Kore wa Zombie Desu ka?
Shinichi Kimura Kobuichi, Muririn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06: Vâng, Cả Hai Đều Là Cô Dâu Của Tôi.

Chương 05: Nhầy nhụa là công lý (2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,643 từ - Cập nhật:

Nhầy nhụa là công lý

Có lẽ do tôi than lạnh quá nhiều nên lần này quyết định tổ chức ở nhà tôi.

Tiếng cười từ chương trình tạp kỹ vang lên từ TV, trên bàn sưởi có trà nóng và quýt.

Ngồi trong bàn sưởi giữa vòng vây các cô gái, thật ấm áp tận tim. Chỉ cần không bị ném thương hay điện giật, thế này cũng hạnh phúc rồi—

Không thể giao hết cho Yuki hay Haruna nữa. Lúc này phải nhờ đến necromancer đáng yêu của chúng ta, người luôn lấy phương châm "bình yên vô sự" là ưu tiên, Yuu quyết định, kết quả—

"Hiệp ba là thi vẽ chân dung."

Tôi đã nhờ được cô ấy chọn một đề tài bình thường như vậy. Đúng là Yuu hiểu chuyện nhất.

"Cho hỏi đề tài là gì?"

Sera cầm sổ phác thảo, vẻ mặt nghiêm túc.

"Ayumu."

"Lại là tôi à?"

"Thế này sẽ không bị mưa đá đâu."

Làm mẫu cũng không sao mà? Nếu chỉ cần ngồi yên, đó là sở trường của zombie.

"Được rồi, mau ra hành lang đi. Tôi cũng muốn vẽ."

"Ờ, chỉ vẽ mặt thôi là đủ chứ? Dù gì cũng là thi vẽ chân dung mà?"

"Dù sao cũng mau tạo dáng đi."

"Tôi cũng muốn vẽ Ayumu."

"Vậy tôi cũng vẽ Aikawa!"

Vậy là, có vẻ mọi người đều muốn vẽ tôi. Rốt cuộc là ai đấu với ai vậy, thật là—

Dù tôi than phiền đủ kiểu, nhưng thân phận yếu thế nên tôi vẫn làm theo, ra hành lang, đặt tay phải lên hông. Nhìn như tư thế "nghiêm" khi xếp hàng vậy.

Có lẽ vì tôi tạo dáng khó coi...

"Cậu ngồi xuống đi."

Haruna chỉ đạo. Tôi bất lực ngồi xuống sàn lạnh.

"Thế này khó vẽ quá, cậu dang chân ra được không?"

Bị Yuki nói vậy, tôi dang chân.

"Đặt gót chân lên huyệt bách hội đi."

Bách hội là trên đỉnh đầu mà! Tôi nghe lời Sera, cố gắng đặt gót chân phải lên đỉnh đầu. Đây là lớp yoga à? Uwo~

"Chạm mũi chân vào khuỷu tay phải đi."

Khuỷu tay? Tôi làm theo Saras... ừ, không làm được. Cái này chịu thôi—

"Tay khó vẽ, cậu giấu ngón tay đi."

Trong tình trạng này? Ừ... uwooo.

"Thật kinh khủng. Cậu quay ra sau một chút được không?"

Bị Sera lườm, tôi định hạ chân xuống rồi quay người, nhưng—

"Này! Đừng động chân! Tôi vừa vẽ đến đó mà!"

"Mau quay lại đi!"

"Đừng động đậy!"

"Aikawa, đừng khép chân lại!"

"Đủ rồi! Mấy người muốn tôi làm gì nữa đây!"

Nhờ tôi vặn vẹo đủ kiểu, có vẻ mọi người cũng đã vẽ xong.

Xem tác phẩm của họ nào.

Tranh của Haruna chỉ có một chấm nhỏ. Trong mắt cậu tôi chỉ là một chấm nhỏ thôi à? Hỏi ra mới biết, cô ấy vẽ chân dung siêu nhỏ, dùng kính hiển vi mới thấy rõ—thiên tài à?

Yuki không hiểu sao lại vẽ tôi đội mũ bóng chày, mắt còn bốc lửa. Đây là kiểu nam sinh thể thao nào vậy?

Tranh của Yuu, kỹ thuật rất điêu luyện. Ừ, nhưng... tại sao tôi lại bị vẽ kiểu tóc vuốt ngược? Đây là ai tên gì Sieg à?

Rồi đến hai nhân vật chính. Đầu tiên là Saras—

"Tôi vẽ mèo."

Cô ấy vẽ một con mèo! Mà thường vẽ mèo thì vẽ mèo tam thể chứ! Không biết đây là mèo Ba Tư hay Chinchilla, nhưng lần đầu tôi thấy ai vẽ mèo lông dài! Nói đúng hơn—

"Tôi tạo dáng cực khổ vậy mà phí công hết!"

Tôi "bốp" một tiếng đập bàn. Nhưng Saras chẳng quan tâm, còn rất tự hào. Sera thấy vậy, đưa sổ phác thảo cho tôi xem.

"Tôi có vẽ cậu đấy."

Cuối cùng là tranh của Sera—kinh quá! Ừ~ nếu dùng một câu để miêu tả thì là tám đầu sáu tay nhỉ? Ghê quá! Tôi có bao nhiêu mặt vậy! Chỉ thấy kinh dị thôi! Khớp nối kiểu gì vậy? Nghĩ thêm chút về phối cảnh đi! Những điểm có thể chê đều đầy đủ trong bức tranh.

Không ngờ kỹ năng vẽ của Sera lại tệ đến vậy... tôi cứ tưởng điểm yếu của cô ấy chỉ là nấu ăn.

"Không phải vẽ rất giống Ayumu sao?"

"Cái này giống Exdeath mới sinh hơn đấy!"

"Hahahaha!"

Bất ngờ là, người bị tranh của Sera chọc cười lại là Saras.

Haruna và Yuki thì cười kiểu chê Sera ngốc, còn Saras thì đơn thuần là vui vẻ. Vì lần đầu thấy cô ấy cười như vậy nên tôi ngẩn ra không phản ứng kịp.

"À~ buồn cười quá."

Saras nhìn tranh của Sera, nước mắt cũng trào ra. Mọi người chắc cũng bị cô ấy lây, đều cười theo.

"Làm ơn... đừng coi tôi là ngốc! ...Vậy là tôi thắng rồi đúng không?"

"Ờ, không phải đâu?"

Saras vẫn cười, dường như cũng không thể phớt lờ lời Sera.

"Ngang tài ngang sức."

Ý kiến của Yuu được mọi người đồng tình.

"Nói tranh tôi cùng đẳng cấp với tranh này à?"

Saras hừ mũi. Tranh cô ấy đúng là vượt trội hơn Sera, nhưng—

"Hơn nữa, chủ đề đâu phải 'mèo' mà."

Nhận xét thẳng thắn của Yuki làm Saras cứng họng. Có vẻ cô ấy không ngờ lại bị Yuki nói lại, có chút bị sốc.

"Mà tại sao cậu lại vẽ mèo?"

"...Đó là thứ tôi vẽ giỏi nhất."

À~ tôi hiểu. Đôi khi cũng muốn khoe sở trường mà.

"Vậy lần này hòa nhé!"

Tức là kết quả trận đấu là vậy. Mọi người đều không phản đối kết luận của Haruna.

Ờ, vậy là hai bên một thắng một thua một hòa? Chẳng phân thắng bại gì cả.

Không còn cách nào—tôi giơ tay, mọi người im lặng.

"Vậy để tôi đề xuất trò quyết định cuối cùng nhé, chọn 'Đấu thật! Yalchureshu' được không?"

"Yalchureshu?"

Saras tỏ vẻ nghi hoặc. Tốt, mong cô ấy đồng ý khi chưa biết gì. Nếu là hai người này, một khi đã quyết định trò đấu, chắc chắn không bỏ giữa chừng đâu? Hehehe.

"...Kinh tởm."

Sera dồn hết sức mắng "kinh tởm", làm tôi rùng mình—chẳng lẽ cô ấy biết Yalchureshu là gì?

"Cô gái lá biết à?"

Trước câu hỏi của Haruna, Sera lắc đầu.

"Không, tôi chỉ đơn giản thấy Ayumu kinh tởm thôi."

May quá... không, chẳng may chút nào! Thường thì ai cũng nghĩ cậu mắng quá nặng rồi đấy!

"Yalchureshu là dùng dầu olive—"

Yuki, người thích thể thao và các loại gia vị dầu mỡ, dường như biết đó là gì.

"Đó là quốc kỹ truyền thống của Thổ Nhĩ Kỳ, không phải trò đấu kỳ quặc đâu."

Tranh thủ trước khi Yuki giải thích, tôi cố gắng nhấn mạnh ấn tượng tích cực cho họ.

"Nếu vậy thì đấu cái đó cũng được."

"Đấu kiểu gì tôi cũng không ngại."

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi!

Tôi trong lòng reo hò, rồi cứ thế ngắm nhìn thân hình nóng bỏng của Sera.

Người tỏ ra khó chịu với ánh mắt của tôi không phải Sera, mà là Saras.

Saras không hiểu sao lại tỏ vẻ không vui, che ngực lại, rồi lại làm mặt như quan tham thời xưa đang tính kế.

"Thời gian cũng không còn nhiều, tôi nghĩ đây sẽ là trận cuối cùng. Vậy nên, Seraphim, tôi muốn quyết định trước hình phạt cho người thua."

"Cậu nói là—hình phạt?"

"Chỉ đấu thôi thì chán lắm. Vì thắng cũng chẳng được gì. Cậu thấy sao?"

"Tôi hiểu rồi. Dù là hình phạt gì, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận."

Sera vẫn giữ vẻ oai phong, có lẽ Saras không vừa mắt nên đưa ra yêu cầu khó.

"Vậy thì—tôi muốn cậu hôn Orito."

Phòng khách vừa rồi còn đầy tiếng cười bỗng chốc lặng đi.

Orito mà Saras nhắc đến là bạn cùng lớp với tôi, cậu ta nhớ hết hồ sơ cá nhân của tất cả nữ sinh trong trường, lại háo sắc đến mức cập nhật thông tin liên tục. Như lời giới thiệu, cậu ta rất vô duyên.

Hôn Orito. Vì một ly udon mà Sera phải chịu rủi ro lớn như vậy.

Với Vampire Ninja, hôn là hành động đặc biệt, là minh chứng cho hôn nhân. Nếu thua trận này, Sera sẽ thành vợ của Orito.

Sera không đời nào chấp nhận. Saras chắc cũng nghĩ vậy.

"Tôi hiểu rồi."

Thế nhưng, Sera nghiêm túc đồng ý.

"Không sao chứ?"

Yuu cũng có vẻ lo lắng.

"Chuyện này nghiêm trọng đến mức có thể phát nhạc 'da ba da~ da~ ba~ da ba da~ da ba da~' đấy!" (ý nói nhạc quảng cáo cà phê Nestle nổi tiếng ở Nhật)

Yuki hiểu ý nghĩa của nụ hôn, nên hoảng hốt.

Chỉ có Haruna là ahoge vểnh qua lại, chẳng quan tâm ai ra sao.

"Vậy nhé, ai thua hoặc Ayumu quấy rối thì phải chịu phạt, vậy đi!"

"Tôi đồng ý."

"Rất hợp ý tôi."

"Sao lại lôi tôi vào nữa! Ném thương, đi trên thanh sắt cũng vậy, sao cứ phải lôi tôi vào! Với lại hai người, đừng đem cả đời ra đánh cược vào trò còn chưa biết luật thế này!"

Cơ bản, tôi là người đàn ông luôn bị phớt lờ—Aikawa Ayumu. Đáng ghét!

"Trở nên thú vị rồi đấy! Vậy tập trung ở nhà tôi nhé, vì nhà tôi có dầu olive và thùng xăng mà. Tôi về chuẩn bị trước!"

"Tôi cũng đi!"

Haruna, Yuki, và Saras có vẻ hơi giận dỗi, đều rời bàn sưởi ra cửa.

Tôi khẽ hỏi Sera, người vẫn ở lại với vẻ mặt bình thản:

"Cậu nghĩ gì vậy?"

"Cậu hỏi gì?"

"...Tôi hỏi tại sao cậu lại giận dỗi?"

"Trong mắt cậu, tôi có liều lĩnh vậy sao? Cậu vẫn thiển cận như xưa."

Cốc cốc. Yuu gõ bàn.

"Tôi cũng thấy vậy, nói cho chúng tôi lý do đi."

Bị Yuu hỏi vậy, Sera thở dài.

"Giờ không còn là chuyện ai được ly udon của Hiraga Gennai nữa. Trước giờ, ở bất cứ lĩnh vực nào, tôi đều không bằng Saras. Đối với tôi, Saras là cấp trên, là mục tiêu và người tôi ngưỡng mộ. Là người, cô ấy là bạn tôi, đồng thời—"

Nói đến đây, Sera ngập ngừng. Cô ấy dường như băn khoăn không biết nói gì tiếp, lặng lẽ nhìn tôi.

"—cũng là đối thủ của tôi."

Sera không nghĩ từ thân phận Vampire Ninja, mà coi đối phương là đối thủ với tư cách con người. Ý này tôi không hiểu lắm, nhưng chưa kịp nghĩ thì Sera đã hơi ngượng quay mặt đi.

"Tóm... tóm lại, dù là thắng thua gì, tôi cũng không trốn tránh. Đó là để đứng ngang hàng với Saras."

Nói xong, Sera rời bàn sưởi.

Tôi... tôi không hiểu lắm.

Yuu để lại một tờ giấy, có lẽ cô ấy hiểu được tâm trạng của Sera.

"Seraphim luôn bị Sarasvati lấn át, nhưng cô ấy đã tìm được một điều có thể cạnh tranh công bằng, đó chính là cậu, Ayumu."

...Tôi á? Thật là, chẳng hiểu gì cả!

Chúng tôi đến sân vườn của một chung cư cao cấp, nơi được cho là có nhiều Vampire Ninja sinh sống.

Tòa chung cư này được bao quanh bởi tường gạch đỏ. Phòng của Yuki ở tầng một, từ đó ra ban công là cả một bãi cỏ rộng.

Có vẻ nơi này dùng để nướng thịt, bày bể bơi phao, chơi ném bóng. Với cô nàng thích vận động ngoài trời như Yuki, sân vườn thế này là không thể thiếu.

Vậy, đã đến lúc giải thích rồi. Cái gọi là Yalchureshu—

「Cái gọi là Yağlı Güreş là quốc kỹ truyền thống của Thổ Nhĩ Kỳ, môn võ này đã có lịch sử hơn sáu trăm năm mươi năm, khi thi đấu phải bôi dầu ô liu khắp người."

Nghe xong lời giải thích của Yuu, Seraphim và Sarasvati nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn giết người.

Hai người họ mặc bộ đồ bó sát dành cho nữ đô vật. Sarasvati mảnh mai trông giống như một tuyển thủ chính hiệu, còn Seraphim với thân hình trước lồi sau lõm... không đúng, phải nói là phía trước thì đầy đặn, phía sau thì dốc đứng, khoác lên bộ đồ này, độ nóng bỏng gần như bùng nổ.

"Tên gốc khó hiểu quá, nên môn thể thao này thường được gọi là 'đấu vật dầu mỡ'!"

Nhờ lời giải thích của Yuki, có vẻ như Haruna cuối cùng cũng hiểu được toàn cảnh của môn thi đấu này.

"Ayumu."

"Sao vậy, Haruna?"

"Đồ! Biến! Thái! Đồ tên biến thái khủng bố!"

"Đừng tự tiện thêm 'OF JOY TOY' vào sau tên tôi nữa!"

Dưới thời tiết lạnh buốt, hai người không một lời than vãn mà bôi đầy dầu ô liu lên khắp người. Tuy họ không phàn nàn, nhưng ánh mắt phản đối như dao đâm vào tôi thật đau.

Nhưng đúng như tôi dự đoán, họ quả nhiên không hề kêu dừng lại.

Sarasvati buộc tóc dài thành một búi, Seraphim cũng cột đuôi ngựa thành búi tóc.

Sau đó, hai người với cơ thể trơn bóng nhìn nhau. À~ thật tuyệt, ừm. Cảnh tượng bây giờ đã quá tuyệt vời rồi. Chắc cả khuôn mặt tôi đang cười dâm dê lắm đây.

"Còn nữa, bọn tôi đã sắp xếp rồi, hễ ai ghi điểm là sẽ truyền điện vào người Aikawa đấy!"

Lại nữa à? Sao lại thiết kế ra cái luật kỳ quặc này chứ!

"Vậy để tôi làm trọng tài! Chuẩn bị! FIGHT!"

Haruna mặc lễ phục, đeo nơ bướm, lắc lư cái tóc chỏm bên cạnh hai người. Nhưng mà con nhỏ đó...

"Haruna có biết luật không?"

"Chỉ cần xử theo luật đấu vật là được mà?"

Để không bị túm chân, Sarasvati và Seraphim hạ thấp người, đan tay vào nhau. Thế là—

"Mỗi bên được mười điểm!"

Haruna nhanh chóng dang hai tay, đồng thời dưới nách tôi có dòng điện nhẹ chạy qua. Nhột quá! Cái dòng điện gì vậy? Đã điện thì điện mạnh chút đi chứ! Với lại cô chấm điểm dựa trên cái gì vậy?

Seraphim với vẻ mặt nghiêm túc tạm thời lùi lại, còn Sarasvati thì trông rất ung dung.

"Tôi lên đây."

Cơ thể Seraphim di chuyển sang bên. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy đã ở sau lưng Sarasvati. Đúng là Seraphim luôn được đánh giá cao về tốc độ.

Thế nhưng, tay cô ấy trơn quá nên không túm được quần áo đối phương.

"Mười điểm!"

Uwaa a a a a! Nhũ hoa tôi bị điện giật rồi! Sao lại điện vào chỗ nhạy cảm thế này! Phải nói là ai cho phép trọng tài làm vậy chứ!

"Thêm mười '昏' nữa!"

Uwaa a a a! Rõ ràng họ chẳng làm gì mà cũng được điểm?

"Tiện thể thêm mười '混' nữa!"

Tôi chẳng hiểu điểm đó là cho ai nữa! Sarasvati tận dụng lực tấn công của Seraphim, đẩy Seraphim ngã xuống.

"Vừa hay được mười '愤'!"

"À, vừa rồi theo luật đấu vật bình thường cũng được tính điểm đấy!"

"Ể? Vậy cộng thêm điểm đó luôn đi!"

Cô Yuki, làm ơn đừng nói mấy câu thừa thãi... Uwaa a a a a! Mắt! Mắt tôi bị điện giật rồi!

Hiếm khi được chứng kiến thế giới mơ mộng hai cô gái bôi dầu trơn vật lộn với nhau, yaa a a a!

"Ồ ồ! Mạnh quá! Còn có cả chiêu vật người như vậy nữa!"

"Mười điểm!"

Cách duy nhất để tôi hiểu tình hình bây giờ là nghe Haruna và Yuki bình luận vô dụng. Dù Seraphim và Sarasvati phát ra những tiếng rên rỉ quyến rũ đến mức không chịu nổi, nhưng tôi bị điện vào mắt nên chẳng nhìn thấy gì.

Họ nghĩ tôi là zombie mạnh nên muốn trêu chọc thế nào cũng được phải không? Đáng ghét~

Khi dòng điện dừng lại, người còn đứng—chỉ còn Haruna.

Seraphim và Sarasvati đều ngã trên bãi cỏ. Người nằm dưới là Seraphim.

Vậy tính ra Sarasvati thắng à?

"Hòa!"

"U—! Trận đấu tuyệt vời quá!"

Teng teng teng teng. Yuki gõ chuông, không biết lấy từ đâu ra.

"Vậy thì... hết cách rồi."

Đáng ghét! Hết cách gì chứ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!

"Yuki, sao trận đấu lại thành ra thế này?"

"Ể? Ý cậu là khoảnh khắc phản công lại à? Chính là như—thế này."

Yuki vòng ra sau lưng tôi, dùng tay móc eo tôi, rồi trực tiếp—thực hiện cú vật lộn qua hông.

Tôi chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt.

"Aikawa~ bây giờ không phải lúc rên rỉ đâu, cậu không phản công thì tôi không thể tái hiện lại tình huống lúc đó được! Cậu có nhìn kỹ không đấy~"

Rõ ràng tôi không nhìn thấy nên mới hỏi mà. Thật không chịu nổi con ngốc này.

Bãi cỏ trơn bóng vì dầu ô liu khiến tôi trượt ngã, Haruna còn đến bên cạnh tôi, thêm dầu vào lửa mà nói:

"Mười điểm!"

Ể! Vậy cũng tính điểm à! Lần này còn điện vào háng tôi nữa a a a a a a!

"Quả nhiên, trận chiến sinh tử phải có điện mới đúng."

Yuu bình thường hay cứu tôi, lần này cũng thành kẻ địch luôn rồi.

"Nhưng lại hòa nữa à? Vậy trận tiếp theo phải làm sao đây?"

"Hay là, quyết định bằng oẳn tù tì luôn đi?"

Vậy là, đây thật sự là trận quyết đấu cuối cùng.

"Vậy thì, hai người hãy dùng oẳn tù tì bùng nổ để phân thắng bại nhé!"

Haruna chỉnh lại nơ bướm, nhìn sắc mặt hai bên.

Oẳn tù tì bùng nổ là gì vậy? Chỉ có tôi là mặt mũi ngơ ngác, cảm giác bị cô lập mạnh mẽ.

"Oẳn tù tì bùng! Nổ—kéo búa bao~~~~~~!"

Theo tiếng hô của Haruna, hai người đưa tay ra phía trước. Bị Haruna hô như vậy, tất nhiên cả hai đều ra bao (ám chỉ tuyệt chiêu trong anime "Mobile Fighter G Gundam"). Thế là động tác của hai người giống hệt mấy nghệ sĩ hài xưa dùng cổ tay giả làm đầu ngỗng đưa ra phía trước, đều ra bao.

Vậy là, hòa.

"Được rồi, kết quả là hòa."

"Ờ, để họ đấu đến khi có người thắng đi."

"Hả? Tôi nói rõ rồi mà? Chỉ một ván quyết định thôi."

Dù Haruna có nói vậy, nhưng một ván quyết định đâu phải ý này chứ?

Một thắng, một thua, ba hòa. Giờ đấu thêm lần nữa thì—

"Tôi cũng muốn chơi Yağlı Güreş."

"Yuu." Tôi tưởng tượng cảnh Yuu bôi dầu trơn vật lộn với các cô gái, nên khuôn mặt tôi hiện rõ vẻ say mê, chẳng còn quan tâm chuyện vừa bị điện hay bị trêu chọc nữa. Cảnh đó chắc chắn rất mãn nhãn, khà khà khà.

Kết quả là, Sarasvati bỗng bật cười không nhịn được.

Thấy vậy, Seraphim cũng cười lớn. Đối diện với hai người bỗng dưng bật cười, chắc mặt mấy đứa tụi tôi đều ngơ ngác.

"Xin lỗi. Tự dưng tôi thấy chuyện này thật ngớ ngẩn."

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Sao lại phải giận dỗi đến mức này... thật quá lố bịch."

"Đúng vậy, xem ra đối thủ mà chúng ta nên thách thức là người khác."

Hai người chuyển ánh mắt khiêu khích sang Yuu. Ể? Gì vậy? Họ không cần phân thắng bại nữa à?

"Các cậu đang nói gì vậy?"

"Chỉ là chúng tôi đồng ý rằng đối thủ lớn nhất là Hellscythe-sama."

Theo lời giải thích của Seraphim, tôi càng không hiểu gì nữa—thôi kệ, dù có bắt họ đấu tiếp thì tôi cũng chỉ bị điện thôi.

"Vậy, còn món udon thì sao?"

"Cùng ăn là được rồi."

"Udon? Này, Aikawa. Các cậu nói udon là ý gì vậy?"

Nói mới nhớ, Yuki không biết lý do bắt đầu trận đấu này.

"Người thắng trận này sẽ được ăn món giới hạn hôm nay—cậu cũng biết mà, loại mà đến Hiraga Gennai cũng phải ngạc nhiên ấy."

"Ồ: loại udon hải sản đó à?"

"Chính vì Sarasvati mua món đó, rồi Seraphim nói kiểu gì cũng muốn ăn—"

"Ể? Gì chứ, nói với tôi là được mà. Tôi mua khoảng ba mươi phần lận đấy."

Tôi quên mất. Yuki cũng là fan cuồng cửa hàng tiện lợi như tôi. Cô ấy đi săn hàng giới hạn cũng không có gì lạ.

Vậy nên, mọi người mới có thể hòa thuận cùng nhau thưởng thức udon hải sản.

Nhưng, sự kiện vẫn chưa kết thúc. Không đúng, sự kiện thậm chí còn chưa bắt đầu.

Khi mọi người đang vui vẻ ăn udon hải sản trong phòng Yuki, người ăn xong đầu tiên là Yuu đưa cho chúng tôi xem một tờ giấy ghi chú.

"Phạt đâu?"

Chuyện Yuu nhắc nhở khiến mọi người trầm ngâm suy nghĩ.

Không không không không... đã hòa rồi thì đâu có ai thua ai thắng hay phải phạt ai đâu chứ.

"Ừm, tôi nhớ là—phải hôn Orito đúng không?"

Rõ ràng là Sarasvati tự đề xuất, vậy mà cô ấy lại quên sạch.

Đối với Vampire Ninja, hôn là hành động thiêng liêng. Dù là tai nạn hay bị cưỡng hôn, cũng được xem là bằng chứng kết hôn và trở thành vợ chồng. Vì vậy, lấy chuyện này làm hình phạt, tôi đã tin chắc sẽ không ai thực hiện. Sarasvati chắc cũng nghĩ vậy.

"Đúng rồi, đó là khi một trong hai chúng tôi thua, hoặc—khi Ayumu có hành vi quấy rối tình dục thì phải chịu phạt."

Tôi nuốt nước bọt. Vì vừa rồi, Seraphim nhấn mạnh ba chữ "quấy rối tình dục".

"À! Aikawa chọn Yağlı Güreş để thi đấu, chẳng phải là vì cậu có ý đồ đen tối sao!"

Hôm nay cô Yuki nói quá nhiều chuyện không cần thiết rồi!

"Ờ, tôi chỉ đơn thuần đề xuất một môn thể thao thôi mà—"

"Phán quyết giao cho Haruna."

"Ể? À~ tất nhiên là có tội rồi. Mười điểm mười điểm."

Haruna vừa hút udon vừa nói tỉnh bơ, thái độ như thể: "Chuyện này là lẽ thường mà?" Độ quan tâm của cô ấy dành cho tôi còn thua cả udon!

Hôm sau tan học, trong lớp học yên tĩnh lúc hoàng hôn, tôi đặt hai tay lên vai cậu bạn cùng lớp đeo kính "Orito", ngừng thở một giây, rồi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt nghiêm túc.

"—Đã xảy ra chuyện như vậy đấy."

"...Tôi hiểu hết rồi, nhưng nhìn từ góc độ khác, tôi cũng bị phạt mà?"

Cậu con trai tóc xù, khóe miệng giật giật, nói ra ý kiến chí lý nhất.

"Đừng nói vậy mà—làm ơn, coi như cứu tôi một mạng, không làm chắc tôi bị xử mất."

"Ờ, vậy tại sao tôi lại phải... hôn cậu—"

Orito không thể chấp nhận là điều đương nhiên. Nên để cắt ngang lời cậu ấy—

"Xin lỗi." Tôi thì thầm rồi lặng lẽ cướp đi đôi môi của Orito.

Da ba da~ da~ ba da ba~ da ba da~

Xác nhận Yuki, người chịu trách nhiệm giám sát, đã đỏ mặt chứng kiến xong, tôi dùng tay áo đồng phục lau miệng lia lịa. Orito thì đỏ bừng hai má.

"Tôi... tôi đâu có để cậu cướp luôn cả trái tim đâu nhé!"

...Kinh khủng thật.

Bài học lần này—việc mình làm có phải quấy rối tình dục hay không, là do con gái quyết định.

*

"Thẩm phán, xin mời nhân chứng—"

Nhân chứng của chuyện này chắc là Sarasvati...

"Nhân chứng mau ra đây đi."

Khi tinh thần của Haruna tụt dốc không phanh, người được gọi ra làm nhân chứng ngồi lên ghế là một trong các bồi thẩm viên—

"Tôi đã nói là không muốn rồi... vậy mà Aikawa lại cướp đi nụ hôn đầu của tôi..."

Chính là cậu con trai tóc xù đeo kính đó.

"Sao lại là cậu làm chứng chứ!"

Đối diện với tiếng gào đau khổ của tôi, Orito lấy hai tay che mặt lẩm bẩm:

"Vì tôi là người bị cưỡng hôn lần này mà."

"Aikawa, cậu thật sự đã hôn Orito..."

Anderson, người có phong thái như quý ông Anh quốc, nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

"Dù hình phạt là như vậy, tôi cũng đâu có cam tâm. Sao lại thành ra như tôi cũng quấy rối Orito vậy chứ?"

Đối diện với tôi đang ôm đầu hối hận, Orito nghiêm túc nói—

"Môi của Aikawa, hoàn toàn không chống cự khi hôn tôi."

"Đừng có làm chứng gian cho tôi!"

Tiếng kêu của tôi không truyền tới, bầu không khí ở hiện trường tỏa ra cảm giác không ai dám lại gần tôi. Đáng ghét, thay vì gọi Sarasvati, gọi Orito ra làm chứng đúng là hiệu quả hơn với bồi thẩm đoàn. Dù gì thì "hôn Orito", chỉ nghe thôi tôi cũng muốn nôn.

"Xấu quá đi~" Kanami Mihara truyền sóng chán ghét về phía tôi mạnh không tưởng.

"Nói đi, tại sao cậu lại bị phạt như vậy? Mọi người cũng nên chú ý quá trình này."

"Tại sao cậu lại chọn Yağlı Güreş?"

Bị Yuu chất vấn, tôi cũng không thể nói dối—

"Vì tôi muốn xem hai cô gái bôi dầu trơn vật lộn với nhau."

Cuối cùng tôi cũng tự miệng thừa nhận ý đồ quấy rối tình dục của mình.

"Như bị cáo đã nói, mọi người có thể hiểu lúc đó cậu ấy cố ý quấy rối."

Cộc cộc.

"Vụ này có thể kết thúc ở đây! Luật sư bào chữa có muốn biện hộ cuối cùng không?"

Haruna gõ mạnh lên bàn, thể hiện thái độ đã phân thắng bại.

"...Không, tôi đã tung hết bài rồi."

Yuki thất vọng thở dài. Chính vì từng hy vọng có thể thắng kiện mà cô ấy trông rất chán nản.

"Vậy thì, tôi tuyên bố phán—"

Haruna tỏ vẻ hài lòng. Phòng nghe nhìn lặng ngắt. Đúng lúc đó—

"...Xin chờ một chút!" Một bồi thẩm viên tóc buộc hai bên giơ tay lên.

"Taeko." Anderson bên cạnh ngạc nhiên gọi tên cô ấy.

"...Dựa trên chứng cứ đến giờ... cậu ấy đúng là... có hơi dâm... cũng không chừng... nhưng! Tôi nghĩ... mọi người ở đây... chắc chắn từng... được Aikawa... đối xử dịu dàng."

Lời của Taeko rất hợp với từ "toàn tâm toàn ý".

"Có không~?" Từ lúc chuyện tôi hôn Orito bị lôi ra, Kanami Mihara cứ ỉu xìu.

"Làm gì có chuyện đó! Nói thật chỉ thấy ghê thôi."

Cộc cộc. Cộc cộc. Haruna lên tiếng.

"Tôi có."

Tờ giấy ghi chú của Yuu lại khiến phòng nghe nhìn lặng ngắt. Mọi người như đang hồi tưởng điều gì đó, ai nấy đều lộ vẻ mặt phức tạp.

"Được rồi, biện hộ cuối cùng! Tôi sẽ gọi Taeko Hiramatsu làm nhân chứng, mời cô ấy lên tấn công!"

"Là... là phải... tấn công sao?"

Được mời lên ghế nhân chứng, Taeko luôn cúi mặt xuống.

"Vậy, Aikawa đã làm gì?"

Yuki dường như không còn tham gia xét xử, chỉ đơn giản là muốn nghe chuyện của Taeko.

"Ờ... chuyện đó... mới xảy ra gần đây..."

Taeko bắt đầu kể, còn Seraphim thì mỉm cười tự tin chờ đợi.

Chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại có vẻ mặt ung dung như thế?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận