Bride of the Demise
Ayasato Keishi Mura Karuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Chào mừng đến với Bách Quỷ Dạ Hành

1 Bình luận - Độ dài: 5,781 từ - Cập nhật:

ce6d13fa-4fc3-461e-b4ce-7df0b2d1e7d5.jpg

“Câu chuyện bắt đầu từ đây.”

Cô thì thầm giữa màn đêm đen đặc. Mái tóc đen của cô còn sẫm hơn cả bóng tối, kéo lê trên mặt đất theo từng bước chân

Đôi mắt cùng màu ấy chất chứa nỗi chán chường nặng nề, như thể đang lướt qua từng con chữ trong một cuốn sách đã đọc đến chán ngấy. Nhưng trái ngược với sự chán chường ấy, cô lại siết chặt đôi vai mình bằng vòng tay đầy xúc cảm.

Không nhúc nhích, cô lẩm bẩm như mộng du: “Lần này nữa thôi, lần này nữa thôi, ah... Lần này.

“Lần này, em sẽ...”

Tiếng nói đột ngột ngưng bặt.

Và rồi vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.

***

“Ồ, tỉnh rồi à?”

Kou Kaguro hé mở đôi mắt màu tím.

Cậu chớp mắt liên tục.

Tầm nhìn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.

Cậu nhận ra mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Không có bất kỳ khe hở nào trên những bức tường trắng, thậm chí cả cửa ra vào cũng không thấy đâu. Kou không tài nào đoán được mình đã vào đây bằng cách nào. Trên bức tường, có những vệt sáng xanh lấp lóe theo nhịp rất đều đặn. Khi nhìn kỹ, cậu nhận ra ánh sáng ấy nhấp nháy theo đúng nhịp tim mình. Với công nghệ ma thuật hiện tại, điều đó gần như là bất khả.

Ắt hẳn căn phòng này là tàn tích từ thời tiền sử, cậu nghĩ.

Dù quan sát bằng mắt thì chẳng thu được mấy thông tin, cậu cũng không thể nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ chính các bức tường.

“Đã đã tỉnhhhhhhhhh rồi thì trả lờiiiiiiiii cái coi!”

Giọng nói vang lên cực kỳ to khiến Kou phải vội đưa tay lên bịt tai lại. Rõ ràng người đang nói chuyện có thể quan sát được cậu. Chắc chắn họ đang theo dõi căn phòng này bằng cách nào đó. Lần sau khi giọng nói vang lên, âm lượng đã dịu đi hẳn, nghe bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn.

“À, xin lỗi nhé. Lâu rồi không dùng cái phòng biệt giam này nên điều chỉnh giọng hơi khó. Hừm, như vầy là vừa tai rồi nhỉ? Được rồi, lần sau tôi sẽ lưu ý cái này. Rồi. Thế, trí nhớ của cậu sao rồi? Có nhớ ra gì chưa?” 

“…Nhớ gì cơ?” Kou hỏi lại.

Người kia bỗng đổi sang giọng thân thiện hơn hẳn. Chính sự thân thiện đột ngột ấy lại càng khiến Kou bất an, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Kẻ đang nói chuyện với cậu vẫn chưa lộ diện, và dù có muốn rời khỏi căn phòng này đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thấy lối ra nào.

Kou cố lục lọi lại những ký ức ngay trước khi mình tỉnh dậy. Và rồi, giọng nói ấy buông ra một câu không thể tin nổi.

“Cậu… đã lấy một kihei làm vợ, đúng không?”

“…Hả?”

Kou hoàn toàn không hiểu những lời đó nghĩa là gì.

Cậu chết lặng. Một vài giây trôi qua trong im lặng. Căn phòng trắng nhấp nháy ánh xanh theo chu kỳ ngắn. Sau một lúc, người bên kia có vẻ như vừa gật đầu, rồi lên tiếng với một giọng đầy thích thú.

“Vậy là cậu không biết gì à? Không sao. Để tôi giải thích cho. Cậu đã sống sót quay về từ bên ngoài, mà thậm chí lúc đó còn chẳng mặc giáp ma thuật. Và cậu trở về cùng một cô gái. Cô gái đó là một kihei.”

“Hể?”

“Và cô ấy còn là một báu vật nữa kìa. Hơn nữa, hai người đã kết hôn rồi.”

“Kết hôn…? Gì cơ…? Cho tôi xin ít phút được không? Có vài chỗ tôi chưa hiểu rõ lắm.”

“Bình tĩnh đấy. Phản ứng như thế cũng phải, đúng là học sinh có khác. Nào, cứ từ từ nghĩ cho kỹ rồi hỏi đi.” Giọng nói đó hào phóng trả lời.

Phòng lại chìm vào im lặng.

Trước tiên, Kou lắc đầu qua lại để dịu đi cơn đau. Cậu rà lại ký ức. Không hề có đoạn nào về việc cậu trở về từ bên ngoài. Nhưng cậu nhớ rõ mình đã chết. Từ sau đó thì mọi thứ mơ hồ hơn hẳn.

Làm sao mà mình vẫn còn sống được? Cậu băn khoăn.

Dù vậy, cậu vẫn nhớ một thứ. Một thứ đẹp đẽ đến nao lòng.

Một thứ trắng toát, mong manh, đẹp tuyệt trần.

Kou vội vàng sắp xếp lại những câu hỏi trong đầu, rồi cất tiếng hỏi người kia: “Thứ nhất: lẽ ra tôi đã chết rồi. Thứ hai: tôi...giả sử chuyện đó không phải là ảo giác lúc hấp hối… thì tôi đã gặp một cô gái trông như con người. Cô ấy là kihei à? Thứ ba: ‘kết hôn’ với kihei nghĩa là sao?”

“Sáu mươi điểm.”

“Hả?”

“Cho cậu mười điểm thưởng nữa là bảy mươi. Mình chấm cũng nhẹ tay phết. Mà thôi, trượt bài kiểm tra thì phiền nhất vẫn là người ra đề. Với lại, dù câu hỏi của cậu chỉ dựa vào những gì mình thấy trước mắt, thì trong tình trạng rối trí như thế mà nhận ra được chừng đó cũng đáng nể rồi, chắc vậy.”

Giọng nói cứ thế tuôn ra một mạch, như thể người kia đang độc thoại.

Kou chỉ muốn quay về lớp học ngay lập tức. Nhưng trái với mong đợi, người đàn ông kia lại tiếp tục trả lời rất thẳng thắn.

“Thứ nhất: Cô gái đó đã làm tim cậu đập trở lại và dùng nanobot để chữa lành toàn bộ vết thương. Trong lúc cậu bất tỉnh, cô ấy đã nắn chỉnh xương và nối lại tất cả. Thứ hai: Đúng vậy, cô ấy là một kihei. Có vẻ đây là lần đầu tiên cậu gặp một kihei Toàn Nhân Dạng nhỉ, nhưng hãy chấp nhận sự thật này đi. Rồi cậu sẽ gặp nhiều nữa đấy.... Và thứ ba.”

Câu nói kèm theo một lời tuyên bố bất an, tuy ngắn gọn nhưng khiến người nghe lạnh gáy. Ngay lúc đó, người kia hình như đã giơ tay lên. Ít nhất thì, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh ba ngón tay đang giơ ra trước mặt mình. Giọng nói bình thản tiếp tục vang lên.

“Cậu cũng biết rồi đấy, kihei là sinh vật đã tàn sát con người. Không ai rõ mục đích hay lý do thật sự đằng sau hành động của chúng. Đơn giản là vì đó là bản chất của chúng. Tuy nhiên, một phần trong số chúng… thật ra lại cần một chủ nhân là con người.”

“Tôi không hiểu. Quá mâu thuẫn. Chúng là kẻ thù của loài người mà.” Kou nói.

“Cậu nói đúng. Nhưng đó vẫn là sự thật. Phần lớn con người không đủ điều kiện để trở thành chủ nhân của kihei. Bởi họ sẽ chết ngay nếu chạm mặt chúng. Nhưng đôi khi, chúng gặp một người mà chúng cho là xứng đáng. Khi đó, chúng sẽ yêu cầu ký kết một khế ước.”

Kou đưa tay lên trán. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh cô nàng tựa như bạch tuyết ấy.

Cô đã nắm lấy tay cậu và nói: “Từ giờ phút này, anh là chủ nhân của em. Đôi cánh này thuộc về anh.”

“Vì lý do nào đó.” Giọng nói tiếp tục. “Chúng thường xem khế ước này như một cuộc hôn nhân, và coi đối phương là bạn đời. Bên phía chúng tôi cũng vì thế mà quen miệng là kết hôn luôn. Kihei trong mối quan hệ này được gọi là Cô Dâu, còn con người thì gọi là Chú Rể. Dù đó là kihei dạng nữ, dạng nam, hay thậm chí không có hình dáng giống người, cách gọi vẫn không thay đổi.”

Tầm nhìn của Kou chao đảo. Não cậu không xử lý kịp lượng thông tin dồn dập ấy. Nếu là Isumi ở đây, có lẽ cậu ta đã nổi nóng và hét lên: “Đừng có giỡn mặt”. Nhưng Kou thì hiểu.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy như mình đã biết trước mọi chuyện.

Khi cậu từng nói với cô gái: “Tôi có cảm giác như mình đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.” Từ lúc ấy, cậu đã biết.

Hoặc có lẽ là từ trước cả lúc đó.

Từ khi cậu mơ thấy giấc mơ dài ấy.

“Vậy thì điều tôi muốn cậu quyết định là… Hả? Cái gì? ‘Đã trốn thoát’ là sao?”

Giọng người đàn ông bỗng vút cao. Kou cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cùng lúc đó, Kou cảm thấy như có tiếng ầm ầm mơ hồ vọng đến từ xa. Người đàn ông vẫn tiếp tục trò chuyện với ai đó.

“Cô ấy đang phá hủy mọi thứ xung quanh để đến bên Chú rể của mình à? Ừ thì, cũng không sao. Mấy bức tường trong căn phòng đó có thể tự sửa lại. Chính vì thế mà chúng ta mới vất vả mang thêm một món di vật về sau ngần ấy năm, đúng không? Với lại tôi vẫn còn vài chiêu dự phòng… Ố ồ, tới rồi kìa.”

Một tiếng nổ vang trời rền lên.

Một phần mảng tường trắng trước mặt Kou bị cắt thành hình tròn. Mảng tường dày nặng rơi xuống nền như một trụ đá. Cảnh này quá sức tưởng tượng. Dù tường có khả năng tự phục hồi đi nữa, chắc chắn sẽ cần kha khá thời gian để liền lại.

Vài giây sau, Kou mới nhận ra có người đã chém đứt bức tường đó.

Qua lỗ tròn trên tường, cậu thấy một cô gái đứng ngoài hành lang trống trải. Đôi mắt xanh biếc như bầu trời, mái tóc trắng xóa như tuyết phủ. Trên người cô chỉ có một lớp vải mỏng, và ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào Kou.

“Kou!” Cô gọi, gương mặt ánh lên niềm vui rạng rỡ.

Ngay sau đó, Kou gần như bị bao trùm bởi đôi cánh cơ khí. Nhưng không đau. Kim loại sắc nhọn ấy không hề chạm vào người cậu. Chúng chỉ bao phủ lấy Kou, như thể đang che chở cho một báu vật.

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ nói: “Tốt quá rồi, Kou, anh vẫn bình an. Mừng quá. Em vui lắm.” Cô nói đầy vui sướng.

“Ờm, Shirahime? Cô… cho tôi ra được không?” Kou hỏi, nhớ lại cái tên mình đã nghe khi còn nửa tỉnh nửa mê. Nhưng cô không trả lời. Cậu hơi lưỡng lự một chút, nhưng rồi cũng gõ nhẹ lên đôi cánh. Ngay lập tức, chúng biến mất và thu gọn lại vào sau lưng cô cứ như chưa từng tồn tại.

“Anh nhớ được tên em à!” Cô reo lên. Dẫm lên đống gạch đá vỡ vụn, cô bước tới. Dáng đi của cô rất giống một người lính, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài mong manh và ngọt ngào ấy. Đến trước mặt Kou, cô khép gót chân lại.

Trên khuôn mặt cô lộ ra một nụ cười hồn nhiên như một bông hoa vừa mới chớm nở. Nụ cười ấy trẻ thơ, hồn nhiên đến lạ.

Kou bất chợt thấy lòng mình trào dâng một cảm giác hoài niệm. Hình ảnh của một cô gái trẻ trung ngây thơ, hiện lên từ nơi sâu thẳm trong ký ức. Và Kou cảm giác như một khoảng trống trong tim mình vừa được lấp đầy bởi một mảnh ghép hoàn hảo.

Cậu lặng lẽ nhìn Shirahime. Cô vẫn đứng đó, tay đặt nhẹ lên ngực.

“Em vui lắm.” Cô nói. “Được anh gọi tên, em hạnh phúc lắm, cảm thấy như được cứu rỗi vậy.”

“Ờm… Tốt rồi nhỉ?”

“Vâng, tốt lắm!”

Cô gật đầu chắc nịch, và Kou bất giác cũng gật đầu đáp lại. Hai cái đầu cứ gật qua gật lại như vậy, trông thật kỳ quặc và có phần ngớ ngẩn. Nhưng lúc này không phải thời điểm để thư giãn.

Kou nhớ lại lời người đàn ông kia đã nói. Rồi với vẻ mặt nghiêm túc, cậu hỏi: “Cô là… Cô dâu của tôi sao?”

“Phải! Đó chính là từ đúng nhất, không sai chút nào. Anh là chủ nhân của em. Đôi cánh này thuộc về anh. Em là Cô Dâu của anh, và anh là Chú Rể của em.”

“Cái đó thì…”

Câu trả lời đột ngột khiến Kou luống cuống. Nhưng đôi mắt trong veo của cô vẫn nhìn cậu đầy ngây thơ. Những lời phản bác nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu chẳng thể nào cãi lại cô khi đang đối diện ánh mắt ấy.

Cô nhẹ nhàng cụp đôi mắt xanh xuống. Cô khẽ nói như đang thầm thì một lời cầu nguyện: “Anh cũng đã chờ em, phải không?”

Kou không thể trả lời ngay. Cậu nhớ lại những gì mình đã nói trong tàn tích: “Tôi có cảm giác như mình đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.”

Tại sao lúc ấy cậu lại nói vậy? Ngay cả bản thân Kou cũng không hiểu. Nhưng ngay lúc ấy, cậu nhận ra.

Mình đã luôn chờ đợi một người.

Từ rất lâu, rất lâu về trước.

Trong tim cậu lúc nào cũng có một khoảng trống không thể lấp đầy.

Kou hé môi định nói gì đó nhưng lại thôi.

Đúng lúc đó, một âm thanh khô cứng vang lên từ bên ngoài. Những bước chân đều đặn đang tiến lại gần.

“Là ai vậy? Thật bất lịch sự.” Shirahime nói khi cô nhẹ nhàng quay người lại.

“...Chuyện gì nữa đây?” Kou hỏi, liếc mắt nhìn ra ngoài.

Một nhóm người kỳ lạ bước vào từ lỗ hổng trên tường.

Bọn họ mặc đồ giống quân phục, với tông đỏ và đen làm chủ đạo cùng những chiếc áo choàng dài tung bay phía sau lưng.

Họ đeo mặt nạ che kín hết khuôn mặt. Cáo, mèo, quạ và những hình thù tương tự. Đôi mắt được tô điểm bằng viền đỏ. Không ai trong số họ trông giống người trưởng thành cả. Nhìn có vẻ kỳ quặc, nhưng có lẽ cũng là học sinh như Kou.

Kou nheo mắt lại, lặng lẽ bước tới đứng chắn giữa Shirahime và nhóm người đó. Dù biết cô rất mạnh, nhưng cậu không thể bỏ mặc cô một mình. Shirahime nhảy lên liên tục, có lẽ là vì bị Kou che mất tầm nhìn.

“Kou, đám người kia là kẻ địch của anh sao?” Cô hỏi với giọng hờn dỗi.

“Tôi vẫn chưa biết.”

“Vậy thì em sẽ tạm thời đặt trạng thái của họ là không rõ. Dù sao thì, muốn tiêu diệt họ lúc nào cũng được.”

Kou rùng mình. Trong lời cô không có lấy một chút dối trá. Cô thật sự định tiêu diệt nhóm học sinh trước mặt. Cậu siết chặt nắm tay rồi quay lại. Sau một hồi cân nhắc lời lẽ, cậu nói: “Đừng làm vậy. Chứng kiến người khác chết… tôi thấy rất khó chịu.”

“Khó chịu?”

“Ừ.”

“Dù họ là kẻ địch của anh sao?”

“…Tôi cũng chưa chắc họ có phải kẻ địch hay không. Nhưng dù vậy, tôi cũng không muốn chứng kiến cảnh đó. Còn nữa, điều này rất quan trọng, nhưng…”

Lời Kou khựng lại giữa chừng. Trong lòng cậu, những cảm xúc hỗn độn đột ngột trào dâng, nhưng cậu cố gắng gạt qua để tìm lấy câu trả lời của mình.

Khi đã tìm được câu trả lời, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô. Với giọng điệu cực kỳ chân thành và rõ ràng, cậu nói: “Tôi không muốn thấy cô giết người.”

“Hể?”

Đôi mắt cô mở to. Trông vô cùng bối rối. Nhưng đó chính là cảm xúc thật của Kou. Tuy chỉ mới gặp nhau chưa lâu, nhưng cậu biết rõ bản thân không thể chịu nổi việc sắc trắng của cô bị nhuốm đỏ bởi máu.

Cậu không rõ tại sao, nhưng mọi thứ sâu bên trong cậu đều kịch liệt phản đối chuyện đó.

“Shirahime, làm ơn. Tôi… không muốn cô làm những việc như vậy.”

“Em hiểu rồi. Em trao cho anh quyền kiểm soát, sự phục tùng và niềm tin của em… Những lời anh nói đều có giá trị cả.”

Cô gật đầu, và sát khí bao trùm khắp cơ thể dần tiêu tan.

Kou cảm thấy như cơ thể rụng rời không còn chút sức lực.

Dường như chính áp lực tỏa ra từ cô đã khiến cậu vô thức bị căng thẳng suốt thời gian qua. Tuy nhiên, những học sinh xung quanh vẫn chưa chịu hạ cảnh giác. Họ giữ chặt lấy vũ khí trong tay, từ kiếm cho đến súng và nhiều thứ khác.

Bầu không khí căng như dây đàn. Rồi một tràng pháo tay hời hợt vang lên, kéo theo đó là một giọng nói nhàn nhã.

“Thế là đủ. Đậu rồi, đậu rồi. Mà, tôi nghĩ chúng ta đã biết trước kết quả mà. Chúng tôi đã nhận được báo cáo về việc cậu hy sinh làm mồi nhử để cứu đội Nghiên cứu. Người tốt thì rất đáng quý. Hiện tại, cậu không phải là kẻ thù của nhân loại, cũng không phải là hồi kết của thế giới. Và cậu cũng không thể trở thành như vậy được… Thế thì.”

Đó là giọng nói từng vang lên từ các bức tường lúc trước.

Và rồi, một kẻ xâm nhập khác bước vào trong căn phòng.

Kou nuốt khan. Đối phương là một người đàn ông gầy gò, với mái tóc trắng và đôi mắt có hai màu xanh lam và đen. Sự phối màu này hẳn là rất hiếm trong tự nhiên. Mái tóc rủ dài che trán, phần còn lại thì được cắt qua loa. Những vết sẹo sâu hằn rõ trên mặt và cổ ông ta. Bộ quân phục được trang trí huân chương cầu kỳ phủ bên ngoài bằng một chiếc áo khoác cũ kỹ và sờn rách. Người này trông cực kỳ khả nghi.

Kou nheo mắt đầy dè chừng, không chỉ vì vẻ ngoài của người đàn ông.

Mà còn vì một cảm giác khó hiểu đột nhiên ập đến.

Cậu cảm thấy như đã từng thấy khuôn mặt đó ở đâu rồi.

Nhưng đồng thời, gương mặt ấy lại chẳng giống ai mà cậu từng gặp.

Người đàn ông bước đi loạng choạng, tà áo choàng đung đưa theo mỗi bước chân. Rồi anh ta dừng lại ngay trước mặt Kou.

“Chọn đi.” Ông ta nói. “Tôi có thể giết cậu. Lựa chọn đầu tiên. Chết ngay tại đây.”

Ông ta mỉm cười. Hình bóng của Shirahime phản chiếu trong đôi mắt ấy. Kou bàng hoàng khi nhận ra biểu cảm đó là thật lòng. Ông ta hoàn toàn nghiêm túc. Đủ sức giết không chỉ Kou mà cả Shirahime.

Biết là vô ích, Kou vẫn dang tay chắn trước cô.

Cô lại nhảy lên từ phía sau lưng cậu.

Người đàn ông nheo mắt, gật đầu. Không hiểu sao, giọng điệu của ông ta khi nói tiếp nghe cứ như đang cực kỳ chán nản.

ebaf170e-e709-4201-952a-0eb04ab67612.jpg

“Hoặc là cậu đi theo bọn tôi để rồi chứng kiến địa ngục bùng cháy như vĩnh hằng.”

Kou không thể xác định được đâu mới là lựa chọn kinh khủng hơn.

Người đàn ông điềm nhiên đưa ra hai con đường cho cậu.

Đôi mắt trống rỗng ấy xuyên thấu cả hai người họ.

Cứ như ông ta đang nhìn vào xác một con côn trùng chết khô vậy, Kou nghĩ.

***

“Cậu biết không, tôi chẳng hiểu nổi cái kiểu ‘tôi không muốn chết’ mà người ta hay nói.” Người đàn ông đột ngột lên tiếng khi dẫn đường phía trước.

Ông ta vung vẩy ngón tay một cách lơ đãng rồi tiếp tục lảm nhảm. “Đúng là cái chết là một trong những bí ẩn lớn nhất của loài người. Chẳng ai biết điều gì xảy ra khi chết cả. Thế nên người ta mới bịa ra thần linh, mới bấu víu lấy cái gọi là kiếp sau. Nhưng dù vậy, họ vẫn không muốn chết. Mặc cho thực tế là chẳng ai chứng minh được việc sống có dễ dàng gì hơn. Cậu thấy đúng không? À, tôi chỉ đang nói nhảm thôi, cậu chẳng cần nghe làm gì. Mà cậu chịu nghe thì tôi cũng khá vui đấy.”

“…Haa.”

Kou ậm ừ đáp lại. Người đàn ông phụng phịu ra mặt. Một người lớn mà làm biểu cảm đó thì chẳng dễ thương chút nào. Thậm chí còn có phần rợn rợn.

Kou chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Cậu đành giữ im lặng. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh. Cả bọn đã đi một đoạn mà vẫn chưa gặp ai. Tấm thảm sang trọng trải dài trên sàn hành lang, còn tường và khung cửa sổ thì chạm khắc tinh xảo. Nội thất của tòa nhà vừa cổ kính vừa uy nghiêm. Thoạt nhìn thì là vậy. Nhưng thực tế, tất cả chỉ là hình ảnh ba chiều do tinh thể ma thuật tối tân tạo ra.

Nhìn vào chất lượng thiết bị thì đây chắc là Tổng Bộ Trung Tâm rồi, Kou nghĩ.

Phía sau cậu là những kẻ tấn công lúc nãy, vẫn đeo mặt nạ và không nói một lời. Kou và Shirahime đi bên cạnh họ, trông chẳng khác gì những tù nhân đang bị áp giải qua hành lang. Mọi thứ trong tình huống này vừa khó chịu vừa khó hiểu.

Và vẫn còn một điều nữa mà cậu chưa thể hiểu được.

“À này...”

“Hửm?”

Từ nãy đến giờ, Shirahime cứ bám chặt lấy cánh tay cậu mãi không rời, bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào người cậu. Từ mái tóc trắng bạc của cô phảng phất một hương thơm dịu nhẹ.

Cố giữ bình tĩnh, Kou hỏi: “Sao cô cứ đi sát tôi thế?”

“Là để khi gã đàn ông kia có ý định tấn công anh, em sẽ lấy thân mình che chắn và chết thay.

Câu trả lời vượt xa dự đoán của Kou, gấp khoảng ba chục lần.

Cậu chết sững và dừng bước. Người đàn ông phía trước vẫn tiếp tục đi, còn Kou thì quay sang Shirahime. Cậu đặt tay lên bờ vai mảnh mai được quấn trong lớp vải của cô.

Cậu nói với giọng nghiêm túc: “Đừng có xem nhẹ mạng sống của mình như vậy.”

“Anh đang hiểu lầm rồi. Kou, em không xem nhẹ chút nào cả. Phân tích của em cho thấy hiện tại em hoàn toàn không phải đối thủ của người đó. Em đã liên tục đánh giá các phương án có khả năng cao nhất để cứu mạng anh trong trường hợp hắn ta tấn công. Dù chọn cách nào, kết cục cũng là em chết.”

Gương mặt cô đầy căng thẳng. Dù những lời cô nói rất đáng lo, nhưng biểu cảm ấy lại trong sáng đến lạ thường.

Nhưng rõ ràng là cô đang rất nghiêm túc khi nói: “Vậy thì em chỉ còn một lựa chọn. Tình huống hiện giờ rất nghiêm trọng, hoàn toàn không thể xem nhẹ—”

“Dừng lại đi! Nếu cô chết thì cho dù có bảo vệ tôi hay không, tôi cũng không thể vui nổi đâu!” Kou hét lên.

“Hiểu rồi. Nếu anh không thích thì như vậy là xấu.”

Thật bất ngờ khi cô chịu lùi bước dễ dàng đến vậy. Kou thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi cũng khiến cậu thấy như có than hồng đang cháy âm ỉ trong lồng ngực. Cậu siết chặt nắm tay. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Cậu thấy bất an tột độ khi nghĩ đến cảnh cô hy sinh vì mình.

Dù cậu không rõ tại sao.

Nhưng cậu biết chắc bản thân sẽ không thể chịu đựng được.

Đúng lúc đó, từ phía trước vang lên một giọng nói đầy thảnh thơi. Khi nhìn lên, Kou thấy người đàn ông kia đang nhảy lên nhảy xuống trông khá kỳ quặc.

“Nghe này, đã bảo là tôi không giết cậu mà! Cậu nghĩ tôi là loại người gì thế? Một tên điên chuyên giết học sinh của mình à?”

“Ông có thể im lặng dùm một chút được… Hả, học sinh à?” Kou lên tiếng.

“Ồ, giờ cậu bắt đầu ra lệnh cho tôi à? Phiền ghê.” Người đàn ông đáp lại.

Trong đầu Kou lúc đó bỗng nảy ra một câu hỏi. Phía trước, người đàn ông đang nghịch vạt áo khoác của mình. Cử chỉ có thể khiến không ít người cảm thấy rờn rợn. Khi Kou cất lời hỏi, anh ta khựng lại một lát rồi khẽ gật đầu.

“Phải đấy. Là học sinh của tôi đó. Nhắc mới nhớ, tôi chưa nói tên mình nhỉ. Tôi là Kagura.”

Chỉ đơn giản là Kagura.

Kou sững người khi nghe cái tên ấy. Cậu đã nghe qua trước đây. Kagura là giáo viên mạnh nhất, nổi tiếng nhất ở Học viện. Được giao cho Kagura có nghĩa là được đưa thẳng vào Đội Tinh Nhuệ do ông ta chỉ huy.

Kou không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi cậu đưa mắt nhìn về phía White Princess. Có lẽ tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ cô ấy. Một cô gái đủ sức mạnh để một thân một mình đánh bại kihei Loại Đặc Biệt.

Đó là sức mạnh vượt xa khả năng của cả học sinh khoa Chiến đấu.

Trước khi Kou kịp nói gì thêm, Kagura đã tiếp lời.

“Chuẩn luôn, nhạy bén đấy. Là học sinh của tôi thì đương nhiên cũng là người trong đội của tôi. Nhưng không chỉ là một đơn vị tinh anh đâu. Giỏi chiến đấu không thôi thì vẫn chưa đủ điều kiện để được vào.” Kagura ngừng lời. Khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Ông ta khua tay trong không khí như thể chẳng có mục đích gì, rồi bất ngờ cất giọng vang dội. “Đây là lớp 'không tồn tại' trong Khoa Chiến Đấu mang tên Bách Quỷ Dạ Hành, một đội đặc biệt chỉ gồm những người đã kết hôn với kihei!” 

Ông ta lại bất ngờ bước đi, và chẳng mấy chốc họ đã tới cuối hành lang, đứng trước một cánh cửa duy nhất. Kagura nắm lấy tay nắm rồi kéo cánh cửa ra.

“…Chào mừng đến với Bách Quỷ Dạ Hành.”

Kou tròn mắt kinh ngạc. Lớp học được xây theo kiểu giảng đường tiêu chuẩn lớn nhất mà cậu từng thấy, nhưng hoàn toàn không có lấy một cửa sổ nào. Phía sau những dãy ghế xếp theo hình vòng cung là vô số đống đồ to tướng, trông như vật dụng cá nhân của học sinh.

Và rải rác trong đó, có những thứ hoàn toàn không nên xuất hiện ở đây.

Một vài kihei đang hiện diện trong phòng.

Nhìn thấy họ ngồi trên ghế của Học viện khiến Kou có cảm giác như đang chứng kiến một trò đùa vô lý nào đó hoặc đang lạc vào một cơn ác mộng. Rất nhiều học sinh ngồi cạnh kihei của mình. Có khoảng hai mươi người rải rác khắp phòng. Nếu lời Kagura nói là thật, thì tất cả những người này đều đã kết hôn với kihei.

Nghĩa là ở đây ai cũng là Cô Dâu hoặc Chú Rể.

Sự tò mò, vui mừng, thù địch, ghê tởm, lãnh đạm.

Đủ loại ánh mắt chứa đầy cảm xúc khác nhau đồng loạt dồn về phía Kou và Shirahime.

***

Ngay sau đó, hàng loạt giọng nói rôm rả vang lên sau lưng Kou và Shirahime. Những học sinh đeo mặt nạ bắt đầu trò chuyện với nhau. Ngay khi bước qua cánh cửa, vẻ cảnh giác của họ lập tức biến mất như thể nhiệm vụ đã kết thúc.

Họ vừa trò chuyện vừa tự do đi về chỗ mình.

“Trời ơi, mình mệt quá! Kiệt sức luôn rồi!”

“Hộ tống một Chú Rể với cả Dòng Hime không phải giỡn chơi đâu. Tốt nhất là để cậu ta tự lo rồi chết đi cho xong.”

“Tôi hồi hộp muốn chết. Thế mà Mạnh Nhất-sama lại không chịu đi một mình! Mít ướt dễ sợ.”

“Vai tôi cứng đờ luôn rồi. Sensei, bóp vai cho em đi.”

“Không! Đi mà nhờ vợ cậu ấy!”

“Cô ấy mà bóp chắc vai em nát như thịt băm.”

Từng người trong nhóm dần tháo mặt nạ xuống. Bên dưới là những gương mặt học sinh rất đỗi bình thường. Nhóm học sinh nghiêm nghị ban nãy bỗng trở nên gần gũi, thân quen hơn. Kou chớp mắt đầy bất ngờ.

Dưới những chiếc mặt nạ kia là những học sinh trông hết sức bình thường. Ai nấy đều là thành viên của Bách Quỷ Dạ Hành. Họ bước vào phòng, tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Khi đã yên vị, mỗi người đều thực hiện một hành động nhỏ như vỗ tay một cái, búng ngón tay hoặc gõ gót chân.

“Nào, ra đây đi, bé yêu của anh.”

“Cảm ơn em yêu, hôm nay làm tốt lắm.”

Những Cô Dâu xuất hiện quanh các học sinh khi từng kihei lần lượt được triệu hồi. Hình dạng của chúng vô cùng đa dạng. Có con trông như rắn, có con giống bọ cạp, thậm chí có cả những hình dạng giống con người. Đủ mọi loại đều có mặt: Loại A, Loại B, và cả Loại Đặc Biệt.

Kou theo bản năng lùi lại một bước. Một nỗi sợ dâng lên khiến sống lưng cậu rùng mình. Nếu muốn, số kihei trong phòng này đủ để tiêu diệt toàn bộ học sinh của khoa Nghiên cứu Ma thuật. Số lượng nhiều đến mức đáng kinh ngạc, mà sức mạnh thì lại vượt xa tưởng tượng.

Một cơn choáng nhẹ ập đến. Kagura lúc đó đặt tay lên vai một học sinh đứng trước Kou, bắt đầu giải thích dù học sinh kia tỏ rõ vẻ miễn cưỡng.

“Mấy đứa này là những người kết hôn với các Cô Dâu có khả năng ẩn thân. Dẫn kihei đi lòng vòng trong tổng bộ phiền phức lắm. Nên tôi mới nhờ tụi nó hộ tống cậu… Này, tính đi hả? Sensei buồn lắm nha!”

Cậu học sinh tóc đỏ lập tức lách khỏi Kagura, thấy vậy ông ta liền vung vẩy vạt áo khoác. Những học sinh khác thì bắt đầu than phiền, bảo: “Thầy đừng làm mấy trò đó nữa”, “Chẳng dễ thương gì đâu”. Hóa ra trong Bách Quỷ Dạ Hành, mấy cái trò kỳ cục của Kagura cũng chẳng được ưa cho lắm.

Dù Kagura và các học sinh vẫn đang cười đùa rôm rả, Kou thì cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Mình còn chẳng phát hiện ra bọn kihei kia có mặt ở đây, cậu thầm nghĩ.

Dữ liệu của Khoa Chiến đấu cũng có ghi chép về những kihei có thể ẩn thân, nhưng phần lớn học sinh chưa từng chạm trán loại đó. Nếu giờ là ở bên ngoài, chắc chắn Kou đã chết từ lâu rồi.

Nhưng rồi, Kou nghĩ lại. Nếu có Shirahime bên cạnh, mọi chuyện có thể sẽ khác. Vì cô ấy sẽ bảo vệ cậu. Dù vẫn còn rất nhiều điều chưa thể hiểu rõ về cô gái thực chất là kihei này, nhưng Kou cũng dần thấy quý trọng cô. Sự gắn bó giữa họ khiến cậu phải ngạc nhiên. Dẫu vậy, Kou vẫn chưa thật sự cảm nhận được rằng cô là Cô dâu của mình.

Cậu liếc nhìn cô.

Cô nở một nụ cười rạng rỡ, dù cậu chẳng thể đoán được cô đang nghĩ gì. Không biết nên phản ứng thế nào, cậu chỉ mỉm cười đáp lại một cách gượng gạo. Và rồi nụ cười của cô càng trở nên rực rỡ hơn, như một đóa hoa hé nở. Một nụ cười thật đẹp.

Khi thấy cảnh đó, một người trong số họ liền huýt sáo và nói: “Thật là nồng cháy quá đi.”

“Tôi hiểu cảm giác đó mà. Quý Cô Dâu dữ lắm ha.”

Kou giật mình quay lại. Bao nhiêu gương mặt đủ tuổi tác và phong cách đang chăm chú nhìn cậu.

Trong ánh mắt ấy có sự giễu cợt, nhưng cũng có vẻ lạnh lùng. Nếu Kou hay Shirahime có bất kỳ hành động khả nghi nào, họ chắc chắn sẽ lập tức ra tay và loại bỏ cả hai người. Điều đó là quá rõ ràng.

Kou lại theo bản năng đứng chắn trước Shirahime.

Cậu phải bảo vệ cô. Mọi thứ khác không quan trọng nữa.

Dường như chẳng mảy may bận tâm đến không khí căng thẳng, Kagura vui vẻ vỗ vai Kou và chỉ tay vào Shirahime: “Giới thiệu học sinh mới đây! Đây là Kou Kaguro-kun, còn đây là Shirahime-kun. Như mọi người biết đấy, cô ấy thuộc Dòng Hime, cũng là dòng kihei mạnh nhất. Và cô ấy chính là thực thể thứ bảy chưa từng được xác nhận trước đây trong dòng này. Hiệu là—”

“Màn Hạ.” Shirahime tiếp lời.

“Đó, nghe chưa! Với trực giác nhạy bén như của mấy cô cậu, chắc hẳn đang thấy điềm chẳng lành rồi ha! Ahahaha!”

Kou hoàn toàn không hiểu Kagura đang nói cái gì, nhất là điệu cười vui vẻ đó.

Cậu chỉ thấy ông ta không bình thường. Cái câu vừa rồi rốt cuộc có ý gì?

Ánh mắt của những học sinh trong Bách Quỷ Dạ Hành càng lúc càng gay gắt khiến Kou phải lùi lại một chút. Không khí trong phòng căng hẳn lên.

Trong khi đó, Kagura vẫn cứ thao thao bất tuyệt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Rất vui được đón hai cô cậu đến với lớp! Nhớ hòa đồng với mọi người nhé.”

Kou thấy chẳng có tí hy vọng nào cho chuyện đó.

Shirahime thì vẫn chỉ mỉm cười ngẩng nhìn cậu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
tkssss
Xem thêm