Phần I Hồi 5: Tiến được một bước? Nhưng lại phải lùi tận ba bước?

Chương 75: Trao đổi về căn bệnh của cậu ấy (Góc nhìn của Hina)

Chương 75: Trao đổi về căn bệnh của cậu ấy (Góc nhìn của Hina)

"À ừm... bộ đồ này rất hợp với cô ạ. Trông dễ thương lắm... Nhân tiện, cháu cảm ơn cô về hộp bento. Rất vừa miệng ạ."

Kyousuke-kun nói với khuôn mặt đỏ bừng, tay chìa túi đựng hộp bento về phía mẹ tôi.

"Ồ, con đã nhận hết tất cả tình cảm mà cô gửi gắm rồi sao. Cô vui quá."

Mẹ tôi nói với vẻ mặt thực sự hạnh phúc, khiến mặt Kyousuke-kun còn đỏ hơn trước. Nói thật, chẳng vui tí nào khi thấy Kyousuke-kun trưng ra biểu cảm ngại ngùng như vậy.

Mẹ tôi đã cố tình làm hộp bento lấp đầy bởi hình trái tim bằng sakura denbu đó ngay từ đầu... Tôi đã dự định dùng cái này vào lúc nào đó trong tương lai nhưng không ngờ việc đó lại đến sớm như vậy. Quả nhiên, suy nghĩ của mẹ luôn đi trước tôi nhiều bước, khâm phục thật.

"Ồ, không thấy lá thư trả lời nào cả... Mà này, con đã không dùng cây thước mà cô gửi kèm sao?"

Mẹ tôi lục lọi trong túi xách vừa nhận, sau đó lấy ra cây thước 30cm đang chọc hẳn ra ngoài, và không hiểu sao lại đưa lên mũi ngửi trong khi hỏi.

Tôi chưa bao giờ dùng thước kẻ 30cm trong giờ học của lớp cao trung, cũng chưa bao giờ cần dùng đến trong giờ Toán. Rốt cuộc là mẹ muốn đo cái gì vậy?

"À ừm... Cháu đã tự đo thử rồi ạ... Khoảng 20cm nếu làm tròn lên ạ."

Khi Kyousuke-kun trả lời, mẹ tôi trêu chọc: "Ôi chao, tận 24cm cơ à? Ấn tượng đấy!" Và Kyousuke-kun đỏ mặt đáp lại: "Dưới 20cm ạ."

Tôi chẳng hiểu họ đang nói cái quái quỷ gì cả, nhưng Kyousuke-kun đã hoàn toàn bị mẹ tôi cuốn vào nhịp điệu của bà ấy rồi.

Có lẽ cậu ấy đến đây vì có chuyện muốn nói với mẹ tôi, nhưng cứ đà này thì chắc chắn cậu ấy sẽ bị mẹ tôi thao túng mất. Tôi nhất định phải dừng cuộc trò chuyện này lại thôi.

"Mẹ ơi, dù sao thì đứng nói chuyện thế này cũng thất lễ với Kyousuke-kun. Hay là mình vào phòng khách, vừa uống trà vừa nói chuyện đi ạ."

Ngay khoảnh khắc tôi định xoay chuyển tình thế, mẹ tôi nở nụ cười khoái chí.

"Ôi chao, Hina đã gọi Kyou-chan là 'Kyousuke-kun' rồi cơ à. Tâm trạng của con thay đổi như nào ấy nhỉ? Người đáng lẽ nên thưởng thức trà và nghe con kể về việc này thật kỹ là mẹ mới đúng chứ?"

Chết rồi... Lẽ ra ở đây tôi nên gọi là 'Tatara-kun' như mọi khi mới phải? Nhưng tôi lại không muốn Kyousuke-kun nghĩ tôi đang dỗi cậu ấy... Trời ơi, mình phải làm sao đây?

Trước sự tấn công dồn dập của mẹ tôi, cả hai chúng tôi đều trở nên lúng túng. Biết rằng nếu cứ thế này thì tình hình sẽ càng vào thế bất lợi, nên tôi đề xuất di chuyển tới phòng khách. Và khi tôi đang cố gắng suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, thì Kyousuke-kun lên tiếng.

"Sachie-san, Hina, cháu(tớ) muốn trao đổi về căn bệnh đó, nên mong hai người bỏ ra chút thời gian để nghĩ cách giải quyết sớm chuyện này với ạ."

Ể? Kyousuke-kun... Bị bệnh gì sao?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!