"Ờm... cô gặp chuyện gì trong nhà vệ sinh à?"
Miura-san đã thay đổi ngay sau sau khi đi tới nhà vệ sinh.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là vào lúc đó rồi... Vì thế tôi mới hỏi thử, nhưng—
"Cái cậu này! Không được hỏi phụ nữ mấy chuyện đó chứ... Thật là, hư lắm đó nha."
Tôi bị mắng mất rồi.
Mà lại theo kiểu bao dung dịu dàng của một người phụ nữ trưởng thành nữa chứ.
Cô hơi ngượng ngùng, đưa tay chỉnh lại gọng kính mấy lần rồi cứ liếc sang tôi.
Tôi vốn không có ý gì đâu mà...
Thôi thì đành hỏi thẳng luôn vậy.
"C-chẳng phải... cô có vẻ hơi khác rồi... sao?"
"Ể, cậu nhận ra à?"
"Nhận ra rõ ràng luôn đó."
"Ra vậy. Thật ra thì, tối qua chị có cắt mái ngắn đi 2mm đó."
...Tôi hoàn toàn không để ý luôn đó!?
Không hề hay biết tâm trạng rối rắm của tôi, Miura-san đẩy kính lên, nở nụ cười tươi rói đầy thân thiện.
"Giỏi lắm đó, Torakichi-kun. Chú ý mấy chi tiết thế này, chị thấy cảm phục lắm luôn."
"À... à ha ha..."
Sao cô ấy cứ cố đẩy mạnh cái vai "chị gái" thế nhỉ...
Có lẽ nào—một giả thuyết lóe lên trong đầu tôi.
Theo lời chị Kasane-san, Miura-san đã sống tận 80 năm trên núi cùng mẹ.
Nghe nói tộc Yamabiko không thích sống tụ tập mà thường chỉ có ít người, nên chắc hẳn cô ấy chẳng có bạn bè cùng trang lứa nào.
Vì thế, có lẽ Miura-san đã hình thành nhiều tính cách khác nhau trong chính mình.
Để xua đi nỗi cô đơn, cô đã tạo ra hàng loạt nhân cách.
Rồi mỗi nhân cách sẽ thay nhau xuất hiện, chi phối cơ thể của Miura-san.
...Giả thuyết này có đớ quá không nhỉ?
Nhưng mà, cũng không hẳn là không thể.
"Torakichi-kun, đưa đĩa đây nào. Chị lấy thêm cho cậu."
"À, không, một mình tôi ăn thì ngại lắm... chị cũng..."
"Ôi dào, đừng khách sáo thế. Cậu cứ thoải mái dựa vào chị gái này đi."
Không... tôi đâu có ý định hay mong muốn gì như thế đâu...
Mà càng lúc tôi lại có cảm giác như đang được chăm sóc kiểu... dưỡng lão vậy!?
"Rồi, mời cậu ăn."
Miura-san mỉm cười rạng rỡ đưa đĩa nhỏ cho tôi.
Không tài nào đoán được ý đồ thực sự của cô ấy.
"Ăn suốt thì cũng chán nhỉ. Nếu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Nhưng mà... mấy câu hỏi hư hỏng thì không được đâu nha."
Cô nheo mắt gửi một cái nháy mắt đầy dịu dàng.
Nếu ngồi gần hơn chắc hẳn tôi đã bị chọc ngón tay vào mũi rồi.
Có thể, những chàng trai không có chị gái sẽ thấy kiểu "chị gái ngọt ngào" thế này rất đáng mơ ước.
Nhưng với người đã có chị gái ruột như tôi thì... chỉ thấy gượng gạo khó tả.
Chị gái tôi đúng là cũng hay lo cho tôi, cũng giúp đỡ đủ chuyện.
Nhưng mà, hoàn toàn không có cái kiểu diễn kịch thái quá thế này.
"Chị khí" của Miura-san giống như thứ lý tưởng hóa, bóng bẩy quá mức—như mấy con phố châu Âu trong game, đẹp thì đẹp nhưng toàn giả tạo.
Cái cảm giác khó chịu chính là vì chẳng có chút "thô ráp tự nhiên" nào trong đó cả.
Nói thế nào nhỉ... giống hệt như đang ngồi trong một quán "chị gái dịch vụ" chuyên đóng vai chiều chuộng khách vậy... tim tôi như muốn bốc khói.
"...Tôi có thể hỏi về gia đình của Miura-san không?"
Bởi nếu trước đây cô ấy từng "sống cùng mẹ", thì giờ hai người hẳn đã tách ra vì một lý do nào đó.
Cho nên, câu hỏi này tiềm ẩn nguy cơ chạm vào điều cấm kỵ. Bình thường thì tôi sẽ tuyệt đối không nói ra.
Nhưng trong một buổi xem mắt, thì lại có thể hỏi một cách tự nhiên hơn. Vì hôn nhân cũng là sự gắn kết giữa hai gia đình.
Tôi vừa như bước chân trần vào bãi mìn, vừa thận trọng nêu thẳng câu hỏi.
"Ừm thì..."
Miura-san không tỏ ra khó chịu hay lúng túng gì, chỉ đưa ngón tay lên cằm rồi đưa mắt nhìn lên góc bên phải.
"Đá..."
...Đá!?
"...giống như một tảng đá, thì đúng hơn nhỉ."
"À, ý cô là... ngoại hình sao?"
"Hả? Ahaha! Trời ơi, Torakichi-kun vui tính ghê."
Cô vẫy tay lia lịa, bật cười khúc khích.
Có vẻ cô ấy nghĩ tôi coi đó là trò đùa... Nhưng mà, trong "thế giới" này thì biết đâu thật sự tồn tại người trông y hệt tảng đá cũng nên!?
"Về ngoài thì bình thường... Không giống tôi mấy đâu, nhưng chắc cũng có vài nét giống, dù sao cũng là mẹ con mà."
Chỉ như đang tán gẫu vu vơ, cô kể về mẹ mình.
Nào là vì mẹ không biết nấu nướng nên cô cũng chẳng giỏi bếp núc, nào là mẹ thích tắm lâu, kỷ lục từng ngâm mình suốt sáu tiếng đồng hồ...
Nghe những chuyện nhỏ nhặt ấy thì hình như quan hệ mẹ con chẳng hề có mâu thuẫn gì.
Vậy thì, rốt cuộc vì sao trong Miura-san lại có nhiều nhân cách như thế...
"Giờ thì, đến lượt chị hỏi nhé."
Cô đan tay lại trên bàn, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
"Torakichi-kun, cậu thích mẫu phụ nữ như thế nào?"
Sau cặp kính, ánh mắt của Miura-san khẽ lay động.
Trên môi vẫn là nụ cười, nhưng gương mặt thì nghiêm túc.
Vậy nên tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp lại.
"Tôi thích người mà ở bên cạnh sẽ thấy vui vẻ. Tôi mơ về một gia đình luôn ngập tràn tiếng cười, mỗi sáng thức dậy đều háo hức chờ đón, một mái ấm thật ấm áp."
Đó là suy nghĩ thật lòng.
Ban đêm ngủ một mình cũng chẳng thấy cô đơn, vì chỉ cần thức dậy là sẽ có ba mẹ và chị đón chào ở phòng khách.
Bên cạnh là hương cà phê thơm lừng, và những lát bánh mì nướng vàng giòn.
"Ra vậy... Quả là một ước mơ đẹp."
Trong thoáng chốc, tôi có cảm giác đôi mắt Miura-san đổi màu.
Sao nhỉ... cứ như lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cảm xúc chân thật, không chút giả tạo.
"Chị cũng muốn dựng nên một gia đình như thế..."
Cô chống khuỷu tay lên bàn, đặt cằm lên mấy ngón tay khẽ cong, hơi nghiêng đầu rồi ngước mắt nhìn tôi.
"...Với Torakichi-kun, liệu có thể không?"
Ánh mắt hơi ươn ướt, ngập ngừng như van nài.
Nếu còn nhìn thêm nữa, có lẽ tôi sẽ ôm chầm lấy cô ấy mất. Hồi chuông cảnh báo dồn dập trong đầu, tôi vội vàng lảng ánh mắt đi.
"C-chuyện đó thì... còn tùy vào sự nỗ lực từ cả hai bên nữa."
"Nỗ lực..."
Cô khẽ thì thầm, rồi ngồi thẳng dậy, để lộ gương mặt đầy quyết tâm.
"Phải rồi. Chị cũng sẽ cố gắng. Vì một tương lai hạnh phúc."
Vừa nói xong, Miura-san lập tức đứng bật dậy, mắt hướng thẳng phía trước, rồi rời khỏi phòng.
...Không lẽ lại đi vệ sinh nữa? Nhưng lần này, hình như không phải vậy.
Tôi liếc sang Kasane-san.
Cô ấy cũng có vẻ kinh ngạc, vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa nơi Miura-san vừa rời đi.


0 Bình luận