• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 2.4: Động bàn tơ

0 Bình luận - Độ dài: 1,896 từ - Cập nhật:

Trans: SCKurumi

~~~

IV

“Hai người làm gì ở đây vậy?” Olivia hỏi, nghiêng đầu.

“Xin lỗi,” Claudia đáp, hơi hạ giọng. “Tôi biết đã khuya rồi, nhưng tôi có chuyện cần nói với ngài...” rồi Claudia liếc nhìn qua khe cửa vào trong phòng. “Chúng tôi có thể vào chứ?”

“Ừ, chắc được...” Olivia trả lời, vẫn chưa hết bối rối khi thấy ánh mắt dò xét của Ashton. Cô lùi lại, để hai người bước vào. Khi họ đi qua, Olivia liếc sang hành lang và thấy Tabitha vẫn đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế, đúng như lời cô vừa nói.

Vừa vào trong, Claudia đã lập tức đưa mắt quan sát khắp nơi. “Phòng rộng thật đấy,” cô nói, giọng ánh lên vẻ cảnh giác, như thể đang tìm kiếm điều gì đó bất thường.

“Cô hầu ngoài hành lang đó là ai?” Claudia hỏi.

“Hình như cô ấy ngồi đó để phục vụ tôi ngay khi có tiếng chuông,” Olivia đáp.

“Ngồi đó? Suốt đêm sao?” Ashton cau mày, ánh mắt như muốn xuyên qua bức tường ngăn cách gữa họ và Tabitha.

“Chắc vậy. Tôi có bảo cô ấy về phòng ngủ đi, nhưng...” Olivia nhún vai, rồi nhìn hai người kia. “Họ không cử người phục vụ cho ai khác à?”

Ashton và Claudia chỉ lắc đầu, im lặng. Vậy là chỉ có Olivia được đãi ngộ đặc biệt này.

“Họ thật sự chuẩn bị chu đáo nhỉ.”

“Ừ...”

Hai người vẫn giữ vẻ mặt u ám khi Olivia bảo họ ngồi xuống sofa, còn cô thì ngồi xuống phía bên kia bàn, đối diện họ.

“Muốn uống gì không?” Olivia hỏi, nghiêng đầu.

“Cho tôi gì đó ấm, được không? Trời lạnh quá,” Claudia trả lời, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Olivia lúc ấy mới nhận ra ngoài trời đã bắt đầu mưa, gõ lộp độp trên cửa kính.

“Cậu thì sao, Ashton?”

“Tôi cũng vậy.”

“Rõ rồi.”

Olivia liền với tay bấm chuông. Lập tức, có tiếng gõ cửa, và Tabitha xuất hiện. Olivia lại thầm nghĩ, nghề hầu gái đúng là khổ thật.

“Tiểu thư Olivia cho gọi tôi ạ?” Tabitha cúi đầu.

“Cô mang cho ba chúng tôi đồ uống ấm nhé?”

“Vâng, thưa tiểu thư. Leygrantz Mekia được chứ ạ?”

“Ừm, nghe có vẻ được đấy…” Olivia nhìn về phia Claudia và Ashton để xác nhận, cả hai người họ đều gật đầu. “Chắc là vậy đi.”

“Đã rõ thưa tiểu thư. Tôi sẽ đi pha ngay lập tức.”

Olivia nhìn Tabitha rời đi rồi quay lại hai người trước mặt. “Có chuyện gì không ổn sao?”

“Đó,” Claudia nói, “mới chính là câu tôi muốn hỏi ngài. Thánh Thiên thần Sofitia đã nói gì với ngài đúng không?”

“Huh? Sao cô biết?” Olivia hoàn toàn bất ngờ, cô nghĩ cô đã cư xử rất bình thường trước mặt mọi người cho đến giờ.

“Vì chúng tôi đã biết ngài đủ lâu rồi, Olivia.” Ashton nói. “Dù Trung tá Claudia hay bảo tôi là người chả nhạy bén, nhưng tôi vẫn có thể nói hiện tại ngài không còn là chính bản thân mình.”

Ashton hiện tại trông nghiêm túc hơn bao giờ hết. Claudia nở nụ cười khô khan và gật đầu đồng tình. Sự bất ngờ của Olivia dần được thay thế bằng niềm hạnh phúc mà cô chẳng rõ lý do, cô chỉ biết hiện tại cô đang cảm thấy nó vô cùng rõ ràng.

“Ngài có vẻ cảm thấy nhẹ nhõm điều gì đó.” Ashton nghi hoặc nói.

“Ừ, đúng vậy đấy.”

“Ngài kì lạ thật đấy.”

Ashton nhíu mày, Claudia hắng giọng và tiếp tục hỏi, “Vậy Thánh Thiên thần đã nói gì với ngài vậy?”

“Ờ thì…” Olivia không nói tiếp.

“Có điều gì mà ngài không thể nói với chúng tôi hay sao?”

Trong một khắc, Olivia đã hơi do dự không biết cô có nên kể mọi chuyện với bọn họ hay không. Nhưng rốt cuộc thì Olivia cũng thừa nhận Sofitia đã mời cô tham gia Thánh Dực đoàn, đổi lại, cô sẽ được toàn lực hỗ trợ để tìm kiếm Z. Ashton và Claudia như chết lặng, nhưng họ vẫn nghe toàn bộ câu chuyện đến cuối.

~~

“Tôi đoán hai người bất ngờ lắm?” Olivia khẽ nghiêng đầu

Claudia chậm rãi lên tiếng trước, hạ giọng nói. “Tôi biết cô ấy đang ấp ủ kế hoạch gì đó... nhưng chuyện này thì vượt xa cả dự đoán của tôi.”

 

“Ashton lẩm bẩm, “Vậy ra bà ta muốn Olivia vào Thánh Dực đoán...” Anh lẩm bẩm như tự nhủ với bản thân. “Cũng dễ hiểu thôi, xét đến tiềm năng quân sự của Olivia...” Anh bỗng cười khẩy, một tiếng cười đứt quãng, chua chát. Gần đây, ai ai cũng tán dương anh với cái danh thiên tài chiến thuật, vậy mà chẳng đoán ra được ý định thực sự của Sofitia. Ai mà không cười vào mặt mình lúc này cơ chứ? Ashton tức giận với chính bản thân đến tận xương tủy.

“Vậy... ngài định trả lời sao, Thiếu tướng?” Claudia nói, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc tách trên tay, không dám đối mặt với Olivia.

Ashton tất nhiên hiểu rõ Olivia yêu quý Z đến nhường nào — Z đã nuôi dạy cô chẳng khác gì đấng sinh thành. Anh còn nhớ rất rõ Olivia từng kể lý do duy nhất cô gia nhập Quân đội Hoàng gia chính là để tìm Z. Chính vì vậy nên anh mới hiểu cảm giác của Claudia, người đang chẳng dám nhìn vào mứt của Olivia trong lúc đặt câu hỏi. Cô im lặng thật lâu. Cuối cùng, cô nở một nụ cười buồn bã. Cô đã quyết định gia nhập Thánh Dực đoàn sao? Nụ cười ấy, chẳng ai có thể đoán được.

Mình đã không thể suy đoán được kế hoạch này của người đó. Cho dù có là người cai trị của cả một đất nước, Ashton đã sẵn sàng làm mọi thứ để có thể bảo vệ Olivia nếu Sofitia có ý định làm hại tới cô. Nhưng ý định thực sự của cô ta lại nằm ở chuyện khác.

Cho dù cũng chỉ là để ép Olivia gia nhập Thánh Dực đoàn thì Sofitia cũng đã có ý muốn giúp đỡ Olivia. Sai lầm lớn nhất của Ashton là đã đánh giá quá thấp quyết tâm của Olivia trong việc tìm lại được Z. Sofitia thì hoàn toàn ngược lại.

Và kết quả thì như hai người thấy, Quân đội Hoàng gia đang đứng trước nguy cơ mất Olivia—Ashton sẽ đánh mất cô ấy. Sao mày lại có thể phạm sai lầm không thể cứu vãn như vậy chứ cái tên chết tiệt này? Olivia đã luôn ở đó, bên cạnh anh, vậy mà anh chỉ coi chuyện đấy như là một  điều hiển nhiên. Nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ do bản thân anh tự huyễn. 

Ashton chẳng thể nói gì, chỉ ngồi đó trong im lặng.

Rồi, Claudia, từ từ ngẩng lên với một biểu cảm đau đớn chưa từng thấy, đối mặt với Olivia và cúi thấp đầu.

“Thiếu tướng, tôi chưa bao giờ nhận ra cảm xúc thực sự của ngài, tôi đã không hoàn thành vai trò của một người trợ lý.” Với Ashton thì có vẻ Claudia cũng đã đi đến kết luận giống như anh.

Olivia sững sờ nhìn Claudia vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu.

“Chuyện của Z đó giờ vẫn là vấn đề của riêng tôi. Không có lý do gì để cô…”

“Không, thưa Thiếu tướng. Cho dù là vấn đề cá nhân hay không, với những gì ngài đã cống hiến cho Quân đội Hoàng gia, tôi đã có thể điều động lực lượng tình báo để giúp đỡ ngài tìm kiếm Z. Nhưng thay vào đó, tôi lại quá chú tâm đến kỷ luật và trật tự...” cô bỗng nghẹn lại, rồi không nói gì nữa, đôi mắt ngấn nước.

Ashton hoàn toàn choáng váng trước hình ảnh mong manh đến vậy của Claudia, một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng phản ứng của Olivia còn làm anh bất ngờ hơn thế. Cô luống cuống móc khăn tay màu hồng từ túi áo, run rẩy chấm nước mắt trên má Claudia.

“Tôi xin lỗi...” Claudia nói.

“Không, không! Đừng xin lỗi!” Olivia gần như hét lên, giọng run rẩy, tay không ngừng xoa lưng Claudia an ủi.

Ashton đợi cho đến khi Claudia lấy lại được bình tĩnh rồi mới lên tiếng. “Vậy... liệu bây giờ chúng ta có thể…”

Claudia lắc đầu. “Hiện tại, toàn bộ lực lượng Fernest đang dồn sức cho chiến lược lớn sắp tới rồi...”

“Vậy là không thể? Nhưng nếu cô giải thích với Thống Soái Cornelius, hay Đại tướng Paul, chắc chắn họ sẽ giúp chứ!”

Cho dù Olivia không phải là nhân tố duy nhất dẫn dắt bọn họ đến chiến thắng, Ashton biết rõ: nếu không có Olivia, Quân đội Hoàng gia sẽ chẳng thể giành lại được những vùng đất đã mất. Hơn nữa, Paul yêu thương Olivia như cháu ruột, chẳng đời nào ông ấy đứng nhìn nếu biết chuyện này.

“Như tôi nói rồi,” Claudia đáp, “cả quân đội đều đang dồn toàn lực cho chiến dịch lần này. Lực lượng tình báo cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng—”

“Còn nữa, Ashton.” Claudia ngắt lời, mắt ánh lên sự quyết tuyệt. “Cậu hẳn cũng biết về ‘bầy cú’ — lực lượng tình báo tinh nhuệ nhất của Mekia. Nghe nói họ còn vượt trội hơn cả Shimmers của đế quốc.”

Claudia không nói thêm gì nữa. Rõ ràng, cô không tin lực lượng tình báo Hoàng gia có thể sánh với ‘bầy cú’, dù dốc hết sức.

Vậy nghĩa là... chúng ta chẳng còn cách nào giữ Olivia lại. Không còn phương án khả dĩ nào cả. Ashton liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc cao gần chạm trần, hiện tại đã gần nửa đêm. Olivia không nói một lời, thiếu đi nụ cười hồn nhiên của cô, cuộc nói chuyện giữa bọn họ bỗng thật trống rỗng và quạnh quẽ. Ngồi mãi thế này cũng chẳng thay đổi được gì, anh nghĩ. Ashton sợ câu trả lời của Olivia cho những câu hỏi sắp tới của mình, nhưng nếu không hỏi, thì cuộc trò chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Ashton hít sâu, nhìn thẳng vào mắt Olivia, nói lên câu hỏi mà từ nãy đến giờ cả hai người đều không dám nói.

 “Olivia... ngài sẽ gia nhập Thánh Dực đoàn sao?”

Olivia im lặng một lúc lâu. Cô mân mê những lọn tóc, rồi khẽ nói, “Tôi vẫn chưa chắc... Z rất quan trọng với tôi, nhưng...”

Câu nói lửng lơ ấy hòa cùng tiếng mưa dội ào ào lên khung cửa sổ, khiến Ashton thấy tim mình như thắt lại. Cạnh anh, Claudia nghiêng người, căng thẳng lắng nghe từng từ. Ashton dồn hết kiên nhẫn chờ đợi.

Rồi cuối cùng, như thể thời gian vừa ngừng mới bắt đầu trôi trở lại, đôi môi Olivia lại khẽ động.

“Nhưng... Ashton, cậu cũng rất quan trọng với tôi mà.”

“Cái gì...?”

Trước lời nói không thể tin được ấy, tim Ashton như ngừng đập.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận