Chương 122
Buôn người.
Đó là giao dịch bị cấm, ngay cả ở thế giới này.
Ngày xưa, Thú nhân từng bắt cóc và bán Nhân tộc đi làm xa nhà làm nô lệ.
Và rồi, chính vị Anh hùng đời thứ ba, người được triệu hồi từ dị giới, đã chấm dứt nó.
Ở thế giới này, nghi thức triệu hồi Anh hùng đã diễn ra tổng cộng bốn lần. Bốn vị Dũng giả ấy đều để lại ảnh hưởng sâu rộng trên khắp các châu lục.
Tạm gác lại vị Dũng giả đời thứ nhất và thứ hai có liên hệ với Elf và Ma tộc, thì vì xuất hiện vào cũng không quá lâu, nên chuyện về Dũng giả thứ ba và thứ tư – những người có liên hệ với thú nhân và nhân loại – đều được ghi chép lại trong nhiều sách vở.
Trong đó, điều làm Dũng giả đời thứ ba đặc biệt nổi tiếng chính là: [Thể thuật], [Kiếm thuật], và “Buôn người”.
Ông đã dạy cho Thú nhân, những kẻ vốn kém thích hợp với ma pháp nhưng lại có ưu thế vượt trội về thể chất, nghệ thuật chiến đấu tay không và kiếm thuật. Đồng thời, ông cũng hoàn toàn dẹp bỏ nạn buôn người vốn vẫn còn tồn tại cho tới lúc đó.
Dù là con người, nhưng người ta nói thân hình ông to lớn như gấu, tính cách lại hào sảng, phóng khoáng chẳng khác gì thú nhân.
Trong số các Dũng giả, ông còn là người sở hữu sức hút và khí chất lãnh tụ nổi trội nhất. Cho đến tận bây giờ, danh tiếng ấy vẫn không hề suy giảm.
Chính vì ông mà vấn nạn mang tên buôn người, vốn ăn sâu trong đại lục Thú nhân, đã hoàn toàn biến mất.
Để tỏ lòng tôn kính với Dũng giả đời thứ ba, trẻ em Thú nhân từ nhỏ đã được dạy: “Sức mạnh phải dùng để bảo vệ kẻ yếu.”
Đó là những gì được ghi trong một cuốn sách trong thư phòng của Lâu đài Retice.
Khi tôi liếc sang, Kurou đang nhe nanh đầy bất mãn, bộ lông dựng đứng.
Đối với thú nhân, buôn người là tội ác tột cùng, đồng thời cũng là hành vi phỉ báng đến vị Dũng giả thứ ba mà họ tôn kính.
Kurou không nhận ra cũng là lẽ thường. Bởi lẽ ngay cả việc chuyện này vẫn tồn tại giữa thú nhân thôi đã là điều khó tin rồi.
“...Mà, tin đồn còn có một phần khác. Người ta bảo các hoa khôi trong cuộc thi sắc đẹp lần lượt biến mất. Có kẻ nói chỉ là trò đùa ác ý bị ai đó tung ra, cũng có kẻ nói do bị ‘mổ xẻ’, nên thông tin rối tung hết cả lên.”
“Mổ xẻ”... ý là buôn bán nội tạng sao?
...Nếu xét đến việc nạn nhân đều là thí sinh cuộc thi sắc đẹp, thì giả thuyết buôn người lại càng đáng tin hơn.
Thôi thì cũng nên để tâm.
“...Dù sao thì, ta cũng phải cảnh báo trước. Đây cũng nằm trong phạm vi thế lực của hắn.”
Đôi mắt Kurou tối lại.
Trong tầm mắt ông ta, chỉ có một người duy nhất. Gram – kẻ thù, kẻ mà ông ta thề sẽ báo thù cho cái chết của em gái.
Quả thực, từ Mari đến Uruk – nơi Gram làm Guildmaster– cũng không xa lắm.
Nếu thật sự tồn tại buôn người hay buôn nội tạng, ắt hẳn phải có kẻ đứng sau thao túng thông tin.
Gram từng là Tể tướng, hắn chắc chắn rất am hiểu những chuyện kiểu này.
Khả năng đó... hoàn toàn có thể.
“Akira, ta giao chuyện đó cho ngươi.”
Nghe tiếng Kurou, tôi ngẩng đầu lên – và bắt gặp ánh mắt u ám, sắc bén như hôm ấy, đâm thẳng vào mình.
Chỉ trong khoảnh khắc, cổ họng tôi khô khốc. Tôi khẽ gật đầu.
Cái “chuyện đó” mà Kurou nói, chính là lý do vì sao ông ta đã cứu chúng tôi – điều ông ta từng nói riêng khi tôi rủ ông ta cùng đi lễ hội.
Cho tới giờ, tôi vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời.
Kurou hiểu điều đó, nên mới liên tục thúc giục.
Bình thường ông ta chỉ gọi tôi là “ngươi”, nhưng hôm nay lại gọi thẳng tên. Điều đó cho thấy ông ta thực sự nghiêm túc đến mức nào.
Nhưng đây không phải chuyện có thể hời hợt đáp lại, nên tôi không hề cố tình kéo dài.
Có lẽ chỉ cần thấy chút phản ứng của tôi thôi, Kurou cũng hiểu tôi vẫn đang trăn trở. Thế nên ông ta mỉm cười hài lòng rồi rời khỏi con hẻm.
Chỉ còn lại Jeal-san, anh ta nhìn tôi, nhíu mày đầy lo lắng.
“...Tôi biết đây không phải chuyện mà tôi có thể cho ngươi lời khuyên, nhưng đừng gồng ép quá mức.”
Có vẻ như Kurou cũng không nói gì với Jeal-san.
Tôi gượng cười đáp lại.
“Câu đó tôi không muốn nghe từ Jeal-san, người vốn dĩ đã là một người tham công tiếc việc’ đâu nhé.”
Không biết có phải liên quan tới Đội trưởng Saran hay không, nhưng từ khi rời khỏi lâu đài anh ấy như thành một con người khác, tôi đã không nghĩ rằng anh ta vẫn đi theo chúng tôi tới tận chỗ này.
Hơn nữa, tôi cũng chẳng nghĩ đám Anh hùng có thể tự ý rời khỏi lâu đài Retice một cách trót lọt.
Chắc chắn đã có sự chuẩn bị, thu xếp từ anh ta.
Gọi là hay lo thì đúng, nhưng cái kiểu anh ta hay tự tìm việc khó vào người thế này... có lẽ chỉ là tôi nghĩ nhiều quá.
Tôi vừa nói vậy, gương mặt nghiêm nghị như được vẽ ra của Jeal-san liền nở nụ cười.
“Ừ, đúng thế thật ha.”
Rời khỏi con hẻm, chúng tôi bắt gặp Amelia, Latisneil và nhóm Anh hùng đang tụ tập.
Nói đúng hơn thì là Amelia với Latisneil đang trò chuyện rất vui vẻ, còn đám Anh hùng thì đứng vòng ngoài quan sát.
“À, Akira, Kurou nói sẽ về quán trọ trước rồi.”
À phải, tôi từng bảo sẽ đi tìm quán trọ để nghỉ ngơi.
Có điều, sau cuộc nói chuyện vừa rồi, mọi thứ quá chấn động khiến tôi gần như quên bẵng.
“Latisneil, cô thì tính sao?”
Khi tôi hỏi người vốn không thuộc nhóm chúng tôi, Latisneil khẽ nhún vai, cười gượng rồi lắc đầu.
Cô liếc nhìn bọn Anh hùng, gãi đầu nói:
“Tôi sẽ ngủ ngoài ở đâu đó quanh đây thôi. Đi cùng tôi chắc họ cũng chẳng ngủ yên được đâu!”
Vậy là chúng tôi tạm chia tay với Latisneil tại đó.
Amelia dường như rất quý cô ấy, nên trông có chút tiếc nuối.
“Em thích ở cùng Latisneil đến vậy sao?”
“...Em ấy, có chút gì đó giống Kirika, nên em không nỡ để mặc. Dù nói thế này chắc sẽ bị Kirika mắng mất.”
Nghe vậy, tôi nghiêng đầu.
Giống... ư?
Mà cũng phải, tôi chỉ gặp Kirika hồi còn ở lục địa Elf, nên có lẽ đây là cảm giác mà chỉ người thân mới nhận ra.
“Thôi, chắc mai gặp lại thôi mà.”
Nếu tin đồn là thật, thì Latisneil cũng sẽ bị nhắm đến. Nhưng sau khi tận mắt thấy chỉ số của cô ấy, tôi nghĩ rằng chính chúng tôi mới là gánh nặng.
Nhất là nhóm Anh hùng kia, vốn chẳng có mấy thiện cảm với Latisneil, chắc chắn chỉ gây cản trở thêm.


4 Bình luận
Không sao tăng view thôi =))))))
Chủ thớt lặn tiếp đây. Tháng sau gặp lại