Chương 121
“Vậy thì, hai vị sẽ nhận được bằng khen và phần thưởng từ tay Chủ tịch Ban Tổ Chức!!”
Tôi bước ra khỏi khu vực hậu trường, tiến về phía khán giả trước sân khấu.
Từ trong đó, tôi không thể nhìn rõ được gương mặt của Amelia.
Trên sân khấu lấp lánh ánh sáng, Amelia đang mỉm cười vẫy tay về phía tôi.
Tôi chỉ khẽ cười đáp lại.
Đám đàn ông xung quanh tưởng rằng cô ấy đang vẫy tay với họ, liền hò hét vang dội.
“V-vậy thì, tại Hội thi sắc đẹp lần thứ 256, giải cao nhất hạng mục nữ giới thuộc về Công chúa Amelia và Rusty. Hai người đã đạt được kỷ lục rực rỡ trong cuộc thi này. Do đó, thay mặt Ban Tổ Chức, tôi xin trao tặng bằng khen. Chủ tịch hội, Rapan.”
Ánh đèn sân khấu càng rực rỡ hơn, rọi xuống hai người nhận bằng khen và chủ tịch Thố nhân đứng bên cạnh.
Như mọi khi, đôi tay thấm đẫm mồ hôi của con thú nhân run rẩy khi trao tờ chứng nhận cho họ.
Tên hắn là Rapan, ra vậy.
“Ư–về phần thưởng cho quán quân, do hàng đến chậm nên sớm nhất là ngày mai mới có thể trao được. Hai vị có phiền không?”
Nghe vậy, Amelia lập tức gật đầu không chút do dự.
Đôi mắt ấy đang lấp lánh ánh sáng khao khát món ăn chưa từng được nếm.
Nghĩa là hôm nay chúng tôi sẽ phải ở lại thị trấn này.
Giờ liệu còn nhà trọ nào trống không đây…
Thị trấn này chỉ tầm năm trăm người, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo là dân từ nơi khác không kéo đến. Tối thiểu một nửa số thí sinh sẽ phải ở lại, vậy nên tệ nhất thì phải ngủ ngoài trời.
Tôi, Amelia và Yoru thì quen rồi. Jeal-san, người từng là Phó Đoàn phó kỵ sĩ, hay Kurou, một cựu mạo hiểm giả, chắc cũng không sao. Chỉ lo cho đám Kyousuke với mấy người còn lại thôi.
“Không thành vấn đề~”
Đứng cạnh Amelia, Latisneil mỉm cười vui vẻ gật đầu.
Do có hai người đồng hạng nhất, nên dù đã chuẩn bị phần thưởng, số lượng cũng thiếu mất một.
Thố nhân kia trông như vừa trút được gánh nặng.
“…Cái vẻ mặt khó ưa thật.”
Ánh mắt của hắn khiến tôi cảm thấy bất an, như thể ẩn giấu một ý nghĩa nào đó.
Từ khi đặt chân lên lục địa này, tôi đã phải chịu đựng cái cảm giác giống như điềm báo chẳng lành đến phát ngán.
Hết bị kẻ lạ quấn lấy, Amelia bị bắt cóc, ma thú tràn ra từ mê cung, đánh nhau với Quỷ tộc suýt bỏ mạng, bọn anh hùng kéo tới, bị lôi vào cuộc thi, rồi còn quen biết với cả con gái Quỷ Vương nữa…
Đúng là xui tận mạng.
Có lẽ nhìn khắp thế giới cũng chẳng ai gặp nhiều rắc rối hơn bọn tôi.
Rốt cuộc, ai mới là kẻ mang vận rủi đây.
…Là tôi sao.
『Vậy thì, cuộc thi xin chính thức khép lại tại đây! Xin cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia! Năm sau, hội thi sẽ được tổ chức tại nhân tộc, vương quốc Retice!!』
Tôi bất giác bật cười khẽ.
Retice—chính là nơi bọn tôi bị triệu hồi, nơi tôi bị vu oan, và cũng là chỗ đa phần bạn cùng lớp còn đang ở lại.
Là quốc gia lớn nhất trong lãnh địa của nhân tộc, đúng là hoàn hảo để tổ chức một sự kiện tầm cỡ.
Nghĩ lại thì, nơi đó có rừng cây xanh tốt, có những hồ nước tuyệt đẹp.
Một đất nước xinh đẹp thật sự.
…Miễn là không có vị vua cùng công chúa ấy thì.
Đột nhiên, tôi nhận ra có người đứng trước mặt. Ngẩng đầu lên, tôi trách mình: cứ đắm chìm vào suy nghĩ là lại quên mất xung quanh.
May mắn thay, người đứng đó chỉ là Kurou và Jeal-san, không rõ từ nãy họ đi đâu.
“Này, tôi có chuyện muốn bàn với cậu. Đi thôi.”
“Ơ, này…”
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo mạnh vào một con hẻm tối tăm.
Khung cảnh ẩm thấp, đối lập hoàn toàn với ánh sáng rực rỡ của cuộc thi.
Chỉ đến khi không còn ai nhìn thấy từ phía hội trường, hai người mới buông tay tôi ra.
“…Muốn gì mà phải kéo tôi ra tận đây.”
Tôi cau mày, giọng khó chịu. Hai người họ liếc nhìn nhau, rồi bắt đầu nói.
“Thật ra, tôi đoán trước là sẽ phải ở lại đây đêm nay, nên bọn tôi đã đi tìm nhà trọ trước.”
“Và rồi, chúng tôi nghe được một tin đồn chẳng lành. Thấy cần phải nói với cậu.”
Tôi định cảm ơn, nhưng rồi khựng lại.
Tin đồn chẳng lành ư?
Ít nhất, nếu tôi không nghe thấy từ đám đông bên ngoài, thì chắc chắn đây là thông tin của thế giới ngầm.
Thông tin ngầm—thứ được bán bởi bọn buôn tin hay sát thủ sống nhờ tin tức.
Không nhạy bén với thông tin, chúng sẽ chẳng sống nổi.
Vậy nên tin tức ấy vừa đáng tin, vừa luôn mới nhất.
Vốn dĩ, tôi cũng từng thuộc về phe đó… nhưng giờ lại ở phía bên này.
Kurou gật đầu khi thấy tôi lập tức hiểu ra, rồi tiếp tục.
“Thông tin này bọn tôi tình cờ nghe được. Có vẻ như… hằng năm, quán quân của cuộc thi này đều biến mất. Chuyện đó thì dân thường hoàn toàn không hay biết. Nhờ thế mà lượng thí sinh mới đông đảo thế, nhưng ngẫm kỹ thì thấy có gì đó bất thường, đúng không?”
Bất thường, quá bất thường.
“Giới ngầm tuy vậy vẫn phải giao dịch với bề mặt. Vậy tại sao tin đồn chẳng hề rò rỉ ra ngoài?”
Nghe tôi nói, cả hai cau mày.
“Ngay cả tôi còn không biết chuyện này thì mới lạ. Cho dù đã nghỉ hưu, tôi vẫn luôn theo dõi cả bên ngoài và trong tối. Nghĩa là tin đồn đó chỉ được một nhóm rất nhỏ biết, bị kiểm soát chặt chẽ để không lọt ra. Và cái mảng mà tôi ít khi động tới, thì khả năng cao tôi cũng đoán ra rồi.”
Kurou nhăn mặt, chậm rãi trả lời.
“…Liên quan đến buôn người.”


0 Bình luận