Thứ hai, ngày 05 tháng 12
Đã năm tiếng trôi qua kể từ lúc Kiriha, Clan, và Ruth bị bắn hạ. Trong khoảng thời gian đó, họ đã di chuyển được bảy cây số, gần đúng với tiên liệu của Grevanas. Họ chỉ còn cách nơi ẩn náu khoảng hai tiếng nữa.
[Tình hình suôn sẻ phết.] – Kiriha nhận xét.
[Tần suất liên lạc của Quân Giải phóng cũng đã gia tăng, ngoài ra còn phát hiện một số biến dạng không gian.] – Ruth báo cáo.
Họ đã vài lần suýt chạm mặt với các tiểu đội địch. May mắn là cả ba đã hợp sức và thành công qua mặt được bọn chúng.
[Haha, vấn đề duy nhất có vẻ là thể lực của ta…] – Clan nói – [Sao mà nghệt mặt ra thế, Kii?]
Tình hình ổn thỏa nhưng Kiriha tỏ ra không vui. – [Mình đang nghĩ diễn biến đang trôi chảy quá mức.]
Cô đã dự đoán tình hình sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Nhưng vì lý do nào đó, mọi thứ lại không quá tệ. Thông thường, sự an toàn là điều đáng ăn mừng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì không. Vì mục tiêu là khiến kẻ thù giao tiếp càng nhiều càng tốt, cô không muốn chúng từ bỏ chỉ vì không bắt được bọn họ.
[Phải chăng kẻ địch đã ngừng truy đuổi?] – Ruth hỏi.
[Nếu chỉ có vậy thì không sao, nhưng mình lo rằng chúng có thể mất kiên nhẫn.] – Kiriha đáp. Cô lo ngại rằng kẻ thù có thể làm điều gì đó nguy hiểm hơn là từ bỏ. Cô hình dung Maxfern và Grevanas sẽ mất kiên nhẫn và sử dụng uế linh để lây nhiễm cho động vật hoang dã trong rừng. Nếu tất cả động vật đều bị nhiễm bệnh, việc trốn chạy sẽ trở nên vô nghĩa. Cô còn không muốn nghĩ đến những gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng Kiriha chỉ biết về Maxfern qua những lời đồn đại, nên không thể chắc chắn.
[Phải rồi. Đây là Maxfern mà lại.] – Clan nói – [Hắn có sự ám ảnh bất thường, nên không loại trừ khả năng đó.]
Bản thân Clan đã từng gặp Maxfern, nên cô hiểu hắn nhất trong bộ ba. Từ góc nhìn của Clan, hắn là một kẻ điên cuồng bị ám ảnh bởi chiến thắng tuyệt đối và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được nó. Ngay cả sau khi bị đánh bại, hắn vẫn cố phát tán dịch bệnh ra khắp thế giới.
[Xin lỗi vì chen ngang, nhưng có những biến dạng không gian xuất hiện khắp khu vực này!] – Ruth đột nhiên hét lên. – [Một thứ gì đó tương đối nhỏ đang xuất hiện ở nhiều nơi!]
Có hàng chục biến dạng không gian trong phạm vi mười km quanh vị trí tai nạn. Quy mô các biến dạng cho thấy những thứ lớn khoảng vài mét đang xuất hiện từ đó.
[Ma lực đang tràn ngập khắp nơi, ho~ Hoặc cả khu vực đang bị bao phủ bởi ma thuật, ho~] – Karama la lớn.
Các haniwa có một thứ giống như sừng trên trán. Những chiếc sừng đó thực chất là các tinh thể sẽ rung động khi phản ứng với ma lực. Karama đã cảm nhận được sự rung động ấy.
[Ôi không! Đám mới xuất hiện đang đuổi theo chúng ta, ho~] – Korama nói – [Chúng biết cách lần theo ta, ho~]
Korama và Karama so sánh thông tin thu thập được từ chiếc sừng của mình để xác định vị trí ma lực với độ chính xác cao. Từ đó, chúng có thể khẳng định rằng kẻ địch đã lần ra con đường mà nhóm Kiriha đã đi.
[Chắc chắn chứ?] – Clan hỏi.
[Xác suất hơn 95%, ho~] – Koroma trả lời.
[Karama, số lượng kẻ địch là bao nhiêu, và tốc độ của chúng ra sao?] – Kiriha hỏi.
[Cứ đà này, chúng sẽ tiếp cận chúng ta trong 20 phút, ho~ Số lượng chưa đến ba, nhưng đang di chuyển theo nhóm, ho~ Ane-go, chúng ta nên chạy đi thôi, ho~!]
So với tốc độ của nhóm, đám truy đuổi di chuyển nhanh gấp hơn hai lần. Các cô gái sẽ bị bắt kịp trong chớp mắt. Càng lúc càng có nhiều kẻ tham gia cuộc săn đuổi. Không thể đoán được sẽ có bao nhiêu kẻ khi chúng đuổi kịp. Vì thế, Karama đề nghị cả nhóm chạy trốn. Dù kích thước của kẻ địch chưa đến một mét, chúng vẫn rất nguy hiểm nếu tấn công theo bầy.
[Korama, đưa bản đồ ra đây!] – Kiriha hỏi – [Chúng ta cần tìm chỗ để trốn!]
[Đã rõ, ho~]
Kiriha xác định rằng họ không thể đến được nơi ẩn náu kịp lúc. Vì vậy, cô chăm chú nhìn vào bản đồ mà Korama chiếu lên để tìm một nơi có thể trú ẩn hoặc chống lại kẻ thù.
[Được rồi, chúng ta chạy thôi nào!] – Kiriha thông báo.
[Đã rõ!] – Ruth nói.
[Vụ này mệt rồi nha…] – Clan phàn nàn.
Kiriha chỉ nhìn bản đồ trong vài giây, nhưng trong thời gian đó, cô đã thu thập suy nghĩ và bắt đầu chạy dẫn đầu. Họ không còn thời gian dư dả. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ sống sót nếu chạy đến nơi cô đã chọn trên bản đồ, nhưng cả bọn vẫn chạy hết sức. Trước một tương lai đáng kỳ vọng đang thành hình, họ không thể từ bỏ cơ hội sống sót.
Kiriha đã chọn một khu vực hẹp để chạy trốn—cụ thể là một khe núi chật chội. Khu vực này khá bấp bênh với những rặng đồi đan xen, tuy độ cao không chênh lệch nhiều, nhưng có một số khe vực nằm rải rác. Kiriha và những người khác đã chạy trốn vào một trong số đó.
[Hiểu rồi… Từ đây, kẻ địch chỉ có thể tiếp cận từ một hướng.] – Clan nói một cách thỏa mãn khi nhìn xung quanh.
Trong khe núi, địch không thể tấn công từ mọi phía, chúng chỉ có thể đuổi theo từ phía sau. Các cô gái có thể bị kẹt trong thế gọng kìm nếu địch xuất hiện cả phía trước, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là bị bao vây. Hơn nữa, họ chỉ cần cảnh giác để điều đó không xảy ra. Trên thực tế, cả nhóm đã phái một tàu không người lái đi thám thính và không phát hiện dấu hiệu nào của địch.
[Chưa kể, kẻ địch sẽ bị hạn chế trong việc chọn đội hình.] – Ruth bổ sung.
Khe núi dốc và hẹp, cho phép cùng lắm chỉ vài người đi cạnh nhau. Khi xảy ra giao tranh, hai hoặc ba người là giới hạn. Vì nhóm của họ vốn đã ít người, chỉ có kẻ địch sẽ gặp bất lợi. Đây là một kế hoạch chạy trốn chu toàn.
[Sẽ lý tưởng hơn nếu bên trên cũng được che chắn… nhưng chúng ta không thể kén chọn.] – Kiriha nhận xét. Cô lo ngại về khoảng không gian trống trải phía trên họ. Họ có thể bị tấn công bởi các tàu không người lái từ trên cao, dù không có khả năng bị bắn từ các máy bay bay cao hơn cả tàu không người lái. Xét tổng thể, đây là lựa chọn tối ưu nhất trong các lựa chọn hạn chế của họ.
[Karama, Korama, hãy canh chừng phía bên trên.] – Kiriha chỉ thị.
[Để bọn em lo, ho~] – Karama nói.
[Chỉ cần rảnh tay là được, ho~] – Korama đồng tình.
[Nghe không đáng tin một chút nào.] – Clan lẩm bẩm.
[Clan-chan hà khắc quá rồi, ho~] – Karama thốt lên.
Với Kiriha dẫn đầu, các cô gái đi qua khe núi. Dù là chiến đấu hay là chạy trốn, họ trước hết phải đi sâu vào bên trong trước cái đã.
[Nhưng Kiriha-sama, vì sao quân Giải phóng lại tự dưng lần ra chúng ta?] – Ruth hỏi – [Chỉ mới đây thôi, bọn chúng đã mất dấu chúng ta cơ mà…] – Câu hỏi này nảy lên trong đầu cô, nếu không biết kẻ địch truy đuổi thế nào, bọn họ sẽ rất khó tránh né.
[Từ dữ liệu và cách di chuyển đã cho thấy đây là một đàn thú.] – Kiriha giải thích – [Chúng dùng các tri giác nhạy bén để truy lùng. Cách di chuyển xuôi gió đó không thể là của máy móc, bọn chúng rất thông minh.]
Phản ứng ma lực ban đầu cho thấy đây là ma thú. Từ cách bố trí đội hình, Kiriha suy đoán chúng là đám thú săn mồi theo bầy. Đặc biệt, một đàn đã đánh hơi được mùi của họ và di chuyển theo hướng xuôi gió. Đó là dấu hiệu của trí thông minh. Máy móc không bận tâm đến những tiểu tiết như vậy, và chúng cũng không biết cách di chuyển xuôi gió.
[Nghĩa là… một đàn sói hoặc linh cẩu?] – Ruth hỏi.
[Phải.] – Kiriha gật đầu – [Chúng là những con ma thú tương tự những loài đó. Kẻ địch có ý tưởng hay đấy.]
Cô tin rằng Maxfern và Grevanas đã chuyển sang một phương pháp truy đuổi cơ bản hơn. Chúng hẳn cảm thấy rằng cách này có cơ hội thành công cao hơn so với việc dựa vào khoa học hay ma thuật, những thứ mà các cô gái đã có biện pháp đối phó. Lũ thú cũng có kinh nghiệm săn mồi vượt trội, và bản năng của chúng có thể mang lại kết quả tốt hơn so với công nghệ hiện đại. Trên thực tế, cách thức này đang được chứng thực.
[Chúng ta cũng không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên.] – Clan lưu ý. – [Ta chỉ có thể đoán cách thức chúng tìm ra chúng ta.] – Cô có thể nhận ra lũ thú đang truy theo mùi hương và âm thanh nhỏ nhặt. Nhưng cô không biết đó là loại mùi gì, âm thanh nào, hay những manh mối gì khác mà chúng đang dùng để lần theo họ. Đó có thể là bản năng tự nhiên của lũ thú, nhưng ba cô gái thì hoàn toàn không có kinh nghiệm về lĩnh vực này.
[Nói cách khác, chúng ta không thể thoát bằng cách chạy bình thường.] – Kiriha đáp – [Chúng ta sẽ ở đây và đón lõng bọn chúng.]
Đám thú truy đuổi rất nhanh và có thể dễ dàng truy dấu họ. Họ có thể chạy nhưng không thể duy trì liên tục. Sớm muộn, họ cũng sẽ bị bắt kịp.
Vài giờ qua đối với Quân Giải phóng chẳng khác nào một bài thử thách cho sự kiên nhẫn. Không chỉ không thể tìm ra mục tiêu ám sát, chúng còn đang ở giữa lãnh thổ địch. Nếu vô tình thu hút sự chú ý, chúng sẽ bị tiêu diệt. Cụ thể, tổ đội đã đến kiểm tra tàu đổ bộ tại hiện trường vụ tai nạn đã bị phát hiện và bị xóa sổ. Chúng không thể lơ là cảnh giác. Sau khi phải chịu đựng sự bất an và nỗi sợ suốt năm tiếng đồng hồ, các binh sĩ hiển nhiên đã kiệt sức.
Đúng lúc này, chúng nhận được báo cáo rằng lũ thú đã được triển khai và đang truy đuổi mục tiêu. Báo cáo này đã tiếp thêm sinh lực cho đám binh sĩ. Nguy hiểm vẫn rình rập, nhưng cơ hội đã được cải thiện. Các đội gần đó liên kết với nhau để cùng lũ thú tham gia cuộc truy đuổi.
[Tôi chưa từng thấy loài thú này trước đây.] – tên lính nhận xét – [Chúng đến từ hành tinh nào vậy?]
[Ai biết?] – đội trưởng trả lời – [Nhưng quan trọng gì, chúng được huấn luyện bài bản và biết phối hợp với chúng ta là được rồi.]
[Biết thế, nhưng mọi người không tò mò sao?]
Lực lượng gần mục tiêu nhất gồm năm con thú và một tổ đội. Ban đầu chỉ có hai con thú khi đội này hợp nhóm với chúng, nhưng ba con khác đã gia nhập ngay sau đó. Đây chính là đội mà nhóm Kiriha đang cố gắng đối phó, vì chúng đã đến quá gần.
[Chúng cứ thế cắm đầu mà chạy.] – tên lính nói – [Đỡ tốn sức của chúng ta phết.]
[Mong là chúng sẽ dẫn tới đúng chỗ mục tiêu…] – đội trưởng thì thầm.
Các binh sĩ đang dùng xe chở lính để bám theo lũ thú. Xe chỉ di chuyển với tốc độ 40km/h do địa hình xấu, nhưng lũ thú đã di chuyển chậm lại đủ để chiếc xe theo kịp. Thế này vẫn tốt hơn nhiều so với việc tìm kiếm trong vô định. Việc đang tiến gần tới mục tiêu tạo cảm giác như tốc độ nhanh hơn nhiều so với thực tế.
[Ồ!] – đội trưởng cảm thán.
[Con thú đã dừng lại. Có chuyện gì đó rồi. Chậm xe lại.]
[Đã rõ.] – tên lính đáp.
Tài xế giảm tốc theo lệnh đội trưởng. Đèn pha của xe đang rọi lên đám thú. Chúng trông giống linh cẩu, nhưng lông có màu xanh lục sẫm. Ánh đèn làm mắt chúng ánh ra màu vàng. Những sinh vật này không tồn tại trên Forthorthe vì chúng là các ma thú mà Grevanas đã triệu hồi từ Folsaria.
[Mục tiêu đang ở đây.] – đội trưởng lẩm bẩm.
Cách đó năm mét là lối vào một khe núi rộng vài mét. Một con sông nhỏ chảy qua giữa khe núi, và một trong những con thú đang uống nước từ đó. Mục tiêu của chúng đã vào khe núi, vì vậy những con thú đang chờ đám lính. Nhận ra điều đó, đội trưởng liền ra lệnh.
[Cho máy bay không người lái báo cáo cho cấp trên.]
[Đã rõ!] – tên lính đáp.
Mục tiêu đã ở ngay trước mắt, đã đến lúc đưa ra quyết định, đội trưởng cần liên lạc xin lệnh từ Maxfern và Grevanas. Vì không thể sử dụng sóng hấp dẫn do đang ở trong lãnh thổ địch, chúng đã sử dụng một thiết bị bay không người lái được trang bị truyền tin laser để báo cáo. Nó sẽ liên lạc với đồng minh trên quỹ đạo và do phương thức laser cho phép liên lạc trực tiếp nên không sợ bị chặn. Tuy nhiên, để đề phòng, thiết bị bay không người lái chỉ liên lạc khi không có kẻ thù nào ở phía trên đầu. Có thể mất một thời gian, nhưng điều đó là cần thiết.
[Đội trưởng, đã có chỉ thị.] – tên lính báo cáo – [‘Tiếp tục truy đuổi’ ạ.]
[Được rồi, tất cả đi thôi! Chúng ta sẽ vào khe núi.] – đội trưởng ra lệnh.
[Đã rõ!] – tên lính trả lời.
Đúng như dự đoán, mệnh lệnh từ cấp trên bảo họ bám theo mục tiêu vào khe núi. Họ cần phải rời khỏi xe, thế nên đội trưởng buộc phải xin chỉ thị từ bên trên.
[Chúng mày dẫn đường được chứ?] – hắn hỏi.
Đám thú gầm gừ và tiến vào khe núi trước đám lính.
Trời đã tối sau khi mặt trời lặn, nhưng đám thú có khả năng nhìn đêm chưa kể còn có các giác quan nhạy bén. Chúng có thể tìm thấy mục tiêu nhanh hơn nhiều so với đám lính.
Khe núi hẹp buộc các con thú tiến lên theo hàng hai, với đám lính phía sau cũng tương tự. Vách đá ở hai bên rất dốc nên ánh sao phía trên không lọt vào mấy. Ngay cả khi có ánh đèn cũng khó có thể nhìn đường. Đám lính đi cạnh đội trưởng tỏ vẻ không thoải mái.
[Đội trưởng, mục tiêu sẽ phản công chứ?] – một tên hỏi.
[Nếu bị dồn đến đường cùng, chúng chắc chắn sẽ phản kháng.]
Đội trưởng tin rằng các đối tượng của chúng sẽ tập kích từ bên trong khe núi. Do đó, hắn đã để binh lính đi theo đội hình cho phép cử động thoải mái nhất.
[Tuy chỉ có ba người, nhưng chúng đều là đồng minh của Thanh Hiệp sĩ.] – một tên khác nói – [Trong khi đội của chúng ta chỉ có mười người. Chúng ta nên đợi đồng minh đến thì hơn.]
[Nguy hiểm lắm.] – đội trưởng trả lời – [Ai mà biết trong lúc chờ đợi thì chúng sẽ giở trò gì. Chính cậu cũng đã nói rồi đấy, chúng là đồng minh của Thanh Hiệp sĩ cơ mà.]
Hắn hiểu những lo lắng của cấp dưới. Chính hắn cũng đang bất an. Nhưng cho các mục tiêu có thêm thời gian sẽ là một quyết định sai lầm. Bởi lẽ bộ ba kia là bộ óc đứng sau Thanh Hiệp sĩ, nếu có đủ thời gian, họ có thể nghĩ ra một kế hoạch nào đó. Các binh sĩ sẽ có cơ hội thành công cao hơn nếu sử dụng vũ lực. Với sự hỗ trợ từ năm con thú, đội trưởng nhận định bây giờ chính là thời điểm cần hành động. Tuy có nhiều yếu tố chưa rõ ràng, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
[Điều đó khiến—]
Đúng lúc này, đám thú đi đầu gầm gừ, ba con còn lại cũng động đậy tai và cảnh giác hơn với xung quanh. Thấy vậy, đội trưởng liền ra lệnh.
[Triển khai trường biến dạng! Chúng tấn công đó!]
Đòn tấn công tới đúng lúc hắn ra lệnh.
[Sơ hở quá đi, ho~]
[Tiên phát chế nhân, ho~]
Những giọng nói kỳ lạ vang lên khi lửa và điện giáng xuống từ trên cao. Chúng đánh thẳng vào lũ thú và đám lính. Ngọn lửa thiêu đốt các binh sĩ, nhưng nhờ trường biến dạng, họ hầu như không bị thương. Tuy nhiên, khi dòng điện đánh trúng ba con thú ở phía sau, một trong số chúng bị thương nặng đến mức phép triệu hồi bị hóa giải, và nó tan thành tro bụi rồi biến mất. Hai con còn lại vẫn trụ vững, nhưng cú sốc khiến chúng chao đảo.
Hai con thú phía trước gầm gừ với một thứ gì đó trên đầu. Có kẻ thù ẩn trong bóng tối. Lấy đó làm manh mối, các binh sĩ, được trang bị súng trường tiêu chuẩn của Quân Giải phóng, đồng loạt bắn lên trời.
[Chúng giận rồi, ho~]
[Tha cho tui, ho~]
Trước khi đám lính kịp bóp cò thì quân địch đang lẩn trốn đã vội rút lui. Các binh sĩ chỉ thoáng thấy chúng nhờ ánh đèn gắn trên súng, nhưng chỉ có thể nhận dạng đối tượng có thân hình nhỏ bé và có màu nâu sậm.
[Gâu! Gâu gâu~]
[Gừừừừừ!]
Hai con thú còn lại theo bản năng liền đuổi theo các đối tượng. Chúng sẽ không để những kẻ đã làm hại đồng loại chạy thoát. Nhưng đây là một sai lầm chí tử nếu nhìn từ góc độ quân sự.
[Chờ đã! Quay lại ngay!] – đội trưởng hét lên, nhưng đám thú đã lờ đi mặc dù đã nghe lệnh hắn trước đó. Chúng đang quá kích động và cứ thế lao vào bóng tối.
(Chết tiệt! Làm sao đây!? Nếu không đuổi theo, chúng ta sẽ mất dấu đám thú! Nhưng kẻ đích chắc chắn đang phục kích!)
Hắn buộc phải đưa ra một quyết định, điều mà từ đầu đã nằm trong kế hoạch của kẻ địch. Đối phương muốn tách các binh sĩ khỏi lũ thú, cắt đứt khả năng truy vết của chúng. Tuy nhiên, dẫu biết rõ điều đó, các binh sĩ vẫn có khả năng rơi vào một cuộc phục kích nếu đuổi theo.
[Chết tiệt, không chờ đợi gì hết!] – đội trưởng tuyên bố – [Đuổi theo kẻ địch ngay! Theo ta!]
Hắn đã quyết định đuổi theo đám thú. Binh lính liền làm theo lệnh hắn.
(Đám thú có thể lần theo dấu kẻ địch trong bóng tối!) – đội trưởng thầm nghĩ – (Nếu chờ đợi, chúng ta sẽ không biết đường di chuyển trong khe núi!)
Lũ thú không chỉ là phương thức để truy tìm đối tượng từ xa, mà chúng còn quan trọng trong tình thế hiện tại. Nếu không bám theo, các binh sĩ buộc phải thận trọng hơn, gần như không dám di chuyển trong khe núi, đúng như ý đồ của kẻ địch.
[Kẻ địch rất thông minh!] – đội trưởng cảnh báo toàn đội – [Đừng cho chúng thời gian tính kế!]
Các binh sĩ bắt đầu chạy. Chúng chỉ thấy được những gì ánh sáng từ đèn chiếu rọi. Chúng lia đèn qua lại, luôn cảnh giác với xung quanh trong khi di chuyển nhanh nhất có thể. Chúng phải tìm ra kẻ thù trước khi hai con thú chạy đi đầu bị hạ gục.
[Chúng đây rồi!] – Đội trưởng chiếu đèn và tìm thấy kẻ địch. Đó là ba cô gái đúng như mô tả của tình báo. Mỗi người đang cầm vũ khí và đánh với hai con thú.
Đột nhiên, một trong hai con thú gào lên đau đớn và ngã gục. Con còn lại vẫn chiến đấu, nhưng nó lảo đảo, toàn thân đầy vết thương. Chúng rơi vào tình trạng thảm hại, nhưng các binh sĩ đã đến kịp lúc. Dù lũ thú bị thương nặng thì cũng không sao, vì các binh sĩ đã phát hiện ra mục tiêu. Từ đây, chúng sẽ để hỏa lực giải quyết phần còn lại.
Thấy cơ hội chiến thắng, đội trưởng lại lên giọng – [Tấn công! Hạ được chúng là chúng ta xong việc!]
Hắn cảm thấy vừa phấn khích vừa nhẹ nhõm khi giương súng ngắm vào một trong ba cô gái rồi bắn. Đó là cô gái tóc đen cầm một cây naginata, thứ trông như một cây giáo lớn trong mắt hắn. Tuy nhiên, phát đạn đã bị chặn lại, bởi một trường biến dạng có vẻ thuộc cấp quân sự.
[Có phòng bị à!] – đội trưởng nhận xét – [Nhưng bên ta chỉ cần tiếp tục dồn ép là được!]
Dù kẻ địch sử dụng trường biến dạng cấp quân sự, chúng cũng không thể chịu được những đợt tấn công liên tiếp. Nếu cả đội phối hợp cùng nhau, chúng sẽ thắng. Tuy nhiên, ba mục tiêu của chúng không phải không có kế hoạch.
[Ồ, tính chạy trốn ư!?] – đội trưởng kêu lên.
Nhận ra thế bất lợi, các cô gái đã quay người và cố gắng bỏ chạy sâu hơn vào khe núi. Trong lúc chạy, họ bắn trả về phía đám lính, nhưng việc vừa chạy vừa bắn ngược chẳng hề dễ dàng. Những đòn tấn công rời rạc của họ không thể ngăn cản bước tiến của các binh sĩ.
[Đã quá trễ rồi! Bọn ta đã tìm được mấy người!]
Hành động của họ thật vô nghĩa. Nếu định chạy, họ phải nhanh chân hơn. Lợi thế của họ nằm ở việc phục kích từ bóng tối, nhưng khi mất lợi thế đó, cả ba đã không còn cơ hội thoát thân.
[Bắn tiếp đi, đừng có dừng!] – hắn cảnh báo.
Lệnh giết được ban ra, đám lính liền xả đạn. Sau khi chịu đủ phát đạn, trường biến dạng bảo vệ các cô gái cuối cùng đã bị phá vỡ.
[Kết thúc rồi!] – đội trưởng hô lên.
Các binh sĩ đã khai hỏa không chút khoan nhượng. Tuy có chút cắn rứt ở trong lòng khi phải đoạt mạng các cô gái còn quá trẻ, nhưng chúng tin rằng cuộc chiến sẽ mau chóng kết thúc nếu giết được bộ ba này.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp đó nằm ngoài sự mong đợi của chúng. Các phát đạn trông cứ như đã bắn xuyên qua cơ thể các cô gái. Thế nhưng…
[Cái gì cơ!?] – đội trưởng sững sờ.
Thay vào đó, các phát đạn đã bắn vào các khối kim loại: ba thiết bị không người lái trông rất quen thuộc. Chúng là loại thiết bị nhỏ mà cả Quân đội Hoàng gia lẫn Quân Giải phóng đều sử dụng, thường để hỗ trợ bộ binh. Các phát đạn xuyên qua các thiết bị không người lái và phá hủy chúng, còn các cô gái thì không thấy đâu. Như thể họ chưa từng ở đó vậy.
[Chuyện quái gì thế này!?] – đội trưởng hốt hoảng, nhưng vận xui của chúng chỉ mới bắt đầu.
Một vụ nổ xảy ra ngay sau lưng chúng. Tuy không lớn nhưng nó đã làm vách đá đổ sụp và chặn lối đi.
[Chết tiết! Chúng ta bị gài rồi!] – tên lính thốt lên.
Chúng chợt nhận ra là mình đã rơi vào bẫy và các cô gái đã trốn thoát. Bộ ba hẳn đã cao chạy xa bay.
Sau khi đảm bảo rằng khe núi đã bị chặn, các haniwa trở về với Kiriha theo kế hoạch. Cả bọn ở ngay phía sau vách đá bị đánh sụp, họ đã đi vào một vách đường phụ và ẩn mình tại không gian trống nhỏ. Từ đây, bộ ba đã quan sát cuộc chiến từ đầu tới cuối.
[Ane-go, đã xong nhiệm vụ, ho~] – Karama nói.
[Chị thấy rồi chứ, ho~] – Korama nói.
Kiriha gật đầu – [Ừ. Làm tốt lắm.]
[Tuyệt vời, ho~] – Karama ăn mừng.
[Chúng ta được khen rồi, ho~] – Korama tiếp lời.
Kiriha tỏ vẻ thỏa mãn xen lẫn nhẹ nhõm. Các haniwa có thể ẩn mình nhưng đòn đầu tiên cực kì rủi ro. May mắn là bộ đôi đã trở về an toàn và cô đón tiếp chúng bằng nụ cười.
[Kế hay lắm, Kiriha-sama.] – Ruth nói.
[Chúng dính bẫy từ đầu đến cuối luôn.] – Clan đồng tình.
[Đó là một kẽ hở trong tâm trí mà bất kỳ ai cũng đều có.] – Kiriha giải thích. – [Chúng đã đuổi theo mà không hề nhìn thấy chúng ta, nên khi thoáng thấy bóng dáng, chúng bị phân tâm mà không xác minh sự thật. Nếu chỉ huy của chúng giữ được bình tĩnh và kiểm tra tình hình, chúng ta đã không thể thoát được.]
Tất cả đều là một phần trong cái bẫy của Kiriha. Ba thiết bị không người lái đã được phủ hình chiếu lập thể của các cô gái để làm mồi nhử. Nếu kẻ thù sử dụng cảm biến để kiểm tra, chúng sẽ phát hiện ra đó chỉ là hình chiếu lập thể và cái bẫy sẽ thất bại. Nhưng kẻ thù đã quá chủ quan. Như Kiriha đã nói, chúng đã quá nóng vội mà không xác minh sự thật. Chúng đuổi theo các thiết bị không người lái mà không hề hay biết mình đang bị dẫn vào một con đường khác với lộ trình của các cô gái, để rồi lối quay lại đã bị chặn. Hai con thú đã bị đánh gục, những con còn lại bị thương nặng. Dù đám lính có vượt qua được đống đổ nát và hợp nhóm với lũ thú, chúng cũng không thể đuổi theo các cô gái với tốc độ như trước. Hơn nữa, việc di dời đống đổ nát sẽ tốn rất nhiều thời gian. Tổ đội này đã không còn khả năng để truy đuổi bộ ba.
[Hắn mà bình tĩnh thì đã không có chuyện điều cả năm con thú vào khe núi.] – Clan kết luận, cô không ngạc nhiên vì năng lực của tay đội trưởng mà vì khả năng tiên liệu như thần của Kiriha.
[Có vẻ Điện hạ đã nhìn thấu mình rồi.] – Kiriha nhún vai nói.
[Quả thật. Ngay khi thấy kẻ địch mang theo cả năm con thú, Kiriha-sama hẳn đã đoán định rằng tên chỉ huy đang nóng vội.] – Ruth gật đầu – [Hắn có lý do để tin rằng không cần truy đuổi nữa, và mang theo hết đám thú để gia tăng quân lực.]
Ruth trước đó đã hoang mang, khi thấy kế hoạch của Kiriha có nhiều lỗ hổng. Nhưng nếu chỉ huy địch nóng vội, kế hoạch này lại hoàn toàn hợp lý. Như dự đoán, hắn đã không nhìn thấu kế hoạch của Kiriha và hung hãn tấn công. Thông thường, hắn sẽ để lại một hoặc hai con thú bên ngoài khe núi. Nhưng trong sự vội vã, hắn đã không làm vậy và cuối cùng mất đi phương tiện truy đuổi quý giá.
[Chưa kể, nếu tên chỉ huy tỉnh táo hơn thì chúng ta đã bị dồn ép từ lâu rồi.] – Kiriha nói.
Một yếu tố khác là khả năng truy đuổi của kẻ địch. Nếu chỉ huy cẩn thận và tài giỏi hơn, chúng sẽ bám theo các cô gái khéo léo hơn. Vì điều đó không xảy ra, Kiriha dễ dàng đoán được trình độ của chúng. Cô chỉ thực sự chắc chắn khi kẻ địch tiến vào khe núi, nhưng ít nhiều đã dự đoán được từ trước.
[Mình cũng không đánh giá thấp bọn chúng.] – cô nói tiếp – [Chúng chỉ đang hành động đúng sách vở mà thôi.]
[Và em đã nhắm vào thói quen đó của địch. Thiệt tình…] – Clan thở dài.
Tài năng của Kiriha đã vượt xa những cạm bẫy và mưu mẹo thông thường. Quân Giải phóng đã bị cô đọc vị hoàn toàn. Clan cảm thấy thương hại thay cho bọn chúng.
[Nhờ ơn Kiriha-sama mà chúng ta đã thoát nạn.] – Ruth nói.
Tổ đội gần nhất đã bị chặn lại. Vẫn còn những đội khác phía sau, nhưng họ đã giành được đủ thời gian để chạy trốn, nên tạm thời bộ ba đang được an toàn.
[Việc này càng làm em trở thành mục tiêu của địch thôi, Kii ạ.] – Clan cảnh báo.
[Chị cũng có khác gì đâu.]
[Chúng ta cũng chẳng thể làm gì nếu không có Clan-sama hack đám thiết bị bay không người lái.] – Ruth đồng ý.
[Thế còn cô, Pardomshiha? Cái hình chiếu lập thể nhìn như thật đó thì sao?] – Clan nói.
Màn trốn thoát đã thể hiện năng lực của từng người. Kế hoạch từ Kiriha, khả năng điều khiển thiết bị không người của Clan và hình chiếu lập thể từ Ruth. Chính bởi những tài năng này nên Maxfern không chịu buông tha cho họ. Hắn sẽ truy lùng họ cho đến khi cả ba gặp lại được nhóm Koutarou.
[Báo động.] – Ai thông báo kèm theo báo động – [Phát hiện một lượng lớn biến dạng không gian trong khu vực.]
Nó đang báo cáo về sự xuất hiện của kẻ địch tại khu vực rộng lớn xung quanh họ.
[Kii, chúng chơi tất tay rồi!] – Clan hô lên.
Xuất hiện lượng lớn biến dạng không gian có nghĩa là kẻ địch đang cử lực lượng qua cổng dịch chuyển mà không qua các bước chuẩn bị quy chuẩn. Một cổng dịch chuyển cần thiết đặt trong một giờ, cho thấy kẻ địch đang đánh đổi để sử dụng chúng.
[Phải chăng…] – Kiriha nói – [Đây có thể là bước chuẩn bị cho đòn đánh thực sự của chúng.]
[Khẩn cấp, ho~] – Karama nói – [Bọn em phát hiện thấy một phản ứng ma lực cực đại, ho~]
[Phát hiện vật thể lớn! Nó có thể là vũ khí di động hoặc một ma thú khổng lồ, ho~] – Korama bổ sung.
Đúng như Kiriha đã dự đoán, kẻ địch đã cho át chủ bài xuất trận phút cuối. Dựa vào kích thước, đây hoặc là một vũ khí di động yểm ma thuật hoặc là một ma thú cỡ lớn.
[Chúng muốn che đậy biến dạng không gian phát ra từ thứ này.] – Kiriha lưu ý.
[Kẻ địch đã sử dụng lượng lớn biến dạng không gian để ngăn chúng ta biết được vị trí nó xuất hiện?] – Ruth thốt lên.
[‘Giấu cây trong rừng’… không tệ, Grevanas…]
Kẻ địch đã sử dụng biến dạng không gian để giấu cổng dịch chuyển dành riêng cho vũ khí tối thượng. Kể cả Clan cũng không biết đâu mà lần. Đó là một mánh khóe để nó không bị phá hủy từ các đòn tấn công từ quỹ đạo lúc mới xuất hiện.
[Kế tiếp chúng chắc chắn sẽ cho vũ khí vừa mới dịch chuyển tới oanh tạc vị trí của chúng ta.] – Kiriha giải thích – [Cứ đà này, chúng ta sẽ chết cả lũ.]
Với việc Quân Giải phóng đã triển khai một lượng lớn vũ khí, Quân Đế quốc chắc chắn cũng sẽ làm điều tương tự, và trong trường hợp đó, việc Maxfern nhắm vào các cô gái sẽ trở nên khó khăn. Vì vậy, thay vì mất thời gian truy đuổi, hắn sẽ nã pháo. Cuộc oanh tạc không cần phải chính xác. Do đã rõ bộ ba đang ở khu vực này, việc rải bom quanh vị trí đó sẽ tiêu diệt được mục tiêu. Một dấu hiệu cho thấy điều đó là không có biến dạng không gian nào ở quá gần họ. Chúng được phân bố rộng và bao vây các cô gái từ xa. Nói cách khác, Maxfern đã kết luận rằng việc cử thêm lính đuổi theo bộ ba là vô nghĩa.
[Cái gì!?] – Ruth tái mặt – [Nhưng đồng minh chúng vẫn còn ở đây!]
Tuy sẽ không còn có thêm lực lượng đến truy đuổi, nhưng đám lính trước đó vẫn còn ở gần, bao gồm cả những kẻ bị mắc kẹt trong khe núi. Maxfern định thiêu rụi tất cả, kể cả đồng minh. Với hắn, chúng chỉ là những quân cờ có thể hy sinh. Chiến thắng mới là mối bận tâm của hắn.
Dự đoán của Kiriha hoàn toàn chính xác. Thứ cuối cùng Maxfern và Grevanas gửi đến là một vũ khí di động khổng lồ. Nó vốn được tích hợp hàng loạt công nghệ linh năng và ma thuật nhằm đối đầu với Thanh Hiệp sĩ. Hơn nữa, nó còn mang theo một vũ khí chiến lược hủy diệt hàng loạt.
[Khai hỏa đi, Grevanas.] – Maxfern ra lệnh.
[Chúng ta vẫn còn lính tại khu vực này, Maxfern-sama.] – Grevanas đáp.
Lời của lão không xuất phát từ lòng trắc ẩn. Hắn lo rằng nếu đang tâm giết lính của mình thì sẽ dấy lên sự hoài nghi trong lòng quân. Đó là một tình cảnh nguy hiểm có thể làm lung lay nền tảng của Quân Giải phóng Forthorthe.
[Ông không nghe sao?] – Maxfern hỏi – [Khai hỏa ngay! Chúng ta không được cho kẻ địch có thêm thời gian! Chút tổn thất này có bõ bèn gì!]
Chúng đã mạo hiểm và chịu nhiều tổn thất để đến được thời điểm hiện tại. Từ các gián điệp thu thập thông tin, đến các binh sĩ ẩn náu trong lãnh thổ địch. Kể từ lúc triển khai kế hoạch ám sát, chúng đã mất khá nhiều người. Nếu không nã bom vào mục tiêu ngay bây giờ, mọi thứ sẽ trở thành công cốc. Maxfern xem những tổn thất này là vấn đề lớn hơn nhiều so với sự hoài nghi từ các binh sĩ. Lợi ích từ vụ ám sát là ưu tiên hàng đầu của hắn.
[Đã rõ!] – Grevanas gật đầu – [Tiến hành khai hỏa!]
Lão nhập lệnh vào máy tính. Khi sử dụng vũ khí chiến lược, quy trình xác nhận phức tạp hơn so với vũ khí thông thường. Phải mất khoảng mười hai giây trước khi vũ khí di động tiến hành tấn công.
[Đã gửi lệnh phóng!] – Grevanas nói – [Tên lửa chiến lược Rengan đang được phóng đi!]
Chúng quan sát một màn hình lập thể đang hiển thị vũ khí di động kia. Phần phía sau mở ra và để lộ tên lửa. Nó có kích thước tương đương với loại dùng để tấn công mặt đất và được trang bị một bộ đẩy như loại dùng trong di chuyển của các vũ khí di động. Dù có bị bắn cháy đôi chút bởi laser phòng thủ, nó vẫn sẽ hoàn thành mục tiêu. Với bộ đẩy mạnh mẽ, tên lửa sẽ đạt tốc độ kinh hoàng khi lao qua bầu trời. Nếu không chuẩn bị kỹ, việc đánh chặn tên lửa này là bất khả thi. Đáng sợ hơn nữa là đầu đạn mà nó mang theo.
Tên lửa Chiến lược Rengan có thể trang bị đầu đạn thông thường hoặc đầu đạn hủy diệt diện rộng. Đặc tính của loại đầu đạn này là nó kích nổ hai lần. Lần đầu để phun khí dễ cháy ra khắp một khu vực rộng lớn, còn lần thứ hai để kích lửa. Phạm vi hiệu quả vượt quá một cây số, và vụ nổ thứ hai sẽ thiêu rụi mọi thứ trong tầm ảnh hưởng. Nó không hiệu quả đối với các chiến hạm, vốn được bảo vệ bởi các trường biến dạng mạnh mẽ, nhưng đối với con người hay phương tiện với ít lớp phòng thủ, ngọn lửa này là tử thần. Ngoài ra, còn có một sóng xung kích lan tỏa khi kích nổ, đủ sức xé tan con người và các phương tiện nhẹ. Ngay cả khi ai đó may mắn sống sót qua sóng xung kích, ngọn lửa và sức nóng sẽ kết liễu họ. Và nếu bằng một phép màu nào đó, một người sống sót qua cả sóng xung kích lẫn ngọn lửa, họ cũng sẽ chết ngạt do toàn bộ oxy trong khu vực đã bị đốt cháy.
Nói cách khác, đầu đạn hủy diệt diện rộng được thiết kế để xóa sổ bộ binh hoặc các đơn vị cơ giới. Maxfern sử dụng nó để đảm bảo tiêu diệt Kiriha, Ruth và Clan, hoàn toàn không màng đến các đồng minh ở gần đó. Đây là một quyết định điên rồ mà đến cả Grevanas cũng phải vô thức phản đối.
Maxfern cười điên loạn – [Tới đi! Đốt cháy rụi hết đi!]
Nụ cười của hắn tràn ngập hận thù, đố kị, vui mừng, cùng đủ loại cảm xúc tà ác. Phải đợi chờ kể từ lúc tàu đổ bộ bị bắn hạ, khiến ác ý tràn ngập trong lòng hắn. Khi đầu đạn được khai hỏa, tất cả ác ý của hắn rốt cuộc cũng đã được giải phóng, đi kèm theo sự phấn khích tột độ.
[Thử bảo vệ chúng cho ta xem nào, Đấng cứu thế!] – Maxfern khoái trá hét lên – [Ngươi chẳng thể bảo vệ nổi cái gì! Ngươi thậm chí sẽ còn chẳng thấy xác chúng đâu!]
Tên lửa lao vút trong khi cả hai đang nhìn vào màn hình. Nó chỉ có thể được theo dõi bằng mắt thường trong vài giây trước khi nó tăng tốc vượt khỏi tầm nhìn và bay về phía khu vực mà ba cô gái được cho là sẽ ở đó.
[Ba, hai, một… va chạm.] – Grevanas đếm.
Một khoảnh khắc im lặng. Vụ nổ đầu tiên làm lan rộng khí dễ cháy. Khi nó lan truyền đủ xa, vụ nổ thứ hai sẽ đốt cháy khí.
Âm thanh của vụ nổ thứ hai bị ngắt giữa chừng. Âm thanh được thu bởi micrô tại chỗ đã bị cắt. Một ánh sáng rực phát ra đủ thiêu đốt con mắt người xem, tiếp theo là một cảnh tượng như thể ngọn lửa địa ngục đang thiêu rụi thế giới.
[Làm được rồi! Thành công rồi! Đám đàn bà đó đã chết!] – Maxfern khoái trá. Khuôn mặt hắn đỏ rực trước ánh lửa. Ngọn lửa ấy đã báo hiệu chiến thắng cho hắn và rằng ba cô gái kia đã chết. Thanh Hiệp sĩ đã gãy cánh và suy yếu. Người hùng sẽ rơi vào tuyệt vọng. Vừa trả được thù, vừa giành thắng lợi chiến lược, Maxfern vui sướng khôn xiết.
[Ta sẽ cử đơn vị gần nhất tới hiện trường.] – Grevanas điềm đạm thông báo. Không như Maxfern, lão vẫn hoài nghi.
[Ông thành thật quá đó, Grevanas! Không ai còn sống nổi trước ngọn lửa đó đâu! Chúng còn chết mất xác ấy chứ! Cử quân làm gì cho mất công!]
[Hy vọng là ngài nói đúng…]
Trong khi lắng nghe tuyên bố phấn khởi của Maxfern, Grevanas đảm bảo cho quân lính được trang bị đầy đủ và cử tới hiện trường. Do bộ ba cô gái từng gây khó dễ cho chúng nên lão muốn chắc kèo trước khi ăn mừng chiến thắng.


0 Bình luận