Phần 2
Chương 23: Mối lương duyên từ trên trời rơi xuống (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,461 từ - Cập nhật:
“Torakichi... san...?”
“À, không, thật ra không phải vậy đâu! Tôi không có ý định nghe lén đâu... chỉ là đến hơi sớm quá... rồi lại lưỡng lự không biết nên về trước hay ở lại chờ... tôi tính hỏi ý kiến Kasane-san thì thấy đã có khách trước rồi... cho nên, tóm lại là... à, trước hết, cô có thể đuổi con cá này ra giùm tôi được không?”
Tôi tiến lại gần, khẽ gõ mấy cái lên phần mang của bé Monamuu-chan. Đôi mắt tròn xoe không hề chớp của bé mở to, rồi vẫy cánh bay lên gần trần nhà. Đáng yêu hết sức.
“Anh vẫn chưa quen với giờ giấc ở đây sao?”
“À... ừm, chắc vậy...”
Dòng chảy thời gian của “thế giới” này khác hẳn với thế giới mà người chuyển sinh từng sống. Một phút, một giờ, một ngày, một năm – tất cả đều chẳng giống chút nào.
Vì vậy, nếu cứ cố tính toán hoặc sống theo cảm giác về thời gian như ở thế giới cũ, não bộ sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, giống như khi ký ức xáo trộn. Kết quả là hành động sẽ lệch hoàn toàn so với thời gian dự tính. Trường hợp của Torakichi-san hiện giờ chính là như thế.
Thế nhưng, khi đã quen rồi thì chẳng có vấn đề gì.
Chỉ cần đừng quá ý thức về nó.
Nếu biết buông mình cho “thế giới” này, tận hưởng những thứ nó vốn có, thì có thể sống bình thường mà chẳng thấy khó chịu gì.
Torakichi-san vốn hơi nhạy cảm, nên chắc sẽ còn cần thêm chút thời gian...
“Mong anh sớm quen được với ‘thế giới’ bên này.”
“Vâng... tôi sẽ cố gắng.”
Từ trước đến nay, Torakichi-san đã đến văn phòng tư vấn của chúng tôi vài lần.
Dựa trên kết quả trước đó, chúng tôi cần cân nhắc người phụ nữ phù hợp với anh. Đồng thời, anh cũng phải hợp tác một vài việc, như điền bảng khảo sát đơn giản hay chỉnh sửa hồ sơ.
Với trường hợp của Torakichi-san, việc anh nhận đơn đặt hàng làm nhẫn cưới cho long tộc chính là một điểm cộng cực lớn. Chỉ riêng việc là một thợ thủ công có quan hệ mật thiết với long tộc thôi cũng đã đủ để khiến giá trị của anh tăng vọt.
Thêm vào đó, việc sư phụ của anh cũng đảm nhận làm toàn bộ bộ dao nĩa bạc cho dinh thự long tộc cũng là điểm mạnh. Nó đồng nghĩa với một tương lai ổn định.
Một thợ thủ công tập sự được rèn giũa dưới tay một bậc thầy xuất chúng.
Trong phạm vi văn phòng tư vấn của chúng tôi, Torakichi-san có thể coi là đối tượng hôn nhân cực kỳ ưu tú.
Sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn được xem mắt với anh. Và hẳn cũng sẽ ít ai dám từ chối khi đã được chọn làm đối tượng của anh.
Chính vì vậy, anh đã vài lần đến đây để trao đổi: nên nâng cấp tiêu chuẩn đối tượng hay cứ giữ nguyên như hiện tại.
Thế nhưng, lần nào anh cũng đến hơi sớm hơn giờ hẹn.
Bản thân anh vốn là người nghiêm túc, coi việc trễ hẹn là điều tuyệt đối không thể chấp nhận. Nhưng vì quá để ý đến thời gian, não bộ càng thêm rối loạn. Đến mức, có lần anh xuất hiện sớm tận một tiếng đồng hồ mà vẫn hốt hoảng nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”
Chứng kiến sự nghiêm túc mà lại có phần ngốc nghếch ấy, tôi vừa thấy đúng là phong cách của Torakichi-san, vừa thoáng nảy ra ý định chuyển đến một căn hộ cho phép nuôi chó cỡ lớn.
(TN: ヽ((◎д◎))ゝ)
Dĩ nhiên, tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ ấy.
Dù gì, Torakichi-san cũng là con người cơ mà.
Dù anh ấy có đáng yêu đến đâu.
Dù chỉ cần tưởng tượng đến cảnh một ngày lạnh giá, tôi đưa cho anh bát súp bí đỏ có bỏ thêm bánh mì mềm nhừ, rồi nhìn anh đỏ mặt đáng yêu mà ăn ngon lành.. thì Torakichi-san vẫn là con người.
...Thật đáng tiếc.
“Mà, còn chuyện này... tôi đã đến hơi sớm...”
“Không sao. Việc bên này cũng đã xong rồi.”
Thực ra thì, chuyến ghé thăm của Olgard-san vốn dĩ chẳng nằm trong lịch trình.
Người được ưu tiên tất nhiên là Torakichi-san, vì anh ấy đã đặt lịch hẹn trước.
Nói vậy thì, lẽ ra tôi nên xin lỗi vì đã để anh ấy phải chờ?
...Không. Giờ hẹn vẫn chưa tới. Tôi không có lỗi gì để xin cả.
Dù sao thì, một khi Torakichi-san đã đến, tôi cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục trì hoãn công việc này nữa.
Nếu vậy, hãy bắt đầu buổi trao đổi ngay thôi ―― vừa uống trà thảo mộc vừa nói chuyện.
Điều đó thì tôi không thể nhượng bộ. Vì tôi thật sự muốn uống mà.
“Xin hãy ngồi chờ một chút. Tôi sẽ đi pha trà thảo mộc.”
Ngoài ra, còn có nghiên cứu cho thấy uống trà thảo mộc cùng người khác giúp dễ thư giãn hơn. Tôi cũng sẽ được xoa dịu đôi chút căng thẳng trong lòng.
Tôi để Torakichi-san, người như thường lệ vẫn luôn miệng nói “xin lỗi”, ngồi xuống ghế rồi hướng về phòng pha chế.
Lấy loại trà thảo mộc quen thuộc, không quên mang theo cả lọ đường, tôi quay lại quầy tiếp khách.
Không phải lúc nào tôi cũng đãi khách bằng trà thảo mộc. Đây không phải là quán cà phê.
Chuyện phục vụ đồ uống hoàn toàn tùy thuộc vào người tư vấn.
Hôm nay thì tôi sẽ mang ra.
Bởi vì tôi muốn uống.
Mức độ lạm dụng quyền hạn này, hẳn là có thể chấp nhận được.
Đây là lần thứ hai tôi đãi Torakichi-san trà thảo mộc, và tôi vẫn chưa quên.
Rằng anh ấy cho đường vào trà thảo mộc.
Còn tôi thì không.
“Hôm nay chọn màu nào nhỉ.”
Anh ấy lẩm bẩm một mình, hơi phấn khích mà nhìn vào lọ đường. Dù biết rõ hương vị không thay đổi, cảnh tượng anh lựa chọn những viên đường vuông có nhuộm màu thật trẻ con, và đồng thời cũng... rất ra dáng Torakichi-san.
“Vậy thì, tôi chọn viên màu xanh nước biển này.”
“…………”
Không ai hỏi, vậy mà anh lại quay sang tôi mà nói thế, rồi thả viên đường xanh mát mắt ấy vào cốc.
...Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng ―― hôm nay, màu đó là màu xanh nước biển.
Bất giác, tôi khẽ giữ lấy gấu váy mình.
“... Torakichi-san, sao lại chọn màu đó?”
“Ể? À thì, tôi chỉ cảm thấy thích nó thôi.”
Thật sự, đây chỉ là tình cờ thôi sao?
Tôi ngước mắt nhìn trần, chờ xem Monamuu-chan có bất ngờ hạ xuống rồi ngoạm mạnh vào gáy Torakichi-san hay không, nhưng nó chỉ đang lơ lửng với gương mặt ngây ngô.
Ước gì nó cắn cho một cái.
...Ký ức về vụ tai nạn nho nhỏ hôm trước, vốn tưởng đã trôi đi, bỗng hiện lên, khiến máu trong người tôi sôi sục. Rất khó chịu, vô cùng bức bối.
Đáng lẽ không cần nói ra, nhưng cũng chẳng có lý do gì để không nói. Vì lòng tự tôn của bản thân, tôi thử phản kháng một chút.
“Trong lọ còn rất nhiều mà.”
“Đúng vậy. Nhiều màu sắc thật.”
“Tôi đâu có nói là ‘nhiều màu sắc’ đâu?”
Khi tôi phản bác lại cái cách nói cứ như đã bị nhìn hết bên trong vậy, thì anh nghiêng lọ đường về phía tôi, cho thấy những viên đủ màu rực rỡ bên trong.
“Rõ ràng là nhiều màu mà?”
“...Ừm, đúng là vậy.”
Phải chăng sau vẻ mặt hồn nhiên kia là một chút ác ý?
Nếu chỉ một lần thì còn cho là ngẫu nhiên. Nhưng hai lần liên tiếp... dẫu khả năng cực thấp thì vẫn có thể chỉ là trùng hợp thôi, nhưng... tuy vậy....
Có lẽ tôi nên xác minh lại vào một ngày khác.
Trong lòng, tôi âm thầm quyết định.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến công việc hôm nay.
Tôi đổi tâm trạng, đối diện với Torakichi-san.
...Trước hết, uống một ngụm trà thảo mộc đã.
Ngụm nhỏ... haa. Ngon quá.
“Thơm quá nhỉ.”
“Vâng. Như thể tâm hồn được gột rửa vậy.”
Mùi hương của thảo mộc xua đi mệt mỏi.
Nhờ đó, tôi lại có thể tiếp tục cố gắng cho buổi chiều nay.


1 Bình luận