• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

26-37

Chap 27

12 Bình luận - Độ dài: 1,766 từ - Cập nhật:

“Aoi-san, cậu vẫn chưa tham gia được giờ thể dục à?”

“À thì giờ tớ chạy được rồi, nhưng họ bảo tớ nên nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.”

 

Trong nhà thể chất, tôi ngồi dưới khán đài, dõi theo lũ bạn cùng lớp đang chơi bóng rổ.

 

Người nổi bật nhất, tất nhiên là Kiritsuki và Tomiya. Nhưng ngay cả Kaori cũng trông thật rực rỡ ngoài kia, tự tin đối đầu với họ.

Cô ấy không có sức bền như Kiritsuki—chuyện này cũng dễ hiểu, vì Kiritsuki nghiêm túc với thể thao hơn—nhưng Kaori có thể bù lại bằng tốc độ bùng nổ và khả năng vận động bẩm sinh.

“Cậu bị sao vậy?”

“Mình bị trẹo mắt cá lúc nãy. Không bị sưng gì đâu, nhưng mình nghĩ nên ngồi ngoài một chút.”

 “Nhớ cẩn thận nhé? Mà tớ đâu có ở vị trí có thể nói câu này đâu nhỉ.”

Thật sự, tôi là người cuối cùng nên nói chuyện này.

Từ trước đến giờ, tôi luôn kém trong khoản quản lý rủi ro—

Dù là trong thể thao… hay trong chuyện tình cảm.

Đến một lúc nào đó, tôi bắt đầu mặc định rằng sẽ chẳng ai thật lòng thích mình cả.

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, dù chỉ là bạn thuở nhỏ, Kaori luôn là một cô gái tốt bụng và dịu dàng, đối xử với mọi người như nhau—nhưng với tôi, cô ấy vẫn có chút khác biệt. Ngày xưa, cô ấy còn hay dựa dẫm vào tôi nhiều hơn nữa.

Vậy mà giờ tôi lại hoảng lên chỉ vì có khả năng hai cô gái thích mình sao?

Từ suy nghĩ đó, tôi rút ra một kết luận:

Có lẽ tôi sợ bị người khác thích.

Không chỉ vì sợ bị tổn thương, dù đó cũng là một phần. Hơn cả thế, tôi nghĩ mình sợ sẽ làm ai đó thất vọng khi họ nói rằng thích mình.

Đó là lý do tôi thấy thoải mái nhất khi ở cạnh những người bạn mà có thể đùa giỡn một cách tự nhiên, hoặc những người mà tôi không cần phải nỗ lực trong giao tiếp quá nhiều.

Tôi có thói quen nhận ra khuyết điểm của người khác trước ưu điểm.

Như thể tôi luôn mặc định họ sẽ có mặt xấu, để rồi không kỳ vọng quá nhiều. Như vậy có thể tránh bị hụt hẫng.

Và vì tôi không muốn ai kỳ vọng quá nhiều vào mình, nên tôi cũng tự chuẩn bị tâm lý rằng họ sẽ nhìn mình theo hướng tiêu cực.

Tất nhiên đâu phải tôi sinh ra đã như vậy—tôi tự rèn cho mình suy nghĩ như thế. Để mọi chuyện trở nên dễ chịu hơn nếu người ta có ghét hoặc hiểu lầm tôi.

Tomiya có lẽ là người đầu tiên tôi thực sự có thể gọi là bạn thân.

Cậu ấy gần như hoàn hảo, điều này lại càng mỉa mai hơn.

Nhưng có lẽ chính vì vậy mà tôi có thể kết nối với cậu ấy—vì cậu ấy chẳng giống tôi chút nào. Chúng tôi không ghen tị lẫn nhau.

“Aoi-san, cậu chơi bóng rổ giỏi không? Mình vừa tập dẫn bóng mà khó quá.”

“Tớ tệ mấy môn bóng lắm. Thực ra tớ dở các môn thể thao đồng đội nói chung. Tớ chưa bao giờ giỏi ‘phối hợp’ cả.”

Cũng không giỏi hoạt động nhóm hay sinh hoạt tập thể.

Tôi chỉ bắt đầu quen với những thứ đó từ nửa cuối năm ngoái.

Vì vậy, giờ khi biết rằng tháng 9 có chuyến đi dã ngoại, tôi âm thầm mong rằng sẽ có phép màu nào đó hủy nó đi.

Trong chuyến đi dã ngoại hồi cấp hai, chúng tôi có buổi sinh hoạt nhóm. Ngày đầu tiên được tự do, tôi chỉ đi vệ sinh một lát mà khi quay lại thì cả nhóm đã bỏ tôi lại. Chỉ nghĩ đến thôi mà vẫn thấy rùng mình.

“Vậy cậu thích các hoạt động cá nhân hơn nhỉ.”

“Ừ, chắc vì tớ không cần phải quan tâm đến ai khác.”

Dù trớ trêu thay là tôi từng nghĩ mình giỏi trong việc hòa hợp với người khác.

“Mình vốn không giỏi mấy thứ liên quan đến thể lực từ đầu rồi.”

Xin lỗi nhé, Miyajima—nhìn là biết thôi mà. Tớ sẽ không nói cụ thể là phần nào đâu, nhưng đúng là có vài đặc điểm thể chất chẳng giúp ích gì cả.

“Mà mình cũng chẳng học hành giỏi giang gì…”

“Thật á? Tớ còn tưởng cậu học giỏi cơ.”

“Mình thích mấy môn ngôn ngữ và khá ổn ở khoản đó. Nhưng mấy môn khác thì chỉ ở mức trung bình thôi.”

“Thế cũng được mà. Cậu tự tin ở mấy môn ngôn ngữ là đã có hai môn ổn rồi.”

Những kỹ năng đó sau này cũng sẽ hữu ích. Ý tôi là, tôi không biết nhiều về chuyện đó, nhưng chắc nó sẽ là lợi thế khi xin vào công ty nước ngoài gì đó.

“Nhắc mới nhớ… mai bắt đầu thi giữa kỳ rồi. Cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”

 “Hả? Ờ thì…”

Dù Kiritsuki đã gần như tỏ tình với tôi, cô ấy vẫn tiếp tục giúp tôi học.

Tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác—một mình tôi chẳng thể làm được gì.

Tôi cũng thử hỏi Kaori lần nữa phòng trường hợp nếu rảnh, nhưng cô ấy bảo mình bận đến tận kỳ thi cuối kỳ. Mà cuối kỳ thì ngay trước kỳ nghỉ hè. Đúng là thời điểm tệ nhất.

Hiếm lắm tôi mới dựa dẫm vào Kaori nhiều đến thế, vậy mà…

Từ hôm đó, Kiritsuki—vốn đã thân—lại càng ngồi gần tôi hơn.

“Tớ đang năng suất hơn bao giờ hết, nếu nói đến việc chuẩn bị cho kỳ thi.”

Hiện tại chúng tôi không có hoạt động câu lạc bộ, nên cô ấy giúp tôi học mỗi chiều cho đến tối. Thật sự là một trợ giúp cực lớn.

“Thế thì tốt quá rồi. Có người chỉ dạy chắc cũng dễ hơn nhỉ?”

Nghe giọng Miyajima, có vẻ như cô ấy đã đoán được người giúp tôi là Kiritsuki.

“Ừm…chắc vậy.”

Vì dạo này tôi tập trung cho kỳ thi giữa kỳ nên bố mẹ về sớm hơn bình thường, thậm chí xin nghỉ phép để ở nhà với chúng tôi.

Nhờ vậy mà dạo này Kohaku trông khá hơn hẳn.

Lúc chỉ có hai anh em ở nhà, rõ ràng em ấy chẳng được ổn lắm, và nhận ra điều đó khiến tôi sốc hơn mình tưởng.

 

 Ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ vẫn ổn—Kiritsuki thực sự là một gia sư tốt.

Còn về Kohaku… chắc tôi chỉ còn cách bỏ cuộc thôi.

Hôm nay tôi nghỉ tiết thể dục để cuối cùng có thể tập luyện lại cho buổi múa kagura vào ngày mai.

Đã đến lúc lấy lại sức bền rồi, mà giữa kỳ chỉ thi vào buổi sáng nên buổi chiều tôi vẫn có thời gian.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ gặp lại Hinobana.

Cũng chẳng thể né tránh mãi được. Thà nói chuyện với cô ấy cho xong.

Cứ thấy gượng gạo trước một người mà mình từng thoải mái nói chuyện thật mệt mỏi.

“Sandra, tớ xuống nhé. Muốn vào thay không?”

Ngoài sân, Kiritsuki—người đang áp đảo cả trận—gọi với sang Miyajima lúc nghỉ giữa hiệp.

“Ồ, vậy thì để mình vào!”

Một vài cô gái bên đội đối diện tỏ rõ vẻ nhẹ nhõm.

Không trách được họ. Kaori là người duy nhất có thể phần nào chặn được Kiritsuki.

Mà Kaori thì đang ngồi ngoài để dưỡng sức, nên đội còn lại coi như bị nghiền nát hoàn toàn.

Kiritsuki đổi chỗ với Miyajima rồi đến ngồi cạnh tôi.

Hương cam quen thuộc khẽ thoảng qua mũi— một mùi hương tôi đã khá quen rồi.

Cô ấy hơi đẫm mồ hôi nhưng chẳng có khăn hay gì cả.

“Này. Dùng cái này đi.”

Tôi rút chiếc khăn tay trong túi áo thể dục và đưa cho cô ấy. Cô ấy nhìn qua lại giữa tôi với cái khăn, rồi lí nhí cảm ơn.

“Ồ, chu đáo ghê. Cảm ơn nhé.”

“Trông cậu vẫn còn nhiều sức lắm.”

“Ờ thì—tớ đang nhường mà.”

“Nhường á? Ngay cả với mấy người trong câu lạc bộ bóng rổ sao?”

“Thì đó là lúc… cậu biết đấy, phải biết điều độ và… cảm giác.”

Tôi khá chắc đó không phải cách “cảm giác” vận hành đâu.

Dù cô ấy có “biết điều” hay không, có một điều chắc chắn—Kiritsuki ở trong đội điền kinh, nhưng rõ ràng chơi bóng rổ còn giỏi hơn mấy cô nàng ở trong câu lạc bộ bóng rổ.

Cô ấy bật nhảy như vận động viên nhảy xa, chứ chẳng giống dân chạy bền chút nào.

Bất chợt, tôi cảm thấy một sức nặng trên vai.

Tôi chỉ liếc mắt sang—và thấy Kiritsuki đang tựa vào tôi như một con mèo lười.

“…Cậu đang làm gì đấy?”

“Không sao đâu. Chả ai thấy đâu mà.”

“Kaori đang nhìn bọn mình đấy.”

“Hả?!”

Kiritsuki bật dậy ngay lập tức.

Ngoài sân, Kaori đang nhìn thẳng về phía này giữa lúc chơi, gương mặt không rõ biểu cảm.

Ngay cả khi nói chuyện với Miyajima, cô ấy vẫn cứ liếc qua đây.

“…Kaori để ý cậu nhiều thật nhỉ?”

“Cậu ấy luôn vậy mà. Tớ nghĩ chỉ là thói quen thôi.”

“Hửm…”

Kiritsuki đáp qua loa, dù chính cô ấy là người mở đầu. Dù Kaori không phải người duy nhất nhìn về đây, Kiritsuki lại tựa vào vai tôi lần nữa như chẳng có gì xảy ra.

“Nóng quá. Nhích qua tí đi.”

“Thì cởi áo khoác ra đi.”

Cậu là người vừa chạy nhảy xong đấy—sao lại là tớ phải cởi chứ?

“…Cậu săn chắc hơn tớ tưởng đó, Himura-kun. Kiểu cơ bắp thon gọn?”

“Chắc cậu tưởng tượng thôi.”

Tôi còn chẳng tập tành gì. Thật ra dạo này còn đang giảm cân, nên chắc trông còn gầy hơn bình thường.

“Này, mai là thi giữa kỳ đúng không? Hôm nay cậu làm gì?”

“Bố mẹ tớ không có ở nhà, nên tớ sẽ về sớm.”

“À, vậy à. Thế thì…”

“Xin lỗi. Để đến cuối kỳ đi.”

“Chà… nếu cậu bận thì cũng đành chịu thôi.”

Cô ấy khẽ nói vậy, rồi không nói gì thêm—chỉ yên lặng tựa vào vai tôi cho đến khi hết tiết.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Ozu
Kiritsuki nhường các gái kia thoi, mạnh quá r
Xem thêm
Kiritsuki là Best girl mà bá lắm
Xem thêm
End luôn cx đc luôn r đó:)))
YAAI
Xem thêm
Main này nó tải não r :)))) Sao lại có thằng main romcom tinh tế thế nhỉ ?🐧
Xem thêm
vl gần như là endgame
Xem thêm
Thuyền Hinobana vs Thuyền Kiritsuki
cơ mà main "ngưỡng mộ" Hinobana nhiều hơn
Xem thêm
Kèo kirisuki căng quá, từ đầu truyện chỉ thấy tg tác giữa main và kirisuki là nhiều, kbt mấy gái khác ăn nổi k🐧
Xem thêm
Kiritsuki mạnh nhưng tùy vào mấy gái khác nữa,chứ như Kaori thì đi sớm.
Xem thêm
RMK
Endgame đc r
Xem thêm
Đến hiện tại thì các kèo vẫn cân, thối nhất thì chắc là kaori, h muốn lệch thì chỉ có anh tomiya tỏ tình thì may ra
Xem thêm
Chậc chậc quá nhiều khả lăng chi winner
Xem thêm