Tích tắc. Đồng hồ vẫn chạy.
Tách tách tách. Đồng hồ vẫn chạy.
Cạch cạch cạch. Đồng hồ vẫn chạy.
Cô ngủ. Cô nằm yên bất động.
Chỉ là, cô vẫn đang đuổi theo những giấc mơ.
Một giấc mơ nơi cô được gặp người mình yêu thương.
Suốt những tháng năm dài đằng đẵng ấy, cô chưa từng một lần chạm tới giấc mơ đó, vậy mà vẫn không ngừng theo đuổi.
Dù cô biết giấc mơ ấy sẽ tan vỡ ngay khi đưa tay chạm vào, chẳng khác gì một tòa tháp xây trên nền cát mềm.
***
“Rồi, đây là phòng được chỉ định cho hai đứa đấy! Vào đi nào!” Kagura hào hứng nói khi mở cửa, để lộ một căn phòng lộng lẫy bên trong.
Căn phòng nằm ở góc cánh trái của Tổng Bộ Trung Tâm.
Trận đấu với Tsubaki vừa kết thúc thì cũng đến lúc tan tiết của Bách Quỷ Dạ Hành. Sau đó, học viên được nghỉ tự do.
Kagura đoán chắc Kou đã mệt vì hôm nay là ngày đầu tiên, nên dẫn cậu về phòng ký túc.
Khi đến trước cánh cửa được chỉ định, Kou dừng lại và sửng sốt nhìn chằm chằm.
Sàn nhà trải thảm dày êm ái, giường ngủ có màn che trang nhã. Các món đồ nội thất khác đều mang phong cách cổ điển. Có vẻ như toàn bộ đều là đồ cổ thật sự. Hẳn là căn phòng này được trang trí mà chẳng cần màng đến chi phí, hoàn toàn chú trọng vào sự tiện nghi.
Mà nếu nhìn theo hướng khác thì kiểu trang trí này có hơi quá đà.
Kou chỉ tay vào phòng và e dè hỏi: “Đây… thật sự là phòng ‘ký túc xá' ạ?”
“À, cậu nhận ra rồi à? Bởi vì lớp chúng ta không tồn tại đó. Ở Tổng Bộ Trung Tâm vốn chẳng có phòng ký túc xá nào cả. Nên bọn tôi chiếm luôn vài phòng khách và gọi đó là phòng ký túc xá. Còn có cả nhà bếp và phòng ăn riêng chỉ dành cho học sinh Bách Quỷ Dạ Hành nữa đấy! Nếu có gì bất tiện thì cứ nói tôi biết. Thầy giáo của tụi bây chiều học sinh lắm đó!”
Kagura vừa vẫy tay vừa quay đi, nhưng Kou lập tức giữ chặt vai ông ta lại. Kagura vẫn im lặng và cố lẩn đi, nhưng Kou đã kéo ông quay lại trước cửa phòng.
Đối mặt trực tiếp với Kagura, Kou nói: “Chỉ có một cái giường thôi à.”
“Chính xác.” Kagura đáp.
“Thầy bảo em ngủ chung với Shirahime à?”
“Thì hai đứa là vợ chồng mà. Chuyện đó không phải quá bình thường sao?”
“Em thấy câu đó thật thiếu đạo đức.”
Kou buột miệng. Cái chuyện một nam một nữ vừa gặp nhau mà đã ngủ chung giường là điều mà cậu không thể nào chấp nhận được.
Ấy thế mà một giáo viên như Kagura lại chỉ cười như thể đó là chuyện bình thường. Kou định mở miệng phản bác lần nữa, nhưng thái độ của Kagura đột ngột thay đổi. Giọng nói của ông lạnh hẳn.
“Tôi đã nói rồi đúng không? Con bé trông giống người, nhưng không phải người. Con bé là kihei.”
“Thì… đúng là vậy.”
“Nói thật cho cậu biết luôn, đây cũng là bài kiểm tra thứ hai. Việc kiểm soát các Cô Dâu là trách nhiệm của Chú Rể. Dù ốm đau hay mạnh khỏe, cả hai phải luôn ở bên nhau. Không có ngoại lệ nào hết. Và đó cũng là minh chứng cho thấy cậu sẽ không để Cô Dâu của mình làm loạn tại Tổng Bộ Trung Tâm.”
Kou nuốt nước bọt. Những gì Kagura nói đều đúng cả.
Một kihei không thể được thả tự do trong Tổng Bộ Trung Tâm nếu không có ai giám sát. Kou hiểu rất rõ quy tắc đó. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng phản đối. Lần này, Kagura lại bật cười toe toét.
“Này, tôi hiểu cảm giác của cậu mà. Shirahime dễ thương lắm phải không?”
“Ừm, tôi rất dễ thương. Vì tôi là Cô Dâu của Kou. Tôi chắc chắn sở hữu độ dễ thương phù hợp nhất.” Shirahime đáp lại.
“Không, ý em là… đúng, cô ấy dễ thương, nhưng đừng đùa giỡn kiểu đó trong chuyện này!” Kou phản bác đầy bối rối.
Kagura vung nhẹ tà áo rách rưới của mình rồi nhún vai như thể chuyện này thật phiền phức chẳng đáng gì. Sau đó, ông ngắt lời Kou và xem như kết thúc cuộc nói chuyện. Vừa vẫy tay tạm biệt, ông vừa nói: “Tôi không đùa đâu! Tôi chỉ đang nói sự thật thôi! Dù sao thì, tôi không thể cho phép cậu bỏ bài kiểm tra này được. Trước mắt cứ tập trung sống sót qua đêm nay đi, chàng trai trẻ. Tôi rất kỳ vọng vào lý trí của cậu đấy.”
“Thầy khỏi cần nhắc! Em sẽ không làm gì đâu!” Kou hét lên.
Kagura gật đầu tự mãn rồi bỏ đi, để lại Kou và Shirahime.
Cô siết chặt hai tay lại, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười khi nói: “Nếu là Kou thì dù có làm gì em cũng không phiền đâu!”
“Được rồi, Shirahime! Cô còn chưa hiểu ý nghĩa của câu đó thì đừng nói linh tinh như vậy!”
Kou đặt tay lên vai cô khi nói. Mệt đến rã rời, Kou đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
May thay, có một chiếc ghế sofa trông cực kỳ lý tưởng để nằm nghỉ. Trong lòng Kou âm thầm quyết định tối nay sẽ ngủ ở đó. Cạnh sofa còn có một phòng tắm đầy đủ tiện nghi. Cậu quay trở lại phòng cùng Shirahime và đóng cửa lại.
Chắc mình nên tắm rồi đi ngủ thôi, Kou nghĩ thầm.
Khi cậu quay lại thì thấy Shirahime đang nhảy nhót trên giường. Ngay sau đó, cô lăn qua lăn lại. Trông có vẻ rất hào hứng với lần đầu được tiếp xúc với đồ nội thất.
Nằm ngửa ra giường, cô nói: “Kou ơi, cái giường này êm thật đấy. Cảm giác mềm mềm thích lắm.”
“Tốt quá rồi, Shirahime. Cô cứ dùng giường đi—”
“Anh đang nói gì thế?”
Cô nghiêng đầu, ngây thơ ôm lấy một chiếc gối như thể đó là vật báu, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu được thì mình ngủ cùng nhau đi. Em nghĩ sẽ vui lắm đó.”
Cô mỉm cười rạng rỡ, chẳng khác nào một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.
Nhưng với Kou, câu nói ấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
***
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi xin phép từ chối.”
“Nhưng tại sao chứ?”
“Xin hãy nghĩ đến cảm giác của một thằng con trai.”
“Thật khó hiểu. Em cũng không hiểu tại sao anh cứ khăng khăng đòi ngủ riêng.”
Sau khi tắm xong và lấy lại bình tĩnh, trận chiến thực sự giữa Kou và Shirahime mới bắt đầu.
Từ nãy tới giờ, cô liên tục vỗ nhẹ lên phần giường bên cạnh như muốn ra hiệu rằng vẫn còn chỗ trống. Nhưng Kou thì vẫn kiên quyết giữ vững lập trường.
“Kou, được mà, đúng không?”
“Không, không được.”
Shirahime phồng má lên.
Mái tóc dài của cô đung đưa khi cô nhảy nhẹ tới.
Cô cố vòng tay ôm lấy cậu, nhưng Kou vội nghiêng người tránh né.
Shirahime nói tiếp, giọng lộ rõ vẻ thất vọng.
“Kou, được mà, đúng không?”
“Không, không được đâu! Shirahime!”
Cậu trốn ra phía sau cột giường, giữ một khoảng cách an toàn để cô không thể nhào tới.
Nhận ra nỗ lực của mình vô ích, Shirahime càng phồng má lớn hơn, nhưng rồi nét mặt cô sầm xuống. Cô cụp hai hàng mi dài, ánh mắt phủ một nỗi buồn sâu thẳm.
Kou bỗng thấy lúng túng. Biểu cảm đó đúng là đòn hiểm.
Cậu thật sự không muốn làm cô buồn đến thế.
“Anou, Shirahime... đừng buồn như vậy mà.”
“Anh không thấy cô đơn sao?”
“Cô đơn á?”
“Anh là món quà của em, nguồn sống của em, chủ nhân của em, vị vua của em, nô lệ của em, niềm vui của em, định mệnh của em, Chú Rể của em. Anh đã nói là anh chờ đợi em. Chẳng lẽ là nói dối sao?”
“Không phải là nói dối… nhưng mà…”
“Em yêu anh, Kou. Xa cách định mệnh của mình khiến em cảm thấy rất cô đơn.”
Khuôn mặt cô lộ vẻ đau khổ cùng cực như một đứa trẻ vừa bị bỏ rơi.Việc bị từ chối thật sự khiến Shirahime cảm thấy rất cô đơn. Cô đặt tay lên ngực.
Giọng cô nhẹ như hát, ngân vang từng chữ: “Anh là người duy nhất của em. Anh còn quý giá hơn bất kỳ thứ gì, được yêu thương hơn bất kỳ ai. Em sẵn sàng đối mặt với tất cả vì anh. Em muốn ở bên anh. Em muốn gần anh. Em ghét phải xa anh.”
“À thì, Shirahime... chuyện đó…”
Những lời đó quá đỗi thẳng thắn và chân thành khiến Kou đỏ mặt không kìm được.
Nhưng Shirahime vẫn chưa dừng lại. Với giọng nặng nề, cô dồn hết sức nói câu cuối cùng.
“Cứ như có một khoảng trống trong tim em vậy.”
Câu nói ấy đánh gục Kou. Cậu biết cảm giác cô đơn đến mức như có một khoảng trống trong lòng là thế nào. Cảm giác đó đã đeo bám Kou suốt một thời gian dài, bị hành hạ bởi sự thiếu vắng mà không cách nào lấp đầy.
...Không có cô, tôi cũng cô đơn lắm.
Kou từng nghĩ mình sẽ mãi mãi chẳng bao giờ gặp được người mình đang tìm kiếm.
Nhưng giờ Shirahime đang ở đây với cậu. Và cô trông thật cô đơn.
Cậu khẽ thở dài rồi ngồi lại xuống giường. Cậu vén chăn lên và nằm xuống bên cạnh Shirahime.
Đôi mắt cô ánh lên niềm vui, và một nụ cười rạng rỡ lập tức nở trên khuôn mặt.
“Kou!”
“À, Shirahime… ừm, thôi nào.”
Cô ôm chầm lấy cậu. Kou cố đẩy ra nhưng cô không dừng lại. Vòng tay của cô giống như cái ôm của một đứa em gái dành cho anh trai. Cô dụi đầu vào người cậu, hành động ấy ngây thơ đến mức khiến Kou không tài nào đẩy cô ra được.
Gần như bất lực, cậu ôm nhẹ lấy lưng cô. Cậu khẽ vỗ về, giống như đang dỗ dành một cô em gái nhỏ hơn rất nhiều.
“Còn thấy cô đơn nữa không?” Cậu hỏi.
“Không, tất nhiên là không! Bây giờ em thấy ấm lắm. Và còn hạnh phúc nữa.” Cô nói, vẻ mặt đầy chân thành. Kou mỉm cười.
Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô và trấn an.
“Vậy là tốt rồi. Tôi không muốn cô phải cô đơn đâu.”
“Em thấy… nhẹ nhõm quá… Em… chuyển sang… chế độ… ngủ…”
Cơ thể Shirahime lập tức mềm nhũn, hơi thở cũng dần chậm lại.
Kou lại xoa đầu cô một lần nữa, khẽ thì thầm khi vuốt lại những sợi tóc rối.
“Ngủ ngon nhé, Shirahime. Mơ đẹp nha.”
Cậu rút tay về, trên môi vẫn mỉm cười, và đôi mí mắt bắt đầu trĩu nặng.
***
Dưới ánh trăng lặng lẽ giữa đêm khuya, Kou chợt mở mắt. Cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng, nơi ánh sáng bạc của trăng len qua khung cửa sổ.
Trong thứ ánh sáng ấy, một người phụ nữ đang đứng. Ban đầu, Kou tưởng đó là Shirahime nhưng không phải.
Cô ta khoác trên người chiếc váy đen, cổ được điểm xuyết bằng những sợi xích bạc lấp lánh quấn quanh làn da trắng. Phần cuối của các sợi xích biến mất trong khe ngực đầy đặn của cô, tạo nên một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn xuống Kou đang nằm trên giường.
Tóc và mắt cô đen tuyền như màn đêm.
Làn da cô trắng ngần như tuyết sơn.
Không hiểu sao, Kou chẳng hề thắc mắc lý do cô xuất hiện ở đó. Khoảnh khắc này lại làm cậu thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Người phụ nữ ấy đang nhìn Kou bằng ánh mắt đầy cô đơn.
Cô hơi cúi người xuống, như thể muốn nhìn kỹ cậu hơn. Kou thấy có gì đó lấp lánh màu xanh bên tai cô, thấp thoáng sau mái tóc đen. Dù vậy, vẻ u sầu trên gương mặt cô vẫn không hề thay đổi.
Cậu không hiểu vì sao trông cô lại cô đơn đến vậy.
Kou cẩn thận nhích người sang một bên giường để không làm Shirahime thức giấc. Cậu kéo tấm chăn ra và nói khẽ: “Cô cũng vào nhé? Ở gần nhau... thì sẽ không cô đơn nữa.”
Đôi mắt cô mở to, môi run nhẹ. Nhưng rồi, cô kiên quyết lắc đầu.
Ánh xanh bên tai lại lóe lên lần nữa.
Cô như sắp bật khóc, một tay ôm ngực, tay kia vươn về phía Kou. Những ngón tay run rẩy như thể đang bám víu, như thể đang cầu khẩn, nhưng rồi cô nắm chặt lại.
Bóng dáng ấy mờ dần rồi tan vào màn đêm.
Cuối cùng, bình minh cũng ló dạng.
Khi Kou mở mắt, trong phòng chẳng còn dấu vết gì cho thấy đã có người ghé qua.
Vị khách lạ ấy không để lại gì cả.
Chắc chỉ là một giấc mơ thôi.
Kou tự nhủ như vậy.
***
Sau khi Kou thay đồ được một lúc thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vâng?” Cậu gọi.
“Biết là sáng sớm hơi đường đột… nhưng cậu mở cửa được không?” Một giọng nói trầm đục vọng qua lớp gỗ dày.
Kou nghiêng đầu thắc mắc, nhưng cũng mở cửa ra.
Đứng trước mặt cậu là một nam sinh với đầu quấn đầy băng. Cậu ta có vẻ ngoài khá đặc biệt với mái tóc đỏ và chỉ để lộ một bên mắt. Kou nheo mắt quan sát kỹ người lạ trước mặt.
Có lẽ vì thấy Kou hơi căng thẳng, cậu bạn kia lên tiếng với giọng rất dịu dàng.
“À, xin lỗi đã làm phiền. Tôi xin ít phút được không?”
“Tôi không phiền đâu, nhưng… cậu là ai vậy?” Kou hỏi, đồng thời cố lục lại trí nhớ. Cậu cảm giác như đã thấy gương mặt này và từng nghe giọng nói ấy ở đâu đó.
Rồi cậu bất giác nhớ lại đoạn hội thoại mình từng nghe trong lớp:
“Tsubaki-kun, giết đồng đội là cấm kỵ. Nếu cô giết ai, Kagura sẽ xé xác cô đấy. Cô muốn bị vậy à?”
“Im đi, Hikami.”
Chắn hẳn người này là Hikami, Kou nghĩ.
Đột nhiên, Hikami đưa tay ra. Phải mất vài giây Kou mới nhận ra là cậu ấy đang đề nghị bắt tay, liền vội vàng đáp lại. Lòng bàn tay của Hikami dày và chi chít sẹo.
Sau cái bắt tay, Hikami tự giới thiệu lại.
“Tôi là Ryuu Hikami. Học sinh năm ba. Xin lỗi vì đã xen vào trận đấu hôm qua.”
“Không, đừng bận tâm… Thật ra chuyện đó cũng giúp em nhiều lắm. Cảm ơn anh.”
Kou cúi đầu cảm tạ. Cậu không biết nếu Hikami không can thiệp thì Tsubaki có mất cảnh giác hay không nữa.
“Vậy thì tốt rồi.” Hikami mỉm cười, rồi bất ngờ hắng giọng. “Chuyện là, về bài kiểm tra thứ hai…”
“Bài kiểm tra thứ hai?”
“Vì lo ngại kihei của học sinh chuyển lớp có thể mất kiểm soát, nên luôn có ít nhất hai người được phân công để theo dõi đêm đầu tiên của họ… Vậy nên, tôi đã thấy và nghe hết những gì xảy ra tối qua. Xin lỗi nhé.”
“Á!” Kou kêu lên, cậu không biết phải đối đáp ra sao. Cậu nhớ lại những gì đã nói với Shirahime đêm qua rồi đỏ bừng mặt. Chỉ muốn ôm đầu vì xấu hổ, nhưng Hikami liền tiếp lời.
“Không, không sao đâu! Cô Dâu và Chú Rể thân thiết là hoàn toàn bình thường! Không có gì đáng xấu hổ cả. Cậu đã vượt qua bài kiểm tra với kết quả xuất sắc. Phải tự hào lên chứ!” Hikami nói, trông có vẻ còn bối rối hơn cả Kou. Cậu ta đúng là người rất để ý cảm xúc người khác.
Kou gật đầu, cố trấn tĩnh lại. “E-Em hiểu rồi. Cảm ơn anh, giám sát viên.”
“K-Không có gì đâu. Thấy cậu ổn định lại là tôi an tâm rồi… Việc ký kết với Cô Dâu thường xảy ra đột ngột lắm.” Hikami bỗng đổi chủ đề. Giọng cậu trầm hẳn xuống như người từng trải. “Hẳn là cậu vẫn còn bối rối với nhiều thứ, nhưng hãy nhớ: ‘Chúng ta là Bách Quỷ Dạ Hành. Cô Dâu và thực lực là tất cả.’ Cứ yên tâm đi. Qua những gì tôi thấy ở bài kiểm tra, tôi tin chắc cậu hoàn toàn xứng đáng ở đây… Cùng nhau cố gắng nhé.”
“Ara, Hikami. Xem ra bị cậu nẫng tay trên rồi.” Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên.
Kou quay đầu nhìn ra cuối hành lang và thấy một nữ sinh duyên dáng đang đứng phía sau Hikami. Đó là Mirei, đàn chị đã giải thích mọi chuyện cho cậu vào ngày hôm qua. Mái tóc màu hạt dẻ của cô khẽ đung đưa khi cô nhìn qua lại giữa Hikami và Kou, môi hơi chu lại trông có vẻ tinh nghịch.
“Tôi là giám sát viên còn lại đây. Tôi định sẽ trêu cậu một chút, nhưng giờ thì có vẻ hơi thừa rồi nhỉ… Hy vọng cậu không phiền khi tôi chào hỏi một chút. Một lần nữa, chào mừng Kou Kaguro-san đến với Bách Quỷ Dạ Hành.”
Cô đặt tay lên ngực và khẽ cúi đầu chào.
Cô mỉm cười dịu dàng và nói tiếp: “Tôi hoan nghênh những người mạnh mẽ. Sức mạnh là điều kiện tiên quyết cho những kẻ sống trong bóng tối như chúng ta. Nhưng đồng thời, chúng ta vẫn là học sinh. Vậy nên cứ thư giãn và tận hưởng bất cứ khi nào cậu thích nhé.”
“Mirei-kun, thư giãn thì tôi đồng tình. Nhưng ‘tận hưởng bất cứ lúc nào’ thì tôi không chắc lắm đâu.” Hikami nói.
“Thật là, cậu lúc nào cũng nghiêm túc quá đấy Hikami. Người này lúc nào cũng như vậy đó.” Mirei cười nhẹ rồi đặt tay lên vai cậu. Hikami cau mày đầy khó hiểu.
Thấy thái độ tự nhiên của cả hai, Kou không nhịn được mà hỏi: “Xin lỗi nếu em vô duyên, nhưng… hai người đang hẹn hò phải không ạ?”
“Mirei-kun với tôi á? Hahaha! Cậu cũng hài hước lắm đấy.”
“Cho dù trời có sập thì chuyện đó cũng không xảy ra đâu.”
Cả hai đồng loạt lắc đầu. Nhìn sự ăn ý giữa họ, Kou có phần ngạc nhiên khi biết họ không phải là một đôi. Cậu vội xin lỗi vì đã hiểu nhầm, nhưng Mirei chỉ mỉm cười, tỏ vẻ không để bụng gì cả.
“Tôi chẳng có ý định để mắt đến ai khác ngoài Cô Dâu của mình cả.” Cô nói. “Nhưng tôi với Hikami cũng gắn bó khá lâu rồi. Bọn tôi vào Bách Quỷ Dạ Hành gần như cùng lúc. Có thể gọi là bạn cũ.”
“Có thể nói rằng tôi và Mirei-kun đã tương trợ lẫn nhau để đi đến được ngày hôm nay.” Hikami nói.
Kou gật đầu như đã hiểu. Nói cách khác, mối quan hệ giữa hai người đó là một tình bạn sâu sắc, được vun đắp từ khi họ cùng gia nhập Bách Quỷ Dạ Hành và kéo dài cho đến tận bây giờ.
Hikami cũng gật đầu mạnh mẽ rồi nói tiếp:
“Tôi là Cấp Ong, còn Mirei-kun là Cấp Quỷ. Cô ấy đã cứu nguy cho tôi rất nhiều nhờ vào sức mạnh của mình.”
“Mặc dù trông có vẻ không giống, nhưng khả năng của Hikami thật sự rất hữu ích. Cậu ấy đã đóng góp rất nhiều trong các nhiệm vụ của Bách Quỷ Dạ Hành. Chắc chắn cậu cũng sẽ được cậu ấy giúp đỡ nhiều đấy.”
“Cậu khen tôi quá rồi đấy, Mirei-kun. Ai là người chăm chỉ và dũng cảm nhất lớp này ấy nhỉ?”
“Fufu, có ai nói gì đâu.”
Hikami làm điệu bộ ra vẻ oai phong, và Mirei ngay lập tức tung ra một cú phản đòn trêu chọc.
Kou càng cảm nhận rõ mối liên kết giữa hai người. Cậu chân thành nói:
“Hai người thân thật đấy. Em thấy hơi ganh tị.”
“Cậu cũng là đồng đội của bọn tôi mà.” Hikami nói. “Từ giờ hãy thân thiết với nhau nhé. Và… tôi cũng mong cậu sẽ tìm được những người bạn cùng năm với mình nữa. Được rồi, chắc nên nói qua cho cậu biết Bách Quỷ Dạ Hành thường hoạt động thế nào nhỉ.”
“Phải đó.” Mirei đồng tình. “Kou-san, để tôi nói về nhà ăn trước nhé…”
Thế là Hikami và Mirei bắt đầu chỉ dạy đủ điều cho Kou: nào là người ở Bách Quỷ Dạ Hành tính tình thất thường, nào là đồ ăn ở nhà ăn ngon đến phát nghiện, nào là từ hôm nay cậu sẽ bắt đầu học các lớp bình thường, và còn nhiều thứ khác nữa.
Sau khi thấy đã chia sẻ đủ, và không muốn nán lại quá lâu, cả hai cùng nhau rời khỏi phòng Kou. Cậu tiễn họ ra cửa và chân thành cảm ơn vì những lời chỉ dẫn.
Sau khi khép lại cánh cửa, Kou duỗi người một cách thoải mái.
Và như vậy, cuộc sống mới của Kou cùng Shirahime tại Bách Quỷ Dạ Hành chính thức bắt đầu.


1 Bình luận