Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]
Chương 76: Vì muốn được ở bên anh nên em sẽ nhẫn nhịn
2 Bình luận - Độ dài: 2,533 từ - Cập nhật:
Khoảng ba ngày hành động riêng rẽ.
Điều đó đã khiến trong lòng tôi dấy lên nỗi bất an quá mức.
Ngày đầu tiên thì nhờ buổi tiệc con gái với hội trưởng và mọi người nên tôi đã xua tan được phần nào lo lắng, nhưng từ ngày thứ hai trở đi thì thật sự quá khổ sở, đến mức tôi chẳng còn động lực làm gì nữa.
May mà có đồ ăn làm sẵn, nên tôi chia ra ba bữa sáng, trưa, tối mà ăn.
Dù vốn đã quen với việc ăn một mình, nhưng lúc này tôi lại chẳng cảm nhận được chút vị gì.
(Chắc là vì ở bên cạnh Aki-kun đã trở thành điều hiển nhiên mất rồi.)
Khi đi ngủ, chiếc giường quá rộng lại khơi dậy nỗi bất an, thế là tôi lén chui vào phòng Aki-kun trong bộ đồ lót.
Dù có lo lắng sẽ lăn xuống giường, nhưng nhờ mùi hương còn sót lại của Aki-kun, tôi đã ngủ một mạch đến sáng mà không bị ngã.
Không chỉ vậy, tôi còn tự an ủi bản thân nhiều lần ngay trên chiếc giường ấy.
Chỉ với mùi hương còn vương lại, tôi đã để mặc trí tưởng tượng và tự an ủi.
Hành động đó thật quá xấu hổ, nên tôi không hề kể cho Aki-kun trong lúc cậu ấy đi tập huấn.
(Thế nào cũng bị mắng thôi. Ai đời lại làm chuyện đó trên giường của người khác chứ…)
Việc đến trường và tan học thì tôi được hội trưởng và mọi người đi cùng.
Bởi lẽ có thể những kẻ nguy hiểm sẽ xuất hiện quanh khuôn viên.
Từ nhà tôi cũng đã cử thêm nhiều vệ sĩ đến hỗ trợ.
Có lẽ vì chúng tôi đã cảnh giác trước, nên những kẻ đó rốt cuộc không hề lộ diện.
Sau khi về nhà, tôi chỉ biết giết thời gian trong căn phòng quá rộng lớn.
Không chịu nổi nữa, tôi đành chạy trốn vào phòng tắm.
(Ngâm mình trong nước nóng, thả trôi tâm trí…)
Thỉnh thoảng tôi còn hát như thể đang karaoke vậy.
Có lúc ngâm đến mức đầu óc choáng váng.
Khi còn đang ngơ ngẩn mà bước ra ngoài, tôi thấy Aki-kun đứng đó.
Thoáng chốc tôi tưởng là mơ, nhưng vì cậu ấy cứ ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh, nên tôi mới nhận ra đúng là người thật.
Từ lúc đó, cảm xúc cứ ào ạt trào ra, khiến tôi chẳng còn nhớ rõ gì nữa.
Điều duy nhất tôi còn nhớ là mình đã trần truồng ôm chầm lấy cậu ấy.
(Sao lại ôm cậu ấy trong cái bộ dạng như thế chứ. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!)
Khi ôm chặt Aki-kun, bầu ngực ướt sũng của tôi liền bị ép đến biến dạng.
Và rồi, khi nhớ lại tình trạng từ ngực trở xuống… tôi đỏ mặt vì xấu hổ.
Tôi vội vàng che ngực và hạ bộ lại, rồi quay người cúi gập xuống.
Aki-kun thì như thỏ bị vồ, lao vội ra khỏi phòng thay đồ.
Nếu cứ thế mà đi luôn thì càng thêm ngượng, nên tôi đã xả nước lạnh từ vòi sen để gột đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, tôi nghe thấy giọng Aki-kun vang lên từ phòng cậu ấy nên ghé tai nghe lén.
Khi nghe cậu ấy nói sẽ đi du lịch, vì vui mừng nên tôi đã vào trong phòng.
Chỉ là… lúc Aki-kun nói sẽ đi tắm, tôi liền nhớ lại mọi chuyện.
Không chỉ vậy, cậu ấy còn cảm ơn tôi nữa chứ.
(Chỉ mới để lộ ngực và mông thôi… thì hơi tiếc nhỉ.)
Thật ra, chỗ mà tôi thật sự muốn được cậu ấy nhìn thấy thì lại không bị nhìn.
Nên tôi định sẽ cho cậu ấy thấy thêm một lần nữa nên quay lại phòng thay đồ.
Không hiểu sao, bên dưới chiếc quần short ngắn tôi lại không mặc quần lót.
“Saki nhất định phải được trân trọng. Cô ấy là người con gái quan trọng nhất với mình.”
Khi nghe thấy giọng Aki-kun thì thầm như vậy, tôi vui mừng đến mức chân tay bủn rủn.
Việc mặc quần lót trở nên chẳng còn quan trọng nữa, tôi bò thẳng ra phòng khách, và cứ thế nhấm nháp lại từng lời ấy trong đầu.
“Fufu~”
Thật sự, thật sự tôi đã rất hạnh phúc.
Với tôi, Aki-kun cũng là người con trai quan trọng.
Bữa tối hôm đó là okonomiyaki ngập tràn “thành phần” của Aki-kun.
Không hẳn là thành phần, mà chính xác hơn là tình cảm.
Dù đồ ăn làm sẵn cũng tiện lợi, nhưng đồ nấu ngay vẫn là tuyệt nhất.
Sau bữa tối, Aki-kun đã tìm nhà trọ, và đặt được một nơi khá hợp lý dù cách đây hơi xa.
Đó là một nhà trọ có phòng tắm gia đình riêng cho từng phòng.
(Có lẽ là cậu ấy đã nghĩ đến cảm giác của tôi nên mới chọn nơi đó.)
Không cần thiết phải tắm chung, nhưng tôi cũng chẳng muốn bị người ngoài nhìn thấy.
Còn với Aki-kun thì khác… giống như lúc vừa rồi, có để cậu ấy nhìn thấy cơ thể trần truồng của tôi cũng chẳng sao.
(Mặc dù thật ra rất xấu hổ.)
Đêm hôm đó, chúng tôi cũng không ngủ riêng nữa,
“Không chật sao?”
“Không sao đâu. Vì còn có mùi của Aki-kun nữa mà.”
“Không khó chịu à?”
“Là mùi em thích, nên không sao đâu.”
“V-vậy à…”
Thế là tôi đã nằm cạnh Aki-kun trên cùng một chiếc giường.
§
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Aki-kun đã bận rộn làm việc.
“Tháo chỗ này ra… còn cái này thì phải thay. Linh kiện thay thế thì… ờm.”
Không phải việc nhà.
Cậu ấy mang chiếc xe đạp ra ngay trước cửa, đặt lên tấm bạt nilon rồi bắt đầu tháo rời từng bộ phận.
Thì ra việc bảo dưỡng xe đạp phải tự mình làm.
Nhìn kỹ thì còn thấy có vết như vừa được rửa qua.
“Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang rửa và tháo ra bảo dưỡng. Vì đã chạy một quãng khá dài mà.”
Tôi hỏi, và cậu ấy vừa tiếp tục làm việc vừa trả lời.
“Xa… là từ đâu cơ?”
“Hử? Từ tỉnh mà bọn anh đi tập huấn ấy.”
“Hả? Từ xa như vậy á?”
“Ừ.”
“Thế còn tàu điện thì sao?”
“Lúc đi thì có mang xe theo bằng tàu, nhưng lúc về thì anh đạp về luôn.”
Ơ… cái quãng đường đó xa lắm mà?
Vậy mà cậu ấy đã đạp xe một mình từ đó về sao?
“Vì còn cả Inter-High nữa. Anh nghĩ so với chen chúc trên tàu rồi về muộn thì như thế này vẫn hơn.”
“N… nhưng, có nguy hiểm không vậy?”
“Vì muốn gặp Saki sớm nên anh cứ thế mà đạp về thôi, chẳng để tâm gì cả.”
“V… vậy sao.”
Ngay khoảnh khắc nghe câu đó, tim tôi chợt thắt lại.
Và… tôi thật sự rất hạnh phúc.
Ngay khi ấy, một giọng nói vang lên phía sau lưng.
“Mới sáng sớm mà đã tình cảm quá nhỉ.”
Quay lại trong ngạc nhiên thì thấy hội trưởng đứng đó.
“Hội trưởng!”
Bên cạnh là người anh trai mờ nhạt của tôi.
“Ủa, anh cũng ở đây à.”
“Em gái gì mà tệ thế.”
Anh trai tôi được cho là rất giống cha hồi còn trẻ.
Đúng là cũng đẹp trai, nhưng so với Aki-kun thì còn lâu mới sánh kịp.
Mẹ tôi thì bảo đó chỉ là do tôi nhìn từ góc độ em gái nên mới nghĩ thế thôi.
“Hội trưởng, chị mới về nhà lúc sáng sớm à?”
“Nagakura-kun, nói về nhà lúc sáng sớm thế là thất lễ đấy.”
“Nhưng mà, hôm qua chị đâu có ở nhà phải không? Cả Rika cũng đã về quê rồi còn gì.”
“Miễn bình luận.”
“Thế còn anh thì sao, anh hai?”
“Em hỏi anh thế à, bình thường sao?”
“Không cần nói thì em cũng biết rồi.”
“Vậy sao còn hỏi.”
Chỉ cần thấy từ sáng sớm mà cả hai người họ đã ăn diện chỉnh tề là hiểu rồi.
Tôi và Aki-kun thì vẫn trong bộ đồ thể thao.
Còn hội trưởng thì mặc váy dạ hội, đứng cạnh anh trai tôi trong bộ vest.
Ngay lúc đó, Aki-kun vừa tiếp tục làm việc vừa cất lời:
“Chúc mừng hai người kết hôn.”
Tức là đúng như tôi nghĩ rồi.
“Bình thường thì phải chúc mừng đàng hoàng chứ? Không ngờ em lại vừa làm việc vừa chúc cho xong chuyện như thế.”
“Xin lỗi ạ. Nếu là tiền mừng thì em đã để trong hòm thư ở cửa rồi.”
“Thứ đó đáng lẽ phải đưa tận tay mới đúng chứ?”
“Không sao đâu. Em đã bỏ số tiền thành số lẻ để lấy may rồi.” [note79892]
“Ý chị không phải thế…”
“À, còn cả thư giới thiệu của bạn em ở tiệm kem chống nắng nữa.”
“Ư…”
Thực ra ban đầu định sẽ kết hôn đúng vào ngày sinh nhật của hội trưởng, nhưng do lịch của anh trai không khớp, nên buổi tiệc cưới đã được tổ chức sớm hơn.
Giấy đăng ký kết hôn thì hội trưởng sẽ tự mình nộp.
Còn lễ thành hôn thì sau khi nộp xong, hội trưởng sẽ ra nước ngoài và hai người sẽ tổ chức riêng chỉ có họ với nhau.
“Sau lễ cưới thì chị hãy hỏi thử xem nhé.”
“Ừ… được rồi.”
Với tư cách em gái, tôi lẽ ra cũng phải tham dự tiệc cưới, nhưng đã từ chối.
Bởi vì tối hôm trước, tôi muốn ưu tiên thời gian dành cho Aki-kun hơn.
“Vậy thì, từ nay xin phép được gọi chị là chị dâu.”
“C-cảm giác cứ ngứa ngáy thế nào ấy… Mà… em biết chuyện của chị từ khi nào vậy?”
Bị hỏi thế, tôi và Aki-kun liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi trả lời:
““Là cuộc điện thoại quốc tế ở ban công đấy, có gì sao?””
“Hả!? H-haa!?”
Chúng tôi đã biết về mối quan hệ của họ từ lúc đó.
Sau đó thì giữ im lặng một thời gian.
Cũng có vụ của Rika-chan nữa mà.
Đó cũng là lý do tôi từ chối tham dự tiệc cưới.
“Lúc biết người anh ăn nằm cùng lại là hội trưởng thì em thấy phức tạp thật.”
“Ừ, cũng phức tạp thật. Người mình quen thuộc lại rên rỉ vì một người mình quen thuộc khác.”
“Đ-đừng nói những chuyện sống sượng thế ở đây chứ!”
““Chính người trong cuộc lại lên tiếng kìa.””
“Grrr…”
“Anh hai à, mông của hội trưởng to thật nhỉ.”
“Ờ… ừ thì.”
“Anh bị đè bẹp dưới đó thích lắm chứ gì?”
“Ờ… ừ.”
Đây là cách tôi có thể chúc mừng hai người.
“Bảo dưỡng xong rồi.”
“Bảo dưỡng tức là bảo dưỡng chiếc road bike sao.”
“Chị nghĩ là cái gì vậy?”
“Cột rổ bóng rổ.”
“Tại sao lại thành ra thế được.”
Hội trưởng đang trêu chọc lại Aki-kun.
Rồi vì cũng đến lúc nên chị ấy cùng anh hai bước vào nhà.
Có lẽ họ sẽ ở nhà hội trưởng một thời gian rồi mới trở về nơi du học.
“Giờ chắc chuẩn bị tới hiệp thứ mười rồi nhỉ?”
“Có lẽ thế. Thể lực của hội trưởng cũng kinh khủng lắm.”
“Anh trai à, đừng có kiệt sức đến khô quắt ra đấy nhé.”
“Chị có làm nhiều như vậy đâu!”
“Hai người vẫn còn đứng ngoài cửa à?”
“Có vẻ là vậy đó.”
Trong hành lang kín này, tiếng vang vọng quá mức cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.
“Vậy tức là chị ấy cũng sẽ trở thành chị dâu của anh nhỉ.”
“Ừ, đúng rồi.”
Vác chiếc xe đạp đã tháo rời trên vai, Aki-kun cùng tôi xuống tầng một.
Vì ghét đàn ông nên trước khi anh vệ sĩ đi làm, chúng tôi đã nhanh chóng dọn dẹp và rời đi.
§
Buổi sáng hôm đó.
Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc để đi nghỉ, tôi cùng Aki-kun xuống tầng một.
“Hành lý chỉ có từng này thôi à.”
“Không mang được nhiều đâu. Bàn chải đánh răng với mấy thứ linh tinh thì dùng đồ ở nhà nghỉ cũng được mà.”
“Ừ, đúng thật.”
Cả hai cùng leo lên xe đạp, rồi xuất phát dưới sự dẫn đường của Aki-kun.
“Trước mắt thì, mình đi đến ga đã.”
“Rõ rồi!”
Đến ga, Aki-kun thành thạo tháo rời xe đạp.
Tôi cũng nhờ cậu ấy tháo giúp chiếc của mình.
Cái này tôi cũng phải tập để tự làm được thôi.
“Anh đã mua vé rồi, em tranh thủ đi vệ sinh đi.”
“Ừ. Xe đạp nhờ anh nhé.”
“Ờ.”
Tôi tách ra, chạy vội đến nhà vệ sinh.
Có hơi mất thời gian một chút, nhưng vì chưa quen nên cũng đành chịu.
Khi bước ra thì thấy Aki-kun đang ăn gì đó.
“Em quay lại rồi đây.”
“Em ăn cái này trước đi.”
“Đây là?”
“Lương thực bổ sung, yokan đấy.” [note79893]
“L-lương thực bổ sung á?”
Nghe nói nếu không ăn trước thì sẽ rất mệt.
Đạp xe là dạng vận động hiếu khí nên sẽ nhanh đói bụng.
“V-vậy có hợp để giảm cân không?”
“Có lẽ là có.”
“Em đang lo cái mông hơi to, không biết có gầy đi không nữa.”
“Em lo chuyện đó à.”
“Ừ.”
Dù vốn có cơ địa không dễ béo, nhưng phần mông vẫn tích mỡ.
Tôi cũng từng nghĩ chắc là do “béo lên vì hạnh phúc” chăng.
Thực ra nguyên nhân là vì đã ngừng làm “người hỗ trợ” [note79894] nên lượng calo tiêu hao không còn nữa.
“Vậy thì đạp xe là thích hợp nhất đấy.”
“Ra là vậy.”
“Nhưng mà, mới đầu thì mông sẽ đau lắm đó.”
“Hả?”
Dù có yên xe bằng nệm mà vẫn đau á, thật sao…?
(Có lẽ mình phải chuẩn bị tinh thần thì hơn…)
Vì Aki-kun đã nói thì chắc chắn không sai đâu.
Suốt thời gian đi tàu điện, cả hai đều phải đứng.
Cầm theo xe đạp đã gấp lại.
Vì nó là món đồ đắt tiền nên không thể rời mắt.
Ở chỗ trọ thì có thể mang xe vào phòng nên không sao, nhưng trên tàu thì người lên xuống đủ kiểu, không thể lơ là được.
“Tiếp theo phải đổi tàu đấy.”
“Em biết rồi.”
Vẫn vác xe đạp trên vai, cả hai đổi sang chuyến khác.
Dù khá nặng nhọc, nhưng cũng xem như một kỷ niệm.
Một lúc sau, ga cần xuống cũng sắp tới.
“Chuẩn bị thôi.”
“Ừm!”
Xuống tàu, cả hai vác xe ra ngoài.
Lắp ráp lại rồi cùng nhau leo lên.
“Từ đây sẽ đạp suốt luôn, nên nếu có mệt quá thì hãy nói nhé.”
“Em hiểu rồi.”
Trước lúc xuất phát thì tôi nghĩ đơn giản thôi, nhưng thực tế thì thật sự khổ cực.
(Đau mông quá!)


2 Bình luận