• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Thịt Bò Chiên Xù và Kho Báu của Vua Cướp!

Chương 6-1: Nỗi phiền muộn của quản lý cấp trung

1 Bình luận - Độ dài: 3,716 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, chúng tôi ghé thăm Hội Thám Hiểm ở Hirschfeld.

Hội này nằm trong một tòa nhà nhỏ hơn rất nhiều so với Hội Thám Hiểm ở Karelina, và dù còn khá sớm, bên trong đã vô cùng náo động. Tôi bắt chuyện với một nhà thám hiểm gần đó.

[Này, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?] tôi hỏi.

"Hử? Chắc cậu mới đến thị trấn này, đúng không?" Anh ta liếc nhìn tôi, rồi giật lùi lại một chút. "Wow, đi cùng cậu là con quái vật gì vậy? Và cái thứ nhỏ nhỏ kia là rồng à?"

[Không sao đâu, cả hai đều là linh thú của tôi.]

"Ồ, hóa ra là một thuần hóa sư. Hiếm gặp lắm đấy. Dù sao thì, tôi đang nói gì nhỉ... À, đúng rồi! Mọi người đang náo loạn vì khu rừng phía nam vừa bị cấm vào."

Anh ta giải thích rằng gần đây có một số đội thám hiểm đã tiến vào khu rừng phía nam, nhưng không ai trong số họ quay lại. Một nhóm nhà thám hiểm hạng B tình cờ có mặt trong khu vực được cử đến để điều tra, nhưng sáng nay họ đã chạy thẳng về thị trấn ngay khi cổng mở. Theo lời họ, khu rừng giờ đây đã trở thành nơi ở của một con quái vật rắn khổng lồ được gọi là mãng xà bạo chúa rừng sâu.

Dù không có độc, nhưng mãng xà bạo chúa rừng sâu lại cực kỳ to lớn và vô cùng phàm ăn. Khi nó xuất hiện, tất cả các sinh vật khác, dù là quái vật hay không, đều phải tránh xa khu vực đó. Với sự hiện diện của nó, khả năng cao là các đội thám hiểm mất tích đã bị ăn thịt.

[Tôi khá ấn tượng khi nhóm do thám có thể trở về an toàn,] tôi nhận xét. Từ những gì nghe được, việc thoát khỏi tầm mắt của mãng xà bạo chúa rừng sâu là điều không hề dễ dàng.

"Ừ, họ may mắn lắm. Họ chỉ vừa thấy cái đuôi của nó là lập tức bỏ chạy, chẳng dám tiến lại gần đâu." Chỉ cần thấy đuôi thôi cũng đủ để quay xe rồi.

Một con rắn khổng lồ khác nữa sao? Tôi bắt đầu cảm thấy như mình đang bị chúng thu hút vậy. Fel đã từng đối mặt với chúng trong các hầm ngục, và tôi cũng gặp không ít rắn khổng lồ trong tự nhiên. Liệu mãng xà bạo chúa rừng sâu có lớn hơn những con tôi từng thấy không? Fel có lẽ là người hiểu rõ nhất, vì vậy tôi gửi cho ông ta một tin nhắn qua thần giao cách cảm.

[Này, Fel, ông có biết gì về mãng xà bạo chúa rừng sâu không?]

[Tất nhiên là có. Nói đơn giản, não chúng nhỏ tỉ lệ nghịch với cơ thể khổng lồ của chúng vậy.] Fel đáp, giọng đầy khinh miệt. [Có lần ta gặp một con định ăn thịt ta ngay khi nhìn thấy. Nó chẳng hề biết sức mạnh của ta. Nó chết ngu ngốc như cách nó sống vậy.]

[Ta cũng từng gặp một con như thế!] Dora-chan thêm vào. [Con đó cũng định ăn ta. Thế là ta dùng ma pháp sét đâm thủng bụng nó, nhưng nó vẫn không chết! Ruột gan nó tràn cả ra ngoài khi chạy trốn, nên ta cũng chẳng thèm đuổi theo.]

Có vẻ như mãng xà bạo chúa rừng sâu đã để lại ấn tượng sâu đậm với cả Fel và Dora-chan. Chuyện một con bị Dora-chan đánh trúng mà vẫn còn sống thật sự rất ấn tượng. Chúng hẳn phải có sức sống cực kỳ bền bỉ mới làm được như vậy.

[Ngươi cũng biết chúng sao, Dora-chan? Đúng là chúng rất dai dẳng. Nhưng thịt của chúng thì dai và hôi đến mức không ăn nổi,] Fel nói thêm, vẻ mặt đầy khó chịu.

[Fel đã ăn thử à? Ta đã nghĩ có lẽ mình đã phí phạm khi để con đó chạy mất, nhưng xem ra quyết định không ăn thịt nó là đúng.]

[Đúng vậy. Chẳng có sinh vật nào tệ hơn đâu, ngươi may mắn vì chưa thử.] Việc Fel biết rõ chúng dở tệ thế nào tất nhiên cho thấy ông ấy đã từng nếm thử ít nhất một lần. Với tất cả những thứ độc hại mà ông ấy từng ăn, Fel đúng là một kẻ ăn uống liều lĩnh.

Dựa vào tình hình náo loạn ở hội, tôi quyết định sẽ quay lại sau. Nhưng ngay khi chuẩn bị rời đi, một tiếng hét đầy bất ngờ vang lên từ phía bên kia phòng. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông mà tôi chỉ có thể miêu tả như một nhân viên văn phòng kiệt quệ. Ông ta cúi gập lưng, mái tóc chải lệch cố che đi chỗ hói lớn nhưng không thành, và đang chỉ thẳng vào tôi.

"Là cậu!" ông hét lên. "Đúng, chính cậu! Cậu là Mukohda, phải không?!" Ông ấy chạy vội về phía tôi.

[Hả? Ờ, vâng, tôi tên là Mukohda…]

"Trời đất ơi! Tôi được cứu rồi! Các vị thần thật sự không bỏ rơi tôi!" ông ấy hét lên, chộp lấy tay tôi và lôi đi không thương tiếc, bất kể tôi có đồng ý hay không. 

............

Cuối cùng, tôi cũng được đưa vào văn phòng của người đàn ông đó. Nhìn chiếc ghế tiếp khách và những món đồ nội thất khác, tôi đoán đây là phòng của hội trưởng Hội Thám Hiểm. Thế là tôi biết chắc rồi, ông ta chính là...

"Cho phép tôi tự giới thiệu! Tôi là Isaac Schierven, hội trưởng Hội Thám Hiểm ở Hirschfeld. Rất hân hạnh được gặp cậu!"

Quả đúng như tôi đoán, người đàn ông này chính là hội trưởng của hội địa phương.

Tuy nhiên, ông ta không hề giống một hội trưởng chút nào. Những vị hội trưởng tôi từng gặp đều toát lên vẻ phong trần, từng trải của một nhà thám hiểm lão làng, nhưng ở hội trưởng Isaac thì không thể nào cảm nhận được điều đó.

[À... rất vui được gặp ông, tôi là Mukohda,] tôi đáp lại, giọng có chút ngập ngừng.

Hội trưởng Isaac mỉm cười rạng rỡ với tôi.

"Mukohda, nhà thám hiểm hạng S, đúng không? Tôi đã nghe nói rất nhiều về cậu! Vậy Fenrir và rồng pixie phía sau chính là linh thú của cậu à, nhưng chẳng phải cậu còn có một nhóc slime nữa sao?"

[À đúng rồi, nhóc ấy tên là Sui. Em ấy đang ở trong này,] tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào chiếc túi của mình. Tiếng vỗ làm Sui thức giấc, nhóc thò nửa người ra để xem chuyện gì đang xảy ra.

[Tới giờ ăn trưa, Chủ nhân?]

[Chưa đâu, xin lỗi nhé. Ngủ tiếp đi nào.]

[Không cần, Sui tỉnh rồi!] Nhóc bật dậy và nhảy tót lên đùi tôi.

"Tuyệt vời! Tôi thấy linh thú của cậu tràn đầy năng lượng!" Hội trưởng Isaac hào hứng nói. "Giờ thì vào vấn đề chính đây! Tôi có một nhiệm vụ khẩn cấp rất muốn nhờ cậu! Tôi cần cậu vào khu rừng phía nam và tiêu diệt con mãng xà bạo chúa rừng sâu! Làm ơn!"

Tôi đã đoán trước ông ta sẽ nói vậy, và cũng biết chắc Fel sẽ không thích ý tưởng này. Đó là một trở ngại lớn. Tôi liếc nhìn Fel. Quả nhiên, ổng đang cau có đúng như tôi dự đoán.

[Không đời nào.]

"Ồ, vậy con Fenrir thật sự biết nói! Thật ấn tượng. Nhưng mà... 'không đời nào' là sao?! Tại sao chứ?!"

[Chúng rất kinh tởm.]

"Ý ngài là mãng xà bạo chúa ư? Tất nhiên rồi, chúng hoàn toàn không ăn được! Đúng là vậy, nhưng da và răng của chúng có giá rất cao khi bán làm nguyên liệu đấy! Ngài thấy sao? Tôi chắc chắn đã khiến ngài quan tâm rồi chứ!"

[Không hề. Ta không ăn được chúng, và phải đối phó với sự ngu ngốc của bọn chúng là điều ta không thể chịu đựng được.]

Hội trưởng Isaac cố gắng thu hút sự chú ý của Fel, nhưng chẳng hề lay chuyển được ổng. Fel chỉ khịt mũi, quay đi, ngầm ra hiệu cuộc trò chuyện đã kết thúc. Trong khi đó, Dora-chan lại tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Chỉ cần liếc mắt nhìn những nỗ lực vô vọng của hội trưởng Isaac là đủ để con rồng pixie này quyết định đứng ngoài cuộc.

"C-Cậu không đùa đấy chứ?! Mukohda, làm ơn, tôi cầu xin cậu! Với tình hình này, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu tôi!" Hội trưởng Isaac từ bỏ việc thuyết phục Fel và chuyển mục tiêu sang tôi, nghiêng người qua bàn, bám lấy vai tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc. "Làm ơn, nhận nhiệm vụ đi! Làm ơn!!!"

[Này, gần quá! Nghe này, ông cứ bình tĩnh lại chút đi, được không?!] Tôi xoay xở để đẩy hội trưởng Isaac ra và khiến ông ta dịu lại một chút. Lúc đó, ông ta mới bắt đầu giải thích chi tiết, và tôi dần hiểu tại sao ông ta lại tuyệt vọng đến thế.

Nói tóm lại là: không chỉ các nhà thám hiểm tại Hirschfeld gây áp lực mạnh mẽ buộc ông ta phải giải quyết con rắn, mà ngay cả các nhà thám hiểm từ nơi khác cũng có nguy cơ bỏ đi để tìm những nơi dễ kiếm ăn hơn nếu tình hình không thay đổi sớm. Khi số lượng nhà thám hiểm giảm đi, hội sẽ không thể đáp ứng các yêu cầu hộ tống của thương nhân, khiến họ cũng dần rời khỏi thị trấn. Đặc biệt, dân thị trấn còn lo ngại rằng việc thiếu hụt nhà thám hiểm có thể ảnh hưởng đến an ninh của họ.

Hội trưởng Isaac cúi gục đầu giải thích, vẻ mệt mỏi và đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ. Trông ông ta chẳng khác nào một quản lý tầm trung đang phải gánh chịu áp lực quá lớn đến mức kiệt sức.

"Tại sao mọi trách nhiệm lại đổ hết lên đầu tôi thế này?!" ông than vãn, giọng nói từ u ám chuyển sang bực bội. "Thật không công bằng chút nào! Tôi thậm chí chưa bao giờ muốn làm hội trưởng..."

[Ờ, tôi hiểu.] Tôi cảm thấy có trách nhiệm phải đáp lại bằng một câu khẳng định mơ hồ, nửa vời—có lẽ đó là bản năng của một người Nhật trong tôi. Không may, chính câu trả lời này lại khiến hội trưởng Isaac bộc phát một loạt những lời phàn nàn.

"Ý cậu là cậu sẽ lắng nghe tôi? Thế thì, cậu có thể đoán qua cái tên của tôi là tôi vốn là con trai của một gia đình quý tộc rồi đấy! Đúng là một gia tộc nhỏ ở vùng quê hẻo lánh thôi, nhưng vẫn là quý tộc. Vấn đề là tôi là con trai thứ tư, nên khả năng thừa kế gia sản gần như bằng không. Tôi phải rời nhà để tự lập, và cậu sẽ không tin mọi chuyện đã diễn ra thế nào đâu..."

Hội trưởng Isaac tiếp tục kể lể dai dẳng hơn mức tôi mong đợi, nên tôi sẽ tóm tắt những điểm chính. 

Nói ngắn gọn: dù là con trai của một gia đình quý tộc và có tới ba người anh, hội trưởng Isaac vẫn được đặc cách vào một ngôi trường dành cho con cái quý tộc và thương nhân giàu có. Trường học này dạy về ma pháp, kiếm thuật và nhiều kỹ năng thực tế khác, nơi hầu hết học sinh đều tìm được việc làm trước khi tốt nghiệp.

Hội trưởng Isaac thì ngược lại, gần như không có chút tài năng nào về ma pháp, mà khả năng chiến đấu còn tệ hơn. Ông ta nhận ra mình chẳng có cơ hội tìm được việc làm ngay khi còn đi học, nên đã cân nhắc chuyển sang ngành hành chính. Tuy nhiên, với điểm số trung bình của mình, ông lại cảm thấy hoài nghi liệu có thể vào được ngành này không. Thế là hội trưởng Isaac đã suy nghĩ rất lâu để tìm ra một công việc mà ông chắc chắn có thể đảm nhận và vẫn đảm bảo được mức lương kha khá.

Sau một thời gian tìm hiểu, ông quyết định chọn một hướng đi cụ thể: Hội Thám Hiểm. Các thành viên của hội rất hay than phiền về tình trạng thiếu nhân lực trầm trọng—một vấn đề mà ông nhận thấy nhiều năm sau vẫn chẳng khá hơn. Với điểm số trung bình, chỉ cần tốt nghiệp, biết đọc và có thể thực hiện các phép tính đơn giản cũng đã đủ để ông trở thành một tài sản quý giá theo tiêu chuẩn của họ rồi.

Và đúng như ông dự đoán, lý thuyết của ông nhanh chóng được chứng minh là đúng. Ban quản lý cấp cao của hội ngay lập tức để mắt đến ông. Dù không hề tham vọng, hội trưởng Isaac vẫn nhanh chóng được giao những trọng trách ngày càng lớn hơn với tốc độ chóng mặt. Cuối cùng, ông được thăng chức làm hội trưởng khi mới 28 tuổi, một độ tuổi khá trẻ. Giờ nhìn lại, đó chính là lúc rắc rối thực sự của ông bắt đầu.

Chỉ riêng việc từng được đi học thôi cũng đủ khiến hội trưởng Isaac nổi bật hơn hẳn bất kỳ nhân viên nào khác trong hội. Ông có khả năng xử lý giấy tờ và các trách nhiệm quản lý gần như hoàn hảo. Phần lớn các hội trưởng khác đều đi lên từ nhà thám hiểm, nên kỹ năng tổ chức của họ chẳng thể nào sánh được với ông. Ban quản lý cấp cao của hội nhận thức rõ điều đó và bắt đầu xem hội trưởng Isaac như một công cụ để giải quyết rắc rối, thường xuyên điều chuyển ông tới làm hội trưởng ở những chi nhánh gặp vấn đề.

Khi lần đầu nhận chức hội trưởng ở tuổi 28, hội trưởng Isaac cứ nghĩ mình sẽ gắn bó với nơi đó cả đời. Nhưng chưa đầy ba năm sau, ông đã nhận được lệnh điều chuyển đến một chi nhánh khác. Nơi làm việc mới mà ông được giao quản lý ở trong tình trạng tồi tệ đến mức khủng khiếp. Ông đã phải dành hai năm làm việc điên cuồng để khắc phục những thiệt hại do hệ thống giấy tờ rối ren gây ra, chỉ để bị điều chuyển một lần nữa ngay khi mọi thứ tạm thời ổn định. Quy trình này lặp đi lặp lại ở nơi làm việc thứ ba—và Hirschfeld là thị trấn thứ tư mà hội trưởng Isaac giữ chức hội trưởng.

"Cậu biết tôi bao nhiêu tuổi không, Mukohda? Ba mươi bảy."

[Hả? Thật á?] Ông ấy không trông giống vậy chút nào, nhất là với mái tóc được chải chuốt đầy công phu kia. Tôi không thể ngừng nhìn vào mái tóc của ông ấy.

"Cậu nghĩ tôi già hơn thế, đúng không? Tôi không trách cậu đâu. Chính tôi nhìn vào gương còn chẳng nhận ra mình... Nhưng vài năm trước tôi không trông như thế này! Tất cả là do căng thẳng cả đấy! Nó cứ tích tụ mãi, và trước khi kịp nhận ra, tôi đã thành ra thế này."

Dựa vào những gì đang diễn ra, Hội Thám Hiểm cũng bóc lột chẳng kém gì những công ty tồi tệ trên Trái đất. Hoặc có lẽ, hội trưởng Isaac chỉ là một trường hợp đặc biệt. Cấp trên đã tìm được một công cụ cực kỳ hữu dụng là ông, nhưng lại không biết cách sử dụng sao cho hợp lý.

"Này, Mukohda, nói thật với tôi đi. Tôi có nên nghỉ việc không?" Ông nhìn tôi với ánh mắt đầy mỏi mệt, nhưng lại ánh lên tia hy vọng nhỏ nhoi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó xử. "Tôi biết lương của mình không tệ, tôi biết tôi vẫn là hội trưởng, dù mọi thứ xung quanh có rối ren đến đâu. Nhưng vấn đề là, có cả núi tiền cũng chẳng ích gì nếu không có thời gian để mà tiêu xài! Đó là chưa kể đến đời sống cá nhân tôi đã không gặp một người phụ nữ nào trong nhiều năm, và đến giờ vẫn độc thân! Những người duy nhất mà tôi biết ở tuổi này còn chưa kết hôn đều làm việc trong nhà thờ và đã thề sống độc thân rồi!"

Ba mươi bảy tuổi và vẫn độc thân. Điều này, tôi hoàn toàn có thể đồng cảm được. Dù tôi còn khoảng một thập kỷ nữa mới đến tuổi ông, nhưng so với độ tuổi kết hôn khá sớm ở thế giới này, tôi cảm thấy một sự đồng cảm lạ lùng với những gì ông ấy đang trải qua.

Bỗng nhiên, tôi lại thật sự muốn giúp ông ta.

[Này, Fel? Dora-chan? Sui?]

[Hừm...? Gì thế? Cuối cùng ngươi nói xong rồi hả?]

[Mnhh? Sao? Xong rồi hả? Đi được chưa?]

Họ chẳng lắng nghe gì cả. Thật ra, tôi chắc chắn họ còn đang ngủ say. Sui vẫn không nhúc nhích, nằm gọn trên đùi tôi.

[Tôi vừa nghĩ, có lẽ tôi sẽ nhận nhiệm vụ tiêu diệt con mãng xà bạo chúa rừng sâu đó.]

[Cái gì?! Ngươi không nghe ta nói là thịt chúng kinh khủng lắm sao?]

[Tôi nghe mà, thật đấy! Nhưng ý tôi là, hội trưởng Isaac... ông ấy thực sự đang rất khổ sở mà.]

[Hừ! Khổ sở của ông ta thì liên quan gì đến ta.]

[Thôi nào... Được rồi, thế này nhé, nếu các cậu đồng ý nhận nhiệm vụ và giết con rắn đó, tôi sẽ làm thịt rồng cho bữa tối.] Là một người đàn ông, tôi cảm thấy có trách nhiệm phải chơi con bài cuối cùng của mình vì hội trưởng Isaac. Dĩ nhiên, thịt rồng là do chính Fel và Dora-chan săn được, nhưng... chi tiết đó không quan trọng đâu.

[Cái gì?!]

[Thịt rồng?!] Đúng như dự đoán, Fel và Dora-chan ngay lập tức bị cuốn hút.

[Đúng rồi, thịt rồng! Thế nào?]

[Hừm...trong trường hợp đó, ta sẽ cân nhắc.]

[Ừ, ta cũng đồng ý nếu có thịt rồng!]

[Tốt lắm! Tôi sẽ báo với ông ấy là chúng ta nhận nhiệm vụ.]

[Khoan đã nào. Ta chỉ nói là sẽ cân nhắc, chứ không phải sẽ làm ngay. Nếu bọn ta nhận nhiệm vụ này, ngươi phải chuẩn bị cho ta một miếng bít tết rồng dày cộm. Ta không chấp nhận mấy mẩu vụn nhỏ đâu. Ngươi hiểu chưa?]

[Rồi, rồi, tôi biết rồi. Các cậu sẽ có một miếng bít tết rồng dày cộm.]

[Tốt. Nếu đã hiểu rõ nhau, bọn ta sẽ nhận nhiệm vụ này,] Fel nói với một nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Dora-chan cũng cười toe toét như thể đồng tình với ông.

Thịt rồng dày cộm ư? Tôi cảm thấy mình đã phải trả một cái giá khá chát cho thỏa thuận này. Nhưng vì muốn giúp đỡ một người đã phải khổ sở quá lâu, thì điều đó hoàn toàn xứng đáng. Hội trưởng Isaac vui mừng đến phát khóc khi tôi nói chúng tôi sẽ nhận nhiệm vụ. Đúng là ông ấy đã trải qua những chuyện không hề dễ dàng.

Tôi thậm chí còn cân nhắc đưa cho ông ta một chai Thuốc Thần: Siêu Mọc Tóc trước khi rời đi. Tôi vẫn còn ba chai, và dù thương hội của ngài Lambert đang quản lý việc phân phối, thì chúng tôi đang ở một quốc gia hoàn toàn khác. Chắc chắn cả ông ấy lẫn vị bá tước sẽ không phiền đâu, đúng không? Tuy nhiên, tôi quyết định sẽ để chuyện đó sau. Hiện tại, việc săn mãng xà bạo chúa rừng sâu vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Đang lúc nói về những quái vật khổng lồ và hung dữ, tôi kể cho hội trưởng Isaac nghe về con bọ cạp rừng mà chúng tôi đã chạm trán trên đường đến thị trấn. Nghe xong, mặt ông ấy tái mét và hoảng hốt. Theo lời hội trưởng Isaac, có lẽ sự xuất hiện của con bọ cạp là do mãng xà nó cảm nhận được mối nguy đang đến gần nên đã bỏ trốn.

Điều đó có nghĩa là rất có thể còn nhiều con bọ cạp khác, và mặc dù con đường này không phải là tuyến giao lộ nhộn nhịp nhất, nó vẫn được sử dụng khá thường xuyên. Do đó, tình hình cần phải được xử lý càng sớm càng tốt. Hội trưởng Isaac lập tức đưa ra nhiệm vụ khẩn cấp, phái tất cả nhà thám hiểm hạng C trở lên đi giám sát con đường dẫn vào thị trấn. Nhưng để giải quyết triệt để vấn đề, con mãng xà bạo chúa sẽ phải bị tiêu diệt.

"Tôi rất ngại phải nhờ cậu chuyện này, Mukohda, nhưng nếu cậu có thể bắt đầu nhiệm vụ và tiến vào rừng phía nam ngay bây giờ, tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều..." Ông ấy khẩn khoản. Tôi đã đồng ý nhận nhiệm vụ rồi, và giờ thấy ông ấy gần như cầu xin bằng tất cả tấm lòng, tôi thật sự không thể từ chối, dù ban đầu định ngày hôm sau mới khởi hành.

Tôi hỏi ý kiến Fel và Dora-chan, và cả hai đều bảo rằng [Nếu đã làm, thì cứ giải quyết sớm cho xong.] Điều đó khiến quyết định được thống nhất (ngoại trừ Sui, vẫn đang ngủ say): chúng tôi sẽ tiến thẳng vào rừng phía nam ngay lập tức.

...............

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Có khi ông hội trưởng này sẽ thành bạn thân đấy :))
Xem thêm