• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 2.3: Động bàn tơ

0 Bình luận - Độ dài: 2,854 từ - Cập nhật:

Trans: SCKurumi

~~~

III

Bữa tiệc xa hoa khép lại mà không có sự cố nào xảy ra. Các thành viên của đội Olivia lần lượt leo lên bốn chiếc xe ngựa mà Historia đã chuẩn bị sẵn, rồi rời khỏi cung điện La Chaim.

 

“Giờ tôi sẽ đưa mọi người đến nơi nghỉ qua đêm,” Historia nói với họ.

 

Những cỗ xe bon bon lăn bánh, phát ra những tiếng lách cách êm tai, lướt đi với tốc độ nhịp nhàng. Khoảng mười phút sau, họ đến một con phố với những toà nhà lớn nhất mà họ từng thấy ở Elsphere, rồi xe dừng lại.

 

“Xin mời xuống tại đây.”

 

Theo lời hướng dẫn của phu xe, họ lần lượt bước xuống. Historia đếm để chắc chắn không ai vắng mặt, rồi quay người nhìn lên toà nhà trang nghiêm trước mặt.

 

“Ngôi nhà này sẽ được dành riêng cho các vị trong suốt thời gian lưu lại đây,” cô nói.

 

“Cái… CÁI GÌ? Ngôi nhà này á?!” Ashton không kìm được, thốt lên lớn tiếng, hoàn toàn quên mất lúc đó đang là giữa đêm.

 

Dưới ánh trăng, ngôi nhà vươn dài sang hai bên, cao ba tầng, trông vô cùng đồ sộ.

 

Dù nhìn kiểu gì, đây cũng rõ ràng là dinh thự của một quý tộc cấp cao… Ashton nghĩ, mắt không rời khỏi toà nhà.

 

“Ban đầu chúng tôi dự định chuẩn bị phòng ở cung điện,” Historia giải thích, giọng áy náy, “nhưng cân nhắc việc đó có thể gây khó khăn cho mọi người, nên tôi đã đề xuất cho mượn nhà riêng của mình.” Cô ngừng một nhịp. “Nếu nơi này không hợp ý, tôi có thể sắp xếp chỗ khác.”

 

“K-Không! Không có vấn đề gì hết!” Ashton lắc đầu lia lịa, khiến Historia bật cười khẽ.

 

“Tiểu thư Olivia? Tiểu thư Claudia? Nơi này có ổn không?”

 

“Ừ, cũng được,” Olivia đáp, không mấy bận tâm.

 

“Vô cùng xin lỗi vì sự vô lễ của sĩ quan bên tôi. Tôi dĩ nhiên không có ý kiến gì,” Claudia nói, vừa dứt lời thì Ashton thấy tay cô túm lấy gáy mình, ép đầu anh cúi gập xuống.

 

Historia quay đi, ho khẽ mấy lần, rồi khi quay lại, vẻ mặt đã trở nên bình thản.

 

“Vậy… chúng ta vào trong chứ?” cô nói.

 

Đi theo bước chân dứt khoát của cô, Ashton quan sát xung quanh. Họ đi qua một khu vườn được chăm chút tỉ mỉ, rồi bước vào trong dinh thự. Trước mắt Ashton hiện ra một cầu thang lớn ở chính giữa, hai bên xếp hàng dài những người hầu đứng ngay ngắn.

 

Một, hai, ba… Đếm sơ qua, chắc phải có ít nhất ba mươi người hầu. Dù mỗi người được phân một người hầu riêng, vẫn còn dư phân nửa.

 

Dĩ nhiên, Ashton quyết tâm sẽ từ chối ngay khi anh được chỉ định sử dụng một người hầu riêng.

 

“Các vị hẳn đã trải qua một ngày dài. Nếu cần bất cứ thứ gì, chỉ cần nói với bất kỳ người hầu nào ở đây. Ngày mai, sẽ có người đến đón các vị.”

 

“Hả? Không phải cô sao?”

 

“Có phải ngài sẽ nhớ tôi không?” Historia mỉm cười hỏi, khiến Ashton đứng đơ ra, không biết trả lời thế nào. Đúng lúc đó, một nắm đấm giáng mạnh xuống đầu anh.

 

“Á đau!”

 

“Tôi lại phải xin lỗi vì sự vô lễ của sĩ quan bên tôi. Cảm ơn cô rất nhiều, Historia,” Claudia nói xong thì quay lại, quát, “Ashton!”

 

“R-Rõ! Cảm ơn rất nhiều!”

 

Historia bật cười khẽ. “Không cần khách sáo đến thế đâu. Tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ được giao thôi.”

 

“Dù vậy, chúng tôi vẫn rất biết ơn,” Ashton khăng khăng.

 

Ngay lập tức, gương mặt Historia trở nên nghiêm nghị, cô giơ hai ngón tay lên thái dương, chào theo kiểu quân lễ.

 

“Xin cáo lui!” cô hô dõng dạc, rồi lùi lại, xoay người đầy duyên dáng, rời khỏi dinh thự.

 

Cả nhóm còn lại đứng trong tiền sảnh, giữa hàng dài người hầu.

 

“Không thể tin nổi,” Claudia lườm Ashton, ánh mắt như dao. “Tôi yêu cầu anh đừng làm tôi bẽ mặt thêm nữa.”

 

Vừa định phản bác anh đã bị cắt ngang: “Không viện cớ,” khiến anh nghẹn lời, không thốt nổi câu nào.

 

“Ờm…” Evanson lên tiếng, cứu Ashton khỏi tình huống nguy hiểm. “Giờ chúng ta làm gì đây?”

 

Ellis bảo cô muốn nghỉ ngơi và sắp xếp đồ đạc trong phòng, mọi người khác cũng đồng ý.

 

Trong khi đó, Olivia xoa bụng, lẩm bẩm, “Tôi nghĩ dàn nhạc trong bụng mình lại bắt đầu réo rồi…”

 

“Cái quái gì cơ?”

 

“Cậu không biết dàn nhạc là gì à?”

 

“Đừng nói với tôi là ngài lại đói nữa nhé?” Ashton chậm rãi hỏi.

 

Olivia nghiêng đầu, chớp hàng mi dài nhìn anh. “Không được sao?”

 

Ashton thở dài, tuyệt vọng. “Tôi... tôi không thể...” anh bắt đầu. “Ngài đã tiêu hóa một lượng thức ăn đủ để giết chết một người ở bữa tiệc rồi còn gì!”

 

Anh đã quan sát từ xa khi Olivia, chẳng hề để tâm rằng họ đang là khách ở một đất nước khác, ăn hết chỗ thức ăn khổng lồ kia. Cuối cùng, vì quá xấu hổ, anh phải quay mặt đi. Lúc này, Ashton cảm thấy một cơn đồng cảm sâu sắc dâng lên, tự hỏi có phải Claudia lúc nào cũng phải chịu đựng cảm giác này không.

 

Người không quen với chiếc dạ dày “vực sâu không đáy” của Olivia chắc sẽ nghĩ rằng cô bị bỏ đói triền miên. Ashton còn nhớ rất rõ một quý tộc gần đó đã nhìn Olivia với ánh mắt thương hại rồi nói, “Tôi nghe nói nguồn lương thực ở Fernest đang thiếu hụt, nhưng đến mức tướng lĩnh cũng phải nhịn đói thế này sao?”

 

“Đâu có đến mức giết ai đâu,” Olivia đáp. “Anh xem, tôi vẫn còn sống đây này!” Cô phá lên cười, hoàn toàn không để ý đến vẻ khốn khổ của Ashton.

 

Trong khi anh đang cố chịu đựng cơn đau đầu vừa ập tới thì Claudia đặt tay lên vai anh, mỉm cười chua chát.

 

“Có vẻ giờ anh đã hiểu phần nào cảm giác của tôi rồi đấy,” cô nói.

 

“Tôi tưởng mình hiểu rồi,” Ashton đáp. “Nhưng giờ tôi nhận ra, tôi chỉ nghĩ là mình hiểu. Bây giờ thì tôi hiểu... hơn mức tôi mong muốn.”

 

Claudia gật đầu hài lòng khi Ashton buông ra một tiếng thở dài nặng nề.

 

Một người hầu, trông trẻ nhất trong nhóm, bước lại gần.

 

“À, cô cần gì sao?” Ashton hỏi.

 

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của các vị,” cô hầu nói.

 

“Cái gì? Cô nghe lén à?” Dù cuộc trò chuyện không có gì bí mật, nhưng anh vẫn vô thức phản ứng như thể vừa bị bắt tại trận vậy.

 

Evanson liền lên tiếng bênh vực cô hầu. “Tôi chắc cô ấy không có ý xấu gì đâu”.

 

“Phải đó, mấy người đâu có nói nhỏ,” Ellis thêm vào. “Với lại, trong nhà thế này, giọng nói vang lắm. Ai còn tai là nghe được hết.”

 

Cô hầu cảm ơn Evanson và Ellis bằng một nụ cười khéo léo, rồi quay sang Olivia, lúc này vẫn đang xoa bụng.

 

“Thưa tiểu thư, bữa ăn này chắc không thể so với yến tiệc ban nãy, nhưng tôi sẽ cố hết sức nấu gì đó cho người. Có được không ạ?”

 

“Cô sẽ nấu ăn cho tôi sao?” Olivia mắt sáng lên.

 

“Vâng, tiểu thư. Xin cứ để tôi lo.”

 

“Đấy nhé!” Không hiểu sao, Olivia quay sang Ashton với vẻ mặt đắc thắng. Anh không thể từ chối tấm lòng của cô hầu, đành giơ hai tay đầu hàng.

 

“Được rồi, được rồi. Cứ làm theo ý ngài, Tướng quân Olivia.”

 

Nghĩ kỹ lại, khác với bữa tiệc, lần này không có ai ngoài để ý, mà quan trọng hơn, bữa ăn này cũng chẳng ảnh hưởng tới túi tiền của anh. Dù có bực mình với Olivia, anh thật ra chẳng có lý do gì để ngăn cản cả.

“Cảm ơn nhé, tôi sẽ làm y như cậu nói,” Olivia đáp.

“Vậy thì, thưa tiểu thư Olivia, xin hãy để tôi dẫn người đến phòng ăn.”

“Đi thôi!” Olivia reo lên, cô hầu cúi chào Ashton, sau đó quay sang chỉ đạo các đồng nghiệp đang tập trung trong sảnh. Cô nhanh chóng rời đi, mang theo vài người hầu khác. Ashton hơi sững người khi nhận ra người anh nghĩ là trẻ nhất lại chính là người có vẻ giữ vai trò cao nhất trong số họ.

“Chúng tôi sẽ dẫn các vị lên phòng nghỉ,” một người hầu khác nói. Ashton và những người còn lại được dẫn đi về phía dãy phòng đã chuẩn bị sẵn.

~~~

 

“Thật tuyệt vời!” Olivia, vừa thưởng thức bữa ăn muộn đầy mãn nguyện, nốc cạn tách trà trước mặt trong một hơi, vươn vai thật dài rồi đứng bật dậy.

 

“Rất hân hạnh được phục vụ tiểu thư,” cô hầu nói. “Nếu tiểu thư đã hoàn thành, tôi sẽ dẫn người lên phòng nghỉ.”

 

Họ cùng nhau trở lại đại sảnh, rồi bước lên cầu thang lớn, chân lún nhẹ trong tấm thảm đỏ thẫm, lên đến tầng ba. Olivia được dẫn đến căn phòng ở cuối hành lang dài, nằm ở góc.

 

“Đây là phòng của tiểu thư Olivia,” cô vừa nói vừa mở cửa, ra hiệu mời Olivia vào.

 

Olivia bước qua ngưỡng cửa, lập tức bị choáng ngợp bởi căn phòng quá rộng cho một người. “To thật...” cô thốt lên. Trần nhà cao vút, toàn bộ nội thất được sơn một tông trắng tinh khôi. Trong mắt Olivia, đây giống hệt căn phòng của một nàng công chúa mà cô từng thấy trong truyện tranh.

 

“Nếu tiểu thư không ưng ý, tôi có thể sắp xếp phòng khác.”

 

“Không, không sao đâu,” Olivia nói. Thật ra, cô sẽ thấy dễ chịu hơn nếu được ở trong một căn phòng nhỏ như cái phòng ở Cổng Vực Tử Thần trước kia — nơi mọi tiện nghi chỉ cách cô vài bước chân.

 

Con người có nhiều vàng dường như ai cũng thích, hoặc ít nhất là muốn, sống trong những căn nhà lớn. Cô từng hỏi Ashton và Claudia lý do, nhưng họ chỉ cười và lắc đầu, chẳng ai trả lời thẳng thắn.

 

Nhưng thôi, giờ có chuyện khác quan trọng hơn... Ánh mắt Olivia lập tức bị chiếc giường lớn có mái che thu hút. Chỉ nhìn thôi cũng có thể đoán được nó mềm đến mức nào, và cô đang nóng lòng muốn nhảy lên đó ngay lập tức.

 

“Tôi nghĩ vậy là đủ rồi,” cô nói.

 

“Đã rõ. Và một điều nữa, nếu người cần bất cứ điều gì, chỉ cần rung chuông này, tôi sẽ có mặt ngay lập tức.”

 

Nói rồi, cô hầu lắc nhẹ chiếc chuông vàng đặt trên bàn, một âm thanh trong trẻo vang lên.

 

Nhưng sao cô ấy có thể nghe được nhỉ? Olivia nghĩ. Như thể đọc được suy nghĩ ấy, cô hầu chỉ bảo cô đừng lo, cô sẽ đứng trực trước cửa phòng của Olivia mọi lúc. Olivia nhớ về chiếc ghế cô thấy ngoài hành lang.

 

“Ý cô là cô sẽ ngồi ngoài đó mọi lúc sao?”

 

“Đúng vậy, thưa tiểu thư”

“Cô không định dùng bữa sao?”

“Tôi đã hoàn thành bữa tối của mình rồi.”

“Còn ngủ?”

“Không,” cô trả lời như thể một sự thật hiển nhiên. “Nếu tôi ngủ, tôi sẽ không thể phản ứng với nhu cầu của tiểu thư.” Olivia tròn mắt nhìn cô hầu với vẻ khó tin. Chỉ nghĩ đến việc phải ngồi ngoài kia, im lặng chờ một tiếng chuông vang lên, đã khiến cô rùng mình. Mình không thể nào làm hầu gái được, cô nghĩ.

 

“Ờm, nhân loại có thứ gọi là ‘giai đoạn dậy thì’, và— À, tôi chưa hỏi tên cô.”

 

“Tôi tên Tabitha, thưa tiểu thư,” người hầu nói, đứng thẳng người rồi khẽ nhún gối chào.

 

“Ừm, Tabitha, không biết cô có biết không, nhưng trong giai đoạn dậy thì, phải ăn nhiều và ngủ nhiều thì mới lớn được,” Olivia nói, nhắc lại lời Z từng dạy cô. “Vậy nên tôi nghĩ cô nên về phòng nghỉ ngơi đi. Không cần phải lo cho tôi đâu.”

 

Tabitha ngơ ngác nhìn Olivia, rồi nói, “Tôi đã qua tuổi dậy thì rồi, thưa tiểu thư.”

 

“Qua rồi? Thật sao?”

 

“Tôi... không biết ý ngài là gì...” Tabitha đáp, “nhưng tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi...”

 

“Cái gì?!” Không kịp kìm lại, Olivia túm lấy vai Tabitha, áp sát mặt cô để nhìn thật kỹ gương mặt trẻ con ấy. Nãy giờ cứ tưởng Tabitha nhỏ hơn mình, Olivia không ngờ người phụ nữ này lại lớn hơn cô cả chục tuổi, thầm nghĩ mấy người kia mà biết thì sẽ sốc lắm.

 

“Thưa tiểu thư Olivia,” Tabitha nói, “xin thứ lỗi, nhưng... có hơi đau một chút ạ.”

 

“Hả? Ồ, xin lỗi!” Olivia lập tức buông tay ra. Tabitha xoa vai, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tôi rất cảm kích sự quan tâm của tiểu thư,” Tabitha nói. “Nhưng đây là công việc của tôi. Xin tiểu thư cứ thoải mái sử dụng chuông bất cứ lúc nào.”

 

“À… Ừ, được rồi.” Olivia gật đầu, vẻ hơi bối rối.

 

“Vậy tôi xin phép lui”. Tabitha chắp tay trước người, cúi đầu thật sâu, rồi lặng lẽ mở cửa và lui ra ngoài, không phát ra một tiếng động.

 

Olivia nhìn theo, cảm giác như vừa chứng kiến một sinh vật bí ẩn khó lường. Sau đó, cô nhào lên giường với tất cả sự hào hứng.

 

Mềm thật đấy... Cô lăn qua lăn lại, đắm chìm trong sự êm ái của chiếc giường phủ đầy lông vũ. Rồi, nằm ngửa nhìn trần nhà, Olivia lại nghĩ về lời đề nghị của Sofitia.

 

Nếu mình gia nhập Thánh Dực đoàn, Thánh Thiên thần sẽ giúp mình tìm Z... Nghĩ kỹ thì, đó đâu phải thỏa thuận tồi. Nhất là khi bà ấy bảo có những mật thám giỏi nhất. Biết đâu, việc tìm kiếm Z sẽ chẳng khó khăn gì.

 

Olivia vốn dĩ được thăng lên làm tướng quân ở Quân đội Hoàng gia như một sự tình cờ. Cô chưa bao giờ thật sự gắn bó với chức vụ đó. Thật ra, cô chỉ đồng ý lên chức để có thêm cơ hội học hỏi, tìm hiểu thêm nhiều điều. Việc không phải tuân thủ quá nhiều quy tắc tác phong quân đội cũng là một điểm cộng, nhưng chưa bao giờ là lý do chính yếu.

 

Khó quá đi... Cô biết rõ, nếu là “Olivia trước đây”, chắc hẳn đã đồng ý ngay không chút do dự. Nhưng lần này, điều khiến cô ngần ngại chính là hình ảnh những người bạn, những đồng đội mà cô đã gặp trong quá trình ấy.

 

Claudia, luôn dịu dàng và đáng tin cậy. Ashton, người luôn chăm sóc cô dù hay càm ràm. Paul, người luôn mỉm cười và tặng cô những chiếc bánh ngọt ngon tuyệt. Otto, lúc nào cũng tìm cách bắt bẻ cô. Gile, thợ săn tài giỏi (mặc dù Olivia vẫn chưa chắc mình có thích anh ta không). Gauss, to lớn như cây sồi với tiếng cười vang dội. Ellis, lúc nào cũng gọi cô là “onee-sama” dù rõ ràng lớn tuổi hơn cô. Và cả Evanson, người lúc nào cũng thở dài bất lực trước cảnh tượng ấy.

 

Với Olivia, Z là một thứ gì đó đặc biệt, một tồn tại duy nhất, một hình ảnh vô giá. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng giờ đây, cô đã gặp được nhiều thứ khác cũng quý giá không kém. Những thứ mà cô chưa từng nghĩ mình có thể có được, nếu cô vẫn chỉ tiến về phía trước trong cô độc. Nếu cô rời bỏ Quân đội Hoàng gia để gia nhập Thánh Dực đoàn, tất cả những điều quý giá ấy sẽ vuột khỏi tầm tay, và suy nghĩ ấy lại khiến cô sợ hãi.

 

Nhưng mình nhớ Z. Mình không muốn chúng ta phải sống xa nhau. Olivia không có điều gì cần từ Z, cũng không định trách móc chuyện Z biến mất không lời từ biệt. Cô chỉ đơn giản là... nhớ.

 

Thường ngày, Olivia không phải người hay do dự, vậy mà giờ đây, cô lại rơi vào vòng xoáy lưỡng lự chưa từng gặp trong đời.

 

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vọng lên từ hành lang, rồi một tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Tới ngay.” Olivia bật dậy khỏi giường, nhẹ nhàng mở cửa. Đứng đó là Claudia và Ashton với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận