Make Heroine ga Ōsugiru!
Takibi Amamori Imigimuru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 04

Chương 01 - Trông không giống tí nào, nhưng tôi thực sự là OO

2 Bình luận - Độ dài: 18,463 từ - Cập nhật:

Sau giờ học, trong phòng câu lạc bộ. 

Cái ấm đun nước đặt trên chiếc máy sưởi dầu đang sôi sùng sục.

Tôi nới lỏng cà vạt của mình trong lúc đang đọc một bộ light novel.

Hôm nay thực sự là một ngày đầy khó khăn với tôi. Sau cuộc hành hình công khai trước cổng trường hồi sáng nay, cuốn light novel mà tôi mới mua đã bị tịch thu. 

Mà thôi, kệ nó đi và tập trung vào việc khác nào– 

“Nè, Nukumizu-kun. Tớ chán.”

Một cô nàng hiện đang ngồi đối diện tôi, nói vậy với giọng điệu uể oải.

Anna Yanami. Một người bạn năm nhất và cũng là thành viên của Câu lạc bộ Văn học như tôi. Mùa hè này, nhỏ đã bị từ chối bởi bạn thời thơ ấu, và mang danh nữ chính thua cuộc kể từ lúc đó.

Nếu gạt tất cả chuyện này qua một bên, nhỏ chỉ là một cô gái bình thường– hoặc là không, nhưng điều đó không quan trọng lắm. Tuy vậy, có một điều tôi có thể khẳng định: kể cả khi chỉ có 2 đứa tôi ở trong căn phòng này thì cũng không thể tạo ra một bầu không khí lãng mạn như mấy cặp đôi được.

Nhỏ nằm bò ra bàn, miệng thì nhóp nhép nhai và tạo ra thứ âm thanh kỳ lạ nhưng dễ thương “mokyu mokyu”.

“...Có cái dây gì màu tím thò ra từ miệng cậu kìa.”

“Kẹo dẻo đó. Tớ đọc được trong một cuốn sách rằng việc nhai kĩ mấy cái dai dai sẽ giúp ta giảm cân nha.”

Yanami giơ ra cái bịch kẹo rỗng.

Đó là Maken Gummy, một loại kẹo làm bởi một công ty ở Toyohashi. Nó là một loại kẹo dẻo dài có hình bàn tay đang chơi oẳn tù tì ở một đầu.

“Loại kẹo này đã có từ lâu lắm rồi mà? Nukumizu-kun, cậu là kiểu người không ăn kẹo bao giờ à?”

...Tớ có ăn nhé.

Cơ mà nếu ta bắt đầu ăn từ phía bàn tay, nó không phải chỉ là một thanh kẹo dẻo dài thôi à?

Yanami hút kẹo như thể nhỏ đang ăn mì vậy.

“Khi mà tớ thấy chán, tớ cảm giác tớ có thể ăn vầy mãi mãi luôn. Tớ mua hẳn một tá rồi, cơ mà chỗ đó chắc không tồn tại được quá ba ngày đâu.”

“Nếu cậu chán đến thế thì thử làm bài tập về nhà đi, hôm nay ta có nhiều lắm đấy.”

Yanami liếc nhìn tôi một cách vô cảm.

“Nukumizu-kun, cậu đang khá là lạnh lùng đấy nhé? Biết gì không? Có một cô bạn gái nào đó đang ở trong đầu cậu gần đây, và cô ấy đang thấy chán đó nha?”

Nhỏ vỗ nhẹ lên bàn và chu mỏ tỏ ý phản đối.

“...Yanami-san, cậu có thể không tạo cho tớ những nét tính cách kì lạ như vậy được không?”

Vừa nói, tôi vừa đóng cuốn sách đang đọc dở vào. Tựa đề của nó là  <Bạn thuở nhỏ của tôi chuyển lên gác xép, nên tôi mua thuốc diệt côn trùng> - gọi tắt là <Osabaru>.

Đây là một series nổi tiếng xoay quanh chiến tranh tâm lý với nữ chính ăn bám; thường được coi như <Home Alone> của giới light novel. Trong tập mới nhất, nữ chính cuối cùng đã chuyển đến sống chung với nhân vật chính.

Yanami tiếp tục phản đối trong khi liên tục vỗ lên bàn.

“Cậu là chủ tịch Câu lạc bộ Văn học đúng không? Đã là chủ tịch thì cậu có nghĩa vụ phải tìm cách giải trí cho các thành viên nha~”

Chả có đâu.

“Yanami-san, cậu vẫn chưa nộp bài cho tạp chí câu lạc bộ, đúng không? Sao cậu không viết nó luôn khi mà đang có thời gian nhỉ?”

“Tớ có ý tưởng rồi, ok? Tớ sẽ viết xong sớm thôi.”

“Nghe y hệt kiểu mấy người chẳng bao giờ chịu viết gì cả.”

Yanami không phản bác. Thay vào đó, nhỏ khoác lên một vẻ mặt u sầu, mông lung như thể đang suy tư điều gì đó.

Thỉnh thoảng, nhỏ lại liếc nhìn về phía tôi.

“...Có chuyện gì sao, Yanami-san?”

Tôi thực sự không muốn hỏi đâu, nhưng hết cách rồi. Sau cùng thì tôi là chủ tịch câu lạc bộ mà.

“Ừ thì, mọi người đang có dự định tổ chức tiệc liên hoan lớp sau khi lễ bế giảng kết thúc ấy.”

Liên hoan lớp sao. Tôi không quan tâm lắm, cơ mà–

“Lễ bế giảng diễn ra vào hôm 25 nhỉ?”

Sau lời bình có phần hờ hững của tôi, đáp lại là một giọng nói nghe như tiếng thứ gì đó bị kéo lê trên sàn vậy.

“...Là Giáng sinh đấy.”

Yanami từ từ ngồi thẳng dậy, với đôi mắt thấp thoáng ánh lửa đen.

“Bên cạnh đó, Sosuke và Karen-chan còn là thành viên của ban tổ chức cơ.” 

“Hả? Nhưng hai người họ–”

Tôi định nói gì đó nhưng rồi đành phải im lặng, còn Yanami thì liếc nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm.

“Mấy cặp đôi thường quấn quýt bên nhau vào đêm Giáng sinh, nên ngày 25 không phải là vấn đề. Bố mẹ của Karen-chan  đang công tác ở Anh, nên cậu ấy hiện đang ở một mình”

Tôi hiểu rồi. Điều đó thực sự đã dập tắt mọi lo lắng.

“Họ có mời tớ, nhưng tớ vẫn đang do dự. Còn cậu thì sao, Nukumizu-kun?”

“Không có gì hết. Tớ không được mời.”

“...Uhh, thôi thì tạm bỏ cậu qua một bên vậy.”

Tôi vừa bị bỏ rơi.

“Ý tớ là, tớ có thể chỉ đơn giản từ chối họ thôi, nhưng liệu điều đó có khiến tớ như thể đang làm quá mọi chuyện lên không? Cậu thấy đấy, kiểu tớ không thực sự để tâm lắm đến việc bữa tiệc này có thể gồm toàn các cặp đôi; hay việc Sosuke và Karen-chan qua đêm cùng nhau vì dù gì cũng là Giáng sinh mà; hay việc tớ có thể sẽ gặp phải họ vào sáng hôm sau ấy. Tớ chắc chắn không để tâm một chút nào luôn, nên nếu tớ từ chối thì mọi người sẽ nghĩ là tớ để tâm mất. Nhưng nếu mà cậu cũng đi cùng ấy, có lẽ tớ cũng sẽ đi theo cậu với tư cách là bùa may mắn hay gì đó, đại loại vậy.”

...Biện minh dài dòng thế.

“Hôm đó là sinh nhật tớ. Có vẻ như em gái tớ muốn tổ chức cùng tớ, nên tớ không đi đâu.”

“Hả? Sinh nhật cậu vào Giáng sinh á?”

“Ừ, chuẩn rồi.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy tiệc Giáng sinh năm nay bị hủy rồi…!”

...Không, nó không có bị hủy đâu.

Yanami vỗ tay trong khi mắt nhỏ sáng hết cả lên.

“Được rồi! Không có thời gian cho sự buồn bã nữa. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Nukumizu-kun!”

Từ từ đã, con nhỏ này thực sự định tổ chức sinh nhật cho mình à?

Trong lúc tôi đang hoang mang vì tình huống bất ngờ này,  Yanami cười rạng rỡ và tiếp tục nói:

“Chúng ta sẽ tổ chức một đêm tiệc cho con gái để chúc mừng sinh nhật Nukumizu-kun. Lemon-chan và Komari-chan đều không có bạn trai, nên họ sẽ đến thôi.”

Một đêm tiệc cho các cô gái. Khả năng cao là tôi sẽ không được mời, dù là tôi vẫn còn sống nguyên.

“Yakishio nhiều khả năng cũng đi dự tiệc Giáng sinh đấy.”

“Không thể nào, Nukumizu-kun à. Tớ không thể để bạn mình bước vào nơi nguy hiểm như vậy được.”

Yanami lấy tiếp một cái kẹo dẻo từ túi áo khoác của nhỏ, rồi bắt đầu xé nó ra.

“Ta không bắt buộc phải dự tiệc đâu. Nếu thấy không thích đi thì chỉ việc từ chối thôi.”

“Có lẽ là vậy. Tuy thế, không có kế hoạch cho Giáng sinh nghe khá là cô đơn, và giả vờ rằng mình có kế hoạch thì–”

Yanami ném viên kẹo hình cái kéo vào miệng. Đôi mắt nhỏ trông vô hồn, không cảm xúc.

"Thật sự trống rỗng.”

Mokyu mokyu mokyu. Âm thanh nhai kẹo vang vọng khắp phòng.

“...Yanami-san, tớ nghĩ cậu vẫn nên đến dự tiệc Giáng sinh thì hơn; biết đâu vẫn sẽ có mấy đứa độc thân ở đó thì sao? Cậu cũng có thể mời Yakishio làm bạn đồng hành, và cậu có thể kiêm luôn vai trò bảo vệ cậu ấy mà.”

Cơ mà không biết là bảo vệ khỏi cái gì nữa.

“Ah, vậy có lẽ tớ nên kéo cậu ấy xuống nước cùng– ý tớ là, hỗ trợ cậu ấy. Để tớ hỏi thử xem Lemon-chan có muốn đi không.”

Yanami bắt đầu bấm điện thoại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng nhỏ cũng im- chỉ cho đến khi tiếng chuông báo điện thoại vang lên, xuất phát từ một chiếc túi đặt ở góc phòng.

“Đó là túi của Yakishio mà? Cậu ấy đi đâu rồi?”

“Lemon-chan chắc đang học phụ đạo rồi. Cậu ấy có bảo là mình đã trượt môn.”

Nhắc mới nhớ, ngay trước khi thi, Yakishio chỉ luyện tập xoay bút thay vì chuẩn bị cho kì thi sắp tới…

“Yanami-san, đáng ra cậu cũng phải đi chứ?”

“Đi đâu? Đi đâu cơ?”

Yanami nghiêng đầu thắc mắc.

“Lớp phụ đạo ấy. Nó bắt đầu rồi mà, đúng không?”

“Hả!? Tớ không có trượt môn nào cả nhé!”

Thật luôn à? Trông không giống lắm…

“Trông tớ có thể khá là lông bông, nhưng điểm số của tớ hoàn toàn ổn nhé! Tớ sẽ cho cậu thấy ngay bây giờ!”

Yanami lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ túi của nhỏ và dúi nó vào tay tôi. 

Để xem nào… điểm cuối kì của nhỏ cao thứ 135 trên tổng số 228 học sinh ư? Tuy không tệ lắm, nhưng tôi không chắc liệu đây có phải là một điểm số đáng để tự hào đến vậy không…

Trong lúc tôi đang không biết nên trưng ra vẻ mặt gì thì ngay lúc đó, cửa phòng câu lạc bộ mở ra.

Lách người qua cánh cửa chỉ mở một nửa ấy là Chika Komari, phó chủ tịch Câu lạc bộ Văn học. Nhỏ là một cô nàng nhỏ nhắn, nhút nhát như một con bọ chét; nhưng không hiểu sao lại khá là cứng đầu khi đối mặt với tôi.

Vừa đóng lại cửa, Komari vừa nhìn quanh phòng một cách lo lắng, e dè.

“Cậu sao thế, Komari-chan? Tớ có thể đuổi Nukumizu-kun khỏi phòng ngay lập tức nếu cậu ta dọa cậu sợ đấy nhé?”

“T-tớ sẽ chịu đựng cậu ta–”

Đột nhiên, Komari nhìn lại phía cánh cửa và giật mình sợ hãi.

“N-nói cô ấy là t-tôi không có ở đây!”

“Hả? Chờ chút đã Komari…”

Ngay sau khi Komari chui xuống gầm bàn, cửa phòng lại mở ra lần nữa.

Với tà áo khoác thí nghiệm bay phấp phới, bước vào phòng lần này là cố vấn Sayo Konuki của Câu lạc bộ Văn học chúng tôi - một nữ y tá trường học quyến rũ đến vô lí, thừa thãi. Thường thì tôi sẽ thấy cô ở trong phòng y tế; hiếm khi cô đến đây lắm.

“Cảm ơn vì công việc, thưa cô. Có vấn đề gì vậy ạ?”

“Ara, chào hai em. Komari-san không ghé qua đây à? Nếu cô không nhầm thì em ấy đi về phía này mà.”

Trong lúc cô nhìn xung quanh phòng, tôi trao đổi ánh mắt với Yanami. Chúng tôi lắc đầu.

“Em chưa gặp bạn ấy hôm nay. Có vấn đề gì sao ạ?”

Sensei ngồi xuống ghế, đồng thời bắt chéo đôi chân được bọc trong đôi tất dài một cách thanh lịch.

“Cô đã cố gắng đuổi theo em ấy, nhưng ẻm lại chạy đi… Cô không biết tại sao nữa.”

“Có lẽ vì cô đuổi theo bạn ấy ạ. Tại sao cô làm vậy ạ?”

“Em ấy lúc sợ hãi trông dễ thương cực kì; nó làm cô mất tự chủ. Cô chưa từng nghĩ là mình sẽ thức tỉnh một sở thích mới ở cái tuổi này đâu.”

Em hiểu cảm giác đó, nhưng tốt hơn hết là nên bỏ nó đi ạ.

Yanami nghiêng đầu, bối rối.

“Có phải vì cô cần thứ gì đó từ Komari-chan nên cô mới đuổi theo bạn ấy đúng không ạ?”

“Hội học sinh vừa tổ chức kiểm tra cặp lúc sáng nay đúng không?”

Sensei lấy ra một cuốn sách từ túi áo khoác của mình.

“Hội phó Basori-san đã đưa cái này cho cô. Dù là bị tịch thu, nhưng vì nội dung của nó hoàn toàn bình thường, nên em ấy đã nhờ cô trả cuốn sách này lại cho Komari-san.”

Nghĩ lại thì, tôi cũng thấy Tiara chặn Komari lại mà.

Cuốn sách có tựa là: <Cuốn sách làm cho người mà chỉ xem bạn là bạn bè, nhớ về bạn nhiều đến tuyệt vọng>.

Nghe như mấy cuốn hướng dẫn hẹn hò ấy– tôi chưa từng nghĩ rằng nhỏ sẽ đọc mấy cuốn sách kiểu vậy bao giờ.

Ngay khi tôi định lấy nó, Komari đột nhiên xồ ra từ dưới bàn với lực mạnh đến nỗi có thể lật tung nó lên.

"C-cảm ơn cô ạ!”

Komari nhanh chóng giật lấy cuốn sách và chui vào góc phòng.

“Em ở đây à, Komari-san?”

Sensei tỏ ra ngạc nhiên khi thấy nhỏ, và Komari run rẩy đáp lại bằng cách gật đầu liên tục.

Hoang mang, sensei nhìn về phía tôi.

“...Ban nãy cô không nói điều gì kì lạ đúng không? Em ấy có ổn không vậy?”

“Đây là trạng thái bình thường của bạn ấy ạ. Em không biết liệu điều này có được coi là “ổn” không đâu ạ.”

Konuki-sensei trông như suy tư mất một lúc, nhưng rồi quyết định không để tâm đến điều đó nữa. Với vẻ mặt thoải mái, cô đứng dậy và vẫy tay chào tụi tôi.

“Vậy thôi cô về đây. Các em thi thoảng cũng nên đến thăm phòng y tế nhé.”

“Dạ, vâng. Lần sau em sẽ đến.”

Sau khi sensei rời đi, Komari rụt rè ló người ra từ góc phòng.

“C-Cô ấy chắc không quay lại đâu, nhỉ…?”

“Konuki-sensei bận lắm. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ quay lại đâu.”

Nhỏ nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ lo lắng, trong khi ôm chặt cuốn sách vừa lấy được hồi nãy. Với tư cách một người viết tiểu thuyết lãng mạn, tôi đang khá là tò mò về nội dung của cuốn sách kia.

“Komari. Đó là sách tham khảo cho tiểu thuyết của cậu đúng không? Cho tôi nhìn tí nhé?”

“Gì cơ!? K-Không! T-Tôi có viết ghi chú ở trong đó-”

Komari vội vàng giấu cuốn sách vào túi áo khoác và tỏ ra cực kì, cực kì bối rối.

“Uầy, cậu thực sự đã nghiên cứu nó rất kĩ ha. Tôi sẽ không ăn cắp tí ý tưởng nào từ cậu đâu, nên yên tâm đi.”

Dù cho tôi nói như vậy với cảm xúc ngưỡng mộ, Komari lại trở nên run rẩy; mặt nhỏ đỏ lên như trái cà chua.

"...Komari?"

“T-Tôi về nhà đây! C-Còn nữa, Nukumizu, cậu đi chết đi!”

Nhỏ xổ ra một tràng liên tục, và lao đi ngay sau đó.

Chờ đã, sao mình lại bị chửi thế này?

Tôi đứng đó bần thần, sửng sốt, không biết nói gì. Yanami nhún vai và thở dài.

“Đó là phần tớ không ưa ở cậu, Nukumizu-kun à. Cậu vẫn chưa hiểu được cách con gái suy nghĩ đâu.”

“Vậy cậu hiểu Komari cảm thấy ra sao hồi nãy ư?”

“Không, không hề.”

Vậy thì tôi có lỗi gì ở đây vậy?

Chịu đựng hai lần giận dỗi vô lí liên tục, tôi nghĩ lại về những gì đã xảy ra hồi sáng nay.

…Tiara-san lúc đó chắc chắn nhằm vào tôi.

Lúc đó, tôi cho rằng đó hẳn chỉ là thù hằn cá nhân thôi. Cơ mà, Komari cũng đã bị nhắm tới, và cuốn sách tưởng chừng vô hại của nhỏ cũng đã bị tịch thu. Tôi rồi, Komari rồi, tiếp đến chắn hẳn sẽ là-

Tôi liếc qua phía Yanami, người đang do dự không biết có nên mở túi kẹo kế hay là không.

“Yanami-san này, cậu có bị ngăn lại hồi sáng nay không?”

“Tớ đi học bằng xe đạp mà. Tớ đơn giản chỉ đạp thẳng vào trường khi đánh hơi thấy rắc rối ở chỗ đó thôi.”

Dứt khoát đấy chứ.

“Thú thật thì, tớ bị họ tịch thu một cuốn sách. Họ chỉ kiểm tra một cách qua loa với những người khác, nhưng riêng tớ và Komari thì-”

Từ từ đã… Nghĩ lại thì, Tiara-san có bảo rằng tôi là người thứ hai.

Liệu có phải một thành viên khác của Câu lạc bộ Văn học cũng đã bị tịch thu trước hai chúng tôi không?

Đột nhiên, tôi thấy cửa phòng câu lạc bộ được lặng lẽ mở ra.

Tôi cứ tưởng Komari lại quay lại cơ, nhưng mà không phải. Đó lại là một cô gái đeo kính và choàng khăn phủ kín mặt, lướt nhẹ vào phòng như thể đang trốn tránh ai đó vậy.

Cô ấy- đúng hơn là chị ấy- là Koto Tsukinoki, một sinh viên năm ba; đồng thời cũng là nguyên phó hội trưởng Câu lạc bộ Văn học. Kể từ khi lúc kết thúc lễ hội văn hóa Tsuwabuki thì chúng tôi chưa có gặp chị ấy , vì chị đã rời câu lạc bộ từ lúc đó rồi. 

Cơ mà, chắc không phải tôi đang tưởng tượng đâu nhỉ… Có mùi rắc rối xung quanh đây.

“Lâu rồi không gặp, senpai. Lối lên đồ đó là sao vậy ạ?”

Tsukinoki-senpai nhẹ nhàng đóng cửa lại và ngồi xuống. 

“Lâu rồi không gặp, hai đứa. Hai đứa dạo này sao rồi?”

Yanami mỉm cười.

“Tụi em ổn, dù là Nukumizu-kun vẫn như mọi khi thôi ạ. Senpai chuẩn bị cho kì thi đến đâu rồi ạ?”

“Không ổn tí nào. Cơ mà, đang có chuyện còn quan trọng hơn kì thi ấy nữa.”

…Có chuyện gì mà quan trọng hơn cả kì thi đại học sao?

Chị ấy lại định kéo chúng tôi vào rắc rối gì đây? Yanami và tôi liếc nhìn nhau, đầy cảnh giác.

“Nghe có vẻ tệ thật. Senpai muốn uống chút trà không?”

“Để chị làm cho. Uống không, Nukumizu-kun?”

Tsukinoki-senpai ngăn chúng tôi lại ngay khi hai bọn tôi vừa định đứng dậy.

“Chờ đã, đừng phớt lờ chị thế. Dù nó có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa thì hai đứa cứ nghe thử đi đã.”

Không trốn được rồi. Không còn cách nào khác, Yanami và tôi lại ngồi xuống.

“Thôi được rồi. Kể cả khi chỉ là chuyện tầm xàm ba láp, chúng em vẫn sẽ ngồi đây và lắng nghe chị kể.”

Với biểu cảm nghiêm túc, Tsukinoki-senpai bắt đầu kể.

“Chị sẽ nói ngắn gọn thôi. Cuốn tiểu thuyết BL tự xuất bản của chị vừa bị tịch thu sáng nay.”

Chúng tôi đã thực sự bị lừa.

“Chị sắp thi đến nơi rồi mà vẫn dành thời gian cho mấy thứ như vậy ạ?”

Chị ấy đặt tay lên trán - một động tác đầy kịch tính và giả tạo.

“Chính là do việc ôn thi đấy. Vì quá căng thẳng nên chị phải làm vậy để thoải mái hơn. Chị cũng chỉ là một nạn nhân đáng thương, là hệ quả của cái xã hội cạnh tranh quá gay gắt này mà thôi.”

“Thế chị hãy lấy đó làm gương để cố gắng cải thiện lần sau ha. Có lẽ họ sẽ tha cho chị với một lá đơn xin lỗi hay gì đó kiểu vậy.”

Tôi đáp lại một cách nhẹ nhàng… nhưng không thể xua tan cảm giác có gì đó không đúng về thái độ của chị.

Tại sao chị ấy lại phải hành động lén lút khi đến thăm câu lạc bộ khi tất cả những gì họ thu chỉ là một cuốn BL…?

“Chị vẫn thường mang truyện BL đi mà, đúng không ạ? Nó có thực sự nghiêm trọng đến vậy không chị?”

Senpai miễn cưỡng đáp lại.

“Vấn đề ở đây là, cuốn mà họ tịch thu hôm nay là một doujin dựa trên người thật cơ. Nó có thể sẽ dẫn đến một vài vấn đề khá nghiêm trọng đấy.”

“...Doujin dựa trên người thật ấy ạ?”

Yanami lặp lại, bối rối vì không hiểu nó có nghĩa là gì.

Có lẽ cần một chút giải thích cho Yanami - một học sinh “bình thường”.

“Ờ thì, nó là kiểu câu chuyện dùng người thật làm khuôn mẫu cho các nhân vật ấy. Ở giới BL thì cái này phổ biến lắm.”

Cơ mà nếu nó là vấn đề, vậy thì-

“Đừng nói với em rằng chị đã dùng ai đó trong trường làm mẫu nhé?”

Tsukinoki-senpai gật đầu nhẹ.

“Em biết Hội trưởng Hội học sinh Hokobaru không? Bộ truyện kia là một cuốn genderbent BL về cô ấy đấy.”

“Đó hoàn toàn là lỗi của chị, senpai. Tự kiểm điểm đi ạ.”

Hibari Hokobaru, Hội trưởng Hội học sinh của trường cao trung Tsuwabuki.

Một học sinh toàn diện và xuất sắc cả về mặt ngoại hình, học tập và thể thao. Nhưng mà về mặt tính cách thì chị ấy có hơi… kì lạ, một xíu thôi.

Yanami lặng lẽ giơ tay lên.

“Um… genderbent nghĩa là gì vậy ạ?”

Có vẻ như chúng ta lại cần giải thích tiếp rồi - lần này để cho Tsukinoki-senpai đi.

“Hokobaru là một chàng trai ở trong tiểu thuyết của chị, đơn giản vậy thôi.”

Chị ấy khẳng định điều đó một cách đầy tự tin.

Thôi thì như thế cũng được… 

Tôi gật đầu, tỏ ý là mình đã hiểu. Cơ mà Yanami thì có vẻ không - mặt nhỏ trông như thể vừa nuốt phải một con bọ vậy.

“Uhh, điều đó thì có nghĩa gì cơ chứ… À thôi, bỏ đi. Em không muốn nghe tiếp đâu.”

Có vẻ như Yanami không có vấn đề gì nữa, nên tôi tiếp tục.

“Hội trưởng từng là đàn em của chị trong hội học sinh đúng không ạ? Sao chị không thử chân thành xin lỗi và yêu cầu chị ấy trả lại cho chị?”

Chậc, chậc, chậc - Tsukinoki-senpai lắc ngón tay về phía tôi.

“Doujin dựa trên người thật phải được giữ bí mật với người trong cuộc, em hiểu không? Nguyên tắc tối thượng là chỉ có những đồng râm được phép biết đến thôi. Ngoài ra, chị cũng muốn lặng lẽ xử lí vụ việc này, vì hình như Hội trưởng cũng chưa biết cuốn sách này có em ấy ở trong đó. Chị thực tình không muốn cho em biết đâu, Nukumizu-kun à, vì em cũng có ở trong đấy; nhưng “chó cùng rứt giậu” thôi- chị cũng hết cách rồi.”

“Nghe thực sự rất tệ nếu chị ấy phát hiện ra nhỉ-”

Từ từ đã…Chị ấy vừa nói gì cơ?

“Có phải… chị vừa nói rằng em cũng liên quan không? Chị thực sự đưa em vào trong đó á!?”

“Không sao đâu. Chị đã cân nhắc rất kĩ và để cậu làm “top” rồi; dù gì cậu cũng là người mới mà. Ai mà ngờ được cậu lại thực sự thích hợp với kiểu hình tượng ngầu lòi, tự tin đấy chứ? Nhờ đó mà chị được an tâm rất nhiều đấy.”

Còn cảm giác của em thì sao?

“Cuốn doujin đó giờ ở đâu ạ? Đừng bảo với em là nó đã đến tay giáo viên nhé-”

“Bản cứng thì hiện đang ở chỗ của Basori. Em ấy có vẻ ghét chị lắm, nên khi chị đến để xin lỗi thì bị ẻm từ-chối-ngay-lập-tức luôn. Em ấy thậm chí còn nói với một tông giọng tức tối rằng ẻm sẽ nộp nó lên buổi họp giáo viên vào ngày lễ bế giảng.”

…Vậy là các thầy cô sẽ đọc to một cuốn BL về tôi và Hội trưởng Hội học sinh vào buổi họp đó ấy hả?

Tsukinoki-senpai chắp tay về phía tôi.

“Chị xin em! Vì Câu lạc bộ Văn học, hãy đến và lấy lại cuốn truyện đó từ tay của em ấy đi!”

…Không đùa chứ? Tại sao lại là tôivậy?

“Nhưng chị rời câu lạc bộ rồi mà? Vậy nên đáng ra đây phải là vấn đề cá nhân của chị chứ. Tụi em không có trách nhiệm gì trong vụ này cả.”

Thi thoảng chủ tịch như tôi cũng phải có những quyết định thực dụng, lạnh lùng để bảo vệ câu lạc bộ chứ - nói cách khác, đừng lôi tụi em vào vấn đề của riêng chị.

Trong lúc tôi đang nghiền ngẫm cách để dừng chủ đề này ở đây, tôi để ý thấy senpai đang lảng tránh ánh mắt của tôi.

“...Còn gì khác không chị?”

“Chị đã để Câu lạc bộ Văn học vào mục thông tin xuất bản, và tên em cũng ở trên danh sách nhà xuất bản đấy, Nukumizu-kun à.”

…Chị đã làm cái quái gì cơ!?

“Nếu vì nó mà có người bị gọi lên buổi họp giáo viên, thì khả năng cao sẽ là em và chị đấy. Xin em đó, giúp chị đi mà!”

Cạn lời, tôi ngã người xuống ghế. Yanami lặng lẽ đưa cho tôi một bịch kẹo dẻo nhỏ.

Tôi ném một viên Maken Gummy hình viên đá vào miệng và cắn mạnh trong sự bất lực.

*

Sau khi Tsukinoki-senpai rời đi, tôi cũng đi ra để mua đồ uống ở máy bán hàng tự động, với Yanami theo sau. Hai chúng tôi cùng nhau dạo bước dọc hành lang cạnh sân trong.

“Theo một cách nào đấy, tớ thấy việc Tsukinoki-senpai vẫn vậy cũng khá là đáng mừng đấy chứ?”

Yanami tiếp tục nhai kẹo dẻo, tạo ra một thứ âm thanh kì cục nhưng cũng dễ thương “mokyu mokyu”

“Tớ thì mong là cô ấy đã thay đổi, dù chỉ một ít thôi cũng được cơ…”

Không hiểu sao tôi ngồi không cũng dính chưởng được. Tôi không có tí trách nhiệm gì trong vụ này cả - một chút cũng không.

“Vụ này tốt hơn hết là nên để cho Tamaki-senpai, chứ năm nhất tụi mình thì liên quan gì mà chị ý lôi vào vậy?”

Shintaro Tamaki. Nguyên chủ tịch Câu lạc bộ Văn học và hiện đang là bạn trai của Tsukinoki-senpai. Chỉ anh ấy mới đủ khả năng để dọn dẹp mớ hỗn độn này thôi.

“Nhưng Tsukinoki-senpai lại không muốn Tamaki-senpai biết được ấy…”

Yanami lục túi - chỉ để phát hiện ra rằng nhỏ đã ăn hết chỗ kẹo. Trông nhỏ có vẻ buồn.

“...Chà, dù gì đây cũng là thời điểm nhạy cảm của cả hai người họ mà nhỉ.”

Nguyện vọng đại học của hai người là khác nhau mà. Tamaki-senpai định vào đại học quốc gia cơ. 

Dù cách làm của chị có hơi tệ đi chăng nữa, nhưng khi thời gian tốt nghiệp cận kề thì bất cứ ai cũng sẽ lo lắng và cố tìm cách để giải tỏa thôi.

...Kể cả thế thì cũng đừng viết mấy thứ như vậy chứ.

“Nukumizu-kun, chị ấy cũng đã làm nhiều điều cho chúng mình rồi mà. Ít nhất thì tụi mình cũng nên giúp chị ấy một lần chứ?”

Yanami nói thế trong lúc vẫy tấm vé ăn trưa miễn phí nhận được từ chị ấy.

“Bên cạnh đó, chúng mình không thể giả vờ là không liên quan được nếu chị ấy xuất bản cuốn sách dưới cái tên của Câu lạc bộ Văn học, đúng không? Hai anh chị cũng chưa chính thức nộp đơn rời Câu lạc bộ, nên xét ra thì họ vẫn là thành viên Câu lạc bộ mình mà.”

Dù bị mua chuộc bởi tấm vé kia, nhưng lập luận của nhỏ vẫn chính xác thật. Tôi lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Không có luật ép các anh chị năm ba phải rời khỏi câu lạc bộ - nó thiên về tinh thần tự nguyện hơn. Nếu muốn, họ vẫn có thể ở lại câu lạc bộ cho đến khi tốt nghiệp.

“Tsukinoki từng là thành viên của Hội học sinh năm ngoái nhỉ? Hồi đó, Hội trưởng hiện tại cũng chỉ là hậu bối của senpai thôi. Chắc chị ấy đã bắt đầu che giấu mấy vụ rắc rối của senpai từ lúc đó rồi cơ.”

“Nhưng vụ này thì Hội trưởng không giúp được gì đâu - cậu biết tại sao mà. Ta có nên thử liên hệ với Hội phó Basori-san không nhỉ?”

“Nhưng buổi khám xét hôm nay chỉ nhằm vào Câu lạc bộ Văn học thôi. Không chỉ Tsukinoki-senpai bị đưa vào tầm ngắm đâu - mà là cả câu lạc bộ mình đấy.”

Ngoài ra, cuốn doujin BL tai hại kia còn được xuất bản dưới tên Câu lạc bộ Văn học nữa. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì-

“...Hôm trước, Câu lạc bộ Ngắm chim đã bị đình chỉ rồi đấy. Vụ này mà xử lí không tốt là đến phiên câu lạc bộ mình bị thế đấy.”

“Ngắm chim nghe bình thường mà nhỉ. Họ đã làm gì vậy?”

“Theo như báo cáo trong cuộc gặp giữa các chủ tịch câu lạc bộ, họ không có ngắm chim đâu. Mấy người đó bí mật chụp ảnh nữ sinh trường mình; thậm chí hình như còn tổ chức bán ảnh của mấy bạn nữ nổi tiếng cơ.”

Chắc Yanami không biết đâu - ảnh của nhỏ được tận 8 người mua luôn cơ. Dù con số đó chỉ bằng một nửa so với Yakishio và một phần tư so với Himemiya-san, nhưng nhỏ vẫn nên cảm thấy tự hào đi.

“Sẽ rất tệ nếu chúng ta bị đình chỉ hoạt động. Sẽ không còn nơi nào cho chúng ta ăn vặt hay làm bài tập sau giờ học nữa…!”

“Phần sau đâu phải việc của Câu lạc bộ Văn học đâu?”

Tôi dừng lại trước máy bán hàng tự động, vừa nhìn xem nên uống gì, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Vấn đề ở đây là Tiara-san. Kể cả tôi có giải thích rằng tất cả chỉ là hành động tự phát của Tsukinoki-senpai, nhỏ cũng không tin tôi đâu. Bên cạnh đó, senpai về mặt hình thức vẫn là thành viên của câu lạc bộ tôi, nên không thể bảo là chị ấy không liên quan được.

…Có lẽ câu lạc bộ này sắp phải đối mặt với một cơn khủng hoảng thực sự rồi.

-“Nè, Shikiya-senpai cũng là thành viên Hội học sinh nhỉ?”

Giọng nói của Yanami làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.

Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tôi thấy một bóng hình thân thuộc đang ngồi trên ghế dài giữa sân trường lạnh lẽo, hoang vắng.

Yumeko Shikiya, một senpai gal zombie năm hai và là thư kí của Hội học sinh.

“Chị ấy làm gì ngoài đó giữa tiết trời này vậy? Nukumizu-kun, ta có nên gọi chị ấy không?”

“Bình tĩnh đi. Khá là nguy hiểm nếu ta tiếp cận chị ấy sai cách đấy.”

Tôi lấy ra một cuốn sổ từ túi trong của áo của mình.

“Cái gì thế?

“Tớ đã ghi chép hành vi của Shikiya-senpai dạo gần đây. Đợi xíu, tớ từng gặp trường hợp tương tự rồi.”

“Ok…Cũng đã khá lâu rồi tớ mới thấy mặt kinh dị này của cậu đấy, Nukumizu-kun.”

“Không, không phải thế. Nó kiểu một dạng nhật kí quan sát động vật hay gì đó từa tựa vậy ấy.”

Tôi mở cuốn sổ của mình ra.

“Khi nhiệt độ xuống dưới 12°C, Shikiya-senpai có xu hướng hành động chậm đi trông thấy. Hành vi này ngày càng trở nên rõ ràng hơn kể từ đầu tháng này.”

"...Ồ.”

Liếc nhìn một Yanami đang hoàn-toàn-vô-cảm, tôi lật qua trang khác.

“Vào những ngày ít gió như hôm nay, chị ấy có xu hướng ra ngoài tắm nắng để làm ấm cơ thể. Đó là hành vi thường thấy ở các loài động vật biến nhiệt, đặc biệt là bò sát.”

“Ồ”- Yanami nhìn lên trời, nói:

“Nhưng trời tối rồi mà. Khu vực xung quanh đó đã hoàn toàn trở nên tối và lạnh rồi ấy.”

“Trong trường hợp chị ấy bất cẩn và để mình lọt vào bóng râm, nhiệt độ cơ thể của chị ấy sẽ giảm, và chị ấy sẽ trở nên bất động luôn - nói cách khác, chị ấy đang có những dấu hiệu của việc bị hạ thân nhiệt cùng suy giảm ý thức.”

Tôi đóng cuốn sổ tại đó và nhét tiền vào máy.

Có lẽ tôi nên mua gì đó lạnh lạnh và nhanh chóng quay trở về với sự ấm áp nơi phòng câu lạc bộ thôi.

“Cậu có chắc là ta nên mặc kệ chị ấy không? Ý tớ là, trông chị ấy như sắp chết tới nơi rồi.”

“...Cậu nói đúng.”

Tôi ấn chọn trà nóng, sau đó chạy đến chỗ Shikiya-san.

*

Tại một quán cà phê cạnh nhà ga gần nhất.

Tôi và Yanami hiện đang ngồi đối diện với Shikiya-san. Trên bàn hiện có cà phê, bánh và một board game bí ẩn nào đó.

Shikiya-senpai đã mời chúng tôi đến đây - một quán “cà phê board game”, để thay lời cảm ơn cho việc giải cứu cô ấy khỏi sân trường.

“Đừng khách sáo…Gia đình chị… giàu lắm…”

“Chúng em xin lỗi vì đã để chị phải trả tiền cho chúng em ạ.”

“Cứ ăn đi thôi!”

Vừa nói xong, Yanami đã nhét một miếng bánh vào miệng rồi.

Chiếc bánh nướng phô mai đơn giản này hẳn là hàng tự làm bởi tiệm cà phê. Chỉ với một miếng, vị ngọt dịu và vị chua thanh đã hòa quyện hoàn hảo và lan tỏa khắp đầu lưỡi tôi.

Nuốt xong miếng cuối cùng cũng là lúc mặt Yanami sáng bừng lên.

“Senpai, cái bánh này ngon thật chớ!”

“Đừng ngại…thêm…bao nhiêu cũng được…”

Chị không nên làm vậy đâu- nhỏ sẽ ăn thêm cả một cái bánh nữa đấy.

Tôi ngó xung quanh quán khi đang thêm đường vào cà phê của mình. Dù là ngày trong tuần, quán vẫn đầy khách - chủ yếu là sinh viên đại học, đến để chơi board games.

Shikiya-san bắt đầu thuần thục phân phối các quân cờ cho chúng tôi.

“Trò gì đây ạ?”

“Fjords…kiểm soát lãnh thổ…” [note78901]

Chị ấy lẩm bẩm, rồi tiếp tục lặng lẽ phân phối các quân cờ. Mặc dù không thực sự hiểu, nhưng chắc là tôi không nên làm phiền chị ấy.

…Vì lí do nào đó, Yanami cứ liên tục nhìn chằm chằm vào phần bánh của tôi. 

Nghiêng người về phía tôi, nhỏ thấp giọng:

“Nè, Nukumizu-kun. Sao ta không thử bàn với chị ấy về chuyện đó?”

"Chuyện gì cơ?”

“Vụ doujin của Tsukinoki-senpai bị tịch thu ấy. Shikiya-senpai chắc có thể giúp ta một tay đó - chị ấy cũng thuộc hội học sinh mà.”

Cũng có ý đúng. 

Tuy vậy, tôi không nghĩ là Shikiya-senpai sẽ giúp chúng tôi đâu.

Dường như nghe được chúng tôi nói gì, Shikiya-san nghiêng đầu, thắc mắc:

"Tsukinoki... senpai...?"

Shikiya-san ngừng việc phân phối quân cờ.

“Chuyện gì…đã xảy ra vậy?”

Đôi mắt nhợt nhạt của Shikiya-senpai quay về phía tôi. Đáng sợ quá.

Tôi nên cho chị ấy biết bao nhiêu? Chị ấy quả thật khá quan tâm Câu lạc bộ Văn học, cơ mà tôi không biết quan hệ giữa chị ấy và Tsukinoki-senpai có ổn không nữa…

Tôi liếc Yanami. Nhỏ gật đầu, tỏ ý là “sẽ ổn thôi”.

“Ừm, thực ra-”

Tự trấn tĩnh lại, tôi bắt đầu giải thích.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Shikiya-san nhẹ nhàng thở dài.

“Tiara-chan thực sự… không ưa… Tsukinoki-senpai.”

Shikiya-san nói điều đó một cách thẳng thừng, rồi tiếp tục công việc đang dang dở hồi nãy.

“Hai người họ còn không tham gia vào hội học sinh cùng nhau, đúng không ạ? Sao cậu ấy lại ghét chị ấy đến vậy?

Sau khi chia xong các quân cờ, Shikiya-senpai lấy ra các mảnh địa hình hình lục giác.

“Chúng ta sẽ chơi theo lượt…đặt chúng xuống…từng cái một.”

“Dạ? À, vâng.”

Có vẻ như chị ấy muốn chơi hơn.

Theo thời gian, tôi dần dần nắm được cách chơi. Về cơ bản, ta phải dùng các mảnh địa hình và quân cờ để tạo ra lãnh thổ của mình, và dùng các quân Viking để đi xâm chiếm lãnh thổ của người khác - khá là giống cờ vây đấy chứ.

“Ơ…Em hết chỗ đặt quân rồi?”

“Vậy ván này hết ở đây… lãnh thổ ai rộng nhất…sẽ thắng…”

Ván đầu kết thúc với chiến thắng áp đảo dành cho Shikiya-san. Tôi về ba, hay nói cách khác - tôi bét bảng. Thậm chí còn kém hơn cả Yanami nữa.

…Cáu thật chứ. Tôi không thể tập trung vì vấn đề kia vẫn cứ lảng vảng trong đầu tôi nãy giờ, chứ không thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Ngay lúc đó, Yanami huých nhẹ vào tay tôi.

“Nè, Nukumizu-kun. Cậu có chắc là sẽ ổn không vậy?”

“Đừng lên mặt vội, Yanami-san. Tớ nắm được cái nhịp của trò này rồi. Ván tới tớ sẽ-”

“Ý tớ là về lời khuyên cơ, Nukumizu-kun. Bỏ trò đó qua một bên đi.”

… Ờ nhỉ. Tôi quay qua đối mặt với Shikiya-san.

“Về câu chuyện hồi nãy tụi em có kể ấy ạ, liệu có cách nào để tụi em có thể lấy lại cuốn doujinshi đó-”

“Quân này đặt… ở đây…”

“Dạ? À, đến lượt em.”

Hiệp hai bắt đầu.

Nói trước, tụi tôi không phải chỉ đang chơi đùa. Có thể nói, đây chỉ là một cách riêng để dẫn dắt cuộc trò chuyện của chị ấy. Kể cả Yanami, dù lúc đầu vẫn lẩm bẩm không hài lòng, song nhỏ cũng đã dần dần hòa nhịp rồi.

“Nukumizu-kun, tớ sẽ không có chỗ nào để đặt quân nếu cậu đặt như thế!”

“Trò này vận hành như vậy mà”

Khi mà tôi đang bắt nạt Yanami, Shikiya-san đột nhiên lẩm bẩm như thể chị ấy vừa ngộ ra điều gì đó.

“Chị hiểu… tình hình ở đây rồi… nhưng… “

Chị ấy lấy và đặt một quân Viking đen lên bàn cờ bằng những ngón tay thanh mảnh của mình.

“Tiara-chan… vô cùng cứng đầu… khi có chuyện liên quan đến Tsukinoki-senpai…”

Và như vậy, phần tiếp theo của buổi tư vấn đã bắt đầu - lần này đi với những lời khuyên thực sự.

“Nhưng bên cạnh Tsukinoki-senpai, chuyện này cũng ảnh hưởng tới danh tiếng của Hội trưởng Hội học sinh nữa ạ. Do vậy nếu được thì tụi em cũng muốn xử lí vụ này trong êm đẹp thôi ạ.”

Shikiya-san gật đầu một cách chắc chắn.

“Ừ… Nhóc Sakurai… lo đến đau dạ dày mất…”

Sakurai?

Tôi không biết cậu ấy là ai, nhưng với vụ này thì cậu ta chắc chắn không ăn ngon ngủ yên được đâu.

Tôi đột nhiên thấy cảm thông sâu sắc cho anh chàng Sakurai xa lạ này. 

Yanami với tay về phía quân cờ của tôi trên bàn.

“Tớ chuyển quân cậu đi chỗ khác nhé, Nukumizu-kun?”

“Không được đâu, và đến giờ nghiêm túc rồi đó.”

Tôi lo đến mức bụng quặn thắt lại rồi.

Húp một ngụm cà phê để bình tĩnh lại, tôi tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Em hi vọng rằng chị sẽ nói đỡ giúp tụi em. Chị thân với Basori-chan mà, đúng không ạ?”

Shikiya-san chớp mắt liên tục khi nghe đến từ “thân”.

“Ừ…Bọn chị…thân lắm…”

Cầm cốc lên bằng cả hai tay, đôi mắt nhợt nhạt nhìn xa xăm, vô định - Shikiya-san hoàn toàn đơ rồi.

…Sau khoảng thời gian dài như vô tận, chị ấy cuối cùng cũng mấp máy môi, thì thầm.

“Em nghĩ sao về việc… hạ gục Tiara-chan…?”

“Dạ? Hạ cậu ấy kiểu gì giờ?”

Tôi nghiêng đầu, bối rối. Shikiya-san tiếp tục nói:

“Em có thể…biến em ấy thành của mình…”

“Hả!?”

Yanami suýt sặc, nhỏ còn tiện tay cướp miếng bánh của tôi nữa chứ.

Mặc kệ Yanami đang ho sù sụ, tôi lắc đầu, kịch liệt phản đối:

“Không, không, không thể đâu ạ! Em còn mới chỉ biết tên cô ấy thôi mà, hẹn hò có hơi quá-”

Yanami vỗ mạnh vào lưng tôi trước khi tôi kịp nói gì thêm.

“N-Nukumizu-kun, ý của senpai không phải vậy đâu ấy…”

Che miệng bằng chiếc khăn tay, Yanami vừa ho vừa liếc nhìn tôi bằng đôi mắt ngân ngấn nước.

“Nhưng mà, nếu chị ấy đã nói vậy thì ngoài cái “đó” ra còn có thể là cái gì nữa? Chúng mình không nên xem nhẹ chuyện này đâu. Hơn nữa, cậu ấy cũng đâu phải người dễ bị-”

Khi tôi còn đang không biết nói thế nào thì Shikiya-san bỗng dưng tạo hình trái tim bằng hai ngón tay.

“Tiara-chan… dễ xiêu lòng lắm… nên sẽ ổn thôi…”

…Trông giống thế thật.

“Nhưng mà kể cả thế thì hạ gục Basori-san vẫn là quá sức với em.”

“Cậu chỉ đang làm quá mọi chuyện thôi, Nukumizu-kun. Chỉ cần nói ngon nói ngọt một chút rồi hỏi xin lại cuốn doujinshi là được. Quá chuẩn luôn senpai nhỉ?”

“Thế sao cậu không tự đi mà làm, Yanami-san?”

“Tớ chịu thôi, cậu ấy đáng sợ lắm.”

Tớ cũng thấy sợ cậu ấy mà…

Nhân tiện, Shikiya-san cũng sợ cậu ấy thì phải.

“Senpai, em thật lòng không nghĩ mình có thể làm thân với Basori-san đâu ạ.”

“Nếu em tỏ ra tốt bụng… Tiara-chan… sẽ xiêu lòng thôi…”

…Bộ cậu ấy là nhân vật hướng dẫn trong game hẹn hò hay sao trời?

“Không, nó thực sự rất-”

“Tìm điểm yếu của em ấy… làm em ấy mang ơn… rồi lợi dụng cảm giác tội lỗi… để bịt đường lui của em ấy…”

Shikiya-san lẩm bẩm, tay thì đặt thêm một quân đen nữa lên bàn cờ.

“Chị…sẽ giúp em.”

Cuộc trò chuyện này càng ngày càng có mùi không ổn. Chị ấy có thực sự là bạn của Tiara-san không vậy?

Giờ tôi nên làm gì…?

Thấy tôi do dự, Shikiya-san bồi thêm:

“Em…muốn lấy lại cuốn truyện đó mà…đúng không?”

“...Dạ vâng”

Yanami liếc nhìn tôi lạnh lùng trong lúc tôi còn đang ngập ngừng.

“Thôi nào, senpai còn bảo là sẽ giúp cậu mà. Cậu chỉ cần chuẩn bị tinh thần thôi.”

“Tớ tệ trong khoản ứng xử với con gái lắm. Mọi chuyện chưa bao giờ là ổn mỗi khi tớ nói chuyện với họ luôn ấy.”

“Nukumizu-kun, tớ cũng là con gái đấy nhé?”

Yanami đưa lại cho tôi cái đĩa - giờ đã sạch trơn - rồi chắp hai tay và nói :”Cảm ơn bữa ăn”. Nhỏ thực sự vô liêm sỉ đến mức đó luôn mà…

“Bên cạnh đó, vì cậu nghĩ mấy thứ vớ vẩn nên nghe nó mới kì lạ ấy chứ. Cậu ổn khi nói chuyện với em gái mình mà? Sao không thử coi Basori-san như là em gái cậu xem.”

…Coi Tiara-san như một đứa em ấy hả?

Nghĩ lại thì, một cô em gái tsudenre và hay cằn nhằn là mô típ thường thấy trong light novel luôn rồi. Nếu thế thì chắc là tôi xử lí được đấy. “Onii-chan” hay “baka aniki” thì ổn hơn nhỉ…?

Tôi quay về phía Shikiya-san sau khi xử lí xong một năm mô phỏng trong đầu.

“Em muốn xác nhận lại một chút. Theo như em thấy thì Basori-chan khá là gay gắt với Câu lạc bộ Văn học cho lắm và buổi kiểm tra sáng nay đã chứng minh điều đó.”

Shikiya-san lắng nghe tôi với ánh mắt chăm chú, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.

“Xử lí việc này là trách nhiệm của em với tư cách là chủ tịch của Câu lạc bộ Văn học. Nói cách khác, có thể thôi, em sẽ ở phe đối lập với cậu ấy. Chị nghĩ sao về điều đó, senpai?”

Shikiya-san gật gù, lắc lư.

“Không sao cả… Chị cũng nghĩ là… Tiara-chan đã hơi quá đà ở đây…”

“Em hiểu rồi. Vậy thì, nhờ chị giúp đỡ ạ! Em cũng sẽ cố hết sức để dàn xếp vụ này trong êm đẹp.”

Sau cùng thì, trong tưởng tượng của tôi, Tiara (phiên bản em gái) thậm chí còn tặng tôi một cái khăn len tự đan làm quà sinh nhật mà. Sao tôi nỡ làm khó một cô em gái như vậy được chứ?

Tôi dứt khoát gật đầu, coi như đã hạ quyết tâm.

“Ừm…Chị chỉ… giúp một tay thôi… chỉ vậy thôi…”

 

Đột nhiên, có tiếng thông báo từ điện thoại tôi. Liếc nhìn từ phía khóe mắt, tôi thấy được một tin nhắn từ phía Yanami.

<Yana-chan: Cậu không được quyến rũ cậu ấy đâu đó, biết chưa? Đừng có đánh lẻ đấy.>

…Sao nhỏ phải làm thế trong khi đang ngồi ngay cạnh tôi cơ chứ?

 

Giả vờ như không có gì xảy ra, Yanami đặt quân cờ cuối cùng lên bàn.

Tôi lại đứng bét rồi.

*

…Tôi sắp chết rồi.

Về đến nhà, tôi chẳng còn sức để leo lên tầng hai nữa. Tôi liền thả phịch người xuống ghế sofa trong phòng khách.

Tôi vốn định sống yên ổn cho đến kỳ nghỉ đông cơ, vậy mà giờ lại vướng vào đống rắc rối không hồi kết này.

Đắm chìm trong suy nghĩ tiêu cực, tôi quay đầu và thấy một cái băng-rôn thủ công được dán lên tường.

<8 ngày cho đến sinh nhật của Kazuhiko Nukumizu>

Có vẻ nó được thiết kế để đếm ngược, vì phần số trông tháo ra được.

Haa…Đây chắc hẳn là tác phẩm của Kaju. Tay nghề em ấy chỉ có tăng lên chứ không có giảm bao giờ.

Trong lúc tôi đang nhìn tuyệt phẩm của em gái mình bằng ánh mắt đầy yêu thương, cánh cửa phòng khách liền bật mở.

“Kaju đã về, Onii-sama!”

Kaju tiến vào với hai tay toàn đồ là đồ.

“Em về rồi à. Hơi muộn đó.”

Tôi đứng dậy và đỡ lấy túi cho em ấy.

“Cảm ơn anh. Ehehe, trông chúng mình cứ như mấy cặp đôi mới cưới ấy anh nhỉ?”

Tôi bỏ qua trò đùa của Kaju và bắt đầu cất đồ vô tủ lạnh.

“Ôi nhiều thế. Toàn đồ làm bánh hết à em?”

“Vâng! Kaju định tổ chức sinh nhật trước cho anh hai, rồi trước nữa, và cả trước-nữa-nữa luôn! Kể từ hôm nay, ngày nào cũng có bánh ngọt dành riêng cho anh đó!”

“Một cái hôm sinh nhật anh là đủ rồi. Yanami-san đâu có ở đây… Anh em mình không thể nào chén hết chỗ đó được.”

“Vậy thì, sao mình không mời Yanami-san sang luôn đi ạ? Nếu anh đồng ý thì Kaju sẽ thay mặt anh gửi lời mời cho chị ấy ngay!”

Nếu phải gặp cả Yanami vào cuối tuần thì tôi chết luôn mất. Giá mà tôi có thể để bánh giữa hiên nhà để nhỏ đến ăn lén vào lúc nửa đêm thì tốt quá…

“Nếu anh không nhầm, Yanami-san sắp bước vào giai đoạn ăn kiêng rồi, nên là kệ chị ấy đi. Quan trọng hơn, bố mẹ sẽ về muộn hôm nay đấy. Bữa tối nay để anh làm cho.”

“Kaju muốn ăn cà ri khô của onii-sama!”

“Ok. Hình như vẫn còn ít thịt băm trong ngăn đá nhỉ–”

Đột nhiên, nụ cười trên mặt Kaju biến mất.

“Sao vậy, Kaju?”

“Onii-sama, anh đã đi đâu cả ngày nay?”

“À, anh có tí việc phải ra quán cà phê thôi–”

 Hít hà, hít hà, hít hà - Kaju dán mặt vào ngực tôi và bắt đầu ngửi.

AD_4nXdypzowDQPjMEnmRH0yV8kIzuefRE4rIGuLeEdnwPDRXY32emfRcO4-NNokhBGBwibI9Ouxw1nGOlfdZp4Hy6JqEnp6TMZSbDwhZEKD1aC48iljO9XOjjpvCwzpu3QrpxopS1BJ?key=3VyYLgqMg5FpPdkR8EQ4qw

“Mùi cà phê và bánh phô mai…và còn cả mùi phụ nữ nữa.”

“Hả?”

Kaju vừa cười vừa nhìn tôi.

“Vâng! Có phấn trang điểm ở chỗ cổ áo của anh hai. Yanami-san đâu có dùng kem nền khi đi học đâu - có nghĩa là, anh đã lén gặp một cô gái khác sao, onii-sama?”

Tôi còn không biết thói quen trang điểm của Yanami thế nào cơ…

Chắc là vết tích của Shikiya-san rồi - khả năng từ lúc tôi giúp chị ấy ở sân trường.

“Anh có việc cần bàn với một người quen ấy mà.”

“Và việc gì mà lại có thể để lại phấn trang điểm trên cổ áo của anh vậy, Onii-sama?”

Nụ cười của Kaju trông đáng ngại khi em ấy chất vấn tôi. Áp lực gì thế này?

“Chị ấy cảm thấy không khỏe nên anh giúp chị ấy đứng dậy thôi. Yanami-san cũng ở đó với anh mà.”

“Ara, ra là Yanami-san cũng ở đó! Em xin lỗi… chắc là em đã hỏi mấy chuyện không nên hỏi rồi.”

Hình như tôi vừa bị hỏi mấy chuyện kỳ cục thì phải.

“Thế thì để em giặt cho sạch áo nhé. Anh hai cởi ra đi nào.”

Đột nhiên rạng rỡ trở lại, Kaju cởi áo của tôi một cách mạnh mẽ và nhìn chằm chằm vào nó.

“Nó tệ đến vậy sao?”

“...Anh hai cứ yên tâm đi ạ. Kaju sẽ giặt nó thật cẩn thận.”

Kaju cười rạng rỡ, còn tay ôm chặt lấy đồng phục của tôi.

*

Ngày tiếp theo, sau giờ học.

Tôi hiện đang đứng ở góc hành lang quan sát văn phòng hội học sinh.

Theo thông tin tôi có được từ Shikiya-san, căn phòng đó sẽ sớm không có ai thôi.

…Tất nhiên đây không phải là sự trùng hợp. Chúng tôi ngầm hiểu với nhau là Shikiya-san đã xử lí mọi việc ở sau cánh gà rồi.

Yanami thò đầu ra một chút từ phía dưới cánh tay của tôi.

“Nè, tụi mình còn phải đợi bao lâu nữa vậy?”

“Trật tự đi Yanami-san, họ sẽ rời đi sớm thôi–”

Click. Cánh cửa phòng hội học sinh bật mở, và Hội phó Tiara Basori bước ra ngoài.

Theo sau là Shikiya-san. Chị ấy liếc qua chỗ chúng tôi, trước khi quay đầu và tiếp tục đi theo Tiara-san.

...Phòng đã trống. Liếc nhìn Yanami, cả hai chúng tôi lén lút trượt vào phòng hội học sinh, cố gắng không để ai phát hiện ra.

Tôi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa và bắt đầu nhìn ngó xung quanh phòng.

Nơi góc cuối phòng - chỗ mà có nhiều bàn dài được xếp ngay ngắn - có ghế của Hội trưởng, một cái bàn gỗ cũ kĩ nhưng trang trọng và một cái ghế dài. Ngoài ra còn có các giá sách và tủ khóa được đặt cạnh tường.

Yanami chạy đến giữa phòng với sự phấn khích kì lạ.

“Cảm giác như ta đang làm việc gì xấu vậy á! Hồi hộp thật đấy!”

“...Chúng ta đang thực sự làm việc xấu mà.”

Kế hoạch của chúng tôi là thế này:

Vào thời điểm thích hợp, Shikiya-san sẽ dụ Tiara-san ra khỏi căn phòng đó, tạo cơ hội cho chúng tôi lẻn vào phòng hội học sinh và xem trộm tủ đồ của Tiara-san.

Kết quả tốt nhất là chúng tôi tìm được cuốn doujinshi ở đó. Kể cả không, một chút hiểu biết về sở thích hoặc bí mật của cậu ấy cũng có thể tạo tiền đề cho chúng tôi tiếp cận cậu ấy sau này.

“Hàng trên, thứ hai từ bên phải– chắc là cái này đây.”

Tôi lẩm bẩm, cố gắng át đi cảm giác tội lỗi khi với tay đến tủ đồ của Tiara-san.

“Nukumizu-kun, mọi chuyện không phải sẽ dễ hơn nếu chúng mình đến đây lúc chỉ có Shikiya-senpai ở phòng sao?”

“Basori-san dường như luôn khóa tủ của cậu ấy trước khi rời khỏi phòng. Theo Shikiya-san, điều đó khá là đáng nghi- như thể cậu ấy đang cố giấu gì đó vậy.”

Dù có chút áy náy, nhưng chúng tôi vẫn phải hoàn tất việc điều tra trước khi hai người họ quay lại.

Hội học sinh còn có một người nữa đảm nhiệm vai trò thủ quỹ - cơ mà, hiện cậu ta đang đi thăm mấy câu lạc bộ thể thao rồi. Ta không thể để phí hoài cơ hội ngàn năm có một này được.

…Tôi thề rằng tôi làm việc này không phải vì muốn nhìn trộm tủ đồ của con gái đâu. Tin tôi đi.

I quietly opened the locker. Inside, everything is neatly organized, books and files, all arranged with precision.

Tôi lặng lẽ mở tủ. 

Mọi thứ bên trong, từ sách vở đến các xấp tài liệu, đều được sắp xếp một cách chuẩn mực, không thể chê vào đâu được.

Tạp chí, những cái túi nhỏ hay thấy ở các bạn nữ, hay thậm chí là những món đồ “giải trí” - không một thứ nào trong số đó có ở đây cả.

Yanami nghiêng đầu nhìn từ bên cạnh.

“Trời, đơn điệu thật đấy. Có vẻ Basori-san là kiểu như tớ nhể.”

“Nghe điêu thế?”

“Cậu không hiểu đâu, Nukumizu-kun. Ví dụ, nếu cậu tích trữ đồ ăn vặt, thì kiểu gì thì kiểu cậu cũng sẽ chén sạch hết thôi. Tủ đồ của Basori-san cũng là kiểu vậy đó - ‘không tích trữ’ gì hết.”

…Cuộc đời nhỏ chỉ xoay quanh đồ ăn vặt thôi à?

“Thôi được rồi. Chỉ mình tớ lục tủ đồ con gái thì không ổn tí nào, nên cậu giúp tớ nhé?”

“Ok thôi. Trông nó giống tủ đồ giáo viên hơn là tủ đồ của một nữ sinh. Nukumizu-kun, cái túi giấy kia trông khá là đáng nghi đấy.”

"...Túi giấy nào cơ?”

Lạc lõng giữa những tập tài liệu và sách là một cái túi giấy từ nhà sách, trông khá là cũ kĩ. Liệu nó có phải chỉ là một xấp tài liệu khác không?

Tôi do dự với tay lấy nó, chỉ để tìm thấy bên trong là một xấp các phiếu trả lời thi.

“Ê, toàn bộ chỗ này là kết quả thi từ tận tháng Tư hay sao ý?”

Đây chắc chắn là xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư rồi.

Tôi đặt cái túi kia về vị trí ban đầu của nó.

Chúng tôi đã xem qua hết mọi thứ rồi, nhưng ngoài sách vở và tài liệu ra thì chả còn gì khác cả.

Ít nhất ta biết được Tiara-san nghiêm túc với công việc của cậu ấy- nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với tình huống của chúng tôi hiện tại hết.

Thở dài, tôi đóng cửa tủ lại.

“Chờ đã, Nukumizu-kun. Cậu làm rơi gì này”

Yanami cúi người xuống và nhặt lên một mảnh giấy nhỏ.

Hửm? Mảnh giấy này trông quen quen–

Ngay lúc đó, cửa phòng hội học sinh bật mở và một học sinh bước vào trước khi chúng tôi kịp làm gì khác.

Yanami vội nhét tờ giấy vào túi của tôi và nhanh chóng quay đầu lại.

“...Hửm? Hai bạn đang làm gì ở đây vậy?”

Vuốt tóc mái lên và nở một nụ cười nhẹ, người đó hỏi chúng tôi.

Nhìn vào cà vạt và đồng phục, có lẽ đây là một học sinh nam… hay là không nhỉ?

Không thể trách tôi vì do dự được – với khuôn mặt mềm mại, trung tính và vóc dáng nhỏ nhắn đó, bất cứ ai cũng có thể nhầm lẫn thôi. Không chỉ thế, cách mà cậu ta di chuyển còn “nữ tính” hơn cả Yanami mà.

“Ờm, ừm,...”

Khi tôi còn đang bối rối, Yanami đã nở nụ cười tươi tắn và nói đỡ hộ tôi:

“Shikiya-senpai có hẹn tụi mình ở đây, nhưng khi tụi mình đến thì chị ấy đi đâu rồi á. Do vậy mà tụi mình đành phải chờ ở đây thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Nè, Hiba-nee, chị có biết Yumeko-san đi đâu rồi không?”

“Chị không biết. Shikiya luôn tùy hứng vậy đấy. Hai em nên ngồi xuống và đợi cô ấy đi.”

Sau cậu trai kia, một cô nàng cao ráo bước vô phòng.

Hibari Hokobaru, sinh viên năm hai và cũng là Hội trưởng đương nhiệm của Hội học sinh. Trái ngược với vẻ ngoài nghiêm túc, chị ấy bị đồn là có tính cách khá là kì lạ.

Sẽ khá là đáng nghi nếu chúng tôi rời đi ngay sau khi nói vậy, nên chúng tôi đành ngồi xuống như được bảo.

Cậu trai lấy tách trà từ tủ và cười nói:

“Tôi sẽ pha cho hai người chút trà. Đợi nhé?”

“Không, không cần đâu. Ừm thì-”

…Cậu ta là ai vậy? 

Tôi không có ấn tượng gì về cậu ta ở buổi họp mặt giữa các câu lạc bộ cả.

Noticing my stare, he gave a shy, slightly embarrassed smile.

Để ý ánh nhìn của tôi, cậu ta cười ngượng ngùng.

“Tên tôi là Hiroto Sakurai, là thủ quỹ của Hội học sinh. Tôi không giỏi ứng xử trước đám đông lắm, nên không có tham gia các cuộc họp. Rất vui được làm quen với các bạn.”

“Ra vậy…Tôi là Nukumizu đến từ Câu lạc bộ Văn học.”

Vậy ra đây là “nhóc Sakurai” mà Shikiya-san hồi trước đã đề cập đến.

Dáng vẻ chán đời của cậu ta, bằng một cách nào đó, lại khiến tôi thấy cuốn hút lạ kì.

…Tất nhiên tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ nói ra những gì tôi thấy được thôi.

Khi Sakurai-kun đang chuẩn bị trà, Hội trưởng bước đến kế bên cậu ta.

“Hiroto, lần này để chị. Em ngồi xuống và đợi đi.”

“Hiba-nee, chị cầm ngược hộp trà rồ–”

Ôi. Hội trưởng vừa đổ hết mọi thứ ra sàn rồi.

Đen đủi thay, kiếp nạn của Sakurai-kun không có vẻ gì là sẽ dừng lại ở đó cả–

“Em sẽ dọn sau. Cứ pha trà đi đã ạ.”

“Hiroto, chị còn chưa cả động vào mà tay ấm trà đã gãy rồi.”

“...Hiba-nee, tốt nhất chị cứ để em xử lí việc này. Chị cứ nghỉ ngơi đi ạ.”

“Ly trà cũng vỡ rồi… Chị thề là chị không làm gì cả.”

Vào thời điểm ly trà thứ ba bị vỡ, chúng tôi lịch sự xin phép và rời khỏi phòng hội học sinh ngay sau đó.

*

Tại phòng Câu lạc bộ Văn học.

Tôi nhẹ nhõm chống khuỷu tay lên bàn, đan hai tay vào nhau và để trước mặt.

“Tí nữa thì đi. Nếu họ bắt được chúng ta đang mở tủ của Basori-san, đó thực sự sẽ là dấu chấm hết cho hai ta.”

Yanami bắt chéo chân trên ghế và gật đầu đồng tình.

“Hoàn toàn đồng ý. Bị phát hiện lẻn vào phòng hội học sinh có thể dẫn tới một kết quả tệ hơn nhiều, nhưng nhờ có tớ mà mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.”

…Alright, with that, the debrief is complete. Yanami and I turned our gazes toward the corner of the clubroom.

Báo cáo như vậy là đủ rồi.

Yanami và tôi đồng loạt nhìn về phía góc phòng. 

Ngồi ở đó là Komari. Nhỏ nhìn qua nhìn lại giữa 2 chúng tôi với vẻ mặt lo lắng, bồn chồn.

“H-Hả? C-Các cậu g-giải thích tất cả những thứ đó c-cho tôi làm chi vậy…?”

“Tụi tôi muốn kéo cậu vào vụ này ấy mà.”

“Đến đây đi, Komari-chan.”

“E-Ể…?K-Không đời nào.”

Vì Komari trông có vẻ không thể tự ra đây được, nên Yanami và tôi đành phải mang ghế của mình lại gần nhỏ.

“Tóm lại là, chuyến đi lần này là hoàn toàn công cốc.”

“Đúng thế. Giờ ta phải kiếm một nước đi khác thôi.”

“Komari, cậu có đề xuất gì không?”

“Đ-Đề xuất gì cơ!?T-Tôi không hiểu hai người đ-đang nói về c-cái gì hết ấy!”

Tôi đã nghĩ là có thể kéo cô ấy tham gia luôn, nhưng chắc phải từ từ đã.

Hắng giọng, tôi bắt đầu giải thích:

“Hôm qua có một vụ kiểm tra cặp ở cổng trường, đúng chứ?Tsukinoki-senpai cũng đã chịu chung số phận với hai ta đấy. Chị ấy đã bị tịch thu một cuốn BL dựa trên người thật.”

“Gì cơ!?”

Phản ứng của nhỏ có hơi quá thì phải…

Khi tôi nhìn nhỏ, nhỏ nhanh chóng che mặt lại bằng một cuốn sách.

“Nghĩ lại thì, tại sao một người lại có thể mang mấy thứ kiểu vậy đến trường được chứ?”

“A-ai biết được…”

“Theo như lời senpai, doujins dựa trên người thật chỉ cho phép các đồng râm biết đến thôi. Nói cách khác–”

Tôi dừng lại một cách có chủ đích. Komari từ từ hạ cuốn sách xuống, rồi mắt chúng tôi chạm nhau.

“-- phải có những người chung chí hướng với chị ấy ở trường này. Tôi nói không sai chứ?”

Komari lắc đầu phản đối một cách dữ dội.

“C-Chúng tôi không phải đồng đạo! N-Nukumizu làm top là k-không chấp nhận được!”

…Tôi đâu có hỏi về sở thích riêng của cậu đâu.

“Vậy ta có thể kết luận là senpai mang nó đi với ý định cho Komari mượn.”

Yanami khoanh tay lại và gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Chuẩn rồi. Có thể khẳng định rằng Komari-chan không chỉ là đồng bọn, mà còn là đồng chủ mưu của vụ này. Komari-chan, cậu cũng phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Hả…? Y-Ý mấy cậu là sao?”

“Tóm lại là: Cậu không trốn được đâu, Komari.”

Cửa phòng câu lạc bộ kẽo kẹt mở ra.

Phía sau đó, một đôi mắt trắng lấp lánh yếu ớt trong bóng tối.

Komari sợ hãi cuộn tròn trên ghế như một con hamster, run rẩy.

Cuộc họp chiến lược hôm nay bắt đầu–

*

Khi cuộc họp chiến lược của tụi tôi kết thúc, bên ngoài tối hẳn rồi.

Tôi lên tàu ở ga gần nhất và nghĩ lại về những gì Shikiya-san đã nói.

Theo lời chị ấy, Tiara-san không có sở thích gì đặc biệt cả. Cậu ấy không làm gì khác ngoài học tập và công việc của Hội học sinh, và chị ấy lo là cậu ta không có quá nhiều bạn thân. 

Thành thật mà nói, tôi nghĩ là Shikiya-san còn đáng lo hơn cơ.

“Chà, dù sao thì cũng không phải việc của mình…”

Khi tôi đang ngó xung quanh tàu để tìm chỗ ngồi thì–

“Ồ, tớ không biết là cậu cũng đi chuyến này đó Nukkun. Sinh hoạt Câu lạc bộ lâu vậy sao?”

Một giọng nói tươi sáng, rực rỡ như mùa hè vang lên, tràn đầy năng lượng và không có dấu hiệu của sự mệt mỏi.

Chủ nhân của nó, Lemon Yakishio, đang ngồi giữa dãy ghế dài và vẫy tay chào tôi.

Nhỏ là học sinh năm nhất; đồng thời cũng là thành viên của cả Câu lạc bộ Văn học và Câu lạc bộ Điền kinh.

Gương mặt rám nắng của nhỏ hiện đang sáng lên với biểu cảm rạng rỡ, tay thì vỗ vỗ chỗ ngồi gần nhỏ như đang mời tôi ngồi vào đó đi.

Nghĩ một thoáng, tôi ngồi xuống, cách nhỏ một ghế.

“Ừm, tụi tớ đã nói về nhiều thứ lắm. Còn cậu thì sao, Yakishio? Cậu bị kẹt ở lớp phụ đạo cả ngày nay à?”

Nở một nụ cười buồn, Yakishio dịch người qua sát tôi.

“Trời ơi, nó khó khăn thực sự luôn ấy. Tớ gần như không thể thở được vì căng thẳng. Mấy thầy cô còn cứ dọa tớ là sẽ phải đúp lại một năm đó.”

Dễ có khi là thật lắm đấy, không phải dọa đâu.

“Dù sao thì, chỉ phải học phụ đạo là may lắm rồi. Cậu đã trượt môn nào vậy?”

Yakishio hoang mang nhìn tôi.

“Hả? Có vụ rớt từng môn à?”

…Không thể nào. Cô ấy trượt hết luôn à? 

Các thầy cô thực sự nên đe dọa nhỏ mạnh hơn đấy.

Chuyến tàu vượt qua con sông và dừng ở trạm kế. Cuộc trò chuyện của chúng tôi đã dừng lại vì lí do nào đó trong khi quan sát khách đến và đi khỏi tàu.

Cạch. Đoàn tàu rung lắc và tiếp tục di chuyển.”

“Nhân tiện, Yakishio, sao cậu lại đi tàu đi học vậy? Cậu có thể dễ dàng chạy quãng đường như vậy đến trường mà đúng chứ?”

Tôi đổi chủ đề một cách tự nhiên, và Yakishio hào hứng tiếp lời:

“Đúng thế, cơ mà nói nghe nè. Hồi trước ấy, tớ đi xe đạp đến trường cơ. Nhưng mà vì tớ cứ đi lạc ở tận đâu đâu ấy, nên Mama bắt tớ chuyển qua đi tàu.”

“Cậu vẫn có thể đi lang thang đâu đó với tàu mà.”

“Cậu biết không, hồi đầu năm học ấy, tớ đã đạp xe đến tận Hồ Hamana sau giờ học chỉ để ngắm nó thôi ấy. Sau đó tớ đã về muộn và bị mắng te tua luôn. Nhưng Mama bảo là sẽ an tâm hơn nếu tớ đi tàu vì tuyến đường của nó là cố định mà. Nghe có bất công không chứ?”

Hồ Hamana, hồ nước lợ nổi tiếng của tỉnh Shizuoka, cách trường cao trung Tsuwabuki gần 20 km. [note78959]

Từ từ đã, có phải nhỏ đã đi đến tận đó chỉ để ăn mấy cái Unagi Pie nổi tiếng đó không? [note78960]

“Cậu nên nghe lời mẹ cậu đi, bà ấy nói đúng đấy.”

“Èo, cậu nói như mấy chị tiền bối Câu lạc bộ Điền kinh ấy, Nukkun.”

Thật tốt khi Câu lạc bộ Điền kinh vẫn có những anh chị lí trí đến vậy.

“Việc luyện tập của cậu có bị ảnh hưởng gì không? Cậu không thể đi nếu phải tham gia học phụ đạo mà đúng chứ?”

“Đúng rồi á. Tớ đã bị tạm thời cấm hoạt động Câu lạc bộ do trượt môn đấy.”

Yakishio thở dài một cách não nề. 

“Tớ vẫn tự tập ngoài trường, nhưng chỉ chạy thôi là không đủ ấy. Cơ thể tớ đang trở nên ì ạch cực kì.”

Cơ thể cậu trở nên ì ạch kể cả khi chạy hằng ngày á…?

Tôi không chắc là mình có nên phàn nàn một chút về điều đó không nữa...

Yakishio đột nhiên nở một nụ cười trưởng thành, thứ mà dạo này cô ấy rất hay thể hiện ra.

“Ừm thì, tớ cũng muốn có chút thời gian nghỉ ngơi mà. Nên theo một cách nào đó thì nó vẫn hoàn toàn ổn thôi.”

“Cậu có chuyện với Câu lạc bộ Điền kinh à?”

“Đội điền kinh– hay đúng hơn, có lẽ đó chỉ là vấn đề của riêng tớ thôi.”

Thông báo ga cuối vang lên trước khi tôi kịp hỏi thêm điều gì từ cô ấy.

Đoàn tàu giảm tốc và từ từ di chuyển vào ga.

Trước khi nó dừng hẳn lại, Yakishio đã khoác cặp lên vai và đứng dậy.

“Tớ đi đây. Đừng quá lo lắng nhé, Nukkun?”

“Hở? Ừm, cảm ơn. Tớ sẽ cố gắng.”

Cô ấy vẫy tay chào tạm biệt trước khi lướt qua cánh cửa đang mở kia.

…Trông tôi giống đang lo lắng điều gì sao?

Chà, có thể nói là cuốn doujinshi BL mà có tôi làm nhân vật đang làm phiền tôi dạo gần đây nhỉ.

Tôi cười khổ và bước xuống ga tàu.

Khi tôi lục túi để tìm điện thoại của mình, tay tôi chạm phải một mảnh giấy nhỏ.

…Quên mất đấy.

Lúc ở phòng hội học sinh, Yanami đã dúi vào túi tôi cái gì đó lúc mà Hội trưởng và Sakurai-kun quay lại mà.

Tôi vô thức lấy ra. Đó là một bảng điểm thi.

Cái tên được điền ở đó là “Lớp 1-B, Tiara Basori”.

*

Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa. 

Tay cầm khay, tôi đứng chết lặng trong căng tin trường Tsuwabuki.

“... Hết chỗ ngồi rồi.”

Tôi đã xoay sở để có thể lấy được một khay thuộc Set A, nhưng căng tin đã chật kín học sinh đang cười nói với bạn bè rồi mất rồi.

Tôi thực sự phải đứng thế này để ăn sao…?

Chấp nhận số phận, tôi nhìn xung quanh và phát hiện một góc tối kì lạ ở rìa căng tin.

Ở nơi đó, Shikiya-san đang ngồi một mình ở bàn tròn dành cho 4 người.

Tôi đi xuyên qua dòng người và ngồi xuống đối diện chị ấy.

“Em xin lỗi, chị đợi lâu chưa?”

“Chị chỉ… vừa mới đến thôi…”

Tối qua, tôi có nhắn cho Shikiya-san rằng tôi muốn có một cuộc nói chuyện 1-1 riêng với chị ấy, và chị đã hẹn tôi gặp ở đây hôm nay.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến ăn trưa ở căng tin trường.

Để tôi giải thích. Việc ăn ở căng tin không dành cho những người cô đơn một mình như tôi. Nó giống như một trò chơi trực tuyến nhiều người chơi vậy - nếu ta không có nhóm, ta không thể tham gia vào đó được.

“Em… không ăn à…?”

“À vâng, bây giờ em bắt đầu ạ”

Khi tôi chia đôi miếng Menchi-katsu [note78974] bằng đũa của mình, một tràng cười lớn đột nhiên vang lên từ bàn bên cạnh. Tôi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. 

Bữa trưa với một cô gái nơi căng tin đông người. Nhờ Yanami(?), tôi đã dần bớt lúng túng khi nói chuyện với con gái rồi, nhưng như bây giờ thì có hơi quá sức tôi. Tôi cố nuốt nhưng không được vì căng thẳng.

Shikiya-san, vẫn vô cảm như thường lệ, đang lặng lẽ gỡ xương món saba shioyaki bằng đôi đũa của mình. [note78975]

“Em…muốn nói chuyện mà… đúng chứ…?”

“À, vâng”

Tôi hớp một ngụm trà.

“Hôm qua, em tìm thấy cái này ở trong phòng hội học sinh ạ.”

Tôi đặt phiếu báo điểm cuối kì của Tiara-san, thứ mà Yanami đã dúi cho tôi, lên trên bàn ăn.

Nổi bần bật trên đó là thứ hạng 202 trên tổng số 228 học sinh.

Shikiya-san trông không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm. Chị ấy chỉ nhìn liếc qua nó, rồi tiếp tục công việc gỡ cá của mình.

“Tiara-chan… học kém…”

“Chị biết trước rồi ư?”

“Em ấy…không giỏi giữ bí mật…”

Tôi gật đầu và đưa tờ giấy về phía Shikiya-san.

“Chị có thể đưa lại nó cho Basori-san giúp em được không ạ? Chị có thể giả vờ là đã thấy cậu ấy làm rơi nó.”

“Em ấy… đang cố gắng… che giấu điểm của mình…”

Cẩn thận tách phần xương cá bằng đầu đũa của mình, Shikiya-san đưa nó lên ngang tầm mắt của chị ấy.

“Do vậy… chị phải giả vờ… là không biết tờ giấy đó đã mất…”

“Vậy có lẽ sẽ không ổn lắm nếu senpai là người trả nó lại nhỉ...”

“Đúng đó… và em nên tận dụng nó… để tiếp cận em ấy…”

Tôi đang định lấy lại tờ giấy thì lời của Shikiya-san đã khiến tôi phải dừng lại, do dự.

Có một việc đã làm phiền tôi từ hôm qua đến giờ rồi, và hôm nay lời của Shikiya-san đã giúp tôi định hình được nó một cách rõ ràng.

“...Senpai. Chị đã dự tính tất cả điều này từ ban đầu rồi, đúng không ạ?”

“Sao em… lại nghĩ vậy?”

Shikiya-san nghiêng đầu thắc mắc.

“Ý em là, việc lẻn vào phòng hội học sinh, kiểm tra tủ đồ để rồi phát hiện ra tờ báo điểm này- tất cả đều bắt đầu từ lời chỉ dẫn của chị mà? Nó có phần không được tự nhiên cho lắm ấy ạ. Hoàn toàn hợp lí khi em cho rằng mục tiêu ban đầu của chị chính là tờ giấy này… phải không ạ?”

Sau lời của tôi là một khoảng lặng dài–

“Chị đơn thuần chỉ muốn… Tiara-chan… và Tsukinoki-senpai… thân thiết với nhau…”

Shikiya-san đặt đũa xuống sau khi hoàn hảo gỡ xong con cá kia.

“Đó… thực sự là tất cả.”

Tôi vẫn không tin chị ấy đã nói hết mọi thứ.

Có thể chị ấy nói thật một phần, nhưng những gì đã xảy ra giữa Tiara-san và Tsukinoki-senpai không phải là thứ tôi nên tò mò. Thay vào đó…

“Chuyện gì đã xảy ra giữa chị và Tsukinoki-senpai năm ngoái vậy ạ?”

"............"

Dưới lớp kính áp tròng trắng, tôi có thể thấy được ánh mắt của Shikiya-san đã dao động, dù chỉ một chút.

Trước khi tôi kịp hỏi chị ấy thêm bất cứ điều gì, một tràng cười lớn và vui vẻ đã thổi bay bầu không khí nặng nề giữa hai chúng tôi.

“Ồ, Yumeko. Không phải cậu bảo cậu có việc bận sao? Nè, chúng mình ngồi đây nhé ~”

“Chao xìn ~~Xin phép làm phiền nha~!”

“Ể!?”

Trang điểm lấp lánh, đi kèm là bộ móng sặc sỡ cùng với đồng phục lỏng lẻo - hai cô gái ăn mặc như gyaru đã ngồi ngay cạnh chúng tôi trước khi tôi kịp nói bất cứ thứ gì.

Dựa trên phù hiệu thì có vẻ họ là các chị năm hai. Chắc là bạn bè của Shikiya-san đây mà.

“Không sao… ăn cùng nhau đi.”

Shikiya-san trông có vẻ nhẹ nhõm. Chị ấy cầm đũa lên.

“Nè, năm nhất~”

Gal Senpai A nhìn tôi tò mò và hỏi.

“...Dạ? Em á?”

“Còn ai vào đây nữa?”

Câu trả lời đầy bối rối của tôi đã khiến Gal Senpai B bật cười khúc khích.

“Vậy em là gì của Yumeko? Bạn trai?”

"Dạ!?”

Tôi lắc đầu hoảng hốt.

“Không ạ! Ý em là, chị ấy là bạn của tiền bối của em, à không, chị ấy là người quen, nhưng mà…”

Sự lúng túng của tôi chỉ khiến cho hai chị ấy cười to hơn nữa.

“Ểeee, vậy là bọn chị đã bị từ chối chỉ vì một người bạn của bạn sao? Đau lòng quá đi~~”

“Đây không phải là mô típ thường thấy sao? Yumeko chắc chắn đã phản bội chúng ta rồi!”

“Không phải vậy đâu mà…Senpai, giúp em với”

Tôi cầu cứu chị ấy. Shikiya-senpai thì nghiêng đầu, tay vẫn cầm đôi đũa.

“Em và chị… đang hẹn hò sao?”

“Không, không, chắc chắn không có đâu ạ!”

Tệ rồi đây. Không đời nào một đứa u ám như tôi có thể thoát khỏi vòng vây của ba tiền bối gyaru này được.

Trong khi tôi cứng đờ người lại, Gal Senpai A đặt vào khay của tôi một cây xúc xích.

“Xin lỗi đã dọa em sợ nha~Đây, làm hòa nhé~”

“Tốt nhất là ăn xong sớm đi cậu ứng-cử-viên-bạn-trai à, giờ ăn trưa sắp hết rồi đó~”

"Vâng…”

Nghĩ lại thì, từ đầu đến giờ tôi chưa thấy Shikiya-san ăn miếng nào. Chị ấy nãy giờ chỉ tách con cá nướng kia ra thôi. Kiểu người như chị ấy có thực sự cần ăn không nhỉ?

Tôi lén liếc nhìn, chỉ để thấy khay của cô ấy đã sạch trơn từ bao giờ. Chị ấy ăn xong từ lúc nào vậy?

Ngay lúc đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Chị ấy đang cầm một cốc trà trên tay.

“Sao vậy…?”

“K-Không, không có gì ạ!”

Tôi uống một hơi hết bát súp miso lạnh của mình trong lúc né tránh ánh mắt của chị ấy.

*

Giờ tan học chiều hôm đó, tôi lại đi tới phòng hội học sinh một lần nữa.

Tôi kiểm tra lại túi một lần nữa để chắc chắn phiếu điểm vẫn còn đó, cũng như bắt đầu mô phỏng tình huống sắp tới trong đầu.

 

Trước hết, tôi sẽ giả vờ là mình đã nhặt được thứ gì đó ở trước cửa phòng hội học sinh. Sau đó, tôi sẽ chêm thêm mấy câu kiểu “Ể, cái gì thế này?”, rồi đợi đến khi có người đi từ phòng ra thì tôi sẽ đưa tờ giấy này cho người đó và giả vờ rằng“mình vô tình nhặt được thôi”.

 

“...Không một kẽ hở.”

Một kế hoạch hoàn hảo ngay cả theo tiêu chuẩn của tôi. Tiếng lẩm bẩm trước đó cũng là một phần của nó - một nước đi thiên tài mà theo tôi sẽ nâng độ đáng tin của toàn bộ vở kịch này lên hẳn một bậc.

Giờ chỉ còn biết mong là giọng của tôi sẽ ổn khi mà thời điểm đó đến thôi-

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Khoảnh khắc tôi đi đến hành lang phòng hội học sinh, tôi đã bị ép phải thay đổi kế hoạch.

Tiara Baori, chủ nhân thực sự của tờ giấy kia, đang đi tới đi lui trên hành lang với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi đứng sững lại đó.

 Cô nàng cuối cùng cũng để ý thấy tôi và ngước mắt đến trong sự ngỡ ngàng.

“Xin chào…Tsk. Ra là chủ tịch Câu lạc bộ Văn học.”

Xin lỗi vì đã là thành viên Câu lạc bộ Văn học ạ.

Cơ mà, tôi không đến để cãi nhau.

“Có phải cậu đang tìm kiếm gì đó không?”

“Ừ, nhưng không cần cậu chõ mũi vào đâu.”

Tiara-san đang định mặc kệ tôi và bước đi với vẻ mặt bình tĩnh– ấy là cho đến lúc tôi lấy tờ giấy kia ra. 

Mặt cô nàng tái đi ngay lập tức.

“Ê!? Cậu lấy cái đó ở đâu ra vậy!?”

“Ờ thì, tôi vô tình nhặt được nó ở kia kìa.”

Ngon rồi. Dù có hơi trật đường ray, nhưng mọi thứ vẫn đang diễn ra khá trơn tru đấy chứ.

…Hoặc là không.

Tiara-san với tay ra- nhưng thay vì lấy tờ giấy, nhỏ lại bắt lấy cánh tay tôi và lôi tôi đi.

“Đi theo tôi!”

“Hả? Sao thế?”

Nhỏ lôi tôi đến gầm cầu thang tối om, ép tôi vào tường và quắc mắc nhìn tôi đầy đe dọa.

“Cậu đã thấy gì chưa?”

“Ừm thì, tôi cũng có liếc qua một tí thô-”

“Vậy là cậu thấy rồi!”

Tiara-san dí sát mặt vào mặt tôi đến mức hai người có thấy cảm thấy được hơi thở của nhau. Tôi ngửi được thoang thoảng mùi hương của chất khử mùi nào đó.

“Tôi thừa nhận là tôi đã thấy nó, nhưng cậu đâu cần phải làm quá lên thế ch–”

“Tôi có lí do để lo lắng, okay? Một thành viên hội học sinh đáng ra phải là tấm gương sáng về học tập cho mọi người! Nếu ai đó khác biết được tôi chỉ suýt soát qua môn, đó sẽ là một thảm họa!”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, okay? Bình tĩnh đi đã nhé? Hít một hơi thật sâu rồi thở ra đi.”

“Hở? À, ừ, được thôi.”

Tiara-san đặt hai tay lên trước ngực và hít một hơi sâu.

“...May mà có cậu. Ai nấy trong hội học sinh cũng đều có điểm số ổn cực kì. Mọi người đều tin rằng đã là thành viên hội học sinh thì sẽ giỏi ấy, nên tôi cũng cố gắng lắm chứ. Nhưng tôi vẫn đang chật vật vô cùng, và tôi không muốn để ai khác thấy được mặt này của tôi.”

Hể… Vậy ngoài nhỏ ra thì ai cũng thông minh sáng dạ hết nhể? 

...Cơ mà từ từ đã nào.

“Top 50 người có điểm cao nhất sẽ được dán ở trên bảng tin trường sau mỗi kì thi mà đúng không? Nếu tên cậu không có trên đó thì ai cũng biết là cậu không thuộc top đầu rồi còn gì.”

Nghe xong, Tiara-san đứng máy luôn.

“...Tiara-san, cậu còn đó không vậy?”

“Đừng có gọi tôi bằng tên riêng! Vậy là giờ… ai cũng biết là tôi không phải học sinh top đầu rồi sao!?”

“Ừm thì, chắc là vậy ấy…”

“Thế ra mỗi khi tôi ra vẻ đạo mạo của một học sinh gương mẫu, mọi người chỉ giả vờ không biết và giữ phép lịch sự thôi, đúng không?

…Biết chết liền.

Tôi đặt tờ điểm thi vào đôi tay xụi lơ của Tiara-san.

“Mọi người không thực sự để tâm đến điểm số đến vậy đâu. Chào nhé, tôi đi đây.”

Tôi định kết thúc cuộc trò chuyện và chuồn luôn, nhưng Tiara-san nhanh chóng bước ra chặn tôi lại.

“... Cho tôi hỏi nốt câu này. Có ai khác ngoài cậu biết về nó không?”

Đôi mắt ngập tràn sự căng thẳng của nhỏ ghim chằn chặt vào tôi, như thể đang đe dọa vậy.

Đây có phải tình huống mà nếu tôi chọn sai, tôi sẽ chết không?

“Ừm thì, không. Chỉ có tôi thôi.”

Tôi run rẩy trả lời nhỏ. Tiara-san tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

"Basori-san ơi…?"

“Ra giá đi.”

"Hả?”

Ý của nhỏ là sao?

Tôi ngây người ra, chớp mắt đầy nghi hoặc. Giọng của cô nàng mỗi lúc một lạnh đi.

“Cậu cố ý tiếp cận lúc tôi chỉ có một mình và kéo tôi vào góc tối này mà. Tôi hẳn là phải cho cậu thứ gì đó mới có thể khóa miệng cậu lại… tôi không sai chứ?”

Cậu mới là người kéo tôi ra đây chứ?

Khi tôi định mở miệng phản đối, hình ảnh của cuốn doujinshi BL bỗng nhiên vụt qua tâm trí tôi. Có khi nào đây chính là cơ hội cho tôi lấy lại cuốn BL chết tiệt kia không?

Tôi hắng giọng,

“Tốt thôi. Tôi không định yêu cầu gì đó đâu, nhưng–”

– và điều tiếp theo tôi thấy là một Tiara-san đang cắn môi, trông vô cùng lo lắng.

…Như này không ổn tí nào. Nếu tôi đòi cuốn BL kia ngay bây giờ, nó sẽ khiến tôi trông như đang uy hiếp nhỏ vậy.

Dù cho nhỏ là người gây sự với Câu lạc bộ Văn học trước, nhưng không có nghĩa là tôi được phép quay lại uy hiếp nhỏ như vậy.

Trong lúc tôi còn đang ngụp lặn trong sự tự thù ghét bản thân, Tiara-san cau có nhìn tôi.

“Thế cậu muốn cái gì hử?”

“Ơ, không, tôi chỉ đùa thôi…”

Khi tôi còn đang ấp úng, Tiara-san chợt khoanh tay lại và lùi ra sau.

“Đ-Đừng nói là cậu đang nghĩ đến thứ gì đó khiếm nhã đấy nhé!?”

Chả có đâu mẹ trẻ.

“Tôi không đòi hỏi điều gì cả. Nhưng nếu cậu đang khó khăn với việc học thì tôi cũng có thể giúp đấy.”

Lừa nhỏ làm tôi cảm thấy khá là tội lỗi.

Khi tôi đưa ra đề nghị vì bị mặc cảm tội lỗi xâm chiếm, Tiara-san lại nghi ngờ nhìn tôi. 

“Cậu muốn giúp tôi học ư?

“Không phải tôi, mà là bạn tôi. Cậu ta đứng đầu trong bài kiểm tra vừa rồi đấy.”

"Cậu thực sự có bạn như vậy ấy hả? Cậu không có ‘thấy sang mà bắt quàng làm họ’ đâu đúng không?”

Câu đấy đã hoàn toàn thổi bay mặc cảm tội lỗi của tôi luôn rồi.

“Thật không may làm sao, tôi thực sự có đấy. Nếu cậu muốn thì tôi có thể chuyển lời cho, Tiara-san à.”

Tiara-san nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy, trăm sự nhờ cậu nhé. Ngoài ra–”

Nhỏ lấy ra một cái điện thoại gập và lẩm bẩm với đầy khó chịu.

“--đừng có gọi tôi bằng tên riêng nữa.”

*

Giờ tan học ngày hôm sau.

Thay vì ghé thăm tiệm sách Seibunkan cạnh nhà ga như thường lệ, tôi hiện đang ngồi ở tiệm hambuger kế bên đó.

Trong khi tay cầm đĩa gà rán và cola, tôi nhìn xung quanh không gian tầng 2 nhằm kiếm chỗ đặt mông xuống. Đột nhiên, tôi thấy được một cặp đôi - một chàng trai và cô gái - ngồi cạnh nhau bên cửa sổ.

Mitsuki Ayano and Chihaya Asagumo.

Dù có một chút drama đã xảy ra trong kì nghỉ hè vừa qua (trong đó có liên quan đến cả Yakishio), nhưng giờ thì hai người đó trông chả khác gì bao cặp gà bông khác luôn ấy.

Ayano để ý thấy tôi và vẫy tay; tôi cũng đáp lại và đến ngồi đối diện với họ.

“Xin lỗi vì đã làm phiền hai cậu. Không ảnh hưởng đến lịch luyện thi chứ?”

“Đừng bận tâm đến nó. Dù sao cũng hiếm khi cậu nhờ đến tụi tớ mà, Nukumizu.”

Thứ 6 toàn khối– Ayano, hiện đang nhe răng cười đầy tươi tắn, đáp lời tôi.

“Nhưng sao đột nhiên cậu lại muốn tụi tớ gặp ai đó và chỉ dẫn họ học tập?”

Ngồi bên cạnh cậu ấy là Asagumo-san. Nhỏ nhìn tôi với ánh mắt to tròn như mấy con sóc vậy.

Nhỏ đang gặm một miếng táo bằng cả hai tay. Nhìn vào cách nhỏ ăn, ai mà đoán được đây chính là người đứng đầu kì thi vừa rồi cơ chứ?

Họ thực sự là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.

Tôi hớp một ngụm cola và bắt đầu giải thích.

“Ừm, người mà hai cậu sắp gặp đang có vấn đề với việc học dạo gần đây. Cậu ta đã bảo muốn được giới thiệu với hai cậu khi tớ đề cập đế-”

Tôi khựng lại.

Với hai người họ, tôi không muốn phải giấu giếm điều gì cả. Chắc tôi cứ nói hết ra cũng được.

“Nukumizu? Sao cậu không nói tiếp đi?”

Ayano đưa ra một miếng khoai tây chiên với vẻ mặt bối rối, nhưng Asagumo-san đã ngay lập tức đớp lấy nó. 

…Mắc gì tự nhiên tán tỉnh nhau vậy?

“Ừm thì, nó là một câu chuyện khá dài đấy. Hai cậu sẵn lòng nghe tớ kể chứ?”

Ngay khi họ gật đầu đồng ý, tôi bắt đầu kể cho họ tất cả mọi thứ, bắt đầu từ buổi sáng kiểm tra cặp kia cho đến hiện tại. Tôi không giấu bất cứ thứ gì, trừ xếp hạng của Tiara-san.

Trán của Asagumo-san tỏa sáng lấp lánh sau khi nghe hết câu chuyện.

“Tớ hiểu rồi. Tóm lại là, cậu đang lợi dụng điểm yếu của Basori-san nhằm lấy lại cuốn doujinshi kia nhỉ… Okay! Có vẻ đến lượt tớ trổ tài rồi!”

Cũng không sai, nhưng đó không phải ý tôi muốn nói.

“Đúng là tớ muốn lấy lại cuốn doujin thật, nhưng nó không liên quan đến việc hôm nay. Tớ chỉ là muốn hai cậu thử nói chuyện, hoặc có thể là giúp cô ấy thôi.”

“Cậu chắc chứ? Tớ tưởng lấy lại cuốn doujin kia mới là việc cần làm gấp chứ?”

Tôi lắc đầu với lời của Ayano.

“Thay vì làm người xấu, tớ nghĩ là sẽ tốt hơn nếu tăng niềm tin của cô ấy vào Câu lạc bộ Văn học, dù chỉ một chút thôi cũng được. Nghe có hơi khó, nhưng thà vậy còn hơn.”

Và cuốn doujin BL dựa trên người thật đó là tác phẩm của Tsukinoki-senpai mà.

Việc nó có thể bị lộ ra bên ngoài thực sự là một thảm họa đấy, nhưng nếu không phải vì Tiara-san quá có thành kiến với Câu lạc bộ Văn học, thì chúng tôi đã không phải chịu cảnh này.

…Nghĩ lại thì, sao nhỏ ghét Tsukinoki-senpai và Câu lạc bộ Văn học thậm tệ đến thế?

Khi tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Ayano đột nhiên đưa tôi một miếng khoai tây chiên.

Tôi vô thức ăn nó. Ayano nở nụ cười tươi thường thấy của cậu ấy:

“Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ giúp mà.”

“Tớ cũng thế, không phản đối nha.”

Asagumo-san vừa nói, vừa nhìn Ayano với ánh mắt đầy tin tưởng.

“Về cơ bản, tớ sẽ giả vờ như là chỉ hỏi hai người lời khuyên, và cậu ấy chỉ tình cờ có mặt ở đây để nghe tham khảo. Cậu ta muốn giấu điểm của mình nên là đừng lôi vấn đề đó lên nhé.”

Kiểm tra đồng hồ, tôi thấy đã gần đến thời gian hẹn gặp rồi.

Chính xác như thể được lập trình từ trước, Tiara-san lên cầu thang với khay đồ ăn của nhỏ.

Nhỏ đi thẳng đến chỗ chúng tôi và cúi người chào một cách lịch sự.

“Hân hạnh được làm quen với các cậu. Tôi là Basori, học sinh lớp B. Cảm ơn vì đã mời tôi đến hôm nay.”

…Thực sự cùng một người luôn hả?

Mặc dù lúc nào cũng hét vào mặt tôi, nhỏ lại hành xử cực kì chuẩn mực với hai người họ.

“Rất vui được gặp cậu. Tớ là Ayano, học sinh lớp D. Còn đây là-”

“Tớ là Asagumo, học sinh lớp F. Cậu ngồi xuống đây đi Basori-san.”

Tiara-san ngồi xuống cạnh tôi.

Sau dăm ba câu xã giao, Tiara-san nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi lấy đó làm tín hiệu và bắt đầu đưa ra chủ đề chính.

“Bình thường hai cậu học như thế nào vậy?”

“Tớ không làm gì quá đặc biệt cả, nên không chắc liệu có giúp được gì không đâu nha.”

Asagumo-san hắng giọng một cách dễ thương.

Nghiêm túc mà nói, tôi cũng tò mò về cách mà nhỏ học tập. Dù cho nhỏ là thiên tài thật đấy, cơ mà biết đâu tôi vẫn có thể học được một hai.

“Trước tiên thì, tớ ghi nhớ mọi thứ có trong vở ghi và tài liệu hỗ trợ.”

Tôi cứng họng ngay lập tức.

“Mọi thứ? Ý cậu là trang nào cũng học ấy hả?”

Tôi hỏi lại cho chắc. Nhỏ cười và gật đầu chắc chắn.

“Chuẩn luôn. Nhai hết từ đầu đến tận trang bìa xuất bản nha. Sau đó ấy, như bao học sinh khác thôi- tớ tập trung vào bài giảng, ghi nhớ từng chữ giáo viên nói, và củng cố nó bằng các bài thi và luyện tập thêm.”

Tôi không chắc mình cũng là một phần trong “bao học sinh khác” kia đâu…

Tiara-san, người mà dường như cũng đồng cảnh ngộ với tôi, ngơ ngác nhìn mà không nói một lời nào.

“Ừm…Cậu nghĩ sao, Basori-san?”

"............"

Tiara-san chỉ gay gắt nhìn tôi mà không đáp lại lời nào.

“A-Ayano, còn cậu thì sao? Cậu học như thế nào vậy?”

“Cũng không có gì quá cao siêu đâu. Tớ có đi học thêm ở trường luyện thi. Còn với các buổi học chính trên trường thì thường tớ sẽ học trước bài hôm đó ở nhà và coi buổi học hôm sau như một buổi ôn tập thôi vậy. Ví dụ như buổi học Tiếng Anh hôm nay đi.”

Ayano lấy ra cuốn vở của cậu ấy.

“Như các cậu thấy ở đây, tớ không dành quá nhiều thời gian để chép những gì được ghi trên bảng. Thay vào đó, tớ sẽ chuẩn bị trước nội dung bài trong một cuốn vở như thế này, và sẽ chỉ ghi chép thêm những lời giải thích của các thầy cô vô đây thôi.”

“Vậy cậu gần như không chép gì luôn à?”

“Ừm, tớ chỉ chép lại ý chính thôi. Nếu không hiểu hoặc thiếu gì đó thì tớ sẽ nhờ đến mấy bạn cùng lớp.”

Hể… Vậy là cậu ấy có những người bạn đủ thân để có thể thoải mái nhờ vả loại việc như vậy nhể?

Okay, tôi hiểu rồi.

Khi tôi đang lặng lẽ uống một hớp cola và chìm trong suy nghĩ thì Tiara-san, người mà nãy giờ vẫn đang ghi chép những lời của Ayano một cách chăm chú, đột nhiên ngước nhìn lên.

“Lời khuyên của cậu thực sự rất thiết thực. Ayano-san, cậu được học gì ở trường luyện thi vậy?”

“Ừm thì, tớ được họ-”

“Mitsuki-san chủ yếu được dạy về Tiếng Anh và Tiếng Nhật ấy. Chương trình học của cậu ấy được xây dựng nhằm giúp học sinh có thể nắm vững nền tảng, đồng thời áp dụng được những gì được học vào thực hành. Nếu cậu muốn thì tớ có thể cho cậu xem lịch học tháng vừa rồi của cậu ấy.

…Sao Asagumo-san lại là người trả lời vậy?

Ayano nắm lấy bàn tay đang che miệng cậu ấy ra và cười khổ.

“Sao Chihaya lại nói thay tớ vậy?”

“Vì khi nhắc đến Mitsuki-san thì tớ là người hiểu rõ nhất.”

“Hơn cả chính bản thân tớ sao?”

“Hiển nhiên rồi. Cậu lúc nào cũng đặt mật khẩu một cách ngẫu nhiên và chả nhớ nó là cái gì, nên tớ toàn phải nhắc lại cho cậu mà.”

“Cũng đúng nha. Nhưng sao Chihaya lại biết tớ đặt mật khẩu là gì vậy?”

Asagumo-san cười khúc khích. Ayano cũng làm y vậy.

…Ayano-san, đừng nói là cậu lại dính vào mấy thứ mờ ám nữa nhé? Và hai người đừng nắm tay trước mặt tôi như vậy nữa được không?

Trong lúc hai người kia vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, Tiara-san lại nhìn tôi chằm chằm một lần nữa.

Dù là tôi hiểu cậu đang cảm thấy như thế nào, cơ mà đừng nhìn tôi như vậy chứ. Đáng sợ lắm đó.

*

Sau khi chia tay với Ayano và Asagumo-san, tôi di chuyển đến Tokiwa Street, một khu phố có mái vòm ngay sát hiệu sách Seibunkan.

Trước khi tôi đi, Kaju có nhờ tôi mua hạt cà phê ở một cửa hàng trong đó.

Buổi trò chuyện vừa rồi với Ayano và Asagumo-san tuy không hơn được quá 20 phút, nhưng nó vẫn hấp dẫn đến bất ngờ vì tôi có thể biết thêm về cách các học sinh xuất sắc học tập. 

…Tuy là vậy, nhưng chắc phải hơn phân nửa thời gian tôi ở đó chỉ để xem đôi gà bông kia tán tỉnh nhau thôi ấy.

Ngay lúc này đây, tôi đang đứng ở trước cổng vòm vào Tokiwa Street. Bên cạnh tôi là Tiara-san, người mà nãy giờ vẫn đi theo tôi, hiện đang nhìn chằm chằm và bản ghi chú ban nãy và lẩm bẩm.

“Hai người họ không hề dành thời gian học nhiều hơn tôi. Có lẽ tôi nên thử đi học thêm ở trường luyện thi xem sao…”

“Ý hay đấy. Hình như có một vài trường ở gần Tsuwabuki hay sao ý…”

Tôi đáp lời nhỏ một cách hời hợt và định rời đi ngay sau đó, nhưng Tiara-san cũng bắt đầu đi lúc tôi đi.

…Chờ đã nào? Đừng nói là nhỏ định đi theo mình đấy nhé?

Khi tôi còn đang loay hoay nghĩ xem nên cắt đuôi nhỏ kiểu gì, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bụng ai đó kêu ‘òng ọc’ vì đói.

“Cậu ổn không?”

“Ừm thì… Từ sáng đến giờ tôi chưa có gì bỏ bụng cả. Tôi xin lỗi.”

“Nếu cậu đói thì đáng ra cậu nên ăn gì đó từ trước đi chứ.”

“Chương 3, Mục 4, Điều 3 của nội quy trường ta có quy định rõ ràng rằng: “Sau khi tan học, học sinh không được phép lang thang ở các quán cà phê hay cơ sở giải trí mà không có lí do chính đáng”. Cậu không biết à?”

Hể… Ra là thế.

Tiara-san thở dài ngao ngán trước phản ứng hời hợt của tôi.

“Bởi vì hôm nay chúng ta hẹn nhau ở quán đồ ăn nhanh, tôi đã bỏ bữa trưa và thậm chí chẳng dám uống nước luôn. Bình thường thì việc đi chơi sau đó là bị cấm, nhưng mà–”

Tiara-san đột nhiên mở ra một cuốn sổ tay và chìa nó về phía tôi.

“--trong các phụ lục được thêm vào năm Lệnh Hòa thứ nhất, phụ lục 3 ở đây có nói rằng: “Điều luật này không bao gồm các trường hợp đặc biệt như bổ sung nước khi cần và các hành vi tương tự”. Ban nãy tôi suýt thì chết khát, nên cốc trà trước đó sẽ được liệt vào “trường hợp khẩn cấp” và do đó, tôi không phạm luật.”

“Hể…”

Tôi chả hiểu nhỏ vừa ba hoa cái gì đâu…Cơ mà nội quy trường tôi là có thật, và nhỏ thực sự đang làm theo nó ạ.

“Cậu có bạn không thế Basori-san? Cậu không bị bắt nạt hay gì chứ?”

“Tôi có bạn nhé! Cậu nghĩ gì mà lại hỏi tôi như thế vậy!?”

“Nhưng cậu không bao giờ đi chơi với bạn bè, đúng không? Nghe như cậu bị cô lập trong lớp ấy…”

“Không hề! Tôi phải về nhà thay đồ cho phù hợp rồi mới đi chứ!”

Nghe vẫn giống bị “cô lập” lắm ấy…

Tiara-san chống nạnh và nhìn tôi.

“Cậu định theo đuôi tôi đến lúc nào vậy? Tôi về luôn bây giờ đây.”

Hả? Ai dở hâm đi theo cậu làm gì?

“Có một tiệm cà phê tên là Waltz ở ngay phía trước. Tôi chỉ đang đến đó để mua một ít hạt cà phê thôi.”

"............"

Tiara-san cúi đầu trong sự ngượng ngùng. Nhỏ im luôn rồi.

Ừ thì, nếu hiểu nhầm vậy thì ai cũng sẽ thấy xấu hổ hết thôi.

“Ờm…Cậu có muốn đi đến đó cùng tôi không, Basori-san? Cậu cũng có thể ăn lót dạ ở trong đó luôn.”

Dù gì thì nhỏ cũng từng là “cô em gái nhỏ” trong tưởng tượng của tôi mà.

Tuy tôi đã cố gắng tỏ ra quan tâm, nhỏ lại lắc đầu từ chối.

“K-Không cần đâu! Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay!”

Tiara-san cúi đầu và định bỏ chạy, nhưng chỉ được mấy bước thì nhỏ lại đập mặt mình vào cổng vòm.

“Cậu có sao không Basori-san!?”

Tiara-san ngồi xổm xuống và ôm mặt mình bằng cả hai tay.

Nhỏ ngồi như thế một lúc, rên rỉ. Rồi nhỏ từ từ đứng dậy.

“K-Không sao, tôi chỉ bị bối rối một chút thôi. Giờ tôi ổn rồi…”

Tuy là nhỏ nói vậy, nhưng nếu để nhỏ về một mình trong tình trạng này thì tôi lo lắng lắm. Nhưng nhỏ chắc cũng sẽ khó chịu nếu tôi đề nghị đưa nhỏ về nhà…

“Cho tôi đi cùng cậu một lúc nhé, Basori-san?”

Tôi dẫn Tiara-san đến quán bánh crepe gần cổng vào Tokiwa Street.

“Chỗ này giờ đang ngớt khách rồi. Cậu muốn ăn gì không, Basori-san?

“Nhưng quy định của trường không cho phé-”

“Cậu chưa có gì bỏ bụng từ sáng mà, đúng không? Nội quy của trường cũng có đề cập đến những “hành vi tương tự” mà, nên tôi nghĩ là bổ sung dinh dưỡng khi cần thiết cũng không sao đâu.”

“...Cũng đúng.”

Nhỏ đã bị thuyết phục. Cô nàng này dễ dãi thật đấy.

Tôi gọi cho mình một chiếc crepe dâu tươi. Tiara-san, sau một hồi do dự, đã gọi một chiếc socola chuối đi kèm với kem sữa trứng.

Tôi cắn một miếng. Vị ngọt của kem lan tỏa khắp đầu lưỡi tôi, đi kèm với đó là vị chua chua của dâu tây đã giúp nâng tầm cái bánh này lên rất nhiều.

Quả nhiên, crepe ở đây vẫn là số dzách! Cái vỏ giòn giòn của nó cũng thực sự tuyệt vời. 

“Ủa? Cậu không ăn à Basori-san?”

Tiara-san cầm bánh bằng cả hai tay và ủ rũ nhìn tôi vì một lí do nào đó.

“...Cậu quen với chuyện này thật đấy.”

"Hả?”

“Cậu thường rủ con gái đi chơi, đúng chứ?”

“Làm gì có. Tôi cực kì tệ trong việc bắt chuyện với con gái là đằng khác.”

“...Điêu vừa thôi.”

Gương mặt của Tiara-san dịu đi ngay sau khi nhỏ cắn một miếng.

“Crepe ở đây ngon mà, đúng không?”

“Với tôi, đây chỉ đơn thuần là hành động bổ sung dinh dưỡng thôi… Nhưng mà ừ. Nó ngon thật. Đây cũng là lần đầu tôi ăn crepe đấy.”

Nói xong, nhỏ cắn miếng nữa.

“Thật à? Tôi cứ tưởng là con gái luôn thích ăn crepe chứ…”

“Con gái nào lại như thế vậy?”

Đó là cách con gái được miêu tả trong anime và light novel đấy… Đừng làm tôi vỡ mộng chứ.

Không như ban nãy, giờ đã có một hàng dài người đứng chờ ở trước quán crepe rồi. Số người lớn và thậm chí là đàn ông ở đây nhiều hơn mình tưởng…

Tôi thường đến đây với Kaju cơ…Đây là lần đầu tiên tôi đi ăn với ai đó khác ngoài gia đình mình. Đột nhiên hồi hộp thế nhể…

Tôi lén nhìn Tiara-san, chỉ để bắt gặp ánh mắt của Tiara-san cũng đang hướng về phía tôi.

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều. Nhờ có cậu mà tôi đã có thể gặp họ và nghe được một vài lời khuyên có ích.”

“Chuyện nhỏ thôi. Nói chứ, tôi cũng không chắc là nó có giúp được gì cho cậu không đâu…”

“Thực ra thì mấy lời khuyên đó có hơi quá tầm với tôi.”

Tiara-san nhìn xuống chiếc bánh crepe- giờ chỉ còn một nửa- và nhẹ nhàng kể.

“...Hồi sơ trung ấy, tôi từng là một học sinh xuất sắc. Tôi đã từng nghĩ rằng, khi vào cao trung Tsuwabuki, tôi có thể cạnh tranh với những người cùng đẳng cấp với mình.”

Nhỏ tiếp tục tự giễu.

“Nhưng tôi đã sai. Việc tất cả chúng ta cùng vượt qua một bài thi đầu vào như nhau không có nghĩa là ai cũng có xuất phát điểm như nhau. Ngay từ lúc bắt đầu thì đã có sự phân hóa rõ rệt về năng lực giữa các học sinh, và nếu tôi vẫn cứ như hồi cấp hai thì tôi sẽ mãi mãi tụt lại phía sau thôi.”

Nhỏ nhìn vào khoảng không với ánh mắt mơ hồ. Đột nhiên, cơ thể nhỏ run nhẹ và quay trở lại trạng thái trước đó.

“Xin lỗi, tôi đã nói mấy thứ kì lạ rồi. Bình thường tôi không như thế này đâu…”

“À, không không, tôi hiểu cảm giác của cậu mà.”

Cao trung Tsuwabuki là một trong những trường trọng điểm của vùng Mikawa mà. Kể cả khi ta có là học sinh xuất sắc ở sơ trung đi chăng nữa, thì ta vẫn có thể chỉ là học sinh bình thường ở đây thôi.

Tất nhiên thì, điểm thi không phải là tất cả. Nhưng nếu không dùng điểm, thì ta khó mà tìm được cách khác để xác định năng lực của bản thân ở thời điểm sau tốt nghiệp có đủ hay không.

Khi tôi còn đang lạc lối trong suy nghĩ của bản thân thì đột nhiên tôi để ý thấy ánh mắt của Tiara-san đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“...Sao thế?”

“Nghĩ lại thì, cậu xếp thứ mấy trong kì thi lần trước vậy?”

“Ể? Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Thật không công bằng nếu chỉ có điểm của tôi bị lộ ra. Đừng ngại, cậu cứ nói đi… Có tệ đến đâu cũng không thể tệ như tôi được, đúng chứ?”

Tiara-san cười và trêu tôi. Lần đầu thấy nhỏ cười như vậy đấy…

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì… tôi xếp thứ 47 hay sao ý?”

“...Khá tốt đấy chứ.”

Nụ cười biến mất khỏi gương mặt của Tiara-san ngay sau đó.

“Ừm thì, điểm của tôi cũng đã giảm khi so với kết quả hồi kì 1. Và nếu so sánh với Ayano và những người khác thì…”

“Không phải ai trong Tsuwabuki cũng ngang tầm với hai người họ đâu.”

Tiara-san cắn nốt miếng cuối cùng và lau miệng bằng khăn tay của nhỏ.

“Thôi tôi đi đây. Cảm ơn vì đã chiêu đãi nhé.”

“Okay, tôi cũng vậy. Chào nhé!”

Ngay sau khi vứt vỏ bánh vào thùng rác, Tiara-san quay lưng và rời đi.

Tôi không chắc là hai chúng tôi có thân thêm được tí nào sau vụ này không, nhưng ít nhất thì tôi đã trả ơn được một phần.

Về vụ doujinshi thì lúc nào đấy chắc tôi phải nghĩ ra kế hoạch khác thôi. Còn bây giờ thì ăn nốt cái bánh này đã–

Tiara-san đột nhiên quay lại.

“Cậu quên gì à?”

“Ờm thì, cậu không nói dối về thứ hạng của mình đâu đúng không?”

“Ừ. Nó cũng được in ở trên bảng tin trường mà.”

“Không phải là tôi không tin cậu hay gì…Tôi chỉ nghĩ là nếu có ai đó với học lực trong tầm cậu thì sẽ phù hợp với tôi hơn thôi.”

Tiara-san nhìn tôi với biểu cảm pha trộn giữa nụ cười và một chút đe dọa.

“Nói cách khác, tôi sẽ hỏi lời khuyên một lần nữa- nhưng lần này tôi sẽ hỏi cậu.”

“Tôi á? Tại sao vậy?”

“Bí mật đáng xấu hổ của tôi… không rẻ tiền đến thế đâu, cậu hiểu chứ?”

Tiara-san thực sự rời đi lần này, ngay sau khi tuyên bố một câu xanh rờn như thế.

Nhìn hình bóng nhỏ ngày càng khuất dần, tôi thở dài thườn thượt.

Thành thật mà nói thì việc này thực sự rất phiền, nhưng giờ thì tôi không thể vờ như chưa có gì xảy ra được nữa rồi…

Tôi mơ hồ nhìn quanh trong lúc đang nghĩ về tương lai thì thấy một điều kì lạ.

Ở bên cạnh tiệm bánh crepe là cổng phía Tây của hiệu sách Seibunkan. Đằng đó, đứng ngay sau khung cửa kính như một nhân viên bảo vệ là một nữ sinh nhỏ nhắn trường Tsuwabuki… À, ra là Komari.

Khoác trên mình một chiếc áo bông xù, Komari đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp kính.

…Nhỏ đang làm cái quái gì vậy?

“Sao thế? Bộ cậu đập mặt vào cửa và điếng người vì đau hay gì?”

Tôi mở cửa. Komari bước ra ngoài, ánh mắt nhỏ chứa đầy sự cảnh giác.

“T-tôi chỉ ra ngoài mua sắm thôi. C-còn cậu, Nukumizu-kun, đ-đừng lang thang bên ngoài nữa và v-về nhà viết bài câu lạc bộ đi.”

“Tôi có ý tưởng từ trước rồi, chẳng qua là chưa viết thôi.”

“N-Nukumizu, lời đó c-của cậu chả khác gì m-mấy lời của Y-Yanami hôm trước cả…”

Nhỏ cũng tinh ý đấy chứ. Yanami thực sự đã nói y hệt vậy hôm trước mà.

“Cậu cũng đã hoàn thành đâu, đúng chứ? Deadline là trước khi hết năm đấy. Liệu kịp được không vậy?”

“T-Tôi hoàn thành rồi. T-Tôi sẽ gửi nó cho cậu sau.”

…Nghĩ lại thì, tốc độ viết của nhỏ thực sự rất nhanh.

“Ra là thế hả? Vậy chắc giờ tôi cũng về nhà và viết liền luôn đây.”

Tôi định rời đi ngay sau câu đó vì cảm thấy có mùi không ổn, nhưng Komari đã bắt lấy tay áo và ngăn tôi lại.

“B-Ban nãy là H-Hội phó hội học sinh, đ-đúng chứ? H-Hai cậu vừa h-hẹn hò à?”

“Không thể nào. Tất cả là tại cái cuốn doujinshi kia thôi…Komari à, cậu cũng nên giúp tôi một chút đi chứ?”

“H-Hai cậu đã ăn c-crepe cùng nhau, dù cho hai cậu k-không hẹn hò?”

Đúng vậy đấy. Con nhỏ này có quá nhiều ảo tưởng với mấy cái crepe rồi.

“Ăn crepe là bình thường mà. Cậu cũng có thể ăn mà Komari.”

“...T-Tôi có thể sao?”

“Ừm, tại sao không chứ?”

Ăn crepe cũng phải xin phép ấy hả?

Khi tôi còn đang hoang mang, Komari đột nhiên tiến lại gần– và bất ngờ cắn một miếng từ crepe của tôi.

AD_4nXcRZHreyy9faXLpKeTeuTaZGlYT1iWkBvEEbnQk0uMJxJNXajJystKtcBTToaSkvdhJSrf0pOflmxZaKoLL_xN6GkmqOBvqhrMCt2YGiVdAcypXSH9HNoBjb7p-5ZcmbXMxAbdv?key=3VyYLgqMg5FpPdkR8EQ4qw

“K-Khá là giòn đấy chứ.”

Mắt Komari tròn xoe, miệng thì phồng lên với một miếng crepe bự chảng ở trong.

“...Hể, vậy là từ đầu cậu đã nhắm đến cái của tôi rồi hả?”

Tôi vô thức buột miệng–

“Á!?”

Mặt Komari đỏ bừng lên; nhỏ nhảy lùi ra sau.

“Ơ…ưm…tôi cắn nhầm thôi!

Thôi xong…Komari bị dọa ngợp luôn rồi.

Không muốn đẩy nhỏ vào tình thế khó xử hơn thế này nữa, tôi mỉm cười dịu dàng và chầm chậm đẩy cái crepe của tôi về phía nhỏ.

“Tôi không để tâm lắm đâu, thật sự đấy. Bánh ngon mà, đúng không? Dâu tây khá ngọt nhỉ?”

“D-Dâu tây… cái màu đỏ á…?”

“Ừm, dâu tây màu đỏ mà. Cậu muốn miếng nữa không?”

Komari vội vàng lắc đầu.

“T-Tôi đi về đây!”

Ngay khi nhỏ quay đầu đi, một thứ nhỏ bằng bàn tay rơi ra từ túi của nhỏ.

“Komari, cậu làm rơi cái gì này.”

Tôi nhặt nó lên trong vô thức. Nó là một cái túi giấy nhỏ được gói bởi bao bì màu xanh lá với một miếng dán ruy băng màu đỏ dán trên đó.

“C-Cái đó là c-của tôi!”

Komari hoảng hốt giật lấy nó từ tay tôi.

“Bình tĩnh đi nào. Tôi có định lấy trộm nó hay gì đâu mà.”

“Ư-Ưm…N_Nukumizu, tôi nghe đồn s-sinh nhật cậu vào Giáng sinh, đ-đúng không?”

…Sao tự nhiên nhỏ hỏi vậy?

“Ừ? Sao thế?”

“Ơ-Ờm thì, chuyện là…ừm…”

Vẫn cứ ngập ngừng và không nói gì thêm, Komari ôm chặt cái túi giấy nhỏ kia và ngây người.

Rốt cuộc thì nhỏ làm sao vậy…?

“Cậu ổn không vậy? Nếu cậu đói thì tôi vẫn còn một chút crepe đấ-”

Komari nhìn tôi gay gắt.

“Đ-Đừng quá tự mãn!”

–Nhỏ hét to lên và phóng đi ngay sau đó.

…Hả? Sao tự nhiên tôi bị mắng vậy?

Tôi ngây người nhìn xuống chiếc crepe của mình. Một vết cắn nhỏ vẫn còn hằn lại ở mép bánh.

Sau một hồi tự đấu tranh dữ dội, tôi nhắm mắt lại và tọng cả cái crepe vào miệng mình.

Ghi chú

[Lên trên]
Đặc sản bánh ngọt vị lươn của thành phố Hamamatsu; là món bánh duy nhất tại Nhật chứa thành phần từ lươn.
Đặc sản bánh ngọt vị lươn của thành phố Hamamatsu; là món bánh duy nhất tại Nhật chứa thành phần từ lươn.
[Lên trên]
Một loại thịt tẩm bột chiên xù kiểu nhật, hiểu nôm na là "bánh thịt chiên" :https://vi.wikipedia.org/wiki/Menchi-katsu
Một loại thịt tẩm bột chiên xù kiểu nhật, hiểu nôm na là "bánh thịt chiên" :https://vi.wikipedia.org/wiki/Menchi-katsu
[Lên trên]
Cá saba nướng muối kiểu nhật, là một món ăn đơn giản nhưng đậm đà, tập trung vào hương vị tươi ngon của cá Saba và vị mặn của muối. Cá được làm sạch, cắt khúc, khía nhẹ, sau đó ướp muối và nướng cho đến khi da cá vàng giòn và thịt cá chín mềm. Món này thường được ăn kèm với gừng ngâm chua ngọt và một lát thanh yên.
Cá saba nướng muối kiểu nhật, là một món ăn đơn giản nhưng đậm đà, tập trung vào hương vị tươi ngon của cá Saba và vị mặn của muối. Cá được làm sạch, cắt khúc, khía nhẹ, sau đó ướp muối và nướng cho đến khi da cá vàng giòn và thịt cá chín mềm. Món này thường được ăn kèm với gừng ngâm chua ngọt và một lát thanh yên.
[Lên trên]
Niên hiệu Lệnh Hòa bắt đầu vào ngày 1 tháng 5 năm 2019, sau khi Thiên hoàng Akihito thoái vị và con trai ông, Thiên hoàng Naruhito, lên ngôi
Niên hiệu Lệnh Hòa bắt đầu vào ngày 1 tháng 5 năm 2019, sau khi Thiên hoàng Akihito thoái vị và con trai ông, Thiên hoàng Naruhito, lên ngôi
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận