Tập 10: Thịt Bò Chiên Xù và Kho Báu của Vua Cướp!
Chương 3-3
1 Bình luận - Độ dài: 3,941 từ - Cập nhật:
[Chào Marie! ngài Lambert có ở đây không?]
“Ôi, ngài Mukohda! Ngài về lại thành phố rồi à? Hoan nghênh ngài trở về!”
[Vậy là công việc làm ăn phát đạt rồi nhỉ?]
Marie nở một nụ cười rạng rỡ. “Tất cả là nhờ ơn ngài đấy! Giờ đây, chị em phụ nữ ở Karelina mà thiếu dầu gội với xà phòng của ngài là không chịu được đâu! Tôi còn nghe nói có những khách từ xa lắm cũng lặn lội tới đây chỉ để mua hàng ở tiệm mình đó!”
Vì thế giới này đầy rẫy quái vật, việc di chuyển giữa các thành phố luôn tiềm ẩn hiểm nguy. Thế mà, vẫn có những người phụ nữ sẵn sàng mạo hiểm tính mạng, chỉ để mua một bánh xà phòng của tôi. Tôi lại một lần nữa phải kinh ngạc trước sự kiên trì của phái đẹp khi nói đến mỹ phẩm.
“Tôi thực sự muốn mở một cửa hàng chi nhánh…” Marie khẽ cất lời, giọng như lẩm bẩm. Tôi hiểu ngay đây là gợi ý rằng cô ấy muốn tôi cung cấp thêm hàng hóa. Kosti, người tôi giao phó việc quản lý nguồn cung dầu gội và xà phòng, cũng từng đề cập rằng Marie rất muốn tăng số lượng hàng.
Bán chạy thật đấy nhỉ? tôi nghĩ bụng. "Tôi chỉ cần mua từ Siêu Thị Online, nên việc tăng nguồn cung không phải là bất khả thi... Có lẽ tôi sẽ phải nhắc nhở đội ngũ đóng gói đẩy nhanh tiến độ một chút.
[Tôi không chắc có thể cung cấp thêm bao nhiêu, nhưng tôi sẽ làm những gì có thể.]
"Thật sao?! Xin ngài hãy giúp đỡ, chắc chắn rồi! Chúng tôi rất cần ngài đấy!" Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mở to, ánh nhìn ấy khiến tôi hơi rùng mình.
[Ừm, tuyệt vời. Mà này, ngài Lambert có ở đây không?]
"Ôi, xin lỗi vì để ngài phải chờ lâu! Tôi mải mê quá nên quên mất. Chồng tôi đang ở phía sau. Xin mời ngài đi theo tôi."
.........
"Vậy là," sau một hồi giải thích dài dòng, ngài Lambert kết luận, "công thức kích thích mọc tóc của cậu đang bán chạy như tôm tươi ở thủ đô đấy!" Ông ấy đã mang theo năm mươi lọ Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc để tặng bá tước Langridge, nhưng cũng mang thêm năm mươi lọ nữa để bán, và số hàng đó đã bay sạch khỏi kệ chỉ trong nháy mắt.
"Và tất cả là nhờ tôi chỉ bán cho những khách hàng mà bá tước trực tiếp giới thiệu đấy!" ông vui vẻ nói. "Tất nhiên, chỉ cần nhìn vào sự thay đổi của chính bá tước là đủ để thấy hiệu quả của công thức này."
Điều đó thật dễ tin. Theo lời ngài Lambert, sự thay đổi của bá tước quả là đáng kinh ngạc, ông ấy đúng là một quảng cáo sống động và hiệu quả nhất cho công thức này.
"Có vẻ như bá tước đã chia sẻ một phần với nhiều người thân thiết của mình. Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều về hiệu quả của thuốc." Tôi đoán rằng trong trường hợp này, ông ấy đang nói về hiệu quả của thuốc như một công cụ ngoại giao, chứ không phải chỉ là tác dụng mọc tóc. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Nếu một người đang lo lắng về tóc rụng mà thấy sự thay đổi rõ rệt của bá tước, họ chắc chắn sẽ muốn có bí quyết đó bằng mọi giá.
Dù thế nào, bá tước đã trở thành một hiện tượng trong giới quý tộc thủ đô, và không lâu sau, ông đã nhận được hàng loạt lời mời tham dự tiệc tùng. Không rõ đó là một phần trong kế hoạch của ông hay chỉ là trùng hợp, nhưng bá tước không hề bỏ lỡ cơ hội. Ông tích cực tham gia các buổi tiệc tùng, sự kiện xã giao để tạo dựng càng nhiều mối quan hệ càng tốt.
Có lẽ chính nhờ những nỗ lực ấy, ngài Lambert đã nhận được vô số lời giới thiệu và yêu cầu hợp tác từ bạn bè của bá tước. Nhận thấy cơ hội lớn, ngài Lambert lập tức quay lại Karelina, lấy hết số hàng Thuốc Thần còn lại mà tôi đã bán cho ông. Không một chút nghỉ ngơi, ông lại lên đường đến thủ đô ngay sau đó.
"Và cậu có tin không, cả trăm lọ còn lại cũng đã bán sạch trong tích tắc luôn?!" ông ấy hớn hở khoe.
Tôi nhớ ngài Lambert đã định giá mỗi lọ thuốc là 50 đồng vàng, nhưng ông ấy còn bán kèm cả dầu gội tôi cung cấp, khiến giá tăng thêm. Tuy nhiên, với giới quý tộc, giá cả dường như không thành vấn đề lớn. Hoặc, có lẽ doanh số khủng này chỉ phản ánh một điều: có bao nhiêu người trong số họ đang lo lắng về mái tóc của mình. Hóa ra, việc quản lý lãnh địa có thể căng thẳng hơn tôi tưởng tượng nhiều.
Từ những gì nghe được, ngài Lambert đã xây dựng được kha khá mối quan hệ với các quý tộc là khách hàng của mình. Với một thương nhân, quan hệ chính là chìa khóa để tồn tại, nên ông ấy vô cùng phấn khởi khi mọi chuyện diễn ra thuận lợi như thế này.
"Vì thế, tôi rất mong cậu có thể cung cấp thêm sản phẩm!" Ông giải thích rằng không chỉ bá tước đã yêu cầu thêm hàng ngay lập tức, mà các quý tộc mà bá tước giới thiệu ngài Lambert tới cũng kiên quyết muốn có chúng.
ngài Lambert muốn ít nhất hai trăm lọ như lần trước, và càng nhanh càng tốt. Nếu tôi có thể cung cấp nhiều hơn, ông sẵn sàng nhận hết. Thái độ của ông cho thấy nhu cầu đối với sản phẩm này cao đến mức nào.
Nhưng đó chưa phải là toàn bộ câu chuyện. Ngài Lambert kể rằng, vợ và con gái của bá tước cũng đã nghe ngóng về loại dầu gội tôi bán, và họ đã nhanh chóng tìm mọi cách để sở hữu nó trước cả những người khác ở thủ đô. Chẳng mấy chốc, nó đã trở thành món đồ thiết yếu hàng ngày đối với họ.
Họ không chỉ dùng dầu gội, mà còn dùng liệu pháp dưỡng tóc, mặt nạ tóc và cả xà phòng cao cấp hương hoa hồng của tôi. Theo ngài Lambert, mái tóc của họ trông bóng mượt và sang trọng đến mức các quý cô, tiểu thư khác không thể nào không bàn tán.
[Chắc họ cũng gây sự chú ý không kém gì bá tước nhỉ?] tôi lẩm bẩm một mình.
"Đúng vậy, và nhờ họ, cửa hàng của chúng ta nhận được hàng loạt đơn đặt hàng cho tất cả các sản phẩm chăm sóc tóc."
[Marie cũng nói muốn nhập thêm dầu gội và xà phòng nếu tôi có thể. Vậy ra, đó là lý do cho những đơn đặt hàng từ thủ đô.]
"Chắc chắn rồi! Tôi còn thấy một vài sản phẩm xuất hiện trong các cửa hàng ở thủ đô mà tôi dám chắc là bắt nguồn từ cửa hàng của chúng ta."
À, thì ra là có những người bán lại! Điều này giải thích được rất nhiều chuyện. Tôi từng nghĩ số hàng để lại cho ông trước khi đến Rosenthal là quá đủ, nhưng có lẽ tôi đã quá lạc quan. Giờ thì tôi mới nhận ra nhu cầu thực sự điên rồ đến mức nào.
Hiện tại, chúng tôi đang dùng thẻ gỗ để ghi chép doanh số và số tiền ngài Lambert nợ tôi. Số dư hiện tại đã vượt quá hai ngàn đồng vàng. Vì Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc mang lại lợi nhuận cao, ông ấy cũng sẵn lòng trả trước tiền mặt cho lô hàng tiếp theo.
Tôi muốn duy trì mối quan hệ tốt với ngài Lambert, nên cảm thấy có trách nhiệm phải đáp ứng yêu cầu của ông ấy. Điều đó đồng nghĩa với việc mọi người ở nhà sẽ phải bận rộn hơn rất nhiều. Tôi quyết định sẽ nhờ Tabatha và các vệ sĩ khác hỗ trợ thêm công việc này.
[Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cung cấp số lượng ông cần.] Ngài Lambert muốn hàng sớm nhất có thể, nên sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định tôi sẽ giao hàng sau hai ngày.
[À, nhân tiện, bá tước có nói một điều mà cậu nên biết.] Ngài Lambert giải thích rằng bá tước đã tham dự một buổi yến tiệc ở hoàng cung, và trong lúc trò chuyện với nhà vua, ông ấy đã nhắc đến tôi. Nhà vua đã đưa ra vài gợi ý vòng vo rằng ông rất muốn gặp tôi.
Bá tước, dĩ nhiên, biết rõ tôi không thích giao du với giới quyền quý và cảm thấy khá khó xử. Dù sao, ông ấy cũng hiểu rằng Fel là linh thú của tôi, nên không thể ép buộc tôi làm điều gì trái ý. Ai biết được Fel có thể làm gì nếu ông ta thử?
Trên lý thuyết, nhà vua cũng biết chuyện đó, nhưng có vẻ ông không mấy vui khi tôi đã gặp bá tước mà vẫn chưa chịu đến diện kiến ông. Điều này cũng không quá vô lý—vì tôi đã tìm mọi cách để né tránh ông từ lâu, và đến giờ vẫn chưa hề gặp mặt ông một lần nào.
Tuy nhiên, nói thế chứ, tôi đâu tự nguyện gặp bá tước đâu. Hoàn cảnh lúc đó buộc tôi phải làm vậy mà. Với lại, tôi nghĩ sự bực tức của ông ấy chắc cũng sẽ tan biến sau khi nhận được bộ trang sức ba món tuyệt đẹp mà tôi sẽ gửi. Nhìn theo cách này, có lẽ không có thời điểm nào tốt hơn để vô tình làm phật lòng nhà vua.
Tôi nghe nói nhà vua của đất nước này là một người thực tế, và tôi chắc chắn ông ấy sẽ hiểu ý nghĩa của món quà này: [Tôi muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với ngài.] Dù sao, đây đã là lần thứ hai tôi gửi quà cho ông ấy rồi.
[Tôi nghĩ chuyện này sẽ ổn thôi,] tôi trấn an ngài Lambert. [Tôi đã có kế hoạch để giữ nhà vua hài lòng. Ông cứ nói với bá tước là tôi ổn, được chứ?]
"Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ báo lại với bá tước ngay đây!"
Tuy vậy, nếu tôi đoán sai và nhà vua thực sự gây chuyện, tôi có thể gom hết đồ đạc rồi chuyển sang một đất nước khác. Chắc chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, nhưng cứ chuẩn bị sẵn mọi phương án vẫn hơn.
[Được rồi, tôi sẽ quay lại sau hai ngày nữa!]
"Tôi sẽ chờ hàng của cậu—cảm ơn nhiều lắm!"
[Này, Fel, chúng ta về nhà thôi!] tôi truyền ý niệm. Fel ngáp dài khi chậm rãi đứng dậy.
[Cuối cùng cũng xong. Ta đói rồi.]
[Tôi biết, tôi biết mà. Chúng ta sẽ ăn khi về đến nhà. Chắc Dora-chan và Sui cũng đã dậy rồi, đang đợi chúng ta đấy.]
Dù trông vẫn còn ngái ngủ, nhưng Fel bước đi với tốc độ đáng nể, như thể cái bụng đói đang thôi thúc ông ấy về nhà thật nhanh.
...............
Trên đường từ chỗ ngài Lambert về, tôi ghé qua vài cửa hàng tổng hợp, gom hết số chai lọ có thể tìm được để đóng gói Thuốc Thần : Siêu Mọc Tóc. Tính cả số chai đã có sẵn, tổng cộng tôi có khoảng một ngàn lọ trong kho. Tôi nghĩ chừng đó là đủ để đáp ứng đơn hàng rồi.
Về đến nhà, tôi lập tức tìm đến nhà Tony và Alban để nhờ họ hỗ trợ đóng gói dầu gội và các sản phẩm khác. Tôi biết họ sẽ phải dồn toàn bộ thời gian cho công việc nếu muốn hoàn thành trong hai ngày, nên tôi đề nghị sẽ bao ăn uống cho cả nhà họ đến khi xong việc. Vì ngài Lambert yêu cầu cung cấp càng nhiều càng tốt, tôi cũng ngỏ lời để mọi người làm thêm giờ nếu có thể.
Đổi lại, tôi hứa sẽ tặng mỗi người một món quà tùy thích. Tony và Alban ban đầu từ chối, nói rằng cuộc sống hiện tại đã vượt xa mong đợi của họ rồi, không dám đòi hỏi gì thêm. Nhưng tôi nghĩ việc trả công xứng đáng là điều hoàn toàn hợp lý. Tôi không muốn căn nhà này biến thành một xưởng lao động quần quật đâu.
Ngược lại, lũ trẻ thì vô cùng hào hứng sau khi nghe lời đề nghị hấp dẫn này. Tôi muốn huy động tất cả nhân lực có thể, nên ngỏ lời nhờ cả Tabatha và các vệ sĩ khác giúp một tay. Không ai từ chối, tất cả đều đồng ý ngay lập tức. Với sự có mặt của tôi và đặc biệt là Fel ở nhà, họ không cần lo chuyện tuần tra nên thời gian rảnh cũng rất nhiều.
Thấy mọi người sẵn sàng bắt tay vào công việc, tôi cũng bắt đầu chuẩn bị bữa tối sớm cho tất cả.
..........
Mải mê gom hết số chai lọ cần thiết, tôi về đến nhà thì trời đã xế trưa. Fel, Dora-chan và Sui đã đói đến mức nhỏ dãi. Tôi phải dỗ dành bọn họ bằng một phần lớn đồ ăn đã làm sẵn còn trong kho.
[Tôi định nấu nhiều thịt hơn cả sức ăn của mấy người tối nay, nên giờ chịu khó ăn tạm chỗ này nhé.]
[Đó phải là một lời hứa đấy. Ngươi không được phép thay đổi đâu!]
[Trông chờ ghê luôn!]
[Chủ nhânnnnn, Sui muốn ăn thật nhiều, thật nhiều thịt!]
Ha ha, xem ra mấy đứa này kỳ vọng lắm rồi. Nhưng không sao cả. Tôi hoàn toàn tự tin món ăn tối nay sẽ làm thỏa mãn tất cả những cái bụng háu ăn này.
Tối nay, tôi quyết định làm món cốt-lết bò cho cả nhà. Ban đầu tôi định làm lẩu vì món này dễ chia cho một nhóm đông, nhưng nghĩ đến việc mọi người đã làm việc vất vả vì tôi, tôi muốn nấu một món gì đó sang trọng hơn thường ngày một chút.
Với nguồn thịt hầm ngục dư dả trong tay, tôi không mất quá nhiều thời gian để chọn nguyên liệu. Khi nghĩ đến món thịt sang trọng, tôi thường nghĩ ngay đến một miếng bít tết dày. Nhưng bít tết có vẻ hơi đơn điệu, nên tôi chọn cốt-lết bò như một lựa chọn tinh tế hơn.
Trước đây, tôi thỉnh thoảng làm món này để 'tự thưởng' cho bản thân, đặc biệt là vào những ngày vừa nhận lương. Nó mang lại một cảm giác thỏa mãn rất khác bít tết, đặc biệt là khi phủ thêm lớp sốt demi-glace đặc sánh, đậm đà. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy thèm chảy nước miếng rồi.
Ngoài ra, một lợi ích khác của món cốt-lết bò là tôi có thể làm dư một vài miếng để kẹp bánh mì ăn sáng ngày hôm sau. Bánh mì cốt-lết bò luôn có một sức hấp dẫn đặc biệt, ngay cả khi nó đã nguội đi một chút.
Khi ý tưởng đã rõ ràng, tôi lập tức tiến vào bếp và mở Siêu Thị Online để mua nguyên liệu. Danh sách lần này ngắn hơn bình thường vì tôi đã có thịt bò hầm ngục làm nguyên liệu chính, cùng với bắp cải và cà chua tươi ngon từ vườn của Alban.
Tôi mua bột mì, trứng, và vụn bánh mì (panko) để làm lớp áo bột chiên giòn. Ngoài ra, tôi cũng cần sốt demi-glace đóng hộp, rượu vang đỏ, và bơ để làm nước sốt. Cà chua, sốt Worcestershire và đường là những thứ cần thiết, nhưng may mắn là tôi đã có sẵn trong bếp.
Thanh toán xong, một thùng các-tông đầy đủ nguyên liệu xuất hiện ngay trước mặt, và tôi bắt đầu vào bếp ngay lập tức.
Đầu tiên là phần nước sốt demi-glace. Tôi từng làm món này trước đây với thịt chimera, nhưng lần này tôi thêm rượu vang đỏ để tăng thêm chiều sâu cho hương vị.
Bước đầu tiên là đun sôi rượu vang đỏ rồi giảm còn khoảng một nửa thể tích ban đầu. Sau đó, chỉ cần thêm sốt demi-glace đóng hộp, một chút sốt Worcestershire, cà chua, bơ và đường. Đun nhỏ lửa hỗn hợp trong khoảng hai phút nữa là hoàn thành! Tôi dự định sẽ rưới sốt này lên những miếng cốt-lết ngay trước khi dọn ra.
Đến lúc làm cốt-lết rồi! Đầu tiên, tôi cắt thịt bò hầm ngục (loại hảo hạng, dĩ nhiên) thành những lát khá dày, rồi nêm muối và tiêu. Sau đó, lăn chúng qua lớp bột mì, rũ nhẹ cho bớt bột dư, nhúng vào trứng đánh tan, và cuối cùng phủ đều panko (vụn bánh mì). Kế đến, chỉ cần chiên chúng đến khi cả hai mặt vàng giòn là được.
Tôi gắp từng miếng cốt-lết ra khỏi chảo dầu, đặt lên giá để chúng nghỉ vài phút cho hơi nóng thấm đều vào trong. Cuối cùng, tôi cắt thành những dải vừa ăn và rưới lớp sốt demi-glace đặc sánh lên trên.
Nhìn thành quả hoàn hảo, tôi không kìm được mà nuốt nước bọt. [Ôi, món này trông ngon quá!] Một trong những đặc quyền của người đầu bếp chính là được nếm thử món ăn đầu tiên, và tôi không thể bỏ qua đặc quyền này. Cắn một miếng cốt-lết, tôi nghe thấy tiếng "rộp" giòn tan.
[Ôi trời, ngon thật đấy!] Thịt bò hầm ngục được chiên hoàn hảo, bên trong vẫn mềm, hồng hào và mọng nước. Lớp sốt demi-glace thì đậm đà, phong phú, hoàn toàn hòa quyện với miếng cốt-lết.
Đang lúc chìm đắm trong hương vị tuyệt vời của món cốt-lết, tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó khẽ chạm vào chân mình. Nhìn xuống, tôi thấy một vị khách đặc biệt.
[Ồ, chào Sui.]
[Chủ nhânnnnn, Sui muốn thử một ít!]
Tôi khá ấn tượng vì Sui bắt gặp tôi đúng lúc đang nếm thử món ăn. Nhưng cũng hơi ngạc nhiên vì chỉ có mỗi Sui. Fel và Dora-chan đâu rồi? Tôi nhìn quanh – có vẻ hai người bọn họ vẫn ở phòng khách và chưa có dấu hiệu gì sẽ bước vào bếp.
[Ta làm món này để nếm thử, nên chỉ cho một chút thôi nhé?] tôi thì thầm với Sui. [À, và đừng nói với hai người kia đấy!]
[Okaaay! Sui sẽ giữ bí mật với Fel và Dora-chan!]
Tôi lén lút đặt phần còn lại của miếng cốt-lết xuống cho Sui thử.
[Ngon quá!]
[Đúng không? Đến bữa tối thì nhóc có thể ăn thỏa thích, nên kiên nhẫn chút nhé.]
[Okaaay! Sui háo hức chờ bữa tối lắm luôn!] Nhóc ấy vui vẻ nhảy tưng tưng trước khi quay lại phòng khách.
[Được rồi, có vẻ mọi người sẽ ăn rất nhiều lần này. Tốt nhất là tôi nên chiên thêm thật nhiều.] Tôi cứ tiếp tục chiên hết mẻ này đến mẻ khác, thay dầu khi cần, đến khi đủ số lượng cho cả bữa tối và bánh mì ngày hôm sau.
[Phù!] tôi thở phào khi cuối cùng cũng xong. [Chắc là đủ rồi, hy vọng thế. Giờ là lúc gọi mọi người tạm dừng việc đóng gói mỹ phẩm.] Tôi đi xuống xưởng, nơi mọi người đang bận rộn với các sản phẩm.
...........
Khi mọi người đã tề tựu trong phòng ăn, ngồi vào bàn như thường lệ, tôi mang ra một khay lớn, trên đó đầy ắp cốt-lết bò phủ sốt demi-glace. Vì tôi đã giữ chúng trong Item Box, nên dĩ nhiên món ăn vẫn còn nóng hổi. Tôi cũng dọn kèm bắp cải thái sợi và cà chua bổ tư từ vườn của Alban, cùng với một loạt bánh mì tròn mua từ Siêu Thị Online. Mọi người có thể tự do lấy phần mình thích.
Tôi chuẩn bị đĩa riêng cho Fel, Dora-chan và Sui, mỗi đĩa có năm miếng cốt-lết phủ đầy sốt demi-glace xếp chồng lên nhau. Dĩ nhiên, chẳng có rau củ nào cho bọn họ, vì xem ra họ chẳng mấy mặn mà với mấy món từ vườn của Alban, mặc dù chúng rất ngon.
[Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ hôm nay!] tôi nói với tất cả. [Mời mọi người ăn!]
Tôi cắn một miếng cốt-lết, và đúng như dự đoán, hương vị của nó vẫn tuyệt vời như lúc tôi nếm thử. Đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra cả phòng ăn bỗng trở nên im lặng. Một sự im lặng đến lạ thường. Tôi nhìn quanh, thấy tất cả mọi người đều đang hoàn toàn mê mẩn, từ tốn thưởng thức miếng cốt-lết đầu tiên. Sau khi nuốt xuống, họ hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu ca ngợi món ăn.
“Mẹ ơi, bố ơi, món này ngon quá!” Lotte reo lên, đôi mắt lấp lánh. “Con chưa bao giờ được ăn món thịt nào ngon như thế này đâu ạ!”
“Đúng vậy,” Theresa đáp, tay vội lau những giọt nước mắt lăn dài. “Tôi không ngờ có ngày mình lại được ăn một món ngon đến thế này…”
Alban cũng rơm rớm nước mắt, còn Tony và Aija thì xúc động đến mức nghẹn lời. Khoan, nghiêm túc đấy à? tôi nghĩ bụng. "Tôi biết món này ngon, nhưng đến mức khóc thì hơi quá rồi đấy chứ?"
“Món nào ngài Mukohda nấu cũng tuyệt vời,” Tabatha nói, “nhưng tối nay thì đúng là đỉnh cao. Món này thật sự quá đặc biệt.” Các cựu nhà thám hiểm còn lại cũng đồng loạt gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình tuyệt đối.
[Được rồi, được rồi, mọi người không cần phải khách sáo thế đâu! Ăn đi nào! Còn nhiều lắm, mọi người cứ tự nhiên lấy thêm nhé.]
Hai anh em sinh đôi là những người đầu tiên hưởng ứng.
“Thêm nữa ạ?!” Luke kêu lên. “Thật sao?! Chúng tôi được ăn thêm thật sao?!”
“Hoan hô ngài hào phóng!” Irvine phấn khích thêm vào.
[Được rồi, nhưng ngày mai tôi sẽ bắt các cậu làm việc vất vả lắm đấy nhé,] tôi nhắc nhở, nửa đùa nửa thật.
"Chúng tôi biết mà!" hai đứa đồng thanh đáp, rồi lại tiếp tục ăn ngấu nghiến.
[Ta yêu cầu thêm phần nữa!] Fel gầm lên trong đầu tôi chưa đầy một giây sau đó. [Ngươi không hề nói quá. Món này quả thực ngon như ngươi đã nói!]
[Thêm phần cho ta nữa! Nước sốt này đậm đà đến kinh ngạc! Nó hợp với thịt một cách hoàn hảo! Ta thích lắm!]
[Sui cũng muốn ăn thêm nữa!]
[Được rồi, được rồi, tôi biết mà *phì!*] Tôi cố nín cười. Miệng của Fel và Dora-chan dính đầy sốt demi-glace. Haha! Chắc lát nữa tôi phải lau sạch cho bọn họ thôi.


1 Bình luận