My Plain-looking Fiancee...
氷高悠 ; Hidaka Yuu たん旦 ; Tantan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 6

Chương 2: Em gái luôn độc miệng dạo này có gì đó rất lạ

2 Bình luận - Độ dài: 1,958 từ - Cập nhật:

 Em gái luôn độc miệng dạo này có gì đó rất lạ

—Từ sau giáng sinh, em gái tôi có gì đó lạ lắm.

Ví dụ như hôm kia.

“Này, Nayu. Em muốn ăn gì tối nay—”

“Im đi!! Nướng Nii-san nguyên con là được rồi!! Đốt đầu cho cháy lên, rồi biến thành đầu lửa đi, thật đấy!”

Ví dụ như hôm qua.

“Này Nayu, anh tắm trước được không—”

“Biến!! Quăng cái máy sấy đang cắm điện vào bồn tắm mà chết luôn đi, thành án mạng cho thám tử điều tra giùm cái!”

……Không, thật ra Nayu vẫn luôn độc mồm độc miệng với tôi từ trước đến giờ.

Nhưng mấy ngày nay, phản ứng của con bé vượt mức bình thường. Nhiều câu đến tôi cũng phải “Có chuyện gì vậy trời…”.

Còn nữa, hễ nhìn tôi là con bé gào lên “Kekeeek!!” như con thú hoang vùng Amazon rồi bỏ chạy.

Nếu mức “tsun” bình thường của Nayu là 100%, thì giờ con bé đang hoạt động ở mức 200%. Nayu full công suất.

—Thế nhưng, cũng trong thời gian đó.

“Nayu-chan, nhìn nè! Mấy bộ đồ trong chương trình này dễ thương ghê á!”

“…Yuuka-chan còn dễ thương hơn.”

“Uwah!? Gì vậy!? Đột nhiên ôm chặt quá trời… Ôi Nayu-chan dễ thương quá đi mất~!”

“N-Nayu-chan!? K-Kiềm chế lại chút đi!? Tôi nghĩ Yuuka cũng sẽ thấy phiền nếu bị ôm kiểu đó đấy!?”

“Không. Không rời khỏi Yuuka-chan đâu.”

“Cưng dễ sợ luôn… fufuu… Nayu-chan, ôm chặt nữa đi! Isami không được nói mấy lời xấu như thế đâu!”

“Grrr…..!!”

Với Yuuka thì lại thể hiện mặt “dere” chưa từng thấy.

Khiến thanh HP của Isami bị tụt thê thảm.

“…Chuyện gì thế này?”

Tôi nhìn Nayu và tự lẩm bẩm.

Giáng Sinh từ xưa đã là dịp đặc biệt với nhà Sakata chúng tôi.

Như lần Nayu hồi tiểu học từng bị tổn thương vì bạn bè và nghỉ học một thời gian.

Như lần mẹ tôi ly hôn với bố và rời khỏi nhà.

Hay như lần tôi bị Raimu từ chối, rồi cả lớp đồn rùm lên khiến tôi mắc hội chứng sợ gái 3D.

—Tóm lại là, toàn những kỷ niệm buồn.

Vì thế, nhà tôi quyết định rằng ít nhất mỗi mùa giáng sinh phải cùng nhau ăn mừng như một gia đình.

Nhưng năm nay, Nayu sợ làm phiền tôi và Yuuka nên định chịu đựng một mình… Và rồi thành ra một vụ lùm xùm nhỏ.

Nhờ vậy, tôi và Nayu mới có thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng.

Và cuối cùng, chúng tôi đã có một giáng sinh ấm áp nhất từ trước đến giờ.

…Thế mà.

“Yuuka-chan, ôm~”

“Awww dễ thương quá trời!! Ehehe… Nayu-chan đang ôm chị dâu đấy nhé~!!”

“Iiiii… Tôi mới là em gái ruột của Yuka mà…!!”

“Này Nayu, đừng có độc chiếm Yuuka như thế. Cho anh—”

“Im đi! Anh biến đi chỗ khác! Bay ra ngoài khí quyển rồi rơi xuống biển như sao băng luôn đi, thật đấy!!”

Trời ạ… Mới Giáng Sinh còn ngoan ngoãn, mít ướt là thế…

Tôi thật sự không hiểu nổi tâm lý tuổi dậy thì của con bé này.

Cứ thế, bốn người chúng tôi cùng trải qua vài ngày nghỉ lễ.

Vì sắp đến Tết nên Nayu và Isami sẽ rời khỏi đây vào trưa mai.

“…Ơ? Yuuka đâu rồi?”

Đêm hôm đó, trong lúc mơ màng, tôi bất giác tỉnh giấc.

Yuuka, đáng ra đang nằm ngủ cạnh tôi, không còn ở đó.

Có khi nào em ấy đang nói chuyện với Isami trước khi về lại nhà bố mẹ?

Dù Yuuka thường hay giận khi bị Isami đùa dai, nhưng dù gì cũng là chị em ruột. Có lẽ họ đang tâm sự gì đó.

Thôi thì tôi đi uống nước rồi ngủ lại vậy.

Nhưng khi ra đến hành lang…

Từ phòng Nayu, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của ba cô gái.

“…Tại sao lại trong phòng Nayu?”

Tôi biết nghe lén là không tốt, nhưng không thể kìm được tò mò.

“Haa… Tôi đúng là ngốc thật mà.”

“Nếu cậu đã bận tâm thế này, thì lẽ ra nên thành thật mà làm nũng chứ. Fufu… Nayu-chan đúng là mèo con không biết cách thể hiện tình cảm.”

“Tôi không cần nghe từ cậu. Chính cậu mới là người chẳng dám làm nũng với Yuuka-chan dù lúc nào cũng giả vờ cool boy.”

“Uuugh…”

“Rồi rồi, Isami ngoan nào. Chị cũng quý em mà, đừng buồn nhé?”

Yuuka nhẹ nhàng dỗ dành Isami vừa bị Nayu nói trúng tim đen.

Rồi Yuuka tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng.

“Tóm lại, Nayu-chan đã rất vui khi được nói chuyện thật lòng với Yuu-kun vào Giáng Sinh, đúng không? Nên trước khi rời đi, em muốn được làm nũng với Yuu-kun lần nữa.”

“…Ừm. Nhưng vì thấy xấu hổ, nên mới tsun với anh ấy như mọi khi. Giờ thì không biết phải đối mặt thế nào nữa…”

“Và kết quả là mấy ngày nay cậu càng tsun dữ dội hơn, đúng không? Haha~ Nayu-chan thật đáng yêu!”

“Im đi…”

À ra vậy… Không phải cố tình muốn đánh sập tinh thần tôi.

Chỉ là... con bé không biết cách thể hiện tình cảm.

“Được rồi! Chị biết cách rồi đó!!”

Khi tôi vẫn đang đứng đơ ở hành lang thì trong phòng vang lên giọng hào hứng của Yuuka.

“Cứ để chị lo cho, Nayu-chan! Vì em luôn cổ vũ cho chị và Yuu-kun, nên chị không muốn em rời đi trong cảm giác cô đơn. Vì thế—chị và Isami sẽ giúp em có thể làm nũng với Yuu-kun nhé!!”

Yuuka nhiệt tình giúp đỡ cả chuyện tình cảm của em rể.

Đó là điều khiến em ấy tuyệt vời.

…Mà khoan, sao tôi thấy có linh cảm xấu thế này?

Sáng hôm sau.

Tôi mở cửa phòng khách, định lấy trà từ tủ lạnh…

“Chào buổi sáng, Sakata-kun.”

Người chờ sẵn ở đó là — Watanae Yuuka.

Tóc đen dài buộc đuôi ngựa, mặc blazer đồng phục, đeo kính, mắt trông nghiêm túc.

—Nói cách khác, Yuuka chế độ trường học siêu hoàn hảo đang đứng trước mặt tôi.

“…Ờm, sao lại chuyển sang chế độ trường học vậy Yuuka? Hôm nay là ngày nghỉ mà?”

“Vì sắp có tiết học đặc biệt. Sakata-kun, mau ngồi xuống. Các học sinh khác đã ổn định rồi.”

“Các học sinh khác… Gì cơ!?”

Khi tôi quay nhìn về phía bàn ăn, thì...

Ba ghế được xếp thẳng hàng như trong lớp học.

Và có hai người mặc đồng phục kiểu học sinh đang ngồi đó.

…Cái gì đây!?

“Chào buổi sáng, Yuuichi-kun. Fufu… Anh mà làm mặt ngái ngủ thế, là bị các cô gái đáng yêu chê cười đó nhé?”

Một trong hai người quay lại cười tươi với tôi.

Gì mà ngược đời vậy!?

Tóc dài buộc thấp, đeo kính áp tròng xanh, mặc đồng phục nam sinh.

Đó là em vợ của tôi, Watanae Isami, trong trang phục giả trai.

“Giờ anh hiểu rồi chứ, Sakata-kun? Đây không còn là nhà nữa, mà là… trường học.”

“…Anh chẳng hiểu gì cả. Cái tình huống này là trò chơi nhập vai gì thế!?”

“Haha, nhập vai gì chứ. Đây là—tiết học đặc biệt về tình yêu.”

Hai chị em nhà Watanae nói mấy lời kỳ lạ như chuyện bình thường.

Đúng là sinh ra cùng một lò.

“Nào, chỗ của cậu là ở đó đấy Sakata-kun. Bắt đầu buổi học thôi.”

“Yuuka là giáo viên hả? Trong khi mặc đồng phục học sinh?”

Tôi muốn phản đối, nhưng thôi… đành chơi theo vậy.

Yuuka đứng trước bàn ăn, giả làm bục giảng.

Tôi ngồi vào giữa ba ghế.

Bên phải là Isami mặc đồng phục nam, cười rạng rỡ.

Còn bên trái—

“…Em đang làm cái gì vậy, Nayu?”

“…T-Trong giờ học đó. Giữ trật tự đi…”

Em gái tôi—Nayu—trong bộ đồng phục thủy thủ màu xanh nhạt, váy ngắn, tất cao.

Còn đội cả tóc giả đen dài giống hồi Giáng Sinh.

Khác hẳn thường ngày, khiến tôi không biết phản ứng sao cho phải.

“Vậy thì bắt đầu buổi học nào. Sakata-kun, Isami-kun, Nayu-san.”

Yuuka không biểu cảm, nói bằng giọng giáo viên nghiêm túc.

“Chủ đề hôm nay là ‘Tình yêu’. Đầu tiên, Isami-kun. Em hãy nói về tình yêu của mình đi.”

“Vâng, cô Yuuka. Em yêu cô—dù cô lớn tuổi hơn, vụng về, khiến em phải chăm lo. Sự dễ thương ấy… khiến em rất yêu cô, hehe.”

“Isami-kun, ra hành lang đứng.”

…Vô tình bị đá ra ngoài.

Sau khi đuổi Isami, Yuuka quay lại.

“Tiếp theo là Nayu-san.”

“D-Dạ…”

Nayu đứng lên, tóc dài nhẹ bay theo động tác.

“Cứ đọc lá thư em chuẩn bị sẵn nhé. Hãy nói hết tình yêu em đang mang trong lòng.”

“Nayu-chan, cố lên~~!!”

Từ ngoài hành lang vang vọng tiếng hò reo của Isami.

Giữa bầu không khí có phần khó xử, Nayu rút lá thư ra.

Hít một hơi sâu—

“Nii-san là người tuyệt vời, tốt bụng… Em chỉ có một người anh duy nhất như vậy trên thế gian này. Đây là lá thư của em— gửi đến Nii-san yêu quý.”

06dca7a7-c3f6-4a41-86e9-2454c80e253f.jpg

“Khoan!? Nayu, em có biết em đang đọc cái thứ ngượng chết người gì không!?”

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng Nayu vẫn run rẩy vai, tiếp tục đọc.

“Từ bé đến giờ, Nii-san luôn ở bên em. Khi em khóc, Nii-san luôn lắng nghe. Luôn an ủi em đến khi em cười. Nii-san tốt bụng quá mà… tiêu chuẩn em đặt ra cho con trai giờ cao ngất luôn rồi đó?”

“Gyaaaaa!? Ngứa tai, ngứa người quá!! Yuuka, chuyện này là gì vậy!?”

“Vì em muốn tạo cơ hội cho Nayu-san có thể làm nũng với anh mình.”

Cái này còn hơn cả làm nũng rồi đó!?

“Em xin lỗi vì mấy hôm trước tsun quá. Em thấy ngượng nên không nói được… Nên hôm nay, em mặc đồ cũ, để truyền đạt cảm xúc. Nii-san… Sh-Shuki…”

“Đừng có vấp ở đó!! ‘Suki’ là từ không được vấp đâu đó, Nayu!!”

“Không sao đâu Nayu-san. ‘Shuki’ nghe còn dễ thương hơn ‘suki’ nữa.”

“…V-Vậy à… Shuki… Em yêu anh… nhiều lắm…”

…Lời khuyên gì kỳ vậy!?

Nếu cứ tiếp tục, não chúng tôi sẽ tan chảy mất.

Nên tôi liền—giật phắt bộ tóc giả của Nayu.

“A… Auuu…”

Nayu trở lại với mái tóc ngắn quen thuộc, lắp bắp.

Mặt đỏ bừng như sốt, mắt rưng rưng.

“Đừng có gỡ tóc giả!! Đồ biến thái!! Đồ ngốc!!!”

Sau khi bị Nayu chửi te tua, bọn tôi trở lại dáng vẻ thường ngày và ngồi ở ghế sofa.

“Yuuka, em có gì muốn nói không?”

“Ehehe~ Nayu-chan có thể làm nũng với Yuu-kun rồi! Vậy là công sức không uổng!”

Tôi bèn cấu nhẹ má Yuuka—rồi em ấy cười méo xệch rồi lí nhí xin lỗi.

Tôi thở dài.

Isami cười vang, nói:

“Mà này, Nayu-chan. Trước khi về nước, nói được hết lòng rồi, tốt quá còn gì? Tình cảm mãnh liệt của cậu chắc chắn đã—”

“Im đi, thật đấy!!”

Chưa kịp nói xong, Isami đã bị Nayu giẫm chân.

Rồi Nayu đứng dậy, mặt hầm hầm, nhìn tôi chằm chằm.

“Đ-Đừng hiểu lầm, Nii-san! Em đâu có… đâu có yêu anh tẹo nào đâu đấy!!”

“…Vừa nãy em còn bảo ‘shuki’ cơ mà?”

“Câm miệng!! Tch!! Tchch!!”

Tôi nói đúng thì lại bị giẫm chân thật lực.

Con bé này đúng là… ngang bướng, vô lý, không thành thật…

…Đúng là cô em gái dễ thương của tôi. Thực sự.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Tks trans
Xem thêm