Thợ Rèn Trượng Phép Của T...
Kurotome Hagane Kayahara
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 10: Ma Thuật Phì Nhiêu - Phép Vịnh Xướng Đường Vòng

1 Bình luận - Độ dài: 4,049 từ - Cập nhật:

Sau khi hoàn thành cây trượng Aleister, tôi đã ngủ một giấc say sưa. Khi tỉnh dậy, dù nhớ rõ mình đã ngủ từ chiều tối, nhưng trời vẫn đang là chiều tối.

Có vẻ như tôi đã ngủ suốt một ngày trời. Đúng là không nên thức trắng ba đêm liền. Lúc làm việc thì tinh thần hưng phấn nên không cảm thấy gì, nhưng giờ đầu ngón tay, vai, lưng đều đau nhức, mắt cũng cay xè.

Tuy nhiên, nhờ ngủ đủ giấc mà đầu óc tôi đã tỉnh táo hẳn. Tôi pha một ly cà phê hòa tan để khởi động, ăn nhẹ với cá ngừ và ngô đóng hộp rồi ra xem ruộng lúa. Đã bỏ bê nó suốt ba ngày rồi. Tình hình không biết thế nào.

Từ khi tự mình trồng lúa, tôi đã hiểu rất rõ cảm giác của mấy ông già hay đi xem ruộng vào ngày bão rồi chết do tai nạn. Lo lắng thật chứ.

May mắn, ruộng lúa chỉ hơi cạn nước một chút chứ không có vấn đề gì. Tôi điều chỉnh lại van nước để tăng lượng nước vào một chút, rồi về nhà trước khi trời tối hẳn.

Nghe nói ở thành phố đang thiếu lương thực trầm trọng, nhưng sống ẩn dật một mình ở Okutama thì tôi không cảm nhận được mấy. Lam Phù Thủy vẫn đều đặn tiếp tế, ruộng lúa cũng đang phát triển tốt. Mà thôi, đến mùa thu hoạch chắc chắn sẽ nổ ra một cuộc chiến khốc liệt với lũ thú hoang nhắm vào bông lúa, nên cũng không lơ là được.

Hay là nhờ cô bé dạy cho mình ma thuật phì nhiêu cải tiến nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa về đến nhà thì thấy Lam Phù Thủy và một cô bé lạ mặt đang đứng ngược nắng ở trước cửa.

"A! Anh Oori! Mừng anh đã về, anh đi đâu về vậy ạ?"

Cô bé dễ thương vừa thân thiện vẫy tay vừa gọi tôi. Tôi không nhớ đã gặp cô bé này bao giờ.

Tuy nhiên, giọng nói lại rất quen.

Đôi tai chồn ermine nhô ra từ mái tóc ngắn màu trắng, và cái đuôi màu trắng với chóp đuôi màu đen cũng rất quen.

Một cô bé khoảng lớp sáu.

Có đặc điểm của chồn ermine.

Đang cầm cây trượng Aleister mà tôi đã đưa cho Giáo sư Oohinata.

Tôi run lên vì sốc.

C-cô bé.

Không lẽ nào!

"Cảm ơn anh vì cây trượng Aleister ạ! Nhờ có nó mà em đã trở về được như thế này! Tuy là không hoàn toàn... nhưng em rất muốn nói lời cảm ơn anh!"

"Trả lại đây."

Tôi định nói một câu xã giao kiểu "Tốt quá nhỉ" với Giáo sư Oohinata, nhưng lại lỡ buột miệng nói ra lời thật lòng.

Tại sao cô lại trở về làm người hả, giáo sư!

Đã bảo là tôi không ưa con người mà!

Không chịu, không chịu, không chịu đâu! Cứ là chồn ermine thì tốt hơn!

Trả lại đây! Trả lại hình dạng chồn ermine đây!

Chết tiệt!

"...Mừng cô đã trở lại được hình người."

"C-có vẻ anh không vui lắm?!"

Giáo sư Oohinata tỏ ra lúng túng trước lời chúc mừng gượng ép của tôi.

Tôi nghe loáng thoáng tiếng Lam Phù Thủy thì thầm vào tai cô bé.

"Bé Kei, chắc là Oori thích tai thú đấy."

"Tai... thú?"

"Oori không ưa con người. Chắc là anh ta có sở thích chỉ yêu được động vật (thú) thôi."

"R-ra vậy ạ?"

"Tôi nghe thấy hết đấy, cái lũ ghiền người kia."

Đối với tôi thì mấy người mới là những kẻ có sở thích bất thường khi đi yêu con người đấy. Dù tôi biết rõ phe đó là đại đa số và tôi mới là kẻ lập dị.

"Không phải tôi thích động vật. Mà là tôi không ưa con người."

"Vậy sao ạ... Anh có muốn sờ đuôi em không?"

Hình như hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết triệt để, nhưng cái đuôi bông xù được chìa ra thì tôi cũng sờ thử.

Trời đã tối nên tôi tạm mời hai người vào nhà. Nhà tôi không có cái không gian vô dụng nào gọi là phòng khách, nên tôi dẫn họ vào bếp và mời chỗ cà phê hòa tan còn lại.

"Vậy, cảm giác dùng Aleister thế nào?"

"Tuyệt vời lắm ạ!"

Tôi hỏi, Giáo sư Oohinata vui vẻ trả lời.

Nhìn cô bé đã trở lại thành người, không cần hỏi cũng biết nó đã hữu ích đến mức nào. Nhưng với tư cách là người chế tạo, tôi muốn nghe chi tiết hơn.

"Thiết kế thì sao?"

"Cũng tuyệt vời lắm ạ! Dù em không hề yêu cầu, nhưng nó cứ như thể trí tưởng tượng của em về một cây trượng trong mơ đã thành hình vậy!"

"Vậy thì tốt. Tôi đã quyết định độ dài của cán dựa trên vóc dáng của con chồn ermine, nên phần đó phải sửa lại thôi."

"Dạ không...? Vừa vặn lắm ạ."

Giáo sư Oohinata nhẹ nhàng nâng cây Aleister lên, nghiêng đầu.

Hừm. Thôi, nếu chính chủ nói vậy.

Kế hoạch cho một sinh vật nhỏ bé cầm một vũ khí khổng lồ của tôi đã thất bại vì cô bé trở lại thành người, vô tình biến nó thành một vũ khí có kích thước bình thường.

"Mà kể cũng lạ, tôi cứ nghĩ nó sẽ hữu ích cho nghiên cứu của cô, nhưng không ngờ lại có kết quả chỉ trong một ngày. Hiệu năng của nó tốt đến vậy à?"

"Ừm. Đúng là vậy ạ, nhưng không chỉ có thế. Trước đây vì có nguy cơ nổ ma thuật, nên em phải chọn lọc từ danh sách các thí nghiệm muốn làm, và giới hạn số lượng thí nghiệm ở mức tối thiểu cần thiết. Bản thân danh sách thí nghiệm đó em đã mất hơn một năm để lập ra. Nhờ bước đột phá lần này, em đã có thể giải quyết hết những thí nghiệm bị tồn đọng... cảm giác là như vậy ạ."

"Ra vậy. Tỷ lệ tai nạn giảm xuống còn bao nhiêu phần trăm?"

"Thực tế là đã giảm xuống còn 0% ạ. Đúng như những gì viết trong sách hướng dẫn. Dù có tai nạn xảy ra cũng gần như vô hại."

"Tôi cũng đã dùng thử, so với dùng Gremlin chưa qua xử lý thì uy lực chỉ còn khoảng 1/100 đến 1/120," Lam Phù Thủy vừa biến ly cà phê nguội của mình thành cà phê đá vừa nói thêm.

"Nếu kiểm soát ma lực thì uy lực sẽ tăng lên một chút. Nếu là phù thủy hoặc pháp sư thì có thể dùng để luyện tập."

"À, vậy à? Lam Phù Thủy có cần một cây không? Trượng fractal ấy."

"Tôi chỉ cần Kyanos là đủ rồi."

Nói rồi, Lam Phù Thủy dùng Kyanos vỗ vỗ lên vai mình.

Ban đầu có vẻ không quen, nhưng giờ trông cô ấy đã hoàn toàn thân thiết với người bạn đồng hành của mình.

Tôi nhìn lại hai người đang ngồi đối diện.

Một phù thủy mặc đồ đen, đeo mặt nạ, cầm một cây trượng màu xanh tuyệt đẹp.

Một cô bé thú nhân tóc trắng, cầm một cây trượng có hình dạng hình học.

Thật không thể tin đây không phải là cosplay.

Thế hệ sinh ra sau Thảm Họa Gremlin có lẽ sẽ sống một cuộc sống mà những cây trượng phép kỳ lạ và những phù thủy như thế này là điều bình thường.

Cảm giác thật lạ. Đối với tôi, đó là một thế giới fantasy đầy phấn khích, nhưng đối với thế hệ trẻ sau này, đó sẽ chỉ là những thứ bình thường đã tồn tại từ khi chúng sinh ra.

Khoảng cách thế hệ được sinh ra như thế này đây.

"Nếu dùng không có vấn đề gì thì tốt. Cấu trúc của nó khá tinh vi, nên nếu có sự cố gì cứ bảo tôi, tôi sẽ bảo trì. Mà, tôi đã dùng nhựa resin làm cứng nó rồi nên nếu dùng bình thường thì chắc sẽ không bị sứt mẻ đâu."

"Dạ. Hiện tại thì dùng rất thích, nhưng nếu có gì em sẽ nhờ anh ạ!"

"Cứ tự nhiên. Ngoài ra thì, à, ma thuật phì nhiêu thế nào rồi? Nghiên cứu đó có tiến triển không?"

"A, xong rồi ạ."

"...Hả?"

"Ma thuật phì nhiêu cải tiến. Em làm xong rồi ạ."

"...!?"

Sốc quá nên não tôi phải mất một lúc để xử lý.

Vô lý! Mới có một ngày thôi mà?!

Cái viễn cảnh Nhật Bản bị tấn công bởi một nạn đói chưa từng có, một thảm kịch sẽ đi vào lịch sử, đã bị đảo ngược chỉ trong một ngày thôi sao?!

Vừa giải trừ biến hình, vừa cải tiến ma thuật phì nhiêu chỉ trong một ngày?!

Đ-đỉnh. Đỉnh quá!

Đỉnh, nhưng mà sợ!

Sợ quá đi mất!

Giáo sư Oohinata thiên tài đến mức đáng sợ!

"Giáo sư Oohinata đúng là một người phi thường. Tôi xin bái phục."

"À, anh đừng khách sáo nữa ạ. Như em đã nói, không phải tất cả đều được làm trong một ngày đâu ạ. Có rất nhiều dữ liệu nghiên cứu mà ba em và các đồng nghiệp, đội nghiên cứu Oohinata, đã để lại. Lần này em chỉ dựa trên những dữ liệu đó để thực hiện cú hích cuối cùng thôi. Khoảng 95% đã được nghiên cứu xong rồi. 5% còn lại bị đình trệ, thì anh Oori đã giúp em 4.9%, còn em chỉ giải quyết 0.1% cuối cùng thôi."

"À, à, ra là vậy. Ra là thế. Hết cả hồn. Nhưng người đã nhồi nhét 95% dữ liệu nghiên cứu đó vào đầu và biến nó thành của mình là Giáo sư Oohinata mà, đúng không. Cô đã rất cố gắng, và tôi nghĩ cô thật sự rất đỉnh. Không còn nghi ngờ, đây là công trình của một thiên tài. Thiên tài như tôi nói thì không thể sai được."

"Vậy sao ạ? Cảm ơn anh."

"Ba của cô chắc cũng đang tự hào dưới suối vàng. Rằng ông ấy có một cô con gái đáng tự hào."

"..."

Tôi vừa buột miệng nói ra, sắc mặt của Giáo sư Oohinata, người nãy giờ vẫn luôn vui vẻ, đã thay đổi.

Cô bé vội lấy tay che mặt, cúi gằm xuống.

Tôi đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ.

Ch-chết rồi. Làm cô bé khóc mất rồi.

Với một người yêu quý ba mình như vậy, nhắc đến người ba đã khuất là một điều cấm kỵ à.

Chết tiệt, chính vì những chuyện thế này nên tôi mới ghét nói chuyện với người khác. Nếu là trao đổi qua văn bản, tôi đã có thời gian đọc lại và kiểm tra trước khi gửi, sẽ không lỡ lời như thế này. Giao tiếp của con người khó quá đi.

"X-xin lỗi. Tôi vô ý quá."

Tôi vừa đau bao tử vừa lúng túng xin lỗi, Lam Phù Thủy, người đang nhẹ nhàng xoa lưng Giáo sư Oohinata không nói nên lời, ôn tồn đáp thay.

"Không sao đâu. Oori thỉnh thoảng lại vô tình khuấy động lòng người,  theo một hướng tốt. Đúng là anh hầu như lúc nào cũng vô ý, nhưng cả tôi và bé Kei đều biết anh là người như vậy. Thế mà anh lại hay bất ngờ trao cho người khác đúng thứ họ thật sự cần, đúng lời họ thật sự muốn nghe..."

"...?"

"Phì. Tóm lại, Oori cứ là chính mình thôi."

Lam Phù Thủy cười nhẹ, tóm tắt một cách dễ hiểu.

Haa. Vậy sao...? Giáo sư Oohinata vẫn còn đang khóc, nhưng đã gật đầu đồng ý với lời của Lam Phù Thủy, nên chắc là vậy thật.

Tôi chẳng hiểu gì cả.

Mà thôi kệ.

Cô ấy đã bảo cứ là chính mình, thì tôi cứ là chính mình thôi.

Tôi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục câu chuyện. Có vẻ Giáo sư Oohinata cũng đã gần nín khóc.

"Quay lại chuyện lúc nãy, nếu đã cải tiến được ma thuật phì nhiêu rồi thì dạy cho tôi được không? Nó là loại thần chú mà tôi cũng niệm được, đúng chứ? Tôi muốn tăng sản lượng lúa ở ruộng nhà."

"...Hức, dạ. Dĩ nhiên rồi ạ. Đúng rồi, trước khi báo cáo cho chú Tiên Tri, em cũng đang cần người thử nghiệm cuối cùng. Vậy em dạy cho anh, kiêm luôn việc đó được không ạ?"

"Làm người thử nghiệm thần chú à? Được thôi, tôi làm."

Được dễ dàng cho phép, tôi đã được dạy ma thuật phì nhiêu cải tiến trong lúc Lam Phù Thủy đang nấu bữa tối trong bếp.

Tôi đã nghĩ đây là một ma thuật quan trọng cấp quốc gia nên có thể không được dạy, nhưng nghĩ lại thì đằng nào nó cũng sẽ được phổ biến rộng rãi khắp Nhật Bản thôi.

Tôi học trước một chút chắc cũng không sao.

"Ừm. Vậy thì, anh chỉ muốn học thuộc thần chú thôi ạ? Hay anh có muốn biết về cấu trúc của nó không?"

"Tôi có hứng thú với cấu trúc."

Bài giảng lần trước tôi chỉ mới học qua những kiến thức cơ bản.

Ma thuật phì nhiêu: phép vịnh xướng đường vòng, có thể nói là đỉnh cao của nghiên cứu ma pháp ngữ, đã được hình thành như thế nào? Với một người mới học, tôi rất tò mò về câu chuyện nghiên cứu tiên tiến này.

"Vậy thì em xin phép được trình bày. Anh Oori cứ yên tâm, với kiến thức hiện tại của anh sẽ không có gì khó hiểu đâu ạ.

Đầu tiên, ma thuật phì nhiêu là ma thuật của Hoa Phù Thủy, người quản lý khu vực từ quận Arakawa đến quận Taito của Tokyo. Ngài Tiên Tri đã trả một cái giá để học được nó, và em lại được ngài ấy dạy lại.

Nguyên văn của câu thần chú là 'Mùa của tinh thể xoay vần (Grista Hearsy). Xin Kẻ Săn Mồi Cõi U Minh ban ân huệ (Honyarara Wewent)', câu thần chú đó con người không thể phát âm được."

"Phần 'honyarara' là phần không phát âm được à?"

"Dạ đúng. Trong rừng, anh đã bao giờ nghe tiếng cây cối xào xạc trong gió chưa ạ? Âm thanh nó giống như vậy đó."

Tôi thử phát ra âm thanh như cô bé miêu tả, rồi bỏ cuộc ngay lập tức. Tuyệt đối không thể phát âm được.

"Ma thuật nào cũng có một từ gọi là 'từ gốc', có thể hiểu nôm na là thần chú cơ bản. Với chị Lam Phù Thủy thì đó là Đóng băng (Va-a-ra). Tất cả các câu thần chú của chị Lam Phù Thủy đều có chứa Đóng băng (Va-a-ra).

Khi sửa đổi một câu thần chú, từ gốc này không thể thay đổi. Nó là cố định. May mắn là, từ gốc của Hoa Phù Thủy là Xin ban ân huệ (Wewent), nên con người có thể phát âm được."

"Có cả từ gốc không phát âm được à? Tôi nghe nói thần chú càng cao cấp thì càng có nhiều âm không thể phát âm, theo lý thuyết đó thì từ gốc, tức là thần chú cơ bản, phải là thần chú cấp thấp nhất chứ."

"Một câu hỏi rất hay ạ."

Nghe câu hỏi của tôi, Giáo sư Oohinata làm một động tác như đang đẩy gọng kính không hề tồn tại, hào hứng trả lời.

"Có những trường hợp từ gốc vốn dĩ đã là một thần chú cao cấp, như 'Xin ban khải thị (Honyarara-kunakku)' của chú Tiên Tri. Những phù thủy hay pháp sư sử dụng hệ thống ma thuật có từ gốc cao cấp như vậy thường hay bị ma lực chảy ngược gây sát thương phản hồi, hoặc mất kiểm soát ma thuật gây ra thảm họa thứ cấp."

"Hê~! Đúng là tiên tri tương lai, dù là phép đơn giản nhất cũng nghe có vẻ cao cấp thật."

Nghe giải thích, tôi đã hiểu.

Chỉ cần nhìn thấy tương lai một giây trước thôi cũng đã đủ để trở nên bất khả chiến bại trong thể thao hay võ thuật. Dĩ nhiên là phải cao cấp rồi.

Vậy có nghĩa, ma thuật tiên tri dù có dùng mánh khóe ngôn ngữ học nào đi nữa cũng không thể để người thường sử dụng được, là thần chú dành riêng cho phù thủy và pháp sư. Chơi ăn gian quá.

"Trong nguyên văn 'Mùa của tinh thể xoay vần (Grista Hearsy). Xin Kẻ Săn Mồi Cõi U Minh ban ân huệ (Honyarara Wewent)', phần 'Mùa của tinh thể xoay vần' có thể phát âm được, và nó cũng là một vế câu riêng, nên không cần thay đổi. Từ gốc 'Xin ban ân huệ' cũng là cố định. Vì vậy, chỉ cần thay thế 'Kẻ Săn Mồi Cõi U Minh' bằng những âm mà con người có thể phát âm là được, nhưng đây mới là phần khó. Anh Oori, anh có biết Kẻ Săn Mồi Cõi U Minh là gì không?"

"Ể? Không biết."

Tôi trả lời ngay lập tức, Giáo sư Oohinata gật đầu vẻ đồng tình.

"Dạ đúng ạ. Em cũng không biết. Đó là một từ mà không ai trên thế giới này biết. Vì là 'kẻ săn mồi' nên em nghĩ chắc là một sinh vật nào đó, nhưng mà, ở Mỹ người ta hay đặt tên bão theo tên phụ nữ đúng không ạ? Chừng nào chúng ta còn chưa biết nền văn minh sử dụng ma pháp ngữ có văn hóa và giá trị quan như thế nào, thì việc xác định chính xác ý nghĩa của Kẻ Săn Mồi Cõi U Minh là không thể, chỉ có thể dự đoán.

Dựa trên những dự đoán, chúng em đã trích xuất những từ có thể dùng để thay thế từ 72 câu thần chú mà đội nghiên cứu thu thập được, kết hợp chúng một cách khéo léo, và đã tạo ra được 15 câu thần chú đường vòng, được tái cấu trúc chỉ bằng những từ không chứa âm không thể phát âm."

"Và cô đã dùng Aleister để thử nghiệm 15 câu đó à."

"Dạ đúng. Trong 15 câu thần chú thử nghiệm, câu duy nhất được xác nhận có hiệu quả tương tự nguyên văn là câu này:

'Mùa của tinh thể xoay vần (Grista Hearsy). Hỡi người (Zei), thế giới phản chiếu (Optrae) trong đôi mắt ấy (Dadanida) khác với thế giới (O-o-putorae) của những kẻ không phải (Kapaja) là kẻ bị ăn thịt (Hiti-hiti), xin ban ân huệ (Wewent)'."

"Dài vãii!!"

"Vì là thần chú đường vòng mà ạ."

Haiz, bảo sao nghiên cứu lại khó khăn.

Cứ như bị cấm dùng chữ katakana, chỉ được dùng từ vựng mà trẻ con mẫu giáo cũng biết, để nói chuyện kinh doanh vậy. Làm được một câu thần chú đường vòng như vậy cũng tài thật. Dài dòng là phải.

"Phải học thuộc cả đoạn văn dài thế này à. Oái."

"Nếu hiểu được cấu trúc câu thì sẽ dễ nhớ hơn một chút ạ. Anh Oori chắc sẽ học thuộc nhanh thôi.

Vậy thì! Chúng ta hãy bắt đầu luyện phát âm nhé. Vì nó dài nên sẽ chia ra từng đoạn nhỏ. Nào, hãy lặp lại theo em, và đừng quên âm an toàn nhé. Mùa của tinh thể xoay vần (Grista Hearsy)."

"Grista Hear-juy."

"Ồ! Grista thì tốt rồi ạ. Nửa đầu thì ổn! Tuyệt vời. Nửa đầu hoàn hảo, nhưng nửa sau thì hơi tiếc. Âm cuối cùng không phải là 'juy', mà là 'zy'. Anh biết chữ Z trong bảng chữ cái tiếng Anh đọc là 'zi' đúng không ạ? Dựa trên âm đó, vừa mở miệng vừa đưa lưỡi, như thế này..."

Sau đó, tôi đã được một cô bé lớp 6 hướng dẫn phát âm, bị thọc ngón tay vào miệng để giữ lưỡi, và đã miệt mài đến tận nửa đêm mới thuộc được ma thuật phì nhiêu đường vòng. Tôi cũng đã ghi chép cẩn thận những lưu ý về phát âm vào giấy để không quên.

Trong lúc chúng tôi học, Lam Phù Thủy không chỉ làm bữa tối mà còn lặng lẽ làm cả bữa ăn khuya. Đúng là một người phụ nữ (tốt tính) có khác. May quá.

Mà chắc hơn phân nửa là cô ấy làm để chăm bẵm Giáo sư Oohinata chứ không phải vì tôi. Cà ri là vị ngọt mà.

Khi tôi được Giáo sư Oohinata cho qua bài, trời đã khuya.

Giáo sư Oohinata còn hồn nhiên nói "Cho em mượn ghế sofa hay gì đó được không ạ?", định tự nhiên ở lại, nhưng dĩ nhiên là tôi đã đẩy cho Lam Phù Thủy.

Đừng có đùa. Có Lam Phù Thủy hộ tống thì dù là đường đêm hay chiến trường cũng chẳng có gì nguy hiểm. Kính mời cô về cho.

Tuy có vẻ hơi bất mãn, nhưng Giáo sư Oohinata vẫn ngoan ngoãn để Lam Phù Thủy dắt tay ra cửa. Trước khi ra ngoài, cô bé quay lại, ngượng ngùng nói.

"À, lần sau em đến chơi nữa được không ạ...?"

"Không được."

"Oori, tên khốn này!"

"A, không sao đâu ạ, không sao đâu ạ! Chắc là do cách nói, cách nói thôi, phải không ạ?

Ừm, em muốn chúng ta tiếp tục trao đổi kỹ thuật. Lần này, nhờ kiến thức của em mà anh đã tạo ra được Trượng Phép Kiểu Dáng Fractal Khối Mười Hai Mặt Đều, đúng không ạ? Em thì nhờ cây Aleister này mà đã hoàn thành được ma thuật phì nhiêu đường vòng, và cũng đã trở lại... 90% thành người. Có thể nói nhờ trao đổi kỹ thuật mà chúng ta đã có được một cuộc cách mạng công nghệ. Em nghĩ nếu chúng ta định kỳ gặp gỡ, nói chuyện và trao đổi kỹ thuật, sẽ là một sự kích thích tốt cho cả hai. Anh thấy sao ạ?"

"Không muốn. Không muốn gặp lại lần nào nữa."

Dù cô bé đã dùng lý lẽ để thuyết phục về lợi ích của việc gặp gỡ trong tương lai, tôi vẫn kiên quyết từ chối.

Nếu là dạng chồn ermine thì tôi hoan nghênh, nhưng dạng tai thú thì xin kiếu.

Giáo sư Oohinata tuy còn nhỏ nhưng là một người tốt. Nói chuyện cũng thú vị.

Nhưng tính cách quá năng động và cởi mở của cô bé làm bản năng của tôi từ chối. Dù có che mặt bằng mặt nạ như Lam Phù Thủy, chắc cơ thể tôi cũng không chấp nhận nổi.

Thấy tôi không nể nang từ chối một đứa trẻ, sát khí của Lam Phù Thủy bùng lên, nhưng trước khi bị đóng băng, tôi đã vội vàng đưa ra một phương án thỏa hiệp.

"Gặp mặt thì tuyệt đối không, nhưng trao đổi qua văn bản thì siêu hoan nghênh. Chúng ta viết thư cho nhau đi."

"Ể. Viết thư... ạ?"

"Đúng. Không muốn gặp, nhưng vẫn muốn trao đổi kỹ thuật, và chuyện của giáo sư cũng thú vị."

"Ra vậy, vậy thì nhờ anh ạ. Chúng ta hãy viết thư cho nhau! Hay quá, tự nhiên em thấy háo hức quá. Về nhà em sẽ viết thư ngay ạ!"

Giáo sư Oohinata vui vẻ trước đề nghị ngại giao tiếp toàn phần của tôi, vừa vẫy tay vừa liên tục quay lại mỉm cười, rồi được Lam Phù Thủy hộ tống về.

Tiễn họ đi, tôi lau vệt mồ hôi lạnh. Phù, mệt thật.

Mới 12 tuổi đã vậy, lớn lên không biết sẽ thế nào.

Mai mốt cô bé có nói được tiếng chim hay tiếng cá chắc tôi cũng không ngạc nhiên.

Thôi thì cứ lặng lẽ dõi theo tương lai của Giáo sư Oohinata vậy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thank trans
Xem thêm