Chương 124
Kurou khẽ cười nhạt, đưa ánh mắt nhìn về phía trên bên phải.
“Ừm, thú nhân vốn không có thói quen đếm tuổi. Tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa, nhưng chắc chắn đã sống hơn hai trăm năm rồi.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Trong số đó, có đến một nửa thời gian ông ấy dành để học cổ ngữ.
Ý chí kiên định đến mức nào mới có thể làm được điều đó chứ.
Tôi thì chắc chắn không thể.
Hay đúng hơn là… tại sao ông ấy vẫn còn sống?
“À, nếu tính từ lúc tôi bắt đầu lão hoá, là khoảng năm mươi năm sau khi em gái bị giết… thì chắc tôi đã khoảng hai trăm năm mươi? Không, cũng có thể ba trăm rồi? Dù sao đi nữa, tất cả là nhờ vào người mẹ kỳ quặc của tôi.”
…Kỳ quặc.
Từ đó nghe thế nào cũng không phải cách để gọi mẹ mình.
Mà nói đi cũng phải nói lại, bản thân Kurou cũng chẳng kém phần kỳ quặc.
Chắc là di truyền rồi.
“Bình thường thì ai lại uống nhầm thuốc trường sinh bất tử chứ? Nhờ vậy mà bà già đó giờ vẫn còn sống nhăn, còn tuổi thọ của tôi thì bị kéo dài gấp đôi… Tất cả đều là lỗi của bà ta.”
Nói xong, Kurou ngả người xuống, tựa vào lưng ghế sofa.
…Ông ấy say rồi sao?
So với mọi khi thì nói nhiều hơn hẳn, lại còn kể lể chuyện xưa.
Cảnh tượng y hệt mấy bác thợ hồ khi say rượu.
“Vậy tức là, ông sống lâu như vậy là nhờ mẹ ông đã uống thuốc bất tử?”
Tôi hỏi thử, Kurou gật đầu với ánh mắt mơ màng.
“Haizzz, Vì cái bà già kỳ quặc ấy uống thuốc trước khi sinh tôi, nên khi còn trong bụng, tôi cũng bị ảnh hưởng.”
Có vẻ chính vì thế mà Kurou sống thọ hơn hẳn những Thú Nhân khác.
Nhưng dù tuổi thọ có gấp đôi, chẳng phải cũng đã sắp đến giới hạn rồi sao?
“Tôi sẽ không chết chừng nào chưa báo thù cho em gái… nhưng, sống thế này cũng mệt mỏi lắm rồi. Tôi chỉ muốn tất cả kết thúc càng sớm càng tốt.”
Tôi sững người trước những lời ông ấy vừa nói.
“Kết thúc”, ý ông là muốn chết?
Hay là muốn chấm dứt cuộc sống chỉ để tồn tại vì thù hận?
Người Nhật thường sống thọ hơn dân tộc khác, nhưng sống đến trăm tuổi cũng là hiếm.
Còn tôi, số năm mình sống chưa bằng một phần mười Kurou, nên chẳng thể nào hiểu được tâm trạng ấy.
…Có lẽ tôi nên bàn chuyện này với Amelia.
Đang suy nghĩ thì, lúc nào chẳng hay, Kurou đã chìm vào giấc ngủ trên sofa, hơi thở đều đặn.
Khuôn mặt ấy bình yên đến mức, không giống một người vừa thốt ra rằng muốn chết.
“Nếu có thể, xin hãy nhẹ nhàng.”
Quay đầu lại theo giọng nói ấy, tôi thấy Jeal-san đang đứng đó, trên tay cầm một tấm chăn.
Quả nhiên, tôi đã cảm nhận được khí tức của anh ta gần đây.
“Jeal-san có quan hệ gì với Kurou vậy?”
Tôi hỏi, khi anh ta nhẹ nhàng phủ chăn lên người Kurou.
Jeal-san nở nụ cười gượng, rồi ngồi xuống chiếc sofa trắng đối diện tôi.
“Cậu biết rằng vị này này từng nhận đệ tử, phải không?”
Tôi gật đầu. Chúng tôi vừa mới nói chuyện đó khi nãy.
“Trong số đệ tử đó, có mẹ tôi. Tất nhiên, bà ấy đã qua đời từ lâu rồi.”
Mắt tôi mở lớn kinh ngạc.
Sau khi rời tiền tuyến, Kurou sở hữu kỹ năng của vị Dũng Giả đầu tiên.
Các quốc gia đều tìm cách gửi người đến học hỏi, mong có thể kế thừa kỹ năng ấy cho mình.
Nhân Tộc cũng không ngoại lệ.
Kurou không từ chối.
Thù hận phai nhạt, tuổi tác cũng dần lớn, ông có thời gian rảnh để làm vậy.
Kết quả là, mẹ Jeal cũng như bao kẻ khác… đều không chịu nổi.
“Cha tôi vốn là một mạo hiểm giả, đã mất khi tôi còn rất nhỏ, nên mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn.”
Hình ảnh mẹ tôi thoáng hiện trong đầu.
Người mẹ với cơ thể yếu đuối của tôi.
“Sau khi mẹ suy sụp, người nuôi dạy tôi chính là Kurou-san. Ông cũng là người giới thiệu tôi vào Hiệp sĩ đoàn, và sau này khi tôi bị sa thải, chính ông là người gọi tôi trở về.”
Jeal-san khẽ thở dài, đưa mắt nhìn Kurou đang say ngủ với ánh mắt dịu dàng.
Đôi mắt ấy chan chứa tình thương, như thể đang ngắm nhìn một người cha già.
Khung cảnh ấy đẹp đến mức, tôi có cảm giác như một bức tranh sống động hiện ra trước mắt.
“Đối với tôi, ông ấy vừa là ân nhân, vừa là cha. Chuyện của mẹ, tôi chưa từng oán hận. Người này chỉ là quá vụng về thôi.”
“Chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn, tôi cũng phần nào hiểu được điều đó. Vậy, Jeal-san muốn tôi làm gì cho Kurou?”
Từ lời chủ khách sạn, tôi cũng biết Kurou là kiểu tsundere, không thể làm ngơ trước kẻ gặp khó khăn.
Một “anh hùng chính nghĩa” theo cách hơi trái ngược.
Nhưng, anh ta nói với tôi những điều này để làm gì?
“Xin hãy để ông ấy sống theo ý mình. Như cậu đoán, ông ấy không còn nhiều thời gian nữa.”
“…Tôi thì chẳng muốn bị kéo vào rắc rối đâu.”
Tôi không phải chính nghĩa, cũng chẳng phải người tốt.
Đúng là Kurou đã cứu mạng tôi, Jeal-san cũng giúp tôi thoát khỏi lâu đài.
Nhưng tôi có mục tiêu riêng.
Tôi chỉ muốn về nhà.
Chỉ vậy thôi.
Chỉ cần đến lúc ấy, có Amelia, Yoru và các bạn cùng lớp ở bên, như thế là đủ.
Chiếc chìa khóa để trở về nằm ở lâu đài Quỷ Vương hoặc cũng có thể là lâu đài Retice.
Chính những kẻ ở Retice đã triệu hồi chúng tôi sang thế giới này, lấy lý do là đánh bại Quỷ Vương.
Và ma pháp trận mà Mahiro sử dụng, cực kỳ giống với thứ đã gọi chúng tôi đến đây.
“Aah, tôi hiểu. Vì lý do đó mà các cậu hành động, và vì sao các cậu muốn đến lâu đài Quỷ Vương.”
“Vậy thì…”
“Chỉ cần tiện đường là được. Nghe nói cậu từng hứa, nếu gặp tộc Elf trên đường thì sẽ đón họ.”
Tôi cắn môi. Muốn tát “tôi” trong quá khứ ghê.
Tự mình buột miệng, giờ lại tự chuốc lấy phiền phức.
“Hơn nữa, chẳng phải cậu sẽ cần Kurou để đến được Lâu đài Quỷ Vương sao? Tôi chưa từng đến đó, nhưng nghe nói đường đi vô cùng khó khăn. Với lại, đừng dại mà tin cô gái Quỷ Nhân kia dẫn đường.”
Đúng vậy, nếu là Kurou từng đến đó, có lẽ sẽ rất cần thiết.
Dù gì thì lãnh thổ của Quỷ tộc cũng hoàn toàn khác với Elf hay Thú Nhân.
Chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Có một gười dẫn đường là điều tất yếu.
Vì thế, giúp Kurou một lần cũng không phải điều gì tệ lắm.
“Ừ… Nhưng chuyện này không đơn giản như thế.”
Việc Kurou nhờ vả, đối với tôi mà nói…
Tôi im lặng, Jeal-san đứng dậy, vỗ nhẹ vai tôi.
“Chuyện cần nói thì tôi cũng nói rồi. Tôi cũng chẳng biết ông ấy còn bao nhiêu thời gian, nên cậu hãy quyết định sớm đi.”
Sau khi Jeal-san rời khỏi, tôi lặng lẽ ngồi nghe tiếng thở đều đặn của Kurou, mắt dõi theo cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Thành phố vẫn rực rỡ, đẹp đẽ và bất biến, bất chấp những lo âu nhỏ bé của riêng tôi.


0 Bình luận