Phần 2
Chương 22: Mối lương duyên từ trên trời rơi xuống (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,184 từ - Cập nhật:
Hôm đó, ngay từ sáng sớm đã xảy ra một tình huống rắc rối.
“Kasane Emerson-san! L-làm ơn, xin hãy... không, làm ơn, hãy kết hôn với tôi!”
Olgard Beneira-san. Người đàn ông là khách hàng mà tôi phụ trách, hôm nay vốn không có lịch gặp mặt.
Ấy vậy mà từ sáng sớm, anh ta đã đến thẳng văn phòng môi giới, bước vào buồng tiếp khách nơi tôi đang ngồi, rồi thốt ra những lời ấy.
Sau khi nói bằng một giọng có hơi gượng gạo nhưng vẫn dứt khoát, Olgard-san đưa ra trước mặt tôi một bó hoa.
Hoa cúc đồng tiền màu hồng và cúc trắng. Cùng với đó là những bông hướng dương nhỏ và cả dâu tây đang kết quả xinh xắn, được sắp xếp thành một bó hoa lộng lẫy.
Không phải loài hoa quen thuộc như hoa hồng, mà là một lựa chọn mang đậm cá tính và đầy dụng ý.
Ngôn ngữ loài hoa: cúc hồng là “tình yêu mãnh liệt”, cúc trắng là “tình yêu chân thật”, hướng dương là “chỉ nhìn về phía mình em”, còn dâu tây là “gia đình hạnh phúc”.
Tất cả đều là kiến thức mà trước đây tôi đã dạy cho anh ta. Một mặt, tôi thấy vui vì anh ta đã nhớ kỹ. Nhưng... anh ta đã dùng sai chỗ rồi.
Tôi cúi đầu nhẹ trước Olgard-san, người đang nhướng đôi lông mày rậm đầy quyết tâm.
“Xin lỗi, nhưng một tư vấn viên hôn nhân không thể có quan hệ thân mật vượt mức cần thiết với khách hàng ạ.”
Tôi lặp lại lời từng phải nói vài lần trước đây.
“X-xin hãy nghĩ lại!”
“Rất tiếc, nhưng không thể.”
Không hẳn là quy định cấm, nhưng tôi cho rằng việc tư vấn viên trở nên quá thân mật với khách hàng là điều không mấy phù hợp.
Bởi lẽ, tư vấn viên hôn nhân là người đồng hành cùng khách hàng, lắng nghe và thấu hiểu, khi thì khích lệ, khi thì nghiêm khắc, nhưng tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi họ — cùng nhau tiến về một mục tiêu duy nhất: hôn nhân.
Chính vì khoảng cách như vậy, đôi khi cũng có người hiểu lầm.
Sau nhiều lần thất bại trong việc xem mắt, tâm hồn kiệt quệ, nếu người bên cạnh để chia sẻ lại là khác giới — thì để xoa dịu vết thương, não bộ vô thức dễ khiến cảm xúc ấy bị nhầm lẫn thành “tình yêu”.
Nhưng, cho dù hành động của tư vấn viên có thể trông giống như “sự dịu dàng”, thì tuyệt đối không xuất phát từ “tình cảm yêu đương”.
Bởi lẽ, tư vấn viên phụ trách nhiều khách hàng, và luôn đối xử bình đẳng với tất cả.
Ở đó không tồn tại tình yêu.
Trái lại, nếu tồn tại thì mới là vấn đề lớn.
Vì khi ấy sẽ đồng nghĩa với việc “yêu nhiều người cùng lúc” — điều không thể chấp nhận về mặt đạo đức.
Nếu như không phải vậy, mà anh ấy lại dành một tình cảm đặc biệt cho riêng một người, thì với cương vị là một tư vấn viên luôn đề cao sự công bằng, tôi chỉ có thể nói rằng đó là hành động không thể chấp nhận được.
Nói cách khác, cho dù có nhận được những lời tỏ tình nồng nhiệt đến đâu đi nữa, chúng tôi – những tư vấn viên – cũng không bao giờ được phép tiến đến một mối quan hệ quá mức thân mật với khách hàng.
......Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp kết hôn thành công với khách hàng rồi “nghỉ việc vì lấy chồng/vợ”. Nhưng tôi không phải kiểu người đó.
Vả lại, tôi thật sự chẳng hiểu vì lý do gì mà lại có ai đó đem lòng yêu thích một người như tôi.
Khách hàng đến đây là để tìm một mối nhân duyên tốt đẹp cho chính bản thân mình. Không được phép đánh mất mục đích ban đầu ấy.
Khách hàng phải gặp gỡ một đối tượng phù hợp, tiến tới hôn nhân. Đó mới chính là ý nghĩa tồn tại của văn phòng môi giới hôn nhân chúng tôi.
“Olgard-san, anh xứng đáng với một người phù hợp hơn. Tôi nhất định sẽ tìm được cho anh.”
“... Không, nhưng mà, tôi thì...!”
“Xin anh hãy tin tưởng tôi thêm một thời gian nữa.”
“... Được rồi.”
Olgard-san thở dài, vai trĩu xuống, rồi bước ra khỏi quầy tư vấn.
Còn bó hoa, tôi đã nhắc anh ấy mang về.
Bởi vì tư vấn viên không thể nhận quà từ khách hàng.
(TN: ಠ_ಠ)
“...Haa.”
Khi buồng tư vấn đã không còn ai, tôi khẽ thở dài.
Dù biết đây là chuyện thỉnh thoảng sẽ xảy ra và không thể tránh được, nhưng tâm trạng tôi vẫn cảm thấy nặng nề. Dù chỉ là một phút giây cảm tính nhất thời, việc phải từ chối tình cảm được trao gửi cũng khiến tim tôi chịu một áp lực không nhỏ.
Lúc này, tôi chỉ muốn có một tách trà thảo mộc ngon lành.
Vài hôm trước, Olgard-san vừa tham gia một buổi xem mắt, nhưng ngay ngày hôm qua phía đối phương đã gửi thư từ chối.
Lý do: khác biệt quá lớn trong thói quen sinh hoạt do khác loài.
Tôi đã trực tiếp đến nhà để thông báo tin đó cho anh ấy.
Olgard-san, người vốn đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngày hôm đó, đã gục khóc ngay trước cửa.
Với tư cách tư vấn viên, tôi chỉ còn biết an ủi anh ấy trong khả năng của mình.
Và rồi, hôm nay...
Tôi cũng hiểu thôi, sau một cuộc tình tan vỡ, con người ta thường muốn nắm lấy bất cứ thứ gì trước mắt để khỏa lấp nỗi đau. Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy.
Nhưng chắc chắn, đó không phải là cái đích mà khách hàng đã hình dung khi tìm đến văn phòng môi giới này.
Tư vấn viên là người thấu hiểu khách hàng, đồng hành cùng họ trên con đường đi tới hôn nhân.
Nhưng tuyệt đối, không thể trở thành người yêu hay bạn đời của khách hàng.
Vì tư vấn viên... mãi mãi chỉ là tư vấn viên mà thôi.
(TN: Có flag!?)
“Vẫn còn chút thời gian nhỉ...”
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Hôm nay tôi chỉ có một lịch hẹn.
Khoảng hai mươi phút nữa thì Torakichi-san sẽ đến để bàn về buổi xem mắt tiếp theo.
Hai mươi phút.
Chắc là cũng vừa đủ để uống một tách trà.
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy thì――
“Uwaaah!?”
Từ phía sau tấm vách ngăn, một tiếng hét quen quen vang lên.
Vội vàng vòng qua quầy để nhìn thử, thì thấy Torakichi-san đang ở đó.
Anh ta co rúm người lại, nép sát vào vách ngăn như thể muốn trốn chạy, cúi gập lưng... và bị Monamuu-chan ngoạm ngay sau đầu.


0 Bình luận