Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]
Chương 68: Cảm nhận được sự đáng sợ của việc mất tập trung
3 Bình luận - Độ dài: 2,591 từ - Cập nhật:
Tôi vừa nghe từ Saki một sự thật gây sốc.
Quá bất ngờ, tôi đã nhắn hàng loạt tin cho bố dù ông đang ngủ, chẳng khác gì đánh thức ông dậy vậy.
“Ồ... Thật á... Hóa ra là thật à…”
Bố tôi đáp lại bằng một kiểu “tehepero” [note79303] như thể muốn nói “cuối cùng con cũng biết rồi à”.
Thật sự rất khó chịu khi đọc cái tin nhắn đó.
Nếu mẹ mà dùng thì còn chấp nhận được, chứ bố mà dùng thì tôi chỉ thấy bực mình thôi.
Hỏi ra thì mới biết, mẹ và bố là họ hàng xa với nhau.
Nói về huyết thống thì cực kỳ mỏng, nhưng hai người vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, và thế là có tôi.
“Cái gì mà kết quả của tình yêu nồng cháy chứ, nghe xấu hổ chết đi được…”
“Heee~ Nghe hay đấy? Tớ cũng muốn sớm có một mối tình nồng cháy như thế~”
“Hả!? Cậu đang có đấy rồi còn gì?”
“Không đâu. Mối quan hệ này vẫn chưa tính nha?”
“N-này!? Đừng có vén váy ngay đây chứ!!”
“Tehe~”
Chuyện đó tạm gác lại, dù là dòng chính (bản gia), nhưng thể lực và ảnh hưởng của họ đã suy giảm, vị thế hiện tại bị đảo ngược rồi.
Thế nhưng nhà Yuuki vẫn coi trọng quan hệ chủ – tớ trong quá khứ.
Vì thế hai bên hỗ trợ lẫn nhau, và khi cần thiết, nhà Nagakura cũng sẽ ra tay.
“Lý do mà hội trưởng gọi cậu bằng họ là vì chuyện đó à?”
“Chắc cũng có phần là vì nể tớ nữa đấy?”
“Ra là vậy à…”
Nếu cố vấn của nhà Shiraki vẫn đang tại vị và phối hợp với nhà Yuuki thì tụi tôi coi như xong đời.
“Không ngờ đến cả ông nội cũng làm cố vấn nữa chứ.”
Vì đó cũng là công việc của cả bố lẫn mẹ, nên tôi nhanh chóng chấp nhận được điều đó.
“Chuyện này chẳng phải là một dạng ‘nghề gia truyền’ sao?”
“Có thể lắm. Bố mẹ tớ đang tích lũy kinh nghiệm như những người trong ngành ấy mà.”
“Nếu vậy thì việc cả số phận của nhà Shiraki đặt lên vai một mình Rika-chan, đúng là xui xẻo thật.”
“Không hiểu nghĩ gì mà lại nhắm vào nhà Yuuki nữa.”
Hiện tại nhà Yuuki đang nằm dưới ô của nhà Shiraki.
Tuy nhiên, đó có lẽ chỉ là một mối quan hệ kiểu hợp tác doanh nghiệp, nương tựa lẫn nhau.
Nếu cha mẹ độc hại kia lại không tính đến điểm đó, thì chẳng khác nào một thứ độc thực sự.
“Vậy thì ông (của Saki) bắt đầu hành động từ khi nào?”
“Tớ nghĩ là đã bắt đầu rồi. Vì ông đã ra lệnh cho tớ theo dõi mọi việc mà.”
“Ra lệnh cho cô cháu gái đáng yêu của mình à, chắc là đang rất căng thẳng rồi nhỉ.”
“Ừ, tình hình có vẻ khá là nghiêm trọng.”
Vì đám cặn bã đã dòm ngó đến người bên phía cố vấn.
Chỉ cần chuyện đó lọt đến tai ai đó cũng đủ gây ra thảm họa.
May là xung quanh bọn tôi không có ai nghe được cả.
Sau khi mua nước xong,
“Nếu là vì chuyện này thì đúng là chọn ngồi giữa sân trường là quyết định đúng đắn đấy.”
“Phải ha. Nhìn còn giống như tớ đang cho cậu gối đầu nữa.”
Saki trải khăn tay lên bãi cỏ rồi ngồi xuống, tôi thì nằm ngang gối đầu lên đùi cô ấy.
Thoạt nhìn chỉ như một cặp đôi ngốc nghếch đang tình tứ, chẳng ai nghĩ rằng chúng tôi lại đang bàn chuyện nặng nề thế này.
Đám con trai đang tỏ tình gần đó chắc cũng đang mơ đến cảnh tượng như thế, nhưng tôi chỉ muốn bảo tụi nó hãy cố gắng làm trò hề thêm một thời gian đi.
Tuy hơi có lỗi với người đang bị tỏ tình thật.
“Lúc cậu vén váy lên, tim tớ muốn rớt ra ngoài luôn đó.”
“Không sao đâu, tớ có mặc quần short bó bên trong mà?”
“Không… Saki. Tớ xin lỗi.”
“Hả? Sao lại xin lỗi?”
Hôm nay Saki có vẻ hơi lơ đãng.
Chắc do chuyện kia khiến cô ấy cứ thấp thỏm không yên.
Cô ấy chắc hẳn nghĩ rằng chỉ cần mình lỡ sai một chút thì quan hệ giữa chúng tôi sẽ trở nên rắc rối.
“Thử sờ mông mình xem.”
“Mông… Saki á? Ừm, ừ…”
“Có cảm giác gì không?”
“C-có cái gì đó... Ủa? Sao nó cứ cồm cộm... Á–” [note79304]
Khoảnh khắc ấy, toàn thân Saki đỏ bừng.
“Tớ chỉ muốn nói là: đừng lo nhé.”
“Ê, ê… cái, cái đó là do… b-bất khả kháng!”
“Tớ biết mà. Với lại tớ chỉ thoáng thấy thôi.”
“V-vậy sao?”
“Chỉ là thoáng qua, nhưng mà... tớ thấy rõ phần da trắng nõn luôn.”
“V-vậy à. Vậy thì vừa mừng vừa tiếc tiếc nhỉ?”
“Tiếc cái gì chứ…”
Thường thì đến lúc đi vệ sinh là sẽ phát hiện ra rồi, nhưng đúng là đầu óc lơ đãng có thể dẫn đến tai nạn thật...
“Lỡ có gió thổi cái thì nguy hiểm lắm, hôm nay cậu nên mặc quần short cho chắc ăn.”
“Ừ... Dù có hơi phạm nội quy trường, nhưng giờ thì đành chịu vậy.”
Tiết thể dục hôm nay không phải là giáo viên vắng mặt, nhưng có vẻ như bọn con gái lúc nào cũng mang theo quần short.
Nghe nói vào những ngày gió mạnh, họ dùng để tránh bị lộ quần lót.
Trước khi chuông báo vào lớp vang lên, tôi đã đứng chắn trước mặt Saki như một bức tường.
Saki thì vừa giữ chặt vạt váy trước sau vừa đứng dậy.
“Cậu đi sát tớ kiểu ôm từ phía sau ấy nhé.”
“Ừ. Như thế thì chỉ cần giữ phần mông thôi nhỉ.”
Tôi đưa Saki đến gần khu nhà vệ sinh nữ, cô ấy vội vàng chạy vào trong.
Quần short chắc là để trong cặp, chỉ cần mặc xong là ổn cả thôi.
Khi đi ra, Saki hạ giọng thì thầm hỏi tôi:
“Nguy hiểm thật đấy… Nhưng chỉ có mình Aki-kun thấy thôi đúng không?”
“Chắc chắn rồi. Chẳng ai để ý đâu.”
Bởi vì ánh mắt bọn con trai lúc nào cũng dồn hết về phía Rika.
Ai cũng khen Rika xinh đẹp hơn Saki này nọ.
Nhưng tôi thì nghĩ Saki xinh hơn nhiều.
“M-mau mau đi, tớ chỉ muốn chuyện này sớm kết thúc thôi.”
“Ừ. Không thì Saki sẽ cứ lơ đễnh mà đến trường mất.”
“U-ừm.”
May mắn là cái thằng từng phải quỳ lạy xin lỗi kia đã chuyển trường rồi.
Nếu nó còn ở đây, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa...
Có lẽ tôi đã cho nó ăn no đòn đến bán sống bán chết rồi cũng nên.
Lần này, tôi đã dựa vào một vài mối quan hệ để kiếm được “hàng”... sản phẩm hẳn hoi rồi.
Ngay giữa chỗ đông người, tôi hẳn đã lôi hết đống đấy ra và khiến hắn bị “bán sống bán chết” về mặt xã hội rồi.
Ngay lúc đó, hai nam sinh đi ngang qua chỗ bọn tôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chủ đề bọn họ đang nói không phải là thứ khiến người ta không thể ngó lơ.
“Thật à? Yuuki-san là kiểu người như vậy sao?”
“Ờ. Nghe nói là câu lạc bộ báo chí chụp trộm được gì đó. Mà vì thứ đó quá nhạy cảm nên họ định bán có chọn lọc cho người nào có nhu cầu, trước khi hội trưởng phát hiện ra.”
“Phát hành à? Bao nhiêu tiền?”
“Tớ không rõ lắm, nhưng chắc cũng tầm một man (≈10.000 yên).”
“Một man cơ à… Khi nào thì bán?”
Chụp lén.
Nếu chỉ thế thôi thì cũng là thủ đoạn quen thuộc của bọn chúng.
Nhưng mà, lần nào tụi nó cũng bị hội trưởng quát một trận ra trò và bị cắt bớt ngân sách hoạt động cơ mà.
Chẳng lẽ tụi báo chí vẫn chưa biết hối lỗi sao?
“Bán có thu phí với giá một man?”
“Có lẽ định lấy tiền đó để bù vào phần ngân sách bị cắt.”
“Nhưng mà… bọn họ định phát hành cái gì mới được chứ?”
“Nghe bọn nó nói, có vẻ là cái gì đó của Rika-chan.”
“Cái gì đó của Rika á!?”
Tôi vừa suy nghĩ vừa lén liếc xuống phần thân dưới của Saki.
“Không chừng là…”
“Cậu nghĩ ra gì rồi à?”
“Đi thôi. Đến lớp của khối một.”
“Hể...?”
Không để cô ấy kịp phản ứng, tôi bế thốc Saki lên và lao nhanh về phía lớp học năm nhất.
“Tự nhiên sao vậy? Được bế công chúa thì tớ vui thật, nhưng…”
“Người từng sống trong 'vườn hoa toàn nữ sinh' mà bị quăng vào sở thú thì cậu nghĩ sẽ ra sao?”
“...Ý cậu là chuyện hôm qua đúng không?”
“Tớ hỏi nghiêm túc nhé, Saki có nhận ra ánh nhìn của đám ‘động vật’ đó không?”
“Động vật thì chắc chắn là không rồi. Nhưng mà ánh mắt dâm đãng thì tớ nhận ra đấy.”
“Bình thường thì đúng là thế.”
“Có chuyện gì sao?”
“Một người đang bối rối vì thay đổi môi trường, liệu có thể để tâm đến những ánh mắt đó không?”
“B-bối rối?”
“Đầu óc rối tung vì mong đợi xen lẫn lo lắng, rồi cảm giác nhẹ nhõm khi được tách khỏi nơi cũ… Trong lúc đó, lại bị bao vây bởi một đàn khỉ đực đầy sinh lực, háo hức chào đón ‘cuộc sống mới’... Không có cô gái nào không hoang mang đâu, phải không?”
“À…”
“Người đã sống quá lâu ở trường nữ sinh, liệu có thể ứng phó được với hành vi kỳ quặc của con trai không?”
“C-có lẽ là… không…”
Ngay lúc đó, vụ chụp lén của câu lạc bộ báo chí lần này đã bị phát hiện.
“Không biết chúng chụp ở đâu, nhưng nếu báo chí còn phải dè chừng hội trưởng thì…”
“...Chắc chắn là chụp được cái gì đó rất tệ?”
“Của một nữ sinh mới chuyển đến, còn chưa kịp thích nghi, ăn mặc qua loa vì vội vàng…”
“Ăn mặc qua loa... Khoan, đó chẳng phải là tớ hôm nay sao!?”
“Chưa xác định. Nhưng có khả năng.”
Vừa trò chuyện, tôi vừa chịu ánh nhìn của cả khối một, rồi đến được lớp của Rika.
“Bế công chúa á!?”
“Không sao. Hikari, Rika đâu rồi?”
“Ờm… đi vệ sinh với Nagomi rồi ạ?”
“Hiểu rồi. Saki!”
“Được rồi, để tớ đi!”
Chỉ cần tôi ra hiệu một câu, Saki lập tức chạy vào khu nhà vệ sinh nữ của khối một.
Nhiều học sinh năm nhất thắc mắc vì sao một chị lớp hai lại đột ngột lao vào như vậy.
Một lát sau, Rika cùng Saki trở ra, mặt đỏ bừng.
“Aki-kun, trúng phóc luôn!”
“Thật à...”
Phải báo cáo chuyện này cho hội trưởng.
Câu lạc bộ báo chí chắc chắn đứng trước nguy cơ bị giải tán, liệu chúng ổn không đây?
Ngay cả vụ trước cũng đã gây rắc rối rồi… đúng là cái bọn đó.
“Có lẽ sẽ bị sát nhập vào câu lạc bộ phát thanh, thành ‘bộ phận truyền thông’ gì đó luôn.”
“Không phải ‘có lẽ’ đâu, chuyện đó gần như chắc chắn rồi.”
“Quả nhiên là thế à.”
Sau khi nghe tôi báo cáo, hội trưởng mặt mày căng thẳng, đưa ngay một cái quần short mà cô ấy đã chuẩn bị từ trước.
“Vẫn còn kịp, mau mặc cái này vào đi!”
“V-vâng… Chị…”
Rika đỏ mặt tía tai, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Chuyện này, lẽ ra cô ấy nên nhận ra sớm, nhưng đầu óc cứ lơ đãng là lại dễ xảy ra tai nạn.
“Không ngờ tắm buổi sáng xong mà lại quên mặc được”
“Hả? Ý cậu là gì thế, Saki?”
“Không bình luận!”
Saki cũng từng dính một vụ tương tự vào ngày nghỉ.
Khi ấy cô mặc quần short, nên tôi chỉ nhắc khéo là không thấy đường viền của đồ lót, thế là cô hoảng hốt chạy về phòng thay đồ để mặc vào.
Lúc ấy, em gái nhà Ichikawa đã tiết lộ chuyện này:
“Hồi nghỉ giữa tiết, có người tỏ tình nên cậu ấy không kịp vào nhà vệ sinh.” (Nagomi)
“Lúc tớ vào thì em ấy đã nhận ra rồi.” (Saki)
“Vậy ra là một tai nạn do chủ quan…”
Sau khi nghe thêm từ Saki, tôi liếc nhìn hội trưởng.
Cô ấy ôm đầu, vẻ mặt đầy căng thẳng và bực bội.
Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm...
“Chuyện này thì là do con bé tự chuốc lấy. Nhưng cái vụ báo chí thì khác, không thể tha thứ được.”
Tức giận của hội trưởng lộ rõ.
Đám học sinh năm nhất như đông cứng lại, bởi họ đang được thấy bộ mặt thật của vị tiền bối mà họ ngưỡng mộ.
Nhìn cảnh đó thì dù không muốn cũng phải nhận ra họ là chị em.
“Sau giờ học, chị sẽ giải tán câu lạc bộ báo chí.”
“Giải tán!? Chuyện đó... thật sự làm được sao!?”
Người sốc nhất chắc chắn là học sinh năm nhất đang thuộc câu lạc bộ báo chí.
“Đã nhiều lần bị nhắc nhở mà chẳng thấy hối lỗi gì. Chị cũng đã tuyên bố, chỉ cần tái phạm thì sẽ giải tán. Ngân quỹ còn lại cũng bị cắt hết, coi như giải tán hoàn toàn.”
“Không thể nào…”
Đó chính là lý do tại sao bọn chúng phải đề phòng hội trưởng.
Lần đầu là đăng bậy trên tờ tập san của trường.
Lần hai là viết bài tung tin đồn thất thiệt về tôi.
Tôi thì không để bụng mấy chuyện đó, nhưng hội trưởng thì không bỏ qua.
Lần thứ ba là những lời lẽ lăng mạ Saki.
Khi bị khiển trách, chúng lại la ó rằng hội trưởng lạm quyền, thế là bị đối xử lạnh nhạt.
Ngoại trừ lần đầu tiên, thì những việc còn lại đều xảy ra trong thời gian chuẩn bị cho lễ hội thể thao.
“Tốt nhất nên chuyển sang câu lạc bộ phát thanh càng sớm càng tốt. Dù sao cũng sẽ sáp nhập mà.”
“S-sáp nhập…?”
“Ừ. Có lẽ sẽ phải làm việc dưới quyền ‘Chibi-senpai’ đấy, nhưng cô ấy sẽ không đối xử tệ đâu. Chỉ trừ cặp đôi trưởng phó hai câu lạc bộ đó vốn có quan hệ căng thẳng thôi.”
Hai trưởng câu lạc bộ báo chí và phát thanh vốn chẳng ưa gì nhau.
Phó của hai bên cũng thế, lúc nào gặp nhau cũng cãi nhau chan chát.
Trước kia, hội học sinh giữ lập trường trung lập, thân thiết với cả hai bên.
Nhưng sau vụ tờ thông báo, họ cạch mặt câu lạc bộ báo chí và ưu tiên câu lạc bộ phát thanh.
Chuyện này khiến mâu thuẫn leo thang như hiện giờ.
À mà, cái tên “Chibi-senpai” mà Saki nói, là cách gọi không chính thức của tiền bối Itsuki Kirara.
Nếu để chị ấy nghe thấy thì chắc chắn sẽ nổi giận như lửa, nên phải cực kỳ cẩn thận.


3 Bình luận