Đồng hồ kêu keng keng.
Đồng hồ kêu đính đoong.
Đồng hồ kêu boong boong.
Cô lắng nghe trong sự chán chường tột độ.
Cơ thể cô được phủ bởi một chiếc váy đen, vai trần lộ rõ.
Những sợi xích bạc quấn quanh chiếc cổ trắng mảnh mai. Mái tóc dài đen tuyền buông xõa trên làn da. Mỗi khi cô cựa mình trong bồn chồn, mái tóc lại trượt xuống đất.
Xung quanh cô là vô số chiếc đồng hồ. Có cái đo bằng cát, có cái vận hành theo chuyển động của sao trời, có cái đếm theo giờ của tinh linh, thậm chí có những chiếc thuộc về thời tiền sử với cơ chế chuyển động kỳ lạ. Nhưng tất cả đều có một điểm chung.
Chúng chạy quá chậm.
Nhưng cô đã quen với điều đó rồi.
Cô biết rõ thời gian không bao giờ đứng về phía mình.
Cô sẽ tiếp tục đợi một mình cho đến khi những chiếc đồng hồ vang lên lần nữa.
Cô khép hờ đôi mắt đen lại.
Lạnh lẽo.
Tăm tối.
Và cô đơn.
***
Một tiếng keng sắc lẹm vang lên.
Lưỡi kiếm lướt qua, tóe ra những tia lửa vàng rực rỡ.
Kou đang cầm một thanh kiếm kỳ lạ. Chuôi thì thon gọn, nhưng phần lưỡi kiếm lại to dần về phía trước. Toàn bộ thanh kiếm trông như hình dáng của một chiếc lông chim. Mà như vậy cũng dễ hiểu.
Bởi đó là một chiếc lông được lấy từ đôi cánh của Shirahime. Giờ đây, Kou đang dùng nó làm vũ khí. Bên trong chứa đầy ma lực, nhưng không phải của Kou.
Mỗi lần vung kiếm, từng luồng lửa bùng lên vút qua không khí.
Thanh kiếm ấy rất mạnh, nhưng dù có nó trong tay, Kou vẫn chẳng khá hơn là bao.
Cậu chỉnh lại tư thế và lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.
Shirahime đứng sau lưng Kou, đôi cánh cơ khí xòe rộng.
Cô trông có chút khác biệt so với trước kia. Thay vì lớp vải mỏng quấn quanh người như thường lệ, giờ đây cô khoác lên mình một bộ quân phục trắng được thiết kế cầu kỳ. Cổ tay áo và phần ngực được trang trí bằng vải và ruy băng lộng lẫy, có thể nói là hơi cầu kỳ quá.
Trang phục ấy hoàn toàn xứng với danh xưng Cô Dâu. Nó làm Kou liên tưởng đến những vu nữ ở đế đô.
Shirahime không trực tiếp tham chiến. Lúc này, cô chỉ đóng vai trò hỗ trợ Kou.
Và ở ngay trước mặt hai người họ là một con quái vật.
Một con kihei khổng lồ. Xương của nó làm bằng kim loại, phần thịt là hỗn hợp giữa sinh vật sống và đá. Có lẽ đó là một kihei Loại A, nhưng mang nhiều yếu tố của Loại Đặc Biệt. Hình dáng giống như một golem, đó là những sinh vật bằng đá bị tinh linh chiếm giữ. Tuy nhiên, đó chỉ là dáng vẻ bên ngoài.
Phần đầu của nó gần như chạm đến trần nhà của lớp học. Thỉnh thoảng, phần mép bằng đá lại cạ vào trần, phát ra những tiếng rít chói tai.
Đứng trước “nó” là một cô bé nhỏ nhắn.
Cũng giống như Shirahime, cô đang mặc bộ quân phục được thiết kế cầu kỳ. Tầng váy xếp nếp phức tạp, cổ đeo trang sức hình bông hoa tinh xảo. Mái tóc vàng mềm mại bồng bềnh, đôi mắt xanh ngọc bích như mắt của một nàng tiên.
Giọng nói ngọt ngào của cô rất hợp với vẻ ngoài ấy, nhưng câu từ cô thốt ra lại chẳng ăn nhập gì.
“Cũng khá đấy nhỉ. Cứ tưởng sẽ nghiền nát được cậu cơ. Nhạt nhẽo. Chẳng thú vị. Chẳng dễ thương. Chẳng đáng yêu. Tôi không hiểu nổi. Tại sao cậu không chết đi cho rồi?”
Khuôn mặt cô gần như không biểu cảm. Cô thật sự chỉ đang thắc mắc như vậy.
Ngay sau câu hỏi đầy ác ý, một giọng nói vang lên từ trong lớp học. Là một cậu con trai, đang lớn tiếng cảnh báo:
“Tsubaki-kun, giết đồng đội là cấm kỵ. Nếu cô giết ai, Kagura sẽ xé xác cô đấy. Cô muốn bị vậy à?”
“Im đi, Hikami.” Cô nói. “Vả lại tôi có cố đến mấy cũng không nghiền nát được. Thế nên tôi có nghĩ nghiền hay không thì cũng thế thôi. Đó gọi là tự do suy nghĩ.”
“…Làm ơn đừng giỡn nữa, senpai. Em thực sự không chịu nổi đâu.” Kou đáp lại bằng giọng mệt mỏi.
Cô gái đứng trước Kou thấp hơn cậu khá nhiều, nhưng lại là đàn chị của cậu trong trường. Thực tế, cô là học sinh năm tư. Kou nhớ lại những điều mình từng nghe về cô.
Cô tên là Tsubaki Kagerou. Cô Dâu của cô là một cự nhân Loại A, hiệu là Vệ Binh Thiếu Nữ. [note76895]
Từ nãy đến giờ, Tsubaki vẫn đứng yên bất động ở một chỗ, chỉ có Kou là liên tục bị đẩy lùi.
Cô nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi xinh xắn nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
“Ồn ào quá.” Cô nói. “Cậu ở Cấp Huyễn, cao hơn Cấp Quỷ của tôi nhỉ. Nếu thực sự xứng đáng thì tất nhiên phải chịu được chừng này. Bị thương thì chứng tỏ cậu thảm hại, còn chết thì nghĩa là cậu không đủ tư cách. Thế thôi. Bây giờ hãy chấp nhận đi: Tôi sẽ dốc sức nghiền nát cậu, nhưng cậu sẽ không gục ngã dễ dàng vậy đâu nhỉ. Cứ nghĩ như thế và dùng hết sức mà chống trả đi. Rồi tôi sẽ nghiền cậu ra trò.”
“Kou, đã nhận diện kẻ địch. Em giết nhé?” Shirahime hỏi.
“Tuyệt đối không được. Với lại, đây là trận đấu giữa tôi và cô ấy. Kihei chỉ đứng ngoài thôi. Luật là vậy.” Kou đáp.
Shirahime phụng phịu phồng má. Tsubaki thì nhẹ nhàng gật đầu đồng tình.
Dù cho họ có mượn sức mạnh từ kihei của mình đi nữa, thì đây vẫn là trận đấu giữa các Chú Rể. Đó là luật. Và thực tế, Tsubaki cũng chưa hề ra lệnh cho Cô Dâu của cô hành động.
Cô búng tay một cái thật dứt khoát.
“Nếu cậu không chủ động thì để tôi ra tay trước vậy. Tôi sẽ nghiền nát cậu.”
Vừa dứt lời, một bức tường đá liền hiện ra ngay trước mặt Kou. Nó nghiêng xuống như muốn đè bẹp cậu.
Kou lập tức đâm thanh kiếm vào khe hở giữa hai bức tường. Những bức tường đó được kết với nhau bằng một lớp chất nhầy từ thịt, và cậu châm lửa đốt nó. Một phần chất đó tan chảy, khiến cả bức tường sụp đổ. Kou thở hỗn hển, thầm nghĩ lần này đã thành công.
Không hiểu sao, Tsubaki gật đầu vẻ hài lòng, mái tóc vàng óng ả của cô khẽ đung đưa.
Tiếng reo hò vang lên từ khắp nơi, từng người một thi nhau bình phẩm.
“Không tệ, không tệ. Tôi cược cho lính mới nhé.”
“Bên này cược cho Tsubaki.”
“Hiếm lắm mới được xem cảnh này. Cố lên đi, đánh như thể muốn giết thật ấy!”
“Tôi đang chờ một cú one hit đấy.”
“Tôi nghĩ trận này sẽ có bất ngờ đấy.”
Trong khi đó Kagura chỉ đứng yên, tay khoanh trước ngực. Có vẻ chỉ muốn quan sát tình hình.
Trong đầu Kou không ngừng thắc mắc. Tại sao mình lại phải làm chuyện này? Tại sao mình lại bị kéo vào chuyện này?
***
Dòng Hime là dòng mạnh nhất trong các kihei.
Cô ấy là thực thể thứ bảy chưa từng được xác nhận trong dòng đó.
Hiệu: Màn Hạ.
Sau một vài lời nói mà Kou chẳng hiểu gì, bầu không khí trong lớp càng thêm nặng nề. Nhưng sự thay đổi lớn hơn còn đang đến gần.
Kagura tiếp tục tuyên bố:
“Rồi, về xếp hạng của Kou Kaguro-kun, cậu ấy sẽ được xếp vào Cấp Huyễn. Cũng là người thứ tư được xếp vào cấp này đó.”
Cả lớp lập tức rộ lên những tiếng bàn tán ồn ào. Kou nhìn quanh mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả hai mươi lăm học sinh đều bắt đầu lên tiếng, không ai theo phe ai. Nhưng sự bất mãn đều hiện rõ trên từng khuôn mặt. Một người giơ tay lên.
Đó là một cậu trai tóc đỏ, che một mắt bằng miếng bịt. Đồng phục của cậu hầu như không chỉnh sửa gì.
Giọng nói trầm và chững chạc của cậu đúng với vẻ điềm tĩnh mà cậu thể hiện. Cậu lên tiếng: “Em hỏi một câu được không?”
“Được, mời em Hikami-kun. Tôi đoán được em định hỏi gì rồi, nhưng cứ nói đi.” Kagura đáp.
“Cái tật nói nhiều đó sớm muộn gì cũng khiến thầy bị Tsubaki-kun đâm đấy. Nên cẩn thận thì hơn. Mà, có khi bị vậy cũng đáng… Nhưng dù sao, cái gọi là Cấp Huyễn là gì ạ? Không chỉ nhảy thẳng qua Cấp Ong mà còn cả Cấp Quỷ nữa, chưa từng có tiền lệ. Em muốn nghe giải thích rõ ràng.”
“Bởi vì, cậu ấy có thể giết 22 người trong số 25 người mấy em. Hai người còn lại thì sẽ đồng quy vu tận đấy.” Kagura khẳng định.
Cậu học sinh tên Hikami nheo mắt lại, ánh nhìn vốn đã sắc giờ càng sắc hơn.
Lớp học lại ồn ào thêm một bậc.
Lời của Kagura khiến Kou lạnh sống lưng. Cậu đã nghe qua về Bách Quỷ Dạ Hành, Đội Tinh Nhuệ dưới quyền Kagura và cũng là đội mạnh nhất Học viện. Cậu không nghĩ mình có thể giết nổi dù chỉ một người trong số đó.
Nhưng quan trọng hơn, cậu đâu có ý định gây hấn với ai.
“Chờ chút. Tôi không định giết ai cả.” Kou lên tiếng.
“Tôi biết.”
“Đồ vô dụng.”
“Cút đi.”
“Chẳng có chút khí thế nào. Làm lại đi!”
Hàng loạt lời mắng mỏ bay tới tấp về phía Kou. Cậu đưa tay ôm trán đang đau nhức. Shirahime khẽ động đậy đầy cảnh giác và hỏi: “Bọn họ là kẻ địch à?”
Kou giữ cô lại, cố nén giận và đáp bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Nếu tôi mà có ý định giết thật, thì chắc các người đã cùng nhau lao vào tấn công rồi đúng không? Vậy nên tôi không đáng bị xúc phạm hay chỉ trích như vậy.”
“Tôi biết.”
“Chuẩn.”
“Nói hay đấy.”
“Đó mới là khí thế tôi muốn thấy.”
Cả lớp đột nhiên tích cực hẳn lên. Kou thở dài đầy bực bội, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc đó, một nữ sinh nhẹ nhàng giơ tay lên.
“…Xin lỗi, em nói cái này được không ạ?”
Cô đứng dậy. Một cô gái trẻ mảnh mai với đôi mắt hiền dịu đầy ấn tượng. Mái tóc màu hạt dẻ óng ả thả nhẹ qua vai. Cô cao, eo thon, và váy đồng phục dài gần như một chiếc váy dạ hội
Ngoại hình của cô toát lên vẻ dịu dàng và thanh lịch. Đặt tay lên ngực, cô cất giọng nhỏ nhẹ.
“Sensei, hình như Kou Kaguro-san vẫn còn khá bối rối. Em nghĩ cậu ấy cần được giải thích lại hệ thống xếp hạng. Vì thầy không đáng tin nên em xin phép được giải thích thay.”
“Cảm ơn lời nhận xét xác đáng và cả câu xúc phạm của Mirei-kun.” Kagura đáp. “…Hả? Cảm ơn á? Nghe cứ như tôi bị M vậy… Ờ thì, thôi kệ. Cứ giải thích đi!”
“Không sao đâu ạ, sau này em sẽ biến thầy thành M thật. Giờ thì, Kou Kaguro-san. Rất hân hạnh được gặp. Tôi là Mirei Tachibana. Cứ yên tâm giao phó phần giải thích cho tôi nhé.”
“Sợ quá.” Kou buột miệng lẩm bẩm. Dù chắc chắn nghe thấy, Mirei vẫn chỉ mỉm cười dịu dàng. Không hề có chút thù địch nào trong biểu cảm ấy. Cô búng ngón tay, và một con kihei đang nằm bên dưới ghế cô lập tức ngồi dậy.
Kou nuốt khan. Đó là một Cô Dâu Loại Đặc biệt.
Toàn thân nó bị quấn chằng chịt bởi những sợi xích. Từng tấc da thịt trên cơ thể hình người đó đều bị trói buộc một cách tàn nhẫn.
Mirei kéo dây xích của Cô Dâu rồi hồ hởi giới thiệu.
“Trước tiên, cho phép tôi giới thiệu. Đây là Cô Dâu của tôi. Hiệu là Tín Đồ [note76896]. Rất vui được làm quen với mọi người. Nhìn mấy sợi xích hợp với anh ấy lắm đúng không? Dễ thương chưa! Cứ khen thoải mái đi, tôi không ngại đâu. Fufufu.”
Rồi cô ôm chặt lấy Cô Dâu của mình.
Dù bị trói bởi đống xích, miệng thì nhét một quả cầu sắt như bị bịt mồm, vậy mà nó vẫn phát ra tiếng meo như mèo thật. Mirei cọ má vào “anh ấy”.
Tình cảm sâu sắc giữa hai người được thể hiện rõ qua hành động đầy âu yếm ấy, thế nhưng ngay sau đó Mirei lại bất ngờ rút tay ra. Tín Đồ rơi bịch xuống dưới ghế.
Rồi Mirei dẫm lên người Cô Dâu bằng cử chỉ chan chứa yêu thương.
Sống lưng Kou vô thức toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa. Trong khi đó, Mirei cứ như không có gì xảy ra mà tiếp tục:
“Giờ thì tôi sẽ bắt đầu giải thích về hệ thống xếp hạng.”
“Phải làm sao đây? Kiểu này chắc đầu mình chẳng vào được chữ nào mất…” Kou rầu rĩ nói.
“Cố gắng hết sức nhé. Mỗi người chúng ta đều được phân cấp dựa theo sức mạnh. Thấp nhất là Cấp Hoa, hiện có mười người. Kế đó là Cấp Ong với bảy người, rồi tới Cấp Quỷ gồm năm người. Cấp cao nhất là Cấp Huyễn. Hiện có ba người nếu không tính cậu. Nhưng cho dù mạnh hay yếu, chúng tôi thường không mặc giáp ma thuật.”
Mỗi lần giải thích một cấp bậc, Mirei đều đưa một ngón tay lên làm dấu. Sau đó cô bình tĩnh nói tiếp.
“Người ở Cấp Hoa có thể tự mình đối phó với một kihei Loại B. Nếu ba người trở lên hợp sức thì có thể xử lý kihei Loại A. Còn nếu là Loại Đặc Biệt thì cần ít nhất sáu người hoặc khuyến khích rút lui. Cấp Ong có thể tự mình xử lý kihei Loại A hoặc B, còn nếu ba người Cấp Ong thì có thể đối phó với Loại Đặc Biệt. Cấp Quỷ đủ sức chiến đấu một mình với mọi loại kihei. Còn Cấp Huyễn… là ‘người vượt trên tất cả’.”
Mirei điềm tĩnh trình bày phần giải thích của mình. Nội dung khiến sắc mặt Kou tái nhợt.
Một học sinh bình thường có thể đối phó được với kihei Loại B nếu mặc giáp ma thuật. Nhưng nếu là Loại A hoặc Loại Đặc Biệt, thì ngay cả khi nhiều người cùng phối hợp đều sẽ bị quét sạch cả.
Nếu Khoa Chiến đấu triệu tập hơn chục học sinh dày dạn kinh nghiệm, họ có thể hạ gục được một con Loại Đặc Biệt, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều thương vong. Chỉ chỉ cần tính sai một nước, khả năng bị quét sạch là rất cao.
Tự mình đối mặt với một thứ như vậy mà lại không mặc giáp là điều vượt quá khả năng con người. Riêng với Cấp Huyễn, Kou thậm chí không tưởng tượng nổi sức mạnh sẽ khủng khiếp như thế nào. Nhưng khó tin thay, cậu lại được xếp vào hàng ngũ đó.
Mirei đặt tay lên ngực và tiếp tục.
“Tôi, Mirei Tachibana, thuộc Cấp Quỷ. Cậu Hikami khi nãy thuộc Cấp Ong. Còn những người khác… nếu có cơ hội thì cậu thử hỏi họ xem sao nhé.”
Mirei đảo mắt một vòng quanh lớp và mỉm cười. Có lẽ vì biết cho dù cô có gọi thì mấy người kia cũng chẳng buồn trả lời. Một vài người thấy thế thì liền tạo dáng ăn mừng.
Kou thầm thở dài. Không biết bao lâu nữa cậu mới làm quen hết với những người ở đây.
Nụ cười trên môi Mirei bỗng chốc biến mất. Đôi mắt cùng màu với mái tóc cô ánh lên vẻ sắc lạnh khi cô hỏi Kou: “Lớp ta từng có học sinh chuyển đến trước đây, nhưng hầu hết đều là Cấp Hoa, cao nhất cũng chỉ đến Cấp Ong. Giờ bỗng dưng xuất hiện một người Cấp Huyễn, đến cả tôi cũng khó mà chấp nhận được. Tại sao lại phân loại như thế này vậy?”
“Quá rõ ràng. Tôi là Cô Dâu mạnh nhất ở đây.” Shirahime tự tin trả lời. Lớp học lại nhốn nháo lên. Kou quay ngoắt lại nhìn cô, nhưng Shirahime vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, không hề có vẻ phấn khích. Cô chỉ đang nói sự thật.
Mirei khẽ gật đầu, giọng cô vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo uy hiếp.
“Phải, có thể là thế. Dù là kihei Loại Đặc Biệt đi nữa, đứng trước một thực thể thuộc Dòng Hime thì chẳng khác gì rác rưởi. Đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Còn về cô… thực thể thứ bảy trong dòng đó, chúng tôi thậm chí vẫn chưa rõ năng lực thực sự của cô là gì.”
Mắt Kou trợn tròn. Khi nãy Kagura cũng có nói Dòng Hime là kihei mạnh nhất. Kou nhìn sang Shirahime, trong lòng thắc mắc có thật không.
Cô mỉm cười như thể điều đó là hiển nhiên.
Mirei liếc quanh lớp, khẽ lắc đầu và thì thầm: “Đúng là người duy nhất có thể đánh bại cô chỉ có Cấp Huyễn khác từng lấy một Hime làm Cô Dâu. Người đó hiện tại không có mặt. Nhưng việc xếp hạng cũng phải xét đến năng lực của Chú Rể nữa... Nếu cân nhắc cả điểm đó, tôi nghĩ Cấp Quỷ mới là phù hợp.”
“Nhưng Kou mạnh hơn phần lớn người ở đây.” Shirahime lên tiếng.
“Hể?”
Người kinh ngạc nhất với câu nói đó lại chính là Kou, nhưng vẻ mặt Shirahime không hề thay đổi. Rõ ràng cô không hề nói để tâng bốc. Giọng cô vang lên đầy tự hào khi gật đầu xác nhận:
“Tôi đã phân tích xong. Năng lực của anh ấy tương đương với một Chú Rể Cấp Quỷ. Nếu tính thêm cả sức mạnh của tôi, thì xếp vào Cấp Huyễn như các người gọi là hợp lý. Tôi không thấy có gì sai trong cách phân loại của Kagura cả.”
“Thú vị đấy.”
“Ồ?”
“Được đấy.”
“Tôi không ghét đâu.”
“Em lên tiếng được chứ, Kagura?”
Một nữ sinh khác giơ tay. Kou nhìn sang và lại sửng sốt thêm lần nữa.
Thoạt nhìn, cô trông như một bé gái. Vóc dáng mảnh mai của cô chẳng khác gì một con búp bê. Cơ thể bé nhỏ ấy đang ngồi trên vai một cự nhân. Một tay quấn vào mái tóc vàng óng, một tay tựa cằm vào. Từ vị trí cao ấy, cô liếc xuống Kou và cả Kagura, ánh mắt như một nữ vương ngự trị trên ngai vàng.
Đôi mắt ngọc bích chớp nhẹ như ánh nhìn nghịch ngợm của một chú mèo con.
Trước ánh nhìn của cô, Kagura thản nhiên đáp lại: “Được, mời em Tsubaki-kun.”
“Chúng ta đang kiểm tra đúng không? Nếu cậu ta là Cấp Huyễn, vậy thì để em. Thế là hợp lý rồi.” Cô nói, nhưng Kou chẳng hiểu gì về hàm ý của lời đó.
Giọng điệu đầy mệnh lệnh ấy hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài ngây thơ. Cô nheo đôi mắt ngọc bích lại rồi nhìn chằm chằm vào Kou như đang dò xét.
Hình như có chút buồn bã, Tsubaki lên tiếng:
“Chuyện Cấp Huyễn này nghe cũng thú vị đấy. Nếu cậu ta xứng đáng thì không sao. Tuy nhiên, nếu đang ký khế ước với Cô Dâu vượt quá khả năng của mình, thì cậu ta không thể làm tròn vai trò bảo vệ và được bảo vệ đâu. Như vậy sẽ là bất hạnh cho cả hai. Trong trường hợp ấy, chúng ta không thể chấp nhận học sinh chuyển lớp này. Và nếu định mệnh của cậu ta là sẽ bị nghiền nát, thì hãy để em là người đặt dấu chấm hết cho chuyện đó. Vậy mới là từ bi.”
Giọng nói nghiêm khắc ấy hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài dễ thương của cô. Đôi mắt ngọc bích khép hờ, rồi lại mở ra. Cô đứng dậy trên vai cự nhân. Chiếc váy được trang trí bằng ren tung nhẹ trong gió. Một làn tóc vàng phất lên khi cô chỉ tay thẳng vào Kou.
Lời tuyên chiến hùng hồn của cô vang vọng khắp lớp học.
“Em, Tsubaki Kagerou thuộc Cấp Quỷ sẽ nghiền nát cậu ta.”
Căn phòng bỗng trở nên huyên náo, tiếng nói vang lên khắp lớp học.
Lạ thay, không hề có ác ý trong đó. Ngược lại, Kou cảm nhận được một niềm vui vô tư như bọn trẻ đang háo hức tận hưởng lễ hội.
Những học sinh gần bục giảng đứng dậy và nhanh chóng sắp xếp lại lớp học. Có vẻ phần lớn họ đều phấn khích trước diễn biến này.
Kou đảo mắt nhìn quanh, mong tìm được ai đó có thể giải thích tình hình hiện tại. Kagura lên tiếng với giọng tỉnh bơ:
“À thì, có một kiểu truyền thống đại loại là học sinh chuyển lớp sẽ đấu với một người khác cùng cấp hoặc thấp hơn. Không thể để ai đó vào Bách Quỷ Dạ Hành nếu không đủ năng lực được. Coi như nghi thức nhập môn và chấp nhận nó đi. Lần này, đối thủ của cậu là Tsubaki-kun nhé.”
“…Hình như có hơi vội phải không? Em còn chưa đồng ý nữa mà.”
Kou liếc nhìn khắp lớp. Người duy nhất trông có vẻ lo lắng trước tình hình này là Mirei, cô đang đứng với một tay đặt lên má. Cậu nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn. Cậu vốn không thích đánh nhau nên cần ai đó ngăn chuyện này lại.
Sau một hồi trầm ngâm, Mirei lên tiếng: “Thi đấu cũng được, nhưng tôi nghĩ Shirahime nên thay đồ trước đã.”
“À...ừ.” Kou cúi đầu đầy thất vọng.
“Ừm, vậy cũng được.” Shirahime gật đầu đồng tình.
Cô nhắm mắt lại, và lớp vải quấn quanh người bắt đầu thay đổi. Trước hết, nó biến thành đồng phục Bách Quỷ Dạ Hành giống Kou. Sau đó chuyển dần sang màu trắng rồi thêm các hoa văn trang trí theo ý Shirahime. Ánh sáng xanh lam bao phủ lấy cô rồi chớp lóe rực rỡ.
Shirahime vẫn đứng yên, cơ thể giờ đây đã khoác lên mình một bộ đồ vô cùng đáng yêu.
Kou nhìn bộ trang phục mới ấy rồi không kiềm được mà hỏi:
“Cô thích mấy kiểu đồ như vậy à?”
“Ừm, chúng hợp với em nhất. Mà này Kou, có vẻ sắp phải chiến đấu rồi.”
“Đúng là vậy, dù tôi chẳng muốn tí nào.” Cậu cay đắng đáp lại.
Cậu hiểu rõ rằng nếu từ chối, sẽ chẳng còn ai chào đón mình nữa. Nếu muốn gia nhập Bách Quỷ Dạ Hành thì không thể né tránh trận đấu này được.
Cự nhân chậm rãi bước xuống cầu thang, trên vai vẫn đang cõng Tsubaki. Họ dừng lại ngay trước bục giảng, giữa những tràng cổ vũ nửa thật nửa đùa của các học sinh.
Sau đó, Kou được giải thích về luật đấu, và rồi...
Mọi chuyện dẫn đến tình hình như thế này.
***
“Này này, chỉ có vậy thôi à? Ngần đó thì còn lâu mới sánh được với Cấp Quỷ đấy nhé.”
Tsubaki líu lo bằng chất giọng cao vút. Cô khua ngón tay như đang nhảy múa.
Những bức tường lại ập tới Kou, lần này là từ cả hai bên trái và phải. Cậu cúi đầu tránh khiến chúng đâm sầm vào nhau. Rồi cậu xoay người lại và đá văng bức tường vừa mới xuất hiện trên không trung. Dựa vào lực đẩy của cú đá ấy, cậu xoay người đâm thanh kiếm vào bức tường phía sau.
Mỗi lần cậu ra đòn, tiếng reo hò và cười cợt lại vang lên khắp lớp.
“Lên đi!”
“Cũng được đấy!”
“Vẫn chậm quá.”
“Không gì bất ngờ cả.”
“Nhanh hơn chút nữa đi.”
Bằng cách nào đó, Kou vẫn cố tiếp tục chém vỡ những bức tường chắn. Nhưng như có người đã nhận xét rất đúng, từng động tác của cậu đều rất cứng nhắc. Việc Tsubaki chế nhạo cũng là điều hiển nhiên. Những gì cô nói về một cặp Cô Dâu và Chú Rể không tương xứng sẽ gây bất hạnh cho cả hai đúng là chẳng sai chút nào.
Bởi vì Kou Kaguro thật sự không có đủ kỹ năng chiến đấu để xử lý những đòn tấn công kiểu này. Và có lẽ cũng chính vì vậy, cậu bắt đầu cảm thấy... vô cùng bình tĩnh trong tình cảnh này.
Mình bắt đầu hiểu ra rồi… Tầm nhìn của mình quá hẹp, Kou nhận ra một trong những lý do khiến cậu bị lép vế.
Con người chỉ có hai mắt, nên tất nhiên cũng có giới hạn về những gì họ có thể nhìn thấy.
Cậu không thể nhìn rõ những bức tường của Tsubaki đang ập đến từ mọi hướng. Hơn nữa, Kou vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm để có thể định vị chúng thông qua cảm nhận ngoài thị giác. Chuyện đó vốn dĩ là điều bất khả. Nhưng không hiểu sao, cậu vẫn có thể phản ứng lại các đòn tấn công trong gang tấc. Trong khi theo lý thuyết, cậu đã phải thua từ lâu rồi.
Nhưng có lý do khiến cậu vẫn trụ được.
Trong tầm nhìn của Kou, cứ đều đặn lại có một góc nhìn khác xen vào. Đó là góc nhìn từ phía sau cậu, có thể thấy trọn vẹn cả bản thân cậu lẫn Tsubaki. Và thanh kiếm trong tay di chuyển dựa trên thông tin ấy, nhanh hơn cả phản xạ của chính cậu.
Nhờ vô thức kết hợp hai góc nhìn, cậu mới xử lý được những đòn tấn công đến từ các vị trí nằm ngoài tầm mắt.
Kou đoán được góc nhìn ấy từ đâu mà ra.
…Đây là “góc nhìn” của Shirahime.
Họ đã kết nối với nhau từ lúc nào chẳng hay. Cô Dâu và Chú Rể đã hòa làm một.
Vậy thì được!
Kou chuyển hẳn sang góc nhìn của cô ấy và tiếp tục dựa vào nó để chiến đấu. Rồi cậu thả lỏng cơ thể, để thanh kiếm tự dẫn lối cho từng động tác.
“…Không tệ.”
“Ừm.”
“Hể, bất ngờ đấy.”
“Độ ăn ý của hai người họ cao bất thường. Không giống kiểu phối hợp giữa người vừa mới gặp Cô Dâu của mình chút nào.”
Kou nghe thấy tiếng người nói chuyện từ đâu đó, nhưng cậu không còn đủ thời gian để xác định ai là người đang cất lời. Những bức tường đang xuất hiện dồn dập hơn và di chuyển nhanh hơn. Thanh kiếm đòi hỏi phải phản ứng nhanh nhạy hơn nữa.
Chỉ một thoáng xao nhãng cũng có thể khiến cậu bỏ mạng.
“—!”
Cậu bật người khỏi một bức tường đang lao xuống từ phía trên rồi xoay người lại. Dang rộng hai chân và ép sát thân mình, cậu chém vỡ bức tường phía dưới. Kéo thanh kiếm trở lại, cậu lăn sang bên phải và đâm xuyên qua bức tường bên trái. Mọi suy nghĩ đều tan biến khi cậu chuyển động.
Cậu lao đi với tốc độ tối đa, chém tan hết bức tường này đến bức tường khác.
Khi Tsubaki dõi theo Kou, khuôn mặt vốn vô cảm của cô bắt đầu thay đổi. Trong đôi mắt màu ngọc bích ấy dần ánh lên một niềm vui kỳ lạ. Đến giờ, cô chưa đánh nghiêm túc. Mặc dù đã nói sẽ nghiền nát Kou, nhưng những đòn tấn công cho đến giờ vẫn chưa thể gọi là dữ dội.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Môi Tsubaki nhếch lên thành nụ cười hiểm độc. “Aaa, tốt lắm.” Cô thét lên đầy hưng phấn. “Tuy không dễ thương hay xinh đẹp, nhưng cũng không tệ chút nào! Giờ thì nghiêm túc thôi! Tsubaki Kagerou này sẽ nghiền nát cậu ngay và luôn!”
Ngay lập tức, những bức tường hiện ra từ mọi phía, tạo thành một quả cầu lõm với Kou ở chính giữa.
Mình không né được!
Cậu cũng chẳng có thời gian để chém vỡ phần nào. Chỉ trong khoảnh khắc, các bức tường lập tức khép lại.
Kou bị kẹt giữa trung tâm.
Một khối cầu đá hoàn toàn khép kín.
Chàng trai tên Hikami hét lớn: “Tới đó thôi! Đừng nói là cậu chết rồi nhé? Có cần tôi cứu không?”
Kou vẫn nghe thấy giọng nói ấy từ bên trong khối cầu.
Nhờ dùng thanh kiếm làm chốt chặn, cậu đã ngăn không cho khối cầu khép lại hoàn toàn. Cậu nhanh chóng đánh giá tình hình. Có thể Tsubaki đã bị tiếng hét của Hikami làm phân tâm. Hoặc cũng có thể cô nghĩ rằng mình đã kết liễu được Kou nên mới lơ là cảnh giác.
Kou hiểu rằng cơ hội của mình chỉ đến một lần, nếu không nắm lấy bây giờ thì sẽ không còn nữa.
Cậu thì thầm: “Shirahime… Cho tôi thêm một chiếc lông nữa.”
“Rõ rồi, Kou. Em trao cho anh sự kiểm soát, sự hỗ trợ. Mọi thứ của em cũng sẽ là của anh.”
Dù đang bị nhốt trong khối đá, Kou vẫn cảm nhận được ngay khi Shirahime phóng một chiếc lông từ cánh của mình. Nó xuyên vào khối cầu từ bên ngoài, trong khi Kou đâm kiếm từ bên trong. Đó là một đòn phối hợp từ cả hai phía.
Ma thuật chứa trong chiếc lông là lửa và băng, và phản ứng dữ dội giữa hai nguyên tố khiến khối cầu phát nổ. Các bức tường vỡ vụn và bắn ra mọi hướng.
Kou vừa kịp đạp chân lên một mảnh đá vụn trước khi nó rơi xuống. Cậu dồn lực vào chân rồi nhảy vọt lên, lướt qua từng khe hở giữa các mảnh đá.
Cậu lao thẳng về phía Tsubaki và rút ngắn khoảng cách trong chớp mắt.
Đôi mắt ngọc bích của Tsubaki mở to.
Kou ném chiếc lông vũ của Shirahime về phía trước.
Sau một thoáng bối rối, Tsubaki khẽ mỉm cười và nói: “Tôi… thua rồi.”
“Được rồi, vậy là đủ.”
Lông vũ đã bị bàn tay của Kagura chặn lại.
Kou chớp mắt. Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thật khó tin là Kagura có thể chặn nó bằng tay không. Với quán tính khi ấy, lẽ ra cậu đã đâm trúng Tsubaki. Nhưng khi nhìn kỹ, Kou phát hiện ra một ma pháp trận hiện lên trong lòng bàn tay Kagura. Chính nó đã ngăn chặn chiếc lông vũ của Shirahime.
Cuối cùng Kou cũng trấn tĩnh lại, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
May mà Kagura kịp ngăn lại… Mình đã mất kiểm soát.
Rõ ràng cậu từng bảo với Shirahime rằng mình không muốn thấy ai chết, thế mà chính cậu suýt nữa đã giết người?
Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, Kou vừa lặp đi lặp lại một câu trong đầu.
Trận đấu kết thúc rồi.
Dù sao đi nữa, cậu cũng đã kết thúc được trận đấu. Ít nhất thì điều đó cậu còn hiểu rõ.
Bàn chân chạm đất với một tiếng bịch.
Cả lớp học vỡ òa trong tiếng hò reo.
***
“Xin lỗi vì đã xen vào lúc nãy… Nhưng như thế là quá đủ rồi. Với màn thể hiện như thế mà lại chưa từng có kinh nghiệm, tuyên bố học sinh chuyển lớp là người chiến thắng cũng chẳng có gì sai cả. Hơn nữa không có ai bị thương. Không tệ đâu.” Hikami nói.
“Tôi cũng đồng ý. Tôi công nhận thực lực của cậu ngang với Cấp Quỷ. Vui phải không?” Mirei nói thêm.
Phần lớn các học sinh khác cũng chào đón cậu không kém phần nồng nhiệt.
Kou điều chỉnh hơi thở, cảm giác dần trở lại với cơ thể.
Và khi chúng trở lại, một câu hỏi nảy ra trong đầu cậu.
Cậu vẫn chưa hiểu rõ chuyện vừa xảy ra. Đó là lần đầu tiên cậu chiến đấu cùng một kihei, và cậu đã hoàn toàn bị cuốn vào cuộc chiến ấy. Ngay cả hành động của bản thân, cậu cũng không nắm bắt nổi.
Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc của trận đấu. Những chuyển động khi đó giống như của một người khác chứ không phải chính mình.
…Cứ như thể mình đã biết chiến đấu từ trước rồi vậy.
Kou không hiểu nổi chuyện này là sao. Trong lúc còn đang ngẫm nghĩ, cậu đột ngột bị thứ gì đó bao trùm. Những vật thể cơ khí chắn mất tầm nhìn, nhưng chúng không xa lạ gì với cậu cả. Đó chính là đôi cánh của Shirahime. Cậu đưa tay gõ nhẹ lên bề mặt.
Vẫn còn trong cơn bàng hoàng, cậu gọi: “Shirahime, Shirahime, cho tôi ra được không?”
“Aaah, đúng là Kou của em! Em biết mà, đôi cánh của em chỉ thuộc về anh thôi… Dù thật ra, có lúc em đã thấy sợ. Nếu chẳng may anh chết, chắc em sẽ tự hủy ngay tại chỗ mất.
“Không có tự hủy gì hết. Tuyệt đối không.” Kou nói.
“Không được sao?”
“Không là không. Tôi không thích chuyện đó, nên cô không được làm vậy… Nào, Shirahime, bình tĩnh lại đi.” Cậu khẽ dỗ dành, rồi gõ nhẹ lên cánh cô thêm lần nữa.
Cuối cùng, cô dè dặt mở đôi cánh ra rồi đứng im lặng, ngước nhìn cậu. Trong đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp ấy, những giọt lệ lặng lẽ ngân lên. Thật kỳ lạ. Cô ấy mạnh đến mức chẳng có gì phải sợ, vậy mà lại không ngăn nổi nỗi lo cho cậu.
Kou theo bản năng mà ôm cô vào lòng. Cậu nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cố xoa dịu nỗi bất an ấy.
“…Kou?” Cô khẽ gọi.
“Không sao đâu, ổn cả rồi.” Trong lòng Kou dâng trào một cảm xúc dịu dàng. Với tất cả lòng biết ơn, cậu nói: “Cảm ơn cô, Shirahime… Tôi chiến thắng là nhờ có cô cả đấy.”
Lời nói ấy phát ra từ tận đáy lòng. Nếu không có cô ở bên, chắc hẳn cậu đã không trụ nổi dù chỉ một đòn.
Nhờ cô sát cánh cùng cậu nên mới có được chiến thắng như bây giờ. Kou ôm chặt cô gái đã cùng mình bước trên ranh giới sinh tử. Và cô cũng nhẹ nhàng đáp lại vòng tay ấy. Dù vậy, trong Kou vẫn còn một nỗi băn khoăn.
“Nhưng sao… tôi có thể di chuyển được như vậy?” Cậu hỏi.
“Em là đôi cánh của anh. Còn anh món quà của em, nguồn sống của em, chủ nhân của em, vị vua của em, nô lệ của em, niềm vui của em, định mệnh của em, Chú Rể của em. Anh đã bảo rằng mình luôn chờ đợi em.”
Chắc đây chính là thứ người ta gọi là định mệnh.
Shirahime mỉm cười. Kou khẽ gật đầu đáp lại.
Tại sao cậu có thể chiến đấu như vậy? Cậu vẫn chưa hiểu rõ nguyên do. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng cậu đã làm được.
Kou quay lại nhìn Tsubaki. Dù thua cuộc, cô vẫn nở một nụ cười. Không hiểu sao, trông cô lại có vẻ mãn nguyện. Biểu cảm bực bội lúc cô thách đấu cậu giờ đã biến mất.
Dù muốn hay không, Kou cũng đã hiểu ra một điều.
Những người trong Bách Quỷ Dạ Hành vốn là như thế.
Kagura vỗ tay một cái thật to rồi tuyên bố: “Được rồi. Vậy thì chúng ta, những thành viên đầy kiêu hãnh của Bách Quỷ Dạ Hành. Chúng ta sống trong bóng tối, bị người đời dè bỉu. Chúng ta đề cao Cô Dâu và sức mạnh hơn tất thảy. Không ai phản đối cậu ấy gia nhập Bách Quỷ Dạ Hành chứ?”
“Không ý kiến.”
“Không có.”
“Cũng được đấy.”
“Nếu phải chọn thì em đồng ý.”
Rất nhiều lời tán thành vang lên.
Có người vắt chân lên bàn, có người nhếch môi cười, cũng có người vẫn gục đầu trên bàn… nhưng ai cũng đồng tình.
Kou đưa tay lau những giọt mồ hôi không ngừng chảy trên trán và khẽ gật đầu.
Có vẻ ở nơi tựa như địa ngục vĩnh hằng này, cuối cùng họ cũng tìm ra một chỗ đứng cho riêng mình.


1 Bình luận