Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]
Chương 80: Quay cuồng với công tác chuẩn bị cho cuộc sống mới
2 Bình luận - Độ dài: 2,529 từ - Cập nhật:
Từ sáng sớm, bọn tôi đã rời khỏi nhà bố mẹ.
Chúng tôi ạp xe hướng đến nơi ở mới.
“Chỉ cần chuyển đồ đến là được thôi à?”
“À-ừ. Dù sao thì anh cũng muốn tự mình sắp xếp đồ đạc cho hợp nữa.”
“Vậy à.”
Như cuộc trò chuyện đã đề cập, chúng tôi đã quyết định tự mình mang đồ đến nhà mới.
Aki-kun tuy nói vậy nhưng tôi nghĩ thực ra cậu ấy có một lý do khác.
Dù đã kiểm tra kỹ càng đến đâu, thì khi có kẻ muốn xâm nhập, cũng sẽ có lúc không thể tránh khỏi.
Có vẻ như cậu ấy thực sự không thích ý nghĩ có người khác vào căn nhà mới của chúng tôi.
“Nhưng mà, thật không ngờ lại có kẻ thứ ba can thiệp vào cuộc sống mới của chúng ta.”
“Thật đấy. Kẻ đó, chắc chắn phải chết rồi.”
Không khí sáng sớm thật trong lành.
Thế nhưng lòng bọn tôi lại nặng trĩu, như một bầu trời u ám.
Trước khi đi ngủ, bọn tôi đã nhận được tin từ Ruri rằng tên sâu bọ kia sẽ được thả.
Nhờ vậy mà bọn tôi không thể nào ngủ nổi.
Vì không ngủ được nên tụi tôi quyết định âu yếm nhau một chút trên chiếc giường của tôi.
Dù vậy, bọn tôi cũng chỉ ôm lấy nhau và trao nhau một nụ hôn thật dài.
“Mà nhắc mới nhớ, cái giường cỡ lớn kia sao rồi?”
“Cái đó hả? Có vẻ như đã bị bố em xử lý bỏ rồi.”
“Bỏ đi à? Sao vậy?”
“Em không biết lý do, nhưng chắc là kiểu muốn em ngủ cùng giường với Aki-kun ấy mà? Dù gì thì khi ở trọ bọn mình cũng ngủ chung chăn rồi còn gì.”
“Ra là vậy. Thế thì anh sẽ chuẩn bị tinh thần làm gối ôm cho Saki lúc ngủ vậy.”
Khoan đã chứ!? Gối ôm là sao!?
Lúc ngủ trông tôi như vậy thật à!?
Trong lòng thì hốt hoảng nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để hỏi lại.
“Aki-kun? Ý anh là sao vậy?”
“Saki không nhận ra thôi, chứ khi ngủ trông em gợi cảm lắm.”
“……”
Bị nói vậy, tôi không biết phải phản ứng sao nữa.
“Lúc ở trọ thì em ôm chặt lấy anh trong tình trạng không mặc gì. Còn ở trong tư thế… khó mà diễn tả bằng lời nữa.”
“Bộp!”
Chỉ nghe tới đó thôi mà toàn thân tôi đã nóng bừng.
Thật là xấu hổ không chịu nổi.
“Anh đùa đấy.”
“Đ-đùa á!?”
“Chỉ nửa sau thôi. Còn chuyện ôm thì là thật.”
Trời ạ, làm tôi hết hồn.
Tôi cố gắng mỉm cười rồi véo nhẹ vào hông Aki-kun bên cạnh.
“Aki-kun? Những trò đùa kiểu đó hại tim lắm đấy, nên đừng có đùa nữa nhé?”
“Á đau! R-rồi, anh sai rồi, xin lỗi mà.”
Có lẽ cậu ấy cũng chỉ nói đùa để xua tan bầu không khí nặng nề thôi…
Nhưng mà, lợi dụng cả bạn gái để làm vậy là sao chứ?
“Giờ thì, từ đây thì không nói chuyện nữa.”
“Ể? Ý anh là s… à.”
Lúc đầu tôi không hiểu ý Aki-kun nói là gì.
Nhưng sau khi nhìn quanh một lượt thì tôi hiểu ra.
“Đeo kính che mặt vào đi. Bị nhận ra mặt thì phiền lắm.”
“Ừ, em hiểu rồi.”
Con đường mà bọn tôi đang đi–
Vừa ra khỏi khu nhà cao cấp liền gặp phải vấn đề.
(Nhà Wadachi ở gần đây… qua đoạn này là tới ngay)
Nhà Wadachi không phải là nhà tài phiệt, nhưng lại có vai vế trong vùng.
Trong khi đó, gia đình Kotohogi lại là một gia đình bí ẩn, không thể thu thập thông tin chi tiết.
Ngay cả ông nội tôi cũng thắc mắc không hiểu hai nhà này đã kết nối với nhau bằng cách nào.
Trong khi thực ra thì chỉ là do con mụ bà Kotohogi tái hôn với một người đàn ông nhà Wadachi thôi.
Có lẽ vì hai bên có kiểu khí chất giống nhau nên mới dính vào nhau được như vậy.
(Ủa, ký hiệu tay)
Đó là ký hiệu báo có chướng ngại vật phía trước.
Nói cách khác là–
(Trời ơi! Có thật! Ra là vậy!)
Tôi nhận ra có một người mà bọn tôi không hề muốn gặp đang ở đó.
May mắn là bọn họ không mấy để ý bọn tôi khi đi xe đạp.
(Phải lướt qua trước khi bị phát hiện thôi)
Nhân tiện thì, vị hôn phu cũ của Rika-chan hình như đã bị đưa vào một cơ sở cải tạo nào đó.
Nếu được thì cũng mong tên ngu ngốc Youki kia bị tống vào đó luôn cho rồi.
Không biết có thể cải tạo được không, nhưng tốt nhất là cứ để hắn sống cả đời trong đó đi.
「Gì đấy? Đám charikasu [note80680] à.」
Tôi hơi tức giận, nhưng đã cố gắng kiềm chế.
Bị một đống rác rưởi gọi như vậy thật sự khiến tôi bực mình, nhưng tôi vẫn phải nhịn.
Bọn tôi vượt qua đám sâu bọ đó, rồi rẽ trái rẽ phải liên tục trên đường.
Có vẻ như tuyến đường này được chọn để cắt đuôi nếu có ai bám theo.
Tôi vừa mới nhận ra điều đó nên đã hỏi lại:
“Có phải bọn mình bị theo dõi không vậy?”
“Không, anh chỉ giả định là có thôi.”
Có vẻ Aki-kun đã chọn tuyến đường này vì đề phòng.
“Nếu để lộ chỗ ở mới thì phiền lắm.”
“Ừ, đúng thật.”
Nếu là hắn thì kiểu gì cũng sẽ lao tới phá rối hoặc quấy nhiễu.
Dù có là hành vi phạm pháp thì hắn vẫn sẽ lặp lại câu “theo luật của tao thì không sao hết”.
Chỉ là… sao lại thành ra thế này cơ chứ?
Điều đó vẫn là điều tôi không thể hiểu nổi.
“Giữa bọn mình với nhà Kotohogi và nhà Wadachi… có thù oán gì không nhỉ?”
“Ai mà biết được? Có thể là từ thế hệ trước của bố mẹ, nhưng có lẽ còn lâu hơn thế nữa.”
“Ông nội em cũng không biết, chắc còn xa hơn nữa ha?”
“Chắc là vậy đó. Nhưng mà, chỉ riêng cái tên sâu bọ kia thì chắc là trường hợp đặc biệt rồi.”
“Ồ, anh nghe được hắn lẩm bẩm gì à?”
“Không nghe cũng không được ấy chứ. Đây là khu dân cư khá yên tĩnh mà.”
Aki-kun lẩm bẩm đầy bực bội.
Thực ra, tôi cũng không hiểu hắn đứng chơ vơ một mình ở đó làm gì vậy chứ?
Hơn nữa lại còn là sáng sớm, càng thấy khó hiểu hơn.
“Biết đâu hắn đang định lẻn vào nhà bố mẹ Saki thì sao.”
“Ể? À, nhưng nếu là hắn thì đúng là cũng không lạ.”
Lời của Aki-kun nghe lại hợp lý đến kỳ lạ.
Tôi liền lấy điện thoại ra gọi về nhà bố mẹ.
「À, con đây. Con vừa tới rồi. À với lại, lúc nãy trên đường có một kẻ khả nghi, nên bố thả “mấy đứa nhỏ” ra vườn đi. Ừ, đúng rồi, theo như Aki-kun dự đoán ấy… Vì có thể hắn sẽ lẻn vào.」
Người nghe máy là bố.
Việc bố lập tức hiểu khi nghe đến “kẻ khả nghi” khiến tôi hơi ngạc nhiên.
“Mấy đứa nhỏ” ở đây là bầy chó từng được huấn luyện làm chó cảnh khuyển trong nhà tôi.
Bình thường hiếm khi được thả ra vườn, nhưng hôm nay có lẽ là lần đầu tiên sau thời gian nghỉ ngơi mới được ra trận.
Bình thường bọn chúng sống thảnh thơi trong khu vườn nhà ông nội.
Chắc chiều nay tôi sẽ gửi thịt đến thưởng cho chúng, nếu bắt được kẻ khả nghi nào đó.
Bọn tôi dắt xe đạp vào khu sảnh, rồi bấm số phòng.
“Bố vợ đã nói gì à?”
“Có vẻ như bố em đã biết chuyện hắn được thả rồi.”
Khi cửa tự động mở ra, điện thoại của Aki-kun liền nhận được một thông báo.
Có vẻ là một loại thẻ thông hành nào đó.
Hay là… chìa khóa nhỉ?
“Dù sao thì ngay cả Kashiwamochi cũng biết chuyện nữa cơ mà.”
Sau khi cửa đóng lại, Aki-kun vừa kể chuyện tối qua vừa bước về phía hòm thư.
“Không biết có lên bản tin địa phương không nhỉ?”
“Chắc là có đó.”
Aki-kun nhập số thẻ định danh ở trước hòm thư để mở.
Khi có gì đó được bỏ vào hòm thư, sẽ có thông báo gửi đến.
Và để mở được, cần phải nhập một mã số tùy chọn.
“Ừm, ở đây cũng có thẻ từ nữa. Gồm ba cái cả bản dự phòng.”
“Đó là thẻ của nhà mới à?”
“Ừ. Một cái anh sẽ đưa cho Saki.”
“Ừm, cảm ơn anh. À còn cái trong hòm thư thì sao?”
“Đó là chìa khóa chuyên dụng chỉ gửi tới một lần thôi. Từ sau sẽ dùng thẻ từ này để mở.”
“Oooh, tiện ghê ha. Nhưng rớt mất thì nguy hiểm nhỉ.”
“Cũng không hẳn. Ở đây có mục đăng ký dấu vân tay, như vầy này.”
“Ể?”
Có một ô trống cho phép đăng ký hai dấu vân tay.
Trên đó có ghi “trái” và “phải”, có vẻ là để đăng ký dấu vân tay chính và phụ.
“Chỉ người đã đăng ký mới dùng được thôi. Còn thẻ dự phòng thì chắc chỉ có thể giao cho người trong gia đình.”
“Hệ thống an ninh kiểu này khiến em thấy hơi sợ đó.”
“Anh hiểu mà.”
Nhưng, nếu nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bọn tôi, thì có lẽ dù có hơi quá mức cũng vẫn thấy yên tâm hơn.
Chúng tôi tiếp tục đẩy xe đạp vào trong thang máy.
“Nếu là bên công ty chuyển nhà thì sao nhỉ?”
“Hình như sẽ được phòng quản lý cấp thẻ tạm thời. Với lại mỗi lần ra vào đều bị camera theo dõi, nếu làm gì xấu sẽ bị báo cảnh sát kèm theo ảnh khuôn mặt luôn.”
“Nghe đáng sợ ghê.”
Trong lúc thang máy đi lên tầng cao nhất, chúng tôi trò chuyện về các quy định của chung cư.
Các quy định chung thì cũng không khác biệt nhiều so với chung cư cũ.
Khi tới tầng trên cùng, đồ đạc vẫn chưa được chuyển đến.
“Chắc vì còn sớm quá nhỉ.”
“Ừ, chắc vậy. Anh mở cửa đây.”
“À mà, hàng xóm bên cạnh thì sao?”
“Vẫn chưa có ai đâu.”
“Vậy à.”
Tầng cao nhất chỉ có năm căn hộ.
Khoảng cách giữa các cửa ra vào cho thấy rằng đây là những căn hộ lớn.
“Nhà này có hơi rộng quá cho hai người ở không?”
“Có lẽ là thiết kế cho tiệc tại gia nữa đó.”
“À, ra là vậy.”
Chỉ vậy thôi cũng đủ để tôi thấy hợp lý rồi.
Chúng tôi mở khóa và bước vào bên trong căn hộ.
Lối vào rộng rãi đến mức còn có cả không gian để dựng xe đạp.
“Vậy chắc để xe đạp ở đây là được ha.”
“Có cả chỗ để xe chuyên dụng luôn, thật ấn tượng nhỉ?”
“Ừm.”
Còn có cả không gian để để dụng cụ, và thậm chí là khu rửa xe riêng.
(Thật sự càng nhìn càng có cảm giác tòa nhà này được xây riêng cho Aki-kun quá đi mất)
Bề ngoài thì nói là nhà chung cư cao cấp để bán, nhưng thật sự không biết có phải vậy không.
Bọn tôi tiếp tục bước vào hành lang thì đèn tự động bật sáng.
“Đèn tự động à?”
“Loại đời mới rồi.”
Khi đi sâu vào trong, rèm cửa cũng tự động kéo lên.
“Có cảm biến chuyển động nữa hả.”
“Ơ… có sẵn cả nội thất à?”
“Chắc là loại nội thất gắn cố định rồi. Đồ điện cũng vậy.”
“Kinh khủng thật.”
“Ừ. Khi mất điện thì hình như sẽ lấy từ pin dự trữ.”
“Ồ, vậy à.”
Ngay cả một tiểu thư như tôi cũng phải ngẩn người trước cảnh tượng bên trong.
Phòng khách rất rộng, số phòng cũng vừa phải.
“Đây chắc là phòng trẻ con nhỉ? Có cả vách ngăn xếp gọn này.”
“Có thể lắm. Không biết định bắt em sinh mấy đứa đây?”
“Em sẽ cố gắng nha.”
“Đừng có áp lực từ giờ luôn chứ.”
“Không sao đâu.”
Phòng ngủ của chúng tôi còn có thêm một không gian kiểu phòng làm việc.
Nhà vệ sinh nam nữ riêng biệt, có phòng thay đồ riêng, phòng rửa mặt riêng.
Phòng tắm thì cực kỳ rộng,
“Trông như bồn tắm lộ thiên ấy nhỉ.”
“Ừ ha. Có cả cửa kính với cửa sổ trần nữa.”
“Làm anh lại nhớ đến lúc Saki khỏa thân rồi đấy.”
“Vậy sao? Anh cứ nhớ nhiều vào nhé?”
“Đừng có tự nhiên mở lòng quá như thế chứ!”
“Tehe~”
Không gian này đẹp đến mức khiến người ta muốn trốn tránh thực tại.
Cuối cùng, chúng tôi bước ra ban công và ngắm cảnh.
“Ngọn núi đằng kia là chỗ trường học đấy.”
“Ừ. Vậy là cũng gần hơn rồi ha.”
“Có vẻ vậy.”
Chỉ có điều, nếu trí nhớ tôi đúng thì khu vực này là…
“Lần về sáng đó, vui thật ha.”
–Ồ, đúng như tôi đoán rồi.
“Này, có siêu âm thanh vọng lên từ ngay phía dưới rồi đó?”
“Ừ. Đây là khu của Ruri mà.”
“Vậy à.”
Nhớ lại thì trước đây cô ấy từng nói là gần nhà mình có chung cư đang xây dựng.
Hình như nó còn nói muốn sống cùng bạn trai gì đó nữa mà.
Nhà thầu xây dựng là Shiraki, còn đất là do nhà Yuuki bán.
Chủ sở hữu thật sự là Nagakura, dù tên chủ không được công khai.
“Chắc Ruri sẽ tới chơi đấy, không sao chứ?”
“Mà chắc Alex cũng sẽ đi theo.”
“Vậy cho phép họ đến cũng được nhỉ?”
"Lần này thì đành chịu thôi."
Việc họ có thật sự đến hay không thì chưa biết.
Sau khi ngắm cảnh xong, chúng tôi trở vào trong và thay đồ trong phòng ngủ.
“Tự nhiên em cởi hết ra luôn à?”
“Tehe~”
Quần áo thay là đồ thường đã được giặt sẵn từ nhà.
Vì nghĩ có thể sẽ gặp ai đó nên tôi vẫn mặc đồ lót đầy đủ.
“Áo ngực mặc kiểu đó à.”
“Đúng rồi đó. Anh đừng chỉ nhớ mỗi cách cởi thôi nhé~”
“Anh sẽ cố.”
Tôi mặc quần lót rồi đến quần jeans.
Phía trên thì chọn một chiếc áo dài tay trơn màu.
“Hôm nay dọn dẹp chắc sẽ hơi bẩn đó.”
“Ừ. Mặc đồ dễ cử động vẫn hơn.”
Còn Aki-kun thì không hiểu sao lại mặc samue [note80681].
“Hợp với anh quá trời!”
“Vậy à? Đây là đồ lao động của anh mà.”
Vấn đề “Aki-kun quá hợp với samue” chính thức phát sinh rồi.


2 Bình luận