qua, cũng nở một nụ cười—nụ cười ấy không phải là sự chế nhạo như Gloria, cũng không phải là nụ cười thuần khiết, mà chắc chắn là 'tự giễu'.
Lời nói của ma vương không dừng lại. Cứ như thể hắn là một người hoàn toàn khác so với người tôi từng gặp.
Những lời nói thản nhiên ấy, lại chứa đựng cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi.
Chủ đề đột ngột chuyển hướng.
"Vậy, cậu biết đèn thần không?"
"Đèn… thần?"
Chỉ nghe thôi cũng vô ích. Đáng lẽ tôi nên tấn công. Nhưng tay tôi không nhúc nhích.
Những lời nói vô nghĩa ấy trói buộc tôi. Đó không phải là kỹ năng của ma vương.
Tôi hiểu. Thật ra là tôi không muốn động đậy. Tôi muốn nghe.
Tôi có cảm giác lý do cho hai lần thất bại trước đây nằm trong đó.
"À. Nghìn lẻ một đêm… câu chuyện cổ tích Arabian Nights ấy. Chuyện về thần đèn xuất hiện khi xoa chiếc đèn cũ kỹ. Không biết à…"
"Không… biết."
Cổ tích.
Chưa từng nghe qua, cũng không hiểu hắn muốn nói gì. Không biết có phải chuyện nên nói lúc này không.
Dù không thấy sự hung bạo, tôi vẫn run lên.
Nếu hắn hướng sát ý về phía tôi thì… có lẽ còn dễ đối phó hơn.
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đan điền như thể tôi đã quên mất nó. Sợ hãi.
Ma vương bật cười. Tiếng cười khô khốc.
Chỉ nhìn cảnh tượng hiện tại, chắc chẳng ai gọi người đàn ông này là ma vương.
Tôi chợt nhận ra lý do. Ở đó hoàn toàn không có 'khát vọng'.
"Chỉ cần xoa đèn là mọi điều ước đều được đáp ứng. Chuyện là như vậy. Một món đồ thần kỳ có thể thực hiện bao nhiêu điều ước cũng được, không có bất kỳ giới hạn nào. Đôi khi tôi nghĩ, Aladdin, người may mắn có được nó… rốt cuộc đã nghĩ gì nhỉ…"
Không hiểu. Không hiểu gì cả.
Ánh mắt cảnh giác của tôi bị hắn né tránh bằng thái độ thản nhiên, rồi nét mặt ma vương thay đổi.
Tiếng thở dài, giọng trầm lắng.
"Dũng giả—"
'Dũng giả'
Từ ấy, đã lâu lắm rồi tôi không nghe thấy.
Gần như chẳng còn ai trên thế giới này gọi tôi bằng cái tên đó. Đã lâu lắm rồi, tôi mới nhận ra hắn đang gọi tôi.
Có lẽ, chỉ còn người đàn ông này gọi tôi như vậy. Kẻ thù cuối cùng mà tôi chưa thể đánh bại khi còn là dũng giả. Kẻ thù biết tôi khi tôi còn là dũng giả.
"Dũng giả… ta chắc chắn là 'cheat'."
"Chee…t?"
Hắn đổi tư thế ngồi, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm nhìn tôi, thở dài.
Tôi không hiểu ý nghĩa thực sự của từ đó. Nhưng, trong lời nói ấy chứa đựng nhiều cảm xúc nhất từ trước đến nay.
Giọng nói như đã mệt mỏi với tất cả. Giọng nói mà những người tôi từng bảo vệ khi còn là dũng giả, khi còn là con người, thường có. Đứa trẻ mất cha mẹ, chàng trai mất người yêu, chiến binh mất một cánh tay vẫn sống sót sau khi chống lại bóng tối và thất bại.
"Không làm gì cũng có thể làm được mọi thứ. Không cần nỗ lực mà mọi hành động đều được chấp nhận. Những điều đó chắc chắn chẳng có giá trị gì. Vì vậy, giờ đây, điều duy nhất ta còn vương vấn chỉ là ngươi."
Tôi không thể hiểu nổi lời của ma vương.
Nhưng không phải là tôi không có cảm xúc gì với điều đó.
Nhưng hơn hết, tôi biết con xúc xắc đã được tung ra. Lời mở đầu đã kết thúc.
Vốn dĩ, ma vương và dũng giả. Đối đầu thì việc phải làm đã quá rõ ràng. Tôi cũng đã chuẩn bị. Không hề lơ là.
Chắc chắn, đối phương cũng hiểu điều đó.
"Nào, đã lâu lắm rồi nhỉ, dũng giả. Kẻ từng có thể giết ta. Kẻ có thể giết ta. Kẻ thù trời sinh của ta. Kẻ duy nhất ta tự định là kẻ thù. Ngươi đã rèn luyện đủ chưa? Còn nhớ trận chiến trước không?"
Trận chiến trước. Đòn tấn công của thánh kiếm không để lại một vết thương nào lóe lên như một đoạn hồi tưởng.
Ma vương hầu như không động đậy.
Không biết hàng vạn, hàng trăm ngàn năm qua đã thay đổi gì ở ma vương. Trên gương mặt ấy, có một niềm vui nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên tôi đặt chân vào ma giới, gặp hắn chỉ là tình cờ.
Lần thứ hai là tôi chủ động tìm kiếm, mong muốn chiến đấu.
Có lẽ lần đối đầu thứ ba này là định mệnh.
Chính vì vậy, dù có nhiều ma vương, chỉ người đàn ông này là tôi phải giết.
Với tư cách là 'dũng giả'.
Tôi dồn thêm sức mạnh vào thánh kiếm, truyền cả linh hồn vào đó.
Lần trước tôi đã phải bỏ chạy. Ngay cả khi ở trạng thái bình thường, hắn cũng có phòng ngự siêu việt không thể bị chém xuyên. Ma vương đã bẻ gãy thánh kiếm của tôi.
Và rồi, người không tên ấy, lần đầu tiên xưng tên.
"…Đúng vậy, ta tên là Reiji. Vua của sự sa đọa, kẻ cai quản 'lười biếng', kẻ thù của ngươi. Ta đã dọn sạch mọi kẻ cản đường. Nào, dũng giả. Hãy—"
Ngón tay ma vương khẽ động. Cảm giác của tôi chưa bao giờ sắc bén đến thế.
Tôi lập tức lăn sang ngang để tránh. Cánh cửa phía sau tôi bị thổi bay.
'Đã dọn sạch mọi kẻ cản đường'
Quả nhiên, kẻ tấn công Gloria chính là hắn!
Reiji, vua của sự sa đọa, lẩm bẩm không cảm xúc.
Tôi đạp sàn, dùng cánh tăng tốc.
Ánh mắt Reiji giao với sát ý của tôi.
Đôi môi ma vương mấp máy không thành tiếng.
'—Hãy giết ta đi'
*****
Tôi dồn toàn bộ sức mạnh được ban cho với tư cách dũng giả, và sức mạnh đã thăng hoa thành thiên sứ, vào trận chiến.
Cả tay lẫn thân thể đều không còn run rẩy.
Tôi lao tới. Gót chân nghiền nát sàn nhà. Tập trung cao độ. Thể trạng tốt nhất. Ngay cả linh hồn run sợ trước sức mạnh của ma vương cũng chỉ trở thành gia vị giúp tôi mạnh mẽ hơn. Đối mặt với kẻ thù mạnh nhất, kinh nghiệm chiến đấu qua bao năm tháng thì thầm với tôi: 'Hãy đánh bại hắn'.
Ý thức kéo dài cực độ. Quầng thâm dưới mắt Reiji hiện rõ.
Reiji. Reiji của sự sa đọa.
Tôi lẩm nhẩm tên hắn trong miệng.
Từ trước đến nay tôi chưa từng cố tìm hiểu tên hắn.
Dù từng là con người, nhưng sức mạnh đủ để đánh bại dũng giả mạnh nhất mà không cần phòng thủ, không thể nào không phải là ác ma nổi tiếng.
Có lẽ, đó là sự trốn tránh. Đúng là tôi đã gục ngã trước hắn. Trốn tránh sự tồn tại ấy. Nếu biết rồi, tôi sẽ lại phải 'đi tiêu diệt'.
Nhưng, tôi cũng từng nghĩ sẽ có ngày lại gặp lại. Dù không như vậy, tôi đã ghi nhớ hầu hết thông tin về các ác ma với tư cách là thiên binh. Tất nhiên, tên hắn cũng nằm trong kiến thức ấy.
Reiji. Reiji của sự sa đọa.
Một trong những ác ma cổ xưa nhất chống lại thiên giới. Reiji Slaughterdolls.
Đặc tính đã rõ. Đặc tính của ác ma lười biếng Akedia.
Đó là sức phòng ngự tuyệt đối. Chỉ vậy thôi.
Năng lực bẩm sinh ẩn chứa trong thân hình gầy gò ấy đã vượt xa người thường, nhưng sức tấn công và tốc độ không quá cao. Ít nhất, không bằng Gloria.
Chỉ khi tấn công từ khoảng cách siêu xa, đến mức không thể cảm nhận được, mới phát huy được sự đe dọa. Nếu Reiji và Gloria đối đầu trực diện, chắc chắn Gloria sẽ thắng.
Cần thiết là sức mạnh có thể tiêu diệt linh hồn hắn, đó chính là… nguyên nhân thất bại của tôi.
Rèn luyện rồi chứ? …Không cần phải nói. Ban đầu là sức mạnh được ban cho, nhưng tôi đã rèn luyện nó. Như một chiến nữ, để không bao giờ thất bại nữa. Những năm tháng sau khi tái sinh, tôi chưa từng lười biếng.
Vương vấn, vương vấn, vương vấn.
Khoảng cách không thể lấp đầy khi còn là con người.
Lời thương hại của pháp sư vang vọng trong đầu.
Không nghĩ đến phòng thủ. Sức mạnh mà tôi không có trước đây, giờ đã có. Quyền năng của dũng khí Fortis. Tinh thần không gục ngã.
"Thật ra… tôi cũng thấy hơi có lỗi."
Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm tới, Reiji trước mặt tôi bỗng 'xa dần' trong chớp mắt.
Khoảng cách bị xáo trộn. Sự khác biệt giữa dự tính và thực tế. Tôi suýt ngã, nhưng lập tức tận dụng lực đó, lao tới thêm một bước. Dồn toàn lực, hai tay nắm chặt kiếm, nhắm vào tim hắn.
—Ngay khoảnh khắc ấy, lại 'xa dần' lần nữa.
Không phải ảo giác. Không phải ảo ảnh.
…Xa dần? Không, không phải. Reiji vẫn ngồi trên ngai vàng.
Người bị đẩy xa là—'tôi'.
Ngai vàng chỉ cách vài mét mà lại xa vời vợi. Tôi dồn thêm sức vào chân, lao tới. Ngay khi kiếm sắp chạm tới, tầm nhìn 'chuyển đổi'.
Không phải ảo thuật. Không phải cơ thể tôi bị điều khiển.
"Lần trước, tôi không thể đối đầu nghiêm túc với cậu. À thì, lúc đó tôi buồn ngủ quá… Nếu lúc đó tôi nghiêm túc hơn, có lẽ đã không còn gì hối tiếc. Nghĩ vậy nên đêm cũng không ngủ đượ—à, ừ, thôi…"
Vừa nói chuyện, cánh tay Reiji khẽ động.
Toàn thân tôi như bị nổ tung bởi một cú sốc dữ dội.
Chết tiệt—
Khi nhận ra thì đã muộn. Tôi va mạnh vào tường, bị đè chặt. Cảm giác bị ép đến mức cơ thể như sắp vỡ vụn. Tiếng rên rỉ của cơ thể, của bức tường.
Lòng bàn tay Reiji đưa ra. Bàn tay xoay tròn như vặn xoắn. Áp lực cũng vặn xoắn theo động tác ấy.
Reiji quan sát một cách thản nhiên, giải thích cặn kẽ như thể đang câu giờ.
Thật ngu ngốc… Không, nghĩ rằng hắn chỉ có một năng lực duy nhất mới là ngu ngốc.
Không sao, sát thương đúng như dự tính. Không gãy xương, không bị thương chí mạng.
Và hơn hết, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Việc Reiji tấn công tôi, chính điều đó khiến tôi yên tâm.
"'Chuyển vật chất Apports'"
Chĩa lưỡi kiếm vào kẻ không kháng cự, nhưng lại không có tác dụng.
Tình huống như muốn dạy tôi rằng mọi thứ của tôi đều 'vô nghĩa', đó mới là điều tôi sợ nhất.
Ma vương tấn công, tôi chống trả. Nếu vậy, tôi vẫn còn là 'dũng giả'.
Dù ma vương vẫn chưa rời khỏi ngai vàng.
"'Dịch chuyển tức thời Teleport', 'Năng lực tâm linh Psychokino'. Tất nhiên tên gọi khác… nhưng những gì tôi từng mong muốn đều đã có được."
Kể ra từng kỹ năng của mình, gương mặt ấy không có khinh thường, giận dữ hay bi thương gì cả.
Ma vương đứng dậy. Dù không cần thiết, hắn vẫn đứng dậy. Hai lần trước, hắn chỉ nằm dài.
"Dũng giả, tôi sẽ tôn trọng cậu, với tư cách 'ma vương', tôi sẽ 'giết' cậu. Cậu giết tôi, tôi giết cậu. Dù phiền phức, tôi cũng nên làm vậy."
Chỉ đứng dậy thôi mà, không hề tăng sức mạnh, nhưng tôi vẫn cảm giác như bị nuốt chửng.
Tôi cố gắng cử động cơ thể bị đè ép, chạm thánh kiếm vào thứ đang giữ chặt mình.
Thứ vô hình bị chém đứt, biến mất, tôi được giải phóng. Đáp xuống thảm. Tôi hy vọng, nhưng Reiji không hề bị thương.
Thở ngắn. Đầu đau như búa bổ. Không đủ không khí. Không đủ ma lực.
Đúng là tôi đang sợ. Trước sự tồn tại từng khiến tôi thất bại không thể chống cự. Đó cũng là một dạng chấn thương tâm lý.
Nhưng tôi phớt lờ nó. Tôi tự tin. Tôi đã chiến đấu không ngừng. Hầu hết đối thủ đều mạnh hơn tôi.
Tôi thắng được họ chỉ vì—không bỏ cuộc.
Trước tiên phải đánh trúng một đòn. Một đòn toàn lực.
Mục tiêu là trái tim ác ma—linh hồn. Nếu Reiji vẫn mang hình người, vị trí ấy là ngực trái—nơi lẽ ra là trái tim.
Không thể chỉ phóng năng lượng. Phải chém trực tiếp…
Điều chỉnh hơi thở. Kiếm đã được nạp đầy sức mạnh.
Dịch chuyển tức thời, chuyển vật chất. Tiếp cận là cực kỳ khó, nhưng nếu thất bại một lần, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai.
Cần một sơ hở. Tôi niệm chú.
Reiji di chuyển chậm. Năng lực tâm linh liên kết với chuyển động của ma vương. Rõ ràng tôi nhận ra.
Tôi chém đứt đòn chưởng vô hình bằng thánh kiếm. Khó tránh, nhưng vẫn yếu. Và chỉ cần đánh trúng một đòn, sức mạnh ấy sẽ biến mất.
Ánh sáng trắng lóe lên, tụ lại ở tay trái.
Reiji nhìn tôi bằng ánh mắt trầm lắng.
"Hà, hà…"
"…À. Trông rất giống thật đấy."
"'Thiên lôi Mikazuchi'!!"
Reiji, với động tác khinh suất, bị nuốt chửng bởi tia sét sáng rực.
Phép tấn công hệ lôi của dũng giả.
Tấm thảm bốc cháy, ngai vàng bị nuốt chửng. Tia sét mang thuộc tính thánh lẽ ra sẽ gây sát thương lớn cho thế lực bóng tối. Nhưng, với ma vương này thì tôi không nghĩ sẽ có tác dụng.
Ngay khi tung chiêu, tôi nhảy lên không trung. Bay lượn. Trần nhà cao, có thể bay vòng quanh.
Thứ mà thiên sứ có còn ác ma không có. Khả năng cơ động nhờ đôi cánh là một trong số đó.
Ánh sáng tan đi. Quả nhiên, không có tác dụng. Không thấy dấu hiệu bị thương.
Tôi lượn vòng lớn, hạ xuống, tung chém từ phía sau trên cao. Ngay khoảnh khắc đó, cảnh vật thay đổi.
Reiji, người lẽ ra ở ngay trước mặt, biến mất, mũi kiếm chém vào khoảng không.
Nếu đã chuẩn bị trước thì không bị cứng đờ.
Tôi phân tích sức mạnh của đối thủ. Chuyển vật chất. Không có dấu hiệu báo trước. Không thể kháng cự. Bị dịch chuyển từ trước mặt Reiji đến góc phòng. Tường trước mặt.
Tôi lập tức xác định vị trí ma vương. Ở khoảng cách này, tôi có thể nhận ra từng cử động của Reiji mà không cần nhìn. Tôi chém đứt lòng bàn tay vô hình bằng kiếm.
Tôi đạp tường, lại vỗ cánh, tăng tốc về phía Reiji. Ánh mắt giao nhau. Đôi mắt ấy chắc chắn đang theo dõi từng động tác của tôi.
Tôi dồn sức vào kiếm, đồng thời tung 'thiên lôi' không cần niệm chú từ tay trái. Biểu cảm ngơ ngác của Reiji biến mất trong ánh sáng.
Tôi tăng tốc, lao vào ánh sáng. Ngay trước khi lao vào, tôi nghe thấy giọng nói từ trong đó.
"Quả nhiên, tôi không hợp với việc giết người… ha… tôi biết mà—"
Cảm giác về Reiji biến mất. Không, hắn di chuyển.
Từ trước mặt ra phía sau. Không phải tôi bị dịch chuyển, mà là 'Reiji di chuyển'.
Cách tôi vài mét phía sau.
Chuyển vật chất. Đúng là năng lực mạnh. Nhưng, năng lực mạnh thường có giới hạn.
Thời gian sử dụng? Khoảng cách? Hay số lần sử dụng?
Không cho hắn thời gian. Có thể dùng liên tục? Nhiều suy nghĩ lướt qua đầu tôi.
Tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung. Chết cũng được. Cơ thể rên rỉ vì sức mạnh vượt quá giới hạn.
Tôi tăng tốc ý thức. Vừa quay lại, tôi lại tung sét. Tốc độ và sức mạnh. Cần một sơ hở. Chỉ một khoảnh khắc, một nhịp thở cũng được. Một sơ hở mà hắn không thể tránh, không thể dùng kỹ năng.
Khoảng cách vài mét có thể thu hẹp trong chớp mắt. Tôi phản xạ chém đứt lực vô hình từ bên phải.
Tôi đạp đất. Bước chân quá mạnh khiến chân phải phát ra tiếng động lạ. Chắc là gãy rồi. Không đau. Không sao cả.
Thánh kiếm được rót đầy ma lực, lưỡi kiếm ánh sáng mở rộng.
Chỉ còn một bước. Một bước nữa là tới. Reiji quay mặt khỏi lưỡi kiếm, nhìn vào tay phải.
Ngay khoảnh khắc đó, tầm nhìn sụp xuống.
Mặt đất áp sát như thể tôi sụp đổ. Ý thức trống rỗng trong chốc lát.
Tôi cố cử động tay, nhưng không được. Thanh kiếm sáng lấp lánh, lẽ ra tôi đang cầm, cũng rơi cùng tôi.
Cú va chạm. Cằm đập xuống thảm. Tay không nhúc nhích. Chân cũng không. Như thể đang mơ, không có cảm giác thực.
Lúc đó tôi mới nhận ra, cánh tay mình đã không còn nối liền.
Ngay sau đó, cảm giác nóng rát lan tỏa ở thân mình. Nó bò lên trên như muốn xâm chiếm cơ thể tôi.
Không đau. Cánh tay văng ra trước mặt. Từ vết cắt nơi tay vẫn nắm chặt thánh kiếm, máu phun ra như vừa nhớ ra điều gì.
Ý thức dần xa rời. Tôi gắng gượng nhìn chằm chằm vào cánh tay.
Chém. Cánh tay bị chém đứt. Vết chém tôi từng thấy nhiều lần trên chiến trường.
…Không thể nào… từ lúc nào—
Reiji không cầm kiếm. Đến tận khoảnh khắc chỉ còn một bước, tay ma vương vẫn trống không.
Không ổn. Chết thì không sao, nhưng việc xuất hiện đòn tấn công không rõ nguồn gốc lúc này mới là vấn đề.
Không còn thời gian. Sức mạnh của thánh kiếm sẽ yếu dần theo thời gian nếu không có người cầm.
Ngay trước khi ý thức biến mất, Reiji nhìn xuống tôi, lẩm bẩm.
"…Không biết về búp bê à. Ha…"
…Búp… bê…
Tầm nhìn chập chờn. Từ lời nói ấy, tôi mới nhận ra ngoài tôi và Reiji còn có một sức mạnh khác ở gần.
Búp… bê. Reiji Slaughterdolls. Nguồn gốc cái tên Slaughterdolls.
Ra là vậy…
"Trận đấu hay đấy, dũng giả. Có lẽ… vương vấn cũng đã nguôi ngoai phần nào."
"Đừng… có… đùa…"
Vương vấn… đã nguôi ngoai?
Trận đấu hay?
Chưa đâu. Tôi vẫn chưa thua.
Tôi đã tiếp cận đủ gần. Khoảng cách tới Reiji chưa đến một mét.
Thánh kiếm vẫn còn sức mạnh.
"Đừng… coi thường… 'dũng giả'!!"
Ma vương quay lưng về phía tôi, ngay trên đầu tôi. Một sơ hở rõ ràng.
Tôi dồn hết sức còn lại, gầm lên.
Dòng chữ 'Nguyên nhân tử vong: chém' hiện ra, tôi gạt đi, hồi sinh. Tôi bật dậy lao về phía trước.
Kiếm sáng lên như đáp lại ý chí.
Đòn tấn công mạnh nhất. Một đòn dồn toàn bộ ma lực, toàn bộ tồn tại của tôi lao về phía lưng ma vương.
Gần như cùng lúc, ngực tôi lại nóng rát, nhưng đã muộn.
Mũi kiếm đâm vào lưng trái.
"…Vẫn còn sống… sao…?"
"Cái—"
Không thể nào…
Đòn kiếm dồn toàn bộ sức lực. Đòn đâm nhắm xuyên qua thân thể, linh hồn, lại bị chặn lại.
Tay tê dại. Cảm giác cứng rắn lan khắp cánh tay.
Nóng và đau dần xâm chiếm. Tôi phớt lờ cơn đau không ngừng truyền đến, xoay thánh kiếm.
Không được… 'quá cứng'. Thịt có thể xuyên qua. Nhưng không thể làm tổn thương lõi.
Không còn cơ hội thắng.
Giống như trước đây. Dù tôi có dũng cảm đến đâu, có bao nhiêu ma lực, có bao nhiêu kỹ năng, có bao nhiêu chiêu thức, nếu không thể làm tổn thương thân thể hắn thì không thể thắng.
Sức mạnh cơ bản quá khác biệt. Sức mạnh… không đủ.
Tấm lưng hiện ra trong tầm mắt mờ ảo, không hề chứa cảm xúc nào trong lời nói ấy.
Không cần né tránh…
Đầu gối gãy, mặt đất áp sát. Toàn thân mất hết sức lực. Đòn đâm vào ngực trái—nhắm vào linh hồn. Đòn chí mạng.
Tôi mới nhận ra, đó cũng là đòn tấn công mà tôi định dùng.
Không sao. Không sợ. Không thua. Phải đánh bại. Nếu tôi không đứng dậy—thì ai sẽ đứng lên.
Tôi tin rằng—trái tim tôi vẫn chưa gục ngã.
Nếu Reiji nói tôi là vương vấn cuối cùng của hắn, thì lý do cuối cùng khiến tôi, dù đã chết, vẫn chọn đứng trên chiến trường, cũng không ai khác ngoài ma vương này.
Trong đầu tôi lướt qua như một thước phim tua nhanh.
Giờ đây, tôi không thể cử động dù chỉ một mí mắt, tôi đã chết.
*****
Nếu không tìm được lý do, có lẽ đó chính là lý do tôi buộc phải cô độc.
Mái tóc từng màu xám chuột, do luôn mang ma lực ánh sáng đậm đặc, đã chuyển thành màu bạc rực rỡ từ lúc nào.
Không phải bạc thường, mà là bạc ngả xanh.
Mỗi lần nhìn mái tóc bạc xanh phản chiếu trong gương, tôi đều không thấy giống tóc mình.
Dù đã sống với mái tóc này lâu hơn nhiều so với tóc xám chuột.
Bóng dáng phản chiếu trên mặt nước như gương.
Người ở đó là một dũng giả.
Dũng giả cô độc. Đã từ lâu, người khác gọi tôi bằng biệt danh 'Ngân Bích'.
Seruju của Ngân Bích. Seruju Serenade.
Thanh kiếm hy vọng, không bao giờ mang theo đồng đội, luôn chiến đấu với kẻ thù của nhân loại.
"Ha ha… ha…"
Tiếng cười run rẩy.
Lớp dũng giả rất mạnh. Nó buộc con người phải trở thành một thanh kiếm.
Cải tạo cơ thể để có thể chiến đấu với ma vật. Tăng cường sức mạnh, tăng ma lực, ban cho kỹ năng mạnh mẽ. Đến mức một cô gái chưa trưởng thành cũng có thể giết quái vật.
Thứ duy nhất không nhận được từ lớp dũng giả là 'dũng khí'. Cái đó phải tự mình có.
Mạnh. Đúng là sức mạnh ấy rất mạnh. Nhưng, dù vậy vẫn sợ.
Thở gấp. Tay run, tim đập mạnh.
Tôi nhìn lòng bàn tay. Những ngón tay trắng mịn, chưa từng bị thương dù đã chém hàng ngàn hàng vạn bóng tối, run rẩy như phản chiếu tâm trạng.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Đó là nỗi sợ tôi đã trải qua nhiều lần, và giờ cũng không còn gì mới mẻ.
Với những kẻ bị tôi tiêu diệt, chắc tôi còn đáng sợ hơn.
Như để động viên tôi, thánh kiếm trong tay phải khẽ rung lên.
Tôi nhận ra, chỉ cần lẩm bẩm trong miệng cũng giúp tôi bình tĩnh hơn. Có lẽ, từ khi bắt đầu chiến đấu với dị hình, không lâu sau đó tôi đã nhận ra điều này. Nếu không, chắc tôi đã gục ngã từ lâu.
"Không sợ không sợ không sợ không sợ. Không thua không thua không thua không thua. Không thể—thua được."
Dù không còn ai quan trọng bên cạnh.
Dù không có đồng đội cùng chiến đấu.
Chỉ cần nhìn về phía trước.
Không ai nghe thấy. Không, không ai được phép nghe.
Tôi tự nhủ với chính mình.
"Bởi vì tôi là… dũng giả mà."
Tôi siết chặt kiếm.
Mùi máu, sắt và cái chết. Hơi thở của chiến tranh, tiếng gầm của dị hình.
Chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng ấy, người thường chắc sẽ phát điên.
Dù không giỏi giao tiếp, tôi vẫn có thể chém quái vật.
Dù có cô đơn đến đâu, chỉ cần không để lộ ra ngoài thì không ai nhận ra.
Vì vậy, tôi có thể tiếp tục làm dũng giả đến cùng.
Tôi dồn sức vào đan điền, tập trung ý thức vào tim, xoay chuyển suy nghĩ, kích hoạt toàn bộ ma lực. Ma lực bạc xanh đậm đặc đến mức có thể nhìn thấy, hóa thành gió cuộn xoáy bay lên.
Tiếng gầm của ma thú ngừng lại. Linh hồn vô hình run rẩy, thế giới ngưng đọng.
Giữa thế giới xao động, chỉ có một người đứng vững.
"Thấy chưa, tôi vẫn… mạnh mà."
Sau khi nhận được lớp dũng giả, băng qua vô số chiến trường, tôi đã hiểu ra một điều.
Dũng giả là vũ khí. Dù không có kỹ năng, dù không có nghĩa khí, chỉ cần lượng ma lực ấy cũng đủ quét sạch mọi thứ. Những kỹ năng mạnh mẽ, thánh kiếm gây sát thương cực lớn cho bóng tối cũng chỉ là sản phẩm phụ.
Tôi nhớ lại lời của vị vua ở một quốc gia từng ghé qua.
—Dũng giả Seruju, xin đừng bao giờ quên rằng trên lưng cô là sinh mạng của vạn dân. Mỗi lần cô do dự là có người chết. Mỗi lần cô lùi bước là có người chết. Nếu cô thất bại—nhiều sinh mạng đáng lẽ không mất sẽ bị mất.
'…Vâng…'
Tôi từng nghĩ đó là lời nói vô trách nhiệm khi giao trọng trách lớn cho một cô gái nhỏ. Nhưng, cũng nhờ vậy mà tôi có thêm động lực.
Từ thánh kiếm tỏa ra ánh sáng như cực quang.
Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã ngẩn ngơ trước vẻ đẹp ấy, nhưng giờ đã tung ra hàng chục, hàng trăm lần, cũng chỉ là chuyện thường.
Ánh mắt của dị hình tập trung về phía tôi.
Kẻ thù của nhân loại thuộc đủ mọi chủng loài. Những con quái vật đủ hình dạng, tôi chỉ mỉm cười bằng nét mặt, ánh sáng chói lòa từ thánh kiếm tràn ra.
"…"
Ban đầu tôi từng gào thét thảm hại. Nếu không làm vậy, cả thân lẫn tâm sẽ tê liệt vì sợ hãi.
Giờ thì không cần nói một lời nào.
Hít thở nhẹ. Thở ra nhẹ. Chỉ vậy thôi cũng xua tan nỗi sợ. Ý chí chiến đấu lấn át.
Nước mắt đã bỏ lại từ khi trở thành dũng giả.
Từ ngọn đồi nhìn xuống cánh đồng rộng lớn, tôi lao xuống dốc như lăn tròn. Dù dốc đứng cũng không bị vấp ngã.
Trong thời gian ngắn—tôi có thể chạy cả trên không. Vượt qua chướng ngại vật cũng không thành vấn đề. Thể lực được tăng cường bởi sức mạnh dũng giả vượt trội cả ma thú.
Mỗi lần vung kiếm, ánh sáng chém đôi quái vật, tia sét đánh tan chúng. Tôi xua đi mùi máu, cảm giác chém thịt, xác chết khỏi mọi giác quan.
Ma tộc bình thường dù hình dạng đáng sợ, với tôi cũng chỉ như tờ giấy. Chỉ một nhát kiếm, những con quái vật từng giết hàng trăm người đã chết.
Mục tiêu luôn là—kẻ mang tà khí đậm nhất. Kẻ thù của nhân loại.
Ở trung tâm chiến trường, giữa hoang mạc, nó đang ở đó. Giữa đống xác chết chất chồng.
Khối bóng tối vô định nở nụ cười hình lưỡi liềm.
Ác linh tối thượng còn tồn tại trên mặt đất. Kẻ đã hủy diệt không biết bao nhiêu quốc gia, tôi một mình vung thánh kiếm đối đầu với ác linh mạnh nhất thế giới hiện tại.
Tôi chỉ biết cười run rẩy trước sự ngu ngốc của mình.
Bạn bè? Đồng đội? Làm gì có chuyện đó.
Sức mạnh của dũng giả là sức mạnh vượt trội của cá nhân.
Ngay cả trong số những người mang lớp dũng giả, tôi được gọi là 'mạnh nhất'… không có ai trong nhân loại có thể theo kịp tôi.
*****
Ý thức trở lại.
"…Vẫn có thể đứng dậy sao… lạ thật… rõ ràng ta đã giết rồi mà…"
Khi nhận ra, tôi lại đứng dậy.
Chiến trường xưa lướt qua trong đầu chỉ trong chớp mắt.
Tôi hiểu. Giờ đây, thứ còn lại trong tôi không phải là dũng khí, mà chỉ là niềm kiêu hãnh của một dũng giả.
"Không… sợ…"
Thánh kiếm lại tỏa sáng như xưa, như an ủi tôi.
Theo kinh nghiệm, tôi xoay người, vung thánh kiếm về phía cảm giác phía sau lưng.
Cảm giác nặng ở cánh tay. Tiếng va chạm sắc bén của kiếm.
Không biết từ khi nào, một kẻ toàn thân bọc giáp đen xuất hiện, giao đấu với tôi. Về sức mạnh, đối phương vượt trội. Sức mạnh, tốc độ đều đáng sợ, nhưng kỹ thuật thì tôi… hơn.
Hai, ba lần giao kiếm, đến lần thứ ba tôi không đỡ bằng kiếm mà đỡ bằng thân thể. Dù bị chém đôi, tôi vẫn dùng thánh kiếm chém ngang thân thể bọc giáp đen từ phải sang trái.
Cảm giác cứng rắn xác nhận đối phương đã chết.
Thân hình gần hai mét biến mất, quân cờ đen bị chém đôi lăn trên tấm thảm thấm máu.
Quyền năng 'Dũng khí Fortis' giúp tôi lấy lại ánh sáng trong tầm nhìn. Nhưng, quân cờ lăn ra sẽ không còn là mối đe dọa nữa.
Tôi che giấu cơ thể run rẩy bằng ý chí chiến đấu, lại đối mặt với ma vương.
Tôi giả vờ không nhận ra cơ hội chiến thắng tuyệt vọng cứ lởn vởn trong đầu.
"…Cái gì… vậy…"
"…Không… thua…"
Ma vương ngồi ung dung trên ngai vàng. Dù nhíu mày, hắn không có ý định tấn công.
Nếu không xuyên được lõi thì chém cổ. Nếu cổ không được thì tay, chân, dù chỉ một chút sát thương cũng được—
Tôi nắm chặt thánh kiếm bằng hai tay. Không nghe thấy gì. Không nhìn thấy gì. Không hiểu gì cả.
Tôi lao tới, vung kiếm nhắm vào cổ. Cơ bắp tay căng cứng, đau nhức. Tôi không quan tâm đến thương tích của mình.
Reiji thậm chí không nhìn tôi. Hắn thở dài, mở bàn tay phải.
Trước mắt tôi tối sầm lại. Nhưng, động năng đã tạo ra sẽ không biến mất. Kiếm vẫn chém vào cổ Reiji và rồi…
Cảm giác cứng rắn quá mức khiến tôi choáng váng.
Tại sao… thịt lại—
"——"
Không phát ra tiếng. Tôi gào thét trong tuyệt vọng.
Thịt mà vừa nãy còn xuyên qua được, lẽ ra đã xuyên tới lõi linh hồn, giờ lưỡi kiếm—không thể vào được!
Tại sao tại sao!? Tại sao!?
Dòng chữ xuất hiện. Tôi không còn để ý đến dòng chữ 'Nguyên nhân tử vong: phá hủy linh hồn'.
Không gì cử động được. Chỉ có suy nghĩ quay cuồng. Trong thời gian gần như ngừng lại, tôi suy nghĩ.
Không chém được xương? Không phải. Chưa tới xương. Bị chặn lại bởi một lớp da mỏng.
Cảm giác cứng rắn còn lại trên thánh kiếm, giống hệt như trong trận chiến cuối cùng với tư cách dũng giả.
Vừa nãy, vừa nãy còn—có tác dụng mà!!
Tâm trí tôi run rẩy chưa từng có.
Lần đầu tiên chết sau khi có 'Dũng khí Fortis', tôi cảm nhận được sự dao động lớn. Cú sốc còn lớn hơn thế.
'Trái tim dũng cảm Brave Heart' run rẩy. Quyền năng từng bất bại. Dù sợ hãi, dù run rẩy, tôi chưa từng lạc lối, giờ đây đã lung lay.
Lựa chọn hồi sinh hay không, ý chí tiếp tục chiến đấu, hai lựa chọn 'có' và 'không' hiện ra, buộc tôi phải chọn.
'Ngươi còn ý chí tiếp tục chiến đấu không?'
'Trước bóng tối hùng mạnh, trước tồn tại vượt xa bản thân, ngươi còn lý do để đối mặt không?'
'Ngươi còn dũng khí không?'
Câu hỏi của pháp sư ngày xưa lại vang lên.
'Seruju, cô có quyền lựa chọn. Sống như một dũng giả xua tan bóng tối, hay—chỉ là một người bình thường sống cuộc đời vô nghĩa—'
Mỗi lần nhớ lại câu hỏi ấy, tôi lại tự hỏi.
Nếu tôi chọn sống như một người bình thường, liệu đó có thực sự là vô nghĩa không?
Cuộc đời sống như dũng giả, những ngày tiếp tục chiến đấu như chiến nữ sau khi chết, liệu có vô nghĩa không?
Tôi vẫn chưa có câu trả lời. Vì vậy, một lần nữa—
Linh hồn bị rút ra được hồi sinh nhờ kỹ năng Dũng khí Fortis.
Ánh sáng lại chiếu rọi tầm nhìn, sức sống dâng lên từ sâu trong cơ thể. Cảm giác phấn khích như xua tan nỗi sợ.
Có lẽ, thiên sứ của 'Dũng khí Fortis' đã chiến đấu chỉ với dũng khí ấy suốt bao lâu nay.
Tầm nhìn mờ ảo lấy lại tiêu cự. Từ lúc nào, Reiji lại tựa vào ngai vàng, lặng lẽ nhìn tôi.
"V…âng… tôi sẽ… chiến đấu…"
"Dũng giả, ngươi… không chết sao. Dù bị nghiền nát trái tim vẫn hồi sinh sao?"
Quả nhiên, ma vương này không biết quyền năng của tôi như Gloria.
Một viên pha lê trong suốt xuất hiện trong tay phải Reiji. Viên pha lê lấp lánh như kim cương được bóp nát trong lòng bàn tay.
Ánh sáng lại biến mất khỏi tầm nhìn. Dù chưa từng thấy bằng mắt, tôi vẫn hiểu ngay. Đó là—trái tim tôi.
'Chuyển vật chất Apports'
Không thể nào… không còn khả năng nào khác. Chuyển vật chất từ 'bên trong cơ thể'.
Dòng chữ 'Nguyên nhân tử vong: phá hủy linh hồn' nhảy múa trước mắt.
Sức mạnh điên rồ. Năng lực bất bại. Dù là ác ma hay thiên sứ, dù mạnh đến đâu… không ai có thể sống sót khi bị rút mất trái tim.
—Ngoại trừ tôi.
Không còn do dự. Tôi đốt cháy trái tim.
Để xua tan mọi bóng tối. Để tồn tại của tôi có ý nghĩa. Đó là lý do tôi trở thành dũng giả!
Cái chết lại lùi xa. Cảm giác trống rỗng bị sức sống lấn át.
Tôi nghiến răng, lại đứng dậy. Dù bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ đứng dậy. Tôi sẽ đứng dậy cho mà xem.
"Không… thua…"
"Dũng giả… ra là vậy… dũng giả, à."
Lưỡi kiếm dồn toàn bộ sức mạnh, lưỡi kiếm chứa đựng ước nguyện, Reiji chỉ đứng yên đón nhận.
Thánh kiếm có thể thiêu rụi mọi kẻ đứng về phía bóng tối, dừng lại. Không phải cổ. Lưỡi kiếm chạm vào má xanh xao ấy, rồi dừng lại như ác mộng.
Hy vọng bị nghiền nát. Reiji không chảy một giọt máu. Đón nhận trực diện, không phòng thủ, chịu đựng sức mạnh của dũng giả và ánh sáng diệt trừ bóng tối, mà không hề bị thương.
Tôi lại dồn sức, tung đòn đâm. Reiji không né.
Nhưng, dù nhắm vào ngực trái, lưỡi kiếm cũng không xuyên qua thịt.
Không được… cứng quá… quá cứng. Lớp da từng xuyên qua giờ không thể xuyên nổi.
"Này, cho tôi hỏi một điều. Seruju."
Rút lui? Rút lui rồi lại đối mặt? Có thể đối mặt không? Có ai có thể thắng được vị vua này không?
Có. Chắc chắn có… Ở thiên giới còn nhiều người mạnh hơn tôi. Nếu là họ thì—
…Đúng rồi, ma giới… Nếu kéo hắn ra khỏi ma giới, có thể sẽ thắng. Nhưng—tôi có thể kéo hắn ra không?
"Này, Seruju Serenade."
Bị chĩa kiếm, thậm chí bị tấn công, Reiji hoàn toàn không tỏ ra thù địch với tôi.
Tôi tung sét. Thế giới tràn ngập ánh sáng, tiếng sét vang dội, nhưng giọng Reiji vẫn vang lên từ phía sau.
"Ngươi… không chết sao? Sự dũng cảm ấy, dũng khí ấy… là vì ngươi không chết sao?"
"…"
Tia sét tan biến.
Vực thẳm nhìn tôi.
Vực thẳm đặt câu hỏi cho tôi.
Màu đen hút mọi ánh sáng. Đôi mắt màu cầu vồng của bóng tối chất vấn tôi.
"Dũng khí vì không chết. Liệu có thể gọi đó là—'dũng giả' không?"
Chắc chắn đó là một câu hỏi thuần túy. Không có ác ý hay thiện ý.
Nhưng, không nên nghe. Không nên đối mặt trực diện.
Không được để bóng tối mê hoặc. Thứ đó còn đáng sợ hơn việc bị nghiền nát trái tim.
Câu hỏi chỉ kéo dài vài giây. Tôi không trả lời. Nhưng, tôi không rời mắt.
Ma vương di chuyển. Rời ngai vàng, bước lên một bước. Tôi vung kiếm chém liều, Reiji đỡ bằng lòng bàn tay.
Thánh kiếm dễ dàng chém đứt nửa bàn tay.
"…À, ra vậy. Ngươi cũng là 'cheat' giống ta…"
Tôi không nghĩ đòn tấn công sẽ có tác dụng.
Tôi sững sờ trong chốc lát. Ngón tay văng ra như sinh vật khác, lăn trên thảm.
Không nhìn theo, gương mặt Reiji áp sát tôi. Quầng thâm dưới mắt. Khuôn mặt bình thường không giống kẻ mạnh.
Hơi thở phả vào tai.
"Không sao đâu. Đừng tuyệt vọng. …Nếu là ta, ta có thể cho ngươi 'kết thúc' dù ngươi không chết."
Ma lực lạnh lẽo hoàn toàn khác trước tràn ngập.
Tôi phản xạ lùi lại, nhưng nhận ra chân không nhúc nhích.
Gương mặt Reiji áp sát chỉ cách vài cm. Trong mắt hắn phản chiếu gương mặt tôi đang đông cứng.
Cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ chân. Tôi cố gắng dồn sức, nhưng nửa thân dưới không nhúc nhích.
"…Hãy ngủ vĩnh viễn. Ta sẽ không quên ngươi."
Đầu ngón tay đông cứng. Đan điền mất sức, bề mặt ngừng hoạt động.
Không đau. Chỉ là nhiệt bị rút đi. Cái lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải ảo giác.
Reiji nói bằng giọng trầm tĩnh như cha mẹ dỗ dành con.
"Ta sẽ lại… chờ đợi dũng giả tiếp theo, dù không biết có tồn tại hay không."
"A… a—"
Tính chất sức mạnh của Reiji đã thay đổi. Từ sức mạnh nặng nề thành sức mạnh lạnh lẽo.
Ngón tay hắn giữ chặt cằm tôi. Không thể cúi xuống. Không nhìn được cơ thể mình. Nhưng, tôi biết.
Thời gian ngừng lại. Linh hồn đóng băng.
Mọi thứ mất nhiệt. Cơ thể, ý chí.
Đó là… cái chết sao?
Từ ngực trở xuống đóng băng. Từng chút một, chậm rãi, nhưng chắc chắn.
Môi tôi cử động trái ý.
"Tôi… sẽ… chết… sao?"
"Không phải chết. Là kết thúc. Cảm ơn vì đã là kẻ thù của ta. Giờ… hãy nghỉ ngơi đi."
Một lời tuyên bố đơn phương. Lời nói dịu dàng, ánh mắt u tối.
Từ ngực trở lên đóng băng, rồi lan lên xương đòn, phủ kín cổ họng.
À, tôi đã hiểu. Chắc chắn… đây là—kết thúc.
Thánh kiếm mất ánh sáng. Cánh tay đã đóng băng từ lâu, không còn nhúc nhích. Dù thánh kiếm còn sáng, tay cầm kiếm cũng không còn động đậy.
Cơ thể đóng băng từ bên trong. Không, đúng như lời ma vương—dừng lại.
Từ ngực trở lên đã đóng băng, nhưng không có lựa chọn nào hiện ra.
Chưa từng có hiện tượng này. Không, đây là lần thứ hai kể từ khi tôi mất thân xác con người—kết thúc.
"——"
Không còn phát ra tiếng.
Xao động. Cảm xúc bị cuốn theo làn sóng không thể hiểu nổi.
Hối hận? Do dự? Phẫn nộ? Bi thương? Hay—an tâm?
Không còn biết nữa. Không còn biết gì cả.
Âm thanh cuối cùng tôi nghe được, khác hẳn với phần thưởng từ các vị vua, tiếng hoan hô của dân chúng, hay thánh chỉ từ thiên thần trên trời, là lời khen ngợi thuần khiết không toan tính.
"Vậy thì, hẹn gặp lại, thiên địch của ta."


0 Bình luận