Trans: SCKurumi
~~~
V
Trước khi Ashton có thể định thần và mở miệng, Claudia đã hỏi, “Ý ngài là sao?”
“Ý tôi là sao ư? Như những gì tôi đã nói, vậy thôi…” Olivia nhìn lại hai người với vẻ mặt ngơ ngác đầy bối rối.
“Những gì ngài vừa nói, tức là...” Claudia liếc sang Ashton, chỉ để thấy mặt anh đỏ bừng đến tận mang tai. Ngay khi cô vừa cảm nhận được một thứ cảm xúc không định hình nổi đang dâng lên, Olivia lại buông thêm một lời như sét đánh ngang tai.
“Claudia, cô cũng quan trọng với tôi.”
“Ơ...?” Giọng Claudia nghẹn lại. “Tôi— tôi quan trọng với ngài sao?”
“Hả? Tất nhiên là quan trọng rồi.”
Claudia lảo đảo như vừa bị trời giáng. Olivia thì cứ tiếp tục, lần lượt liệt kê tên Paul, Otto, Gauss, Gile, Ellis, và Evanson, từng người từng người một.
Nhận ra rằng Olivia không chỉ nói về Ashton mà còn bao gồm tất cả mọi người, Claudia bất giác cảm thấy cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhõm.
Hả...? Tại sao mình lại nhẹ nhõm chứ? Chuyện Ashton là một người quan trọng của Thiếu tướng thì có gì sai đâu… Cảm thấy nghi ngờ chính cảm xúc của mình, Claudia quay sang bên cạnh. Ashton đang nhìn Olivia bằng ánh mắt rối bời, phức tạp đến mức cô không biết phải gọi đó là gì.
Để chắc chắn hơn, Claudia hỏi lại, “Vậy... vì tất cả chúng tôi đều quan trọng với ngài nên ngài mới không chắc nên làm gì, đúng không?”
Olivia gật đầu. Claudia nhìn cô, sững sờ. Chúng ta... lại quan trọng với ngài ấy đến vậy sao...?
Ngày đầu gặp Olivia, ấn tượng của Claudia về cô chẳng có gì tốt đẹp cả. Một phần lớn nguyên nhân chính là vì Olivia thiếu hẳn “tính người” — hậu quả từ hoàn cảnh nuôi dạy quá đặc biệt. Thậm chí cho đến giờ, cách nói chuyện của cô vẫn còn chút ảnh hưởng của việc ấy.
Thế nhưng, dẫu vậy, khi nghe Olivia nói rằng cô cũng quan trọng, Claudia chỉ cảm thấy niềm hân hoan dâng trào, không chút nghi ngờ.
Và rồi, cô đưa ra quyết định.
“Với tư cách là một trợ lý, tôi có nghĩa vụ phải ngăn ngài ra quyết định sai lầm...” Claudia hít sâu. “Nhưng tôi xin thề trên danh dự của một hiệp sĩ: tôi sẽ tôn trọng bất kỳ quyết định nào mà cô đưa ra.”
“Cái quái?! Trung tá Claudia, ngài có chắc chắn không đấy?”
“Tôi chắc chắn,” cô đáp.
“Đó là ngài, còn tôi... tôi thì...”
Ashton siết chặt tay, nắm đấm run lên bần bật. Nghĩ lại, Ashton đã ở bên Olivia từ lâu hơn cả Claudia. Claudia hiểu vì sao anh lại khó chấp nhận chuyện này đến vậy.
“Nếu cậu là một người đàn ông, thì hãy tôn trọng lựa chọn của Thiếu tướng, và khi cô ấy rời đi, hãy chúc mừng cho cô ấy,” Claudia nói dứt khoát.
Cô biết rõ, khi tin này lan về Fernest, không chỉ thuộc cấp của họ mà cả cấp trên cũng sẽ chỉ trích cô dữ dội. Chuyện bị trách mắng, cô có thể chịu được. Nhưng trong hoàn cảnh tệ nhất, cô thần chí có thể bị khai trừ khỏi quân đội.
Nhưng, Claudia tự nhủ, mình có thể chấp nhận tất cả. Sau tất cả những gì Olivia đã cống hiến cho Quân đội Hoàng gia, cô nợ Olivia ít nhất chừng ấy. Đó chính là quyết tâm giờ đây đã khắc sâu trong lòng Claudia.
“Được rồi, nhưng còn về Quân đoàn Tám mới thành lập thì sao? Ai sẽ chỉ huy đây?!” Ashton chất vấn.
“Ờ thì...” Tân binh thì không nói, nhưng những người từng theo Olivia từ thời Trung đoàn Kỵ binh Độc lập đều trung thành tuyệt đối với cô. Đó cũng là lẽ thường: con người luôn bị cuốn hút bởi sức mạnh, và một Olivia không chỉ có kỹ năng chiến đấu siêu việt mà còn sở hữu vẻ đẹp mê hoặc sẽ chính là một sức hút không thể cưỡng lại được với bất kì ai.
Người đầu tiên lóe lên trong đầu Claudia cho vị trí thay thế Olivia chính là anh họ cô, Neinhardt. Nhưng ngay cả có nhận vai trò này thì chắc chắn khả năng lãnh đạo của anh sẽ luôn bị đem ra so sánh với Olivia.
Trong lúc Claudia còn đang bối rối, Olivia bỗng rụt rè giơ tay lên.
“Có chuyện gì sao?”
“Ờm, như tôi đã nói trước đó... tôi vẫn chưa quyết định xong. Vậy nên, hai người có thể cho tôi thêm chút thời gian được không?”
“Vậy, tôi có thể hiểu rằng ngài sẽ cho chúng tôi câu trả lời trước khi kết thúc năm ngày thăm quan của chúng ta ở Mekia phải không?” Claudia hỏi.
Olivia khẽ gật đầu.
“Được rồi. Vậy thì, đêm nay chúng tôi xin phép lui. Xin lỗi đã làm phiền ngài vào khoảng thời gian muộn như vậy.” Claudia đứng lên, rồi dõng dạc ra lệnh, “Ashton, chúng ta rời đi thôi.”
Ashton trông như muốn phản đối, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy. Anh liếc nhìn Olivia lần cuối, rồi im lặng rời khỏi phòng. Claudia đứng nghiêm, giơ tay chào, rồi nhanh chóng bước theo sau anh, bóng dáng dứt khoát và thẳng thắn như chính quyết tâm cô đã chọn.
~~~
Ashton lặng lẽ bước dọc hành lang, Claudia bước tới bên anh.
“Đừng hé nửa lời chuyện này với ai khác,” cô nói khẽ, giọng nghiêm túc. “Chỉ gây thêm rối loạn không cần thiết.”
Ashton mất một lúc mới trả lời.
“Rồi họ cũng sẽ biết thôi,” anh nói. “Chẳng phải nên nói sớm à?”
“Vậy anh nghĩ Thiếu tướng sẽ rời Quân đội Hoàng gia,” Claudia nói, giọng điệu của cô khiến Ashton đoán rằng ý nghĩ của cô hoàn toàn khác anh.
“Còn cô thì sao, Trung tá?” Ashton hỏi lại. Nhưng Claudia chỉ nhìn thẳng về phía trước, im lặng bước tiếp. Một người hầu đi ngang qua vội vàng ép sát vào tường, cúi đầu thật thấp.
Mình đã thực sự hạnh phúc khi nghe chính miệng Olivia nói rằng mình là người quan trọng. Nhưng dù còn đang do dự bây giờ, cuối cùng rồi cô ấy cũng sẽ rời bỏ mình, Ashton nghĩ, trái tim nặng trĩu. Lời đề nghị của Sofitia quá hấp dẫn, không ai có thể kháng cự nổi.
“Tôi tưởng cậu sẽ làm ầm lên cơ đấy,” Claudia lên tiếng, khoé môi khẽ giật như muốn cười. Ashton sững lại.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngài vừa mới có nhắc nhở tôi gì đó về việc làm đàn ông đích thực,” anh đáp lại.
“Ý tôi là tất cả những gì cậu làm khi nãy chỉ quấy rầy Thiếu tướng thôi.” Claudia nói, giọng bình thản.
“Quấy rầy…?” Ashton lặp lại, rồi khẽ lắc đầu. “Mà cũng chẳng quan trọng nữa, dù sao thì, tôi đang cố thực tế thôi. Một chiến lược gia sẽ đối đầu với kẻ địch khi trong tay không có lấy một con bài thắng.” Anh nhún vai, nở cười yếu ớt. Điều duy nhất anh nghĩ bản thân đang trên cơ so với Sofitia, chính là mối gắn kết đó giờ của anh với Olivia. Nhưng anh biết, chừng đó chẳng đủ để giữ cô lại.
Claudia dừng bước. Cúi nhìn xuống chân, thở ra thật khẽ rồi nói, “Dù sao thì... chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Cho dù có bao nhiêu thời gian thì cũng chẳng có ích gì với chuyện này cả,” Ashton lẩm bẩm. Claudia vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Và cứ thế, họ lại tiếp tục sánh vai bước dọc hành lang dài vắng lặng, tiếng bước chân khẽ vang giữa đêm mưa như tiếng thở dài không lời.


1 Bình luận