• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 2.2: Động bàn tơ

1 Bình luận - Độ dài: 2,446 từ - Cập nhật:

Trans: SCKurumi

~~

II

 

Đại Sảnh Agnetia, Cung điện La Chaim

 

Được dựng nên dưới ánh mắt tinh tường của bậc thầy xây dựng vĩ đại nhất thời đại, Đại Sảnh Agnetia – tiêu tốn một khoản kinh phí khổng lồ – trong mắt người đời như thể một kiệt tác nghệ thuật sống, và hiện tại nó đang lấp lánh dưới ánh sáng chói lọi của những chiếc đèn chùm. Những giai điệu ngọt ngào từ cây đàn bốn dây vang lên êm dịu, tạo nên một bản hòa âm tuyệt vời cho những vũ điệu uyển chuyển khắp đại sảnh.

 

“Tr-trung tá Claudia! Xin ngài hãy chậm lại một chút!”

 

Claudia thở dài. “Cậu chỉ có thể di chuyển đến vậy thôi sao?”

 

“Tôi - ngài muốn sao nữa chứ? Tôi chỉ là một thường dân…”

 

“Đừng có giở cái giọng thường dân ra ở đây.”

 

“Nh-nhưng mà…”

 

Ở chính giữa sảnh, Claudia đang khiêu vũ với Ashton – anh liên tục vấp ngã trong khi cố theo nhịp dẫn dắt của cô. Ellis và Evanson đứng gần đó trông cũng không ổn một chút nào.

 

“Thật trơ tráo! Dám nắm lấy những ngón tay cao quý của Onee-sama,” Ellis giận dữ nghiến răng.

 

“Chị định bắt cô ta khiêu vũ như nào nếu không được nắm tay chứ?” Evanson nhỏ giọng chất vấn.

 

“Mọi người xin hãy chú ý, ta xin được giới thiệu vị khách đáng quý đến từ vương quốc Fernest, một người bạn của ta,” Sofitia trong bộ váy đen đối lập hẳn với thường phục trắng toát mọi khi, lớn giọng thông báo. Ngay khi cô vừa dứt lời, cánh cửa lớn trên đỉnh chiếc thang xoắn ốc từ từ mở ra.

 

“Ngôi sao của bữa tiệc đến rồi.”

“Tôi chưa bao giờ thấy thánh thiên thần có hứng thú với ai đó đến vậy.”

 

“Ngài ấy thậm chí còn nói hai người là bạn, đúng không?”

“Tôi nghe nói đó là một tuyệt sắc giai nhân.”

 

“Làm sao mà có thể so được với Thánh thiên thần chứ?”

Chẳng ai là không biết đến sự tiếp đón hào phóng của Sofitia đối với Olivia cả. Tất cả các sĩ quan và quý tộc cấp cao đều nín thở chờ đợi sự xuất hiện của cô gái đằng sau tin đồn.

“Quý cô Olivia Valedstorm.” người lính đứng trước cửa nói lớn. Ngay lúc ấy, Olivia xuất hiện trước con mặt của mọi người, và sự yên lặng bao trùm lên đại sảnh cứ như thể thời gian đã dừng trôi. Những bản ký chép cổ còn sót lại đến đời sau đã mô tả đêm ấy :”Olivia hiện ra đẹp như một cơn ảo mộng, khiến mọi người ai cũng phải choáng ngợp.” Cô khoác trên người bộ lễ phục trắng tinh khôi - món quà do đích thân vua Alfonse ban tặng trước cuộc hành trình đến Mekia. Trên vai cô khoác chiếc áo choàng đỏ thẫm, thêu nổi hình sư tử oai phong lẫm liệt. Cả bộ lễ phục và chiếc áo choàng đều do chính tay thợ may độc quyền hoàng gia làm riêng cho cô.

Olivia đi xuống từng bước thang, tiếng lách cách từ đôi giày quân đội cao gót vang lên rõ ràng trong không khí im lặng của bữa tiệc. Chẳng ai có thể thốt lên điều gì. Vẻ đẹp và sự quý phái phát ra từ Olivia khiến cho con mắt của cả đại sảnh phải chú tâm vào mình.

Trong khi Claudia vẫn đang đắm mình trong niềm tự hào, đôi mắt vẫn đang dõi theo Olivia, cô bỗng nhận ra đôi vai của Ellis đang đứng cạnh cô khẽ run lên. Ánh mắt ấy long lanh khác hẳn thường ngày, còn hai má thì đỏ ửng.

“Ellis?” Claudia khẽ giọng. “Cô cảm thấy không khỏe sao?”

Ellis dường như không nghe được Claudia, ánh mắt cô dán chặt xuống mặt đất. Claudia vừa định hỏi lại thì Evanson bước tới.

“Đại tá Claudia, tôi nghĩ chị ấy đang lên cơn bệnh cũ thôi. Đừng quá lo lắng.”

“Bệnh?” Cô hơi ngơ ngác, Evanson thở dài mệt mỏi.

“À,” cô lẩm bẩm, lắc nhẹ, “lại cái đó à… Rắc rối thật.”

Lúc này, Olivia đã bước xuống bậc thang cuối cùng, tới bên cạnh Sofitia. Nếu ai không tin vào lúc này, ở nơi đây, đang có sự hiện diện của hai người phụ nữ xinh đẹp nhất lục địa Duvedirica, thì chắc hẳn họ đã không có mặt tại bữa tiệc này.

 

Chắc cô ta sẽ không dở trò gì trong dịp trọng đại như thế này đâu… Claudia thầm nghĩ, lòng vẫn thấp thỏm lo âu. Nhưng, vẫn nên cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra, mình sẽ phải hành động ngay lập tức. Cô nhìn về phía Claudia và Sofitia với đôi bàn tay siết chặt.

 

~~~

 

“Mọi thứ đã sẵn sàng thưa Thánh Thiên thần,” Lara thì thầm vào tai cô. Sofitia với nụ cười không bao giờ tắt, nhận một ly nước từ người phục vụ và khẽ nâng. Toàn bộ mọi người cũng đồng loạt làm theo cô.

“Vì sự thịnh vượng của Thánh quốc Mekia.”

Đáp lại lời cô, cả đại sảnh đồng thanh.

“Nguyện Thánh Thiên thần sẽ mãi dẫn lối cho chúng ta!”

Tiếng những chiếc ly được nâng cao va chạm khắp nơi, và đại sảnh Agnetia như bừng sáng theo những khúc nhạc du dương, rộn ràng. Đúng lúc đó, cánh cửa lớn mở toang, hàng dài người hầu tiến vào, tay bưng những khay thức ăn đầy ắp thịnh soạn. Olivia nhìn theo với ánh mắt lấp lánh, gần như bị cuốn hút vào cảnh tượng trước mắt.

“Vậy, Olivia,” Sofitia quay sang cô, “chúng ta hãy cùng ăn và trò chuyện nhé?”

“Tất nhiên rồi!” Olivia gật đầu lia lịa với đôi mắt sáng rỡ. Sofitia dẫn cô đến bàn, kéo ghế cho cô ngồi xuống. Olivia dường như đang run lên vì háo hức trong khi từng đĩa thức ăn đc bày trước mặt cô.

 

“Tôi bắt đầu ăn được chưa? Được chưa?”

 

“Tất nhiên rồi, xin mời. Hãy ăn thật thoải mái nhé.”

 

Sofitia chẳng cần nói đến lần thứ hai, chỉ trong nháy mắt, con dao và chiếc nĩa đang trên bàn đã nằm gọn trong tay cô và liên tục xử lý đống thức ăn với tốc độ chóng mặt.

 

Ờ bữa tối tại Fernest, Sofitia đã được chứng kiến sức ăn của Olivia ở khoảng cách xa, nên cô nghĩ mình đã chuẩn bị được tinh thần cho những gì sắp xảy ra. Nhưng hiện tại, khi được tận mắt chứng kiến ở khoảng cách này, cô mới thấy choáng ngợp mà quên đi cuộc nói chuyện của hai người.

“Thật là tuyệt vời, Thiên thần Sofitia” Olivia khen nức nở.

 

AD_4nXf2KPvSz0A-5GOtiNwbppo_XwjloFIw4_Xj1Nws-V6o_8vRvgw_csjV2QZB03WaknwHE4mf1edtUJz32_UK_Ju4TN0qgLxHvOwXdmZr6fJw7vNMkdBHH8QK_juk9FjRbh_-PuFfvg?key=ThjVoAwKtE8Q-4q64e-I7_9R

 

“R-rất vui khi được nghe những lời ấy,” Sofitia lắp bắp, rồi chợt nhận ra bản thân đang bị cuốn vào nhịp độ của Olivia, cô vội nở nụ cười gượng. Không thế này được, cô tự nhủ, rồi ngồi thẳng lưng và chuyển chủ đề cuộc trò chuyện.

 

“Ta đã nghe đủ lời đồn về sự dũng mãnh của cô trên chiến trường, Olivia. Nhưng từ đâu mà cô có được sức mạnh ấy vậy?”

 

Dù đã biết câu trả lời, Sofitia vẫn cố hỏi để quan sát cách Olivia trả lời.

 

“Ừ th-phì—”

 

“Cô có thể nuốt đã rồi trả lời.”

 

Olivia gật đầu nuốt cái ực. “Được rồi. Tất cả mọi thứ đó đều được Z dạy cho tôi.”

“Z là sư phụ của cô sao?”

“Không, không phải sư phụ.” Olivia đáp, vui vẻ dùng nĩa xiên cả con chim nướng.

 

Mọi chuyện diễn ra đúng như Johann đã báo cáo. Có vẻ Olivia chẳng hề có ý định giấu giếm gì cả.

 

“Vậy Z là cha cô?”

 

Olivia cười khúc khích. “Tôi đxã—”

 

“Ăn xong rồi hẵng nói.”

 

“Tôi bị bỏ lại trong rừng từ lúc còn là đứa trẻ sơ sinh. Tôi thậm chí còn chẳng biết mặt cha mẹ mình trông thế nào nữa.” Olivia kể lại chuyện bị bỏ rơi nhẹ tênh, mắt vẫn dán vào phần thịt chim đang xé ra.

 

Lo sợ vô tình chạm vào nỗi đau trong lòng, Sofitia vội vàng định đổi đề tài.

 

“Olivia—”

 

“Cô không định ăn sao?” Olivia cắt ngang. “Đồ ăn ngon thế này để nguội phí lắm!”

 

Sofitia hơi khựng lại, nhận ra bản thân đang hơi vội vàng. “Phải rồi,” cô đồng ý, rồi cắt miếng cá trước mặt. Sau đó, cô đợi đến khi Olivia dọn sạch tất cả đĩa trên bàn mới tiếp tục hỏi.

 

“Tại sao cô lại gia nhập Quân đội Hoàng gia vậy?”

 

“Để tìm Z, tất nhiên rồi.”

 

“Ý cô là Z đã biến mất sao?”

 

“Ừ, biến mất đột ngột lắm.”

 

Lần đầu tiên, dao nĩa của Olivia dừng lại. Cô nhìn Sofitia, nở nụ cười thoáng buồn. Trong khoảnh khắc ấy, Sofitia ngay lập tức cảm nhận được chút yếu lòng đầu tiên đến từ Olivia, liền nhanh chóng chớp lấy cơ hội.

 

“Thật kinh khủng. Mất đi người mình yêu thương, không nỗi đau nào sánh được.”

 

“Cô nghĩ tôi đang buồn và đau khổ sao?” Olivia hỏi.

 

Đó không phải câu hỏi mà Sofitia chờ đợi, nhưng cô lập tức trả lời.

 

“Ta không nghĩ cô lại gia nhập quân đội, nếu không phải vì đau buồn.”

 

“Vậy à. Chắc… đúng là tôi có buồn thật,” Olivia nói, ánh mắt nhìn xa xăm, cả người bất động. Sofitia khẽ ho.

 

“Nhưng tại sao gia nhập Quân đội Hoàng gia lại có thể giúp cô tìm được Z?”

 

“Trước khi nhập ngũ, tôi từng đi cùng một con người. Người đó bảo rằng Vương quốc Fernest có lịch sử lâu đời hơn bất kỳ quốc gia nào khác, nên chắc hẳn họ có đủ loại tri thức. Vì vậy, cách nhanh nhất để thu thập thông tin chính là gia nhập quân đội của họ.”

 

“Ra vậy…” Sofitia gật đầu. Đúng là trong quân đội, tin tức lan truyền rất nhanh. Giờ đã rõ lý do Olivia gia nhập Quân đội Hoàng gia, Sofitia khẽ mỉm cười một mình. Nếu tất cả chỉ vì tìm Z, thì thuyết phục Olivia đứng về phía mình sẽ không quá khó. Và giờ, biết Z đã biến mất, Sofitia lại càng muốn có được Olivia hơn bao giờ hết.

 

“Và cô có tìm được manh mối nào không?”

 

“Tìm được… kiểu như vậy. Nhưng chắc còn lâu mới xong.” Olivia cười nhạt, thiếu sức sống. Cuối cùng, Sofitia quyết định chuyển sang chủ đề chính.

 

“Có lẽ cô chưa biết, Olivia, nhưng Mekia có những gián điệp cực kỳ xuất sắc.”

 

“Thật à?”

 

“Phải. Ta tự tin mà nói họ còn vượt trội hơn cả Shimmers của đế quốc.”

 

“Shimmers? À… Mấy con chuột đó à.” Olivia chẳng tỏ vẻ ấn tượng chút nào. Có vẻ cô đã từng chạm trán chúng. Nhìn Olivia thản nhiên gọi gián điệp đế quốc là “chuột” khiến Sofitia suýt bật cười, phải gắng hết sức mới kìm được.

 

“Đúng vậy, gián điệp của Mekia giỏi hơn mấy con chuột đó nhiều,” Sofitia nói. “Ta nghĩ… nếu cô muốn, ta có thể ra lệnh cho họ dồn toàn lực đi tìm Z.”

 

“Thật sao?!” Olivia bật dậy, ghế ngã đổ ra sau. Mọi người trong phòng đồng loạt quay lại nhìn. Trong số đó có Claudia, ánh mắt cô dán chặt vào Sofitia.

 

Cái gì vừa xảy ra vậy? Trong thoáng chốc, Sofitia đã tưởng mình thấy một tia sáng kì lạ lóe lên trong mắt Claudia.

 

“Thật không? Cô thật sự sẽ làm vậy sao?!” Khi Sofitia còn đang nhìn Claudia, Olivia đã tiến sát đến mức mũi hai người gần như chạm nhau.

 

Ở khoảng cách này, Sofitia mới thấy Olivia thực sự đẹp đến mức nghẹt thở. Cô đáp lời, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.

 

“Phải, nhưng trước đó, ta muốn nhờ cô một chuyện.”

 

“Nhờ sao?” Olivia khựng lại. “Cô muốn… vàng à?”

 

Sofitia khẽ bật cười. “Không, không phải vàng.” Khi Sofitia ra hiệu, Olivia, dù vẫn còn đầy kích động, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống lại. Sofitia cảm thấy mình gần như đã nắm được cô.

 

“Ta muốn cô gia nhập Thánh Dực Đoàn,” Sofitia nói.

 

Olivia nhìn cô chằm chằm. “Ờm… gia nhập Thánh Dực Đoàn, ý cô là… rời khỏi Quân đội Hoàng gia sao?”

 

“Chính xác. Dĩ nhiên, ta đảm bảo cô sẽ được hưởng tất cả đặc quyền hiện tại, thậm chí còn hơn thế.”

 

“Tôi chẳng quan tâm đến cấp bậc gì đâu…” Olivia lầm bầm, để lộ cho Sofitia thấy cô không phải kiểu người bị hấp dẫn bởi địa vị hay quyền lực.

 

Điều này cũng xác nhận rằng toàn bộ trái tim Olivia đang dồn hết cho việc tìm kiếm Z.

 

“Chỉ cần cô gật đầu, Olivia, ta sẽ lập tức ra lệnh cho toàn bộ gián điệp của bên ta bắt đầu tìm kiếm Z.”

 

“Ừm…” Olivia đáp, giọng đầy bối rối. Cô khoanh tay, ngửa mặt lên trần nhà, vẻ mặt tràn ngập do dự. Thấy Olivia đang bị giằng xé, Sofitia quyết định dồn thêm áp lực.

 

“Như ta đã nói, gián điệp của Mekia giỏi hơn nhiều so với Shimmers của Đế Quốc hay bất kỳ ai ở vương quốc Fernest. Cô hoàn toàn có thể tin tưởng họ.”

 

“Mmm… Tôi có thể suy nghĩ thêm được không?” Cuối cùng Olivia cũng lên tiếng.

 

“Đương nhiên rồi.” Sofitia mỉm cười. Nếu vội vàng ép buộc sẽ chỉ dẫn đến kết quả xấu. Dù chưa nhận được lời đồng ý ngay, Sofitia vẫn cảm thấy cách tiếp cận của mình đang dần phát huy tác dụng. Chừng đó là đủ cho lúc này.

 

“À mà…” Olivia đột nhiên lên tiếng.

 

“Gì vậy? Chúng ta là bạn, cô cứ thoải mái nói.”

 

“Mọi người còn món nào ngon nữa không?” Olivia xoa bụng, mắt hướng về phía bàn. Lần này, Sofitia không kìm được, bật cười lớn. Có vẻ như với Olivia, ăn uống vẫn là ưu tiên hàng đầu.

 

“Vẫn còn rất nhiều,” Sofitia trấn an. “Và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi cô thật sự no. Cô chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

 

“Đương nhiên là rồi!”

 

Những người hầu tiếp tục bày hết đĩa này đến đĩa khác trước mặt Olivia, và cô bắt đầu ăn với tốc độ còn nhanh hơn lúc trước. Sofitia nhìn Olivia, nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên môi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Nhớ vợ quá
Xem thêm