My Plain-looking Fiancee...
氷高悠 ; Hidaka Yuu たん旦 ; Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 6

Chương 17: Vì đây là sự kiện trọng đại cả đời của một người đàn ông, xin hãy lắng nghe

4 Bình luận - Độ dài: 2,309 từ - Cập nhật:

...Thế rồi, buổi sáng của trận quyết chiến đã đến.

Tuy là nói cường điệu, nhưng... với tôi thì, chuyện này thật sự cần đến độ quyết tâm cao như vậy nên chẳng còn cách nào khác.

Hôm nay sẽ diễn ra—buổi gặp mặt chính thức giữa gia đình tôi và gia đình của Yuuka.

Đây chính là một trong những sự kiện trọng đại nhất trong đời một người đàn ông.

Thời khắc cam go—phải dốc toàn lực để được bố của em ấy công nhận.

"…Được rồi."

Sau khi chỉnh trang xong xuôi, tôi quay lại phòng mình và cầm điện thoại trên bàn lên.

Hiển thị trên màn hình là hai tin nhắn từ RINE.

Là lời động viên từ hai người bạn thân—những người biết rõ hoàn cảnh hiện tại của tôi.

“Gặp mặt phụ huynh hôn thê ngoài đời thật, mày bá quá đó Yuuchi! Vì Yuuna-hime nữa, đừng chọn nhầm đáp án đấy nhé? Thế giới 3D không có nút reset đâu!!”

Trong tình huống thế này mà vẫn ví von với game được sao. Mày đúng là… cảm ơn nha, Masa.

“Yaa, Sakata! Căng thẳng quá không đó? Anh hùng là phải trăn trở nhiều lần, nếm mùi cay đắng bao lần, thế mà vẫn chiến đấu—rồi cuối cùng mới có thể đưa ra câu trả lời. Nhất định đừng thua đó nhé! Người có thể mang lại hạnh phúc cho Yuu-chan chỉ có Sakata thôi… cứ bứt phá đi! Mình luôn cổ vũ cậu ☆”

Một tin nhắn đậm chất Nihara-san, đúng là truyền được khí thế thiệt.

Cảm ơn nhé. Lúc nào cũng được cậu giúp đỡ, nhưng ít nhất hôm nay—tôi sẽ tự mình cố gắng hết sức.

"Yuu-kun ơi! Mọi người sẵn sàng ra ngoài rồi đó—!"

Giọng Yuuka vang lên từ dưới nhà.

Tôi cất điện thoại vào túi, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn, lấy ra chiếc hộp đen ở tận trong cùng.

Sau khi bỏ nó vào túi xách tay, tôi hít một hơi thật sâu… rồi rời khỏi phòng mình.

Chúng tôi bước vào một căn phòng sang trọng bên trong nhà hàng Nhật, nơi mà cả đời tôi chưa từng đặt chân tới.

Căn phòng trải chiếu tatami, giữa phòng là bàn và ghế ngồi khác hẳn ngày thường.

Tôi, Nayu cùng bố đang đợi bên nhà hôn thê đến.

"…C-chỗ này khác gì nhà hàng cao cấp đúng không? Trời ơi, Nii-san… em không biết nghi lễ gì đâu á."

"Sao em lại căng thẳng vậy chứ… anh cũng không biết nghi lễ gì đâu, cứ bình tĩnh lại đi."

"Ừ đúng đó. Không cần phải gồng đâu! Cứ thư giãn đi, thư giãn~"

"…Chậc."

Nayu có chút ngại ngùng liền quay mặt đi, loay hoay chỉnh lại vạt váy dài mà con bé không quen mặc.

Vì hôm nay là dịp trang trọng nên Nayu mặc blouse và váy dài—một bộ dạng hiếm thấy.

Tôi cũng vậy, đang chờ đợi với bộ sơ mi trắng và cà vạt.

"Xin phép quý khách."

Cánh cửa kéo mở ra… một người phụ nữ trông như nữ quản lý quán bước vào, quỳ gối và cúi chào trang trọng.

"Quý khách đi cùng đã tới. Tôi có thể dẫn họ vào được chứ ạ?"

…Và rồi.

Bố mẹ của Yuuka được mời vào phòng.

Đôi mắt sắc ẩn sau gọng kính đen, mái tóc ngắn điểm bạc, khoác bộ kimono trang trọng—là bố của Yuuka, cả người toát lên khí chất uy nghiêm.

Mái tóc đen óng ánh dài đến ngang vai, hòa hợp hoàn hảo với bộ kimono—là mẹ của Yuuka.

"X-xin lỗi vì để mọi người đợi!"

Ngay sau đó, Yuuka và Isami—hai người đã ra ga đón—cũng bước vào phòng.

Yuuka mặc áo blouse trắng, khoác cardigan màu nhạt và váy dài đến mắt cá—trông trưởng thành hơn thường ngày.

Còn Isami—khoác lễ phục đen như quản gia, bên ngoài áo sơ mi trắng, đeo kính áp tròng xanh—vẫn giữ nguyên phong cách quen thuộc.

"…Ăn mặc đồ nam như vậy là sao? Isami, cậu bị ngốc à?"

"Nayu, trật tự nào… Dù gì Isami cũng là người nhà bên hôn thê, nên dù thấy kỳ cũng đừng nói ra chứ."

"Ờm… làm ơn nói nhỏ đủ để không ai nghe thấy được đi, cả hai."

Dù có chút trao đổi nhẹ nhàng về trang phục của Isami, nhưng bầu không khí nhanh chóng nghiêm túc trở lại.

Tôi, Nayu, bố tôi.

Yuuka, Isami, bố và mẹ của Yuuka.

Hai bên—gia đình Sakata và gia đình Watanae—ngồi đối diện nhau, và buổi gặp mặt chính thức bắt đầu.

"Gia đình Watanae. Hôm nay thật sự cảm ơn vì đã không quản đường xa đến đây. Và… đã lâu không gặp, Watanae-san."

"…Vâng. Tôi cũng rất cảm kích khi Sakata-san đã dành thời gian quý báu cho cuộc gặp hôm nay."

"Nhờ mối duyên giữa Yuuka-san và Yuuchi, hai gia đình Sakata và Watanae mới có cơ hội gặp mặt như thế này, tôi thực sự rất vui. Dù thời gian có hạn, nhưng mong hôm nay sẽ là dịp ý nghĩa để hai bên gắn bó thêm. Trước hết, cho phép tôi tự giới thiệu—tôi là Sakata Kanehiro, bố của Yuuchi."

Không thể tin được đây là ông bố hay đùa giỡn ở nhà của tôi—giờ lại đang điều phối một cách điềm đạm như vậy.

Ra là vậy. Dù ở nhà thì như vậy, nhưng có vẻ bố vẫn là người được giao việc quan trọng, và khi cần nghiêm túc thì cũng rất đĩnh đạc.

"Vậy thì, cho phép nhà tôi tự giới thiệu trước—Yuuchi."

"…Vâng."

Tôi không quen với không khí trang trọng như thế này.

Nhưng để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, tôi không thể vấp ngã tại đây.

"Cháu là Sakata Yuuchi. Cảm ơn cả nhà vì đã không ngại đường xa tới đây hôm nay. Rất mong được giúp đỡ."

Phù… may là không bị vấp câu nào.

Tiếp theo là cô em gái đang ngồi cạnh tôi.

"X-xin chào! C-Cháu là Sakata N-Nayu… học sơ trung năm hai, là em gái của Yuuchi. Ơm, ơm… rất mong được giúp đỡ…"

Ngay khi vừa chào xong, Nayu rũ người như thể hồn vía lên mây.

Thấy hiếm khi thấy Nayu thế này.

Chắc con bé không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi đến vậy. Cảm ơn nhé, cô em gái đáng yêu của tôi.

"Cháu là Watanae Yuuka! Cảm ơn mọi người đã tổ chức một buổi gặp mặt tuyệt vời như thế này!! Cháu thật sự, thật sự… rất háo hức!!"

Tiếp theo là Yuuka với sự hồn nhiên đặc trưng.

Dù là trong hoàn cảnh thế này, chỉ cần Yuuka lên tiếng là bầu không khí lập tức bừng sáng.

"Tôi là bố của Yuuka, Watanae Rikushirou. Cảm ơn vì đã tổ chức buổi gặp mặt như thế này. Mong rằng chúng ta có thể giao lưu và hiểu nhau hơn trong buổi trò chuyện."

Giọng nói trầm và nghiêm trang của bố Yuuka khác hẳn bố tôi—chỉ cần nghe cũng đã khiến người ta phải nghiêm chỉnh lại.

Tiếp theo là mẹ Yuuka.

"T-tôi là mẹ của Yuuka—Watanae Misora! Tôi không giỏi mấy tình huống trang trọng thế này… mong là cả hai bên có thể thoải mái và cởi mở hơn. Xin mọi người… hãy chăm sóc cho Yuuka!"

…Không hiểu sao, lúc mẹ Yuuka giới thiệu thì cả Yuuka lẫn Isami đều có vẻ như đang đề phòng gì đó.

Một người bố nghiêm khắc, một người mẹ hơi ngơ ngác—tôi cảm thấy gia đình Watanae có lẽ đã cân bằng được bằng cách như thế.

Và cuối cùng là—Isami.

"Cháu là em gái của Yuuka, Watanae Isami. Yuuka rất hay dựa dẫm và có chút ngốc nghếch, giống như một cô em gái rắc rối. Nhưng cháu luôn mong muốn chị ấy sẽ được hạnh phúc—vậy nên, xin mọi người hãy tiếp tục ủng hộ chị ấy."

Dù phát biểu nghe ra dáng lắm, nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, Isami đã bị Yuuka dẫm mạnh vào chân—tôi thấy rõ luôn.

Sau đó, buổi gặp mặt giữa hai gia đình chuyển sang phần trò chuyện thân mật.

"Giờ mới nhớ ra, tôi học sơ trung năm ba, còn Nayu-chan thì năm hai nhỉ. Nên là—em cũng có thể gọi chị là Isami-oneesama đấy chứ?"

"…Khốn thật. Cứ tưởng đang cố cư xử đàng hoàng thì được yên cơ, ai ngờ cậu…"

Vẻ mặt Isami hân hoan như tranh vẽ, mạnh dạn tấn công Nayu như thể đòi lại những gì từng bị trêu chọc.

Bị Nayu bắt nạt không ít lần, nên tôi hiểu tâm trạng đó. Nhưng con bé thù dai lắm đấy? Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Isami bị Nayu cho ăn hành sau đó.

"Y-Yuuichi-san! Hôm nay, quả là ngày lành tháng tốt!! B-bên phía nhà cháu, Yuuka có sống ổn không ạ…? Làm ơn… làm ơn hãy chăm sóc con bé thật tốt…!!"

Còn tôi thì bị mẹ Yuuka tiếp cận với khí thế mãnh liệt như bão tố.

"Mẹ, mẹ nói quá rồi đó! Con vẫn khỏe mà! Nhìn xem!"

"Nh-nhưng… mẹ đâu có thấy được mọi chuyện ở trong nhà, mẹ vẫn lo mà…"

"Trời ơi, mẹ lo quá đấy! Bố, bố nói gì đi chứ!!"

"—Mẹ nó à, không sao đâu. Yuuchi-kun không phải kiểu người như vậy."

Bố Yuuka bình tĩnh nói ra câu đó, chặn lại chuỗi phản ứng dây chuyền của mẹ và con gái.

Sau đó ông quay lại đối diện bố tôi để tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Xin lỗi Sakata-san nhé. Vợ tôi hơi lo xa quá mức ấy mà."

"Không sao đâu. Có cô con gái đáng yêu thế này thì lo lắng là đương nhiên mà. Yuuka-san thực sự là một cô gái tuyệt vời."

"Quá lời rồi đấy… con bé vẫn còn nhiều thiếu sót lắm, làm bố mẹ cũng không ít lần đau đầu."

"Nếu thế thì con trai tôi còn tệ hơn nhiều. Có vẻ chúng ta đều chưa thể buông tay con cái được, phải không Watanae-san?"

"Quả thật vậy."

Ông bố lúc nào cũng hay đùa giỡn của tôi, giờ lại đang nói chuyện như một người lớn đúng nghĩa.

Còn bố Yuuka đối diện cũng không hề xê dịch, giữ vẻ điềm tĩnh đến cùng.

Khi tôi đang nhìn hai người họ trao đổi, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết.

"—Watanae-san. Lần trước, tôi đã bất ngờ đưa ra chuyện ‘kết hôn’ giữa Yuuchi và Yuuka-san, thật sự xin lỗi vì sự đường đột đó."

"Không sao đâu. Vì tôi cũng đã đồng ý chuyện đó. Anh không cần phải xin lỗi."

"Chuyện hôn nhân này… ban đầu là do tôi đề xuất. Nhưng việc hai đứa tiến tới sống chung, tôi cho rằng đó là ‘lựa chọn của con cái’. Ý kiến của anh có khác gì không?"

"—Không, tôi cũng nghĩ vậy."

"Vậy thì, để xác nhận một lần nữa. Về ‘hôn ước’ giữa hai đứa, cũng như ‘kết hôn’ trong tương lai—có thể hiểu là cả hai bên gia đình đều đã đồng thuận, có đúng không ạ?"

Bố tôi bất ngờ đưa cuộc trò chuyện tiến thẳng vào trọng tâm của buổi gặp mặt hôm nay.

Tim tôi càng lúc càng đập nhanh hơn nữa.

Và rồi, bố Yuuka nói bằng giọng điệu trầm tĩnh nhưng nặng nề.

"…Sakata-san. Xin phép cho tôi được nói chuyện riêng với Yuuchi-kun một chút."

Sau đó, bố tôi nhờ nhân viên nhà hàng sắp xếp giúp.

Tôi và bố Yuuka rời khỏi phòng chính, đi tới một căn phòng nhỏ khác.

Trong phòng là bàn đặt trên chiếu tatami, hai chiếc ghế đối diện nhau.

"…Tạm thời cháu ngồi xuống rồi nói chuyện nhé."

"V-vâng!"

Thế là tôi và bố Yuuka ngồi đối diện nhau.

Tim tôi đập nhanh tới mức tưởng như sắp vỡ tung.

Tôi thấy choáng váng, đến việc thở thôi cũng khó khăn.

Nhưng—nếu nao núng ở đây thì tôi không xứng làm ‘chồng tương lai’.

Tôi cắm móng tay vào đầu gối, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt bố Yuuka.

"—Cho bác kể một chút chuyện xưa, được không? Yuuchi-kun."

Bố Yuuka vẫn giữ ánh mắt đó, bắt đầu nói bằng giọng điềm đạm.

"Tuy xấu hổ, nhưng bác là kiểu người chỉ biết đến công việc. Ngày nào cũng về muộn đến tận khuya. Việc trong nhà hầu như đều giao cho vợ."

"…Cháu có nghe nói công việc của bác rất bận rộn."

"Khi Yuuka không thể đến trường, bác cũng chẳng thể sắp xếp được thời gian cho con bé. Lại thêm tính cách này nữa. Ngay cả một lời nói chu đáo cũng không thốt ra được. Thật là—một người bố thất bại."

Dù nói bằng giọng điềm tĩnh, nhưng trong đó phảng phất một nỗi buồn nào đó.

Nghe như dòng nước ngấm dần vào lòng tôi.

"Dù chẳng làm được gì… nhưng Yuuka đã đứng dậy, quyết định trở thành một diễn viên lồng tiếng. Tuy cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng là một người bố, nên chuyện con gái học cao trung phải sống một mình khiến bác vô cùng lo lắng. Chính vì vậy, bác cũng thật lòng thấy biết ơn đề xuất của Sakata-san."

Bố Yuuka cứ thế bộc bạch hết lòng mình.

Tình cảm dành cho Yuuka. Hối hận về quá khứ. Những mâu thuẫn trong vai trò làm cha.

Rồi bác ấy nhìn thẳng vào tôi, nhắc lại câu hỏi của hôm đó.

"Chính vì thế, trước khi công nhận cuộc hôn nhân này, bác muốn được nghe rõ. Yuuchi-kun—Yuuka đã nhận được gì từ cháu?”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

đây rồi
Xem thêm
thanks trans
Xem thêm