Kết duyên nơi dị giới: Tr...
Miyaji Takumi (宮地拓海)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 2

Chương 32: Nguyên do biến hoá (4)

0 Bình luận - Độ dài: 1,052 từ - Cập nhật:

Tôi chỉ biết bị cuốn theo hàng loạt những hành động quái đản, biến hóa khôn lường của Miura-san, nhưng khi nghe cô ấy hùng hồn tuyên bố "Đó chính là lẽ sống của tôi", cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra.

Thế nhưng, tại sao cô ấy lại làm vậy, điều đó thì tôi không rõ. Tại sao lại phải cố tình làm những chuyện khổ sở đến thế...

A.

Lại nữa rồi.

Lại cái tật xấu của tôi...

Aa~a.

Nếu những gì tôi đang nghĩ là đúng... nếu thực sự là như thế...

Thì Miura-san cũng có thể là mẫu người tôi thích đấy chứ.

Không phải lỗi của ai cả.

Nếu buộc phải nêu ra một nguyên nhân, tôi sẽ trả lời như thế này.

[Cách chúng tôi gặp nhau đã sai ngay từ đầu.]

Chỉ là sự khác biệt nhỏ về thời điểm.

Thật sự chỉ vì cái chi tiết vụn vặt ấy thôi.

Vậy nên tôi――

Tôi muốn lo chuyện bao đồng vì cô ấy.

Cho dù điều đó có khiến tôi trở thành kẻ phiền phức đáng ghét đi nữa.

Vì thế, tôi cần phải thu dọn mấy cái "tiền đề sai hướng" kia cho gọn gàng, rồi chấm dứt nó.

Tôi ra hiệu cho Kasane-san, rồi khẽ cúi đầu.

Xin lỗi.

Lần này, có vẻ tôi cũng không được rồi.

Nhưng đó là quyết định tôi đã chọn.

Su...............được rồi.

Nhớ lại mấy chương trình hài tôi từng thích đến mức sưu tập cả DVD... rồi lấy nó làm tham khảo...

"Hee~, mỗi sáng đều có một màn chọc cười!? Nghe thú vị đấy nhỉ!"

"Đúng nhỉ, đúng nhỉ!"

"Đúng là buổi sáng sớm thì tuyệt nhỉ! Ánh nắng rọi qua cửa sổ, vừa tỉnh dậy, ngồi dậy trên giường là có một màn chọc cười... mà vậy thì mệt lắm đó nha!?"

"...Ể?"

Ặc... Tôi định làm màn "nori-tsukkomi"... nhưng thất bại rồi à?

(TN: kiểu vừa hùa theo vừa tsukkomi lại)

Không, giờ mà chùn bước thì hỏng.

Mình phải phối hợp với cái nhân vật mà Miura-san đã dựng lên, dù có gượng ép đi nữa cũng phải làm tới cùng!

"Dù có thích mấy thì sáng sớm cũng mệt lắm!"

"Ể... nhưng... rõ ràng là một màn chọc cười vui cơ mà?"

"Dù có thích bơi đến mấy, sáng sớm mà bị đẩy xuống hồ thì cũng tức điên chứ!? Người mê nấu ăn mà thấy một cục thịt sống đặt ngay gối thì cũng phải hét 'Gyaa!' lên chứ!?"

"À, hiểu rồi! Vậy thì, trước khi ngủ kể một câu chuyện vui, rồi để phần kết bằng 'còn tiếp'..."

"Thế thì tò mò mất ngủ luôn ấy!? Rồi sáng dậy chỉ nghe nốt cái kết thì chắc chắn ngơ ngác ra thôi!"

"Nhưng cậu bảo muốn một gia đình mà việc thức dậy cũng trở thành niềm vui cơ mà..."

"Niềm vui nhờ mấy trò chọc cười thì hợp từ trưa đến tối, đó là kiểu vui của buổi chiều! Còn niềm vui buổi sáng phải là thứ gì đó êm dịu hơn! Một sự ấm áp, dễ chịu ấy!"

"À! Afro!"

"Đúng đúng, cái đầu xù này ấm áp lắm... mà khoan, tôi đâu có nói đến nhiệt độ vật lý đâu!? 'Gia đình ấm áp = Afro' thì hóa ra nhà nào hạnh phúc cũng xù đầu cả à!?"

"No no! Bomber head, no! Bom-ba-het!"

"Cách gọi gì cũng được, nhưng trong hệ thống sưởi gia đình thì không có cái gọi là bomber head đâu!"

"Nhưng nhưng, cậu vẫn muốn một gia đình vui vẻ mà..."

"Vui cũng có nhiều loại, mà cười suốt thì mệt rã rời luôn đấy! Trong gia đình còn cần cả sự xoa dịu nữa!"

"'Tiểu phẩm thư giãn, tắm nắng'! À~, đây chính là quán cà phê tắm nắng mới mở gần đây hả~"

"Khoan dừng! Cái sự chữa lành tôi muốn đâu phải như thế!"

"'Tiểu phẩm thư giãn – cô vợ mới cưới'! Chào mừng anh về nhà! Anh muốn 'Afro'? Hay 'Bom-ba-het'? Hay là... 'em♡'?"

"Tất cả đều là 'Afro' mà!? Tính cả quả đầu hiện tại của Miura-san luôn đấy!? Với lại đâu có phải đang bàn đến thể loại tiểu phẩm gì đâu! Cái 'vui vẻ' tôi nói đâu phải kiểu này!"

Miura-san đã tung con bài tẩy của mình ra ― tức là "gia đình vui vẻ" theo định nghĩa của cô.

Nhưng tôi đã phủ nhận thẳng thừng.

Rồi, động tác của Miura dừng lại, luồng "khí chất hề hước" bao trùm toàn thân cô cho đến giờ phút này liền tan biến.

Rõ ràng đang ở ngay trước mắt, vậy mà tôi suýt chút nữa đã mất dấu Miura-san.

Nhưng nhờ tôi không rời mắt, nhìn chằm chằm vào cô nên mới nhận ra.

Khó khăn lắm mới giữ được nhận thức rằng, Miura-san với tính cách lại vừa thay đổi đột ngột kia, vẫn đúng là Miura-san.

"......Vậy thì, cậu thích kiểu người...... như thế nào?"

Một giọng nói phẳng lặng vang lên, không chứa chút cảm xúc nào.

Không thăng trầm, chẳng lưu lại ấn tượng, như thể tan biến vào thế giới này rồi sẽ không bao giờ tìm lại được — một giọng nói trong suốt vô sắc, không đặc điểm.

Thành thật mà nói... tôi hơi rùng mình.

Mình phải...... giúp cô ấy thôi.

"Thực ra thì, tôi... rất thích kiểu con gái giống như em gái vậy, hay làm nũng, thành thật với bản thân, và biết lắng nghe tôi nói nữa!"

"...Em gái... hay làm nũng...... thành thật với bản thân... lắng nghe...... dễ thấu hiểu......"

Lẩm bẩm nhắc lại từng chữ, Miura-san lại một lần nữa rời khỏi phòng.

Không thèm liếc ngang, cô lao ra khỏi phòng riêng, rồi vội vã rời đi.

Như thể đang tuyệt vọng bấu víu vào một thứ gì đó.

"Kasane-san."

Trong căn phòng riêng chỉ còn lại hai người, tôi cúi đầu với Kasane-san.

"Xin lỗi."

Ngẩng mặt lên, tôi thấy Kasane-san thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi mím môi thành hình chữ "へ", cất lời trách móc.

"Cho nên mới nói, Torakichi-san, anh xin lỗi hơi nhiều quá đấy."

Và rồi, cô đồng ý lặng lẽ chấp nhận hành động ngu ngốc mà tôi sắp sửa thực hiện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận