Trans: SCKurumi
~~~
I
Thánh địa Elsphere được bao quanh bởi một bức tường lớn. Olivia và toàn đội theo chân Historia qua cổng chính, trước mặt họ hiện lên một con đường sạch sẽ với những tòa nhà trang nhã, nhộn nhịp người qua lại.
“Nơi đây thật tràn đầy sức sống,” Claudia buột miệng khen, nhìn vào dòng người nườm nượp. Historia mỉm cười hài lòng.
“Thánh địa chỉ phát triển sau khi Thánh thiên thần Sofitia lên ngôi,” cô nói. Claudia gật đầu tán thành, đưa mắt nhìn về con hẻm tối, nhưng chẳng thấy những kẻ bất hợp pháp lảng vảng quanh đấy cả. Dù binh lính đứng canh ở những điểm trọng yếu có thể là lý do, nhưng đó cũng là minh chứng rõ nét cho sự cai trị xuất sắc của Sofitia.
Vậy là suy nghĩ của mình về cô ấy ở bữa tiệc tối qua không hề sai, Claudia thầm nghĩ. Điều đó có nghĩa là chẳng ai có thể biết Sofitia đang lên kế hoạch gì, điều này chỉ khiến Claudia thêm cảnh giác.
“Bọn họ nổi bật thật đấy nhỉ?” Ashton nói. Chắc chắn chẳng ai có thể bỏ qua những tín đồ của Nhà thờ Illuminatus trong áo choàng trắng đi lại trên đường. Ngay cả ở quốc gia lớn như Fernest thì cảnh tượng này cũng chẳng diễn ra thường xuyên.
“Nhà thờ Artemiana nằm về phía tây bắc Elsphere. Theo thông lệ, những người hành hương sẽ dừng lại ở đây để nghỉ ngơi và chuẩn bị lương thực trước khi tiếp tục hành trình đến nhà thờ.” Historia giải thích. Theo sự hướng dẫn của cô, họ nhanh chóng rời con khu phố tấp nập và leo lên ngọn đồi hơi thoải. Một công trình mang hình dạng tòa tháp dần hiện lên trong tầm mắt Claudia. Historia nhìn về phía đội cận vệ, và một người thúc ngựa phi nước đại về tòa tháp.
“Mọi người đang được chiêm ngưỡng cung điện La Chaim, nơi ở của Thánh thiên thần,” cô giới thiệu. Khi họ tiến đến gần, toàn bộ hình dáng của cung điện dần hiện ra trước mắt. Nó vừa nguy nga vừa kỳ lạ đến mức khiến Claudia lặng người không thốt nên lời. Ở trung tâm là một tháp nhọn vươn cao như muốn xuyên thủng cả tầng mây, được bao bọc bởi tám tòa tháp phụ. Những bức tường lâu đài ánh lên màu đen huyền, màu của Hắc Thạch – loại đá cứng nhất trong mọi loại đá. Một đòn tấn công nửa vời sẽ chẳng thể nào để lại một vết xước trên bề mặt.
Cái thứ này là cung điện á? Nói nó là pháo đài còn đáng tin hơn đấy…
Bọn họ đều nhìn Cung điện La Chaim đầy thắc mắc, rồi Olivia lên tiếng.
“Lâu đài này quả nhiên là ấn tượng hơn nhiều so với Lâu đài Leticia!” cô nói với đôi mắt lấp lánh.
“Tôi vô cùng cảm kích. Nếu Thánh thiên thần ở đây, hẳn người sẽ vô cùng vui với lời khen ấy.” Historia đáp lại, giọng cô có chút vui vẻ và nhìn lên tòa lâu đài. “Nhân tiện thì mọi người hay gọi nó là Tòa tháp Bất khả xâm phạm.”
Sao ngài ấy lại luôn phát ngôn như vậy chứ? Claudia thầm nghĩ, cố kìm lại tiếng trách móc chực chờ phát ra trước thái độ coi thường điện hạ của Olivia. Một lời nói như vậy ở đây chẳng khác gì sự công kích cá nhân đối với Historia cả.
“Tòa tháp Bất khả xâm phạm à…” Ellis chầm chậm lặp lại, đôi mắt cô cố định vào nó. “Tôi nghĩ là tôi có thể hiểu được lý do.” Quả thực vô cùng hiếm khi nghe được suy nghĩ thật lòng của cô mà không xen lẫn sự mỉa mai. Hẳn tòa lâu đài này đã để lại ấn tượng sâu nặng trong tâm trí cô.
Trong khi bọn họ vẫn còn bị cuốn hút, một tiếng kẽo kẹt đột ngột vang lên, những sợi xích treo trên cầu kéo được hạ xuống hoàn toàn, ra hiệu cho họ đi tiếp. Ở bên kia cánh cổng thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa. Trung đội đi qua 12 cánh cổng, mỗi cái đều được trang trí phức tạp với những họa tiết riêng, và tiến đến tòa tháp trung tâm.
Tại đó, họ được chào đón bởi hai hàng lính gác trang nghiêm đứng hai bên, giương cao quốc kỳ của Mekia. Dẫn đầu đoàn người là Sofitia, khoác trên mình chiếc váy trắng sáng lấp lánh. Cô cầm một cây trượng bạc được trang trí với nhiều vòng tròn và một nụ cười nhẹ luôn hiện hữu nơi khóe môi.
Phía sau cô là ba người khác, tất cả đều mặc quân phục chỉnh tề. Lara – người phụ nữ với nét mặt thanh tú, tiếp đến là một người phụ nữ tóc xanh nhạt với vẻ lạnh lùng khiến Claudia có ấn tượng khó gần, và cuối cùng là cái tên mà cô ghét cay ghét đắng– Johann. Khi ánh mắt họ gặp nhau, anh liền nở một nụ cười và nháy mắt trêu chọc.
Tên đó vẫn cợt nhả như vậy. Claudia lặng lẽ kìm nén cơn giận trong lòng. Lúc ấy, Olivia ra hiệu mọi người xuống ngựa. Bản thân cô tiến đến gần Sofitia và quỳ xuống.
“Thưa Thánh thiên thần Sofitia Hell Mekia, thay mặt cho đức vua– Quốc vương Alfonse – tôi xin gửi lời cảm tạ vì đã được mời đến đây.”
Màn chào hỏi hoàn hảo này khiến Ashton há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cô. Claudia thì không bất ngờ đến mức đó, do cô đã từng thấy Olivia ở buổi lễ trao tặng. Nhưng dù sao thì cô vẫn không ngờ Olivia đã tiến bộ đến mức này. Johann, người thân quen với Olivia nhất ở Mekia, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sofitia nhẹ cúi đầu, rồi quỳ xuống để tầm mắt ngang với Olivia. Cô nắm lấy tay Olivia rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Olivia thân mến à, không cần phải trang trọng đến vậy đâu. Dù sao thì chúng ta cũng là bạn mà.”
“Oh, đúng rồi!” Olivia ngẩng đầu lên và khúc khích cười. Những lính canh, người không biết gì về cuộc trò chuyện của hai người ở bữa tiệc lúc trước, đông cứng trước hành động của Sofitia. Ngay cả Lara, người có mặt ở đó, cũng có phản ứng tương tự. Qua điều này, Sofitia đã ngầm cho thấy địa vị mà Olivia sẽ được hưởng khi về dưới trướng cô.
Quả là một màn trình diễn hoàn hảo. Cô ta còn chẳng để lộ chút yếu điểm nào. Mọi thứ hẳn vẫn đang nằm trong kế hoạch của con người này. Claudia nhìn Olivia chằm chằm trong khi Sofitia đỡ cô đứng dậy và nói chuyện như thể hai người là bạn thân lâu năm vậy.
“Ta nghĩ cô đã khá kiệt sức sau chuyến đi dài.”
“À không, tôi không có mệt lắm,” Olivia trả lời thực lòng. “Chuyến đi này thực ra khá vui với tôi.”
Sofitia mỉm cười kiên nhẫn. “Ta đã chuẩn bị nước tắm cho cô. Liệu cô có muốn gột bỏ đi những mệt mỏi từ cuộc hành trình không.”
“Tắm sao? Nghe có vẻ hay đấy. Đúng là tôi có hơi bụi bặm thật.” Olivia phủi nhẹ đồng phục của mình.
“Xin hãy thưởng thức nhé. À, Olivia, liệu có món ăn nào mà cô không thích?”
“Tôi không nghĩ là có…” Olivia vừa nói vừa nghĩ ngợi “Chắc là có thịt ngựa một sừng. Tôi không thích món đó lắm.”
Đôi mắt Sofitia trong chốc lát mở lớn, khiến lời đáp của cô hơi ngập ngừng. “T-Ta hiểu rồi,” cô nói .”Vậy, tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc chào đón cô, được chuẩn bị bởi những đầu bếp nổi tiếng nhất ở Thánh quốc Mekia. Cứ an tâm sẽ không có thịt ngựa một sừng trong thực đơn đâu.”
“Một bữa tiệc sao? Được thôi!”
Sofitia lại nhẹ cười “Vậy chúng ta đi chứ?”. Nhìn một Olivia thoải mái bên cạnh cô, Claudia chỉ có thể thở dài và theo chân bọn họ.


2 Bình luận