Bắt đầu! Cấp Junior!

Chương 5 : Này, khi anh nói là độ tương thích cự ly của em quá kỳ lạ, ý anh là cho những chặng đua dài, đúng không?

Chương 5 : Này, khi anh nói là độ tương thích cự ly của em quá kỳ lạ, ý anh là cho những chặng đua dài, đúng không?

Note của tác:

Thứ hạng của các cuộc đua trong Twinkle Series từ thấp đến cao:

Hạng Maiden/ra mắt lại (đối với trường hợp thua trận ra mắt/debut)

Hạng 1 trận thắng

Hạng 2 trận thắng

Hạng 3 trận thắng

Hạng Mở/Open

G3

G2

G1

Điều này được dựa trên hạng của đua ngựa thực tế. Khi một Mã Nương đã đạt đến hạng Open thì sẽ không được tham gia các chặng đua thứ hạng thấp hơn.

   *

*     *

Sau khi trở về căn phòng chật chội, tôi liếc nhìn bàn làm việc của Tomio, nơi những xấp tài liệu xếp chồng lên cao, trước khi quăng mình lên chiếc ghế sofa.

Vì một số lý do nào đó, Tomio đang biểu hiện khá kỳ lạ sau khi quan sát tôi chạy. Không hẳn là tức giận… chỉ kiểu như bản mặt của sếp khi tôi mắc sai lầm đến mức hết cứu vậy. Anh ấy đang hành xử y hệt như mọi người khi đang có một thứ gì đó đi lệch quá xa.

Lẽ nào… tôi ăn ngay quả chấm dứt hợp đồng tại đây sao?

Khi mà suy nghĩ ấy hình thành trong đầu tôi thì cảm xúc tiêu cực bắt đầu trở nên rõ rệt. Tomio thấy thất vọng với cách chạy của mình, Tomio đã nhìn ra điều bất thường với cơ thể mình, vân vân và mây mây... Và hình như bắt đầu có một số suy nghĩ đi xa quá thì phải.

“Uu… Tomiooo…”

Tôi không kịp nhận ra, nhưng có vẻ tôi đang khóc một mình trong phòng của huấn luyện viên.

Trước giờ tôi có mít ướt như này đâu? Cảm giác như thể càng ngày tôi càng giống như một đứa con gái thật. Gạt đi những giọt nước mắt đang lăn xuống gò má, tôi cố gắng xem xét lại mọi thứ - chỉ để thấy mọi chuyện càng trở nên tồi tệ.

“Xin lỗi anh tới trễ… Này, em sao vậy?”

“Hức… Snff…”

“Em có bị đau ở đâu không?! Đến phòng y tế nhé!?”

Tomio lo lắng gặng hỏi trước khi đưa khăn giấy cho tôi. Tôi lau nước mắt và cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại được.

“…Em xin lỗi. Em ổn mà.”

“…Ờ…”

“…Ờ thì, anh định bàn chuyện gì vậy?”

“Có chút vấn đề này…”

Anh ấy lôi một tấm bảng trắng từ góc phòng và cầm theo vài cuốn sách từ dưới hộc bàn làm việc.

“Anh đang suy nghĩ về tư thế và dáng chạy của em.”

“…Dáng chạy á?”

May là anh ấy không định nói gì về hợp đồng, cơ mà tôi vẫn thấy một chút lo lắng. Mình có thói quen gì trông kỳ lạ không? Kiểu, chạy nghiêng về một bên quá nhiều ý?

“Nói sao nhỉ… trông dáng chạy không giống một Mã Nương chút nào hết, kiểu giống đàn ông chạy hơn. Không hợp với em chút nào cả. Nếu em còn tiếp tục chạy như thế thì dần đà cơ thể sẽ càng chịu nhiều áp lực, và em có thể dính chấn thương nặng đấy.”

Khung xương giữa nam và nữ có nhiều điểm khác biệt, như kiểu độ rộng xương chậu hay chuyển động khớp, hết. Chắc là tư thế chạy của tôi không phù hợp với cơ thể này. Ê, mình chưa nghĩ đến cái này bao giờ luôn á.

Tomio chỉ tay vào dáng chạy của tôi trong video trên chiếc máy UmaHo, dừng lại ở những khung hình quan trọng trong khi liên tục ghi chép lại những chi tiết và giải thích trên tấm bảng.

“Cho nên, anh muốn dành chút thời gian để chỉnh lại dáng chạy của em. Được không?”

“…Em hiểu rồi.”

Làm như tôi còn lựa chọn nào khác vậy. Nào là xương chậu rồi xương bả vai các thứ các thứ… Để mà nói thì tôi chẳng hiểu gì cả. Cơ mà, Tomio thật sự để ý đến tiểu tiết thật – nhìn phát anh ấy đã thấy được vấn đề ở tư thế chạy rồi.

“À, còn về cự ly thích hợp với em–”

“Có vấn đề gì sao?”

“2000m vẫn còn là quá ngắn. Sẽ không thấy được tiềm năng của em khi cự ly chặng đua ngắn hơn 2400m. Điều này giải thích cho việc thành tích tại Cuộc đua tuyển chọn và lần chạy thử lại chênh lệch đến vậy. Em xem đi.”

Anh ấy đưa tôi một tập giấy với ghi chú về thời gian chạy cho mỗi 400m. Đúng là loạn cào cào hết cả lên thật. 400m đầu tiên thì quá nhanh, xong lại chậm, rồi trở về bình thường, và cuối cùng thì lại chậm quá thể. Cái này không có ý nghĩa về mặt chiến thuật hay là tiết kiệm thể lực, mà là hổng kiến thức nền trầm trọng.

…Nói cách khác thì, nếu đem hệ quy chiếu của game Uma Musume ra thì độ tương thích của tôi sẽ kiểu: “Cự ly trung: B”, không, phải là “Cự ly trung: C” mới đúng. Thôi thì, âu cũng là chuyện thường, kể cả Hoàng đế Symboli Rudolf cũng phải bại trận tại chặng 1600m Saudi Arabia Royal Cup thôi… Mà bây giờ anh ấy nhắc đến thì tôi mới để ý đến luôn.

Có nhiều lý do khiến cho một Mã Nương không thể có thành tích tốt khi cự ly chạy không tương thích. Các Mã Nương chạy đường ngắn và đường dài thường có nhiều khác biệt về thể trạng, tư thế chạy, thành phần cơ bắp, cả chiến thuật nữa, vân vân. So với Guri-chan, các khối cơ của tôi yếu hơn rõ, cho nên cậu ấy sẽ chạy tốt ở cự ly ngắn, còn với tôi là cự ly dài. Kiểu chạy của hai chúng tôi khác rõ nét. Tóm lại, thể trạng của hai đứa được sinh ra với hai mục đích khác nhau.

Cuối cùng thì, Mã Nương chạy đường ngắn sẽ không thể bứt tốc nếu quãng đường chạy quá dài, còn Mã Nương chạy đường dài sẽ dễ đuối sức nếu chạy quá nhanh… hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy, nếu tôi nhớ không nhầm về kiến thức từ một cuốn sách nào đó.

“2000m vẫn là quá ngắn… không phải đó khá tệ sao? Cấp Junior không có chặng đua nào dài hơn 2000m cả…”

“Phải. Năm đầu tiên sẽ khá khó khăn cho cả em và anh. Nếu chúng ta có thành tích ổn ở cấp Junior thì tiếp theo chúng ta có thể tham dự những chặng đua dài hơn. Xoay sở được thôi, cơ mà…”

Chặng đua đầu tiên có quãng đường dài hơn 2000m sẽ không diễn ra ít nhất là cho đến cấp Classic, mà nó lại là một cuộc đua hạng Maiden với cự ly 2200m trên Trường đua Chukyo, diễn ra vào tuần đầu tháng 1. Còn chặng từ 2400m trở lên thì chỉ đến tuần đầu tháng 2, là chặng đua Baika Sho ở cấp 1 trận thắng, và chặng Yurikame Sho ở tuần 2 tháng 2, cũng cấp 1 trận thắng. Cả 2 chặng đua đều có cự ly 2400m.

Còn trên 2400m – nơi mà tôi thật sự có thể tỏa sáng – thì phải chờ đến tuần 2 tháng 7 cấp Classic. Mà đó cũng chỉ là chặng hạng Maiden dài 2600m thôi…

Kể cả khi tôi lên được hạng Open, thì bài kiểm tra đầu tiên dành cho các Mã Nương chạy đường dài chỉ diễn ra vào tuần 2 tháng 8, là chặng Sapporo Nikkei Open với cự ly 2600m.

Nói các khác thì những chặng đua với cự ly trên 2400m là vô cùng hiếm. Nếu chúng tôi đặt giới hạn quá đà vào những chặng đua đường trường và hạn chế quá mức những chặng khác, thì chúng tôi sẽ có thể đặt mình vào thế thua liên tiếp, thậm chí sẽ tạch phần bốc thăm lấy suất đua, và dần đà thì sự nghiệp của tôi và Tomio có mà đi đời.

Tôi có nghe về đợt luyện tập địa ngục đúng kiểu Sparta của Mihono Bourbon để thích nghi với cự ly dài, nhưng ngược lại thì sao, rút ngắn cự ly lý tưởng kiểu gì?

Tôi chưa nghe đến bất cứ một cách nào có thể làm được như vậy. Con đường chúng tôi đi giờ đây phủ đầy gai.

“T-Tomio à… em bắt đầu thấy sợ đó.”

“Không sao đâu. Em có thua thì cũng là do lỗi của anh, nên em không phải lo cái gì cả.”

Anh ấy dù có lo lắng nhưng vẫn cố nở một nụ cười.

Huấn luyện viên ăn lương theo kết quả đầu ra của họ. Nếu Mã Nương của họ thắng nhiều thì họ giàu to, còn Mã Nương của họ không thắng nổi thì chỉ có thể cầm hơi với đồng lương cơ bản ít ỏi. Nói vậy thôi chứ các huấn luyện viên ở Trung khu đều là những tinh anh cả, nên lương của huấn luyện viên cũng không phải ít gì. Nhưng mà không có thành tích trong một thời gian dài thì chắc chắn họ phải về vườn.

Nếu tôi không thể có kết quả tốt, thì Tomio – huấn luyện viên của riêng mình tôi – sẽ bị gán mác “bất tài”. Do là lính mới nên cũng được du di phần nào… nhưng tôi sẽ không để điều đó có thể xảy ra. Anh là huấn luyện viên của em mà.

“Phấn chấn lên! Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ tập trung sửa dáng chạy của em!”

“V-Vâng! Nhờ anh giúp đỡ!”

Và sau đó– à làm gì còn sau đó nữa.

Liên tiếp là những bài tập tập trung vào sức mạnh phần thân dưới và điều chỉnh tư thế để chuẩn bị cho trận đua ra mắt. Đó đúng là chuỗi ngày tra tấn thể xác.

Cho đến khi tôi nắm vững được tư thế đúng thì Tomio lại cho tôi chạy không ngừng nghỉ trên cả sân cỏ và sân đất, tăng cường tốc độ và sức mạnh để có thể chạy được những cự ly ngắn hơn bình thường. Tôi tập luyện liên tục đến mức gần như có thể nôn ra bất cứ lúc nào, đến mức ngay cả đi tắm hay đi ăn cũng trở nên xa vời, đến mức từng bước đi cũng có thể khiến tôi ngất đi vì kiệt sức.

Những lần đó thì Guri-chan đúng là cứu tinh – nào là kéo tôi đi tắm, rồi còn tự tay bón thẳng cơm vào miệng tôi nữa. Tôi nói thật là cũng thấy ngạc nhiên với kỹ năng của Tomio (dù sao thì anh ấy cũng là phó huấn luyện viên của McQueen mà), và quyết định báo đáp Guri-chan bằng cách kèm cậu ấy tập luyện trong những buổi tôi được nghỉ.

Đêm nào tôi cũng ngủ say như chết, chỉ để thức dậy với từng thớ cơ đau nhức… cơ mà cả tốc độ và sức mạnh của tôi đều đang cải thiện. Cũng đủ dùng để cho tôi có thể thi đấu tại những cự ly không phù hợp.

Nhưng vấn đề thật sự là gì?

Tôi chạy hết 3000m cũng không mệt bằng chạy 2000m.

Tôi đã hiểu sai vấn đề. Tôi không thiếu thể lực cho 2000m đường chạy, chỉ là cơ thể tôi từ chối quãng đường ngắn ấy.

Tôi muốn chạy đường dài. Muốn lao hết tốc lực trên những chặng đường trường.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Đã đến tháng 7, cũng là thời điểm chặng đua ra mắt của tôi.

Một hôm, chúng tôi tổng duyệt bài “Make debut!” – bài hát mà tất cả những Mã Nương đều phải biểu diễn sau trận ra mắt.

Chúng tôi đã được học những thứ cơ bản ở lớp học nhảy, nhưng lần này thì là trên sân khấu thật. Tomio khá kiên định với việc khiến tôi “cảm nhận bầu không khí thật sự trên sân khấu.”

Vấn đề là gì? Anh ấy không nói “thật” là “thật” cỡ nào.

Sân khấu ngoài trời? Trong nhà? Trong phòng huấn luyện viên?

Mặc đồ thể dục? Hay là cái bộ… hở bụng đấy?

Là cái bộ hở bụng.

Những suy nghĩ ấy cứ gặm nhấm trong đầu tôi.

“…Không muốn để lộ bụng đâu.”

Nói thật ra thì, tôi thật sự không muốn mặc cái bộ đồng diễn hở bụng đó một chút nào. Không, không đời nào. Thật luôn, để một đứa nữ sinh trung học phơi bụng ra giữa thanh thiên bạch nhật vậy luôn á? Dâm đãng quá đi chứ, đúng không? Da thịt con gái không phải để khoe ra giữa ban ngày ban mặt vậy đâu!

Nhắc đến chuyện để lộ da thịt mới thấy, cái này đúng là xấu hổ thật đó. Cái học viện này (thật ra là mấy thằng cha viết game) chắc chắn có fetish rốn hay cái gì đó. Nhìn đi, có lý do gì khiến cho phần rốn được vẽ kỹ vậy chứ?

Đành phải hỏi Tomio về việc này vậy. Tôi đã dành nguyên một tiết suy ngẫm về cái này và kết luận là chả học được gì.

Đến giờ ăn trưa thì tôi mở máy lên.

…Tính ra thì trước giờ mình mới chỉ nhận tin của Tomio thôi, chứ chưa từng gửi cái nào. Ê, giờ sao?

“…Chắc là như này đi?”

Bản tin nhắn mà tôi quyết định sẽ gửi cho Tomio trông như này:

Gửi: Anh Momozawa Tomio (Huấn luyện viên)

Cảm ơn vì sự hỗ trợ của anh dành cho em trong suốt khoảng thời gian vừa qua.

Ký tên,

Apollo Rainbow.

…Và mấy thứ tương tự.

Giời ạ. Cái thói quen gửi tin từ thời làm công sở ăn hết vào máu mất rồi. Dù sao thì, thừa còn hơn thiếu, đỡ hơn là không dùng kính ngữ là được đúng không? Kể cả nó trông có buồn cười khi gửi qua LINE thì… kệ đi, này là được rồi.

Mình có nên viết cho trông trẻ con một chút không? Thỉnh thoảng Guri-chan vẫn bảo mình giống “người lớn” quá. Không phải kiểu như của Mayano Top Gun là may.

“Ugh…”

Nghĩ nhiều làm cái gì. Gửi!

Ting.

……

Xin thề là đứng từ đầu hành lang mà tôi vẫn nghe được tiếng cười của Tomio ở căn phòng cuối hành lang.

Anh ấy trả lời tin nhắn ngay.

“Em mặc bộ đồ đồng diễn đó. Buổi tổng duyệt diễn ra ở sân khấu trong nhà. Không có khán giả thật đâu, nhưng cứ coi như anh là khán giả mà biểu diễn hết mình đi nhé.”

Hết cứu – bắt buộc phải là bộ hở bụng. Chết tiệt. Phần rốn của Apollo-chan là bộ phận vô cùng quý giá, không được phép khoe ra cho bất cứ ai cả. Đúng là xấu hổ thật đấy. Nếu quy về thời tôi còn là đàn ông thì chắc kiểu mặc quần thể thao mà không có quần lót vậy.

“Mọi chuyện đều ổn, đúng không?”

Tôi vén đồng phục của mình lên để kiểm tra phần bụng. Một bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt đánh giá, nhưng mà Special Week trong tiết vẫn thường khoe cái bụng phình to sau khi dính Slow Metabolism ăn xong thì những người khác cũng giả vờ không quan tâm.

Phần rốn tôi lấp ló đằng sau phần ngực nhô lên. Không một vết bẩn – dù gì thì tôi vẫn vệ sinh nó hàng ngày mà. Kể từ khi trở thành con gái, tôi chưa bao giờ bỏ qua việc chăm sóc da. Đến mức tôi còn xin Gold City một số sản phẩm chăm sóc da vào lúc mà tôi gặp được cậu ấy trên trường. Và tôi cũng không bao giờ quên giãn cơ trước khi đi ngủ.

Giờ đây, tôi quyết tâm biến Apollo Rainbow-chan trở nên hoản hảo. Nếu tôi để đầu bù tóc rối, hay là dính Skin Outbreak để bị nẻ da thì chắc là Apollo-chan gốc có mà trù tôi suốt kiếp mất. Với cả, chính tôi là người được ngắm nhìn sự dễ thương tuyệt đối này mà – tuyệt đối động lực!

Và bây giờ vùng thánh địa của tôi, phần rốn của tôi, phải để lộ ra á? Không ạ!! Tôi thà lấy một tay che rốn trong lúc biểu diễn còn hơn!!

Cứ như vậy, ngày hủy, và tôi cảm thấy linh hồn đang đặt một chân sang thế giới bên kia rồi.

Sau khi tan học, tôi lết xác đến phòng của huấn luyện viên tại phần rìa ngoài của tòa nhà. Chút ánh sáng lọt qua tấm kính mờ trên cánh cửa ọp ẹp.

Tomio sẽ làm bản mặt như nào khi thấy rốn của mình đây hả? Đồ biến thái.

Tôi gõ cửa – gõ mạnh – và lập tức bước vào mà không chờ đợi gì.

“A-Apollo hả. Đúng lúc đó–”

“Xin chào, Apollo Rainbow-san.”

Căn phòng chật chội của huấn luyện viên hôm này có một người khác bên cạnh Tomio. Đứng bên cạnh anh ấy là cô Tazuna Hayakawa, chị thư ký tươi vui mà bí ẩn trong bộ đồ màu xanh lục nhạt.

Dưới chân họ là một cái thùng các-tông, bên trong là một thứ vô cùng quen thuộc… Chính là nó, bộ đồ này.

 “Đây sẽ là trang phục biểu diễn của em. Hay giữ gìn nó cẩn thận nhé?”

Tomio vừa cười vừa đưa tôi bộ đồ khi Tazuna nói. Có vẻ bộ đồ này được làm từ vải chống thấm nước và chống bám bẩn, dù gì thì các Mã Nương chưa lên 3* phải đua trong bộ đồ này mà.

…Whoa, nhẹ đấy chứ. Sờ vào thấy rất sang, và chắc chắn là đắt xắt ra miếng. Giờ thì tôi hiểu vì sao Tazuna lại bảo là “giữ gìn cẩn thận”.

“Được rồi, tôi xin phép đi trước.”

“Bảo trọng nhé, Hayakawa-san.”

Khi tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồ biểu diễn, Tomio – có vẻ là đã hiểu sai ý tôi – chêm lời vào: “Sao vậy, Apollo? Muốn mặc thử lắm rồi à?”

Thánh thần thiên địa ơi, em đấm anh đấy.

Tôi lườm anh ta, nhưng có vẻ tên này chẳng hiểu gì tôi cả. Đồ ngốc ạ, anh hiểu sai ánh mắt em rồi.

“Được rồi, Apollo – lên đồ và đi ra sân khấu trong nhà thôi.”

“…Vầngggg”

Tôi miễn cưỡng gật đầu, sau đó kẹp bộ đồ dưới cánh tay và lại lết xác đi. Khi đến được sân khấu trong nhà của Tracen thì tôi ngay lập tức tốc biến vào trong phòng thay đồ.

"…………"

Tôi đưa bộ đồ lên vai ướm thử… Ước gì phần thân áo dài hơn chút nhỉ. Tôi thở dài một cái, sau đó hạ quyết tâm và bắt đầu thay bộ đồng phục ra. Tầm này lề mề cũng chẳng giúp ích gì – tốt nhất là làm cho xong đi.

“Ê mấy cái nịt đùi này mang kiểu gì–? Hả, cái gì đây? Sao đây ta–”

Cái này là một phần của bộ đồ từ bao giờ vậy? Không còn cách nào khác, nhờ Tomio vậy. Tôi hé cửa một chút, đủ để ló cái mặt ra.

“Nè, Tomio!”

“Sao vậy?”

“Anh giúp em đeo mấy cái nịt đùi này được không?”

“PHỤTTTT––– KHÔNG EM ƠI?”

“Ờ ha. Xin lỗi nha, anh Tomio!”

“Con ngố này…”

Mịe. Quên mất là mình vẫn đang thay đồ. Tức là chỉ có mỗi hai mảnh đồ lót thôi. Quên rốn đi – này là nguyên sàn rồi còn đâu! Tôi đóng cửa một cái rầm và cố gắng tự thân vận động với chỗ nịt đùi kia. Không phải là tôi biết nhiều về các loại fetish hay gì, nhưng thật luôn – chỗ này để làm gì? Thật sự nó sẽ giúp cho con gái trở nên quyến rũ hơn à?

Sau khi vật lộn xong với bộ đồ thì tôi xoay một vòng trước gương. Ổn hết rồi đúng không? Khóa đã kéo hết rồi đúng không? Còn phần rốn? Khỏi che đậy được nữa rồi.

“…Được rồi, lên nào.”

Thay đồ cũng tốn nguyên 10 phút đồng hồ. Là con gái thật tuyệt.

“Xin lỗi nha Tomio! Hơi tốn thời gian chút.”

“Có gì đâu. Được rồi, bắt đầu thôi, sẵn sàng chưa?”

Tôi nghe theo chỉ dẫn của Tomio, bước lên sân khấu và đứng vào vị trí. Đèn tắt, bóng tối bao trùm tôi, còn giọng của Tomio vẫn cứ vang vọng khắp căn phòng.

“Bật nhạc lên đây. Nhớ này – hãy nở một nụ cười dễ thương như thể em sẽ cưa đổ anh nhé! Hiểu chưa?”

Tách.

Có tín hiệu, lên phím ngay lập tức. Khiến cho anh phải đổ vì em sao? Này nhé, Tomio à, chắc chắn là em sẽ làm vậy rồi! Sau này anh mà đổ Apollo Rainbow-chan em đây thật thì đừng có oán trách gì hết nhé!

Trong không gian tĩnh lặng trên sân khấu, tôi bắt đầu lục lọi trí nhớ của mình. Mã Nương yêu thích của mình hồi đó đã làm gì trên sân khấu này? Họ thật sự đã làm những gì? Tất nhiên là cho các khán giả thấy được độ dễ thương chết người của mình – dù cho có là những Narita Brian mặt lạnh như băng, hay Air Groove thường xuyên gắt gỏng, thậm chí là cả một bậc Hoàng đế như Symboli Rudolf. Nếu tôi không làm được như thế thì tôi sẽ không bao giờ trở nên xuất chúng được.

Tôi chỉnh lại chiếc micro đeo trên đầu, và chỉnh lại cả ánh mắt của mình.

–Mọi chuyện đều ổn. Mình rất xinh đẹp. Mỗi sáng, bóng hình trong gương luôn nhắc nhở tôi rằng tôi là một Mã Nương đẹp mê hồn. Hãy để cho thế giới này – không, hãy để mình Tomio thấy được sắc đẹp toàn vẹn của Apollo Rainbow.

Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào tôi.

Tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể với Tomio. Và tôi đã hát.

Tomio à. Cảm ơn anh vì đã tìm đến em. Em sẽ giành chiến thắng trong trận ra mắt, nên đừng rời mắt khỏi em nhé.

Em chính là Mã Nương của anh.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!