Make Heroine ga Ōsugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 04

Chương 02: Đôi khi chỉ cần một chút tử tế là đủ

5 Bình luận - Độ dài: 4,403 từ - Cập nhật:

Các tiết học chính của thứ Sáu đã kết thúc. Chỉ còn tiết sinh hoạt cuối tuần nữa thôi.

Tôi chống khuỷu tay lên bàn, ngẫm nghĩ lại về cuộc trò chuyện hôm qua với Tiara-san.

                                                                                                                                         “Trở thành đồng minh của tôi đi.”

 

Lúc đầu tôi không quá để tâm đến những lời đó đâu… nhưng càng nghĩ thì tôi lại càng cảm nhận được áp lực nặng nề của những gì mà mình đã lỡ đồng ý.

Mọi chuyện bắt đầu chỉ vì Shikiya-senpai đã ép tôi phải tìm hiểu về Tiara-san, và giờ tôi lại phải bắt tay với nhỏ ấy để giải quyết thứ mâu thuẫn đã âm ỉ từ lâu giữa Shikya-san và Tsukinoki-senpai–

“...Xử lí kiểu quái gì giờ?”

Tôi buột miệng nói to hơn dự tính. Chết dở không cơ chứ…

Bị ngắt lời trong lúc đang đọc những lưu ý dành cho kì nghỉ đông, Amanatsu-sensei- chủ nhiệm của lớp, bực dọc liếc nhìn tôi.

“Nukumizu này. Nếu em có ý kiến gì thì sao không giơ tay phát biểu? Bộ việc trường học ngăn cấm các mối quan hệ không lành mạnh với người khác giới vô lý lắm sao? Hay em đang muốn châm chọc việc năm nay cô lại đón Giáng sinh một mình hả?”

“Dạ? Không, em đâu có ý đó đâu cô…”

Tôi lẩm bẩm thanh minh. Amanatsu-sensei tặc lưỡi và vứt bộ lưu ý kia qua một bên như thể vứt rác vậy. Tâm trạng cô có vẻ đang không được tốt cho lắm thì phải…

“Phần còn lại ấy, tụi bây tự đọc đi nhé. Thông báo vậy là đủ rồi– nhưng mà hôm trước ấy nhé, cô mày đã đến dự tiệc cưới của một người bạn đấy.”

…Sao tự nhiên lại đá qua chuyện này vậy cô ơi?

Không khí lớp học ngay lập tức trở nên căng thẳng lạ thường.

Dường như không quan tâm đến sự kì lạ ấy, Amanatsu-sensei tiếp tục với một nụ cười tươi trên khuôn mặt.

“Đó thực sự là một buổi lễ tuyệt không chỗ chê. Lí do mà cô dâu quyết định làm đám cưới cũng thú vị không kém đâu. Cô ấy bảo là một mình mỗi đêm trong căn hộ trống vắng và tối tăm kia thật cô đơn, nên cô ấy mới cưới đó. Hài hước thật đấy chứ nhỉ? Ahahahaha…”

Không ai dám hó hé câu gì. Trái ngược với điều đó, Amanatsu-sensei tiếp tục cười.

AD_4nXfSO4ykSMuqp9WBnT7GAJ3DXX5dFhTIFAZ54Bx8YJMVGM5S8KxnLgiUy9a4RKfGSmm7J5_9LrRLGLiyHTcrI5wPN_NhPYGwR0lzDBD1SELSbuvjt_BritesnIesBpsFD3Q1smht?key=3VyYLgqMg5FpPdkR8EQ4qw

Sau một tràng cười sảng khoái, sensei đột nhiên cúi đầu xuống và đập mạnh bằng cả hai tay.

“...Và rồi đêm đó cô quay về căn phòng “trống vắng và tối tăm” của chính mình trong bộ váy dự tiệc với các thể loại quà trên tay. Tụi bây có hiểu cô đã cảm thấy như thế nào không? Mà, 10 năm nữa thì tụi bây cũng sẽ phải trải nghiệm điều tương tự thôi…”

…Nghe sợ thật chứ.

Sau một khoảng lặng ngắn, sensei nhìn lên lần nữa. May thay, vẻ tự mãn thường thấy đã trở lại trên gương mặt của cô.

“Bây giờ thì ai cũng vui vẻ phấn khởi, đúng chứ? Cô sẽ trả phiếu báo điểm của tụi bây sau, nên cuối tuần cứ run rẩy mà chờ đợi đi há! Sinh hoạt lớp kết thúc tại đây.”

Ều…tụi tôi thực sự phải đón cuối tuần trong sự sợ hãi như vậy à? Nghĩ lại thì, hình như sensei mới nuôi con mèo thì phải…Hi vọng ít nhất nó sẽ giúp sensei thấy đỡ cô đơn hơn…

Ngay khi Amanatsu-sensei rời khỏi, mọi người bắt đầu đi tán loạn trong lớp.

…Mình làm gì có thời gian để nghĩ về người khác nữa đâu? Shikiya-san đã hẹn tôi đến để tiếp tục cuộc họp chiến lược vẫn còn dang dở từ hôm trước. Yanami hình như cũng rời đi luôn rồi.

Chắc là tôi cũng nên nhanh chóng đi đến phòng câu lạc bộ thôi…mặc dù tôi không chắc cuộc họp này còn ý nghĩa gì không nữa. Vừa phải giấu đi sự thật rằng Tiara-san đã biết hết mọi thứ, tôi vừa phải tìm hiểu về mâu thuẫn ngày xưa giữa Shikiya-san và Tsukinoki-senpai ấy hả…?

Mình thực sự phải đóng vai gián điệp hai mang như này à?

Ít nhất thì làm điệp viên nghe cũng ngầu đấy chứ. Biết đâu lại có ai đấy muốn làm một bộ anime về đời hoạt động của tôi thì sao…

Trong lúc đang mơ màng thoát ly khỏi thực tại đáng buồn này, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng đầy dễ chịu.

Nhạc nền tươi vui bắt đầu vang lên trong đầu tôi. Chào sân như thế này thì làm gì còn ai khác ngoài–

“Nukumizu-kun, bây giờ cậu có bận gì không?”

–Karen Himemiya cơ chứ. Nhỏ là một nữ chính thứ thiệt đã chiếm trọn trái tim của Sosuke Hakamada, chàng trai mà Yanami đã theo đuổi trong suốt 12 năm ròng rã, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.

Thứ hào quang lấp lánh phát ra xung quanh mái tóc dài của nhỏ, kết hợp cùng nụ cười sáng chói không chút tạp niệm kia làm tôi theo vô thức phải nheo mắt lại. Chói thật chứ…

“À, không. Tớ rảnh.”

“Vậy cho tớ xin ít phút nha… Cậu có rảnh vào Giáng sinh hông?”

“Ể!?”

Tôi đã xem quá nhiều kịch bản trên Internet để biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu– nếu tôi trả lời là mình rảnh, nhỏ chắc chắn sẽ nhờ tôi đổi ca làm việc với nhỏ vào hôm đó. 

“Làm việc bán thời gian bị cấm ở trường mình nên tớ không nghĩ tớ có thể giúp cậu đâu…”

“Hở? Tớ đâu có ý vậy đâu. Cậu hài hước thật đấy Nukumizu-kun à.”

Himemiya-san che miệng và cười khúc khích. May là nhỏ thấy nó hài đấy…

“Bế giảng diễn ra vào Giáng sinh mà, đúng chứ? Tụi tớ đang muốn tổ chức cho lớp một bữa tiệc nho nhỏ mừng Giáng sinh ấy mà. Nukumizu-kun có muốn tham gia không?”

À…Bữa tiệc mà Yanami nhắc tới hôm trước đây sao?

“Cảm ơn vì đã mời tớ, nhưng mà hôm đó tớ bận mất rồi nên chắc không đi được đâu.”

“Bận á…?”

Nó không hẳn là lời nói dối. Kaju đã và đang cố gắng hết sức để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi mà.

Nếu có ai hỏi bộ đèn LED đếm ngược ở phía ngoài nhà tôi có phải dành cho Giáng sinh không, thì rất tiếc là không đâu– nó là đếm ngày đến sinh nhật tôi đấy. Đến cả các bác hàng xóm nhà tôi chắc cũng không ngờ được đâu…Có lẽ họ chỉ nghĩ đấy là tác phẩm của mấy đứa quá thích Giáng sinh bày ra thôi.

“Nukumizu không đến dự tiệc á?”

–Giọng nói đó là của người vừa bước đến đứng cạnh Himemiya-san, Sosuke Hakamada. Một chút u buồn thoáng xuất hiện trên gương mặt đẹp trai chết người của cậu ta.

“Ừm. Tớ đã lên kế hoạch cho Giáng sinh từ lâu rồi ấy, nên tớ không đi được đâ–”

“Cậu chỉ cần ở đó một lúc thôi cũng được mà? Có rời đi giữa chừng cũng không sao đâu.”

“Ể…nhưng mà…”

“Từ từ đã nào Sosuke ơi!”

Himemiya-san vội vàng ngắt lời.

“Có chuyện gì vậy Karen?”

“Anna-chan hôm trước cũng bảo là không chắc liệu cậu ấy có thể đến dự được hay không mà… Có lẽ nào…”

“Chết dở. Hình như tớ vừa nói điều gì đó không nên đúng không?”

“Chậc chậc. Sosuke vẫn ngố như mọi khi nhỉ.”

Himemiya-san vừa cười vừa chọc má Hakamada.

Hình như có gì đó hơi sai sai ở đây thì phải…và hai cậu làm ơn đừng tán tỉnh trước mặt tôi nữa có được không?

“Kế hoạch Giáng sinh của tớ không liên quan gì đến Yanami-san luôn ấ–”

Ngay trước khi tôi kịp bắt đầu bài giải thích nhằm cứu vớt lấy chút danh dự còn sót lại của bản thân, nhạc nền trong đầu tôi đột nhiên thay đổi 180 độ. 

Vang vọng trong đầu tôi hiện giờ là một giai điệu đầy u ám và rợn người.

Không gian tươi sáng mà Himemiya tạo ra nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự hiện diện đầy u ám, thứ mà đang dần dần hiện ra sau lưng của Himemiya-san.

Chào sân như phim kinh dị thế này thì chỉ có một người thôi–

“Em vẫn…chưa đi à…”

“Kyaa!”

Himemiya kêu thất thanh và bám chặt lấy Hakamada.

Chủ nhân của bầu không khí nặng nề ấy không ai khác chính là Shikiya-san. Chị ấy lảo đảo bước tới gần tôi.

“Chị có… việc đột xuất… phải làm trong hôm nay…”

Đầu chị ấy đột nhiên nghiêng sang bên.

“Chị lại… thất hứa nữa rồi… cho chị xin lỗi…nhé…”

“Việc đột xuất” sao? Vậy nó đồng nghĩa với việc buổi họp hôm nay lại hoãn tiếp à?

“Dạ không sao đâu chị. Hẹn chị vào tuần tới nhé.”

May quá…được cứu rồi.

Tôi đang định đứng dậy thì Shikiya-san đột nhiên dí sát mặt về phía tôi- sát đến mức tôi có thể cảm thấy mấy sợi tóc mai cọ vào mặt mình. Hoảng hốt, tôi nhanh chóng ngồi xuống. 

“Ờm, ừm…”

“Chiều chủ nhật…em có rảnh không…?”

Thường thì em chả bao giờ bận đâu chị ơi.

Tôi im lặng gật đầu. Shikiya-san định nhấc người khỏi bàn ngay sau đó– hoặc là không. Chị ấy đột nhiên sụp người xuống và áp má mình vào bàn.

“Leo cầu thang…mệt quá…”

“Nhưng đây là tầng hai mà chị ơi…? Thôi kệ đi. Nắm lấy tay em và từ từ đứng dậy nào…cố dùng tất cả những gì mình có đi chị ơi…hai…ba…lên nào!”

Hình như tôi đang dần quen với việc làm bảo mẫu cho chị rồi thì phải. 

Trán tối ướt đẫm mồ hôi sau khi kéo chị ấy đứng dậy. Thấy vậy, Shikiya-san đột nhiên lau trán tôi bằng khăn tay của chị ấy trước cả khi tôi kịp làm gì khác.

“Em cảm ơn ạ.”

“Vậy chốt chủ nhật nha…mình gặp nhau ở chỗ cũ em nhé…”

Nói xong, chị ấy xoay người và lảo đảo rời khỏi lớp tôi.

…Từ từ, “chỗ cũ” là chỗ nào vậy trời? Tôi còn phải nhắn cho Yanami và Komari để họ biết là buổi họp hôm nay đã bị hủy nữa chứ…phiền thật đấy.

Khi tôi đeo cặp lên vai và chuẩn bị rời lớp, tôi bỗng để ý đến Himemiya-san và Hakamada- vẫn đang bám dính lấy nhau- ngây người đứng đó và trợn mắt lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

“Ừm…Sao vậy hai cậu?”

“Nukumizu-kun nè…vừa rồi là một senpai năm hai của hội học sinh đúng không? Hai người có vẻ khá thân thiết ha.”

“Không hẳn vậy đâu. Chị ấy lúc nào cũng như thế ấy.”

Hakamada nhìn tôi đầy khó hiểu.

“Chị ấy lúc nào cũng bám sát vào cậu như thế ấy hả?”

“Kể cả tớ cũng sẽ xấu hổ nếu ai đó làm vậy suốt đấy.”

Hai người họ cười khúc khích trong khi vẫn đang tay trong tay nhau.

Thấy vậy, tôi phải cố kìm nén những câu từ đầy mỉa mai chỉ chực chờ để thoát ra từ cổ họng của mình– hai cậu nên tự xem lại bản thân trước khi nói vậy đi.

*

Trong lúc tôi đang bước qua hành lang không bóng người của tòa nhà phía Tây để đến phòng câu lạc bộ, màn hình điện thoại tôi sáng lên. Liếc qua nó, tôi thấy đó là thông báo tin nhắn từ Shikiya-san.

Chị ấy hẹn tôi đến quán cà phê board game hôm trước, thời gian là 3 giờ chiều Chủ Nhật.

Mặc dù chị ấy bảo “tiền nong cứ để chị lo”, nhưng nếu lại được bao hết như lần trước thì ngại bỏ xừ. Chắc lần gặp này tôi sẽ chuẩn bị ít bánh mang đi làm quà vậy…và cũng phải đảm bảo Yanami sẽ không lại ăn hết chúng trước khi tôi kịp đem tặng. Mình không thể tắm hai lần trên một dòng sông được…

Tôi nhắn lại cho chị ấy là mình đã hiểu. Cùng lúc đó, một thông báo khác nhảy lên màn hình của tôi. Lần này là tin nhắn từ phía Tiara-san.

 

<Khoảng hai giờ chiều Chủ Nhật, chúng ta gặp nhau ở quán karaoke ngay phía trước ga Toyohashi nhé? Tôi có chút chuyện cần bàn.>

 

…Sao lại chọn karaoke vậy? 

Nhỏ thậm chí còn gửi cả link địa chỉ cho tôi nữa chứ. Thời gian gặp mặt thì lại quá sát với cuộc họp sau đó cùng Shikiya-san…

Không ổn tí nào.

Đang định từ chối nhỏ thì bỗng nhiên tôi lại nảy ra một ý tưởng khác. 

Thay vì từ chối để rồi kiểu gì nhỏ cũng hẹn hôm khác gặp, tôi có thể chỉ cần xuất hiện trước mặt nhỏ vào hôm đó, nói chuyện một lúc và lấy cớ là “tôi còn có cuộc họp với Shikiya-san sau đây nữa” và chuồn đi sớm luôn? Nhỏ chắc sẽ không phàn nàn gì nếu là chuyện liên quan đến Shikiya-san đâu ha…

Tôi nhếch mép cười và mở cửa phòng câu lạc bộ, chỉ để thấy Yanami và Komari đã ở trong đó từ bao giờ rồi.

“Tớ vào nhé?”

Dù trước đó giữa hai nhỏ đang có một cuộc tranh luận nảy lửa về việc bánh que Pocky hay Pretz mới là số một làng ăn vặt, nhưng ngay sau khi tôi kể về lịch trình cuối tuần đầy biến động của mình thì hai nhỏ lại đột nhiên quay sang nhìn tôi với ánh mắt như muốn giết người vậy.

“Đầu tiên là ăn crepe cùng nhau, và giờ thì là hẹn nhau đi karaoke? Nukumizu-kun, hình như cậu đang trộn lẫn công việc với thú vui cá nhân quá mức thì phải?"

Với một cây bánh que Pretz trên tay, Yanami chỉ nó về phía tôi và phàn nàn.

…Tôi vất vả bôn ba, hi sinh bản thân chỉ để lấy lại cuốn doujin chết tiệt kia, thế mà các cậu lại đối xử với tôi như vậy sao? 

Không thể chấp nhận được.

“Gặp nhau ở một quán cà phê sẽ không đủ riêng tư- mọi người sẽ đều nghe thấy cuộc nói chuyện của tụi tớ mất. Thế nên tụi tớ mới chọn karaoke.”

“N-Nhưng sao lại là một cuộc gặp riêng tư chỉ-có-hai-người vậy?”

Komari nhìn tôi và hỏi trong khi miệng nhỏ vẫn đang ngậm một cây Pocky.

Tôi không thể nói thỏa thuận với Tiara-san cho hai nhỏ biết được. Thay vào đó, tôi quyết định lẩm bẩm mấy thứ mơ hồ khó hiểu, cố gắng cho qua chủ đề này.

“Ừm thì…mọi chuyện phức tạp lắm ấy. Mấy cậu cũng biết là tớ cũng không thể mang con gái vào phòng mình được mà…” 

“Ủa? Nhưng mà tớ từng vào phòng cậu rồi mà nhỉ?”

Rắc. Yanami cắn cây bánh que Pretz của nhỏ như thể chuyện đó chả là gì, còn Komari thì trợn trừng mắt ngạc nhiên.

“Hả!? Y-Yanami, cậu t-từng vào phòng cậu ta r-rồi á?”

“Ừm…Nukumizu-kun đã nài nỉ tớ mãi đấy. Cậu hiểu mà, đúng không? Sau cùng thì tớ cũng là con gái mà…”

…Sao nhỏ nói như thể nó là chuyện gì đó đáng tự hào lắm vậy? 

Nhỏ cũng xuyên tạc hết sự thật rồi.

“Nếu cậu đang đề cập đến buổi gặp hồi nghỉ hè thì đó chỉ là màn tự biên tự diễn- tự mời rồi tự đến của cậu thôi mà? Hôm đó còn có cả Asagumo-san nữa cơ.”

“À há! Giờ tôi mới nhớ ra vụ này. Cậu mời hai cô gái siêu-dễ-thương vào trong phòng nhưng không mang lên một tí bánh trái gì cho tụi tớ cả! Điều đó là không thể chấp nhận được, đúng không Komari-chan?”

“Ê-Ể? Việc đó quan trọng đến vậy à…?”

Komari có vẻ không đồng tình lắm.

Yanami trang trọng gật đầu và lại xé mở một gói bánh que Pretz khác.

“Đàn ông con trai lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân hết, Komari-chan à. Nhớ lấy điều đó đi nhé.”

“Đừng có tiêm nhiễm mấy ý tưởng kì lạ của cậu vào đầu của Komari nữa. Tóm lại là, tớ sẽ tự mình xử lí việc với Basori-san.”

“Nhưng cậu còn có cuộc họp với Shikiya-senpai nữa mà?”

Yanami cau mày, hai ngón tay cầm ở hai đầu cây bánh que Pretz như thể đang cân nhắc xem nó có dài quá không vậy.

“Cậu nghĩ tớ có thể ăn một phát hết cái này mà không phải bẻ nó ra không?”

“Ừm, chị ý hẹn gặp tớ lúc 3 giờ chiều ở quán cà phê board game hôm trước. Và bánh que thì phải cắn từng miếng chứ không ai ăn thế cả Yanami à.”

“T-Thế c-cậu định cho c-chị ý leo cây à?”

Komari tỏ rõ vẻ lo lắng.

“Cuộc hẹn với Basori-san vào khoảng 2 giờ, gần ga Toyohashi. Nếu tớ rời đi sớm hơn 30 phút và chạy một mạch đến chỗ hẹn thì sẽ kịp thôi. Hai cậu cứ đi trước và–”

“Nhưng mà tớ có hẹn với bạn từ trước rồi nên không đi được đâu.”

Yanami ngước lên nhìn tôi với cái miệng vẫn còn mở to và nói.

“Hể…Thế thì trông chờ hết vào cậu nhé, Komari.”

“N-Nhưng mà N-Nukumizu này, c-cậu đừng đến trễ n-nhé…?”

Nếu cuộc trò chuyện bị kéo dài hơn dự tính hay tôi lỡ mất thời gian tàu chạy thì có lẽ tôi sẽ đến muộn đấy. Thế thì thành ra Komari sẽ ở một mình với Shikiya-san sao…

“Tôi thề là sẽ đến kịp giờ hẹn nên cậu cứ an tâm đi ha. Tôi đã lừa cậu bao giờ đâu mà?”

“N-Nhiều là đằng khác.”

Không cãi lại được…tôi lại vừa lừa nhỏ mà.

“Nếu cậu lo quá thì thử mời Lemon-chan đi cùng xem sao...”

Yanami ngẫu hứng đề nghị với cái miệng vẫn còn đang nhai. Ủa, nhỏ vừa ăn cả cái que đó mà không bẻ nó ra à…?

“Yakishio á?”

“Cậu ấy đang tạm thời bị cấm tham gia các hoạt động câu lạc bộ mà, đúng không? Thế nên là tớ nghĩ sẽ rủ được thôi.”

Đúng ra thì lệnh cấm đó là để Yakishio tập trung cho việc học cơ…Nhưng nhỏ chắc cũng chả thèm học đâu.

“Vậy cậu mời cậu ấy giúp tớ nhé Yanami-san? Như vậy có được không Komari?”

“O-Okay thôi.”

“Okay, chốt thế nhé. Tớ sẽ đi karaoke với Basori-san trước và đến sau, còn Komari và Yakishio sẽ gặp nhau ở quán cà phê board game kia vào 3 giờ chiều.”

Kín cả lịch luôn rồi…sợ thật đấy.

Nghĩ lại thì, không phải tụi tôi còn cuốn tạp chí câu lạc bộ cần được hoàn thiện trước khi năm mới đến sao? Liệu có làm được không đây trời…

“Không có cả thời gian để thư giãn sao trời…”

Tôi vô thức buột miệng, để rồi Komari và Yanami ngay lập tức quay qua nhìn tôi với ánh mắt lạnh thấu xương tủy.

“V-Vốn dĩ ta đã k-không thể thư giãn n-ngay từ đầu r-rồi, đúng không?”

“Hở?”

“Mục tiêu của tụi mình là lấy lại cuốn doujin của Tsukinoki-senpai mà, đúng chứ? Đừng quên đấy nhé Nukumizu-kun~”

…Tôi không quên đâu.

*

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc cái ngày định mệnh kia cũng đã đến.

Chiều Chủ Nhật, sau bữa trưa. Tôi đang ở trong phòng và khoanh tay đắn đo trước đống quần áo trải dài trên giường mình.

Hôm nay sẽ là lần đầu đi karaoke của tôi.

Và người đi cùng tôi, cho dù có là Tiara-san đi chăng nữa, vẫn là một cô bạn cùng lớp.

Có phải tôi sắp được trải nghiệm thứ mà trước giờ tôi chỉ được nghe đồn hay chăng đây-

“Giai đoạn nổi tiếng trong truyền thuyết đây sao…?”

Ngay lúc tôi còn đang tự lẩm bẩm, một giọng nói cất lên từ phía sau tôi.

“...Kaju mang cho anh chút trà nè, Onii-sama.”

Kaju mỉm cười, tay cầm khay với một tách trà trên đó. Em ấy vào phòng từ bao giờ vậy? 

“Kaju đó à. Cảm ơn em nha, cứ để đó cho anh là được.”

Kaju đặt tách trà lên bàn và nghiêng đầu bối rối.

“Sao onii-sama lại trải hết quần áo lên giường vậy ạ?”

“Anh đang chọn quần áo cho cuộc hẹn ngay tới đây. Em thấy chiếc áo nỉ này thế nào?”

Tôi giơ ra một cái áo với hình của một con chấy gỗ [note79630] trên nó. Tuyệt phẩm ngành thiết kế thời trang là đây chứ đâu nữa.

“Kia có phải con rận gỗ [note79631]  không ạ?”

“Con này không cuộn tròn lại được nên nó là chấy gỗ. Em có thể phân biệt hai con này bằng việc nhìn vào cách các đốt cơ thể của chúng được xếp ra sao đó.”

“Kaju không có biết ạ. Nhưng mà theo nguyên tắc thời trang thì áo nỉ không được phép mặc vào tháng 12… Onii-sama nên mặc một chiếc áo có cổ thì hơn ạ.”

…Có nguyên tắc như vậy luôn ấy hả? 

Nếu thế thì tôi đành chịu vậy. Tôi đành phải giơ cái áo mà tôi mới mua gần đây ra.

“Vậy cái này thì sao? Nó có cả một bài báo Tiếng Anh in trên đó–”

“Mặc cái sơ mi đơn giản này là được rồi ạ. Đồ có họa tiết là điều cấm kỵ khi Giáng sinh gần đến đó ạ.”

Có cả thứ như vậy luôn à…? Thời trang phức tạp thật đấy.

“Anh đang cân nhắc việc mặc mấy cái quần này.”

“Ara… quần jeans à onii-sama?”

“Mấy cái này khá là phong cách đấy chứ, em thấy đúng không? Phần họa tiết loang màu này, rồi còn cả sợi xích ở phần eo này nữa–”

“Dạ vâng, nó rất tuyệt ạ. Nhưng ma quỷ thường nhắm đến những người mặc đồ jeans trong Oni Matsuri [note79633] đó ạ…Kaju nghĩ là onii-sama nên mặc quần chinos này thì hơn.”

Oni Matsuri là một lễ hội truyền thống của thành phố Toyohashi. Trong suốt dịp này, ma quỷ sẽ diễu hành trên đường phố và ném bột mì trắng vào người dân.

“Nhưng Oni Matsuri diễn ra vào tháng Hai mà?”

“Nhưng đây là một sự kiện đặc biệt nhân dịp cuối năm mà onii-sama. Nếu người onii-sama bị dính bột mì trước cả khi đến điểm hẹn thì không ổn tí nào, đúng không ạ?”

…Cũng đúng thật.

Kaju dọn hết đống quần áo tôi chọn qua một bên và ướm thử cái áo khác lên người tôi.

“Hmm…Hay là mình phối cái này với một cái cardigan màu nâu bên ngoài nhé onii-sama? Lát nữa Kaju sẽ mang qua cho onii-sama nha.”

“Sao em lại có sẵn mấy cái áo đó vậy Kaju?”

Kaju cười như thể đó là điều hiển nhiên vậy.

“Giúp anh trai của mình lên đồ là nghĩa vụ của một người em gái mà. Cuốn light novel hôm trước Kaju cho anh mượn cũng viết y vậy mà, đúng không ạ?”

Hình như là có ý như vậy đã được viết ra thật. Nếu thế thì tôi đành chịu vậy.

“...Nhân tiện thì, hôm nay onii-sama có hẹn với con gái đúng không ạ?”

“Ể? Sao em biết hay vậy?”

Kaju tiến lại gần tôi với đôi mắt sáng lên lấp lánh khi nghe thấy điều đó.

“Kaju biết ngay mà! Vậy là onii-sama đi hẹn hò đúng không ạ? Có phải với Yanami-san không anh? Hay là Komari-san? Hoặc…một ai đó khác mà Kaju không biết ạ?”

“Em hiểu nhầm rồi. Tụi anh chỉ có chút chuyện cần bàn thôi, không phải hẹn hò hay gì đâu.”

“Nhưng, nhưng mà ấy nhé! Chỉ có hai người thôi đúng không ạ? Nếu được thì Kaju muốn đi với anh để phỏng vấn chị ấ–”

“Anh bảo là không phải vậy rồi mà…Với cả sẽ có những người khác ở cuộc hẹn thứ hai nữa ấy.”

“Double-header ạ…?” [note79640]

“Hả?”

Chắc em ấy không nói về bóng chày đâu nhể? 

Kaju từ từ lắc đầu.

“Kaju hiểu rằng các cô gái sẽ không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của onii-sama, nhưng hẹn hò liên tiếp trong một ngày là không nên đâu ạ. Kaju khuyên onii-sama ít nhất thì cũng nên tách hai buổi này ra hai ngày khác nhau đi ạ.”

…Lời khuyên gì lạ vậy em tôi ơi?

“Hoạt động câu lạc bộ thôi mà em. Với cả chị kia chỉ muốn gặp anh để tham khảo một chút ý kiến từ anh thôi…Mà, anh cần phải thay đồ luôn đây. Em ra ngoài đợi đi nhé?”

“Nhưng Kaju đâu có ngại đâu onii-sama?”

“Nhưng anh thì có đấy. Đi ra đi em.”

“Meow~~”

Sau khi đẩy Kaju ra khỏi phòng mình, tôi ngẫm lại về những điều mà ban nãy em ấy có nhắc đến.

–Hẹn hò. Một buổi đi chơi cùng nhau giữa một chàng trai và một cô gái.

Tuy được định nghĩa là thế, song vào hôm mà Yanami và tôi đi chơi cùng nhau hồi nghỉ hè thì lại không có tí “không khí lãng mạn” gì xuất hiện giữa hai chúng tôi cả, dù là hai đứa đi riêng với nhau. Khả năng là phải có chút cảm xúc lãng mạn thì mới tạo nên một buổi “hẹn hò” đúng nghĩa được.

Chính vì lẽ đó, nếu như tôi có dù chỉ một chút cảm xúc lãng mạn dành cho Tiara-san thì–

“...Không đời nào.”

Với tôi, có là nhỏ hay Yanami thì cũng như nhau cả thôi.

Tôi vừa cài nút áo sơ mi của mình, vừa cố gắng gạt bỏ dòng suy nghĩ đầy ác ý kia đi. Rồi tôi bắt gặp ở khóe mắt của mình hình ảnh chiếc quần jeans ban nãy hiện đang nằm chỏng chơ bên cạnh giường. 

Mình vẫn thực sự muốn mặc nó lắm luôn ấy…

Ghi chú

[Lên trên]
Pill bug, tra thì ra con rận gỗ. Cũng chưa nghe bao giờ=))) https://nanovina.com.vn/ran-go-sowbug-va-pillbug/
Pill bug, tra thì ra con rận gỗ. Cũng chưa nghe bao giờ=))) https://nanovina.com.vn/ran-go-sowbug-va-pillbug/
[Lên trên]
Lễ hội Oni (Oni Matsuri) ở Toyohashi là một lễ hội lịch sử diễn ra vào ngày 10 và 11 tháng 2 hàng năm tại Đền Akumi-Kambe Shinmeisha ở thành phố Toyohashi, tỉnh Aichi, Nhật Bản. Điểm nhấn chính của lễ hội là màn trình diễn "Aka-Oni & Tengu's Karakai", một cuộc đấu giữa một con quỷ đỏ (aka-oni) và một yêu tinh tengu.
Lễ hội Oni (Oni Matsuri) ở Toyohashi là một lễ hội lịch sử diễn ra vào ngày 10 và 11 tháng 2 hàng năm tại Đền Akumi-Kambe Shinmeisha ở thành phố Toyohashi, tỉnh Aichi, Nhật Bản. Điểm nhấn chính của lễ hội là màn trình diễn "Aka-Oni & Tengu's Karakai", một cuộc đấu giữa một con quỷ đỏ (aka-oni) và một yêu tinh tengu.
[Lên trên]
Thuật ngữ bóng chày, chỉ trường hợp mà có hai trận đấu liên tiếp diễn ra trong cùng một ngày giữa cùng một cặp đội hoặc hai cặp đội khác nhau.
Thuật ngữ bóng chày, chỉ trường hợp mà có hai trận đấu liên tiếp diễn ra trong cùng một ngày giữa cùng một cặp đội hoặc hai cặp đội khác nhau.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

flop the🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Có ô làm hết vol 4 r thì ai thèm đọc của tôi nx🐧
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời