Tập 06: Vâng, Cả Hai Đều Là Cô Dâu Của Tôi.
Chương 02: Không, tôi là gái Xử Nữ (1)
0 Bình luận - Độ dài: 3,259 từ - Cập nhật:
Không, tôi là gái Xử Nữ
——Lần này, câu chuyện là như thế này.
Chào mừng đến với Dinh thự Zombie——tối nay có tiệc mừng.
"Ê ê ê, con gà để đâu rồi vậy?"
"Gà hả? Tôi nhớ là để trong tủ âm tường phòng Haruna đó."
"Hả? Nhưng tôi đã tìm kỹ rồi mà."
Bạn có thắc mắc tiệc mừng là gì không? Khà khà khà——ở Nhà của Zombie... À, tôi lại nói thành nhà rồi.
Tối nay, buổi tiệc được tổ chức tại Dinh thự Zombie chính là——
"À, là để ở đây nè. Còn mìn thì để đâu rồi?"
"Haruna, làm ơn qua giúp tôi bên này đi. Ayumu với mấy người kia sắp về rồi đó!"
"Hả? Sắp về rồi hả——mong chờ quá, sinh nhật mà."
Có những chuyện con người không thể tránh khỏi.
Sinh, tử, học hành chăm chỉ, tách đũa dùng một lần, dính dấu vân tay lên băng keo trong, bọc thêm một lớp vỏ vàng cho cặp sách, dẫm phải đinh, đi giày bị trầy da, đại loại như vậy——
Liệt kê ra thì toàn là những chuyện khó chịu.
"Ayumu chuẩn bị gì vậy?"
Vừa thấy Seraphim lắc mái tóc đuôi ngựa đen quay sang phía tôi, cô ấy bỗng hạ giọng hỏi như vậy.
Sao lại phải hỏi nhỏ chứ? Tôi ngẩn người.
Chuyện này——xảy ra vào giữa tháng Chín, khi cái nóng mùa hè cuối cùng cũng dịu lại.
Không đúng, nhiệt độ không thay đổi nhiều đến vậy, thật ra là do ánh mắt lạnh lùng phát ra từ đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp ấy khiến nhiệt độ cơ thể tôi giảm xuống thì đúng hơn?
Hoặc cũng có thể vì tôi là zombie, nhiệt độ vốn đã thấp sẵn rồi.
"Ayumu, cậu có nghe không đấy?"
Dáng vẻ ngẩn ngơ của tôi dường như khiến Seraphim không hài lòng, ánh mắt sắc như lưỡi dao ấy, giờ đã thành vũ khí đâm thẳng vào đầu tôi.
"À, xin lỗi, Seraphim. Cậu đang nói chuyện gì vậy?"
Seraphim hơi liếc sang chỗ khác. Ở đó có một cô gái đang đưa tách trà lên miệng.
Dù ở trong nhà hay ngoài trời, cô ấy lúc nào cũng mặc áo giáp, trên tay đeo găng tay thô sơ. Thế nhưng, cô gái mặc đồ thời trung cổ——Yuu, lại dễ thương đến mức khiến người ta run rẩy. Mái tóc dài bạc óng ánh của cô ấy còn tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, tôi không biết mình đã bao lần muốn ôm lấy mà hít hà thật sâu.
Seraphim lén nhìn Yuu, người hoàn toàn không chú ý đến chúng tôi, rồi vung mái tóc đuôi ngựa thơm ngát, như muốn nói "đến đây đi", ngoắc tay gọi tôi rồi đứng dậy.
Có vẻ cô ấy muốn nói chuyện riêng với tôi ở chỗ nào đó chỉ có hai người.
Sau khi Seraphim rời khỏi phòng khách, tôi băn khoăn không biết có nên đi theo không, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà đứng dậy.
Biết đâu, lại có chuyện gì đó "nhạy cảm" đang chờ tôi——
Đi về phía cửa ra vào, Seraphim khoanh tay trước ngực lườm tôi, người đang cười nham nhở.
Không có chuyện gì "nhạy cảm" chờ tôi cả——
Để tránh ánh mắt sắc bén ấy, tôi dời mắt xuống bộ ngực mềm mại như kẹo bông, đang nằm êm ái trên hai cánh tay đan chéo. Gặp cô ấy được khoảng ba tháng, tôi cuối cùng cũng học được kỹ năng ngắm nhìn bộ ngực mà không bị Seraphim phát hiện.
Bị cô ấy lườm thì ánh mắt tôi có trôi đi cũng là chuyện bất khả kháng——thật sự là không thể mà.
Cô ấy là Vampire Ninja, lại còn thích nấu ăn. Nếu ánh mắt không đủ tinh tế, tôi sẽ bị cô ấy "xử lý" luôn.
Có thể vừa có sự hiện diện lại không quá phô trương như vậy, thật là đáng nể.
Dù ngày nào cũng được nhìn thấy cặp ngực đẹp này, tôi vẫn cứ nhìn mỗi ngày.
"Biểu cảm của cậu ghê quá, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, đừng để ý."
Để không bị lộ chuyện mình nhìn Seraphim bằng ánh mắt dâm đãng, tôi trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy, cậu muốn nói gì?"
"Cái mặt ghê tởm đó của cậu không thể sửa lại chút à?"
...Tôi đã cố gắng hết sức để tỏ ra đẹp trai rồi mà——thôi, kệ đi.
"Cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?"
Seraphim khẽ thở dài.
"Ngày mai là sinh nhật của Hellscythe-sama, cậu biết chuyện này chưa?"
"Hả? Vậy à? Lần đầu tôi nghe đó."
"Nhìn thái độ của cậu là tôi biết ngay mà——"
Seraphim lắc đầu ngán ngẩm, cong ngón trỏ thon dài lại, đưa lên môi hồng như hoa anh đào.
"Ngày mai à——lát nữa tôi đi mua quà vậy. Cậu chuẩn bị gì chưa?"
"Trang sức. Dù cậu chuẩn bị gì đi nữa, quà của tôi chắc chắn sẽ làm Hellscythe-sama vui nhất."
Seraphim cười như thể tôi là đồ ngốc, hoàn toàn không coi tôi ra gì. Cô ấy tự tin thật đấy.
"Tôi có thể coi lời này là tuyên chiến không?"
"Cứ tự nhiên——mà chắc cũng chẳng có gì để so đâu."
"Được, tôi sẽ thi với cậu."
Phần thưởng cho người thắng là lời khen ngợi từ Yuu? Đối với tôi và Seraphim, đó là phần thưởng tuyệt vời nhất.
"Và, về chương trình ngày hôm đó, tôi muốn tổ chức một bữa tiệc bất ngờ, nên nhờ cậu dẫn Hellscythe-sama ra ngoài trước được không?"
"À, chương trình như vậy cũng hay đó. Gọi cả Orito và Yuki đến luôn không?"
"Phải đó, tổ chức cho hoành tráng đi."
"Tôi nghe hết rồi đó!"
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng nói lớn.
Giọng nói nghe rất vui vẻ, nhưng trong lòng tôi chỉ dấy lên dự cảm chẳng lành.
Quay lại nhìn, Haruna đang đứng giữa cầu thang với dáng vẻ rất oai, cũng khoanh tay trước ngực như Seraphim. Mà cô ấy không xuống cầu thang chắc là để che đi chiều cao khiêm tốn của mình.
"Vậy ra, pháp sư u ám ngày mai sinh nhật à."
Hehehehe. Haruna nở nụ cười đầy ẩn ý mà ai nhìn cũng biết cô ấy đang có âm mưu, đồng thời nheo đôi mắt to tròn như mèo.
Đôi mắt to như mèo, lấp lánh ánh sáng như một cậu nhóc thích nghịch ngợm——tôi có linh cảm chẳng lành. Không, phải nói là chỉ toàn linh cảm chẳng lành. Haruna chắc lại nghĩ ra trò quái quỷ gì rồi đây?
Nói chung, tốt nhất là đừng để ý đến cô ấy. Chắc Seraphim cũng đồng ý với tôi.
"Vậy thì, nhờ cậu nhé."
"Được, tôi cũng mong chờ lắm."
"Hai người đừng có phớt lờ tôi!"
Ngày hôm sau, vào sinh nhật của Yuu. Là zombie, tôi không thể hoạt động dưới ánh nắng, nên như thường lệ, tôi chỉ trò chuyện vui vẻ với mọi người ở trường cho đến khi mặt trời lặn.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời lúc hoàng hôn. Chỗ ngồi phía trước là Orito, bạn cùng lớp, còn bên cạnh là Yuki, người từ lớp bên cạnh chạy sang tám chuyện.
"Chuyện là vậy đó——nên là, có tiệc sinh nhật, hai cậu có muốn đến không?"
"Hả? Tôi cũng được đi à?"
Orito, một bạn học bình thường đến mức không thể bình thường hơn, đang vò mái tóc nhím siêu nhọn, đôi mắt sau kính còn rưng rưng nước mắt. Được mời đi tiệc thôi mà khóc cái gì chứ?
"Tôi... tôi cũng được đi à?"
Cô gái tóc ngắn mặc đồng phục thủy thủ, đặt ngón trỏ lên mũi. Cô ấy tên là Yuki. Dù tên viết là "Yuki", nhưng tính cách mạnh mẽ như con trai nên bị đặt biệt danh là "Yuki". Thêm nữa, thân phận thật sự của cô ấy cũng là Vampire Ninja giống Seraphim.
"Ừ, hai cậu đều có thể đến."
"Dù tôi cũng muốn đi, nhưng——" Yuki lưỡng lự nói.
Yuki và Seraphim đều là Vampire Ninja, nhưng hai người thuộc hai thế lực đối địch nhau.
Do một sự cố vớ vẩn nào đó, tôi và Yuki hình như đã thành "vợ chồng", nhưng Yuki luôn để ý đến Seraphim nên không tự tìm đến tôi.
"Seraphim cũng đồng ý rồi, không sao đâu."
"Thật! Tôi thật sự được đi à?"
"Tôi nói mấy lần rồi mà?"
"Vậy phải chuẩn bị quà mới được. Đột ngột thế này, chẳng biết tặng gì luôn."
Yuki khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ.
"Tôi cũng mới nghe hôm qua thôi. Hôm qua tôi cũng vội đi mua quà mà."
Khi tôi và Yuki cười với nhau, Orito với cặp kính lóe sáng kỳ dị, đứng một mình bên cạnh, lên giọng già dặn:
"Tôi biết trước sẽ có chuyện này——nên tôi đã chuẩn bị quà từ trước rồi."
"À, vậy à. Eucliwood Hellscythe thích nhận quà gì thì vui nhỉ? Cô ấy có sở thích gì không?"
Có vẻ Yuki định bỏ qua Orito. Mà để ý đến cậu ta cũng mệt, tôi đồng cảm.
"Yuu chắc không có sở thích gì đâu. Ấn tượng chỉ là ngồi uống trà trong phòng khách thôi."
"Uống trà hả——"
Nhân lúc chúng tôi nói chuyện, Orito chen vào:
"Tôi đã chuẩ... 'À, tặng đồ ăn chắc cũng được nhỉ?'"
Ôi trời! Tôi định nghe cậu ta nói, ai ngờ Yuki lại lấn át luôn!
"Tôi nghĩ chỉ cần có tấm lòng tặng quà là được rồi."
"Tôi chuẩ——" Đôi mắt sau kính của Orito đã rơm rớm nước mắt, tôi đành thở dài hỏi:
"Orito, cậu nghĩ sao?"
"Ai... Ayumu! Nghe tôi nói! Yuki bắt nạt tôi!"
Tôi nghe hết rồi. Tôi hiểu mà, đừng khóc nữa được không?
"Cô ấy là thú vật! Cô gái này là thú vật đó!"
Đừng túm áo tôi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như con gái. Còn nữa——
"Có gì thì nói lẹ đi!"
Vậy là, trong lúc Seraphim và Haruna chuẩn bị tiệc sinh nhật, tôi dẫn Yuu ra ngoài mua đồ vui vẻ.
Ban đầu tôi định dò hỏi Yuu về quà tặng, để mua đúng thứ cô ấy thích, nhưng vì là tiệc bất ngờ nên không nên nhắc đến sinh nhật. Hơn nữa, tôi cũng đã chuẩn bị quà rồi. Đó là món quà chắc chắn sẽ làm Yuu vui.
"Hôm nay cậu muốn ăn gì?"
Tôi hỏi câu y như mấy bà nội trợ, nhìn đống rau củ chất như núi. Yuu đưa cho tôi tờ giấy ghi chú vừa xé ra.
"Hôm nay ăn lẩu thì tốt hơn" = "Tớ muốn ăn lẩu đó"
Lẩu à——sinh nhật mà ăn lẩu có hợp không nhỉ? Dù sao ở nhà cũng có bánh kem, nhưng từ chối thì cũng kỳ. Thôi hỏi thử muốn ăn lẩu gì rồi tính tiếp.
"Muốn ăn lẩu gì?"
"Lẩu hắc ám Thất Ngục"
Đó là lẩu gì vậy trời! Có vẻ ăn lẩu trước khi ăn bánh kem không hợp lắm——không đúng, khoan đã. Yuki và Orito cũng sẽ đến. Biết đâu chọn món lẩu mọi người cùng ăn lại là lựa chọn đúng. Được rồi, ít nhất cũng phải nấu nồi lẩu đặc biệt một chút.
"Vậy nấu lẩu shabu-shabu nhé."
"Tuyệt quá"
Cải thảo, nấm hương, miến konnyaku——tôi và Yuu thấy rau gì là cho vào giỏ luôn.
Chúng tôi mua đồ đến tận chín giờ tối. Tôi vẫn còn băn khoăn "hay đổi sang lẩu kim chi Hàn Quốc", "hay là chuyển sang oden nhỉ", vừa đi dạo quanh siêu thị.
"Đến thời điểm này tôi luôn nghĩ"
Khi tôi đang chọn mấy món rau kỳ quặc cho Orito, Yuu chủ động bắt chuyện.
"Cậu có cảm giác gì về mùa thu không?"
"Tôi sẽ nghĩ, mình được sinh ra có phải là điều tốt không?"
Tôi sững người, tay ngừng lại vì dao động. Tờ giấy ghi chú ấy, cùng gương mặt luôn vô cảm của Yuu, trong mắt tôi bỗng trở nên cô đơn. Để che giấu sự dao động trong lòng, tôi vội vàng làm việc, vừa cười vừa đáp:
"Tất nhiên là điều tốt rồi. Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật tôi"
Tôi lại sững người, vì dao động mà dừng tay. Lúc này có nên che giấu hoàn hảo cảm xúc trong lòng không? Tôi dò dẫm mở miệng:
"V...vậy à? Tôi, tôi hoàn toàn không biết luôn. Thì ra hôm nay là sinh nhật cậu, chúc mừng nhé."
"Chúc mừng?"
"À, không phải——" Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, đồng thời hít một hơi thật sâu.
"Chúc mừng sinh nhật cậu."
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, đặt tay lên mái tóc bạc óng ánh của Yuu.
May quá! Nhờ diễn xuất mà tôi không bị lộ.
"Thật ra chẳng có gì đáng chúc mừng cả"
Đôi mắt xanh tuyệt đẹp đang ngước nhìn tôi.
Yuu cũng có sức mạnh thay đổi vận mệnh. Chỉ cần cảm xúc dao động một chút, dường như sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến mọi người xung quanh. Chắc cô ấy đang nói về chuyện này.
Trước mắt tôi, tôi đã từng chết một lần, còn phải gánh thêm Haruna và Seraphim, những người rắc rối này.
——Nhưng, chẳng phải tôi đã gặp được cậu rồi sao?
Dù trong lòng tôi hiện lên câu nói ấy, nhưng thấy sến quá nên không nói ra.
Chúng tôi mua một đống nguyên liệu rồi về nhà, đứng ngẩn ra ở cửa.
Trên mái nhà có một vật trang trí nào đó. Bầu trời mùa thu đã tối, dưới ánh trăng, vật trang trí ấy là một con gà khổng lồ. Dáng nó nghiêng về phía trước, dang rộng cánh, trông như bức tượng thần tiên gắn trước đầu xe Rolls-Royce.
Hơn nữa, trên đầu gà còn treo một tấm biển.
《WELCOME TO Dinh thự Yêu Quái》
Trên biển có dòng chữ nguệch ngoạc như vậy. Biển treo lệch, không biết có phải do sơn không đều mà sơn nhỏ giọt xuống, chất lượng làm quá tệ đến mức kinh ngạc.
——Đúng là bất ngờ thật.
"Không vào à?"
"Tôi cũng muốn vào lắm——"
Yuu lắc lư bước vào.
Chịu không nổi, Seraphim sao lại bày ra trò này——tôi đi theo Yuu vào cửa.
Nhìn kỹ, phía sau tấm biển treo trên cổ gà còn có một vật khác.
Đó là——lưỡi dao máy chém?
Trên lưỡi dao máy chém hình như buộc sợi dây, nhìn dọc theo dây thì thấy lưỡi dao kẹp ngay trên cánh cửa ra vào.
Nghĩa là, chỉ cần mở cửa, lưỡi dao sẽ rơi xuống.
Bày bẫy giết người à!
Yuu không nhận ra mà mở cửa ra vào. Sợi dây căng bung ra, lưỡi dao phát ra tiếng "xèo xèo" như rắn xuất hiện rồi rơi xuống.
"Yuu, nguy hiểm!"
Yuu vẫn vô cảm ngẩng đầu lên. Lưỡi dao sắc đã áp sát trước mặt cô ấy.
Bốp! Đôi tay đeo găng kẹp chặt lưỡi dao.
Không thủ nhập bạch nhận!
Ôi! Cô ấy đỡ được thật! Có lẽ chính vì luôn bình tĩnh trước mọi việc nên mới làm được như vậy.
Yuu buông tay, lưỡi dao bật lên trời.
Sợi dây đó... hóa ra làm bằng cao su à?
Lưỡi dao như nhún bungee bật lên rồi lại rơi xuống chỗ tôi.
Hây! Tôi cũng thử không thủ nhập bạch nhận——kết quả là chậm tay, lưỡi dao chém vào giữa trán tôi. Tôi hối hận ôm trán, nghĩ giá mà né được thì tốt, rồi rút lưỡi dao ra, dựng nó dựa vào tường để nó không gây rắc rối nữa.
Thật là——ý gì đây. Không khí chẳng giống tiệc mừng gì cả? Là Seraphim bày ra à——khoan đã, cô ấy thật sự làm vậy sao? Không, cô ấy có thể làm với tôi, nhưng với Yuu thì không. Vì cô ấy có phần nào đó ngưỡng mộ Yuu.
Nói cách khác, tất cả là trò của Haruna? Chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Không đúng, dù vậy thì cũng quá——rắc rắc.
Rắc rắc? Có tiếng như bật đèn nhà vệ sinh, rồi dưới chân tôi có gì đó phát nổ.
Còn có mìn nữa! Quần tôi bị nổ rách như đồ cũ luôn! Hóa ra lúc nãy Yuu đi vào lắc lư là để tránh mìn à?
Tôi là zombie nên không sao, nhưng nếu Yuu dẫm phải thì Haruna tính sao? Còn Orito và Yuki nữa.
——Nghĩa là tôi phải dẫm hết một lượt à?
Tôi như nhảy tap dance, dẫm hết mấy quả mìn quanh đó. Tiếng nổ vang lên chắc làm phiền hàng xóm. Đổi lại, ống quần jeans của tôi rách tả tơi, tôi vừa tiếc vừa mở cửa ra vào.
Mở cửa xong, tôi thấy Yuu vẫn đứng đó, không định cởi giày.
Lần này đến lượt tôi hỏi.
"Cậu không vào à?"
"Nơi này đã hóa thành ma không gian, nếu tùy tiện tiến vào sẽ không thể quay lại"
Ô, bất ngờ thật!
Hành lang lạ hoắc kéo dài vô tận trước mắt. Không thấy bếp, phòng khách, nhà vệ sinh hay phòng tắm đâu cả. Chỉ có không gian hình vuông kéo dài liên tục.
Đừng tự ý cải tạo nhà tôi chứ.
"Sao lại thành ra thế này?"
"Không biết"
"Wa ha ha ha ha! Chào mừng đến với Dinh thự Kinh dị!"
Giọng trẻ con của Haruna vang vọng, tạo hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ.
"Tôi sẽ dốc lòng tạo ra ngày tồi tệ nhất trong năm, cậu phải cảm ơn tôi đó!"
"Haruna, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"......"
Không trả lời——?
"Seraphim đâu rồi?"
"......"
"......Haruna, quần lót cậu lộ kìa."
"Hả? Thật không!"
"Đùa thôi——cậu nghe thấy mà?"
"Cậu chơi tôi! Đồ Ero Howard D. Morrison!"
Cô ấy rốt cuộc định làm gì vậy?
"Seraphim đâu rồi?"
"......"
Cái dáng quay mặt đi kiêu ngạo của cô ấy hiện rõ trong đầu tôi.
"À." Haruna phát ra tiếng như vừa nghĩ ra gì đó, rồi vui vẻ nói tiếp bằng giọng trẻ con:
"Con nhỏ tóc lá bây giờ——đang ở trong bếp. Nếu tôi nói vậy——cậu tính sao?"
Cô ấy nói như vừa mới nghĩ ra, chắc là nói xạo——
………………Nhưng cũng có thể lắm.
Được rồi, vào thôi. Ở một nghĩa khác, món ăn Seraphim làm chỉ khiến ai ăn vào là bị "xử lý" luôn.
Để Seraphim nấu món đó vào sinh nhật Yuu, ai chịu nổi chứ?
"Như kiểu thiêu thân vác hành lao vào lửa vậy!" (Haruna trộn hai câu thành ngữ Nhật)
Haruna bổ sung, có vẻ cô ấy muốn nói câu này từ lâu mà giờ mới nhớ ra. Dù sao tôi cũng có mua hành về thật.
"Yuu, cậu đợi ở đây nhé."
Yuu hơi quay đầu sang bên, rồi lại quay về. Dù mặt cô ấy vô cảm, tôi vẫn hiểu ý nghĩa của hành động đó.
"Tôi cũng muốn đi cùng anh! Chỉ cần ở bên anh, dù khó khăn thế nào tôi cũng vượt qua được... nên chúng ta——cùng đi nhé?"
Trong đầu tôi, Yuu đã dịch như vậy. À, cô ấy dễ thương thật.
Tôi nắm lấy bàn tay trắng trẻo đeo găng.
"Đừng buông tay nhé."
Yuu hơi cúi đầu, gật nhẹ.


0 Bình luận