The Bride of Demise
Ayasato Keishi Mura Karuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 05: Khoảnh khắc yên bình

1 Bình luận - Độ dài: 5,477 từ - Cập nhật:

85d87947-47cb-4a5d-91ea-b8ae9fd7245a.jpg

Trước khi chuông đồng hồ vang lên, cô đã tỉnh giấc.

Hôm đó, cô đã mơ thấy giấc mơ tuyệt vời nhất.

Trong mơ, cô thực sự đã gặp được người mình yêu tha thiết.

Khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười.

Rồi cô xoay người, bật cười khúc khích. Giấc mơ ấy thật yên bình, thật hạnh phúc, và cũng thật trống rỗng. Dẫu vậy, cô vẫn thấy nó quá đỗi dịu dàng.

Vì thế, cô quyết định ngủ tiếp.

Mong rằng sẽ lại có một giấc mơ đẹp nữa.

Khát khao được gặp lại người mình yêu thương.

Giấc mơ của thần linh còn kéo theo những biến đổi khác. Bóng tối bắt đầu rên rỉ và cuộn xoáy. Bị tác động bởi đấng tối cao kia, chúng bắt đầu chuyển mình.

Nhưng cô chẳng mảy may quan tâm, chỉ tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, thật sâu của mình.

Giấc mơ ấy thật yên bình.

Thật hạnh phúc.

Và cũng thật trống rỗng.

***

“…Rồi, giải thích về các loại kihei mới được xác nhận gần đây trong mê cung trung tâm, bản đồ phân bố các tổ sinh trưởng, và dự đoán xu hướng tại những khu vực chưa được điều tra đến đây là hết. Biểu đồ này chắc chắn sẽ có trong bài kiểm tra, nên các em nhớ học thuộc đấy. Ơ, có ai đang nghe giảng không đấy?”

Phòng học rộng rãi vang vọng giọng nói của Kagura. Một tấm bảng nhỏ làm từ tinh thể ma thuật lơ lửng phía trên bục giảng, hiển thị các điểm sáng trên bản đồ mê cung. Tuy nhiên, chỉ có vài học sinh là chịu ghi chép lại vào vở.

Vài người cất tiếng trả lời, nhưng rõ ràng là chẳng mấy ai có hứng thú.

“Em đang nghe đây mà…”

“Nghe hết từng chữ luôn đó…”

“Ổn mà.”

“Dù em có rớt hết mấy bài kiểm tra thì vẫn qua phần thực hành được.”

“Thì, ‘Chúng ta là Bách Quỷ Dạ Hành. Cô Dâu và thực lực là tất cả’… đúng không?” Kagura nói. “Miễn là chiến đấu tốt thì không sao cả. Nhưng thông tin về mê cung sẽ rất hữu ích cho nhiệm vụ sau này, và đứa nào điểm liệt sẽ phải học phụ đạo đấy! Nếu không muốn thế thì nhớ học hành nghiêm túc vào nhé… À, hết giờ rồi. Giải lao đi!”

Chuông vang lên báo hiệu giờ nghỉ. Ngay lập tức, tiếng ghế bị kéo lê vang khắp lớp khi những học sinh Bách Quỷ Dạ Hành đồng loạt bật dậy. Bọn họ đá ghế ra rồi ùa lên bậc thang, ai cũng hướng về phía cửa.

“Trời ạ, đi đâu mà vội dữ vậy.” Kagura càu nhàu.

Kou và Shirahime rẽ sang hướng riêng của mình.

“Đi thôi, Shirahime.”

“Ừm, đi thôi.”

Hôm nay họ có một buổi hẹn.

Cả hai cất vở và bút, rồi bắt đầu rời chỗ. Và phía trước là một cảnh tượng không ngờ đang chờ đón hai người họ.

Ba miếng pa tê dày cộm được làm từ thịt tổng hợp. Hành tây, sốt mâm xôi và dưa chua được kẹp giữa hai lát bánh mì. Một con dao được cắm thẳng vào giữa để giữ mọi thứ không bị đổ, tạo nên một tòa tháp ẩm thực vừa cao vừa bắt mắt. Cuối cùng là phần khoai tây chiên được bày xung quanh như để trang trí thêm phần hấp dẫn.

Không chỉ trông ngon mắt, phần ăn này còn cực kỳ nhiều.

Kou đứng trước người làm ra nó, mắt đảo lia lịa rồi nói: “…À, Hikami-senpai, cái này là...”

“Mâm xôi hàng thật đấy. Nhóm thám hiểm tìm được và mang về cho chúng ta đó. Cậu nên cảm ơn họ một tiếng đi.” Hikami đáp lại.

“Không phải ý đó. Em không chắc dạ dày mình có chứa nổi từng này không.”

“Đó mới là lý do. Cậu gầy quá, mà thể lực cũng yếu nữa. Trước hết phải đảm bảo ăn uống đủ chất. Với lại tôi đã mượn bếp để làm hết đống này đấy, nên cứ ngồi xuống, thảnh thơi mà ăn đi.”

“Không nổi đâu, nhiều thế này trông sợ lắm.”

“Cậu đúng là hay nghĩ gì nói đó nhỉ?” Hikami nói, mắt phải nheo lại. Nhưng dù nói vậy, vẻ mặt cậu không hề giận dữ.

Khuôn viên của Tổng Bộ Trung Tâm rất rộng rãi với những hàng cây được trồng theo hình khối. Xen giữa những khoảng cây là các bàn tròn, có lẽ được đặt để những người có chức vụ cao nghỉ ngơi. Cách bố trí cũng rất tinh tế, các bàn được xếp sao cho không nhìn thấy được nhau.

Ở một góc sân, Hikami đang phục vụ đồ ăn cho Kou.

Gần đó, Mirei đang dùng nĩa cắt bánh kem. Cô xiên một miếng, rồi đưa lên miệng Tsubaki. Cô tỏ ra rất tận hưởng, vẻ mặt như thể đã quen với việc được chiều chuộng như thế này.

Tiếp đó, Shirahime há miệng ra. Mirei mỉm cười rạng rỡ rồi đút cho cô bé một miếng bánh nữa. Tsubaki và Shirahime ngồi cạnh nhau, vừa nhai bánh vừa đồng thanh nói:

“Ngon quá!”

“Ngon quá!”

“Aaa, hai đứa dễ thương quá đi.” Mirei cười nói. “Đàn ông và bạn đời thì để trêu, còn con gái thì để chiều! Hai đóa hoa hai bên, Mirei onee-san đúng là hạnh phúc nhất trần đời mà.”

Mirei mỉm cười rạng rỡ. Cô áp tay lên má và uốn éo người vì phấn khích.

Tsubaki và Shirahime lại tiếp tục đòi bánh, và Mirei cũng dịu dàng chiều theo. Ba người họ trông thật vui vẻ.

Còn Hikami thì đang đằng đằng sát khí nhìn Kou.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Kou thầm nghĩ.

Bầu không khí vừa yên bình vừa hỗn loạn ấy cứ thế tiếp diễn.

Đã mười ngày trôi qua kể từ trận đấu giữa Kou và Tsubaki.

Từ sau trận đấu, không hiểu sao Tsubaki cứ xuất hiện quanh Kou suốt. Dù là người thua cuộc, cô dường như lại có cảm tình với cậu.

Có lần, Tsubaki trộm luôn phần ăn tối của Kou. Khi Hikami phát hiện ra thì cái sandwich của Kou đã yên vị trong miệng cô. Hình ảnh đôi má phồng lên như sóc chuột của cô vẫn còn in rõ trong đầu Kou. Nhưng chỉ một lát sau, cô lại tựa đầu vào người cậu như một chú mèo con thất thường rồi thiếp đi lúc nào không hay.

“Cậu lúc nào cũng thong thả quá, nên tôi phải ghẹo một chút mới được.” Cô hay nói thế rồi lại bày trò trêu chọc cậu.

Có lẽ vì lo lắng, Hikami và Mirei bắt đầu thường xuyên đi cùng hai người họ. Đặc biệt là Hikami, từ sau lần chào hỏi đầu tiên thì cậu đã luôn để mắt chăm sóc Kou.

Hikami tư vấn cho Kou đủ thứ, từ chiến đấu đến chuyện sinh hoạt hằng ngày. Chẳng bao lâu sau, anh còn nấu cả đồ ăn bồi bổ sức khỏe cho Kou như hôm nay. Nhìn theo một cách khác thì có thể nói Hikami vốn là người thích can thiệp vào chuyện người khác.

Gần đây, anh ta hay phàn nàn về thể trạng của Kou.

“Cậu tiếp thu nhanh, phối hợp với Shirahime-kun cũng rất ăn ý.” Hikami nói. “Nhưng nền tảng thể lực của cậu quá yếu. Cơ bắp có thể gia cố bằng cách dẫn truyền ma lực, nhưng rốt cuộc, thể lực mới là yếu tố quyết định thắng bại. Cậu phải ăn nhiều hơn nữa.” 

Hiện tại, trông Hikami không khác gì một bà mẹ độc đoán. Kou chỉ đành co người lại, bối rối không biết phải làm sao.

Trong khi đó, Mirei đang cẩn thận cắt thêm một miếng bánh. Cô đưa một miếng vào miệng Tsubaki, rồi còn nâng tách trà lên để Tsubaki uống. Ánh mắt cô dịu dàng nhìn sang Hikami và nhẹ nhàng nói: “Nấu ăn là sở thích của Hikami. Cậu ấy thật sự thích nấu cho cậu ăn đấy. Cậu tha lỗi cho cậu ấy được không?”

“Hahaha! Vậy tôi vừa là đầu bếp thiên tài vừa có trái tim vàng ấy nhỉ?” Hikami cười.

“Fufu, không ai nói thế cả.” Mirei mỉm cười tinh nghịch đáp, nhưng lời trêu chọc ấy chẳng ngăn được Hikami vuốt tóc đầy kiêu hãnh. 

Lời qua tiếng lại của họ tuy vui nhộn và chẳng có chút nể nang nào, nhưng nó vẫn chứa đựng sự gắn bó thân thiết như mọi khi.

Mirei hơi nghiêng đầu một chút rồi nhìn Kou, dịu dàng nói: “Là vậy đó. Cậu cố chịu khó ăn một chút nhé? Dù có phải ăn đến căng bụng ra cũng được.”

“Em xin phép từ chối những yêu cầu vô lí.” Kou nói.

“Thôi nào, ráng một chút nhé?”

“Không, không thể đâu ạ.”

“Anh đừng lo, Kou. Em sẽ ăn hết tất cả.” Shirahime lên tiếng đầy tự tin trong lúc vẫn còn đang nhai bánh. Ngồi cạnh cô là Tsubaki, hai má phồng lên vì nhét đầy bánh ngọt đến mức chẳng thể thốt ra lời nào.

Hikami đáp lại lời Shirahime với chút ngán ngẩm.

“Cô có thấy mình ăn hơi nhiều so với một kihei không? Nên noi gương Cô Dâu yêu quý của tôi đi.”

“Cô Dâu của Hikami là… Unknown đúng không?” Cô hỏi.

“Chuẩn.” Hikami nói với một tiếng búng tay nhẹ.

Một kihei hình rắn xuất hiện cuộn quanh Hikami. Thân thể nó là sự kết hợp giữa máy móc và cơ bắp, trên bề mặt lấp lánh hoa văn lốm đốm đỏ và đen. Dù là kihei Loại B, nhưng nó vẫn toát lên khí chất chẳng thua kém gì Loại A.

Hikami nựng nhẹ dưới cằm của Cô Dâu rồi hôn lên trán nó. Sau đó, anh búng tay một lần nữa và Unknown biến mất.

Kou khi ấy không để ý, nhưng thực ra Hikami chính là một trong nhóm học sinh đeo mặt nạ đã hộ tống cậu và Shirahime lúc mới đến. Và chính anh ta cũng là người mà Kagura đã đặt tay lên vai trước khi nhanh chóng thoát khỏi ông thầy đó.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, Kou chợt nảy ra một thắc mắc.

“Hikami-senpai, anh cưng chiều Cô Dâu của mình lắm nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi, bọn tôi là vợ chồng mà… Cậu cũng vậy còn gì?”

“Em á?”

“Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy cậu cũng nuông chiều cô ấy dữ lắm… Tôi nói sai à?” Hikami nghiêng đầu thắc mắc.

Không chần chừ lấy một giây, Shirahime lập tức chen vào. Cô đập mạnh bàn rồi kêu lên: “Hikami, tuyệt quá! Nói với Kou nhiều hơn đi! Tôi nghĩ anh ấy hoàn toàn có thể yêu tôi gấp 53 lần hiện tại, lúc đó tôi sẽ đáp lại tình yêu đó gấp 530 lần, và bọn tôi sẽ rất hạnh phúc. Như vậy quá tuyệt vời. Chỉ toàn những điều tốt đẹp thôi!”

“Đấy, nghe rõ chưa? Quý trọng cô ấy hơn đi nhé.” Hikami vỗ vai Kou, giọng chẳng khác nào một ông bố.

Mirei thì nhấp ngụm trà, đôi mắt như đang dõi về phương trời xa xăm, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Hầu hết bọn tôi đều kết hôn khi đang chiến đấu với kihei hoặc tình cờ gặp phải chúng. Chính sợi dây liên kết đó đã cứu sống bọn tôi. Nếu không có các Cô Dâu, chắc bọn tôi đã bỏ mạng rồi… Họ trao cho bọn tôi mạng sống, trao cho bọn tôi tình yêu… Làm sao mà không yêu lại cho được chứ?”

Kou có phần bất ngờ trước lời của Mirei. Hóa ra đó là sự thật, cô và những người khác cũng đã ký khế ước ngay sau những biến cố khốc liệt. Đồng thời, Kou hoàn toàn thấu hiểu cảm xúc của Mirei. Cậu cũng từng được cứu sống nhờ cuộc gặp gỡ với Shirahime. Chính vì thế mà cậu mới có mặt ở đây. Có vẻ như trường hợp của Tsubaki thì lại khác.

Cô tựa đầu lên đầu gối của Doll's Guardian rồi nói.

“Trường hợp của tôi thì không giống vậy. Cha tôi là lính, và tôi đã tiếp nhận khế ước của ông ấy khi mười tuổi. Thế là tôi là Cô Dâu bắt đầu sống cùng nhau. Vì vậy mà đã có rất nhiều người muốn giết tôi.”

“Giết chị á…? Có chuyện như vậy sao?” Kou sửng sốt hỏi lại.

Tsubaki gật đầu hồn nhiên. Trái ngược với hành động ấy, giọng cô lại vô cùng bình thản.

“Chắc cậu cũng biết người bình thường sợ kihei đến mức nào rồi nhỉ. Ngoại trừ đám Phái Cộng Tồn ra, mà bọn đó cũng có phần điên điên rồi… Dù sao thì, nhờ Học viện nhận nuôi nên tôi mới được cứu. Tôi thấy con người còn đáng sợ hơn cả kihei. Họ chẳng dễ thương, lại chẳng đáng yêu, và tôi chẳng thể nào tha thứ cho họ… Tôi không có hứng thú gì với cuộc chiến chống lại kihei cả.”

Tsubaki cất lời với giọng điệu thẳng thắn, không chút vòng vo. Bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ đặt lên cái đầu cứng cáp của Doll's Guardian và nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lời nói ấy, chất chứa một tình cảm tha thiết:

“Tôi ở đây chỉ để được sống cùng với Doll's Guardian thôi.”

Con người đã chối bỏ Tsubaki và thậm chí còn muốn đoạt mạng cô. Việc cô vẫn sống tiếp một cuộc đời như vậy là một điều vô cùng dũng cảm.

Kou thôi không cố tìm lời để nói nữa. Trong ánh mắt của Tsubaki, cậu biết cô chẳng cần những câu an ủi sáo rỗng. Với vốn sống ít ỏi của mình, Kou cảm thấy bản thân chẳng có gì để góp lời.

Thay vào đó, cậu nghĩ đến khung cảnh lớp học.

Từng thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành đều gắn bó mật thiết với kihei của mình. Họ trao đi tình yêu cho các Cô Dâu. Đó chính là điều khiến họ khác biệt hoàn toàn so với những học sinh còn lại.

Và thế là Kou không kiềm được, buột miệng hỏi:

“Tại sao mọi người lại chiến đấu vì Bách Quỷ Dạ Hành?”

“Phải rồi, cậu cũng là thành viên nên hẳn là muốn biết lý do nhỉ?” Hikami gật đầu dứt khoát, nhắm mắt lại trong chốc lát như để sắp xếp suy nghĩ. Sau đó, anh đặt tay lên ngực và trả lời bằng giọng nghiêm nghị: “Bởi vì bọn tôi đã kết hôn với kihei nên không còn giống những học sinh bình thường nữa. Không còn nơi nào chịu chấp nhận bọn tôi cả. Bọn tôi sống ở đây, và rồi cũng sẽ chết tại nơi này. Đó là lý do Bách Quỷ Dạ Hành tồn tại, là sứ mệnh mà mỗi người trong bọn tôi phải gánh vác.… Và tôi muốn giảm số người phải bỏ mạng trong cuộc chiến chống kihei. Tôi vốn thuộc Khoa Chiến Đấu, và… nếu không có khế ước với Unknown, có lẽ giờ tôi đã chết rồi.” 

Kou chớp mắt ngạc nhiên khi biết Hikami từng thuộc Khoa Chiến Đấu. Dù vậy, việc anh muốn chiến đấu để giảm bớt nỗi đau của người khác lại rất đúng với con người anh. Hikami tiếp tục nói.

“Hồi trước tôi là đội trưởng. Nhưng… tôi thật sự không muốn kể chi tiết. Xin lỗi.”

Giọng anh lắp bắp. Anh lắc đầu và nhắm mắt lại. Trông như đang cầu nguyện.

Mirei tự nhiên tiếp lời anh. Cô khẽ khuấy tách trà rồi nhẹ nhàng nói: “Thật lòng thì tôi không có chút hứng thú nào với chuyện giảm thương vong… Cha mẹ tôi đều xuất thân từ những gia đình danh giá, nhưng lại xảy ra mâu thuẫn và vì thế tôi trở thành trẻ mồ côi. Sau này, tôi suýt mất mạng khi đang làm nhiệm vụ điều tra trong Khoa Nghiên cứu Ma thuật, nhưng tôi đã được Cô Dâu của mình cứu.”

Mirei vô thức vuốt mái tóc màu hạt dẻ của mình. Đôi mắt cô ánh lên sự bình thản khi kể lại câu chuyện.

Kou bất giác siết chặt nắm tay khi nghe đến vụ điều tra của Khoa Nghiên cứu Ma thuật. Cậu đã từng trải qua một bi kịch tương tự. Nếu chẳng may gặp phải một kihei mạnh mẽ, thì nhóm người từ Khoa Nghiên cứu chẳng thể nào cầm cự nổi.

Mirei gật đầu đồng cảm với Kou, rồi nói:

“Nếu My Kitty không yêu tôi, có lẽ thân thể này đã bị chém làm đôi rồi… Vì vậy, điều duy nhất quan trọng với tôi chỉ là bạn bè và anh ấy thôi. Chỉ cần có thể sống hạnh phúc cùng My Kitty và mọi người là đã mãn nguyện lắm rồi. Đây là nơi duy nhất mà bọn tôi có thể sống… Tôi và Hikami đều có cùng mục tiêu, đó là quyết tâm chiến đấu đến cùng để bảo vệ nơi này, bảo vệ khoảng thời gian yên bình này.”

Nói xong, Mirei vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Cô dẫm lên Cô Dâu của mình với một biểu cảm tràn đầy yêu thương.

Biết rằng có thể hơi bất lịch sự, nhưng Kou vẫn ngập ngừng hỏi:

“Ờm, Mirei-senpai… Có lý do gì khiến chị thể hiện tình cảm với Cô Dâu theo cách đó không ạ?”

“Không có gì đâu, chỉ là sở thích của tôi thôi.”

“Sở thích thôi ạ?”

“Cậu gọi là ‘đam mê' cũng được.” [note77030]

“Ra vậy…” Kou gật đầu.

Bỏ qua vụ đam mê đó, cả hai câu chuyện đều toát lên một vẻ bi tráng giống nhau. Kou đoán rằng mọi người trong Bách Quỷ Dạ Hành đều có hoàn cảnh riêng và lý do riêng để chiến đấu.

Cùng lúc đó, Kou lại nhớ đến những lời mà cậu đã từng nghe:

“Chúng ta là những thành viên đầy kiêu hãnh của Bách Quỷ Dạ Hành. Chúng ta sống trong bóng tối, bị người đời dè bỉu. Cô Dâu và thực lực là tất cả.”

Học viện này được lập ra để chiến đấu chống lại kihei… và đây chính là lớp Bách Quỷ Dạ Hành, một lớp không tồn tại, Kou nghĩ thầm.

Lớp học của Bách Quỷ Dạ Hành nằm tại Tổng Bộ Trung Tâm, hoàn toàn tách biệt khỏi các học sinh khác. Mỗi người trong lớp, kể cả Kou, đều là những kẻ bất thường trong mắt Học viện.

Khi nghe Tsubaki và mọi người trò chuyện, Kou cảm thấy mình bắt đầu hiểu rõ hơn. Trước đây cậu từng bị gọi là “mặt nạ trắng”, nhưng giờ đây, cái danh đó không chỉ đúng về tên gọi mà còn phản ánh chính con người cậu: kỳ lạ, và không giống ai. Dù đã mơ hồ nhận ra từ lâu, nhưng giờ Kou không thể trốn tránh nữa.

Có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại Asagiri và Isumi nữa.

Từ khoảnh khắc ký khế ước với kihei, Kou đã không còn nơi nào để quay về ngoài Bách Quỷ Dạ Hành. Thế nhưng, cậu không cảm thấy buồn. Dù không thể gặp lại Asagiri và Isumi, cậu nghĩ điều đó có lẽ lại là tốt nhất cho họ. Bởi giờ đây, bên cậu luôn có Shirahime. Cô đang ngồi cạnh cậu, khẽ mỉm cười.

Khi có cô bên cạnh, cậu cảm thấy như khoảng trống trong lòng mình được lấp đầy.

Cảm giác ấy bất chợt trào dâng. Kou nhìn sang cô. Cô vẫn mỉm cười đáp lại.

Không kìm được, cậu khẽ mở miệng.

“Shirahime.”

“Chuyện gì thế, Kou?”

“Là Chú Rể của em, anh sẽ luôn bảo vệ em.[note77031]” Kou cất lời thề nguyện. Ý niệm ấy đã nảy sinh tự nhiên trong tim cậu, dẫu chính cậu cũng không hề nhận ra từ khi nào. 

Cậu sẽ sống ở đây, cùng với Cô Dâu của mình. Cậu sẽ không để cô ấy buồn, cũng không để cô ấy cô đơn. Quyết định đó đối với cậu giờ đây là điều hiển nhiên.

“Gì vậy, sao đột nhiên lại nói thế? Nhưng em vui lắm. Thật sự rất vui!”

“Chỉ là, anh cảm thấy cần phải nói ra.”

“Vậy thì, để em cũng thề lại một lần nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ bảo vệ anh. Kou, em sẽ luôn ở bên anh, sẽ làm mọi thứ vì anh, mãi mãi.” Cô chân thành trả lời.

Cả hai nhìn vào mắt nhau rồi mỉm cười.

Bên cạnh, Tsubaki trợn mắt nói: “Cho tôi xem cái trò gì thế hả?”

“Không, không, một cặp vợ chồng mà thân thiết thế này là hoàn toàn bình thường!” Hikami gật đầu thật mạnh.

Kou nghe họ tranh cãi mà vẫn nắm chặt tay Shirahime. Cậu gật đầu, tràn đầy xúc động.

Những ngày ở bên Shirahime thực sự rất quý giá, Kou nghĩ. Giờ đây cậu cảm nhận điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết.

Và cuộc sống thường nhật của cậu ở Bách Quỷ Dạ Hành cũng yên bình một cách kỳ lạ.

Giờ thì, cậu thầm nghĩ khi quay lại đối mặt với vấn đề trước mắt.

Cậu cẩn thận chia món ăn ra, xiên nửa phần chính bằng nĩa rồi đưa sang phía Shirahime. Cô mở miệng rộng đến mức khó tin rồi gần như nuốt trọn phần ăn. Sau đó Kou mới ăn nốt phần còn lại.

Hikami nhíu mày thật sâu rồi khẽ rên rỉ.

“Hừm, ít nhất cậu cũng ăn một nửa. Thế thì cũng khó mà than phiền gì được.”

“Ngon lắm ạ. Cảm ơn anh nhiều, Hikami-senpai.” Kou đáp.

“Aaaah!”

“Tsubaki-senpai, dù chị có há miệng thì em cũng không đút đồ ăn cho đâu…” Kou nói.

“Biết ngay mà! Cậu chẳng dễ thương gì cả! Tự kiểm điểm hành động của mình rồi chết luôn đi!” Cô bĩu môi.

“Cậu đúng là hết thuốc chữa.”

Tsubaki phụng phịu như thể chẳng hiểu cậu đang nói gì, rồi trèo lên vai của Vệ Binh Thiếu Nữ. Cô cuộn mình lại một cách duyên dáng, trông y hệt một chú mèo con.

“Rồi rồi.” Kou nói với Tsubaki trong lúc lau miệng cho Shirahime.

Những ngày đầy hỗn loạn của họ cứ trôi qua như thế. Tuy nhiên, cho đến hiện tại thì mọi chuyện vẫn đang yên bình.

Tất nhiên là trừ mấy buổi huấn luyện chiến đấu.

***

“Không ổn, không ổn chút nào!”

Kou cảm thấy ruột gan mình như lộn ngược. Cậu thở dốc, bò lồm cồm trên sàn trong khi xung quanh vang lên những lời chế giễu từ các học sinh khác đang theo dõi màn thể hiện vụng về của cậu.

“Yếu quá.”

“Thảm hại thật.”

“Cố lên chút nữa coi.”

“Gắng lên!”

“Cậu làm được mà!”

Và mọi chuyện cứ thế tiếp diễn. Một vài người cũng tỏ ra dễ chịu, nhưng phần lớn thì chẳng hề tích cực.

Cậu nghe những lời chế giễu ấy nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi. Tay chân cậu bị ghim xuống sàn bởi những lưỡi kiếm được làm lông vũ của Shirahime. Đó là kết quả của buổi huấn luyện chiến đấu với Kagura.

Kou có thể đối phó được với người khác như lúc đánh nhau với Tsubaki, nhưng với Kagura thì hoàn toàn bất lực. Cả lúc mất vũ khí cũng chẳng hay biết. Để đến khi nhận ra thì chúng đã biến mất và bị dùng để ghim tứ chi mình rồi.

Kagura bước lại với vẻ mặt chán chường, nắm lấy từng chiếc lông vũ còn ghim trên người Kou và rút chúng ra từng cái một. Kou cắn răng nuốt lấy tiếng hét. Sau đó, Kagura dùng ma thuật hồi phục cho cậu.

Cơn đau dần tan đi, cũng như luồng sát khí từ Shirahime phía sau lưng Kou cũng phai nhạt. Cô trừng mắt nhìn Kagura như muôn ăn tươi nuốt sống ông.

Nhưng ông chẳng buồn để tâm, chỉ thản nhiên nói: “Cậu thuộc Cấp Huyễn mà lại không chịu nổi ba đòn thì rắc rối to đấy. Sasanoe-kun từng chịu được bốn cú liền đó. Nhưng từ đó đến giờ cậu ta trốn học suốt luôn. Hahaha!”

“…Người đó… là kiểu quái vật gì vậy?” Kou rên rỉ hỏi.

“Hửm? Như bình thường thôi. Và cậu cũng phải trở thành như vậy, nếu không thì cũng rắc rối to đấy.”

Kagura lại đâm vào bàn tay trái của Kou. Cơn đau buốt như điện giật lan khắp cơ thể khiến dạ dày cậu như quặn thắt. Shirahime định lao tới, nhưng Kou ngăn lại chỉ bằng một ánh mắt.

Kagura thở dài. Dường như ông không hành hạ Kou chỉ vì thích.

“Trong lúc nói chuyện tôi vẫn phát ra sát khí đàng hoàng mà, đúng không?” Ông nói. “Vậy thì cậu phải tránh đi chứ.. Tôi còn cố làm cho nó dễ nhận ra nhất có thể rồi đấy. Nếu cậu giữ được sự tập trung và đọc được ý định đối thủ thì...”

“—!”

Kagura bất ngờ ném một lưỡi kiếm xuống chân Kou.

Nhưng lần này, Kou đã kịp thời gạt nó đi bằng vũ khí của chính mình.

Các học sinh xung quanh bắt đầu xôn xao. Kagura nở nụ cười nhếch mép. Kou lập tức phản đòn, phóng lưỡi kiếm về phía mặt Kagura. Ông kẹp nó lại giữa hai ngón tay và khẽ gật đầu.

“Tạm thời như vậy là được. Buổi huấn luyện kết thúc ở đây. Rồi, giờ Shirahime-kun có thể di chuyển rồi đó! Muốn tấn công tôi cũng được! Nhưng tôi sẽ đáp trả đấy.”

“Shirahime, xong rồi! Lại đây.” Kou gọi.

Cô lao đến ôm chặt lấy cậu. Kou vuốt lưng cô để trấn an.

“Kou, em buồn lắm. Em không chịu nổi khi chỉ đứng nhìn anh bị thương. Em là đôi cánh của anh mà!”

“Cảm ơn vì đã lo cho anh. Nhưng anh ổn rồi. Đừng giận nữa nhé.”

Cô gầm gừ, nhưng khi Kou xoa đầu thì liền nở nụ cười rạng rỡ. Cô nhún nhảy vì vui sướng. Một phản ứng đáng yêu đến lạ.

Kou dịu dàng nói: “Ngoan lắm, Shirahime.”

“Kou, nữa đi. Anh nên thể hiện tình cảm nhiều hơn đi, rồi em sẽ yêu anh nhiều hơn thế nữa.”

“Rồi rồi, biết rồi.”

Shirahime lại nhún nhảy phấn khích. Kou xoa đầu cô. Những hành động thân mật như vậy đã trở thành thói quen thường nhật của cả hai. Cậu thường xoa đầu, nắm tay, ôm cô, lau miệng cho cô.

Họ quấn lấy nhau suốt như thể là người thân duy nhất còn lại trên thế gian. Và kể từ đêm đầu tiên đó, họ luôn rúc vào nhau mà ngủ vào mỗi tối.

Shirahime mỉm cười. Kou thầm nghĩ: Khi lần đầu nghe chuyện hai đưa đã kết hôn, mình vẫn còn bối rối lắm.

Nhưng đến giờ, cậu đã thấy thật tự nhiên khi có Shirahime bên cạnh. Hơi ấm của cô mang lại cảm giác an tâm. Nếu thiếu vắng cô, thế giới của cậu chắc hẳn sẽ rất trống rỗng mà không gì lấp đầy được. Cảm giác đó cứ tự nhiên nảy sinh trong lòng.

Những ký ức mơ hồ về một ai đó thuần khiết, ngây thơ, Kou bắt đầu tự hỏi liệu người đó có phải là cô không.

Mình đã có những ký ức mờ nhạt này từ rất lâu rồi… nên không thể là Shirahime được, mình mới chỉ gặp cô ấy gần đây thôi mà. Nhưng mình có cảm giác… ngoài cô ấy ra thì không thể là ai khác được.

Chỉ khi ở bên Shirahime, cái khoảng trống kỳ lạ trong Kou mới được lấp đầy. Cảm xúc đó quý giá đến mức cậu không nghĩ ai khác có thể thay thế được.

Ngay lúc này đây, cô vẫn đang bám lấy cánh tay cậu. Nhưng giọng cô lại đầy giận dữ: “Nhưng anh biết đấy, em không thể để hắn ta làm anh bị thương mà không làm gì cả. Em muốn đập một cú vào đầu hắn bằng cánh của mình… Grrrr!”

“Dù có làm vậy bọn mình cũng thua thôi, nên bình tĩnh đi. Nào, ngoan nào.”

Shirahime vẫn tức tối. Kou gãi nhẹ cằm cô để dỗ dành. Cô vẫn gừ gừ, nhưng rồi miệng cũng dần nở nụ cười.

Đúng lúc ấy, Kagura bất ngờ vỗ tay một cái. Thường thì ông sẽ rời đi ngay sau khi buổi huấn luyện kết thúc. Nhưng lần này, ông bước ra sau bục giảng và lớn tiếng gọi cả lớp. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía ông.

“Nào nào, chú ý nào! Này, đừng có quay đi! Đừng tám chuyện với người bên cạnh! Ê ê, đấy đấy!” Ông nói.

“Không thích.”

“Hết tiết rồi.”

“Không, em từ chối.”

“Thôi nàoooooo, mấy đứa này!” Bất mãn, Kagura phồng má lên. Một giọng nói vang lên: “Không dễ thương gì đâu nên thầy dừng lại đi.”

Ngay cả Kou cũng biết rõ địa vị trong lớp của Kagura thấp thế nào. Mọi người thì có vẻ vẫn kính trọng ông, nhưng đồng thời cũng không ngừng bắt nạt. Ông gõ nhẹ lên bục giảng với vẻ khó chịu, nhưng đổi lại chỉ nhận được lời châm chọc từ các học sinh.

Bất ngờ, ông thay đổi hoàn toàn thái độ.

Giọng ông trầm xuống, lạnh lẽo và sắc bén: “Khoa Thám hiểm vừa mất liên lạc với Đội Thám Hiểm Sâu.” Ông nói. “Đó là đội toàn các học sinh năm sáu kỳ cựu. Ngay cả một nhóm Chiến đấu cũng khó mà lần theo họ. Vì vậy, Bách Quỷ Dạ Hành đã nhận được yêu cầu tìm kiếm.”

Giọng nói khô khốc của ông vang vọng trong phòng học. Cả lớp lập tức thay đổi thái độ. Các câu hỏi nghiêm túc bắt đầu vang lên, như thể tất cả vốn đã là học sinh gương mẫu.

“Họ đi đâu và mục tiêu thám hiểm là gì ạ?”

“Khu Vực Bảy trong mê cung trung tâm. Là khu vực nguy hiểm với đầy rẫy kihei Loại A.” Kagura trả lời.

“Họ đang tìm đường đi an toàn cho các chuyến thám hiểm, nhưng có vẻ đã đánh giá sai tình hình. Đây là tình huống khẩn cấp, dù thật ra thì lúc nào cũng khẩn. Theo thông lệ, tôi sẽ cử người mới tham gia nhiệm vụ lần này. Shirahime, Kou, hai đứa không phiền chứ?”

“Hở?” Kou chỉ vào chính mình, lúng túng không biết nói gì.

“Nhiệm vụ là tìm kiếm và cứu nạn. Nếu không cứu được thì chuyển sang thu hồi thi thể và rút lui. Tôi cũng sẽ cử thêm vài người mà hai đứa đã quen và một học sinh mới chỉ tham gia đúng một lần. Tuyệt đối không được làm tổn hại đến niềm kiêu hãnh của Bách Quỷ Dạ Hành.”

Mệnh lệnh này đến quá bất ngờ.

Từ trước đến nay, Kou chỉ quanh quẩn gần bề mặt của tàn tích tiền sử, trừ lần cậu vô tình rơi xuống hố. Dù vậy, cậu cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân lệnh. Chỉ cần nhìn ánh mắt của Kagura là hiểu.

Shirahime dường như cảm nhận được sự bất an của Kou nên dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, Kou. Em sẽ luôn ở bên anh... Với lại hình như Tsubaki và mọi người cũng sẽ đi nữa. Chúng ta chắc chắn xoay xở được mà.”

“‘Mạng người thì rẻ, nhưng lòng tin thì đáng giá.’ Có khả năng cao là bọn họ đã chết rồi, nhưng nếu cứu được, họ sẽ nợ chúng ta một món ân tình. Cố lên nhé. Vậy thì…”

Kagura nở một nụ cười khó đoán.

Tsubaki, Hikami và Mirei lập tức đứng dậy như thể đó là tín hiệu. Một người khác cũng đứng lên, có vẻ là người từng làm nhiệm vụ một lần mà Kagura từng nhắc đến. Là một nam sinh, miệng che kín bằng khăn quàng cổ.

Tất cả đều sẵn sàng lên đường.

Kagura vỗ tay và cất giọng dõng dạc như thể mở màn cho một vở kịch.

“Giờ thì, nhiệm vụ đầu tiên của hai đứa chính thức bắt đầu.” 

Ghi chú

[Lên trên]
Trong raw nó là 性癖(seiheki) và trong eng là fetish. Nghĩa là sở thích hay xu hướng tình dục gì đó. Ghép vào câu thì đọc nó hơi ấy nên mình dịch là "đam mê" nhé.
Trong raw nó là 性癖(seiheki) và trong eng là fetish. Nghĩa là sở thích hay xu hướng tình dục gì đó. Ghép vào câu thì đọc nó hơi ấy nên mình dịch là "đam mê" nhé.
[Lên trên]
Giờ để cặp này xưng anh-em nhé.
Giờ để cặp này xưng anh-em nhé.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
Tksssss
Xem thêm