Bắt đầu! Cấp Junior!

Chương 10: Trainer của Apollo Rainbow

Chương 10: Trainer của Apollo Rainbow

Huấn luyện viên Momozawa Tomio từ lâu đã có khát khao về một Mã nương chạy đường dài. Sau khi huấn luyện viên của Mejiro McQueen bảo rằng, “Cậu có năng lực đấy, thử chuyển sang hoạt động độc lập không?”, thì cậu đã quyết định dừng việc làm phó huấn luyện viên.

Cơ mà, cậu ta có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi cái bóng của Mejiro McQueen.

McQueen quá là vĩ đại đi. Với thắng lợi tại Kikuka Sho, hai lần liên tiếp chiến thắng Tenno Sho mùa xuân, việc thống trị cả những chặng đua cự ly trung như Takarazuka Kinen, thì McQueen đã để lại quá ư là nhiều những chiến công xứng đáng với gia tộc Mejiro danh giá. Tất nhiên là việc này cũng ám ảnh Tomio khá nhiều.

Với một tên cuồng đường trường như Tomio thì việc tìm được một Mã Nương có tài năng xuất chúng hơn cả McQueen là điều khó hơn lên trời.

Cậu ta đã dành ra rất nhiều thời gian để chiêu mộ các Mã Nương có khả năng chạy đường dài, nhưng đều bị từ chối. Đếm đi đếm lại chắc ít nhất cũng phải được 50 lần.

Cựu phó huấn luyện viên của Mejiro McQueen... Nghe cũng kêu đấy, nhưng nghĩ lại thì cậu ta vẫn hoàn toàn là một tay mơ. Và có lẽ những Mã Nương đã từ chối cậu ta cũng đều nghĩ được như thế.

Chiêu mộ không được, nên Momozawa gần như không có cơ hội có thể lọt vào tầm mắt của một Mã Nương vừa thắng Cuộc đua tuyển chọn. ...Hay là quay lại làm phó huấn luyện viên của McQueen? Suy nghĩ ấy đang bắt đầu hình thành trong đầu cậu ta.

Cho đến khi, cho đến khi cậu ta gặp được một Mã Nương nhất định trong thư viện.

Cụ thể là khi cậu ta đang tìm kiếm kiến thức để huấn luyện cho những chặng đua đường dài. Khi đang tìm sách thì có một Mã Nương cũng đang muốn lấy cùng một cuốn sách với cậu.

(Em ấy... là Apollo Rainbow thì phải? Là tác giả của màn chạy dẫn đoàn mạo hiểm trong cuộc đua tuyển chọn lần trước, đúng rồi. Cũng có vẻ là có năng lực chạy đường trường... Má nó chứ. Quá hoàn hảo đi, một Mã Nương chạy dẫn đoàn, lấy đường trường làm cự ly lý tưởng... Đúng như ý mình, nhưng chắc là ký hợp đồng với ai đó rồi không chừng... Haizz.)

Một bé Mã Nương nhỏ nhắn, mái tóc ngắn màu xám hồng dài ngang vai, đôi mắt màu thạch anh tím ánh lên quyết tâm và niềm tin chiến thắng.

Về lý thuyết, một cơ thể nhỏ nhắn sẽ rất phù hợp với việc chạy đường dài. Thực tế, mọi thứ của em ấy, từ khung xương, cấu trúc cơ bắp, dáng chạy,… như thể sinh ra lafddeer chạy đường dài vậy. Hừ.

Hừ. Tất nhiên là một Mã Nương thắng được Cuộc đua tuyển chọn và có tiềm năng lớn như thế này sẽ được rất nhiều huấn luyện viên săn đón rồi.

Giá kể mình được làm huấn luyện viên của em ấy thì hay ha…

Momozawa bắt đầu mở lời nói chuyện với Apollo Rainbow trong khi tâm trí vẫn còn đang lẫn lộn. Và chỉ khi ấy cậu ta mới ngỡ ngàng rằng Apollo đến bây giờ vẫn chưa có huấn luyện viên cho mình. Và càng ngơ ngác hơn nữa khi mà chính Apollo là người đã đề nghị cậu ta làm huấn luyện viên cho em ấy.

Vừa mừng, cũng vừa lo, vì tất nhiên là cậu ta biết rõ, rằng trở thành huấn luyện viên của một Mã Nương đầy tiềm năng như em ấy sẽ áp lực đến nhường nào.

Và có vẻ linh cảm của cậu ta lần này khá là chính xác. Vài tuần sau khi ký hợp đồng, thì Momozawa đã thấy rõ hơn về năng lực thuần túy của Apollo.

Đầu tiên là cách chạy. Sau nhiều lần thử và sai, đối chiếu dữ liệu từ những lần luyện tập và những trận đua thử, thì chỉ còn duy nhất Đại tẩu thoát là cách chạy phù hợp với Apollo. Chạy đầu đoàn để gây áp lực lên vị trí dẫn đoàn thì khó, mà chạy dẫn đoàn bình thường cũng thấy sai sai. Chạy giữa với cuối đoàn thì thôi khỏi.

Nhưng đó mới là lý do Momozawa thấy rằng Apollo đặc biệt. Việc em ấy tự nhận ra rằng bản thân phù hợp với Đại tẩu thoát trước khi chạy trận debut thật sự là không tầm thường. Nói thật ra thì Momozawa chưa từng thấy một Mã Nương nào như em ấy cả. Chỉ có nhiều trường hợp một Mã Nương, sau một chuỗi thua thảm, đã đánh cược vào Đại tẩu thoát và đã thành công, như Twin Turbo hay Mejiro Palmer.

Nhưng cả hai đều cần nhiều thời gian để hiểu được khả năng chạy dẫn đoàn của mình, nhìn vào lịch sử đấu của hai đứa là biết. Đúng vậy đấy, hiểu rõ bản thân khó đến vậy đấy.

Cú Đại tẩu thoát đầu tiên của Twin Turbo chỉ xuất hiện vào chặng G3 Tanabata Shou trong năm Senior. Trước đó thì em ấy chỉ là một Mã Nương chạy dẫn đoàn với một chuỗi thua dài. Và bằng một cách nào đấy, vì một lý do nào đấy, em ấy đã dốc hết sức để đẩy nhanh nhịp độ của cả đoàn và đã thắng được Tanabata Shou rồi đến cả All Comers. Đúng đời.

Và cả Mejiro Palmer cũng chật vật với trường đua, và có cả giai đoạn chuyển sang chạy vượt rào. Cơ mà em ấy lại thảm hại trong khoản nhảy rào – cốt lõi của chạy vượt rào – và lần nào cũng te tua như lần nào. Sau vài chặng đua thì huấn luyện viên cho nghỉ vượt rào luôn.

Nhưng công sức chạy vượt rào cũng không phải là vô ích. Một số người đưa ra giả thuyết rằng giáo trình tập luyện chạy vượt rào đã giúp em ấy tăng cường thể lực và sức mạnh thân dưới. Khi quay trở lại chạy trên trường đua phẳng, thì em ấy đã tất tay với Đại tẩu thoát, rồi mang về chiến thắng tại Niigata Daishouten, rồi cả Takarazuka Kinen và Arima Kinen năm đó.

Vậy mới thấy lợi thế của việc nhìn ra khả năng chạy Đại tẩu thoát là một điều vô cùng có lợi. Tất nhiên, kết quả của Đại tẩu thoát là vô cùng thất thường. Nếu nó hoạt động thì nó là một chiến thuật hủy diệt, nhưng một lỗi nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ thành công cốc. Momozawa sẽ phải chấp nhận sự thật ấy, và sẽ phải chăm sóc cho Apollo vô cùng cẩn trọng.

Vấn đề tiếp theo là thể lực. Dựa trên kết quả dữ liệu từ những lần chạy của Apollo, thì không còn gì để bàn nữa. Thể lực của em ấy giờ cũng phải ngang với một Mã Nương ở cấp Senior. Mà em ấy còn chưa đạt ngưỡng tối đa cơ. Sợ thật.

Với thể lực dồi dào như thế thì cự ly lý tưởng cũng trở nên rõ như ban ngày. Em ấy chạy được ở những chặng có cự ly từ 1800-2399m, nhưng khoảng 2400-4000m sẽ là nơi em ấy cho thấy năng lực thật sự của mình.

Momozawa đã thấy được những Mã Nương với cự ly lý tưởng vượt quá ngưỡng 3000m, nhưng 4000m thì tìm cả Nhật Bản có khi cũng không ra nổi một trường hợp thứ hai.

Không thể giới hạn sự nghiệp chạy đua của em ấy ở Nhật Bản được.

Và giờ thì huấn luyện em ấy như thế nào đều là trách nhiệm của mình…

Ngoài ra thì Apollo Rainbow cũng chạy tốt trên nền cỏ xấu. (Tính ra thì tương thích với đường đất chắc cũng phải ở mức D.) Việc em ấy tương thích được với những kiểu nền đất có nghĩa là em ấy sẽ không gặp chút khó khăn nào khi đối diện với nền cỏ xấu tại Châu Âu.

Thật ra cũng có thể nói rằng, nền cỏ của Nhật Bản không thích hợp với em ấy.

Tức là em ấy đã tự mình đâm đầu vượt qua chỉ bằng nỗ lực thuần túy thôi sao? Càng nghiên cứu, Momozawa càng bắt đầu tư duy theo hướng đó.

Nhờ vào giáo trình huấn luyện địa ngục của Momozawa, Apollo đang phát triển với tốc độ chóng mặt. Nếu tiếp tục duy trì cường độ tập luyện và mức độ phát triển này, thì không chỉ Kikuka Shou (St. Leger Nhật Bản), mà cả Tenno Shou mùa xuân và những chặng G1 đường dài ở ngoại quốc đều không thể ngăn Apollo giành thắng lợi.

Không nghi ngờ gì nữa. Đây chính là Mã Nương mà mình hằng mong ước! Nếu mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch thì em ấy sẽ trở thành Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất thế giới!

Momozawa cười nhẹ một cái trong căn phòng nhỏ thiếu sáng. Được trở thành huấn luyện viên của Mã Nương chạy đường dài mạnh nhất thế giới, nắm trong tay những thành tích vô tiền khoáng hậu – ước mơ của cậu ta đang gần hơn một bước tới hiện thực.

Nếu bây giờ không phải là nửa đêm thì cậu ta đã cười lớn rồi. Cơ mà vẫn còn một lý do khác khiến cậu ta không cười nổi.

Apollo Rainbow không có khái niệm về không gian cá nhân và việc giữ khoảng cách.

Trong khi luyện tập, sẽ có ba tá lý do để động chạm cơ thể như kiểu hai đứa đều là con gái và là bạn thân chí cốt không chừng. Và có vẻ em ấy còn không biết gì về vụ này, nên Momozawa thấy rất khó xử.

Và giai đoạn Momozawa sửa dáng chạy cho Apollo thì điều này còn tệ hơn nhiều. Tất nhiên, chỉnh dáng chạy thì tất nhiên là Momozawa sẽ phải chạm vào cơ thể của Apollo, nhưng bằng cách nào đó, lần nào cũng như lần nào, đều sẽ có cảnh Apollo áp ngực vào người của Momozawa.

Momozawa cũng thấy khá khó chịu với việc này, cho đến khi cậu nhận ra rằng Apollo chưa từng có ý gì. Không trêu đùa, không gây khó dễ, chỉ đơn thuần là một em bé hậu đậu.

Có là mất thăng bằng và ngã vào lòng của Momozawa, hay lỡ áp ngực vào người cậu ta, thì dường như Apollo được sinh ra để khiến cho huấn luyện viên của con bé phải xấu hổ bằng bất cứ giá nào.

Cần phải chỉnh đốn cái này, cơ mà… how?

Cái này… vừa thấy vui, vừa thấy bực, vừa thấy… kiểu gì ý. Cái này… không nói ra thì không được, nhưng mà nói ra thì ngại chết.

Và đó là cách mà một đêm của Momozawa trôi qua với nhiều suy nghĩ.

Momozawa có một người bạn cũng là một huấn luyện viên, Aoi Kiryuin. Sinh ra trong một gia tộc có truyền thống làm huấn luyện viên, cô ấy cũng có một Mã Nương cho riêng mình, tên là Happy Meek.

Với Momozawa, Kiryuin dường như đang sống ở một đẳng cấp khác. Cùng là đồng nghiệp nhưng nói chuyện với cô ấy cảm giác như thường dân thưa chuyện với quý tộc không chừng.

Cơ mà vì sao có trời mới biết, thì Kiryuin luôn cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Momozawa quá hèn để từ chối, và cuối cùng hai người cũng trao đổi thông tin liên lạc, và trước trận debut của Apollo thì hai người có ra ngoài uống để “giải khuây”.

“Dô!”

Happy Meek đã thắng trận debut của em ấy. Vì thế nên Momozawa mới có ý định xin đường chỉ lối để thuận lợi thắng được trận debut như cách Kiryuin đã được. Để mà nói thì cậu ta cũng học được rất nhiều điều từ khi còn làm phó huấn luyện viên của Mejiro McQueen, nhưng mà, học thầy không tày học bạn.

Vấn đề là, có thể moi được bao nhiêu thông tin mà vẫn không mất liêm sỉ?

Cơ mà, chắc Kiryuin cũng nhận ra được rồi thì phải? Mà cậu ấy cũng tốt tính quá đi chứ…

Kiryuin hai tay cầm ly bia đem lên uống, vẫn giữ vẻ lịch sự. Nhưng mà, với tư cách là huấn luyện viên đối thủ đang phụ trách một Mã Nương cùng thế hệ, Momozawa hy vọng rằng Kiryuin sẽ cảnh giác hơn một chút.

Cho đến khi bắt đầu ngà ngà men say, Kiryuin bắt đầu hạ cảnh giác một cách đáng báo động. Cô ấy gỡ bớt chiếc khuy áo trên cùng, và gương mặt cũng bắt đầu trở nên khá kỳ lạ, và sau đó thì ngay lập tức thiếp đi, đầu vẫn còn tựa trên vai của Momozawa.

Hả?!

Chưa làm ăn được gì mà Aoi Kiryuin đã say khướt mất rồi. Ừ thì vẫn thu được một chút thông tin, cơ mà…

…………

Kiểu như cô ấy là một quý tiểu thư lớn lên trong sự bao bọc quá mức ấy…

Momozawa chỉ đành thở dài và rút ví ra trả tiền. Có vẻ như là nếu cậu ta hỏi thẳng thì Kiryuin sẽ thẳng thắn trả lời vậy. Không cần phải lừa lọc nhau làm gì cho mất công.

Có lẽ lần sau đáp lễ cô ấy vậy.

Đúng là chầu bia này có vui thật, cơ mà vẫn hơi đắng lòng cậu Momozawa một chút. Cậu cõng Kiryuin trên lưng và tiến vào một khách sạn gần đó.

Xong xuôi thủ tục các thứ mới biết là có lay đến mức nào thì Kiryuin cũng không nhấc người dậy nổi. Momozawa bất lực ra sofa ngủ.

    *

*      *

“HẢAAAAAA?!?!”

Sáng hôm sau, Momozawa bật tỉnh bởi tiếng la thất thanh của Kiryuin. Cậu ta lăn khỏi sofa và nhanh chóng tới giường.

“Sao vậy, Kiryuin-san?”

“Anou, um… huấn luyện viên… Momozawa?”

“Tôi đây? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Không không, chỉ là– đêm qua– cái gì đã–”

Kiryuin xấu hổ cúi mặt xuống, kiểm tra xung quanh cơ thể mình. Đến chiếc khuy áo thứ hai cũng đã gỡ ra từ bao giờ không biết. Momozawa chỉ đành đánh mắt đi.

Kiryuin chắc là đang bắt đầu suy luận hơi chệch hướng. Momozawa mở miệng, cố giải quyết hiểu lầm:

“Đêm qua cô thật sự rất khác biệt đấy.”

“——!?!?”

Mặt và tai Kiryuin đỏ bừng. Cô ấy vòng hai tay ôm lấy cơ thể.

Thôi bỏ mẹ. Momozawa nhận ra mình để mồm đi hơi xa, liền lấy tay bịt miệng lại.

Cút luôn. Ý tôi không phải thế, mà là – dẹp mẹ đi.

Trước giờ Momozawa chưa bao giờ là ổn với phát ngôn của mình. Từ đùa thành chửi, từ những lời vô hại thành xích mích không đáng.

Cậu ta nắm lấy cổ áo của Kiryuin và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Cô không nhớ sao? Cô say khướt ra đấy nên tôi mới phải lôi cô tới đây. Không có gì khác xảy ra cả.

Nghe như thêm dầu vào lửa vậy. Momozawa muốn hét thật to vì sự ngu học của mình, nhưng Kiryuin lại tin vào những lời ấy, và thở phào nhẹ nhõm một cái.

“…Về thôi chứ, Kiryuin-san?”

“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.”

“Thôi không có gì đâu. Ý là, tôi cũng không ngờ tửu lượng cô lại kém đến vậy, lỗi tôi. Mà hôm nào lại uống tiếp nhé.”

“V-Vâng!”

Sau phi vụ “trao đổi thông tin” này kết thúc, Momozawa nhanh chóng quay trở lại văn phòng huấn luyện viên của mình.

Trên chuyến taxi, Momozawa bắt đầu áp dụng lời khuyên của Kiryuin và thiết kế kế hoạch luyện tập cho Apollo.

May mà mình có thông tin của Kiryuin. Vậy mới thấy luyện tập trước giờ đúng là địa ngục.

Khi Momozawa trình bày về phương pháp huấn luyện với cường độ địa ngục của mình, thì Kiryuin cũng sẵn lòng chia sẻ một số bí mật trong cách huấn luyện. Phần lớn đều là bí mật gia truyền, nhưng chút thông tin còn lại cũng đủ để khiến Momozawa nhận ra được gì đó.

Đối với một Apollo đã quá quen với lịch trình nặng nề trước giờ, thì lịch trình lần này lại quá là nhẹ nhàng.

“Vậy thôi sao?”

“Heh…”

Momozawa nở một nụ cười.

Sắp tới trận debut của Apollo rồi. Bao công sức trước giờ sẽ được đền đáp xứng đáng.

Mấy ngày gần đây, Momozawa luôn tự tưởng tượng viễn cảnh Apollo cán đích và mang về chiến thắng.

Đây là cảm giác khi đưa Mã Nương mà mình phụ trách ra đua sao… Kể cả đợt còn làm với McQueen thì mình chưa thấy lo như lần này bao giờ cả.

Cảm xúc đang vô cùng lẫn lộn – hy vọng, sợ hãi, thêm chút kiêu căng. Nhưng trong số đó là một niềm tin mãnh liệt:

Apollo Rainbow sẽ giành chiến thắng.

Cuối cùng thì… Mã Nương lý tưởng của mình… sẽ đặt chân lần đầu tiên lên trường đua. Háo hức quá đi thôi.

Vì sao á? Vì Apollo đã chịu được tất cả những gì Momozawa ném thẳng vào em ấy. Mới đầu thì em ấy có thể lịm đi vì kiệt sức, nhưng bây giờ thì thể lực của em ấy là vô đối. Không một ai, không một ai trong cùng thế hệ này có cường độ tập luyện cao ngất ngưởng được như em ấy.

NHƯNG.

Thảm họa luôn ập đến mà không báo trước.

Trận debut của Apollo Rainbow không thể nào sai lệch hơn được nữa.

Gần đoạn cuối trên khúc cua cuối cùng, Apollo Rainbow đã ăn trọn nguyên cái khuỷu tay của Jarajara thẳng mặt. Apollo ôm mặt, chạy lảo đảo ra hàng rào bên ngoài. Máu thấm vào tấm bảng số và xuống cả lớp đồ thể dục.

Các khán giả đều đứng ngồi không yên. Trong thoáng chốc, Apollo lấy tay nắm chặt cổ họng, và cố hết sức để chạy tiếp, dù trông có khó coi như thế nào.

“Dừng lại đi– đừng chạy nữa–”

Apollo càng ngày càng mất nhiều máu. Mắt trắng dã, mặt trắng bệch, bắt đầu sủi bọt mép. Có vẻ là một cú choáng khá nặng.

Nhưng em ấy vẫn chạy tiếp, không biết là do quyết tâm đầy mạo hiểm, hay là bản năng thuần túy, chỉ biết là em ấy không chịu bỏ cuộc. Em ấy vẫn chạy hết được 2000m của cuộc đua.

Khi vượt qua được vạch đích, Apollo ngã xuống, cắm thẳng mặt xuống nền cỏ. Momozawa nhảy thẳng qua hàng rào, lấy ra một tấm băng gạc từ trong bộ sơ cứu, nói lớn:

“Apollo! Apollo! Có nghe anh nói không!”

Không có hồi đáp. Em ấy đã ngất đi, chắc là đau lắm.

Em ấy có lấy tay nắm lấy cổ… Máu sẽ làm tắc đường thở!

Momozawa dựng người em ấy dậy, tách miệng ra, “Xin lỗi em”, và thọc cánh tay quấn gạc vào thẳng cuống họng. Cơ thể của Apollo giật nảy lên. Vừa nghiến răng như thể cảm nhận được cơn đau của cô bé, cậu ta thọc tay xuống sâu hơn, cẩn thận để không gây ra thêm vết thương nào, móc ra một cục máu đặc quánh, đông lại sâu bên trong cuống họng.

Khi rút tay ra, cậu ta thấy trên tay mình là một cục máu đông khổng lồ. Apollo hít mạnh một hơi, sau đó ho khan ra. Cậu ta tặc lưỡi một cái, quấn cục máu đông trong băng gạc và vứt vào chiếc túi nilon.

“Mẹ kiếp–!”

Em ấy không xứng đáng để bị như thế này.

Em ấy không cố gắng chiến đấu như vậy, để bị như thế này.

Ngôn từ giờ đây không có nghĩa lý gì. Cậu ta chỉ còn có thể ôm chặt em ấy vào lòng.

Xe cứu thương kêu inh ỏi. Đám đông nhìn theo, xì xào, trong khi Apollo và cả Momozawa lên xe.

Những gì Apollo nói trong lúc ngất xỉu, sẽ ám ảnh Momozawa đến hết đời.

“…Trainer… Em… xin lỗi…”

Một dòng nước mắt chảy xuống má em ấy.

Sau khi thua trận debut thì cậu ta quyết tâm gia tăng cường độ luyện tập thêm nhiều hơn nữa, để tăng tốc độ của em ấy đến cực hạn,

Để không một ai từ đằng sau có thể bắt kịp em ấy thêm một lần nào nữa.

Nhưng cậu ta lại bỏ qua một điều. Chỉ sau trận thua tiếp theo thì mới nhìn ra được.

Đúng là tốc độ có nhanh hơn thật. Nhưng không phải tốc độ của Apollo, mà là của “Mã Nương chạy đường dài tối thượng” trong đầu cậu ta.

Cậu ta, sau khi ném cô bé vào trận đua maiden tiếp theo mà không để ý đến tinh thần của em ấy, đã phải chứng kiến một khúc cua cuối cùng là di chứng từ thảm họa tại trận debut.

Là lỗi của cậu ta, đã trét lên một vết nhơ trong sự nghiệp của em ấy.

Dưới bầu trời u ám, cậu ta nhìn lên trời, lòng cũng âm u, đầy rẫy sự căm ghét bản thân.

Cậu ta cũng chỉ cho Apollo chút chỉ dẫn trước khi ném em ấy lên Winning Live lần đầu tiên.

Apollo cố gắng vừa nhảy, vừa nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo.

Lần đầu tiên này, em ấy không phải nhân vật chính.

“C-Chết tiệt…”

Một tên đàn ông, khóc giữa đám đông. Càng cố giữ trong lòng, càng thấy mình nước mắt lưng tròng. Cậu ta hét lớn, biết rõ tiếng nhạc còn lớn hơn gấp bội nên sẽ không có ai để ý cả.

Cậu ta thấy buồn và giận với sự bất tài vô dụng của mình. Chẳng thể nào cậu ta ngừng thấy mình đầy tội lỗi. Cậu ta khụy xuống, nắm tay siết chặt, bóp nát chiếc cà vạt trên cổ.

Em ấy không phải một Mã Nương bước ra từ lý tưởng. Không phải một cỗ máy chỉ biết phục tùng. Không phải Mã Nương tối thượng. Không tăng chỉ số sau mỗi lần luyện tập.

Em ấy là Apollo Rainbow. Em ấy sống, em ấy mắc lỗi. Em ấy có nhân tính.

Còn mình… lại chọn theo đuổi một phép màu.

Cậu ta chỉ còn nước dõi theo màn trình diễn của em ấy trong nước mắt.

Apollo, anh xin lỗi. Bây giờ anh mới xứng đáng làm huấn luyện viên của em… có quá muộn không?

Sau khi những giọt nước mắt khô đi, trong mắt cậu ta chỉ còn ngọn lửa của quyết tâm.

Của nuối tiếc. Của lầm lỗi. Của nỗi thống khổ.

Cậu ta quyết tâm mang theo nó đến cuối cùng, và lấy nó làm động lực cho chính mình.

Giờ đây, cậu ta mới là huấn luyện viên thật sự của Apollo Rainbow.

Chiến thắng tiếp theo của họ sẽ là một câu chuyện khác, vào một ngày khác.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!