Bắt đầu! Cấp Junior!

Chương 3: Bắt buộc phải thắng Cuộc đua tuyển chọn, đúng không?

Chương 3: Bắt buộc phải thắng Cuộc đua tuyển chọn, đúng không?

Sau khi thua trận đua thử trước Guri-ko, tôi gậm cơn ức chế trong lòng, về vừa ngủ vừa khóc. Cơ mà, cuối cùng thì ngày này cũng đến: Cuộc đua tuyển chọn, nơi tôi có thể dùng để xả giận.

Vị trí và số hiệu ở cổng xuất phát được thông báo vào đầu buổi sáng trong ngày diễn ra cuộc đua. Guri-ko và tôi lập tức chạy đến bảng tin để kiểm tra vị trí. Mỗi tội, ở đây có quá nhiều người, nên tôi không thấy cái gì hết! Trong mấy trường hợp như này thì lùn đúng là một cái tội mà.

“Apollo-chan, là cổng bên trong! Cậu trúng được cổng bên trong đó! Tuyệt vời!”

“Hả, thật sao?!”

“Tớ nói dối cậu làm gì đâu cơ chứ?!”

Có vẻ là lần này tôi khá đỏ khi trúng được làn bên trong. Guri-ko đã lấy chiếc điện thoại UmaHo của tôi để chụp một bức ảnh, sau đó hai đứa nhanh chóng rời khỏi khu vực đám đông.

Chúng tôi đi thẳng ra căng tin. Tôi lấy phần của mình, bao gồm cơm trắng, súp miso, cùng với trứng ốp la và thịt hun khói trước khi ngồi xuống tại một bàn nào đó.

“Không chỉ là làn trong bình thường thôi đâu… là cổng số 1 luôn đó. May mắn chắc cũng hết phần thiên hạ.”

“Không chỉ vậy thôi đâu! El Condor Pasa sẽ chạy chặng 1600m, còn King Halo sẽ hướng đến chặng 2000m sau đó. Có nghĩa là những Mã Nương giỏi nhất sẽ không chạy chung với cậu đâu! Apollo-chan à, cậu thật sự là may mắn quá rồi đó~~~!”

Grass Wonder không có tên trong danh sách do cậu ấy đã thắng Cuộc đua tuyển chọn độ dài dặm lần trước. Nghe đồn hình như cậu ấy cũng đã có huấn luyện viên cho mình. Còn về phía Seiun Sky thì… chắc đang nằm ngủ đâu đó thôi. Với cái tính cách của cậu ấy thì chắc là đợi đến Cuộc đua tuyển chọn cuối cùng rồi ẵm luôn vị trí thứ nhất mà không tốn chút sức lực nào.

Cơ mà, chỉ vì những Mã Nương mạnh mẽ không cạnh tranh với tôi, không có nghĩa là tôi được phép nới lỏng cảnh giác. Sau cùng thì, tôi đã để thua Guri-ko cơ mà. Kể cả kỹ năng vào cua của tôi có tốt đến mấy thì cậu ấy đã vượt qua tôi bằng tốc độ thuần túy.

Trước giờ tôi cứ nghĩ khả năng bứt tốc của mình đã là tốt… cho đến khi chứng kiến Guri-ko bứt tốc và vượt mặt tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chắc tôi cũng không nhanh như tôi nghĩ đâu. Và tôi mới nhận ra rằng đây là một điểm yếu trí mạng của mình. Nếu các Mã Nương khác cũng yếu thì chắc có lẽ tôi mới có cơ hội chiến thắng mất…

“À nè! Apollo-chan, thêm tin tốt cho cậu đây.”

"Hm?"

“Không có ai chạy dẫn đoàn trong trận này cả, nên cậu cứ lao thẳng hết sức là được!”

“Không ai chạy dẫn đoàn á?”

Nè, Guri-ko à, cậu có được thông tin này từ chỗ quái quỷ nào vậy? Cậu dù sao cũng không phải Mã Nương quen biết nhiều người hay gì, nên mấy việc thu thập thông tin như này cũng khá khó khăn đấy. Trừ khi… cậu thích chạy lung tung thu thập thông tin như này sao?

Mà thôi kệ đi, không có ai khác chạy dẫn đoàn cũng đã là lợi thế lớn rồi.

“Tức là tớ có thể chạy mà không bị ai cản như trong lần hai đứa mình đua tập đó á?”

“Yep! Hình như thế!”

Guri-ko ưỡn ngực tự hào. Cậu ấy đúng là dễ thương quá mức. Và cũng rất đáng tin cậy nữa.

Không ai chạy dẫn đoàn sao? Không biết là tin tốt hay tin xấu nữa, nhưng nếu tôi cứ chạy như lần đua tập thì chắc cũng không tệ lắm đâu nhỉ. Vấn đề bây giờ là tôi nên giữ nhịp độ chậm hay là đẩy nhanh nhịp độ lên nữa.

“Nói trắng ra thì với danh sách như này thì không đời nào cậu thua được đâu. Cậu có chạy vớ chạy vẩn chắc cũng ăn top 3 đó.”

Khi tôi vừa mới nhồi một đống cơm vào miệng thì bỗng dưng Guri-ko nói ra một câu với mặt căng như dây đàn.

Hả? Sao vậy? Cậu ấy vừa khen mình – thích ghê!

“Cơ mà cậu có được các huấn luyện viên để mắt đến hay không lại là một chuyện khác.”

"……??"

Nghe qua thì có vẻ như cậu ấy muốn khen tôi, cơ mà hình như cậu ấy đang ám chỉ cái gì khác. Mỗi tội tôi không có thông minh đến thế - tôi không hiểu Guri-ko đang ngụ ý cái gì. Nếu tôi thắng Cuộc đua tuyển chọn – hay là đạt thứ hạng cao cũng được – thì chẳng phải sẽ tự khắc có huấn luyện viên đến tuyển tôi sao? Thông thường là thế mà, phải không?

“Cậu có thể sẽ giận, cơ mà mọi người dự đoán là cậu sẽ thắng trận này. Thật ra đây là tin xấu đấy?”

“Xấu sao được cơ chứ?”

Tôi nuốt phần cơm trong miệng và hỏi lại. Guri-ko bỗng dưng làm bộ mờ ám, đánh mắt nhìn xung quanh trước khi đè người lên bàn và lại gần tôi.

Whoa – giờ cậu ấy lại gần thì mình mới để ý, chúng to th – từ từ đã, cậu ấy muốn mình nghe cho kỹ cái gì cơ?

Tôi cũng đè người ra bàn theo như cậu ấy. Mặt hai đứa chưa bao giờ áp sát đến mức này đâu.

Ê, nhìn kỹ mới thấy Guri-ko xinh đẹp dữ thần vậy!

Lông mi cậu ấy dài quá! Và làn da cậu ấy trông cũng đẹp và mịn nữa. Đôi mắt màu lục bảo mở to, sáng lấp lánh, trông rất hút hồn. Cơ mà tôi không thấy ai bàn tán về sắc đẹp của Guri-ko phải không? Thế giới này đúng thật là kỳ lạ.

…Ơ cơ mà nãy giờ cậu ấy đang định nói gì với tôi vậy?

Gần đây tôi mới học được cách cử động tôi tai ngựa của mình, nên tôi bắt đầu phe phẩy chúng trước mặt cậu ấy. Guri-ko đánh mắt đi chỗ khác và nói thầm.

“……Nghĩa là các Mã Nương khác đều yếu hơn cậu nhiều.”

“Hả? Mới được một tháng thôi mà, chắc cũng không chênh lệnh nhiều thế đâu. Hay thật sự tệ như cậu nói sao? Họ vơ bừa mấy đứa yếu xìu vào chung một cuộc đua được hả?”

"…………"

Kể cả khi những Mã Nương yếu hơn được xếp đua cùng tôi bằng một cách nào đấy, thì tôi không thấy có vấn đề. Mà nếu có thì đến mức Guri-ko phải thấy lo à? Thắng là được tuyển chọn mà, phải không?

Có lẽ là do tôi trông vẫn chưa hiểu gì, nên biểu cảm của Guri-ko trông còn nguy hiểm hơn nữa.

“Nghe này, Apollo-chan. Đùng là hầu hết những Mã Nương đứng đầu Cuộc đua tuyển chọn được tuyển. Cơ mà… từ lâu về trước có một trường hợp thắng Cuộc đua mà vẫn không được.”

“… Hả??”

Đầu tôi đúng kiểu chập mạch khi nghe câu chuyện của Guri-ko. Không đời nào… Ý là thắng thôi là chưa đủ á? Sau tất cả những nỗ lực tôi đã dành ra để tìm kiếm một huấn luyện viên sao…

Nghĩa là, nghĩa là – kể cả tôi có dốc hết sức trong Cuộc đua – thì vẫn có khả năng tôi

“Ê ê! Chờ đã! Cậu nói đùa thôi phải không?!”

Tôi nhéo hai bên má của Guri-ko trong khi yêu cầu một lời giải thích. Các Mã Nương khác bắt đầu chú ý về phía chúng tôi, cơ mà họ cũng kệ và lại tiếp tục ăn.

“K-Không, không đùa đâu. Có một lần… cuộc đua đó bị coi là quá tầm thường, và kể cả Mã Nương thắng cuộc cũng không được tuyển.”

“T-Từ bao giờ vậy…?”

“Tầm khoảng 20 năm trước. Cơ mà, tớ biết là Apollo-chan không yếu đuối đến mức đấy, và các huấn luyện viên vẫn sẽ tuyển cậu như bình thường, nên là… chắc cậu cũng không cần phải lo đến thế đâu. Cứ coi như là cảnh báo trước về tình huống xấu nhất thôi, được không?”

Guri-ko ngồi lại xuống ghế cậu ấy, tôi trượt dài người xuống ghế của tôi. Tôi cảm thấy sự căng thẳng bắt đầu biến mất.

Cậu ấy bảo là nếu tôi cố gắng thì một huấn luyện viên sẽ chú ý đến tôi. Nhưng… lỡ đâu không ai đến tuyển chọn tôi thì sao?

Nếu điều đó thật sự xảy ra, thì tôi sẽ phải đối đầu với King Halo hay Seiun Sky, chắc chắn năng lực của tôi bây giờ sẽ thua họ. Nói cách khác, Cuộc đua tuyển chọn này mà tôi choke thì đi đời nhà ma.

Tôi chỉ lo lắng vô ích thôi phải không? Nếu tôi thắng thì tôi sẽ được chọn phải không? Nếu tôi cố hết sức thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi… phải không?

Cuộc đua tuyển chọn của tôi đã bắt đầu với những nỗi lo ấy.

    *

*       *

Tiếng hò reo của các khán giả vang vọng qua bầu trời tiết xuân. Tiếng nhạc hợp xướng vang lên đã thắp lên khát khao chiến thắng của các Mã Nương đang đứng trên trường đua.

“Và bây giờ chính là Cuộc đua tuyển chọn cự li 2000m! Những ngôi sao tương lai của chúng ta đang bắt đầu tiến vào cổng xuất phát!”

Sân cỏ, 2000m, đất chắc chắn. Trường đua số 1 của Học viện Tracen. Cuộc đua tuyển chọn lần này, với đủ 18 Mã Nương tiến vào 18 cổng, được diễn ra trong ánh mặt trời rực rỡ.

“Làn 1, số hiệu 1 – Hạt giống số 1, Apollo Rainbow, đang tiến đến cổng xuất phát!”

“Tôi đặc biệt hy vọng cô ấy thắng. Và giờ đây tôi đang rất mong chờ cho màn thể hiện của cô!”

Cuộc đua tuyển chọn là một sự kiện trong nội bộ Tracen, cơ mà vì Chủ tịch Akikawa kiên quyết muốn tạo nên bầu không khí y chang một cuộc đua thật, thì họ đã tuyển cả những bình luận viên chuyên nghiệp. Có cả dàn hợp xướng chơi nhạc – dàn hợp xướng thật nha, họ là nhân viên hoạt động trong trường.

“…Haaahh. Mọi chuyện đều ổn. Tất cả sẽ diễn ra suôn sẻ. Kiểu gì cũng phải có huấn luyện viên theo dõi cuộc đua này.”

Tôi chỉnh trang lại biển số trên bộ đồng phục đua của mình và tiến đến vị trí của cổng. Tóc mái tôi rối hết cả lên, cơ mà cũng chẳng sao hết, tôi cũng chỉ lấy bàn tay mình vuốt lại chúng. Hơi nửa vời, cơ mà dù sao thì tôi vẫn muốn mình trông tử tế một chút khi đứng trước các huấn luyện viên có ý định tuyển mình.

Bên ngoài hàng rào là Guri-ko và một số Mã Nương khác đang xem trận đua. Hai đứa bốn mắt nhìn nhau, nên tôi nháy mắt một cái. Cậu ấy cũng chỉ nhún vai thở dài một cái… Hm? Chỉ tay gì vậy? Tập trung á? Hình như thế. Dạ con biết rồi thưa má trẻ.

Cơ mà, cảm ơn cậu, Guri-ko. Thua trước cậu đã khiến bản thân tớ thắp lên ngọn lửa khao khát chiến thắng. Nếu hồi đó tớ có thắng thì chắc là tớ gáy vang trời xong tự kiêu mà lười tập mất. Giờ đây, chỉ nhớ về nó thôi cũng khiến tớ thấy cay – và tớ mừng vì điều đó.

Tớ đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay rồi. Hãy sẵn sàng chứng kiến màn thể hiện của Apollo Rainbow, đối thủ tương lai của cậu đi!

Tôi siết chặt nắm tay và bước vào cổng. Guri-ko bất lực đập tay lên mặt.

Đằng xa kia là các huyền thoại như Symboli Rudolf hay Maruzensky. Đám đông bên đó có vẻ thưa thớt hơn như thể bị chèn ép bởi aura của họ. (Nói thật thì Maru-cha không có đáng sợ đến mức đấy.)

"Oh—"

Maru-chan đã thấy tôi và vẫy chào. Tôi gật đầu một cái, sau đó quay trở lại trạng thái tập trung cao độ. Rudolf và Maruzensky nhìn tôi và thì thầm gì đó, cơ mà khi tôi đã tập trung rồi thì hình ảnh của họ cũng mờ dần đi.

Dù sao thì đây là một cuộc đua quan trọng mà, nếu như Hội trưởng Hội học sinh Symboli Rudolf đã phải đích thân đến xem cuộc đua này… chắc thế.

Dù sao thì việc một huấn luyện viên không đi tuyển Mã Nương là chưa từng có tiền lệ. Ý là, có rất nhiều huấn luyện viên đang đứng đây, đu bám vào hàng rào như mấy con hà. Để mà nói thì nếu tất cả họ bỏ qua tôi thì có mà chết mất.

Khi tôi ổn định được trong cổng xuất phát thì cứ như mọi thứ xung quang mờ đi. Với sự tập trung cao độ ở mức này thì có vẻ như tôi đã có đầy đủ các năng lực của một Mã Nương. Trước khi tôi nhận ra thì có vẻ như tôi đang hồi tưởng lại bản năng chạy đua của một Mã Nương. Và khi mà tôi đang hừng hực khí thế như thế này thì không mất thời gian để tôi có thể đạt đến mức độ tập trung như thế này.

“Tất cả các Mã Nương đã tiến vào cổng xuất phát. Cuộc đua sắp bắt đầu.”

Sau một khoảng thời gian chần chừ thì tất cả 18 Mã Nương đã bước vào cổng xuất phát. Cả trường đua im lặng sau thông báo của bình luận viên.

"————"

Bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tôi có thể cảm nhận được khí thế áp đảo của các Mã Nương khác. Cơ mà tôi muốn chiến thắng hơn bất cứ ai ở đây. Dù sao thì, tôi đang mang trong mình hai ước mơ: trở thành Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất, và quyến rũ một anh huấn luyện viên nào đó. Nghĩa là quyết tâm của tôi phải gấp đôi các đối thủ khác.

Ngay trung tâm tầm nhìn của tôi là cánh cổng đang đóng và mặt cỏ đằng sau nó. Vẫn chưa mở cổng sao? Mở đi, thôi nào, mở đi. Một cảm giác gì đó khó chịu bắt đầu trỗi dậy. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao lại có một số trường hợp gặp khó khăn với cánh cổng này.

"——Huuuuuh."

Thính lực của Mã Nương không cho phép tôi bỏ qua bất cứ âm thanh nào. Tôi hạ thấp người, hít sâu qua đường miệng, nín thở. Khi tôi bắt được dấu hiệu nhỏ nhất khi cánh cổng mở ra, tôi lao thẳng về phía trước.

“—Bắt đầu! Có một số Mã Nương gặp trục trặc với cổng! Có vẻ đây là một đợt xuất phát khá tệ!”

“Thì cũng bởi vì đây là cuộc đua đầu tiên của họ mà. Dưới áp lực cao thì cũng không thể trách được.”

Đạp mạnh chân xuống đất, tôi nhanh chóng tăng tốc đến tối đa.

“Đang dẫn đầu là Apollo Rainbow! Một cú xuất phát rất tuyệt vời – cô ấy đang bỏ xa đoàn!”

“Có vẻ cô ấy đang hơi quá sức thì phải. Hy vọng là cô ấy có thể giữ bình tĩnh.”

Hình như các bình luận viên đang nói gì đó, cơ mà tôi chỉ là một cô ngựa ngố chả có gì ngoài thể lực vượt trội cả.

Tôi sẽ đem thể lực của mình ra để đối đầu với những đối thủ khác, phóng hết tốc lực về phía trước và khiến cho họ phải im miệng! Xem phong cách tẩu thoát kiểu Mejiro Palmer đây?! Ha, nếu tôi thắng cứ như thế này, chắc chắn phải có huấn luyện viên để ý đến!!!

“Ồ!! Đến khúc cua thứ hai và chuẩn bị tiến vào đoạn thẳng thì Apollo Rainbow đã tạo ra khoảng cách 6 thân ngựa so với vị trí thứ hai!”

“Một phong cách chạy tẩu thoát sao? Khá là liều lĩnh đối với Cuộc đua tuyển chọn như thế này, cơ mà không phải ngẫu nhiên cô ấy là hạt giống số một.”

Phóng với tốc độ tối đa trừ khi vào cua – khi đó thì tầm khoảng 80% công lực, đó là cách tôi tạo khoảng cách. Đầu tôi, giờ đây bỏ qua nhịp độ hay bất cứ trở ngại nào, chỉ đưa ra một mệnh lệnh duy nhất: “Hãy chạy như thể bị Thần chết đuổi sau lưng.”

Ôi cái cảm giác này. Cái tốc độ này. Cao chạy xa bay, cho cả đoàn hít khói. Tôi sẽ không nhượng bộ vị trí thứ nhất này cho bất cứ ai. Nhanh hơn nữa, thần tốc hơn nữa – Tôi muốn chạy nhanh hơn nữa!!!

“Các Mã Nương đã qua mốc 1000m và thời gian là 58 giây! Một nhịp độ quá nhanh đối với các Mã Nương non trẻ như thế này!”

“Nhưng Apollo Rainbow có lẽ sẽ không còn thể lực cho nửa sau của chặng đua đâu. Có thể do lo lắng nên mới quá sức như vậy.”

Qua khúc cua thứ 3, tiến vào khúc cua thứ 4. Thể lực dồi dào đột biến của tôi vẫn chưa có dấu hiệu cạn kiệt. Ngoái đầu nhìn về phía sau, tôi thấy các Mã Nương khác vẫn còn đang chật vật với những khúc cua như Guri-ko hồi đua tập. Không một chút nguy hiểm nào.

Tôi hoàn thành khúc cua cuối cùng và tiến đến đoạn thẳng cuối khi vẫn đang dẫn đầu.

“Đ-Đã qua mốc 400m cuối – và Apollo Rainbow vẫn đang dẫn đầu! Thật sự là thể lực vô hạn sao?! Cô ấy vẫn đang giữ vững vị trí!!!”

“Thật bất ngờ. Việc duy trì khả năng tẩu thoát với nhịp độ nhanh thế này mà vẫn có thể dẫn đầu cho đến tận khúc cua cuối cùng – Tôi không ngờ cô ấy có thể lực dồi dào như vậy.”

Phổi tôi như muốn bùng cháy và nổ tung ngay lập tức, cổ họng tôi khô khốc, khàn đặc. Mà giờ đây, không có bước chân thần tốc – như bước chân của Guri-ko – đuổi theo đằng sau tôi.

Giờ đây đã là đoạn thẳng cuối, không có chỗ cho tôi quay lại nhìn nữa. Biết là thể lực tôi dồi dào thật đấy, nhưng mệt mỏi vẫn là mệt mỏi, đau đớn vẫn là đau đớn. Cảm giác như thể sắp chết đến nơi không chừng. Cổ họng tôi khát khô, mỗi lần nuốt xuống là một lần rút lưỡi.

Đau lắm chứ. Tệ lắm chứ. Tôi cũng muốn kết thúc lắm chứ.

Nhưng, nhưng – Tôi sẽ giành lấy chiến thắng đầu tiên của mình.

"HAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!"

“Chỉ còn lại 200m! Phần còn lại của đoàn vẫn còn ở khá xa đằng sau! Kết quả sẽ giữ nguyên như vậy sao?!”

Tôi cảm thấy từng bước như đang bay. Tôi thấy yêu cảm giác này.

Không nghi ngờ gì nữa, tôi cán đích đầu tiên.

“Chúng ta đã có người thắng cuộc! Thời gian là… hm? 2 phút 7 giây. Hơi chậm so với nền đất chắc chắn thì phải?”

“Có vẻ như Apollo Rainbow đã chạy chậm lại mà không nhận ra. Cũng do nhiều vị trí chạy và lối chạy tẩu thoát của cô ấy nên các Mã Nương khác không thể căn thời điểm hay đọc nhịp độ, khá nhiều Mã Nương đã giữ sức quá mức để dành lại cho đoạn thẳng cuối. Chúng ta sẽ kiểm tra lại các khoảng cách sau ít phút nữa.”

“Uh…huh? Chậm đến không tưởng đấy… ahaha…”

Sau khi chạy chậm lại, tôi lảo đảo , dựa thân vào hàng rào và nôn khan. Đúng là thảm hại thật, nhưng cái này thì tôi không thể cố tỏ ra là mình ổn được. Chết thật đấy. Vui thật đấy, nhưng lặp lại liên tiếp cảm giác này thì đúng là địa ngục. Tôi xin lỗi các Mã Nương trong game vì đã bắt mọi người đua trong 3 lượt liên tiếp. Tôi thấy vô cùng hối hận.

Khán đài im lặng trong một lúc, rồi những tiếng hò reo bất ngờ vang lên.

Trong khi đó, tôi giờ trông như thằng say rượu đang nôn mửa ở cột điện. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt khán giả lên bảng điện, nơi tên tôi đứng ở vị trí thứ nhất ngay cạnh hai chữ “CHÍNH THỨC” to đùng.

Hiểu rồi. Hình như ngay cả Cuộc đua tuyển chọn cũng tạo cảm giác phấn khích như những cuộc đua ngoài kia. Các vị tiền bối thì hoài niệm về quá khứ, mấy đứa tầm tuổi tôi tới để ủng hộ bạn mình, các huấn luyện viên lao đầu vào phân tích từng bước chạy – tất cả họ tạo nên đám đông ồn ã như này.

…Ê, tôi nên ăn mừng không? Chưa có nghĩ đến vụ này luôn á. …Giơ tay bình thường được không? Bình thường thôi.

Bước từng bước trên đoạn thẳng, tôi nhấc một tay lên. Đám đông càng reo hò kịch liệt hơn, còn tôi đắm chìm trong cả cơn mỏi mệt lẫn niềm hạnh phúc.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!