• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

26-37

Chap 28

4 Bình luận - Độ dài: 2,027 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, do kỳ thi giữa kỳ bắt đầu nên trường tan học từ trưa.

Cũng chỉ vì tiết sinh hoạt lớp kéo dài một chút, nên khi cuối cùng cũng đến giờ tan học tôi vội vàng thu dọn đồ đạc.

“Himura-kun, sau giờ học—”

“Xin lỗi, để lần sau nhé.”

“Ể?”

“Aoi-kun bận vào thời điểm này trong năm mà.”

“Hmmm...?”

Phớt lờ những giọng nói phía sau, tôi lao ra khỏi lớp.

Tôi đã tính sẽ về nhà với dư dả thời gian để thay đồ trước khi đến trung tâm cộng đồng, nhưng với tình hình này thì chắc chắn sẽ muộn mất.

Tôi vốn định gặp Hinobana, nên dù có trễ một chút thì chỉ cần xin lỗi là được.

Dù sao thì chúng tôi cũng chỉ định tập luyện như thường lệ, đâu phải có lịch trình nghiêm ngặt gì.

Dù vậy, tôi vẫn đang chạy vội.

Lý do thì đơn giản thôi—Hinobana đã nhắn cho tôi trước đó: “Có việc cần làm trước khi tập, nhớ đến càng sớm càng tốt.”

Tôi không ngờ cô ấy lại gửi một tin nhắn như vậy.

Bình thường tôi chẳng bao giờ chạy vội trên phố thế này, nhưng lần này thì đành nửa chạy nửa đi.

 

Về đến nhà, tôi thay đồ thật nhanh rồi chạy thẳng đến trung tâm cộng đồng.

Vừa đến nơi, tôi bắt gặp ánh mắt của Hinobana đang đứng bên ngoài trong thường phục. Cô ấy nhìn tôi và khẽ nói:

“Cậu nhanh thật đấy.”

“Chính cậu bảo tớ phải mau lên còn gì!”

“Thế à?”

“ASAP” chẳng phải nghĩa là “càng sớm càng tốt” sao? Vậy tôi chạy bán sống bán chết đến đây làm gì chứ?

Vì tôi là người giữ chìa khóa của trung tâm, nên chắc cô ấy không muốn đợi bên ngoài lâu.

Tôi thở dài rồi bước đến định mở cửa—thì nhận ra một điều.

“Hinobana, mấy cái thùng này là gì thế?”

Có hai thùng đang đặt ngay trước cửa.

“À, có người cho tớ một thùng kem. Họ bảo là vì bọn mình đang chuẩn bị cho lễ hội này nọ.”

“À... Ừ, vào thời điểm này hằng năm cũng hay nhận được mấy thứ như vậy.”

Vừa nói, tôi vừa mở cửa rồi xếp mấy thùng chồng lên nhau để mang vào trong.

“Ugh, nặng ghê... Đợi đã, Hinobana, lý do cậu giục tớ chạy đến đây là vì có kem á?”

“Có thể.”

“...Thế thì nói thẳng ra sớm đi chứ!!”

Ngoài trời hơn 30 độ. Dù để trong bóng râm thì cũng đâu thể để kem ngoài này được. Vậy ra đó là lý do cô ấy giục tôi?

Tôi hiểu rồi—nhưng sao lại quên mất phần quan trọng nhất cơ chứ!?

“Vậy... thùng còn lại có gì?”

“Cậu mang thùng đó về đi, Himura.”

 “Hả...?”

Hóa ra thùng không phải kem là đồ Hinobana tự mang đến.

Trong lúc cô ấy mang kem vào bếp cất vào tủ đông, tôi hé nhìn vào thùng giấy có ghi 20kg bên ngoài.

Bên trong toàn là mấy quả dưa hấu nhỏ.

“Dưa hấu à... nhắc mới nhớ, năm ngoái cậu mang cả đống đào đến.”

“Cậu vẫn nhớ à?”

“Tất nhiên rồi. Hình như nhà tớ cho nhà Kaori khoảng nửa số đó... Có nên cho vào ngăn rau ít quả không ta? Mấy người bên hội bảo tồn chắc cũng sẽ tự lấy thôi.”

Sau một hồi lộn xộn, tôi xếp hết mọi thứ vào chỗ rồi mới thở phào.

Lúc đó tôi mới nhận ra mình hơi đói—và chợt nhớ ra là chưa ăn trưa.

“Himura, cậu đói à?”

“Cậu biết dù tớ chưa nói gì sao...?”

“Chỉ đoán thôi, nhìn giờ là biết. Tớ làm ít sandwich.”

Cô ấy lúc nào cũng thế. Mỗi lần gặp nhau để tập ở trung tâm cộng đồng, cô ấy luôn quan tâm một cách kỳ lạ.

Dù đôi khi cũng nói vài điều tôi chẳng hiểu nổi…

“Cậu còn có thời gian làm cái này á?”

“Hôm nay bài kiểm tra của tớ kết thúc sớm hơn cậu 1 tiếng.”

Nhìn lại, có lẽ mọi việc cô ấy làm đều vì quan tâm đến tôi.

Khi tôi cắn miếng sandwich nóng mà Hinobana chuẩn bị sẵn cho mình một cách tự nhiên—

“...Này, Hinobana.”

“Không hợp khẩu vị à?”

“Không, ngon lắm.”

Ổ bánh sandwich có lớp bánh mì nướng giòn kẹp thịt nguội, rau xà lách, salad trứng... thậm chí còn được cắt bỏ viền nên ăn cực kỳ dễ.

“Cậu luôn học ở trường nam nữ chung đúng không?”

“Ừ. Sao thế?”

“...Chưa bao giờ có chàng trai nào cậu thấy ưng à?”

Đó chỉ là một câu hỏi đơn giản.

Ngay cả trong nhóm bạn của tôi cũng có những người như Souma hay Tomiya.

Giờ thì internet, phẫu thuật thẩm mỹ hay app chỉnh ảnh tràn lan, nhưng ở một ngôi trường lớn kiểu gì cũng có nhiều chàng trai ưa nhìn và lịch sự chứ nhỉ.

Có thể một số người ngại tiếp cận vì sự nổi tiếng của Hinobana, nhưng tôi chắc hầu hết con trai đều muốn thân thiết với cô ấy.

Trong số họ, chắc chắn có những người đẹp trai hơn, tốt bụng hơn và giỏi giang hơn tôi.

Và trong thế giới âm nhạc nơi Hinobana hoạt động, còn nhiều người ấn tượng hơn gấp bội—nhiều đến mức tôi chẳng khác nào vô hình.

Tại sao cô ấy lại chọn tôi?

Và tại sao tình cảm của cô ấy chưa bao giờ thay đổi?

Tôi hoàn toàn không hiểu Hinobana.

“Điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng... nếu tớ là con gái, tớ sẽ không bao giờ thích một người như mình.”

“Tớ không thích một ai đó giống Himura... Tớ thích Himura Aoi. Nếu chỉ có ai đó trông và hành động như cậu, tớ sẽ ghét đến chết luôn.”

Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.

“Khi cậu thật sự yêu ai đó, nó vốn dĩ là như vậy.”

Cái quái gì vậy...?

 Nếu vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ không thích tôi mới đúng chứ?

Nhưng rõ ràng mọi chuyện không đơn giản như thế.

Cô ấy có một cách phân biệt nào đó mà tôi hoàn toàn không thấy được, và không biết bao giờ mới hiểu.

“Cũng bất ngờ thật... Cậu chẳng phản ứng gì với những điều tớ nói cả.”

“Ah? Không, thật ra tớ khá bối rối... Nếu chỉ có mình cậu nói những điều này thì chắc tớ rối tung luôn rồi.”

Dù vô cùng bối rối, nhưng nhờ Kiritsuki mà ít nhất tôi vẫn giữ bình tĩnh được.

Và có thời gian suy nghĩ cũng ít nhiều giúp nữa.

“Kaori?”

Hinobana đột nhiên nhắc một cái tên khiến tôi còn bối rối hơn.

“...Hả? Không, chỉ là một bạn cùng lớp thôi.”

“Vậy còn cô gái thi đuổi bắt?”

Sao cô ấy biết được chuyện đó!?

“Tớ đoán sai à?”

“Không... cậu đoán đúng rồi...”

“Kiritsuki Kaname, đúng không? Cậu ấy có anh trai nhỉ?”

“......Cậu theo dõi người ta à?”

“Cậu nghĩ tớ là ai hả, Himura...? Một trong những công ty vừa tài trợ cho tớ có chủ tịch họ Kiritsuki. Khi tớ nói chuyện với anh ta thì có nhắc đến chuyện anh chị em, chỉ vậy thôi.”

Một ông chủ công ty…

 Giờ cô ấy nhắc, tôi mới lờ mờ nhớ Kiritsuki từng nói về việc anh trai sẽ kế nghiệp công ty gia đình.

Cô ấy cũng nói gia đình rất nghiêm khắc, nên tôi đoán đó là một công ty lớn.

“Cậu có thể không quan tâm, nhưng tớ là dân chuyên nghiệp đó.”

“Ừ, tớ biết chuyện đó mà.”

“Không, cậu không biết đâu. Vào mùa nghỉ lễ, tớ nhận được hàng loạt lời mời cả trong và ngoài nước, đi tour diễn hoặc làm khách mời cho các nghệ sĩ nổi tiếng.”

“...Thật à?”

“Tớ luôn từ chối bằng việc bảo là học hành quan trọng nhất, nhưng thật ra tớ muốn dành thời gian đó cho cậu, Himura.”

“...”

“Có nhiều người muốn tớ ở bên hơn cậu tưởng đấy.”

Vậy sao cô ấy không dành thời gian cho họ đi?

Dù cô ấy đã nói thích tôi, tôi vẫn không ngừng nghĩ như vậy.

Có lẽ tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Hinobana thật.

Cô ấy nói đúng—tôi chưa từng quan tâm đến sự nghiệp âm nhạc của cô ấy.

“Với tớ, thời gian ở bên cậu quan trọng đến vậy đó.”

“Ừm, tớ hiểu rồi...”

“Có ích kỷ quá không nếu tớ muốn điều đó cũng đúng với cậu?”

Dù cô ấy nói thế—tôi vẫn không biết nữa.

“Cậu đang bảo tớ trân trọng một điều mà tớ cứ nghĩ là luôn tồn tại.”

“Vậy là cậu tưởng ở bên tớ là chuyện bình thường à?”

“Ừ... Tớ luôn nghĩ mình chỉ gặp nhau vào mùa hè và Tết vì cậu bận rộn. Lúc nào cũng vậy, nên tớ chưa từng nghĩ cậu phải sắp xếp thời gian cho tớ...”

Hồi đó tôi từng đăng ký vào cùng trường cấp ba với cô ấy, nhưng trượt vì điểm số.

Khi ấy, Hinobana là chỗ dựa tinh thần cực lớn cho tôi.

Nhìn lại, cảm giác đó giống như về quê ăn mừng năm mới vậy. Tôi luôn coi cô ấy như người thân còn thân thiết hơn gia đình—người mà tôi chẳng phải giữ kẽ khi nói chuyện.

“Tớ tưởng chúng ta thân hơn cả gia đình... nên khi cậu nói thích tớ, tớ không biết phải làm gì nữa...”

Nhưng khi nghĩ kỹ lại—cô ấy nói đúng.

Chúng tôi đã như thế này gần 10 năm.

Nếu giờ tôi vẫn còn ở đây biểu diễn, thì tất cả là nhờ cô ấy—đặc biệt là về mặt thể chất.

Nhất là vào khoảng thời gian này hằng năm, cô ấy luôn quan tâm đến tôi.

Điều đó là sự thật không thể phủ nhận.

Chưa kể, cô ấy còn luôn là chỗ dựa tinh thần cho tôi nữa.

 

“Nhìn này, không phải là tớ gượng ép để sắp xếp thời gian hay gì. Tớ thật sự muốn ở đây...”

“Nhưng cậu đang bỏ qua một đống tiền chỉ để tập với tớ, đúng không? Tớ không tránh khỏi cảm giác mình đang lợi dụng tình cảm của cậu... xin lỗi.”

Dù có là tình yêu hay không, ở bên tôi chẳng mang lại lợi ích gì cả.

Dù Hinobana có cảm thấy thế nào, khi nghĩ đến tất cả cơ hội mà cô ấy bỏ lỡ, tôi vẫn thấy đó là một gánh nặng quá lớn.

Tôi nhận ra rằng mình không bao giờ được xem nhẹ cô ấy.

Có lẽ tôi đang cướp đi của cô ấy điều gì đó vô cùng quý giá—làm hỏng cuộc đời của một con người tài năng.

Điều gì đó to lớn đến mức dù có dùng cả đời này tôi cũng không trả nổi.

“Tớ thật sự biết ơn cậu... luôn luôn như vậy.”

Không biết phải nói gì hơn, tôi quay đi—rồi nhận ra Hinobana đang cúi mặt, tai đỏ lựng.

Sự im lặng ngượng ngùng khiến tôi khó chịu, nên tôi bước ra khỏi bếp và bắt đầu khởi động.

“H-Himura.”

Trong lúc tôi đang giãn cơ, Hinobana gọi từ trong bếp.

Khi tôi quay lại, mặt cô ấy đỏ hơn bao giờ hết.

Dù tôi chẳng biết mình đã nói gì khiến cô ấy như vậy.

“Nếu cậu nghĩ chúng ta thân hơn cả gia đình... vậy thì...”

“Hả?”

 Với vẻ ngượng ngùng đó, cùng với tình cảm mãnh liệt cô ấy dành cho tôi, tôi theo bản năng chuẩn bị tinh thần cho điều cô ấy sắp nói.

“...Cậu thấy thế nào nếu tớ đến nhà cậu sau buổi tập?”

Nghe một lời đề nghị đơn giản như vậy mà tôi chết lặng—và lần đầu tiên nhận ra một điều.

Giờ nghĩ lại... tôi chưa từng đi chơi với Hinobana như một người bạn bình thường.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Câu nào câu nấy dame chí mạng nổ đùng đùng:)))
YAAI
Xem thêm
Mạnh quá
Xem thêm
Rat chi la skibidi
Xem thêm
tfnc
tên truyện như này thì hơi khó r 🐧
Xem thêm