Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]
Chương 63: Phải chăng là điềm báo cho sự đổi thay trong cuộc sống thường ngày?
2 Bình luận - Độ dài: 2,650 từ - Cập nhật:
Tâm trạng của Ichikawa-san đã được khôi phục nhờ sự nhanh trí của Akari, người đã được gọi đến qua vài tin nhắn (của tôi).
Tuy nhiên, dường như anh em nhà Nikawa lại có xu hướng muốn giấu mọi chuyện với chị em nhà Ichikawa.
Dù có tình cảm, em trai của Akari lại có lòng tự trọng thừa thãi một cách vô ích, và dường như chỉ biết tiếp cận bằng cách trêu chọc như học sinh tiểu học hay trung học cơ sở vậy.
“Thật tàn nhẫn với cô em gái đang bị dồn vào chân tường, nhưng đây cũng là hiện thực mà.”
“Đúng vậy. Vấn đề chỉ là Nagomi-chan quá chậm hiểu thôi.”
“Sao lại có người nhạy bén với chuyện tình cảm của người khác, mà đến chuyện của bản thân thì lại vô cảm nhỉ?”
“Điểm đó thì Aki-kun cũng chẳng nói gì được nhỉ?”
“Ugh…”
Phải rồi.
Tôi cũng từng khá vô cảm.
Cho đến khi Saki thổ lộ thì tôi mới sực nhớ ra, trước đó cứ nghĩ là chẳng liên quan gì đến mình nữa.
“Khi được nói ra, em gái mình chắc sẽ phản ứng giống hệt mình thôi.”
“Chắc là vậy đấy. Có khi còn tệ hơn cả Aki-kun nữa.”
“T-tệ hơn á?”
“Trong đầu con bé, đến cả khái niệm tình cảm cũng chẳng tồn tại luôn mà.”
“Ờ, ừm... Vậy thì, thằng em đó cũng tội nghiệp quá nhỉ?”
Một người anh trai đã nên duyên nhờ yêu xa, cùng với vị hôn thê tương lai.
Bản thân cậu em cũng là tình yêu đơn phương từ xa.
Ấy vậy mà đối phương chẳng hề có hứng thú nào thì quả thực không được đền đáp.
“Nếu không quẳng đi cái lòng tự trọng như Akari thì chắc chẳng bao giờ đến với nhau được đâu.”
“Mình cũng nghĩ vậy, chắc chẳng nên duyên nổi đâu.”
Nhưng mà, thoạt nhìn thì lại giống hệt một cặp vợ chồng đang cãi nhau ấy chứ.
“Chuyện chị gái tớ đính hôn, cậu biết từ trước rồi à?”
“Biết chứ. Trong trường hai người họ rất nổi tiếng mà.”
“Sao lại không nói cho tớ biết?”
“Thì có cần thiết phải nói đâu?”
“Sao lại không!? Chúng ta là bạn thanh mai trúc mã đấy, cậu phải nói với tớ chứ!”
“Tại cậu chậm hiểu quá nên có nói cũng vô ích thôi.”
“Ai chậm hiểu chứ! Ai hả!?”
“Nagomi.”
“Cậu nói cái gì cơ!?”
Người đang nổi nóng là em gái nhà Ichikawa.
Người vô lý mà vẫn bình tĩnh là em trai nhà Nikawa.
Rốt cuộc thì không biết ai mới là não cơ bắp nữa.
“Chẳng khác gì manzai [note78965] vợ chồng luôn.”
“Trong trường hợp này, ai là người phản bác (ツッコミ) nhỉ?”
“Là cô em gái đấy. Còn cậu em là người tung hứng (ボケ).”
“Có nên để hai đứa làm tiết mục manzai mở màn ở lễ hội văn hóa không?”
“Ừ. Cũng có thể phối hợp với Akari và mấy người khác để tạo bầu không khí.”
“Nếu nhờ thế mà có tiến triển thì càng tốt, đúng không?”
“Ừ ha.”
Hai đứa đó, thật kỳ lạ, mà lại hợp nhau đến khó tin.
“Đừng có gõ gõ đầu tớ nữa mà!”
“Có sao đâu. Dù sao thì cậu cũng chỉ toàn ăn điểm liệt thôi mà.”
“Nếu ăn điểm liệt thì sẽ không được ra sân thi đấu nữa đó! Với lại đừng có nói mấy lời xui xẻo trước khi công bố kết quả chứ!”
“Xui xẻo gì chứ, hình như bài làm thảm hại của cậu sắp được trả lại rồi thì phải?”
“Ugh…”
“Nếu không được ra sân thì thôi, cậu cứ hưởng thụ kỳ nghỉ hè một cách cô đơn đi là vừa.”
“Hừ. Vậy thì kỳ nghỉ hè của Nagomi, tớ sẽ mua nó!”
“Này, khoan đã. Ai cho phép bán hả!?”
“Thì anh trai với chị dâu tương lai sắp sống chung rồi. Còn nhà của Nagomi thì không còn nữa.”
“À…”
“Vậy thì ‘lần đầu tiên’ của Nagomi sẽ là…”
“Tôi tuyệt đối sẽ không giao cho cậu đâu!”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Ý tôi là kỳ nghỉ hè đầu tiên của cấp ba đó!”
“Bốppp!”
“Hứ. Tôi nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu chán luôn rồi ấy.”
“Đó là chuyện hồi còn nhỏ thôi nhé!”
Đúng là kiểu cặp đôi lắm chuyện nhỉ.
Hai người đó vừa đi trước bọn tôi, vừa cãi nhau chí chóe.
Trước mặt họ là hội trưởng với vẻ mặt đầy ngán ngẩm.
Còn ở hàng đầu tiên, có Ichikawa-san và Akari đang ngọt ngào tình tứ.
“Hôm nay đường đi học ồn ào ghê ha.”
“Ờ. Nhưng trong trường hình như còn ồn hơn nữa.”
“À, phải rồi. Hôm nay là công bố kết quả thi mà.”
Bọn tôi đi qua cửa vào, tiến về khu vực bảng điểm được dán lên.
“Shiraki-san hạng hai á!?”
“Không đùa đấy chứ!? Đây là điềm báo gì à!?”
“Tên Nagakura đó không phải ăn may sao!?”
Bỏ qua tiếng xôn xao, nhìn điểm thì rõ ràng là không phải điểm tuyệt đối.
“Quả nhiên là rớt ở môn Quốc ngữ rồi.”
“Đấy chỉ là lỗi bất cẩn thôi.”
“Nhưng mà chỉ kém Saki có một điểm thôi đấy.”
“Ừ, hình như vậy. Trong bài tiếng Anh có một chỗ tớ trả lời sai, chắc là do cái đó.”
“Ra thế.”
Nói mới nhớ, có bài thi nghe tiếng Anh nữa.
Giáo viên tiếng Anh đã phát âm khá chuẩn hơn trước, có thể cảm nhận được kết quả của sự nỗ lực.
Tốc độ nói của thầy cũng nhanh hơn đáng kể, khiến không ít học sinh bị mất điểm ở môn tiếng Anh.
Đáng lẽ Saki cũng nằm trong số đó, nhưng–
“Có lẽ nhờ mấy lần luyện nói khi ôn thi phải không?”
“Chắc vậy. Tớ còn thấy phát âm của thầy chậm hẳn đi nữa”
Luyện thi ở nhà.
Trong sinh hoạt thường ngày, tụi tôi cũng từng áp dụng “cấm nói tiếng Nhật” vài lần.
Việc đó có thể phát huy trong kỳ thi cuối kỳ lần này thật sự là một điều đáng mừng.
“Vậy thì hôm nay phải ăn mừng rồi.”
“Ăn mừng Aki-kun đứng nhất sao?”
“Không, là vì tớ đã có thể đứng ngang hàng với Saki.”
“Vậy à? Nhưng… tớ đứng hạng nhì mà.”
“Ở giữa kỳ cậu đứng nhất mà. Tính ra là một thắng một thua.”
“Ra vậy.”
Nếu lần này Saki giữ được vị trí nhất thì mới thật sự là một dịp ăn mừng theo đúng nghĩa.
Dù sao đi nữa, việc ăn mừng vẫn không thay đổi.
Khi bước vào lớp học, một lần nữa không khí lại trở nên náo nhiệt.
“Saki đứng nhì á, thật luôn!?”
“Cô ấy đã cố gắng đến thế mà… À không, chắc cũng không hẳn nhỉ.”
“Tớ đã cố gắng đấy chứ! Lúc nào tớ cũng toàn lực mà!?”
“Toàn lực mà vẫn thua bạn trai à. Đáng tiếc ghê!”
“Tớ thua cũng chẳng thấy tiếc gì hết nên không sao!”
“Ý là cậu đang tự thú mình là M đấy hả.”
“Sao lại thành ra như thế được chứ!?”
Đúng là mấy màn nói chuyện quen thuộc của đám con gái.
Còn tôi thì lại bị mấy ánh mắt khó tin chiếu thẳng vào.
Chủ yếu là từ đám học sinh (nữ?) khối Xã hội đứng ngoài hành lang.
“Nagakura-kun thông minh vậy luôn hả?”
“Rất giỏi là đằng khác. Nghe đâu ba mẹ cậu ấy cũng đều học vấn cao.”
“Th-thế á!? Cái đó giờ tớ mới biết luôn!”
“Đã đẹp trai, đầu óc thông minh, lại còn giỏi nấu ăn nữa.”
“Chuẩn hình mẫu chồng quốc dân rồi còn gì! Tớ đúng là ngu ngốc khi bị mấy tin đồn biến thái đó dắt mũi!”
“C-còn kịp tỏ tình không nhỉ?”
Nghe được cuộc trò chuyện ngoài hành lang, Saki bắt đầu bực bội.
“Khó nói lắm. Vì cậu ấy đã có người trong lòng rồi mà.”
“““Người trong lòng á!?”””
“Người cùng cậu ấy tham gia chạy ba chân đó, mà ai ấy nhỉ?”
“““A! Chính là Saki còn gì!”””
“Đấy đấy. Đừng có kiếm chuyện gây chiến khi biết chắc chắn sẽ thua.”
“““Thật không công bằng gì cả!”””
Có xét theo hướng nào đi nữa thì cũng không ai thắng nổi Saki.
Dù thoáng có vẻ sắp nổi cáu thật, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh.
Sau đó là đến giờ short homeroom (sinh hoạt lớp ngắn), và tôi cũng đã được gọi điểm danh đàng hoàng.
Sự thay đổi này với tôi đúng là không hề nhỏ.
Có lẽ một phần là nhờ việc tôi đã gia nhập hội học sinh.
Tiết học sau kỳ thi chủ yếu là chữa bài kiểm tra đã trả.
Giữa kỳ cũng thế, nên giờ cũng không có gì lạ.
Chỉ là bầu không khí toàn trường bây giờ đã thay bằng sự nhẹ nhõm sau kỳ thi.
Ngoài ra, cái nóng đầu hạ cùng hơi lạnh từ quạt trần cũng tác động không ít.
“Vậy thì hôm nay dừng ở đây thôi.”
“Đứng lên!”
Có một điều chắc chắn là tâm trí của tất cả mọi người đều đã hướng đến kỳ nghỉ hè rồi.
Sau giờ học, mấy đứa ở tầng lớp cao trong nhóm xã hội tụ tập ở bục giảng buôn chuyện.
“Kỳ nghỉ hè này cậu có định đi đâu không?”
“Tớ chắc toàn đi làm thêm thôi. Có vài bộ đồ muốn mua mà.”
“Tớ thì chưa nghĩ ra. Còn Saki thì sao?”
“Tớ thì hoạt động hội học sinh như bình thường thôi.”
“À, quên mất cái đó ha.”
“Rồi chắc thêm mấy buổi học hè nữa?”
“Uầy… quên khuấy mất.”
Saki là thành viên hội học sinh nên chuyện đó đương nhiên rồi.
Bầu không khí cũng khiến tôi cảm thấy mình có thể nhập bọn, nhưng vẫn còn hơi e dè.
Và rồi, trong lúc đó–
“Này, Aki!”
“Có chuyện gì vậy, Akari?”
Tiếng gọi tôi vang lên từ hành lang.
Tôi bước ra hành lang và nói chuyện với Akari.
“Về chuyện đó, cậu có rảnh vào ngày này không?”
“À, à ừ. Ngày đó thì được… Hả? Ba đêm bốn ngày luôn!?”
“Một ngày thì không đủ để tận hưởng đâu? Dù sao cũng muốn tham quan nhiều thứ mm.”
“Ừ thì… cũng đúng.”
Tôi khẽ liếc nhìn Saki một cái.
Saki nhận ra ánh mắt của tôi nên quay lại nhìn.
Đôi tai cô ấy hơi giật giật, chứng tỏ là cũng đang để tâm đến.
“Mang theo đồ bơi và quần áo đủ cho ba đêm nha.”
“Còn đồ ăn trong mấy ngày đó thì sao?”
“Tớ tính làm tiệc BBQ cho tiện.”
“Cậu sẽ chuẩn bị hết hả?”
“Tớ chỉ lo nguyên liệu thôi?”
“Còn nấu nướng thì trông chờ ở tớ à.”
“Đương nhiên rồi còn gì?”
“Thế thì cậu chuẩn bị cả dụng cụ nữa nhé.”
“Cậu liệt kê cần gì đi, tớ chuẩn bị sẵn cho.”
“Okay”
Ừ, chắc chắn là vậy rồi.
Nếu có thể nhân dịp này khiến mối quan hệ của chúng tôi thân thiết hơn, thì coi như là một buổi hẹn hò cũng không tệ.
Sau khi bàn bạc với Akari, Saki tiến lại chỗ tôi.
Vì còn chút nữa là vào tiết, nên chỉ nói chuyện được trong thời gian ngắn.
“Chuyện hồi nãy là gì thế?”
“Tớ được Akari mời đến biệt thự nghỉ dưỡng của nhà cậu ấy.”
“Biệt thự á!?”
Không hiểu sao Saki lại ngạc nhiên về chuyện biệt thự nghỉ mát.
“Này này, tiểu thư con nhà chủ tịch tập đoàn mà bất ngờ thế à?”
“Tại vì… nhà tớ làm gì có biệt thự nghỉ mát đâu.”
“Không có thật á?”
“Tại vì chi phí duy trì tốn lắm! Nhà tớ theo chủ nghĩa không giữ những thứ không cần thiết!”
“Ra vậy.”
Biệt thự thì đúng là nếu không dùng thường xuyên thì phải thuê người quản lý để bảo dưỡng.
Nếu không sử dụng, công trình sẽ xuống cấp rất nhanh.
Phải được sử dụng thường xuyên mới giữ được giá trị.
Có lẽ họ nghĩ thay vì tốn tiền vô ích cho chuyện đó thì bỏ tiền vào khách sạn còn hơn.
“Dĩ nhiên là cậu chủ tịch hội học sinh tương lai cũng sẽ đi đấy.”
“À, là vậy sao? Thế nên mới nhắc đến đồ bơi với mấy cái đó hả”
Có lẽ cô ấy định khoe hai “trái dưa lưới” to tròn ấy chăng.
Riêng tôi thì thấy như Saki là vừa đủ đẹp rồi.
“Thôi thì, trước ngày đó mình cùng đi mua đồ bơi nhé?”
“Ừ! Với cả đồ lót sexy nữa nha!”
“À, đúng rồi. Cái đó cũng cần nhỉ…”
Tưởng đâu cô ấy quên vụ đó rồi, hóa ra vẫn nhớ kỹ.
Và chỉ với hai chữ "đồ lót gợi cảm", cả đám con trai trong lớp bắt đầu rơi vào trạng thái thảm hại.
(Mấy người đang tưởng tượng lung tung gì về bạn gái người khác vậy hả!?)
Tiết học bắt đầu, phần giải thích bài thi cứ như thần chú vang lên không ngừng.
Đám con trai thì ngủ gật, con gái thì gật gù.
Có đứa thì mơ màng nhìn ra cửa sổ, có đứa lại chăm chú nhìn lên bảng.
Saki thì là kiểu ngồi thẳng nghiêm túc, nhưng có vẻ đầu lại đang nghĩ chuyện khác.
Còn tôi thì nhìn ra ngoài cửa sổ, thế là bị gọi trúng.
“Tiếp theo, Nagakura-kun.”
“Vâng!”
“Câu hỏi số tám. Theo em, tác giả cảm thấy thế nào?”
Chà, đây là câu tôi đã làm sai.
“Là muốn gặp được mối lương duyên tốt đẹp rồi nghỉ việc kết hôn. Ạ.”
“……”
Tại sao cả lớp lại im phăng phắc thế?
Mà “tác giả” ở đây là cô mà, đúng không?
“Cô có bạn trai rồi nhé! Nhân vật chính trong bài không phải cô đâu.”
“““Ehhh!? Cô có bạn trai á!?”””
“Đương nhiên là có chứ!?”
“Sốc quá… tớ còn định theo đuổi cô giáo lớn tuổi này mà.”
“Yamada-kun, lát nữa em ra ngoài nói chuyện riêng với cô!”
“Cái… gì cơ!?”
“Gọi phụ nữ độc thân là ‘già’ là quá vô lễ đấy!”
“““Đúng đấy, đúng đấy!”””
Câu trả lời của tôi sai bét, nhưng cả lớp cũng cười ầm lên nên coi như là có giá trị tích cực.
Chỉ có điều, Yamada này.
Mày nên học cách tinh ý với phụ nữ ở chỗ làm thêm đi.
Đã làm thêm suốt thì chắc chắn có cơ hội để học hỏi mà.
Sau bao chuyện, tiết học cũng kết thúc và đến giờ nghỉ trưa.
Tôi cùng Saki mang cơm hộp lên phòng hội học sinh.
Hôm nay là buổi đề xuất ý tưởng trước khi đưa ra kế hoạch chính thức.
Không biết ý tưởng mà chúng tôi đã dày công chuẩn bị sẽ đi đến đâu đây.
“Không chỉ là ý tưởng, mà cần cả chủ đề nữa đúng không?”
“Ừ. Chủ đề của bọn mình là ‘Kai-raku’ (偕楽 - cùng vui [note78966] ), đúng không?”
“Hy vọng sẽ được thông qua thuận lợi ha.”
“Ừ.”
Ý tưởng của Saki thì từng suýt bị đình trệ do thiếu ngân sách, nhưng nhờ được bổ sung kịp thời nên có thể trình bày nguyên bản.
Ý tưởng của tôi thì ban đầu hơi phô trương, nhưng nhờ lời góp ý gay gắt của giáo viên phụ trách CLB bóng rổ mà đã được chỉnh sửa thành một thứ nhẹ nhàng hơn.
Có thể nói đây là một trường hợp may mắn khi được chỉnh sửa trước lúc công bố.


2 Bình luận