Chương 123
Khá bất ngờ, quán trọ này trông sạch sẽ và sang trọng hơn tôi tưởng.
Ở lãnh địa của Thú Nhân Tộc, nhiều tòa nhà thường có vẻ ngoài và nội thất trái ngược nhau. Thấy bề ngoài chỉnh chu, tôi đã chuẩn bị tâm lý bước vào một căn phòng ẩm thấp. Trái ngược với tưởng tượng, nội thất lại được phối theo tông đơn sắc đầy cao cấp, khiến tôi có phần ngẩn người.
“Trông còn tốt hơn tôi nghĩ, nhưng chi phí như thế nào vậy?”
Dù sao thì chúng tôi vẫn là những nam sinh tuổi ăn tuổi lớn, mà khẩu phần của Amelia còn vượt xa tôi, chỉ riêng tiền ăn thôi cũng đã đủ đáng ngại. Đã thế lại ở một khách sạn sang trọng như thế này, tôi lo không biết tiền mang theo có đủ chi trả hay không.
Tôi khẽ thì thầm hỏi Jeal-san, ông chỉ mỉm cười bảo là không sao.
Chưa hiểu “không sao” nghĩa là gì, tôi còn đang nghi hoặc thì một Thú Nhân có vẻ mặt hiền hậu bước ra chào đón.
“Chào mừng mọi người đã đến với quán trọ『Raven』. Tôi là chủ nhân nơi này, Corbeau. Xin hãy thoải mái nghỉ ngơi hôm nay.”
Nếu như ông chủ vai trễ của quán trọ 『Thiên Hạc』 tại Ul là một Thú Nhân chim bồ câu, thì người này chắc hẳn là một Thú Nhân chim quạ. Tôi không rành lắm về động vật, có thể đoán sai, nhưng sau vai áo lấp ló đôi cánh đen tuyền khiến tôi đưa ra kết luận đó.
Trong lúc dẫn chúng tôi lên phòng, Corbeau vừa bước vừa vui vẻ nói:
“Thật ra trước đây tôi từng là một mạo hiểm giả. Khi ấy, Kurou-sama đã cứu mạng tôi. Nghe nói Kurou-sama cùng các vị đang lo lắng chuyện tìm chỗ trọ, tôi liền ngỏ lời mời mọi người đến đây.”
Thì ra là như vậy. Nghĩ cũng lạ, hóa ra Kurou cũng từng giúp người khác.
Corbeau mỉm cười, nói rằng tiền trọ hôm nay miễn phí, rồi dừng lại trước căn phòng đẹp nhất khách sạn. Nếu phải trả phí cho căn phòng này, e rằng chúng tôi phải vét cạn ví để trả.
“Kurou-sama, tôi đã đưa mọi người đến.”
Corbeau gõ cửa, sau khi nghe tiếng trả lời trầm thấp từ trong, ông mở cửa ra.
“Uwaaaah!”
“Ooh!”
Anh hùng cùng đồng đội đồng loạt reo lên phấn khích.
Tôi cũng mở to mắt trước cảnh tượng bày ra trước mặt.
“Wow!”
“Đẹp thật…”
Nội thất căn phòng vẫn theo phong cách đơn sắc của khách sạn, nhưng bức tường phía ngoài lại hiện rõ cảnh quan thành phố rực rỡ phía dưới, mở ra một tầm nhìn toàn cảnh tuyệt đẹp về đêm. Cảnh sắc ấy tựa như bức tường biến mất, chỉ còn lại khung trời ngập tràn ánh sáng. Thế nhưng, khi chạm thử thì đúng là vẫn có tường, không phải kính, mà là một chất liệu trong suốt kỳ lạ.
“Bức tường này được chế tác đặc biệt từ vảy Ma Vật, cho phép nhìn ra quang cảnh bên ngoài. Nếu cần gì thêm, xin cứ gọi tôi.”
Nói xong, Corbeau nhẹ nhàng lui ra.
Trong căn phòng trắng đen tĩnh lặng, chỉ có một bóng người động đậy: Kurou, đang ngồi tựa trên ghế sofa đen.
Trong tay ông lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt vừa dõi theo đám anh hùng đang hào hứng ngắm cảnh đêm, vừa ánh lên vẻ điềm tĩnh.
“Quả là căn phòng tuyệt vời.”
“Ừ, chính tôi cũng không nghĩ sẽ được ở nơi thế này mà chẳng mất đồng nào. …Ta đã kiểm tra rồi, Corbeau không dính líu gì đến giới ngầm, nhân viên cũng chẳng có kẻ khả nghi. Đêm nay có thể yên tâm.”
Có lẽ vì nghe tin đồn kia, Kurou đã cẩn thận điều tra trước cả Corbeau.
Ông khẽ nhấp một ngụm rượu, lần đầu tiên ánh mắt ấy dừng lại nơi tôi.
“Về chuyện tin đồn, đừng quá bận tâm.”
Tôi khựng lại trước lời an ủi bất ngờ phát ra từ miệng Kurou. Ngày trước ông lạnh lùng như thế, nào ngờ lại có lúc tỏ ra quan tâm. Tôi từng nghĩ ông là kiểu tsundere, nhưng dạo này phần “dere” dường như ngày càng nhiều.
“Ngay cả khi Amelia có thể trở thành mục tiêu sao?”
“Ngươi là kiểu người, khi không quá căng thẳng thì mới có thể phát huy trọn vẹn thực lực. Thay vì tự tạo áp lực cho bản thân, hãy hành động như bình thường. Chính thế mới bảo vệ được cô ấy.”
Tôi bất giác mỉm cười khổ, rồi ngồi xuống chiếc sofa cạnh ông.
“Nghe cứ như thầy giáo đang dạy học trò vậy.”
“Chưa nghe sao? Ta từng nhận đệ tử đấy. …Chỉ có điều, không một ai trụ nổi cả.”
Chuyện này tôi từng nghe Amelia kể.
Kurou vốn muốn truyền lại kỹ nghệ của mình như vị Dũng Giả đầu tiên, nhưng tất cả học trò đều không thể chịu nổi đành bỏ cuộc. Có lẽ vì thế mà ông mới từ chối nhận Amelia làm đệ tử.
“Vậy rốt cuộc, đó là loại kỹ thuật gì vậy?”
Amelia cũng không tiết lộ với tôi.
Tôi nghĩ vì Kurou vốn là Thợ Rèn, hẳn đó là kỹ năng mà người thường cũng có thể học được. Chắc có liên quan đến việc ông đã hóa giải 『Ma thuật bóng tối』 khống chế cơ thể tôi, cũng như ma pháp trận mà Mahiro dùng trói Amelia trong mê cung.
Kurou suy nghĩ giây lát rồi chậm rãi nói:
“…đơn giản mà nói thì, đó là vô hiệu hóa ma pháp công kích. Tên gốc của kỹ năng đặc biệt này là [Phản Chuyển]. Khi đối phương dùng Ma Pháp Trận, chỉ cần ta nhìn thấy, sẽ lập tức tạo ra ma pháp phản chuyển để vô hiệu hóa nó.”
“Hee, ...” – Tôi không kìm được thốt lên.
Không ngờ lại có kỹ năng chỉ cần nhìn là hóa giải được ma pháp.
Bảo sao Mahiro phải dè chừng.
Đúng là khắc tinh của ma thuật sư.
“Nhưng tất nhiên, nó cũng có nhược điểm. Để học kỹ năng này, trước tiên phải tinh thông Cổ Ngữ. Nó khó vô cùng, ai mà yếu là chịu không nổi đâu.”
Cổ Ngữ… đúng rồi, chính là những ký tự khắc trên Ma Pháp Trận. Nếu không có kỹ năng đặc biệt [Lí giải Ngôn Ngữ], chúng chỉ trông như những hoa văn vô nghĩa.
“Chưa kể, ngay cả khi hiểu Cổ Ngữ, từ ngữ của nó vẫn vô cùng phức tạp. …Chính ta cũng mất đến một trăm năm mới ghi nhớ hết.”
“…Hả?” – Tôi thoáng khựng lại.
Nếu nhớ không nhầm, tuổi thọ của Thú Nhân Tộc chỉ hơn trăm năm đôi chút. Vậy mà Kurou mất trăm năm để học Cổ Ngữ, lại còn tham gia Dũng Giả Đoàn chinh phạt Quỷ Vương cách đây một trăm năm.
Số năm hoàn toàn không khớp.
“…Ông, rốt cuộc ông đã sống bao nhiêu năm rồi?”


1 Bình luận