Bầu trời hôm nay trong xanh không một gợn mây - cái màu trong như gương của nó báo hiệu rằng mùa đông thực sự đã đến.
Sau khi lễ hội văn hoá Tsuwabuki kết thúc, trước cả khi tôi kịp nhận thức được thì đã là trung tuần của tháng 12 rồi.
Tôi đang đứng chờ ở trước vạch qua đường gần cổng phía đông, xung quanh là các học sinh của cao trung Tsuwabuki cũng đang trên đường đi học.
Ý thức được rằng mình cũng chỉ là một trong số họ khiến tôi thấy khó chịu và có phần không được chân thực cho lắm.
Trong lúc tôi vẫn đang cảm thấy trống vắng vì sự vắng mặt của các anh chị năm ba, kì thi cuối kì đã bắt đầu. Để rồi đến khi kết quả thi được công bố, bằng cách nào đó, tôi cũng đã dần quen với việc Câu lạc bộ Văn học giờ chỉ còn đám năm nhất tụi tôi.
Có thể nói, thứ cảm giác ủy mị ấy thật nực cười khi đối diện với guồng quay của cuộc sống thường nhật.
Đèn chuyển xanh.
Tôi bắt đầu di chuyển, nửa bước chậm hơn so với những người khác.
Cố gắng tăng tốc để bắt kịp với dòng người, tôi liếc qua cây tulip trong trường, giờ đây đã rụng hết lá. Ở thời điểm mà những chiếc lá cuối cùng của nó rơi xuống, ký ức mong manh về mùa thu cũng đã tan biến cùng lễ hội văn hoá Tsuwabuki.
Mải ngó nghiêng xung quanh, suýt nữa thì tôi đã va vào một học sinh ở ngay trước mình.
Có một đám đông đang tụ tập ở trước cổng trường hiện tại.
Cố gắng quan sát xem có chuyện gì đang xảy ra, tôi bắt gặp một bóng hình thân thuộc ở cổng trường - Hội phó hội học sinh của cao trung Tsuwabuki, Tiara Basori.
Với gương mặt lạnh lùng, cô nàng đang tiến hành kiểm tra từng học sinh một. Một vài người khác cũng đang đứng xung quanh cô ấy, trong đó có cả Hội trưởng Hội học sinh.
…Họ đang làm cái quái gì vậy?
Theo như tôi quan sát được, có vẻ là mọi người phải mở cặp của họ và cho hội học sinh kiểm tra nó.
Nghĩ lại thì, cô chủ nhiệm cũng đã nhắc từ trước là sẽ có một buổi kiểm tra cặp hôm nay.
May mắn thay, tôi chẳng có gì để giấu cả. Tôi mở cặp và cho họ xem bên trong, đồng thời bước qua cổng–
“Cậu dừng lại một chút.”
Một giọng nói quen thuộc cất lên, khiến tôi dừng ngay tại đó.
Tiara-san, với đôi mắt cau có, nhìn chằm chằm vào cặp tôi.
“Tôi á? Có vấn đề gì không?”
“Mục đích của một buổi kiểm tra là để xem xem liệu có tồn tại vấn đề không.”
…Không cãi lại được.
Cơ mà, tại sao chỉ có mình tôi là phải dừng lại, trong khi người khác ai nấy cũng đều được cho qua?
Sau khi lẩm bẩm “xin lỗi”, Tiara-san thọc tay vào cặp tôi với không một lời báo trước.
“Này, chờ đã. Cậu đang làm gì vậy?”
“Như tôi đã đề cập trước đó, đây là một buổi kiểm tra cặp. Nếu chúng tôi lơ là dù chỉ một chút với Câu lạc bộ Văn học, hội các cậu sẽ mang sách khiêu dâm vào trường–”
Với nét mặt không đổi tí nào, Tiara-san lấy ra một cuốn light novel. Cổ ngó nhanh qua mấy trang minh hoạ màu.
“Cậu là người thứ hai. Hãy đến văn phòng Hội học sinh sau giờ học hôm nay.”
“Không, cậu hiểu nhầm rồi. Đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết bình thường thôi mà… Từ từ đã, đừng có bỏ bìa sách ở chỗ này chứ.”
“Đây… mà là một cuốn tiểu thuyết bình thường hả?”
Tiara-san nhìn chằm chằm vào bìa cuốn tiểu thuyết ấy.
Tiêu đề của nó là: <Tổng cộng tuổi hai ta vừa đủ 20, nên cưới luôn bây giờ đi>. Ở trên bìa có hình hai cô gái chỉ dùng mỗi ruy băng để che thân thể, và đang dang tay về phía người đọc.
“Light novel thường có bìa như thế mà (chắc vậy?), nên nó hoàn toàn bình thường. Và cậu làm ơn bọc lại bìa sách giúp tôi với.”
“Kể cả khi ta có hai đứa trẻ 10 tuổi, chúng vẫn không thể cưới nhau được. Chính xác thì cái tiêu đề này có nghĩa gì vậy?”
“Như tôi đã nói trước đó, tiểu thuyết này được xây dựng dựa trên một thế giới nơi điều đó là hợp pháp-- cơ mà chúng ta thực sự phải nói về điều đó ở đây à? Thật sự luôn?”
Mọi người xung quanh bắt đầu nhòm ngó, tò mò về sự ồn ào này.
Tiara-san gật đầu mạnh, như thể cô nàng đã ngộ ra điều gì đó.
“Vậy hoá ra nó chỉ là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Nhưng vì bìa sách có hình các cô gái bán khoả thân, tôi vẫn khá phân vân về việc có nên tịch thu nó hay không. Liệu cậu có thể giải thích rõ hơn một chút về nội dung của nó được không?”
“...Cậu tịch thu luôn đi.”
"Sao cơ?”
“Làm ơn tịch thu luôn đi. Tôi sắp muộn rồi!”
Tôi không chịu nổi nữa rồi. Ngay khi tôi quay lưng định chạy đi, Tiara-san giơ cuốn sách lên sau lưng tôi:
“Này, chờ đã! Cậu thực sự ổn khi để tôi giữ cái này à!?”
…Bộ cô ấy đang muốn giết chết đời sống xã hội của tôi hay gì?
Trong lúc tôi cố gắng kệ cô nàng và chạy đi, tôi nhớ đến một điều cô đã nói.
Cô nàng nói tôi là người thứ hai.
Có phải tôi là người thứ hai bị bắt trong đợt kiểm tra cặp này, hay là...
Tò mò, tôi qua đầu lại và thấy lần này Komari là người bị ngăn lại bởi Tiara-san.
Tôi ngẩn người một thoáng, rồi nhanh chân chạy về phía tủ để giày.


1 Bình luận
YAAI