Phần I Hồi 5: Tiến được một bước? Nhưng lại phải lùi tận ba bước?
Chương 73: Tớ cảm thấy tổn thương khi cậu nói chuyện xa cách thế đấy nhé
1 Bình luận - Độ dài: 774 từ - Cập nhật:
Những chuyện vừa được kể trên đều là chuyện ở thế giới cũ. Nhưng ở thế giới đảo ngược sự trong trắng này thì chuyện tôi đã tắm bồn chung với Sachie-san hay cậu nhỏ của tôi có từng cương cứng trước mặt cô ấy hay chưa vẫn chưa được kiểm chứng.
Xét theo thời điểm mà Tatara Kyousuke ở thế giới này đã trở nên xa cách với gia đình của Himekawa, tôi nghĩ việc này vẫn chưa xảy ra.
Hơn nữa, nếu mà lỡ chẳng may cương trước mặt Sachie-san của thế giới này thì có lẽ tôi sẽ bị mất đi lần đầu ngay tại chỗ mất(cái này có được tính là thành kiến quá mức không nhỉ?).
Người lấy đi lần đầu tiên của tôi ở thế giới cũ là Hina, tôi có thể khẳng định rằng mối tình đầu và lần đầu tiên làm 'chuyện ấy' đều là với cô bạn thuở nhỏ này. Nhưng chỉ có lần đầu 'ra' là bị mẹ của Hina vô tình lấy đi mà thôi.
Về ba tấm ảnh đầy 'xôi thịt' mà mẹ Hina ở thế giới đảo ngược sự trong trắng này đưa cho tôi cùng với lá thư trưa nay cực kỳ là khiêu gợi, chúng lộ rất nhiều da thịt. Mặc dù không chụp rõ những bộ phận nhạy cảm, nhưng đối với người đã phải vật lộn vì sự khan hiếm 'tài liệu mát mẻ' dành cho nam giới kể từ khi đến thế giới này chúng là đòn quyết định khiến tôi gục ngã ngay lập tức.
Tôi lấy tay sờ lên chiếc túi áo trong bên ngực trái, nơi chứa đựng những bức ảnh. Chắc tôi phải giữ chúng làm báu vật mới được.
"T-Tatara-kun?... Sao tự nhiên cậu lại che ngực rồi nhắm mắt thế? Có phải cậu thấy khó thở không?"
Hina đang đi bên cạnh tôi lo lắng hỏi. Ôi không... để Hina phải lo lắng vô cớ rồi.
"À không sao đâu... Tớ chỉ hơi hồi hộp khi nghĩ đến cuộc nói chuyện sắp tới thôi."
Không hẳn là nói dối, nhưng tất nhiên tôi phải giấu nhẹm đi chuyện những bức ảnh mà Sachie-san đã đưa.
Dù có bị ép cung thì tôi cũng không bao giờ hé mồm rằng tôi đang giữ chặt túi áo vì tuyệt tác của mẹ Hina, Sachie-san.
"Hừm... ra là vậy. À mà, tớ thấy Tatara-kun toàn gọi các bạn nữ cùng lớp bằng tên riêng không nhỉ?"
Khi đi gần hết quãng đường về nhà thì cậu ấy bất chợt hỏi. Nghe Hina nói, tôi mới nhận ra đúng thật là vậy. Hầu hết các cô gái đến thăm tôi, trừ những người đã yêu cầu gọi bằng biệt danh thì tôi đều dùng tên riêng để gọi khi nói chuyện cả.
Ngoại lệ chỉ có Kogarasu, người không đến thăm tôi mà thôi.
"À, chuyện đó bắt đầu từ khi tớ phải nhập viện… Mà tớ cũng muốn nhanh chóng hòa nhập với lớp nữa."
Cơ mà tôi cũng cảm thấy mình hòa nhập hơi quá với bầy thú ăn thịt ở cái thế giới đảo ngược này rồi.
Hina hơi bĩu môi và thì thầm:
"Vậy mà tớ không được đi thăm cậu lấy lần nào cả..."
Riêng chuyện này thì khó tránh. Nguyên nhân tôi bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn do tai nạn và cái chết của Hina lẫn bản thân mình ở thế giới cũ.
"Vậy Himekawa-san, cậu đang bận tâm về chuyện tớ gọi các cô gái trong lớp bằng tên à?"
"Điều tớ bận tâm là việc cậu gọi tớ là 'Himekawa-san' kia kìa. Nếu Tatara-kun gọi tên riêng của mọi người, tớ cũng muốn được như vậy. Tớ cũng muốn được gọi cậu là 'Kyousuke-kun' cơ."
Hina muốn gọi tôi là 'Kyousuke-kun'. Ở thế giới cũ, ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã gọi tôi là 'Kyou-chan' rồi, sau đó dần chuyển sang 'Kyou' khi bắt đầu hẹn hò, và ở thế giới này thì là 'Tatara-kun'. Đây là lần đầu tiên tôi được gọi là 'Kyousuke-kun'.
Được Hina gọi như vậy, tôi cảm thấy khá sự mới lạ và bồn chồn.
"Đ-Được thôi, tớ không phiền đâu... nhưng nếu Hina đã nói vậy thì tớ cũng sẽ gọi cậu là 'Hina' nhé, cậu có đồng ý không?"
"Ư-Ừm… Cậu có thể gọi tớ là H-Hina. Hơn nữa, cái cách nói chuyện khách sáo của cậu cứ như thể muốn xa lánh tớ vậy, nên tớ sẽ rất vui nếu cậu thay đổi nó đi."
Nói đến đó mặt Hina bỗng đỏ bừng.
1 Bình luận