Tuyên bố của Sanae về việc muốn tận hưởng tuổi trẻ khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường ngày hôm nọ đã làm Nalfa lưu tâm. Tuy không đồng tình với vụ lẻn vào phòng tắm người mình thích, Nalfa cũng muốn có những kỉ niệm tuổi học trò.
[Không tính vụ tắm chung thì mình hiểu được cảm giác đó.] – Nalfa nói – [Những tình huống như thế mà xảy ra thì vui biết mấy.]
[Những tình huống kiểu gì cơ?] – Kotori nghiêng đầu hỏi.
Nhưng khi nghĩ kĩ lại thì Nalfa lại không có ý tưởng nào – [Ừm… kiểu như được đắp chăn hộ khi mình đang ngủ… thì sao?] – cô đáp sau một hồi suy nghĩ. Câu trả lời vội của cô chỉ dựa trên trí tưởng tượng mơ hồ, nhưng riêng hành động đắp chăn này cũng đủ làm cô hạnh phúc.
[Khi cậu ngủ á…] – Kotori lẩm bẩm – [Nếu ngược lại thì dễ hơn đấy. Kou-niisan ngủ suốt ngày.] – bản thân Kotori đã nhiều lần bắt gặp Koutarou ngủ ngày và cô khó tưởng tượng được một người nề nếp như Nalfa lại dám ngủ trước mặt Koutarou – [Cậu không muốn tự mình làm gì đó sao, Nal-chan?] – cô hỏi.
[K-Không được! Mình làm sao dám làm mấy chuyện đó với Koutarou-sama!] – Nalfa lắc đầu lia lịa. Cô thuộc tuýp người chỉ ngắm nhìn những thứ quan trọng từ xa. Mồi chài và khiến đối tượng nhìn về phía mình là những hành động quá khó đối với cô.
[Vậy thì cậu phải biết tận dụng những cơ hội ít ỏi còn lại.] – Kotori kết luận.
[Tận dụng cơ hội gì cơ…?]
[A, cậu còn chẳng chuẩn bị gì sao?] – Kotori cau mày, nhưng cô không thực sự giận. Đây chỉ là một trò làm màu giữa những người bạn thân, cô cũng sớm mỉm cười trở lại.
[Cơ hội với chuẩn bị là sao… mình không hiểu.] – Nalfa bối rối.
[Cậu thường ở thế thụ động phải không, Nal-chan?]
[Ừm… có lẽ vậy.]
[Nghĩa là cậu không thể tự căn được thời điểm, cậu sẽ phải chực chờ thời cơ.] – Kotori giải thích.
[Quả thật.] – Nalfa gật đầu.
[Một khi có cơ hội thì cậu phải đổ thêm dầu vào lửa.] – Kotori gợi ý.
[Đổ thêm dầu!?] – Nalfa rốt cuộc đã hiểu ý của Kotori. Kotori đang muốn Nalfa chủ động biến chuyện bé xé ra to một khi có ‘sự cố’. – [Nhưng cụ thể mình phải làm gì?] – Nalfa hoang mang. Đã quá quen với việc chỉ ngắm nhìn và không đòi hỏi gì thêm, tính cách thụ động đó đã kiềm hãm khả năng tưởng tượng của Nalfa.
[Mặc bộ đồ có thể nhìn xuyên thấu khi đứng ở gần thì sao?] – Kotori đề xuất.
[M-Mình đâu phải là biến thái!?] – Nalfa thốt lên.
[Vậy thì mặc quần lót dễ thương nhé?]
[Để làm gì, cho người khác xem sao?]
Do tính cách thụ động nên Nalfa hiếm có cơ hội tiếp xúc với Koutarou. Thế nên Kotori mới gợi ý sử dụng các bộ đồ gợi tình hay quần lót dễ thương nhằm tận dụng những cơ hội ít ỏi này. Nhưng chúng vẫn vượt quá ngưỡng chấp nhận của Nalfa.
[Nhưng cậu có dám đụng chạm Kou-niisan không?] – Kotori hỏi.
[À thì…] – Nalfa chột dạ.
[Vậy thì cương quyết lên. Một là được đà lấn tới, hai là tấn công trực tiếp, còn không thì ở giá tới già.]
Việc này sẽ không thành vấn đề nếu Nalfa có thể tự mình tương tác với Koutarou như Kotori vẫn thường làm. Nhưng vì không thể, Kotori thấy Nalfa cần phải nỗ lực hơn. Kotori mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho cô bạn thân.
[Ừm, cái đó để sau đi. Chúng ta không thể bắt đầu từ những việc đơn giản hơn sao?] – Nalfa hiểu cái lý của Kotori, há miệng chờ sung đến khi nào mới được. Kotori dù sao cũng đang lo lắng cho cô. Nalfa muốn cải thiện, nhưng cô không thể bắt đầu bằng một bước quá táo bạo như vậy.
[Thế thì hãy bắt đầu bằng cách tham gia các sự kiện theo mùa nhé.] – Kotori đề bạt.
Các lễ hội mùa hè, Halloween, Giáng sinh, và Năm mới—những dịp cho phép ăn diện mà không bị lạc quẻ, sẽ là bước đầu để Nalfa hấp dẫn Koutarou bằng những bộ quần áo dễ thương. Dù có phần e dè, nhưng cách này vẫn tốt hơn nhiều so với việc giữ thái độ dè dặt và không làm gì cả.
[Như vậy còn được…] – Nalfa gật đầu nhẹ nhõm. Thay vì phải diện những bộ thường phục lòe loẹt suốt ngày, cosplay tại các sự kiện theo mùa sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
[Tốt rồi, vậy đi xin lời khuyên từ Yurika-san thôi!] – Kotori nói. – [Chị ấy là chuyên gia cosplay mà lại.]
Phần duy nhất đáng lo ngại là Kotori đang quá nhiệt tình. Bình thường cô vốn trầm tính, nhưng khi nhắc đến Koutarou, cô bỗng trở nên thẳng thắn một cách kỳ lạ.
[Bắt đầu luôn sao!?] – Nalfa bất ngờ.
[Chậm chân thì mất phần! Đi thôi nào, Nal-chan!] – Kotori động viên.
Nụ cười sáng ngời của Kotori làm Nalfa có cảm giác bất an ở trong lòng.


1 Bình luận