Make Heroine ga Ōsugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 04

Chương kết: Một bí mật thầm kín

4 Bình luận - Độ dài: 2,735 từ - Cập nhật:

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi kỉ nghì đông bắt đầu.

Không khí Giáng sinh đã tan biến khỏi các con phố từ lâu, nhường chỗ cho sự tấp nập và rộn ràng của phố phường đang chuẩn bị sang năm mới.

Vừa bước chân ra khỏi thang máy, ánh nắng chói chang chiếu qua khung cửa sổ rộng lớn kia đã làm tôi phải nheo mắt lại vì chói. Hiện tại thì tôi đang ở tầng thượng khu phía Đông của tòa thị chính Toyohashi, nơi được thiết kế như một đài quan sát từ trên cao, cho phép tất cả già trẻ gái trai có thể ra vào miễn phí.

Còn về lí do tại sao tôi lại ở đây…thì là vì Yanami đã hẹn tôi ra đây, chỉ hai ngày sau cái ngày Giáng sinh ác mộng kia.

Để tôi kể cho mà nghe…Địa điểm tổ chức tiệc Giáng sinh của lớp tôi cũng là ở chính cái quán karaoke đợt trước đó luôn. Lúc tôi vừa đến nơi và run rẩy mở cửa phòng trong sự căng thẳng không kiềm chế được ấy– thì ngay lúc đó mọi người chỉ vừa mới hát xong bài nhạc trước đó thôi. Và thế là, cả hội ở đó quay qua nhìn thẳng vào tôi luôn. Tí nữa thì tôi đã đóng rầm cửa lại rồi, nhưng lại bị ánh mắt của Yanami bắt được nên là đành thôi ấy chứ…

“Thực là địa ngục trần gian mà…”

Quên đám thường dân ở lớp tôi đi, vì tụi nó đã bị lu mờ bởi sự hăng hái từ đám hướng ngoại của lớp tôi và cả đám hướng ngoại từ những lớp khác nữa cơ…dù tôi không hiểu sao tụi kia lại ở đó nữa. Tôi chỉ đơn giản là siêu lạc quẻ ở đó thôi…

Tất cả những gì tôi còn nhớ về buổi hôm đó là việc tôi ngồi đếm bong bóng trong cốc cola chờ đến lúc kết thúc, còn Yanami thì ngồi cạnh tôi và liên tục tọng khoai tây chiên vào miệng với vẻ mặt vô cảm đến rợn người luôn.

…Còn những chuyện khác ấy hả? Tôi quên rồi, chả nhớ gì đâu.

…Dù đã kéo tôi xuống nước cùng trong ngày Giáng sinh siêu khủng khiếp kia rồi, nhưng sao hôm nay Yanami vẫn hẹn tôi ra ngoài vậy nhỉ?

Dựa trên tấm áp phích về hội chứng chuyển hóa [note80599], dán ở lối vào sảnh chính ở đây, tôi đoán là chuyện mà Yanami muốn hẹn tôi ra để nói có lẽ sẽ liên quan đến nó. Vì mấy bận gần đây nhỏ trông cũng “mũm mĩm” [note80600]

hơn một tí rồi ấy chứ…

Nghĩ vẩn nghĩ vơ, tôi bước đến bên cửa kính của đài quan sát lúc nào không hay. Tấm kính to lớn của đài quan sát cho phép tôi được thấy toàn cảnh của bầu trời nắng ráo ngoài kia. Phía dưới đường, một cô gái trẻ mặc trên mình một chiếc áo khoác, đang nhún nhảy bước đi như thể đang múa theo một điệu nhạc nào đó vậy. Dù tôi không thể nghe thấy gì từ khoảng cách này, song tôi có thể đoán được là cô nàng có lẽ đang ngân nga một giai điệu nào đó.

…Dễ thương thật đấy.

Nhưng rồi tôi ngay lập tức hối hận vì đã nghĩ như vậy khi cô nàng di chuyển lên đây và xoay người nhìn về phía tôi. Đó, không nghi ngờ gì, là Yanami.

…Tôi đã mất cảnh giác chỉ vì cái áo khoác của nhỏ hiện giờ khác cái mà nhỏ đã mặc hôm đi karaoke kia…nên là lời khen vừa rồi coi như chưa từng tồn tại nhé. 

Tôi lên tiếng sau khi tự thuyết phục bản thân như vậy.

“Cảm ơn vì đã đến nha Yanami-san.”

“Nukumizu-kun đó à…tớ mới phải cảm ơn cậu vì đã chịu đến đây chứ.”

Dứt lời, Yanami xoay người lại. Trên gương mặt nhỏ hiện giờ lại là một nụ cười yếu ớt đến không ngờ. Sao trông nhỏ như kiểu bị ốm vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế? Bộ gan nhỏ có vấn đề à?

“...Yanami-san, sao tớ thấy cậu như kiểu đang bị ốm vậy?”

“Nukumizu-kun à, tớ chỉ là vẫn chưa hoàn toàn gượng dậy được sau khi dính chấn thương ở tiệc Giáng sinh hôm trước thôi ấy…”

Yanami buông thõng đôi vai của mình xuống.

“Ể, nhưng không phải cậu vừa–”

“Cậu không hiểu đâu…Hôm qua tớ không tài nào ngủ sâu nổi, thậm chí còn lệch đầu khỏi gối nữa cơ. Hậu quả là giờ cổ tớ đau kinh đi được, dù chỉ nằm chơi thôi cũng đau được ấy.”

Yanami ấn lòng bàn tay vào cổ, tạo ra mấy tiếng “rắc rắc” đáng quan ngại.

…Trả lại tôi lời khen trong vô thức của tôi ban nãy đi trời ơi.

Mà nghĩ lại thì, cũng mà khó trách nhỏ thật…dù gì bữa tiệc Giáng sinh hôm đó thực sự là một cơn ác mộng mà. May mà tôi đã ghi đè kí ức tối hôm đó bằng việc thức nguyên đêm để xem <Phim tài liệu về năm Onii-sama 15 tuổi> cùng Kaju. Nhờ đó mà tôi có thể “suýt soát” thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đó.

“Hồi nãy lúc mới đến, tớ cũng có thấy Yanami-san thở dài thườn thượt ấy…Có chuyện gì không tốt đã xảy ra à? Bộ Himemiya-san và Hakamada mời cậu đi dự đám cưới của họ hả?”

“Sao cứ thấy tớ là Nukumizu-kun lại thích xát muối vào tim của tớ vậy…? 

…Càng đi sớm thì càng đỡ khổ thôi, Yanami à.

Yanami cau mày và rụt vai lại.

“Với cả, chuyện đó không thể nào xảy ra được đâu. Hai người họ vẫn vậy mà…dù có hơi ích kỉ một tí, nhưng tớ cũng quen rồi.”

“Vậy cậu cần việc gì mà lại hẹn tớ ra đây chứ? Cậu vẫn còn nhiều người bạn khác mà, đúng không?”

Nghe vậy, gương mặt Yanami lại lần nữa u ám đi thấy rõ. Nhỏ ngước mắt lên nhìn tôi và hỏi.

“...Nukumizu-kun đã chính thức hẹn hò với Shikiya-senpai gần đây, đúng không? Tớ đã tận mắt chứng kiến cảnh cậu tán tỉnh hai thành viên của hội học sinh, trong đó có cả Basori-san, ở nhà thể chất sau buổi lễ bế giảng hôm trước đấy nhé?”

Tớ đâu có tán tỉnh gì đâu trời…nếu cái đó mà cũng được coi là tán tỉnh, chắc tớ sẽ độc thân đến hết đời mất thôi.

“Cậu biết lí do mà tớ lại nói chuyện với hai người họ mà, đúng không Yanami-san?”

“Nhưng đâu phải ai cũng biết đâu. Chỉ vì cái vụ hôm đó mà giờ mọi người đang lan truyền tin đồn không hay về tớ đó, Nukumizu-kun à.”

…Ủa? Vụ của tôi và hội học sinh thì liên quan gì đến Yanami vậy ta…?

“...Họ đồn gì vậy?”

Yanami khẽ lắc đầu, rồi gằn từng chữ một như thể đang cáu lắm vậy.

“Họ đồn là có vẻ tớ đã bị cậu từ chối đó, Nukumizu-kun à. Là “cậu” từ chối, chứ không phải tớ đâu…”

…Hở? Mình từ chối Yanami ấy hả?

Nghe xong, tôi hoàn toàn cạn lời. Còn Yanami thì cau mày nhìn tôi đầy khó chịu.

“Cậu không nghĩ lời đồn này bị ngược đời quá sao? Đáng nhẽ ra “tớ” phải là người từ chối cậu chứ?”

“Tớ chưa từng bị từ chối bởi ai hết nhé. Với cả, cậu đừng quá nhiệt tình trong việc phủ nhận mấy cái tin đồn đó nha.”

Bỏ ngoài tai lời đáp lại đầy hợp lí kia, Yanami áp sát tôi và chất vấn.

“Mấy lời đồn vớ vẩn này xuất hiện cũng chỉ vì Nukumizu-kun đã đùa giỡn với người của hội học sinh dạo gần đây đấy nhé? Cậu có biết là tớ đã cảm thấy tuyệt vọng đến như thế nào chỉ vì cái “sự cố” ở phòng thể chất đó của cậu không hả?” 

…Tôi nghĩ là cảm giác của tôi bây giờ cũng chẳng kém cạnh Yanami lúc đấy đâu, khi mà giờ nhỏ đã đẩy tôi đến sát cái cửa kính của đài quan sát kia luôn rồi. Dường như không có ý định buông tha cho tôi trong một sớm một chiều, Yanami đưa tay lên với ý định chọc vào mặt tôi.

“...Tỏ tình với tớ đi, Nukumizu-kun.”

“Hả?”

Tôi đã bị Yanami ép sát vào cửa kính kia trong tư thế kabedon, với gương mặt của nhỏ dí sát vào mặt tôi.

“Rồi sau đó tớ sẽ từ chối cậu! Mọi tin đồn sai sự thật đều sẽ bị thổi bay nếu hai ta làm vậy, cậu thấy đúng không?”

…Tớ thì nghĩ là không đâu, Yanami-san à.

“Cậu cứ bình tĩnh đi đã, Yanami-san à. Cậu nên biết là tớ thực sự không có làm bất cứ việc gì bất thường với người của hội học sinh đâu ấy. Với cả nhé, nếu cậu cứ cư xử như bình thường và tỏ ra là mình không quan tâm đến nó, thì đống tin đồn thất thiệt kia sẽ nhanh chóng biến mất thôi.”

“Vậy còn tất cả những gì tớ đã phải chịu đựng vì nó thì sao? Nukumizu-kun không thể ân cần hơn với tớ dù chỉ một chút thôi à?

…Thế sao cậu không làm vậy với tớ trước đi?

Tuy nghĩ vậy, song tôi vẫn lấy một bịch đồ ăn vặt ra từ túi mình để an ủi Yanami.

“Hạ hỏa đi nào Yanami-san. Cậu thấy gì đây không? Mini yokan[note80601] từ Sugimotoya đó nha! Cậu thích nó mà đúng không?”

“...Nhưng cái này là vị matcha mà.”

Chết dở rồi…hình như nhỏ không thích vị này…

…Nhưng dù miệng thì nói vậy, Yanami vẫn nhận lấy nó, xé bao bì và cắn một miếng.

“Nói chứ tớ nghĩ vị matcha cũng ngon mà. Nếu có dịp khác thì cậu mang Toraya yokan[note80602] đi nha.”

Hình như cơ thể Yanami được tăng cường năng lượng với lượng đường tăng thêm từ đống thạch tôi cho nhỏ hay sao ý nhể? Vì giờ trông nhỏ vui vẻ hơn hẳn khi nãy luôn ấy…

Nhận thấy Yanami có vẻ đã bình tĩnh hơn hẳn rồi, tôi vội thay đổi chủ đề.

“Cậu đến đây để kiểm tra sức khỏe đúng không? Bàn tiếp tân ở đằng kia kìa, ra đó đi.”

“Hở? Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ đến đây vì cái này cơ–”

Vừa nói, Yanami vừa lấy hai cái vé từ túi của nhỏ. Nếu tôi không nhìn nhầm thì đó là hai cái vé ăn trưa miễn phí mà nhỏ đã lấy được từ Tsukinoki-senpai mấy hôm trước. Địa chỉ ghi trên nó là tầng 13 của tòa thị chính thành phố– hay nói cách khác, là vị trí của tụi tôi hiện tại.

“Hôm trước là sinh nhật cậu đúng không Nukumizu-kun? Tớ hẹn cậu ra là vì muốn đãi cậu một bữa ăn nhân dịp đó đó.”

…Không phải mấy cái vé này là phần thưởng cho việc lấy được cuốn doujin về sao?

Trong lúc tôi đang cảm thấy hơi bất mãn vì món quà có phần hời hợt kia, Yanami đột nhiên lại lấy ra thêm một cái hộp dài và mỏng.

“Còn đây là bất ngờ mà tớ dành cho cậu nha!”

…”Bất ngờ” ấy hả? Tôi đưa tay nhận lấy và mở hộp quà đó ra. Bên trong nó, một chiếc bút bi màu xanh được đặt gọn gàng ở đó.

“Cậu định tặng tớ cái này thật à? Trông có vẻ đắt phết đó nha…”

Yanami nghịch nghịch mấy lọn tóc ở ngọn và lảng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ lúng túng không cách nào che giấu.

“Nukumizu-kun nè, nếu tớ không nhầm thì cây bút bi mà cậu đang dùng đã cũ lắm rồi đúng không? Hơn nữa, lí do mà tớ chọn cây bút này là vì cậu có thể khắc tên mình lên đó đấy…cơ mà đó cũng là nguyên nhân tại sao tớ lại không đưa nó cho cậu vào ngày sinh nhật mà lại phải để đến hôm nay.”

…Tôi hiểu ý nhỏ rồi, cơ mà…tôi vẫn nghĩ là cái bút của mình còn ổn chán luôn ấy, chứ đã cũ lắm đâu nhỉ?

Yanami ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.

“...Cậu không thích sao?”

“Đâu có, cây bút này đẹp phết mà. Tớ chỉ là đang quan sát nó một tí thôi. Tên tớ được khắc ở trên đây đúng không?”

Tôi lấy cái bút ra khỏi hộp đựng. Không chỉ tôi, có lẽ đây cũng là lần đầu Yanami được tận mắt thấy thành phẩm mà nhỏ đã chọn. Sau đó, tôi cẩn thận quan sát cây bút ở trong lòng bàn tay mình. Có vẻ như có một vài chữ cái Tiếng Anh ở phần đầu của bút nhỉ–

Và rồi, những gì đập vào mắt tôi là dòng chữ “Anna Yanami” màu vàng được chạm khắc tinh xảo ở đó…Ủa? Sao tên của Yanami lại được khắc ở đây vậy?

“Hở!? Chết dở, tớ lấy nhầm rồi!”

Yanami vội giật lấy cây bút bi từ tay tôi.

“Ớ? Chờ đã nào Yanami–san –”

“Tớ xin lỗi! Coi như chưa có gì xảy ra đi ha? Tớ sẽ về xem lại và tặng cậu một cái mới vào lúc khác nha, Nukumizu-kun?”

“Nếu để cậu phải mua một cái mới dù đã có một cái sẵn đây rồi thì tớ thấy không ổn tí nào đâu. Thôi thì ta có thể chỉ cần dùng sơn móng tay để giấu đi cái tên vô dụng kia là được mà.”

“...Sao cơ? “Vô dụng” á?”

…Sao tự nhiên sửng cồ lên vậy mẹ trẻ?

“Thôi để tớ sửa lại tên rồi đưa lại cho cậu sau nhé, Nukumizu-kun! Còn giờ thì đến giờ ăn rồi, nên nếu tụi mình không nhanh chân lên thì sẽ không còn gì để ăn mất!”

Yanami đẩy tôi về hướng của nhà hàng ghi trong tấm vé kia.

Hây dà…cuối cùng thì tôi vẫn không được nhận cây bút kia. Liệu có phải Yanami đã đưa tôi cái mà nhỏ mua cho chính bản thân không nhỉ…? Không, không thể nào. Ngay từ đầu thì làm sao mà nhỏ lại có thể chọn một cây bút bi giống tôi được cơ chứ? Tóm lại là, Yanami vẫn ngố như thường lệ thôi, nên là không việc gì tôi phải thắc mắc về điều đó cả.

Tôi thở dài thườn thượt. Rồi khi tôi nhìn về phía Yanami, tôi lại bắt gặp ánh nhìn gay gắt của nhỏ hướng đến cổ tôi.

“...Sao thế?”

“Tớ không nhớ là cậu có đeo cái khăn này ở trường bao giờ luôn ấy, Nukumizu-kun à…hay là cậu đeo từ đợt lễ bế giảng nhể?”

Yanami nghiêng đầu, vẻ mặt nhỏ đầy suy tư. Còn tôi…tôi vô thức đáp lại nhỏ với giọng điệu thản nhiên.

“Tớ đã đeo từ hồi mà giời bắt đầu trở lạnh rồi cơ…chỉ là tớ không đeo nó đi học bao giờ thôi, Yanami-san à.”

Nghe vậy, Yanami gật đầu với vẻ không thực sự để tâm tới những gì tôi vừa nói cho lắm, rồi bước qua cánh cửa tự động của nhà hàng kia. Tôi cũng vội theo chân nhỏ, tâm trí vẫn còn sốc vì những gì mà tôi vừa nói.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

–Tôi vừa nói dối Yanami.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                       

Dù đó chỉ là một lời nói dối tầm thường và vụn vặt. Không có lí do gì để tôi phải giấu như vậy, cũng như không gì sẽ thay đổi kể cả khi tôi tiết lộ điều đó ra.

Tôi chỉ là...muốn làm điều đó thôi, không hơn không kém.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

Rồi tôi khựng người lại, bối rối khi Yanami đột nhiên quay người lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ể? Sao vậy Yanami-san…?”

Yanami không trả lời. Thay vào đó, khóe môi nhỏ lại khẽ nhếch lên như cười như không. Rồi nhỏ đưa tay ra, cầm lấy khăn quàng cổ của tôi và giật mạnh về phía nhỏ.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

“Tớ không cho phép cậu “đi trước” tớ đâu đấy, Nukumizu-kun à.”

Ghi chú

[Lên trên]
Hội chứng chuyển hóa được định nghĩa là một nhóm các chứng bệnh - cao huyết áp, tăng đường - máu, dư thừa mỡ trung tâm hay bất thường về cholesterol - xảy ra đồng thời, làm tăng nguy cơ các bệnh tim-mạch và các vấn đề khác về sức khỏe như đột quỵ, đái tháo đường…
Hội chứng chuyển hóa được định nghĩa là một nhóm các chứng bệnh - cao huyết áp, tăng đường - máu, dư thừa mỡ trung tâm hay bất thường về cholesterol - xảy ra đồng thời, làm tăng nguy cơ các bệnh tim-mạch và các vấn đề khác về sức khỏe như đột quỵ, đái tháo đường…
[Lên trên]
chubby <(")
chubby <(")
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ơ. Thế là sao nhỉ... Bút đôi à :))
Ko cho đi trc là ko cho có crush trc à :))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
=)))"đừng có mà có người yêu trc tớ nhé", kiểu v
Xem thêm