Make Heroine ga Ōsugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 04

Chương 04: Khúc mở màn của tuổi 16

0 Bình luận - Độ dài: 10,960 từ - Cập nhật:

Sáng ngày 25 tháng 12.

Ánh nắng nhẹ cùng với không khí se lạnh của sáng sớm khẽ lùa vào phòng tôi qua khe hở của rèm cửa. Mơ màng cảm thấy cái lạnh từ cơn gió đông sáng sớm, tôi quấn chặt chăn hơn một tí.

Hôm nay là sinh nhật tôi, là Giáng sinh, và cũng là ngày diễn ra lễ bế giảng. Thật là một ngày bận rộn làm sao…

Chuông báo thức vẫn chưa kêu…nhưng khi tôi vẫn đang cố tận hưởng hơi ấm từ chăn mình thêm một lúc nữ–

“Chúc mừng Giáng sinh onii-sama! Và cũng chúc mừng sinh nhật anh ạ!”

–thì âm thanh từ lời chúc của Kaju cùng chiếc pháo giấy kéo dây vang vọng khắp phòng tôi và đánh thức tôi khỏi cơn mơ màng của mình.

11eabe29-17f3-4b26-8ffb-0781c848bcc1.jpg

…Vậy ra đây là kế hoạch năm nay của Kaju sao. 

Tôi dụi mắt và ngồi dậy.

“...Chào buổi sáng Kaju. Em phấn khởi quá nhỉ?”

“Tất nhiên rồi onii-sama, hôm nay là ngày đáng để ăn mừng như vậy mà! Onii-sama cũng dậy đi ạ!”

Kaju xoay một vòng với bộ váy đỏ rực của em ấy.

“Ể…sao em lại mặc như vậy thế Kaju?”

“Em đang hóa trang làm Ông già Noel vì nay là Giáng sinh đó ạ! Onii-sama thấy sao ạ?”

Kaju đang mặc một chiếc váy dài Giáng sinh…thậm chí còn có một cái băng đô cài tóc sừng tuần lộc trên đầu em ấy nữa chứ.

“Em dễ thương lắm. Nhưng Kaju à…không phải Giáng sinh bị cấm ở nhà mình sao?”

“Quả thật là vậy ạ…nhưng tất cả là vì Kaju năm nào cũng bối rối ấy ạ.”

Kaju đến gần tôi và quỳ gối lên giường.

“Dù cho Giáng sinh hôm nay là sinh nhật của onii-sama, nhưng mọi người lại chỉ yêu thích ngày hôm nay vì mấy cái lí do không đâu thôi ấy. Kaju năm nào cũng đã phải cố gắng chống lại một thế giới như vậy đó anh…hay nói cách khác, đây là trận chiến giữa onii-sama và Giáng sinh ạ.”

…Sao đối thủ của anh nghe kinh khủng vậy Kaju ơi?

“Nhưng mà nhé…giờ Kaju đã nhận ra là, biết đâu tất cả mọi người trên thế giới cũng đều đang ăn mừng sinh nhật onii-sama thôi thì sao? Biết đâu là tất cả những ánh đèn trang trí ngoài kia, không phải chỉ để mừng Giáng sinh– mà còn là mừng cho tuổi mới của onii-sama thì sao…? Em đã suy ngẫm như vậy cả đêm…và rồi em quyết định rằng mình sẽ làm hòa với “Giáng sinh” đó onii-sama!”

“Thế thì tốt rồi…anh nghĩ là em nên đi ngủ luôn đi ha–”

…Gượm đã. Nếu như Kaju mới làm hòa với Giáng sinh vào sáng nay thì–

“...À mà, em đã chuẩn bị bộ váy này từ khi nào vậy Kaju?”

“Em không biết sao cái này lại có ở trong tủ đồ của mẹ mình ấy–”

“Được rồi, anh hiểu rồi…anh sẽ giả vờ mình chưa từng nghe thấy điều đó nha.”

Quá đủ thông tin cho một buổi sáng rồi…

“Vì kỳ nghỉ đông của Kaju sẽ bắt đầu từ hôm nay, nên là Kaju có thể dành hết sức để chuẩn bị một bữa tối thật hoành tráng nha…Món chính dự kiến là gà Mikawa nướng nguyên con đó ạ. Onii-sama có thể mong chờ nha.”

“Ồ, anh rất hóng đó nha.”

“Dạ vâng! Với cả, hôm nay cũng có thể coi như dấu mốc cho một khởi đầu mới của onii-sama đó ạ! Dù có hơi bất ngờ một chút…nhưng Kaju vẫn sẽ cố hết sức mình để hỗ trợ onii-sama nha!”

“Khởi đầu mới ấy hả…? Hôm nay đúng là sinh nhật anh thật, nhưng hình như em đang làm quá nó lên rồi hay sao ý?”

Kaju chắp tay trước ngực với vẻ suy tư.

‘Kaju rất ngạc nhiên vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua đó onii-sama…nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Kaju nhất định vẫn sẽ ủng hộ hết mình lựa chọn của onii-sama ạ!”

…Em đang nói về chuyện gì vậy Kaju ơi? 

Tôi chỉ về nhà, tắm rửa và lên giường đi ngủ như thường lệ vào tối hôm qua thôi mà…

“Hôm qua Kaju đã theo dõi anh à?”

Tôi nói câu đó với giọng nửa đùa nửa thật…thế mà Kaju lại gật đầu.

“Vâng ạ…vì em khá là hiếu kì không biết onii-sama đã mời ai đi chơi ấy ạ.”

“Hở…? Em thấy hết rồi à!?”

“Chị đó cũng học cao trung Tsuwabuki, đúng không ạ? Em đã thấy chị ấy một lần trong chuyến đi hồi hè đó ạ!”

Lúc đó là mình đang đi chơi hè với Câu lạc bộ Văn học thì phải…

Nếu tôi không nhầm thì Kaju cũng đang tham gia trại hè giao lưu giữa các hội học sinh tỉnh Toyohashi vào cùng ngày tôi đi chơi. Dù là chả có gì xảy ra giữa Shikiya-san và tôi đâu, nhưng để người nhà mình thấy được cảnh tối qua thì cũng ngại thật ấy chứ…

“Anh nghĩ là em đã hiểu nhầm gì đó rồi Kaju à. Anh đâu có hẹn hò với chị ấy đâu mà–”

“Em biết mà! Chị ấy là một ứng cử viên cho vị trí bạn gái của onii-sama, đúng không ạ?”

Kaju áp sát tôi với một nụ cười tươi trên gương mặt, cùng đôi má đỏ bừng lên vì phấn khích.

“Có lẽ sẽ còn nhiều thử thách phía trước…nhưng dù có là gì đi chăng nữa thì Kaju nhất định sẽ luôn ở bên onii-sama mà!”

“Đó chỉ là một senpai anh quen ở trường thôi Kaju à…chứ bọn anh không có kiểu quan hệ như em đang nghĩ đâu. Thôi nào, ra khỏi giường anh đi…”

“Hai người cứ phát triển tình cảm với nhau đi ạ! Kaju sẽ luôn âm thầm dõi theo hai người thôi ạ!”

…Rồi rồi, cảm ơn em nhiều nhé Kaju.

Kế đó, Kaju ngáp và lấy tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình.

“...Tối qua em chưa có ngủ đủ đúng không Kaju? Em đi ngủ đi nha, không phải chuẩn bị bữa tối nữa đâu–”

“Em cần phải nướng một cái bánh kem ba tầng ấy ạ, nên nếu không làm luôn bây giờ thì sẽ không kịp mất…với cả thịt gà cũng sẽ tươi hơn nếu nó được làm thịt vào sáng sớm đó onii-sama!”

…Em ấy định làm thịt một con gà ngay bây giờ ấy hả?

“Onii-chan chỉ cần một cái bánh đơn giản thôi! Một tầng là được rồi Kaju!”

“Nhưng…nhưng mà…liệu như vậy có ít quá không onii-sama? Em vẫn muốn làm thịt và nướng thêm cả một con gà nữa cơ…”

“Vậy thì cho anh thêm cơm nắm mặn, đậu phụ và một đĩa rau trộn là được rồi.”

Hôm nay mình sẽ chỉ ăn chay thôi vậy…

Nghe vậy, má Kaju phồng lên đầy giận dỗi.

“...Cho Kaju mượn tay đi onii-sama.”

Em ấy khẽ lẩm bẩm.

“Hả?”

“Em sẽ ngủ…nhưng chỉ khi onii-sama cho em gối tay thôi.”

Ngủ chung đã bị cấm ở trong nhà tôi kể từ khi Kaju bắt đầu học sơ trung, cơ mà…lần này thì chịu thật rồi. Tôi đành phải nằm xuống giường và dang tay ra.

“Anh sẽ chỉ ở đây cho đến khi Kaju thiếp đi thôi nha?”

“Vâng ạ!”

Kaju ngay lập tức nằm xuống bên cạnh tôi.

“Hehe…đã lâu lắm rồi Kaju mới được ngủ cùng onii-sama đó ạ.”

“Dù sao thì cũng đã hai năm kể từ khi em vào sơ trung mà, đúng chứ?”

“...Vâng.”

…Sao giọng em lại ngập ngừng vậy Kaju? Đừng bảo anh là em đã lẻn lên giường anh những lúc anh không để ý đó nha?

Nhưng trước khi tôi kịp hỏi thêm điều gì, Kaju đã thở đều đều và hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ rồi. Em ấy thiếp đi nhanh vậy âu cũng là điều hiển nhiên, vì hôm qua em ấy cũng đâu được ngủ đủ giấc đâu mà.

…Nhỡ báo thức của mình mà làm em ấy tỉnh giấc thì không ổn tí nào. Nghĩ bụng, tôi vươn bên tay còn lại của mình ra và tắt đồng hồ báo thức đi. 

…Và giờ tôi lại phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để không ngủ thiếp đi lần nữa, vì Kaju đang nằm trên tay tôi mà. Có lẽ tôi chỉ nên chợp mắt nghỉ ngơi một tí thôi…vì dù sao tôi cũng đã phải vật lộn cả đêm qua mới ngủ được mà. Cơ mà… sao cái chăn này ấm dữ vậy ta? 

…Liệu có phải do Kaju đang nằm cạnh tôi không nhỉ?

Mình được phép…ngủ thêm một chút nữa mà nhỉ…? Dù sao thì…mình cũng đã đặt…báo thức rồi mà…

…Sau cùng thì, tôi đã tự mình làm mất danh hiệu “học sinh chuyên cần của kì” chỉ vì lần đi muộn duy nhất ngay ngày cuối của học kì hai này.

*

Lễ bế giảng đã kết thúc một cách trọn vẹn.

Hiệu trưởng thì vẫn dài dòng như thường lệ. Lời khuyên của thầy ấy về những gì cần lưu ý trong kì nghỉ đông chắc phải dài gấp 5 lần Amanatsu-sensei mất…

Hội học sinh hiện đang hỗ trợ Câu lạc bộ Phát thanh trong việc tổ chức và vận hành buổi lễ. Kể cả bây giờ, họ vẫn đang phải làm việc không ngơi tay để hoàn tất mọi thứ.

…Tiara-san đang vừa phải kiểm tra dụng cụ, vừa phải để ý đến một Shikiya-san cứ lẽo đẽo bám theo…hay nói cách khác, Shikiya-san hiện đang không làm gì hết. Có lẽ đã có nhiều chuyện xảy ra giữa hai người họ…song, ít nhất tính đến hiện tại, những gì thực sự cần phải để tâm đến thì đều đã được xử lí ổn thỏa cả rồi.

Tôi ngơ ngác nhìn đám đông đang tụ tập ở phía cửa ra vào nhà thể chất, nơi mà các anh chị năm ba đang lục tục ra ngoài…và dường như còn lâu mọi người mới ra hết được.

Trong lúc tôi giữ một khoảng cách nhất định với các bạn cùng lớp, Yanami lại tiếp cận tôi.

“...Hiếm lắm mới thấy cậu đi muộn đó, Nukumizu-kun.”

“Tớ dậy rồi, nhưng lại ngủ quên ấy chứ…tớ đã cố đạp xe nhanh lắm rồi nhưng cuối cùng thì vẫn chả đến kịp được.”

“Ể…tớ tưởng mọi hôm cậu đến trường bằng tàu mà? Sao nay lại đi xe đạp vậy? Mà nếu đi xe đạp nhanh hơn thì sao bình thường cậu không đi?”

“Đạp xe đuối bỏ xừ. Kiểu, hè thì nóng, còn đông thì lạnh kinh đi được…”

Nhỏ “hừm hừm” mấy lần…trước khi khẽ hỏi tiếp.

“Nhân tiện thì…chuyện gì đã xảy ra hôm qua vậy, Nukumizu-kun?”

“Tớ nhắn cho cậu trên Line rồi mà? Tớ nghĩ là mọi chuyện có vẻ xong xuôi rồi đấy.”

“Gượm đã nào…cậu nói vậy thì có hơi mơ hồ quá rồi không? “Mọi chuyện đã xong xuôi” ấy hả? Nếu chuyện này thực sự suôn sẻ đến thế thì tớ đã không phải vất vả giảm cân đến vậy rồi…”

…Nhỏ đang nói tầm bậy tầm bạ gì vậy trời?

“Tớ cũng không biết chính xác chi tiết diễn biến đâu ấy. Shikiya-san trông không có vẻ gì là sẽ kể thêm cả, nên tớ cũng không dám hỏi sâu hơn.”

…Chẳng hiểu sao Yanami lại đột nhiên cau mày liếc nhìn tôi sau khi nghe câu đó.

“...Gượm đã, không phải hôm qua cậu chỉ giả vờ mời Shikiya-senpai ra để hai người họ gặp nhau thôi à? Đừng nói là sau đó cậu còn đi hẹn hò với Shikiya-senpai nữa nhé?”

“Không phải hẹn hò đâu…tụi tớ chỉ cùng đi ăn ở một quán cà phê thôi.”

“Dành thời gian bên nhau trong đêm Giáng sinh ở một quán cà phê mà còn không phải hẹn hò ấy hả? Hờ hờ…Nukumizu-kun chắc hẳn  đã có một khoảng thời gian tuyệt vời trong lúc mà tớ còn phải đếm số pi nhể…”

Đếm số pi…vào đêm Giáng sinh ấy hả?

“...Cậu thích đếm số pi lắm hả?”

“Cậu nghĩ tớ muốn làm thế lắm à?”

…Vậy cậu đếm làm cái quái gì?

Nói xong, Yanami trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.

“Tớ đã phải mua một bảng ghi số pi với khoảng một triệu số phần thập phân để giết thời gian trong đêm Giáng sinh đó Nukumizu-kun à. Mọi muộn phiền của tớ đều tan biến hết khi mà tớ đếm được một nửa bảng đấy…nếu cậu muốn thì lần sau tớ có thể cho cậu mượn đó nha?”

Tớ đâu có nhiều phiền muộn đến vậy đâu, và nếu cậu muốn đưa tớ thì đưa luôn đi chứ.

…Đám đông hồi nãy đã gần như đi hết rồi. Yanami tiến một bước gần tôi hơn.

“...Nukumizu-kun, tớ muốn nói về cuộc hẹn sau giờ học sắp tới đây.”

“Ờm…cậu đang nói đến tiệc Giáng sinh với lớp đúng không?”

Yanami gật đầu.

“Tớ vẫn đang phân vân không biết nên đi hay không ấy…Hay là thế này đi– tớ sẽ thuyết phục Imouto-chan cho phép cậu đi dự tiệc cùng tớ nha?”

“Nhưng không có ai trong lớp mình sẽ để ý là tớ có mặt ở đấy đâu…và tớ cũng chả có ai để nói chuyện cùng hết cả.”

Nghe vậy, Yanami đá giày của tôi với vẻ bực mình thấy rõ.

“...Cậu vẫn còn có tớ mà.”

Nhỏ nói không sai…chỉ là không khí ở đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, và tôi có thể dễ dàng thấy được rằng mình sẽ lạc quẻ ở đó lắm cho coi. Với cả, không như nhỏ, tôi không muốn được mấy đứa cùng lớp đến bắt chuyện chỉ vì thương hại đâu…

Trong lúc tôi đang cố nghĩ ra một lí do để từ chối Yanami thì ánh mắt của tôi lại bắt gặp hình ảnh Shikiya-san đang chệnh choạng bê một thùng loa ở phía góc của nhà thể chất. Thấy chị ấy chịu làm việc rồi thì tôi cũng mừng…nhưng sao trông nguy hiểm dữ vậy? Chân chị ấy vướng vào dây loa, và chị ấy còn cứ đi lệch sang một bên nữa chứ…cứ đà này thì chị ấy sẽ đâm vào tường mất thôi.

Tôi không thể đứng nhìn nổi nữa. Sao Shikiya-san luôn làm cho mọi người phải lo lắng vậy trời?

“Sao thế, Nukumizu-kun?”

Tôi phớt lờ Yanami và nhanh chân đi tới chỗ của Shikiya-san. Ngay lúc đó, Shikiya-san bỗng nhiên dẫm vào dây loa và mất thăng bằng–

Thùng loa rơi xuống sàn một cái “rầm”, vang to đến mức làm mọi người trong phòng thể chất đều phải ngoảnh nhìn xem có chuyện gì vừa xảy ra. Đập vào mắt họ là cảnh…tôi đang ôm Shikiya-san trong lòng bằng cả hai tay.

“Chị có sao không ạ, Shikiya-senpai?”

Hàng mi dài của Shikiya-san chớp liên hồi, trông đầy vẻ ngỡ ngàng khi chị ấy nằm gọn trong vòng tay tôi.

“Chị ổn…nhưng còn thùng loa…”

“Ai thèm quan tâm đến nó làm gì–”

Tôi đột nhiên trấn tĩnh lại sau khi nhận ra tư thế của hai chị em tôi lúc này–trông chả khác gì mấy động tác đặc trưng trong dạ hội khiêu vũ hết ấy.

…Và phải đến gần trăm học sinh Tsuwabuki đang trực tiếp nhìn tụi tôi.

“C-Chị có thể tự đứng dậy không ạ, Shikiya-san!? Nếu có thì em buông tay đây nha!”

Tôi cố gắng tách hai người tụi tôi ra ngay lập tức…nhưng thay vì nghe theo tôi, Shikiya-san lại vòng tay lên ôm chặt cổ tôi lại.

“Shikiya-senpai!?”

“Sao em…lại ra đây?”

“Hở? À…vì em thấy Shikiya-senpai cứ chệnh choạng ấy…trông khá là nguy hiểm, nên là–”

“Em lúc nào…cũng để ý đến chị à?”

Tôi có thể ngửi thấy mùi hương từ lớp trang điểm của Shikiya-san ở khoảng cách này…

Ánh mắt trắng nhợt, đờ đẫn của Shikiya-san hướng về phía tôi…rồi chị hỏi.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

“Em có muốn…hẹn hò với chị không…?”

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

Lời thì thầm của Shikiya-san ngọt như mật, khẽ khàng như đang mơn trớn cổ tôi vậy.

…Sau một khoảng lặng ngắn, một làn sóng âm thanh reo hò đột ngột bùng nổ giữa các học sinh xung quanh tụi tôi. Đứng ở tâm điểm của những tiếng reo hò đó, tôi lặng lẽ ngẫm lại những gì Shikiya-san vừa nói…rồi tôi hốt hoảng lắc đầu.

“Dạ k-không ạ! Em không dám đồng ý đâu–ý em là, sẽ là quá tự phụ nếu em dám đồng ý đó ạ!”

“...Không sao?”

“V-Vâng!”

Tôi rít lên một tiếng chói tai. Nghe vậy, Shikiya-san khẽ lẩm bẩm–

“...Okay…chị hiểu rồi…”

–và rồi không nói gì nữa.

Mọi người đang nhìn tụi tôi từ xa và liên tục xì xào bàn tán. Cái bầu không khí này là sao vậy? Có phải mình đã làm sai ở đâu đó rồi không…?

Tôi bất động ở đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở sau lưng…đến khi Tiara-san lách qua đám đông và tiếp cận tụi tôi.

“Chờ đã, Shikiya-senpai! Hai người đang làm gì ở nơi công cộng vậy!?”

Nhỏ gượng kéo Shikiya-san ra khỏi vòng tay tôi. Được cứu rồi…

Sau đó, Tiara-san trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm.

“N-Nukumizu-san! Tôi biết ngay mà! Cứ thấy có con gái là cậu lại lao vào tán tỉnh luôn mà! Tôi thực sự thất vọng về cậu!”

“Không, không…tôi chỉ giúp chị ấy vì chị sắp ngã thôi mà…nói đỡ giúp em với Shikiya-senpai ơi…”

Shikiya-san khẽ gật…rồi nghiêng đầu về phía Tiara-san.

“Vậy giờ…là lượt…của Tiara-chan nha…”

“Dạ!? Em không có gì cần nói hết–”

…Hở? Vẫn còn nữa hả?

Tôi có hơi hoảng hốt rồi đấy…Còn Shikiya-san thì lại nâng cằm Tiara-san lên bằng ngón tay của mình và đề nghị.

“Chị có nên…nói hộ em…luôn không nhỉ…?”

“K-Không cần đâu ạ! N-Nukumizu-san này!”

Tiara-san đứng trước mặt tôi, mặt đỏ bừng lên như cà chua chín.

“Ừm? Cậu cần gì ở tôi sao?”

“Tôi muốn gặp cậu sau giờ học ngày hôm nay! Nhớ để trống lịch đấy nhé!”

“Ể? Ờm thì, okay thôi…”

“C-Cậu đừng có suy nghĩ lung tung đấy nhé!? Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau!”

Dứt lời, Tiara-san đẩy Shikiya-san đi và rời khỏi đó.

…Cái quái gì vừa xảy ra vậy?

Tôi không thể thoát khỏi đám đông này dễ dàng như thế, nên tôi đành phải nhấc thùng loa đang nằm chỏng chơ ở trên sàn kia nhằm phân tán sự chú ý của đám đông xung quanh.

…Làn da mát lạnh của Shikiya-san, cùng với hơi ấm từ cơ thể của chị ấy, vẫn còn đang vương vấn trên bàn tay tôi.

“Ừm…có ai biết thùng loa này nên được để ở đâu không ạ…?”

Giọng nói yếu ớt của tôi chìm nghỉm vào trong tiếng bàn tán xôn xao xung quanh. “Bắt cá hai tay”, “Mối quan hệ phức tạp”, “Tình tay ba”,... – những từ ngữ đầy bất ổn đó thoáng vang vọng trong tâm trí tôi khi lắng nghe lời bàn tán của mọi người.

…Mình nên làm gì bây giờ?

Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, cố kiếm cho mình một đồng minh. Rồi tôi mắt chạm mắt với Yanami…nhưng nhỏ lại quay ngoắt đi luôn.

Khi tôi còn đang khổ sở vì không biết phải làm sao, thì đúng lúc đó–Konuki-sensei xuất hiện trong bộ áo khoác trắng thường thấy để giải tán đám đông.

“Giờ sinh hoạt lớp sắp bắt đầu rồi đó, nên về lớp hết đi nào các em.”

Dứt lời, Konuki-sensei nhìn tôi và vẫy tay.

“Mang thùng loa đó ra đây và đi theo cô nào, Nukumizu-kun.”

“Dạ vâng ạ!”

Ơn trời, mình lại được cứu rồi. Tôi bỗng cảm thấy có lỗi vì đã từng không muốn cô ấy đến gần mình.

…Lúc tôi đang đặt thùng loa lên kệ đồ ở khu hậu trường, Konuki-sensei tiến đến gần tôi từ sau lưng.

“Cuộc sống em dạo này có vẻ vất vả phết nhỉ. Sao em không tâm sự với cô nếu em gặp rắc rối trong mối quan hệ nam-nữ của bản thân mình vậy?”

“Dạ không có rắc rối nào hết đâu cô…và cô đừng thì thầm bên tai em như vậy chứ ạ.”

Tôi rút lại lời vừa nãy– tôi thực sự vẫn không muốn Konuki-sensei đến gần mình một tí nào cả. Tốt nhất là cô nên cách hẳn 2 mét ra đi ạ…

“Quan điểm của cô khá là thoáng với mấy chuyện thế này đó, Nukumizu-kun à. Cô thậm chí còn biết một ứng dụng trả phí cho phép ta được ngụy trang tài khoản của mình thành 5 cái khác hẳn nhau đấy…Cô tự hỏi có nên giới thiệu nó cho em không nhỉ…?”

“...Em xong việc của mình rồi nên em đi đây ạ.”

Tôi phớt lờ Konuki-sensei và cố gắng chuồn đi–

“...Nukumizu-kun này.”

–thì Konuki-sensei lại gọi giật tôi lại với giọng điệu ủ rũ bất thường.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Cô cũng đã trải nghiệm không ít chuyện lúc còn bằng tuổi em mà…dĩ nhiên là cô đã đối diện với nó dưới góc nhìn của một người trẻ tuổi...”

Cô nở nụ cười dịu dàng.

“...nhưng bây giờ ấy, thi thoảng khi nghĩ lại, cô cũng chỉ ước là mình đã đối diện với nó bằng một thái độ chân thành hơn thôi.”

“Sensei…”

Konuki-sensei gật đầu như để trấn an tôi với vẻ mặt như thể cô đã thấu suốt mọi thứ.

“Đó là nguyên do tại sao mà, ta không thể chỉ dùng cơ thể mình đâu Nukumizu-kun à. Nếu em có thể cho nửa kia thấy được cả tâm hồn và linh hồn trần trụi của mình thì–”

“Vâng, nhưng mà trước hết em muốn nói là– tụi em chưa có bất cứ đụng chạm thân thể nào đâu ạ.”

Tôi ngắt lời Konuki-sensei.

“Ara, chưa ấy hả? Cô rất thành thạo trong mấy chuyện kiểu vậy đó nha…em có dự định gì về chuyện đó chưa?”

“Không có đâu ạ…nhưng em cảm ơn lòng tốt của cô ạ.”

Tôi gượng cười và đáp lại lời cô. Konuki-sensei chỉ đang lo lắng cho tôi theo cách riêng của cô thôi mà nhỉ…?

“Đừng lo lắng mà hãy cứ làm hết sức mình đi, Nukumizu-kun.”

Dứt lời, Konuki-sensei nháy mắt với tôi và rời khỏi khu hậu trường. Ngay sau đó, một tiếng chuông thông báo vang lên từ điện thoại của tôi.

Quên mất không bật chế độ im lặng lên rồi…may mà không kêu giữa lễ bế giảng đấy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và lấy điện thoại mình ra. Trên màn hình tôi hiện là email từ Tiara-san với tiêu đề là <Xin phép làm phiền>. Nó đơn giản và dễ hiểu như chính tính cách của Tiara-san vậy.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

<Sau giờ học, gặp nhau ở công viên Mukaiyamaoikecho. Tôi sẽ đợi cậu ở trên cầu để trả lại đồ mà cậu muốn.>

*

Giờ là tiết sinh hoạt lớp cuối cùng của học kì hai.

Sau khi kết thúc phần nhận xét quen thuộc, tôi chợt nhớ lại những gì đã xảy ra ở nhà thể chất hồi nãy. Lúc đó, Shikiya-san đã hỏi tôi rằng liệu tôi có muốn hẹn hò với chị ý không…sẽ ra sao nếu tôi đưa ra một câu trả lời rõ ràng hơn vào lúc đó…?

…Tôi lắc đầu điên cuồng để xua tan đi suy nghĩ vô lí đó.

Điều đó không thể nào là sự thật được…Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã khéo léo hết mức để xử lí và tránh được cái kết xấu nhất có thể xảy ra rồi.

Ngó xung quanh lớp, tôi có thể thấy Yanami đang chuyện trò vui vẻ với hội bạn của nhỏ, Yakishio thì vẫn đang ngủ ở trên bàn, còn đôi-vợ-chồng-mới-cưới Himemiya thì vẫn đang tán tỉnh nhau– một khung cảnh không khác gì kì một cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi được ở trong một khung cảnh thân thuộc như vậy…cho đến khi tôi để ý thấy ánh nhìn chằm chằm không ngừng từ mấy cậu trai cùng lớp tới tôi.

…Có vấn đề gì vậy nhỉ? Bộ đầu mình có con bọ hay gì?

Trong lúc tôi nghĩ vẩn vơ và vò tóc mình, Hakamada đến chỗ tôi…rồi chống cả hai tay lên mặt bàn.

“Cậu tài thật đấy, Nukumizu à.”

“Hở? Gì thế?”

“Vụ ở nhà thể chất hồi nãy đó...Tớ biết là cậu thân với senpai ở trong hội học sinh, nhưng tớ không ngờ là cậu còn thân với cả bạn Hội phó luôn cơ đấy.”

…Ý cậu là sao vậy? 

Tôi cảm thấy ánh nhìn dữ dội hơn từ xung quanh, nhưng khi tôi quay ra nhìn lại…thì một vài người lại ngay lập tức quay mặt đi.

“Cậu đang hiểu nhầm mọi chuyện rồi đó, Hakamada à. Quan hệ của tớ với hai người họ không có gì đặc biệt đâu ấy…”

Hakamada gật đầu và vỗ vai tôi, tỏ vẻ thấu hiểu sâu sắc.

“Tớ hiểu rồi…Cậu vất vả rồi, Nukumizu. Dù sao thì có là ở đâu đi chăng nữa, vẫn sẽ luôn có những người thích lan truyền tin đồn mà.”

…Ừ, và một người kiểu vậy đang đứng ngay trước tớ luôn đấy, Hakamada à.

“Tớ biết cậu không phải là một thằng như thế đâu…nhưng tốt nhất thì cậu nên sớm nhận ra cảm xúc chân thật của mình đi nhé, Nukumizu.”

Dứt lời, Hakamada đi về chỗ của mình. Câu “làm như cậu có tư cách nói vậy ấy nhỉ” cuối cùng của tôi trong năm nay chắc sẽ dành cho cậu ta rồi.

…Lớp tôi gần như im hẳn đi sau khi tất cả mọi người đều nhận được nhận xét của mình. Sau đó, Amanatsu-sensei vỗ tay.

“Đó là toàn bộ quà Giáng sinh của tụi bây. Giờ thì ổn định chỗ ngồi đi nào.”

Mọi người về chỗ của mình và đợi Amanatsu-sensei nói tiếp. Kỳ nghỉ đông của tụi tôi sẽ chỉ bắt đầu sau khi Amanatsu-sensei không còn nói gì nữa thôi.

Thấy lớp cuối cùng cũng không còn tiếng động gì khác, Amanatsu-sensei bắt đầu lên tiếng một cách đầy trang trọng.

“Tụi bây biết đấy, cô đã phải làm thêm ngoài giờ trong đêm Giáng sinh hôm qua. Kết thúc việc là cô đã phóng đến siêu thị trước khi nó đóng cửa, và thấy bánh kem ở đó được khuyến mãi tận 50% đó.”

…Vậy là sensei sẽ nói về chuyện đó trong thời điểm kết thúc năm này sao. 

Amanatsu-sensei khoanh tay lại và tiếp tục với một chút gì đó buồn bã trong giọng.

“Thấy thế, cô đã nghĩ thế này…nếu hôm nay mới thực sự là Giáng sinh, thì việc dán nhãn giảm giá 50% vào hôm qua có phải là quá sớm rồi không? Bánh kem mừng Giáng sinh hoàn toàn có thể để tầm hai đến ba ngày vẫn ổn mà, đúng chứ?”

…Đáp lại lời cô là sự im lặng như tờ. Ngoài trời, gió đang thổi mạnh đến mức cửa sổ cứ lạch cạch kêu như muốn bay khỏi khung vậy.

Amanatsu chậm rãi mở mắt ra trong lúc cả lớp vẫn còn đang hoang mang.

“--Vì lẽ đó, cô đã quyết định sẽ không động tới cái bánh kem đó cho đến đêm Giao thừa để chứng minh cho luận điểm của bản thân.”

…Đừng cô ơi.

Bỏ ngoài tai nỗi lo lắng của tụi tôi, Amanatsu-sensei đập mạnh danh sách điểm danh xuống bục giảng…rồi bật cười khô khốc.

“--Và đó là tất cả những gì tụi bây cần phải biết! Đừng có mải chơi quá mức trong kỳ nghỉ đông đấy nhé.”

Với câu đó, tiếng reo hò vui mừng vang lên khắp lớp tôi. Tôi ngồi lắng nghe những lời phàn nàn không-hề-đổi-thay trong một lớp học cũng không-hề-thay-đổi…nhưng lần này lại có một chút khác biệt so với kì trước.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

Tôi 16 tuổi rồi.

*

Sau khi tiết sinh hoạt lớp kết thúc, mọi người bắt đầu bàn luận rôm rả về tiệc Giáng sinh sắp tới đây. Dựa theo đánh giá của tôi thì chắc phải đến hai phần ba lớp sẽ tham gia vào vụ này…song, vẫn còn một bộ phận đáng kể những người thờ ơ với nó–như tôi chẳng hạn.

…Tôi nhấc cặp lên và đứng dậy. Yanami và Himemiya-san thì đang nói chuyện với nhau.

“Vậy là cuối cùng thì Anna không dự tiệc Giáng sinh với lớp được sao?”

“Tớ cũng muốn đi lắm…nhưng tớ vẫn còn việc phải làm ở Câu lạc bộ Văn học ấy, nên đành phải chịu thôi. Tớ xin lỗi nha.” 

…Hở? Yanami không đi dự tiệc Giáng sinh với lớp ấy hả?

“Việc phải làm ở Câu lạc bộ Văn học” là việc gì vậy trời? Đừng nói là nhỏ vẫn nghĩ hôm nay vẫn còn tổ chức họp chiến lược đấy nhé…? Nhỏ cũng nói là “muốn đi lắm” mà, nên mình không thể giả vờ là mình chưa nghe thấy gì được…

Nghĩ bụng, tôi xâm nhập vào “lãnh địa 12K” tạo bởi Yanami và Himemiya.

“Hôm nay Câu lạc bộ Văn học không có hoạt động gì hết ấy, Yanami-san à.”

“Ể?”

Nghe vậy, gương mặt của Yanami đột nhiên cứng đờ lại…còn Himemiya-san thì lại vui vẻ hẳn lên.

“Thật sao, Nukumizu-kun? Quá tuyệt rồi Anna ơi!”

“Ah…nè, Nukumizu-kun. Không phải là chúng ta còn tạp chí câu lạc bộ cần được hoàn thành sao? Việc in ấn vẫn chưa xong mà, đúng không? Đúng chứ?”

Yanami nháy mắt liên hồi với tôi khi nói vậy. Con nhỏ này đang làm cái quái gì vậy nhỉ…? Tôi cảm thấy như nhỏ đang ra dấu cho ai đó, nhưng…làm gì có ai phía sau tôi đâu nhể?

“Chỉ có trong lễ hội văn hóa Tsuwabuki và đợt tuyển thành viên câu lạc bộ mới cần phải in thôi mà. Đợt này đâu có việc gì nhiều để làm đâu.”

“Ô-Ồ…Tớ hiểu rồi.”

“Tốt quá rồi! Anna có thể đến dự tiệc! Hoan hô!”

Himemiya-san cười hạnh phúc và ôm chặt Yanami. Mặc dù tôi không thực sự hiểu lắm…nhưng trông hai người hạnh phúc thì tôi cũng mừng rồi.

“Vậy thôi, tớ đi đây.”

Tôi toan rời đi…thì lại bị Yanami cầm cặp kéo lại.

…Có chuyện gì vậy? Sao Yanami lại nhìn mình với ánh mắt đằng đằng sát khí thế kia?

“...Nukumizu-kun cũng sẽ đi mà, đúng không?”

“Tớ phải đi gặp Basori-san rồi, nên đành chịu thôi. Thôi thì, năm mới vui vẻ nha Yanami-san.”

Nhỏ có mùi nguy hiểm kiểu gì ấy…nhưng sắp đến giờ hẹn rồi nên tôi phải đi thôi. Tôi quay người và nhìn xung quanh lớp một lần cuối.

Còn về Yanami…mắt nhỏ giờ nhợt nhạt như mắt cá chết khi Himemiya-san kéo đi.

…Nhưng Yanami đã nói là nhỏ muốn đi dự tiệc Giáng sinh mà nhỉ?

Mặc dù nhỏ vẫn còn phân vân lúc trước, nhưng trái tim của con gái quả thật là kì diệu mà—

*

Mukaiyamaoikecho là một khu vực nằm ở trung tâm của Toyohashi. Để đi đến đó từ trường cao trung Tsuwabuki thì sẽ mất 15 phút đạp xe. Về mặt diện tích, nó to gấp ba lần diện tích của sân vận động Nagoya.

Ở đây có phố đi bộ và công viên, và cũng là một địa điểm du lịch siêu hút khách vào mùa hoa anh đào…nhưng vào ngày thường của mùa đông lạnh giá này thì lại khá hiu quạnh.

Tôi gửi xe đạp của mình ở bãi giữ xe gần nhà văn hóa, rồi đi dọc phố đi bộ để đến bờ hồ. Nơi đây có một cây cầu dài, chắc phải dài hơn 100m là ít nhất, được bắc qua hồ và chia nó làm đôi. Cây cầu đó cũng là địa điểm hẹn gặp của tôi với Tiara-san.

…Sao nhỏ phải hẹn ra hẳn đây làm gì nhỉ?

Tuy là buổi hẹn này có liên quan đến một cuốn doujin BL dựa trên người thật, nhưng tụi tôi có thể chỉ đơn giản là gặp nhau ở phòng câu lạc bộ hoặc phía sau trường thôi cũng được rồi, chứ ra hẳn đây ấy hả…Tiara-san dù có hơi quái thật đấy, nhưng chắc là nhỏ sẽ không làm gì đe dọa đến cuộc sống của tôi đâu ha…?

…Mặt hồ trải rộng trước mắt tôi sau khi tôi rời khỏi phố đi bộ và đến được đây.

Cây cột trên cầu ghi dòng chữ “Oikechohashi”, có lẽ là tên của nó, và đầu cầu phía bên kia có vẻ rộng hơn bên này. Trên cầu có một cái ghế dài, và khi tôi nhìn kĩ hơn thì dường như là đã có người ngồi sẵn ở đó rồi. 

Tôi run rẩy vì lạnh khi những làn gió se lạnh từ phía tây lướt qua mặt hồ và thổi đến chỗ tôi. Thực sự khó mà tưởng tượng được ai khác ngoài Tiara-san sẵn sàng ngồi ở đó trong tiết trời lạnh điếng người này luôn ấy…

Hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại, tôi bước lên cầu. Từ xa nhìn đến, tôi thấy Tiara-san có vẻ đang mặc một cái áo khoác và quàng cả khăn ở bên ngoài đồng phục của nhỏ.

…Như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhỏ cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống đầy vẻ lo lắng. Tôi cũng bắt đầu bồn chồn khi càng ngày càng tiến đến gần nhỏ hơn.

Dù sao thì, hôm nay cũng là Giáng sinh mà…Cái việc mà một người lấy hết can đảm để mời ai đó đến nơi vắng người như thế này thực sự là một tình huống điển hình trong rom-com luôn đấy…

Khi tôi đến nơi, Tiara-san trông gấp gáp lắm rồi. Nhỏ cúi đầu.

“Cảm ơn cậu vì đã dành thời gian đến đây.”

“Không nề gì đâu…nhưng sao cậu lại chọn chỗ này vậy?”

Dù nói “không nề gì” thì là nói điêu…nhưng tôi vẫn phải thẳng thừng hỏi Tiara-san về lí do nhỏ chọn nơi đây. Nhỏ nhìn xung quanh với vẻ tự tin và đáp.

“Ta sẽ không cần lo lắng về việc bị nghe lén nếu gặp nhau ở nơi vắng người như thế này ấy…cậu thử tìm giúp tôi xem còn nơi nào tốt hơn chỗ này để bàn mấy chuyện riêng tư nữa không?”

…Vị trí hiện tại của tụi tôi cung cấp một tầm nhìn toàn cảnh về khung cảnh xung quanh hồ. Quả thực là khó có ai có thể nghe lỏm được cuộc trò chuyện của tụi tôi mà không để bị nhìn thấy được cả… với cả, dù gì thì nơi đây cũng to gấp ba lần sân vận động Nagoya mà.

“Tụi mình có thể gặp nhau ở karaoke hay chỗ nào đó tương tự cũng được mà?”

“Lần trước ấy nhé, ai là người đã rủ thêm một cô nàng khác đến đó vậy Nukumizu?”

“Yakishio chỉ là– thôi thì lỗi tôi vậy.”

…Nhỏ có vẻ vẫn chả khác gì ngày thường hết cả. Sau đó, Tiara-san ngước mắt nhìn thẳng vào tôi.

“Vậy chuyện ở nhà thể chất là sao vậy Nukumizu-kun?”

“Ờm…chuyện nào cơ?”

…Đừng nói là nhỏ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Konuki-sensei đấy nhé?

“Chuyện giữa cậu với Shikiya-senpai chứ còn gì nữa? Sao hai người lại đi nói mấy cái chuyện hẹn hò ở chỗ đó vậy!?”

“Tôi cũng chịu thôi…Ai mà đoán được Shikiya-senpai nghĩ gì cơ chứ?”

“Hmm…cũng đúng thật.”

Tôi nói bừa vậy thôi mà Tiara-san vẫn tin mới hay chứ…Nhỏ dễ dãi thật đấy.

“Bỏ qua vụ đó đi, chiều nay cậu gọi tôi ra đây là vì cậu đã thỏa mãn với kết quả mà tôi đem lại rồi, đúng chứ?”

“Ừ. Thú thật thì từ đầu tôi vốn chả hi vọng gì nhiều ở vụ này đâu…”

…Cô nàng này vẫn bất lịch sự như mọi khi ha.

“Với tư cách của một người kế nhiệm Tsukinoki-san, tôi chỉ là muốn cùng cậu thử xem có thể đặt dấu chấm hết cho những vướng mắc trong quá khứ đó không thôi. Tôi chưa từng đặt quá nhiều kì vọng vào việc hai người họ có thể hàn gắn lại mối quan hệ đâu…nên thành thật mà nói thì tôi khâm phục cậu lắm đấy.”

…Tiara-san cúi đầu xuống, trông có vẻ hơi bối rối.

“Cậu có tâm sự gì à?”

“Tôi cảm thấy Shikiya-senpai đang dính tôi hơn bình thường hay sao ý…Cậu có chắc là tối hôm qua không có gì kì lạ đã xảy ra không?”

“Cậu đừng lo làm gì Tiara-san à, chắc chắn nó không phải kiểu “đó” đâu.”

“Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy…? Với cả cậu đừng có gọi tôi bằng tên riêng nữa được không?”

Với vẻ mặt khó chịu, Tiara-san lấy ra một túi giấy và đưa cho tôi.

“Ờm…cái gì đây?”

“Tôi đã hứa là xong việc sẽ trả đồ cho cậu mà, đúng không? Tôi giữ chữ tín lắm đấy đừng đùa.”

…Hình như trong túi còn có gì đó khác ngoài cuốn doujin kia hay sao ý nhể? 

Hoang mang không hiểu…nhưng tôi vẫn nhận lấy túi giấy đó và mở nó ra. Bên trong nó là một hộp giấy nhỏ màu đỏ, và có cả ruy băng được thắt cẩn thận trên đó.

“Hình như cậu nhét nhầm thêm thứ gì khác ngoài cuốn doujin hay sao ý.”

“...Cái đó là cho cậu đấy.”

Tiara-san ngoảng mặt đi chỗ khác, lí nhí nói.

…Sao lại tặng tôi?

Dù rất muốn hỏi như vậy, song tôi đã cố kiềm chế bản thân và nhớ lại đến “Bộ quy tắc ứng xử khi nhận được quà” mà Kaju đã chỉ cho tôi hôm qua, ngay trước khi tôi rời nhà. Mình thật sự không ngờ là nó lại trở nên hữu dụng sớm đến như vậy luôn ấy…

Để xem nào, việc đầu tiên tôi cần làm sẽ là–

“Trời ơi! Tôi hạnh phúc đến mức sắp khóc luôn rồi! Cậu thực sự tặng tôi cái này sao?”

–bày tỏ sự ngạc nhiên và vui vẻ của mình khi nhận được quà. Bước này tuyệt đối không cho phép một sai lầm nào hết cả.

“Ư-Ừ, và cậu cũng đừng kì vọng quá làm gì. Nó chỉ đơn giản là một thứ phù hợp với túi tiền của một học sinh cao trung thôi ấy.”

“Kể cả thế thì tôi vẫn hồi hộp lắm đó. Tôi mở nhé?”

“T-Tùy cậu thôi.”

…Kế đó, vẫn phải liên tục thể hiện sự háo hức và vui mừng của mình, đi kèm là bày tỏ mong muốn và ý định muốn mở quà ra. Việc mở quà cũng cần được tiến hành một cách tỉ mỉ hết sức có thể, vì theo lời Kaju thì chỉ có mấy đứa trẻ con trung học mới xé toạc gói quà ra một cách cẩu thả thôi. Sau đó thì–

“...Tôi nên làm gì tiếp đây?”

Tôi vô thức lẩm bẩm. Nghe thấy vậy, Tiara-san nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

“Hở…? Ý cậu là sao?”

“À không, không có gì đâu…Uầy…”

Bên trong chiếc hộp đó là một cái khăn quàng cổ màu xanh lá.

“Cậu thực sự tặng tôi cái khăn này ấy hả? Cái này bị xịn quá mức luôn ấy…”

Vành tai Tiara-san đỏ bừng lên như trái cà chua khi nghe được những lời nhận xét có cánh đầy bất ngờ đó từ tôi. Nhỏ vội cúi gằm mặt xuống, miệng bắt đầu lắp bắp.

“C-Cái đó chỉ là một món quà cảm ơn thôi mà! Tôi đã dựa vào thống kê lương tối thiểu của cư dân tỉnh Aichi để ước lượng một khoản tiền phù hợp với công sức mà cậu đã bỏ ra, và kết quả là món quà này đấy!”

Có vẻ tôi đã kí một hợp đồng lao động nào đó với Tiara-san thì phải…

“...Chỗ tiền đó có hơi nhiều quá rồi không?”

“Hmm…những đóng góp của cậu không thể đo đếm chỉ bằng tiền bạc được, thế nên tôi mới không có tính cụ thể ra làm gì cả…Nói chung là, cậu đừng để ý tiểu tiết quá làm gì và nhận nó đi!”

…Có vẻ trước cả khi tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì nhỏ đã coi tôi như một tay ăn chơi chốn công sở luôn rồi. 

“Thôi được rồi…tôi xin chân thành cảm ơn cậu vì món quà này nha.”

Nếu tôi nhớ không nhầm thì theo “bộ quy tắc” của Kaju, việc tôi cần làm khi nhận được một món quà cá nhân sẽ là…thử dùng nó luôn hay sao ý. Tôi đeo nó lên cổ luôn và mỉm cười với Tiara-san.

“Ấm lắm ấy, cảm ơn cậu nhiều nha.”

“Hở!? À, ừ, nó được làm từ len mà lị!”

Câu từ của Tiara-san không hiểu sao cứ rối hết cả lên, chẳng ăn nhập gì với câu của tôi cả. Nhưng tôi đã hoàn toàn nghe theo “bộ quy tắc” của Kaju mà ta…không lẽ tôi đã làm sai ở bước nào đó chăng? Mang nỗi trăn trở đó trong lòng, tôi ngó qua Tiara-san và thấy nhỏ cũng đeo một cái khăn quàng màu đỏ trên cổ giống tôi–

“...Hình như cái khăn của tôi giống hệt cái của Basori-san nhưng chỉ khác mỗi màu thôi đúng không?”

“C-Cái đó chỉ là trùng hợp thôi! Cái này là loại duy nhất mà tiệm APITA có nên mới giống vậy ấy chứ!”

“Tôi đâu có ý gì đâu…với cả tôi cũng thích màu xanh lá này lắm ấy.”

“Ờ, ừm…thế thì tốt rồi.”

May quá…Tiara-san có vẻ cuối cùng cũng đã trấn tĩnh được rồi, nên giờ tôi sẽ thực hiện nốt quy tắc cuối cùng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì điều tôi phải nói sẽ là–

“Một lần nữa, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi sẽ trân trọng chiếc khăn này bằng cả tấm lòng mình, vì nó sẽ gợi tôi nhớ đến Tiara-san bất cứ khi nào tôi nhìn thấy nó đó nha.”

…Hoàn hảo không chỗ chê. Và đó là tất cả những gì Kaju đã chỉ cho tôi.

Tôi thả lỏng vai, nhẹ nhõm vì chuyện đã xong. Còn với Tiara-san…toàn thân nhỏ run rẩy từng chập, còn mặt nhỏ thì đỏ bừng đến mức như có cả hơi nước bốc lên từ đỉnh đầu luôn rồi.

c1f7b14a-25d7-419d-873f-23d6d8226c11.jpg

“Cậu có sao không Tiara-san?”

“...Đừng có mà tự mãn.”

Tiara-san lại cúi gằm mặt và lẩm bẩm lần nữa.

“Hở?”

“T-Tôi bảo cậu đừng có tự mãn quá làm gì!”

Dứt lời, Tiara-san ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt ngân ngấn lệ…rồi nhỏ chọc ngón tay vào ngực tôi.

“Cậu vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây! Đây chỉ là một món quà cảm ơn thông thường thôi nhé! Hơn nữa, việc gói quà có vẻ ngoài hơi kì lạ như vậy chẳng qua là vì nay là Giáng sinh thôi, chứ tôi không cố ý chọn vậy đâu nhé!”

…Hả? Sao tự nhiên nhỏ sửng cồ lên vậy?

Có vẻ tôi vẫn còn non trong việc áp dụng “bộ quy tắc” của Kaju nhỉ? Đáng ra tôi nên luyện tập với Komari trước thì hơn…

“Rồi rồi, tôi hiểu mà…nên là cậu bình tĩnh lại chút đi nhé.”

“Không, tôi chắc chắn là cậu chưa hiểu gì đâu! Nhân cơ hội này, sẵn đây tôi cũng muốn hai ta có một cuộc nói chuyện hẳn hoi về vấn đề xử lí những hành vi không đứng đắn vẫn đang còn tồn đọng trong Câu lạc bộ Văn học của cậu–”

…Ủa, thế là mọi chuyện vẫn chưa xong luôn à?

Áp lực từ phía Tiara-san đã đẩy tôi lùi lại đến hẳn thành cầu…nhưng rồi ngay lúc đó, một giai điệu vui tươi lại vang lên và phá tan bầu không khí căng thẳng ấy.

“Ờm, tôi đi nghe điện thoại nhé? Có người đang gọi cho tôi ấy…”

Tôi không biết cậu là ai…nhưng cảm ơn nhiều nhé, cứu tinh của tôi. Quay lưng lại với Tiara-san, tôi lấy điện thoại mình ra. Cái tên của vị ân nhân, thứ đang sáng rõ và nhấp nháy trên màn hình ấy, lại là– Anna Yanami.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa luôn mà...

Yanami bây giờ có lẽ đang ở tiệc Giáng sinh với lớp rồi. Dù chưa cả bắt máy nhưng tôi đã có thể ngửi thấy mùi rắc rối ở đâu đây luôn rồi…song, vì đang ở thế tiến thoái lưỡng nan nên tôi vẫn buộc phải nhấn nút nghe. Qua điện thoại, tôi có thể nghe thấy tiếng hát karaoke và tiếng cười của mọi người vang lên rất rõ ràng.

“Alo?”

…Không có lời đáp, chỉ có tiếng reo hò dội lại từ xa như nhạc nền vậy. Ngay khi tôi vừa nghĩ là mình có thể cúp máy và chuẩn bị ấn phím tắt thì–

“...Cứu tớ với.”

–Yanami lẩm bẩm, giọng nhỏ bị tiếng ồn xung quanh át đi hoàn toàn.

“Hở? Yanami-san ơi?”

Bíp-bíp-bíp-bíp… 

Ủa…? Nhỏ tự cúp máy luôn rồi. Liệu nhỏ còn sống không vậy trời?

Trong lúc thầm cầu nguyện cho Yanami ở trong lòng, tôi quay qua phía của Tiara-san một lần nữa.

“Ờm…có chuyện gì thế?”

“Không có gì to tát đâ–”

Ngay lúc đó, tiếng “ding” của thông báo tin nhắn vang lên liên hồi không dứt từ điện thoại tôi như thể muốn chặn họng tôi lại vậy. Liếc nhìn qua màn hình điện thoại mà đang có tin nhắn nhảy liên tục trên đó, tôi thấy tên người gửi–Anna Yanami. Có vẻ nhỏ vẫn còn sống khỏe lắm…

<Cậu nên đến Giáng sinh với lớp đi.>

<Vui lắm đấy.>

<Chiều theo ý tớ một lần thôi được không?>

<Đến đây đi, xin cậu đấy.>

Cậu không lừa được tôi đâu, Yanami à. Kèo này chắc chắn không thơm một tí nào cả.

Tôi cố gắng lờ đống tin nhắn đó đi, nhưng Yanami lại không buông tha cho tôi một giây phút nào cả.

<Cậu đâu rồi?>

<Đến đây ngay đi.>

<Nhanh lên nào, cho tôi lừa cậu lần này đi>

…Nhỏ có thể đang cố dụ tôi thật đấy, nhưng nếu tôi cứ cho nhỏ ăn bơ và không thèm đi đến đó thì nhỏ sẽ không dừng vụ này lại đâu. Thôi thì–

“Tôi xin lỗi Basori-san nhiều nha. Bên lớp tôi đang gọi tôi đi dự tiệc cùng lớp ấy, nên giờ tôi phải đi đây.”

“Ể…okay. Xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra thế này nhé, Nukumizu-kun.”

…Tiara-san đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nghe nhỏ nói vậy, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Tôi mới là người phải xin lỗi chứ…với cả, cảm ơn cậu lần nữa vì đã tặng tôi cái khăn này nha!”

Tôi cố tình nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, giả vờ là mình đang vội vàng…rồi ngay lập tức rời đi luôn mà không ngoảng đầu lại.

*

Dù đã gặp nhiều gian truân trên hành trình này, song cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được cuốn doujin đầy tai hại kia về tay mình. Nhờ đó mà có lẽ giờ đây tôi đã có thể an tâm mà tận hưởng kì nghỉ đông sắp tới của mình rồi…

Tôi rời khỏi cầu và lên con đường của phố đi bộ một lần nữa. Sau khi ngó nghiêng để đảm bảo là không có ai ở xung quanh, tôi hướng ánh mắt mình vào cuốn doujin bên trong túi giấy kia. Cuốn doujin có vẻ là một bản photo tự làm…nhưng giờ trông nó như đang phong ấn một linh hồn tà ác nào đó vậy, khi mà có hàng tá giấy ghi chú được dán lên nó như dán bùa trừ tà luôn ấy. Tuy vậy, dù cho có vẻ ngoài đầy mùi kinh dị đó, đây chắc chắn là cuốn doujin của Tsukinoki-senpai rồi. Khi tôi nhìn kĩ hơn vào những tờ “bùa trừ tà” kia, tôi có thể thấy chi chít chữ ở trên đó, ghi lại những lời góp ý sâu sắc đến ngỡ ngàng. Cơ mà...sao Tiara-san lại dán nhiều vậy?

Lật bừa một trang ra, đập vào mắt tôi là hàng loạt các minh họa với chất lượng “cực kì cao”. Theo lời Tsukinoki-senpai thì tôi là “top”, nên chắc tôi trông như thế này trong đây nhỉ…? Hờ hờ…ấn tượng thật chứ…

…Chết dở, tôi làm quái gì có thời gian để đọc hết chỗ này đâu. Tôi còn phải gấp rút báo lại qua Line cho Tsukinoki-senpai nữa…Vả lại, Kaju có lẽ đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi rồi, nên tôi phải nhanh chóng đi ra chỗ Yanami để an ủi cô nàng rồi còn về nhà với em tôi nữa chứ…

Tôi vẫn còn ấn tượng về khoảng thời gian này hồi năm ngoái, lúc mà tôi còn đang chuẩn bị thi vào cao trung, còn Kaju thì làm giúp tôi một danh sách các câu hỏi mà em nó dự đoán sẽ xuất hiện trong đề thi của tụi tôi. Tụi tôi thậm chí còn cùng nhau thử làm đề thi cơ. May mà tôi vẫn bảo toàn được danh dự của một người anh trai, dù là chỉ hơn Kaju được có tí điểm thôi…

Đó quả thực là một kỉ niệm không thể nào quên mà.

…Ngay khi tôi đang định gọi cho Kaju thì điện thoại tôi lại đổ chuông, với người gọi đến là Tsukinoki-senpai. Tôi mới nhắn chị ban nãy thôi mà giờ chị đã gọi tôi luôn rồi…Chị ấy có thực sự nghiêm túc chuẩn bị thi cử không vậy trời…?

“Alo ạ…có chuyện gì vậy chị ơi?”

“Em vẫn hỏi vậy được ấy hả? Chuyện hôm qua ấy, em “giỏi” lắm đấy.”

…Và đó là câu đầu tiên Tsukinoki-senpai nói với tôi. Tôi đành phải đưa điện thoại ra xa, vì tôi không thể nhịn được mà bật cười khanh khách.

“Vâng, chính em đã “bẫy” hai chị ra đó đấy ạ. Nếu không còn gì nữa thì em cúp máy nha?”

“Haha, chị đùa thôi. Dù sao thì cảm ơn em nhiều lắm.”

Kế đó, cả hai chúng tôi đều cười khúc khích với nhau. Tôi bắt đầu thanh minh cho bản thân sau khi tiếng cười lắng xuống.

“Em xin lỗi ạ. Em biết là em đã can dự vào chuyện giữa hai chị mà bản thân không liên quan và cũng không được phép, nhưng em vẫn phải làm vậy vì chuyện này dù sao cũng liên đới đến hai thành viên của hội học sinh ấy ạ.”

“Em nói đúng. Dù cho còn rất nhiều điều mà chị muốn gửi lời xin lỗi đến em, nhưng vì hôm qua em đã đi “hẹn hò” với Shintaro, nên ta hãy coi đây như một trận hòa và xí xóa hết nhé?”

“Tamaki-senpai hôm qua trông sầu muộn lắm đó chị ơi, nên chị nhớ phải cho anh ý thật nhiều “tình yêu” đi nha.”

“À, cậu ấy có lẽ đã nhận được hơn cả đủ “tình yêu” từ chị rồi ấy. Dù sao thì đêm mùa đông cũng dài mà…”

“Em có thể tính phí cho mấy chủ đề như vậy được không chị?”

…Nói chung là, mọi chuyện giữa hai người họ có vẻ vẫn êm đẹp lắm. Tôi bước qua một người phụ nữ đang dắt chó đi dạo trong lúc một khoảng lặng hình thành giữa tôi và Tssukinoki-senpai…cho đến khi chị ý tiếp tục nói với một giọng điệu bình thản.

“...Một lần nữa, cảm ơn em nhiều lắm Nukumizu-kun à. Sau vụ này thì chị thực sự đã học được một bài học đắt giá lắm đấy.”

“Em thực sự mong là chị đã rút được kinh nghiệm đó ạ.”

“Tin chị đi, chị thực sự đã học được nhiều điều lắm. Ví dụ như chị đã thực hiện một số thay đổi nhỏ với nội dung cuốn doujin kia rồi, khi mà giờ chị đã viết thêm một nhân vật mới dựa trên Shikiya nha. Chị sẽ gửi bản đó cho em sau nhé.”

“...Chị vẫn chứng nào tật nấy đúng không, Tsukinoki-senpai?”

Tôi mừng hụt rồi…mà cũng không tránh được. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, nên “Koto Tsukinoki” thì vẫn là “Koto Tsukinoki” thôi…

Tôi thở dài và định cúp máy luôn ở đó, nhưng Tsukinoki-senpai lại cuống cuồng thanh minh cho bản thân.

“Gượm đã nào, chị thực sự đã rút kinh nghiệm rồi mà. Lần này ấy nhé, chị đã làm một phiên bản kỹ thuật số sở hữu cả khóa bảo mật để tránh việc bị phát tán ngoài ý muốn đó nha. Nhân tiện thì, mật khẩu là 4 chữ số ở trang cuối của bản giấy nhé.”

“Vâng vâng…thay vì làm vậy thì chị có thể tập trung ôn thi được không ạ? Chị có nghĩ đến viễn cảnh mà chỉ có Tamaki-senpai là đậu vào đại học chưa ạ? Anh ấy sẽ sớm nhận ra mình sát gái hơn là anh ấy tưởng nếu chuyện đó xảy ra đó ạ?”

“...Chị sẽ cố hết sức.”

May mà cuối cùng chị ấy cũng hiểu ra rồi. Tôi cúp máy và vươn vai.

…Đến lúc xử lí việc của Yanami rồi nhỉ. Tuy có lẽ sẽ vất vả lắm đây…nhưng đương đầu với thử thách bằng một ý chí không gì lay chuyển được thì cũng là một biểu hiện của sự nam tính mà.

*

Báo cáo của Câu lạc bộ Văn học - Bản lưu hành nội bộ

<Chuyện tình ngọt ngào giữa thầy và trò>, Koto Tsukinoki

[TL: Cảnh báo BL]

Học viện Ma thuật Hoàng gia Zavit là một trong những học viện dành cho quý tộc tốt nhất trên lục địa này.

Hiện đang có hai người đàn ông đang di chuyển trên con đường dài lát đá hướng đến ngôi trường hùng vĩ kia.

Một trong số họ, người mà đang mặc kimono cùng quần hakama [note80516], dường như không kiềm được mà cứ dáo dác nhìn xung quanh với dáng vẻ bồn chồn và lo lắng. Anh ta liên tục xoa má mình từ nãy đến giờ, làm cho bộ ria mép vốn đã lộn xộn nay lại càng hỗn loạn hơn nữa.

“Mishima-kun này…chúng ta thực sự phải đến đây sao? Không phải là có đầy những tin đồn về sự hiện diện của quỷ ăn thịt người ở nơi đây à?”

“Nhưng ngài còn có thể đi đâu sau khi bị trục xuất khỏi làng của người elf nữa vậy?”

Người đàn ông còn lại, hiện đang mặc một bộ quân phục khaki, đáp lời với vẻ chán chường thấy rõ.

“Đó là điều mà tôi muốn nói đó, Mishima-kun. Chẳng phải những người tái sinh như hai ta cũng nên được hưởng những quyền cơ bản nhất của con người, không phải sao? Bị lưu đày có phải là hơi quá rồi không?”

“Ngài còn có quyền gì sau khi nhảy xuống sông cùng với một nàng elf vậy? Ngài nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống đi.”

Sau khi nghe lời của Mishima, một chút cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Dazai…nhưng ông ta vẫn phải cố chống chế lại một cách đầy trẻ con.

“Đó chẳng qua là vì trước đó tôi không hề biết rằng người tộc elf không thể chết đuối thôi. Còn tôi, tôi là người duy nhất suýt thì chết ở đó đấy. Tôi cảm thấy như mình đã bị phản bội vậy…”

“Mấy người đã cứu ngài cũng thuộc tộc elf mà, Dazai-san…dù chỉ là trùng hợp khi họ cũng cứu ngài thôi.”

Mishima muốn Dazai phải ý thức rõ hơn nữa về sự thiếu kiên nhẫn của ông ấy. Thở dài bất lực, Mishima cố tình bước đi nhanh hơn trên đôi chân được bọc trong đôi ủng quân đội của mình. Mishima biết rằng đó là một trong những thói xấu của Dazai-san – ông ấy hoàn toàn không có chút phòng bị gì cả khi chuyện có dính dáng đến phụ nữ…nhưng cũng vì lẽ đó mà Mishima đã từ bỏ hành trình phiêu lưu đầy thư thái của mình và đến đây để đồng hành của Dazai.

…Khi đến nơi, Mishima dừng lại trước cổng và nhìn lên ngôi trường, nơi mà Dazai và Mishima sẽ làm giáo viên trong khoảng thời gian sắp tới dưới sự giới thiệu và sắp xếp của Kawabuta. Ngước mắt lên, họ có thể thấy được hai đỉnh tháp nhọn của trường cao chọc trời xanh. Thấy vậy, Dazai không thể giấu được sự sửng sốt của bản thân.

“Ngôi trường này không phải to lớn đến mức phi lí rồi sao? Cậu nghĩ liệu căng-tin trường có phục vụ rượu không?”

“Ngài vẫn nghĩ đến mấy chuyện như vậy sao? Họ có thể sẽ đem ngài làm mồi cho đám rồng nếu ngài không cư xử đàng hoàng đấy.”

“Đừng có dọa tôi, Mishima-kun. Với cả, nơi đây toàn đực rựa không mà.”

Dazai cau mày nhìn xung quanh. 

Tài năng là tất cả trong thế giới của ma thuật, không kể nam nữ. Chỉ cần bạn có tài, bạn sẽ có tất cả.

…Dù là vậy, song tất cả những người mặc đồng phục trong trường hiện tại đều là các cậu trai cả.

“Đây là một trường nam sinh, nên không có phụ nữ ở đây đâu, thưa ngài.”

Mishima nói như thể đó là điều hiển nhiên trong lúc bước đến cạnh bức tượng quỷ tí hon đặt cạnh tuyến đường lát đá, lấy ra một lá thư từ túi và nhét vào nó. Sau đó, bức tượng quỷ bắt đầu chuyển động. 

“Cẩn thận!”

Dazai đã vội lùi lại đằng sau trước cả khi nói xong câu đó. Còn về bức tượng…nó nuốt lấy bức thư rồi đột nhiên bay lên trời với đôi cánh đá của mình.

“Xong rồi…giờ ta chỉ cần đợi ở đây thôi.”

Mishima phủi phủi tay như thể không có gì đáng để bận tâm nữa vậy, rồi nhìn lại về phía Dazai…chỉ để thấy ông ấy đang tỏ ra hoảng sợ vô cùng. Dazai hướng ánh nhìn đầy cảnh giác về hướng mà vừa có tiếng gào rú to như trống của đám quái vật.

“Mishima-kun…cái vụ mà tôi có thể làm mồi cho đám rồng ấy, cậu chỉ đùa thôi đúng không?”

“Không may thay, đó là sự thật…nhưng tôi chưa gặp ai “xứng đáng” để bị tụi rồng xơi đâu, nên ngài đừng lo quá làm gì. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn là ngài không có ý đồ xấu gì cả.”

Mishima nói với giọng nửa đùa nửa thật. Nghe vậy, Dazai khẽ gật đầu.

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

                                                                                                                                        

Ở phòng hội học sinh nằm ở tầng cao nhất của học viện, hiện đang có hai học sinh nam nhìn ra ngoài qua tấm cửa sổ to lớn kia.

Một trong số họ là Hội trưởng Hội học sinh hiện tại, Hibari Hokobaru– một chàng trai trẻ đẹp trai, cao ráo, và sở hữu một đôi mắt trong suốt như pha lê mà được đồn là ẩn chứa sự tàn bạo tuyệt đối âm ỉ cháy ở trong đó. Hơn thế nữa, không một ai có thể giữ được bình tĩnh sau khi được diện kiến vẻ đẹp băng giá nhưng lại lôi cuốn đến siêu thực của cậu ta.

“Đó có phải là giảng viên mới của trường ta không nhỉ? Trang phục của họ trông khá là kì lạ…Họ được hồi sinh từ nơi nào vậy?”

Hokobaru hỏi chàng trai đang đứng cạnh cậu ta.

“Hai người họ…đều đến từ…Nhật Bản…thời kỳ Showa.”

Người mà lẩm bẩm đáp lại câu hỏi của Hội trưởng là thư kí của Hội học sinh, Yumeji Shikiya. Cậu ta nghiêng đầu, làm những sợi tóc xoăn rủ lòa xòa xuống trán.

“Lại là Nhật Bản hử? Lại còn từ thời kỳ Showa nữa chứ…thật kì lạ mà.”

…Hai con người tái sinh kia bắt đầu xuất hiện trong phạm vi quan sát được của từ cửa sổ của Hokobaru. Một người thì mặc đồ giống họ, bên hông đang mang một thanh kiếm một lưỡi. Người còn lại thì mặc một loại quần áo nào đó với khóa ở phía trước, được thắt chặt lại bởi một cái thắt lưng ở hông–kiểu trang phục làm cho Hokobaru nhớ đến một chủng tộc khác ở phía Đông cũng ăn mặc na ná vậy.

Nhìn về phía hai người họ, Hokobaru cảm thấy dường như người đàn ông “từ phương Đông” kia đang nhìn lên chỗ của cậu với vẻ lo lắng khôn nguôi.

…Không, không thể nào. Phòng hội học sinh được bảo vệ bởi ma pháp ngăn chặn mà, nên đáng lẽ không ai có thể đột nhập hay quan sát tình huống trong đây từ phía ngoài chứ…Có lẽ tâm trí của mình dường như đã luôn ở trong trạng thái lo sợ quá mức kể từ khi ngày bị “người đàn ông đó” chơi đùa rồi nhỉ…

Nghĩ bụng, Hokobaru bật cười cay đắng. Thấy vậy, Shikiya đan những ngón tay mảnh mai, lạnh lẽo của mình vào tay của Hokobaru.

“...Trước hết thì chúng ta nên đi chào hỏi hai người họ trước chứ nhỉ. Tôi đã dạy em những quy tắc của học viện này qua “cơ thể” rồi, đúng chứ?”

Hokobaru đã quen với việc buông những lời tán tỉnh như thế. Nhưng đột nhiên người cậu ta đông cứng lại bởi phép hiện đang xuất hiện trong đôi mắt trắng nhợt của Shikiya– phép <Trói buộc>. Nụ cười trên gương mặt Hokobaru tắt ngúm.

“S-Shikiya, ...em đang định làm gì vậy…?”

Shikiya không đáp lời. Thay vào đó, cậu cố nắm chặt bàn tay của Hokobaru hơn. Dù sau đó Hokobaru đã có thể giũ tay ra khỏi đó, nhưng cậu ta vẫn chưa thể trốn được khỏi ánh mắt kia–

Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên từ phía bên kia của căn phòng.

“Thật không hổ danh Hội trưởng của học viện này…em thực sự khó mà tin được là anh vẫn có thể di chuyển dù đang bị ảnh hưởng từ phép của Shikiya-senpai đó ạ.”

“Giọng nói này…Nukumizu phải không…?”

Ma pháp ngăn chặn được dùng cho căn phòng này là một trong mười hai Ma pháp Hoàn thiện duy nhất của học viện, thế nên việc một người có thể lẩn vào đây mà không bị phát hiện là hoàn toàn không thể xảy ra. Trừ khi–có nội gián.

“Một bữa tiệc chào mừng các tân giảng viên sao? Cho phép em được tham gia cùng luôn ạ.”

Nukumizu khẽ khàng bước qua tấm thảm lông dày đến chỗ của Hokobaru và ôm nhẹ lấy eo của Hokobaru.

“Nukumizu, cậu dám…! Cậu đang cố làm gì sau khi tước đi quyền tự do của tôi bằng một phương pháp đê tiện như vậy–”

“Oi oi, phép của Shikiya-senpai chắc chắn đã hết tác dụng lên anh rồi mà. Hội trưởng chỉ đơn giản là đang sẵn lòng cho phép em ôm chị như những ngày xưa cũ thôi…”

“Những ngày xưa đó là cậu ép tôi mà!?”

Nukumizu đặt tay lên cằm của Hokobaru và nâng nó lên.

“Ahh, Hội trưởng…gương mặt tuyệt vời này…cho phép em được ngắm nhìn nó nhiều hơn một chút, được không ạ?”

Shikiya, người đang đứng đằng sau Nukumizu, đột nhiên khẽ búng ngón tay của mình. Sau đó, những sợi dây leo có hoa hồng ở trên đó đâm ra từ tường và quấn chặt lấy tứ chi của Hội trưởng.

“Hả!? Shikiya, em đang làm gì vậy!?”

“Đừng đổ lỗi cho Shikiya-senpai nha anh. Shikiya-senpai chỉ là muốn thấy cùng một góc nhìn với Hội trưởng thôi, nên em đành phải đáp ứng mong ước nhỏ nhoi đó của anh ấy thôi mà.”.

Shikiya-san lại gần một Hokobaru đã bị khóa cứng ở dưới sàn, gần đến mức môi họ gần như chạm vào nhau luôn rồi.

“Hội trưởng…em ở cùng phe với anh mà…nên là nhé…”

Dứt lời, những sợi dây leo kia ghim chặt hơn vào cơ thể của Hokobaru trong lúc cậu ta đang cố để thoát ra, làm cho cậu ta không kiềm được mà bật lên một tiếng rên đầy đau đớn.

“Hừ! Nukumizu, cậu đừng nghĩ là tôi sẽ dễ dàng tha cho cậu sau vụ này nhé!”

“Mạnh miệng vậy nhưng chắc là anh cũng mong chờ nó lắm đúng không ạ? Em không nghĩ là anh đang run rẩy đến thế chỉ vì sợ đâu…”

Nukumizu đưa tay về phía ngực của Hokobaru và mạnh bạo giật mở cúc áo sơ mi của cậu ta. Một nét gì đó tàn bạo thoáng ánh lên gương mặt của Nukumizu khi làm vậy.

Tiệc chào mừng chỉ dành cho học sinh (hay tiệc chiêu đãi) chỉ vừa mới bắt đầu thôi–

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận