Phần 2
Chương 35: Việc cần làm bây giờ vì trăm năm sau (3)
2 Bình luận - Độ dài: 1,492 từ - Cập nhật:
Không phải là tôi không hiểu cảm xúc của Miura-san.
Nhưng cái cách mà Miura-san định làm vì lý do đó thì thật khó có thể thông cảm.
"Vì một trăm năm sau mà lại hy sinh chín mươi chín năm bây giờ sao? Nếu là tôi... khi biết mình đã bắt người mình yêu quý phải chịu khổ như vậy thì chắc chắn sẽ hối hận. Tôi sẽ căm ghét bản thân, thấy mình thật thảm hại, không thể nào tha thứ được."
"Nhưng... nếu bị ghét thì...."
"Đến lúc đó thì hẵng tính."
Tôi ngạc nhiên với chính lời mình nói.
Một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Người từng chạy theo hạnh phúc hoàn hảo, không khuyết điểm như tôi, vậy mà lại nói ra lời như thế... chính tôi lại là người ngạc nhiên nhất.
Tôi không định lấy bản thân ra mà bỏ qua, cũng không phải vì tôi vừa nhận ra lỗi lầm của mình, mà đơn giản tôi muốn truyền đạt với Miura rằng.
Tôi chợt nhận ra, dù muộn, rằng chính tôi cũng đã phạm phải lỗi lầm tương tự.
"Cố gắng để không bị ghét là tốt. Tôi tin nỗ lực để được ai đó yêu quý là cao cả. Nhưng nếu điều đó đòi hỏi cô phải giết chết chính bản thân mình, thì tôi nghĩ cô không cần phải làm điều đó. Tôi không muốn cô làm thế."
Đừng vì tôi mà giết chết con người thật.
Đừng vì tôi mà từ bỏ những điều thực sự muốn làm.
Đừng hy sinh hạnh phúc của chính mình vì tôi.
Đừng ép mình cười trước mặt tôi.
"Tôi cũng muốn làm gì đó vì đối phương. Chỉ mình tôi hạnh phúc thì chẳng phải là gia đình lý tưởng mà tôi mong muốn."
Đúng vậy.
Điều tôi thực sự mong muốn là...
"Là một hạnh phúc bền vững, nơi hai người trân trọng nhau, yêu thương nhau, cùng giúp đỡ và chia sẻ cho nhau — được kết nối bằng một mối quan hệ bền chặt."
Một sợi dây kết nối mạnh mẽ, không lay chuyển vì đôi chút bất hòa.
"Vì thế cô có thể ích kỷ chút cũng được. Thậm chí tôi muốn cô nói ra. Hãy nói ghét nếu ghét, nếu thích thì nói thích — kể cả khi tôi không giỏi về điều đó thì cô cũng có thể nói 'Vì em thích nên hãy cùng nhau làm, hãy hiểu cho em.'"
"Nếu làm như vậy thì sẽ bị ghét mất...!"
" Đổi lại, tôi cũng sẽ nói. 'Tôi ghét điều đó, nên tôi không muốn làm,' hoặc 'Tôi thích khẩu vị thế này' v.v... Bằng cách đó, hãy cùng chỉ ra những điều không thể nhượng bộ và những thứ có thể khoan nhượng, từ từ thấu hiểu nhau, chia sẻ, và dù không hoàn hảo thì cùng xây dựng một nơi chốn thoải mái cho cả hai — tôi nghĩ đó là cách một gia đình hạnh phúc được tạo dựng."
Cha mẹ tôi thật sự rất hòa thuận.
Nhưng mẹ nhất định không theo ông đi câu cá. Mẹ rất sợ sâu bọ, đến cả mồi câu giả hay những con giun mồi cũng không dám nhìn.
Dù vậy cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau vì chuyện đó... có thể đã có đôi lần, nhưng tôi chưa từng cảm thấy bầu không khí căng thẳng. Chuyện đó nhỏ nhặt đến mức có thể nhượng bộ.
Tôi cũng rất yêu quý chị gái mình.
Nhưng tôi chỉ mong chị sửa tật mặc áo ngược, tôi đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần... thôi, chị cũng chẳng sửa được đâu mà.
"Hãy nói thẳng những điều không thể chấp nhận. Và hãy lắng nghe cả lý lẽ của tôi nữa."
"Nếu... vì thế mà cãi nhau thì sao?"
"Thì hãy cãi nhau tới bến. Cãi thật to. Nói hết mọi thứ, trút hết ra."
Trút hết suy nghĩ của mình ra, đón nhận tất cả cảm xúc của đối phương, rồi thì――
"Rồi hãy làm lành với nhau."
"Hòa... giải... ư?"
Những lần cãi nhau giữa tôi và chị gái thực sự rất dữ dội.
Trước những lời mắng nhiếc như súng máy của chị, tôi chống trả lại bằng lý lẽ và logic.
Cứ thế mà đôi bên cãi nhau gần cả tiếng, đến khi kiệt sức, rồi dừng lại ở mức thỏa hiệp rồi làm lành.
Sau đó, nếu chúng tôi có thể chọc ghẹo nhau bằng những lời như "ích kỷ" , "cãi lý" , "nghịch ngợm" , "mít ướt", thì coi như quan hệ đã được hàn gắn hoàn toàn.
"Với người thật sự quan trọng, đâu phải chỉ vì vài chuyện khó chịu nhỏ nhặt là có thể ghét bỏ được. Dù có giận, có nghĩ không muốn nói chuyện nữa, nhưng hễ tưởng tượng đến lúc họ biến mất thì lập tức thấy trống vắng, tuyệt đối không muốn mất đi."
Người ta thường nói "yêu nhau lắm cắn nhau đau".
Nhưng theo tôi, đó là bởi cả hai đã dám bộc lộ thẳng thắn đến mức thành ra cãi nhau.
Không phải cuộc cãi vã để làm tổn thương, mà là để hiểu nhau hơn.
"Tôi nghĩ, mối gắn kết cũng giống như cơ bắp vậy. Mỗi lần bị tổn thương lại càng mạnh mẽ, càng bền chắc. Lặp đi lặp lại như thế, đến lúc nhận ra thì trong lòng sẽ tự nhủ: 'À, hóa ra chỉ có người này thôi.' ...Tôi nghĩ vậy đó."
Nói ra rồi, chính tôi cũng thấy thuyết phục.
Chắc chắn cha mẹ tôi cũng đã xây dựng nên gia đình như thế. Không, phải nói là đã nuôi dưỡng nó như thế.
Sợi dây gắn kết của cha mẹ, vốn chẳng cần nói ra cũng hiểu nhau, hẳn là đã được rèn giũa, bồi đắp qua thời gian dài để trở nên bền chặt như vậy.
Không hiểu sao, tôi lại tin chắc như vậy. Dù chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng vì đó là cha mẹ tôi, nên chắc hẳn là thế.
"Vậy nên, đừng gắng gượng chỉ vì trăm năm sau, mà hãy bắt đầu từ hôm nay, từ khoảnh khắc này, tích lũy hạnh phúc cho từng ngày."
Không phải sống hết mình cho tương lai xa vời nào đó, mà là cho những ngày hôm nay nối tiếp mãi mãi.
"Nếu mỗi ngày đều được trân trọng, thì cả trăm năm sau vẫn sẽ hạnh phúc như bây giờ. Nếu thực sự là một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thì chắc chắn sẽ như vậy."
Hạnh phúc đạt được sau gian khổ cũng đáng quý.
Nhưng, điều mà tôi, mà chúng ta mong muốn, không phải như thế, mà là thứ hạnh phúc vững chắc hơn, được bồi đắp qua từng ngày, mang lại cảm giác an tâm. Chắc chắn là như vậy.
"Trăm năm sau, lời mà Miura-san nên tự nhủ không phải là 'Aa, cuối cùng mình cũng được hạnh phúc', mà phải là 'Hôm nay vẫn thật hạnh phúc như mọi ngày' mới đúng."
Vậy nên, đừng tiếp tục giết chết bản thân chỉ để chiều theo người khác nữa... được không?
"Được sống thật với bản thân, cùng người thật sự quan trọng, tích lũy từng ngày hạnh phúc. Đó mới là cuộc hôn nhân mà tôi muốn Miura-san có được."
Vì tôi tin rằng Miura-san — một người luôn cố gắng, hay cô đơn và mít ướt— cần một thứ hạnh phúc như thế.
"V-vậy thì..."
Miura-san khịt mũi sụt sịt, đôi mắt ngấn đầy lệ nhìn chằm chằm vào tôi.
"Nếu là cùng anh thì..."
Dù không thể che giấu vẻ bất an, nhưng cô vẫn gắng gượng nhìn thẳng, bộc lộ lòng mình với tôi.
Một cảm xúc vừa chớm nở, không màu mè, không giả dối, được gói ghém trong những lời chân thành.
"...Chúng ta... sẽ hạnh phúc... chứ?"
Có lẽ, tôi là người đầu tiên mà Miura-san phơi bày con người thật đến mức này.
Giờ đây, chắc hẳn cô ấy đã cảm nhận được, dù chỉ chút ít thôi.
Cái khả năng rằng mình có thể thay đổi.
Suốt thời gian qua, Miura-san đã quá gắng gượng, giết chết bản thân để chiều lòng người khác, khiến trái tim cô đầy những vết thương.
Chỉ cần nhìn những giọt nước mắt ấy là đủ hiểu.
Đó chính là tiếng gào thét thầm lặng từ tận đáy lòng.
Và rồi màu sắc, nhiệt độ của những giọt nước mắt ấy dần thay đổi.
"Anh... có thể... kết hôn với tôi... được không?"
Đôi mắt đan xen giữa mong chờ, bất an, sợ hãi và hy vọng.
Đôi môi run rẩy khẽ mím lại, cắn nhẹ.
Miura-san, với gương mặt như sắp khóc, đang chờ đợi câu trả lời của tôi, và tôi――
(TN: triết lý và chất xơ)


2 Bình luận
triết lý chán chê rồi thôi ko cưới nữa thì cười