Trong một thế giới bị bóng đêm đen đặc nuốt chửng, cô biết thời khắc ấy đang đến gần.
Đó là điều bi thảm.
Đó là điều đáng để khóc than.
Đó là điều đau đớn, trống rỗng và đáng sợ.
Vậy mà cô vẫn đón chào nó.
Đó là điều không thể tránh khỏi, và cô chỉ có thể mong rằng lần này, lần này…
***
“Kou, chân anh vẫn còn đau à? Trông anh không được khỏe lắm.” Shirahime hỏi.
“Không, không phải đâu. Chân thì ổn rồi. Anh chỉ đang suy nghĩ chút thôi.” Kou đáp.
Cậu đã quay lại phòng của mình ở Tổng Bộ Trung Tâm.
Shirahime ngồi vắt chéo chân trên giường. Kou đứng trước mặt cô, tâm trí vẫn còn lăn tăn những dự cảm xấu mà cậu vừa thảo luận với Kagura. Cậu lắc đầu, cố gạt nó đi.
Mình nên nghỉ ngơi thôi. Nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì.
Cậu ngồi xuống cạnh Shirahime, tấm nệm dày hấp thu sức nặng của cơ thể
Sự im lặng phủ xuống căn phòng.
Cuối cùng, Shirahime khẽ nói: “Xem ra Benihime vẫn sẽ tự phục hồi được. Nhờ vào sự liều lĩnh của anh đấy. Quả là tin tốt.”
Cô mỉm cười, đôi mắt nhìn Kou đầy trìu mến.
Kou cúi đầu, lòng tràn đầy biết ơn cô gái đã sát cánh cùng mình trong tình thế hiểm nguy.
“Cảm ơn em, Shirahime… vì đã đi cùng anh.”
“Anh đang nói gì vậy? Em thuộc về anh. Vậy thì không có lý nào để em không đi theo anh cả.” Cô nói với giọng đầy kiêu hãnh, nhưng rồi gương mặt bỗng dịu lại. Cô khẽ thì thầm: “Thật ra, cũng không hẳn là như vậy…”
Cô lắc đầu và đặt một bàn tay lên ngực mình.
Đôi mắt xanh biếc của cô ánh lên rực rỡ, giọng nói đầy nhiệt thành: “Kou, em thật sự tự hào về quyết định của anh. Việc bảo vệ Sasanoe và Benihime là lựa chọn đúng đắn. Hơn nữa, đó cũng là một quyết định đầy nhân hậu. Em yêu điều ấy ở anh, Kou.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, lời nói tuôn ra không chút do dự. Một nụ cười khác khẽ nở, dịu dàng như cánh hoa hé mở.
“Anh là định mệnh của em. Nhưng càng hiểu anh, em càng nhận ra tình cảm mình dành cho anh vượt xa cả điều đó. Em nói thật đấy.”
“V-Vậy à…? Cảm ơn em, Shirahime. Em cũng vậy, em là điều quý giá nhất đời anh.”
Dù bị cậu kéo vào nguy hiểm, Shirahime vẫn luôn dịu dàng với cậu.
Cô khẽ nghiêng đầu về phía trước, và cậu đáp lại bằng cách âu yếm vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Từng lời như khắc sâu, cậu nói thêm: “Em cũng là định mệnh của anh. Khi có em bên cạnh, anh chẳng còn sợ điều gì nữa.”
Đó là cảm xúc thật sự của cậu. Và nó cũng là sự thật khi cậu lao ra đối mặt với Kurohime Ngàn Năm. Chỉ cần nắm tay Shirahime, cậu chẳng còn biết đến sợ hãi. Chừng nào cô còn ở đó, cậu sẽ chẳng sợ bất kỳ điều gì nữa.
Kể cả khi Thời khắc Phùng Ma đến.
Bất chợt, Kou nhớ ra một chuyện. Cậu lại hỏi: “Shirahime… tại sao lúc đó em lại sợ đến vậy?”
“…Chuyện đó…”
Khi đối mặt với Kurohime Ngàn Năm, Shirahime đã run rẩy dữ dội. Nó không giống cô chút nào. Nghĩ rằng hẳn phải có lý do gì đó, Kou lo lắng nhìn về phía Shirahime. Thế nhưng, cô không trả lời.
Cô chỉ cụp mắt xuống, trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu.
“Em… không thể nói được. Em thấy cô ta vừa quen thuộc… nhưng cũng vừa xa lạ… Xin lỗi. Em không muốn nói… Nó là điều em chẳng thể nào diễn tả bằng lời.”
“À… xin lỗi. Nếu em không muốn nói thì đừng ép bản thân quá.” Kou nói.
Kou nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc của cô, lần này như muốn dỗ dành. Shirahime khép mắt lại, dường như rất thích cảm giác ấy.
Cả cơ thể cô trắng như tuyết. Nhìn vào dáng hình mỏng manh ấy, Kou thầm nghĩ:
Thực thể thứ bảy chưa được xác nhận của Dòng Hime… và Kurohime Ngàn Năm đang bị nghi ngờ là thực thể thứ năm bị thất lạc, giờ lại xuất hiện…
Có lẽ giữa Kurohime Ngàn Năm và Shirahime có một mối liên hệ nào đó. Một người là trắng, người còn lại là đen. Có thể họ vốn được tạo ra như một cặp đôi.
Dù vậy, cậu không thể ép Shirahime nói ra điều khiến cô khó chịu đến thế.
Cậu khẽ vuốt má cô, rồi nhẹ nhàng xoa đầu và bảo: “Được rồi, ngủ thôi nhé? Chắc em cũng mệt rồi.”
“Vâng… Hôm nay anh cũng bị thương nặng, anh nên nghỉ ngơi đi.”
Kou gật đầu trước lời nhắc nhở đầy quan tâm ấy, rồi cả hai nằm xuống bên nhau.
Cậu đã quen với việc ngủ cạnh cô. Cậu ôm lấy cô như thể ôm một người thân. Shirahime tựa đầu vào ngực cậu, khép mắt lại. Nhưng dường như cô vẫn chưa thể ngủ được.
Chắc hẳn cô vẫn còn vương nỗi lo về chuyện đã xảy ra với Kurohime Ngàn Năm. Cơ thể cô cựa quậy không yên.
Kou khẽ chớp mắt. Vòng tay ôm cô chặt hơn, nhưng cô vẫn bất an. Vẫn cứ cử động mãi.
Sau một thoáng ngập ngừng, Kou bắt đầu cất tiếng hát.
“Những vì sao đêm ca cho em nghe, làn gió sớm mai đang chờ em, những giấc mơ ngọt ngào vẫy gọi em…” [note77441]
Đó là bài ru do chính Mirei sáng tác và đã từng hát cho Tsubaki nghe. Khi ấy, Mirei hát với giọng thật ngọt ngào, còn Tsubaki thì gối đầu lên đùi cô. Giờ Kou đang vụng về ngân lại giai điệu ấy.
Cậu vừa hát vừa khẽ vỗ lưng Shirahime theo nhịp.
Cử động của cô dần chậm lại. Bài hát cũng sắp kết thúc.
“Ngủ ngon nhé, bé ngoan. Mong phúc lành tìm đến em.”
Khi nghe đến đoạn cuối, Shirahime đã chìm vào giấc ngủ. Hơi thở cô dần chậm và nhẹ đi.
Sau một thoáng, Kou cúi xuống và hôn lên má cô như hôn một người thân.
Cậu mỉm cười dịu dàng nói: “Ngủ ngon, Shirahime. Mơ đẹp nhé.”
Cậu nằm bên cô và khép mắt, thì thầm lời nguyện cầu.
Mong sao cô sẽ không bao giờ cô đơn, và cũng không bao giờ phải buồn.
***
Dưới ánh trăng lặng lẽ giữa đêm khuya, Kou chợt mở mắt. Cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng, nơi ánh sáng bạc của trăng len qua khung cửa sổ.
Trong thứ ánh sáng ấy, có một người phụ nữ đang đứng. Ban đầu, Kou tưởng đó là Shirahime nhưng không phải.
Cô ta khoác trên người chiếc váy đen, cổ được điểm xuyết bằng những sợi xích bạc lấp lánh quấn quanh làn da trắng. Phần cuối của các sợi xích biến mất trong khe ngực đầy đặn của cô, tạo nên một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn xuống Kou đang nằm trên giường.
Tóc và mắt cô đen tuyền như màn đêm.
Làn da cô trắng ngần như tuyết sơn.
Không hiểu sao, Kou chẳng hề thắc mắc lý do cô xuất hiện ở đó. Khoảnh khắc này lại làm cậu thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Người phụ nữ ấy đang nhìn Kou bằng ánh mắt đầy cô đơn.
Kou khẽ gọi tên cô.
“…Kurohime Ngàn Năm?”
Không hiểu sao, Kou chẳng hề thắc mắc lý do cô xuất hiện ở đó. Khoảnh khắc này lại làm cậu thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Người phụ nữ ấy đang nhìn Kou bằng ánh mắt đầy cô đơn.
Cô khẽ mở môi, đặt tay lên ngực và nói: “Cậu bé, ta chưa từng muốn làm hại cậu hay bất kỳ ai cả. Dù chỉ một người… Ta chỉ muốn được nói chuyện với cậu, được ở bên cậu… trước khi thời khắc đó đến. Chỉ một lần thôi. Ta thật sự muốn vậy. Xin hãy tin ta.”
Trông cô thật buồn bã.
Dáng vẻ méo mó như ban ngày đã biến mất, giờ đây cô chỉ tha thiết khẩn cầu: “…Dù ta có vỡ vụn thế nào, đó vẫn là tất cả những gì ta mong.”
Kou không hiểu vì sao cô lại cô độc đến thế.
Vì vậy, cậu kéo chăn sang một bên và vươn tay ra. Nhưng bàn tay Kou không chạm được vào cô. Thân thể cô chỉ là một ảo ảnh. Những ngón tay cậu lướt qua không khí, cô vẫn đứng đó.
“Đêm rồi, cô không định ngủ sao?” Cậu hỏi, dù chính Kou cũng thấy câu hỏi này thật lạ. Nhưng cậu đang lơ mơ buồn ngủ, không tìm được lời nào khác. Kurohime khựng lại một thoáng, rồi lắc đầu như một đứa trẻ.
Gần như sắp khóc, cô thì thầm: “ Nơi này thật lạnh lẽo... Nơi này thật cô quạnh... Ta mãi mãi, mãi mãi chỉ có một mình.”
“…Những vì sao đêm ca cho em nghe, làn gió sớm mai đang chờ em, những giấc mơ ngọt ngào vẫy gọi em…” Kou cất tiếng hát. Cậu ngân nga giai điệu thật khẽ để không đánh thức Shirahime.
Kurohime tròn mắt. Đôi môi cô khẽ run. Kou vẫn chậm rãi hát, như muốn gửi gắm khúc ru đến tận nơi xa xăm nào đó mà Kurohime Ngàn Năm đang ở, để cô có thể ngủ yên.
“Ngủ ngon nhé, bé ngoan…”
“Mong phúc lành tìm đến em.” Kurohime hát nốt câu cuối của khúc ru.
Kou tròn mắt kinh ngạc.
“Hả…? Bài hát đó… là Mirei-senpai sáng tác ra mà… nhưng sao cô lại biết?” Cậu hỏi.
Cô gật đầu hồn nhiên, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. Mái tóc đen khẽ lay động, và Kou thoáng thấy một thứ ánh xanh lấp lánh.
Cô mỉm cười với vẻ mặt chất chứa cô đơn, thân ảnh dần nhạt đi.
Cơ thể ấy tan biến vào màn đêm.
Chỉ còn lại bóng tối.
Rồi bình minh cũng ló dạng. Trong phòng chỉ còn Kou và Shirahime.
Chắc hẳn đó chỉ là một giấc mơ.
Làm sao có chuyện nữ hoàng của kihei lại đến gặp cậu được.
Kou chỉ có thể tự nhủ như vậy.
***
“Chiếu tướng.” Hikami đặt quân vua xuống trước mặt Kou.
“Ăn gian.” Kou đáp lại không chút do dự.
Cả nhóm đang ở trong sân của Tổng Bộ Trung Tâm. Sáu người họ thoải mái tận hưởng thú vui riêng dưới bầu trời xanh.
Từ lần Kou nói chuyện với Kagura đến giờ, mọi thứ vẫn bình yên. Đến giờ đã nhiều tháng đã trôi qua.
Dạo này, sáu người họ dành thời gian cho nhau cứ như một gia đình.
Tsubaki thì thích làm theo ý mình, Hikami thì nhắc nhở, Mirei thì mỉm cười, còn Yaguruma thì đi sau theo dõi. Shirahime thì luôn ở bên Kou.
Ngày nào cũng trôi qua như thế.
Hôm nay, Kou đang dồn tâm trí vào ván cờ cùng Hikami. Đây là một trò chơi chiến thuật được phát triển bên trong Học viện. Với mục tiêu là chiếm được nhiều ô nhất trên bàn cờ.
Với kích thước của quân cờ, người ta cho rằng gian lận là không thể. Thế nhưng Kou cảm thấy có gì đó lạ lạ ở tàn cuộc. Mắt cậu dò xét những quân cờ hình cáo và mèo nằm rải rác.
Hikami nheo con mắt không bị băng che và bật cười khoái trá. “Đúng rồi, tôi gian lận đấy. Cậu nhạy thật. Nhưng chỉ chỉ ra thôi là chưa đủ, cậu phải chứng minh được tôi gian lận ở chỗ nào. Chỉ khi đó tôi mới chịu công nhận là cậu thắng.”
“Cậu ấy cũng từng nói thế với tôi đấy. Vì thấy phiền quá nên tôi đá cả bàn cờ luôn.” Mirei nói.
“Mirei-senpai đúng là mạnh tay thật, không để cho người ta giải thích gì luôn.” Kou lẩm bẩm và Mirei mỉm cười đầy duyên dáng. Kou vô thức rụt vai lại. Mirei lúc nào cũng nghiêm khắc với Hikami. Có lẽ nhớ lại vụ đó, Hikami khẽ lắc đầu.
“Chà chà, Mirei-kun có phần hơi bạo lực. Cậu có thấy vậy không?” Anh hỏi.
“…Em thấy cũng hay mà.” Yaguruma đáp.
“Khoan đã, Yaguruma. Nói thế nguy hiểm lắm.” Kou chộp lấy vai Yaguruma và nhắc nhở. Má Yaguruma liền đỏ ửng lên.
Gần đây, Yaguruma đã dạn dĩ hơn trong các cuộc trò chuyện. Đó là tín hiệu tốt, nhưng phản ứng vừa rồi thì lại nguy hiểm.
Bị Kou nhắc, Yaguruma liền thì thầm như để thanh minh: “Tất nhiên, Cô Dâu của tôi vẫn là số một… Không hề có chuyện lăng nhăng gì đâu nhé.”
“Cậu hiểu sai ý tôi rồi.”
“Ara, cậu cũng có tố chất đấy nhỉ. Chị đây cũng thích mấy cậu bé ngoan lắm nhé.” Mirei cười khúc khích đầy quyến rũ.
Cảm thấy bầu không khí đáng ngờ, Shirahime phản ứng ngay. Cô đang mải ăn bánh, nhưng lập tức ngẩng đầu lên. Kem tươi vẫn dính trên má, cô tự hào nói: “Hừm! Kou tuyệt đối không có cái ‘tố chất’ gì đó đâu. Cấm kéo anh ấy vào đấy!”
“Khoan, Shirahime. Anh không bị lôi kéo gì đâu…” Kou phản bác. “Với lại, trong mắt anh chỉ có em thôi. Yaguruma cũng không có ý gì đâu. Con đường đó toàn là nguy hiểm mà.”
Kou ngăn Shirahime và Mirei lại. Hai cô nàng ngồi cạnh nhau, má phồng lên giận dỗi. Kou vội lau vết kem tươi trên má Shirahime, và cô lại vui vẻ khi được Kou chiều chuộng.
Trong lúc mọi chuyện lộn xộn, Tsubaki vẫn nằm gọn trên vai Doll's Guardian, chẳng mảy may quan tâm. Cô chỉ chăm chú tắm nắng. Đột nhiên, cô duỗi người như mèo rồi nói: “Nhìn kìa, Sasanoe đang đi qua.”
“Hửm? À, đúng thật. Hiếm khi thấy anh ấy ở đây nhỉ.” Kou vừa đứng dậy vừa vươn vai.
Sasanoe đi băng qua khu vườn, gương mặt vẫn bị che kín bởi chiếc mặt nạ quạ như mọi khi. Benihime không đi cùng anh. Có vẻ anh đang đến lớp học. Nếu vậy thì chắc Kagura đã gọi.
Kou rời khỏi bóng râm, vẫy tay thật cao để Sasanoe thấy.
“Sasanoe-senpai! Lâu rồi mới gặp! Anh vẫn ổn chứ? Cảm ơn anh lần trước nhé! Vết thương đã lành chưa? Benihime-san đã hồi phục chưa? Này, anh nghe không vậy? Sasanooooooooooooe-senpai!”
“Im đi, đồ ngốc!”
“Ồ, anh ấy trả lời rồi kìa.”
“Đây đúng là một bước tiến vượt bậc đấy.” Tsubaki trầm trồ.
Kou tiếp tục vẫy tay. Sasanoe đi mỗi lúc một nhanh.
Tsubaki nhìn theo hướng anh ta biến mất rồi cười ranh mãnh. “Nếu vậy lần tới tôi vẽ ria mèo lên mặt cậu ta, kiểu gì cũng sẽ có phản ứng cho coi.”
“Đừng làm thế, Tsubaki-senpai.” Kou nói.
“Bỏ đi, từ nay về sau không được làm thế nữa!” Hikami cản.
Cô nàng nhăn mặt thất vọng.
Kou quay lại bàn cờ. Đôi mắt cậu nheo lại, nhớ về những nước đi vừa rồi.
Có lẽ đây cũng là cách Hikami đang huấn luyện cậu. Có thể đây là một dạng bài tập để rèn khả năng phân tích.
Cậu định chỉ ra nước đi kỳ lạ của một quân mèo thì…
Một âm thanh trang nghiêm vang lên.
Đồng hồ kêu keng keng.
Đồng hồ kêu đính đoong.
Đồng hồ kêu boong boong.
Rồi im lặng hoàn toàn.
Im lặng đến mức khiến tai họ như ù lại.
Ngay cả khi âm vang đã tan, Kou và mọi người vẫn chết trân. Và không chỉ họ. Tất cả mọi người trong Học viện như hóa đá. Ai nấy đều nín thở, cố xác nhận âm thanh vừa rồi.
Không chỉ họ, mà ai cũng hiểu điều đó có nghĩa gì. Đó là chiếc đồng hồ khổng lồ trong Tổng Bộ Trung Tâm.
Nó chỉ vang lên khi muốn cảnh báo về “ngoại lệ” duy nhất kia. Tất cả kết quả tính toán đều được các nhà tiên tri và hệ thống giám sát đặc biệt của Tổng Bộ Trung Tâm đưa ra dựa trên tình hình chung của bọn kihei. Và lần này, nó đã đưa ra kết quả.
Hikami là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng với một giọng trầm.
“… Thời khắc Phùng Ma sẽ đến trong mười ngày nữa.”
Đó chính là thứ mà Học viện sợ hãi nhất.
Đó chính là điềm báo của một cuộc đại thảm sát.
***
Thoạt nhìn, Học viện có vẻ yên bình.
Nhưng Kou Kaguro biết rõ sự thật đằng sau đó.
Những học sinh chọn Khoa Chiến đấu thường ôm mối hận sâu sắc với kihei. 80% lực lượng quân sự là học sinh, chỉ 20% là binh lính chính quy. Và trong số đó, 40% sẽ tử trận trong các nhiệm vụ thường nhật.
Còn khi “ngoại lệ” xảy ra…
90% Khoa Chiến Đấu và 60% tổng số học sinh sẽ chết.
Đó chính là Thời khắc Phùng Ma, thảm kịch chỉ xuất hiện khoảng mười năm một lần.
Thời khắc Phùng Ma là lúc toàn bộ kihei cùng tổng tấn công.
Chúng thường không đi theo đàn, nhưng khi Thời khắc Phùng Ma bắt đầu, tất cả sẽ lao vào con người trong một cơn cuồng sát khát máu. Chúng rời khỏi đống tàn tích, vượt xa phạm vi hoạt động bình thường, rồi tấn công nơi tập trung đông người nhất.
Nói cách khác, chính là Học viện.
Có lẽ lý do quan trọng nhất để thành lập Học viện Hoàng Hôn chính là để ngăn chặn những cuộc xâm lược như thế.
Lý do học sinh được tự do chọn khoa, và lý do họ được đảm bảo mức độ an toàn cũng như chất lượng cuộc sống, tất cả đều vì điều này. Đó chính là lý do Học viện vẫn yên bình cho đến giờ.
“Hiểu đơn giản, họ cho mấy đứa sống những ngày an nhàn, để rồi khi thời khắc đến, mấy đứa sẽ phải ra làm lá chắn và chết.”
Đó là những lời thẳng thừng của Kagura khi ông đang chống cằm.
Lúc này, Kagura đang ngồi trên một bia mộ.
Họ tụ tập phía sau Học viện, giữa những ngọn đồi thoai thoải trải dài. Trên những ngọn đồi ấy là hàng ngàn ngôi mộ xếp san sát.
Dưới bầu trời trong xanh, những vết tích của cái chết vẫn lặng lẽ tồn tại. Vài mộ có hoa viếng, nhưng đa phần đều bị bỏ quên. Kou từng nghe rằng bên dưới nhiều bia mộ thậm chí chẳng có lấy một mảnh xương. Không hề có bộ hài cốt nào, chỉ đơn giản là những ngôi mộ trống không.
Giữa những bia mộ ấy, cả hai mươi sáu học viên của Bách Quỷ Dạ Hành đang ngồi rải rác theo ý mình.
Nơi này là nghĩa trang chung để tưởng nhớ những người đã chết trong Thời khắc Phùng Ma.
Kagura dùng một tấm bia làm ghế và tiếp tục nói.
“Lựa chọn duy nhất của chúng ta khi Thời khắc Phùng Ma xảy ra là cố thủ cho đến khi bọn kihei ngừng điên loạn. Và còn một tin xấu nữa. Vì lớp này ‘không tồn tại’, nên chẳng có hồ sơ công khai nào về nó cả. Tuy nhiên, lớp có số thương vong cao nhất luôn là Bách Quỷ Dạ Hành. Nếu không có chúng ta, tỷ lệ chết của học sinh bình thường sẽ vượt 80%. Chúng ta chiến đấu đến khi bị xóa sổ chỉ để giữ con số đó ở mức 60%.”
Kagura nói ra sự thật tàn khốc.
Các học sinh gật đầu nghiêm nghị. Không ai lên tiếng phản đối hay than phiền. Ngay cả Kou cũng xem đó như lẽ đương nhiên.
Bách Quỷ Dạ hành từ lâu đã là lớp bị đẩy vào những trận chiến khốc liệt nhiều nhất. Kou biết rõ, ngay từ khoảnh khắc chuông báo hiệu Thời khắc Phùng Ma vang lên, số phận của họ đã được định sẵn. Cho dù ai đó có muốn phản kháng, cũng chẳng ai đủ sức tồn tại ngoài bức tường Học Viện kia. Dù họ có khóc hay gào thét, vẫn không có nơi nào để trốn chạy.
Để đối mặt với số phận, nhất định phải có người đứng lên chiến đấu. Những học viên khác cũng không ngoại lệ.
Và Bách Quỷ Dạ Hành có niềm kiêu hãnh của riêng họ.
Chúng ta là những thành viên đầy kiêu hãnh của Bách Quỷ Dạ Hành.
Cô Dâu và thực lực là tất cả.
Nếu vậy, chúng ta không được phép sợ hãi, Kou nghĩ. Là một thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành, cậu cũng nghiêm mặt lại.
Ngay lúc đó, bỗng có một nữ sinh giơ tay. Kagura cho phép cô phát biểu.
“Sensei, thầy từng sống sót qua đợt Thời khắc Phùng Ma trước đúng không?” Cô hỏi với giọng thờ ơ.
“Ừ, vì thầy là mạnh nhất mà.” Kagura đáp.
“Thầy là giáo viên mạnh nhất mà không định ra chiến đấu sao? Chẳng phải như thế sẽ giải quyết được vấn đề à?”
“Tiếc là không được.” Ông nghiêm túc nói.
Dĩ nhiên, chỉ một người thì không thể xoay chuyển cục diện của Thời khắc Phùng Ma được, Kou nghĩ và gật đầu. Nhưng câu trả lời tiếp theo của Kagura hoàn toàn khác với dự đoán của cậu.
“Tôi nói cả triệu lần rồi nhỉ. Tôi không thể phô trương sức mạnh quá nhiều. Nếu làm quá, thế giới sẽ bị lệch pha đấy. Nếu chuyện đó xảy ra, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở một trận Thời khắc Phùng Ma nhỏ thôi đâu. Nó sẽ như kiểu cá bay trên trời và đất biến thành biển vậy.”
Những lời phi lý tuôn ra từ miệng Kagura một cách trơn tru.
Kou tròn mắt, chẳng hiểu Kagura đang ám chỉ điều gì. Nhưng cô học viên kia chỉ gật đầu như thể điều này quá quen thuộc.
Có lẽ chuyện của Kagura là điều mà học viên nào trong Bách Quỷ Dạ Hành cũng biết. Có thể những người ở lớp này lâu năm thậm chí từng suýt chứng kiến cảnh tượng đó.
Kou bắt đầu suy nghĩ về sức mạnh của Kagura. Khi làm vậy, một câu hỏi đơn giản chợt lóe lên.
Hikami đang ngồi chéo góc trước Kou. Kou khẽ chạm vai anh.
“Xin lỗi, Hikami-senpai. Cô Dâu của Kagura-sensei đâu ạ? Em chưa từng thấy bao giờ… Hay thầy ấy là một trong hai giáo viên đã kết hôn với Dòng Hime?”
“Không, không phải. Thật ra đó là hai giáo viên khác… Có vẻ cậu vẫn chưa gặp họ nhỉ. Dù là giáo viên, nhưng cả hai đều được cử đi bảo vệ đế đô. Ngay cả khi Thời khắc Phùng Ma đến, chưa chắc họ có về được hay không nữa… Còn Kagura thì không có Cô Dâu.”
“…Hả?” Kou ngẩn người.
Kagura là giáo viên mạnh nhất. Vậy tại sao ông lại không có Cô Dâu?
“Này này, đang trong tình huống khẩn cấp mà còn công khai tám chuyện đấy à.” Kagura nói. “À mà thôi, cũng được. Thấy mấy đứa còn thoải mái như vậy thì tôi cũng mừng. Nhưng nếu thắc mắc thì cứ hỏi thẳng đi. Tôi ngồi ngay đây mà!”
Ông vẫy vẫy tà áo khoác. Ngay lập tức vang lên những tiếng hét như: “Dẹp đi thầy!” và “Trông chẳng dễ thương chút nào!” Những lời chê bai nhưng cũng đầy ăn ý đồng loạt vang lên.
Kou cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn. Ngay cả Sasanoe cũng luôn dựa vào sức mạnh của Cô Dâu qua thanh kiếm. Thật khó tưởng tượng có người lại đơn thương độc mã chiến đấu với kihei.
Dù lưỡng lự, Kou vẫn hỏi: “Vậy là thầy không có Cô Dâu sao ạ?”
“Đúng đó. Có vẻ Kou-kun chưa biết nhỉ. Hiệu của tôi là Widow… Tôi đã đánh mất Cô Dâu của mình. Chính xác hơn là tôi đã ‘ăn' cô ấy mất rồi.” Kagura trả lời tỉnh bơ.
Kou không thốt nên lời. Cậu không tài nào hiểu nổi ý thầy.
Phớt lờ phản ứng của Kou, Kagura lại nói thêm: “Thực ra là hai. Tôi đã ăn hai Cô Dâu.”
Kou càng thêm hoang mang. Kagura cứ dùng từ “ăn”, nhưng Kou chẳng thể hiểu nổi.
Kagura khẽ nhấc tay lên rồi đưa ngón trỏ lên trước mặt và thì thầm như tiết lộ bí mật: “Đây cũng là thông tin mật, nhưng tôi sẽ nói cho… Vợ chồng có thể gia tăng sức mạnh bằng cách ăn nhau. Nhưng thường thì kết thúc bằng việc Cô Dâu nổi điên hoặc Chú Rể chết vì không chịu nổi. Nên nếu cậu yêu quý bạn đồng hành của mình thì đừng làm thế nhé… Dù sao tôi cũng làm rồi. Tất cả tiền bối của mấy đứa từng thử và đều thất bại cả. Thông thường là chết chắc đấy, nên nhớ cẩn thận nhé… Được rồi, hết chuyện.”
Kagura kết thúc câu chuyện. Nó chẳng giúp Kou bớt rối trí chút nào.
Cậu liếc sang Shirahime bên cạnh.
Mình chưa từng nghĩ đến những thứ như ăn Cô Dâu bao giờ.
Cậu cố kìm cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng, nhưng đồng thời nhớ lại chuyện trước đó.
Sức mạnh của Shirahime từng tăng lên khi cô ấy uống máu Kou. Nếu là chuyện để bản thân bị Cô Dâu ăn thì có lẽ Kou cũng sẽ tự nghĩ ra mà không cần Kagura nói. Nhưng ngược lại thì khác hẳn.
Với Kou, ý nghĩ đó quá đỗi ghê rợn. Tuy vậy, những học sinh lại không bất ngờ trước những lời của Kagura. Xem ra các thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều đã biết thông tin này. Những cảm giác kinh ngạc, phản kháng hay ghê tởm của họ hẳn đã trôi qua từ lâu. Họ đã chấp nhận tất cả, và giờ họ đang ở đây.
Kagura vỗ tay như muốn xua tan không khí nặng nề, rồi đưa câu chuyện quay lại chủ đề ban đầu.
“Được rồi, chúng ta là những thành viên đầy kiêu hãnh của Bách Quỷ Dạ Hành. Chúng ta sống trong bóng tối, bị người đời dè bỉu. Cô Dâu và thực lực là tất cả… Kẻ mạnh có nghĩa vụ đáp lại khi được triệu gọi.” Ông nghiêm nghị nói. Nhiều học sinh khẽ gật đầu. Ông giơ cao hai tay như một nhạc trưởng, giọng vang vọng dưới bầu trời xanh. “Cái chết không phải là thứ chúng ta tìm đến, nhưng chỉ có cái chết hoặc chiến thắng đang chờ đợi chúng ta ở cuối trận chiến. Đúng, chúng ta đều hiểu rõ điều đó. Nhưng dù thế, hãy tiến lên mà không sợ hãi. Đó chính là niềm kiêu hãnh của chúng ta.”
Những tiếng đồng thanh hưởng ứng vang lên. Trước hàng ngàn bia mộ, không một ai trong số họ tỏ ra sợ hãi.
Kagura gõ gót chân lên bia mộ mà ông đang ngồi, ánh mắt quét qua từng gương mặt học sinh rồi nói: “Nếu ai cảm thấy mọi thứ là vô nghĩa, cứ việc từ bỏ cái tên Bách Quỷ Dạ Hành mà rời đi. Tôi sẽ không cản.”
“Thầy nói đùa à.”
“Bớt lảm nhảm đi.”
“Đừng coi bọn em như con nít.”
“Chúng ta là Bách Quỷ Dạ Hành.”
“Cô Dâu và thực lực là tất cả.”
Không ai trong số học sinh chùn bước. Trong những tiếng nói ấy chứa đựng sự kiên định và mạnh mẽ.
Kou nhìn quanh mọi người. Hikami nheo con mắt không bị băng che, Mirei mỉm cười, Tsubaki ngáp dài, Yaguruma nghiêm nghị nhìn về phía trước. Khuôn mặt Sasanoe bị che khuất, nhưng ở họ không hề có dấu hiệu sợ hãi.
Mỗi người phản ứng một kiểu, nhưng tất cả đều cùng một ý chí.
Kou đưa tay ra, Shirahime nắm lấy với một nụ cười. Họ đan chặt các ngón tay vào nhau.
Họ cũng mang cùng một ý chí như các thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành. Miễn là còn bên nhau, chẳng có gì đáng sợ.
Kagura gật đầu trước câu trả lời đó. Ông bật cười sảng khoái rồi nói: “Tốt, quyết định rồi nhé! Dù cho có cùng giết hay bị giết đi chăng nữa! Chúng ta vẫn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến khi sức mạnh này cạn kiệt!”
“Đương nhiên.”
“Còn phải nói.”
“Đó là niềm kiêu hãnh của chúng ta.”
“Chúng ta là như thế.”
Những giọng nói đầy tự hào vang lên.
Và Kou chợt nhận ra. Dù cả Học viện đang chìm trong nỗi tuyệt vọng thì ít nhất nơi này vẫn le lói một tia hy vọng.
Nhưng đó không phải là niềm tin vào sự sống sót.
Mà là niềm kiêu hãnh của con người, nó tỏa sáng rực rỡ và vững vàng hơn cả nỗi sợ cái chết.
***
“…Kou, em nói chuyện với anh một lát được không?”
Sau giờ học đặc biệt ở nghĩa trang, Shirahime ngập ngừng mời gọi.
Mọi người trong Bách Quỷ Dạ Hành đã quay lại lớp học.
Trong khi Thời khắc Phùng Ma chỉ còn mười ngày nữa là ập tới, các học viên thông thường chắc hẳn đang chìm trong hoang mang và lo sợ, nhưng cơn hỗn loạn ấy chẳng chạm tới Tổng Bộ Trung Tâm.
Trong lớp học lại đầy tiếng cười rộn ràng.
Mỗi thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều đang chuyên tâm luyện tập.
Nhiều người đang nhắm đến việc cải thiện khả năng phối hợp với Cô Dâu trước khi Thời khắc Phùng Ma xảy ra.
Chủ lực của cả Bách Quỷ Dạ Hành phần lớn đến từ các Cô Dâu. Các Chú Rể tuyệt đối không thể làm họ vướng chân. Nên điều quan trọng nhất chính là nâng cao sự đồng bộ giữa cả hai. Các Cấp Hoa, Cấp Ong, Cấp Quỷ đang luyện tập hết sức chăm chỉ. Đôi khi, có người bị đánh văng lên không trung.
Một số khác đã trải tài liệu từ các chuyến thám hiểm trước và bắt đầu họp bàn chiến lược. Sasanoe là một trong số đó.
Các lớp học thông thường đã bị hủy, đồng nghĩa với việc họ được tự do làm những điều mình muốn.
Với vẻ mặt đầy bất an, Shirahime ngước nhìn Kou. Kou cúi người xuống một chút để ngang tầm mắt với cô, rồi đưa tay vuốt mái tóc trắng mềm mại. Kou nở một nụ cười ấm áp và nói: “Ừ, được chứ. Dĩ nhiên rồi. Thời gian của anh vốn là dành cho em. Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em bao nhiêu cũng được.”
“Em cũng vậy đấy chứ! Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh. Em muốn đi đến một nơi với anh… Anh đi cùng em nhé?”
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Kou, đan ngón tay vào tay cậu. Kou gật đầu chắc nịch.
Từ phía xa, Hikami hét lớn: “Cô Dâu với Chú Rể trân trọng nhau là chuyện tốt! Chắc không ai cấm ra ngoài lúc này đâu, nhưng nhớ phải ăn tối đó nhé! Đừng quên đấy! Ối chà!”
“Hikami! Đừng có nói mấy chuyện chẳng ra mẹ hay không ra cha chứ, lo tập trung mà luyện tập đi! Cậu mà không mài giũa kỹ năng chiến đấu thì khéo lại chết sớm đấy! Với cả, nó thô lỗ lắm đấy!” Mirei vừa phản bác vừa cùng My Kitty dồn ép Hikami và Unknown.
Hikami suýt soát chặn được cú đá vòng của Mirei. Trong khi đó, Mirei nháy mắt với Kou và Shirahime như muốn nói “Đi chơi vui vẻ.”
Ngay bên cạnh, Tsubaki gật gù. Núp sau tấm khiên của Doll's Guardian, cô lẩm bẩm:
“Xem ra hai người họ có tiến triển rồi nhỉ. Tsubaki nhìn là biết. Đừng có chõ mũi vào đấy Hikami, chỉ tổ rước họa vào thân thôi.” [note77440]
“…Cứ đi đi. Nhưng đêm nay lạnh lắm, nếu về muộn thì nhớ mặc ấm vào nhé.” Yaguruma nói, mắt vẫn để ý tìm sơ hở của Tsubaki.
Fire Horse không thể dùng hết sức trong lớp học, nên Yaguruma đang chỉnh lại hỏa lực và tìm phong cách chiến đấu hiệu quả hơn. Trong lúc giao đấu, cậu bất chợt giơ tay ra hiệu dừng, nhưng…
“Chờ chút, Tsubaki-senpai. Agh!”
“Aa, lỡ tay mất rồi. Tsubaki không kịp dừng. Tsubaki đã làm chuyện xấu rồi nhỉ.” Tsubaki nói. Mặt bị đập vào tường, Yaguruma ngồi sụp xuống. Vừa rồi là một cú đánh trực diện.
Kou lập tức chạy tới, quỳ xuống bên cạnh: “Yaguruma, cậu không sao chứ?”
“T-Tôi ổn. Quan trọng hơn…” Cậu ngẩng đầu lên dù cơ thể run rẩy vì đau.
Có vẻ Tsubaki cũng đã kìm lực, Yaguruma chẳng chảy máu mũi hay gãy răng. Kou thở phào nhẹ nhõm.
Yaguruma lục trong túi áo, lấy ra một vật và nói: “Cái này cho cậu.”
“Cái này là…?” Kou nhìn xuống món đồ.
Đó là một đôi khuyên tai tuyệt đẹp. Mỗi chiếc đính một viên đá xanh phát sáng nhè nhẹ bởi ma lực, được chế tác tinh xảo bằng bạc, hình dáng tựa như một bông hoa.
Kou nhìn luân phiên giữa Yaguruma và đôi khuyên, không hiểu sao Yaguruma lại tặng mình món quà này.
Yaguruma gật đầu nhanh rồi chỉ vào đôi khuyên tai.
“Trông nó như trang sức bình thường, nhưng không phải đâu. Nó là thiết bị liên lạc thời tiền sử. Tôi từng cứu một học viên trong Khoa Thám Hiểm và người đó đã tặng tôi cái này. Chỉ cần một người cho máu vào, và người kia đeo khuyên tai là hai người có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.”
“Chúng quý giá thế này, sao cậu lại đưa cho tôi?” Kou hỏi.
“Cô Dâu của tôi là Fire Horse. Tôi không dùng đến chúng nên tặng lại cho cậu. Chắc chắn nó sẽ rất hữu ích cho cậu khi cần liên lạc trong chiến đấu… Với lại, tôi chắc chắn cô ấy sẽ rất vui nếu cậu tặng cho cô ấy.”
Yaguruma hạ thấp giọng, khẽ liếc về phía Shirahime rồi quay lại nhìn Kou. Cậu bất ngờ vòng tay ôm chặt vai Kou, hít một hơi dài và thở ra mạnh mẽ.
Với khí thế đúng kiểu đồng đội cùng khóa, Yaguruma nói: “Chúc cậu may mắn trong buổi hẹn hò nhé!”
“Cảm ơn! Tôi sẽ cố hết sức!” Bất giác, Kou cũng bị khí thế ấy cuốn theo mà đáp lại.
Cả hai cùng nhau siết chặt nắm đấm, như vừa gắn kết một tình bạn kỳ lạ.
Kou lại cảm ơn Yaguruma, rồi quay về bên Shirahime.
Hikami, Mirei, Tsubaki và Yaguruma cùng nhìn theo hai người.
Kou và Shirahime giơ cao tay đang đan chặt.
“Cảm ơn mọi người!” Kou nói. “Bọn tôi đi đây!”
“Ừm, xin phép vắng mặt một lát nhé!” Shirahime nói vọng, rồi cùng Kou lao ra ngoài.
Họ rời khỏi phòng học đầy khí thế…
Và ngay sau đó, họ bước vào tàn tích.


6 Bình luận
Trans cũ drop tưởng mà kết luôn :(
Cơ mà h ms để ý Illu kurohime về sau lại về nhóm main, cứ như lm vợ hai v 🤔