Có vẻ như cô lớp trưởng l...
Nemiko Shirai (白ゐ眠子)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90]

Chương 74: Hãy bỏ lại sự phiền toái phía sau

3 Bình luận - Độ dài: 2,506 từ - Cập nhật:

Đó là chuyện xảy ra vào ngày hôm sau, sau vụ náo loạn hôm trước.

“Trước mắt thì, mình đi nhận đồ thôi nào.”

“Ừ. Dù gì thì cũng là món đồ đặc biệt mà, đúng không?”

Tôi dắt chiếc road bike của mình, rồi hướng về nhà của Saki - lúc này đã thay xong đồ đạp xe.

Tất nhiên tôi cũng đã thay đồ trước khi đi.

Vì hôm nay, sau khi nhận xe đạp, chúng tôi còn định đi đạp chơi một vòng.

Cái mà người ta gọi là "hẹn hò bằng xe đạp" ấy.

Nhà Saki nằm trong khu biệt thự cao cấp, cách chung cư của tôi khoảng năm mươi phút đi bộ.

Nghe nói nhà tổ cũng ở gần đó.

Nghe đâu khuôn viên rộng như một khu vườn thực thụ.

“Mà rốt cuộc thì em mua loại xe gì thế?”

“Em không hỏi chi tiết, chỉ nghe nói là mẫu mới nhất thôi」

“Này này, đồ gà mờ.”

Nghe thế thì đúng là khó mà không muốn chọc ghẹo cho được.

“Thì biết sao giờ. Là bố em chọn mà.”

“Ờ thì, cũng đúng…”

Đúng là ông bố nào cũng mềm lòng trước cô con gái út.

Dù chủ trương giáo dục là khuyến khích tự lập, nhưng chỉ cần con gái tỏ ra muốn nhõng nhẽo một chút là lại mua cho ngay.

Mà Saki vốn rất ít khi làm nũng, nên điều đó lại càng dễ nhận thấy.

Nghe nói nếu có thì chỉ là làm nũng với ông, và thường thì bố Saki với ông hay tranh nhau “giành điểm” trước mặt cô ấy.

Cái này là lời kể của mẹ Saki.

Khi chúng tôi đến nhà Saki thì–

“Đợi các người mãi đấy!”

Trước cửa có một tên kỳ lạ mặc đồ đạp xe đang ngồi chình ình một cách khó hiểu.

Vừa nhìn thấy mặt hắn, Saki lập tức co giật cơ mặt, biến thành vẻ khinh miệt.

“Hả? Sao tự dưng anh lại ở đây?”

Âm điệu trầm hẳn xuống, khác hẳn cuộc trò chuyện vui vẻ khi nãy.

Chỉ cần nhìn mặt thôi mà thái độ đổi khác thế thì chắc cũng có lý do lắm đây.

“Tao ở đây thì có gì sai. Đồ ngu.”

“Sai chứ.”

Saki đáp lại ngay, gần như cắt ngang lời.

Bị gọi là ngu nên rõ ràng cô ấy phát cáu.

“Thôi được, chuyện đó bỏ qua. Quan trọng hơn, đưa chiếc road bike trong gara cho tao.”

““Hả?””

Cái quái gì thế, hắn ta nói gì vậy?

Saki thở dài thườn thượt, rồi nói:

“Tự dưng xuất hiện trước cửa nhà người ta, rồi đòi ‘đưa đây’ là cái thái độ gì? Anh có hiểu lần này cái nhà chính đã phải chịu bao nhiêu phiền toái vì ông bố ngu xuẩn của anh không hả?”

Câu mắng nhiếc bất ngờ khiến tôi cũng sững người.

“Ông bố ngu xuẩn”…?

Chẳng lẽ nào, gã này chính là cái tên hôm nọ…?

“Cái… cái gì, ông bố ngu xuẩn á?”

“Đúng thế. Gọi ông bố ngu xuẩn là ngu xuẩn thì có gì sai? Hơn nữa, thái độ xấc láo của anh còn khiến tôi nghi ngờ không biết có thật anh mang trong mình dòng máu của người chú nhân hậu và khiêm tốn kia không nữa. Rốt cuộc là anh giống ai vậy?”

Rõ ràng là giống ông bố ngu xuẩn đó rồi chứ còn gì nữa.

“M…mày! Đồ ngu chỉ đủ sức học trường công mà còn ra vẻ cái gì!”

“Còn đỡ hơn cái kẻ ngu ngốc chỉ có thể vào trường hạng ba. Đồ đầu óc đần độn đến mức điểm chuẩn chưa tới hai chữ số!”

“Đ…điểm chuẩn thì liên quan gì chứ!”

“Tất nhiên là liên quan rồi. Hay là anh bị ngu thế?”

Ngay cả Saki cũng có thể nói ra những lời châm chọc kiểu này sao.

“Trường tôi đang theo học là trường chuyên. Mỗi ngày đều phải nỗ lực trong chương trình được thiết kế hướng đến việc thi vào đại học. Việc duy trì vị trí top đầu trong đó là vô cùng khó khăn. Tôi đâu có dư dả thời gian như anh để mà rong ruổi ngoài đồi núi. Thời gian ít ỏi mới có được, tôi muốn dành để đi hẹn hò với anh ấy. Vậy nên đừng có mà cản đường!”

Miệng thì bảo là không rảnh, nhưng thực ra cô ấy cũng có kha khá thời gian.

Có lẽ đó là kết quả của những nỗ lực rèn luyện hằng ngày.

“H…hẹn hò á?”

“Đúng thế. Một kẻ khát gái, chẳng coi phụ nữ ra gì như anh thì cả đời cũng chẳng biết thế nào là hẹn hò đâu!”

Hôm nay cô ấy khiêu khích dữ dội thật.

Nếu không cho vận động xả stress thì chắc sẽ nổ tung mất.

“V…vậy ý mày là sao? Cái thằng kia, ôm cái con road bike nhìn rẻ tiền kia, chính là đối tượng hẹn hò của mày á? Mày đúng là chẳng có mắt nhìn người. Chẳng bằng…”

“Bằng anh thì sao?”

Ra là vậy.

Tên này chắc chỉ là tay chơi nửa mùa.

Chẳng thật sự đạp road bike, chỉ bắt trend cho có vẻ sành điệu.

Nhưng mà, câu đó thì đúng là làm tôi bực thật.

“Câu đó, tao trả lại nguyên xi cho mày đấy. Mắt nhìn người kém cỏi chính là mày mới đúng!”

“M…mày nói cái gì!”

Nhìn kỹ thì cơ thể hắn chẳng hề có vẻ gì là được rèn luyện.

Chắc chỉ mua xe vì thấy ngầu thôi.

Nghe nói hắn nhỏ hơn tôi một tuổi, tính ra đạp xe mới chưa đầy nửa năm?

Ở trường chắc cũng chỉ sống nhờ vào cái mác “Shiraki” danh giá thôi, tôi đoán thế.

“Chiếc xe này chỉ là cố tình sơn cho có vẻ rẻ tiền thôi đấy?”

“Thật vậy sao, Aki-kun?”

“Nếu tính cả các linh kiện lắp thêm thì tổng giá còn cao hơn cả giá gốc của mẫu mới nhất nữa cơ.”

Thật ra tôi cũng chẳng nhớ rõ đã tốn bao nhiêu.

Nhưng chỉ cần liếc qua cũng thấy chiếc road bike của Saki là mẫu mới nhất.

Giá gốc chắc khoảng một triệu yên? Rồi còn cộng thêm đủ loại phụ kiện nữa, nên muốn biết chính xác thì chắc phải hỏi bố vợ tương lai.

Cũng không loại trừ khả năng ông nội cô ấy đã tham gia “chiến tuyến” mua sắm phụ tùng.

Dù sao thì ông cũng cực kỳ cưng chiều đứa cháu gái út này.

“Lớp sơn này cũng là biện pháp chống trộm đấy. Người có con mắt tinh tường thì sẽ nhận ra, nhưng với mấy kẻ chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài như hắn thì hiệu quả lắm.”

“Ra còn có cách đó à.”

“Chỉ là biện pháp riêng của anh thôi. Người khác thì không rõ.”

Bỏ mặc tên cặn bã vẫn đang giận dữ trừng mắt, tôi và Saki như bước vào thế giới riêng của hai đứa. Mà như vậy cũng hiệu quả thật.

Tuy nhiên, cứ đứng trước cửa nhà mà đối đầu bằng ánh mắt thế này thì cũng chẳng hay ho gì.

Nhất là sau vụ việc đã làm xôn xao trên bản tin ngày hôm qua.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu mày thèm road bike của Saki đến thế, thì đấu với tao một trận đi?”

“Đ…đấu á?”

Tôi đưa ra lời thách đấu nho nhỏ.

“Nếu mày thắng thì muốn mang road đi đâu cũng được.”

“A…Aki-kun!?”

Chủ nhân chiếc xe tỏ vẻ kinh ngạc, nên tôi cúi đầu, vòng tay qua khung xe và đặt lên môi cô ấy một nụ hôn.

“Mmm–!”

Chỉ thế thôi là Saki lập tức im lặng.

Ngược lại, tên cặn bã đỏ bừng mặt, gào ầm lên.

“Gi…giữa thanh thiên bạch nhật mà làm trò gì thế hả!!”

Có lẽ hắn chưa từng trải qua mấy chuyện thế này bao giờ.

“Thì đã sao. Với tao, mày cũng chỉ ngang hòn đá ven đường thôi.”

“Đ…đá á!?”

“Địa điểm đấu… ừm, để mày chọn đi.”

“Đ…được thôi. Hừ. Tao sẽ làm mày phải khóc lóc xin tha cho xem!”

Tên cặn bã rút điện thoại ra, gọi cho ai đó.

Còn tôi thì bước vào trong sân, tháo khóa chiếc road của mình.

Tôi ngoắc tay ra hiệu để Saki giữ hộ.

“Có…có ổn không? Anh hứa hẹn như thế…”

“Ổn thôi. Về kinh nghiệm thì anh hơn nó hơn bốn năm rồi.”

“Hơn bốn năm?”

“Nó chỉ là một tay mơ thôi. Kiêu ngạo thì chỉ nhờ cái mồm với cái mác nhà Shiraki mà có.”

“Mác… Shiraki?”

Saki thì ít khi lợi dụng chuyện đó, nhưng mấy người họ hàng khác thì đúng là dạng “cáo mượn oai hùm”.

Bằng chứng là–

「Không sao cả! Chỉ cần tao nêu tên mình ra thì thầy cô cũng phải nhúc nhích! Cứ lấy khoản quyên góp ra mà dọa bọn họ đi!」

Ngay trước cửa nhà mà dám phun ra những lời kinh khủng thế này.

“Đúng nghĩa bôi nhọ danh tiếng còn gì nữa?”

“Ừ… đúng vậy.”

Đó rõ ràng là hành động giẫm đạp lên bao nhiêu uy tín mà bố Saki đã gây dựng bấy lâu.

“Thôi, xử lý nhanh gọn thôi. Có vẻ chúng đã chuẩn bị xong rồi, đi nào!”

“Ừm… may mà ngay trước khi đi được ngồi lên xe anh chở, chứ không thì em không biết phải làm sao nữa.”

“Cái này thì cần phải quen dần mới được.”

§

Tôi và Saki đi theo sự dẫn đường của tên cặn bã, hướng đến con đèo gần đó.

Ở đó, các thành viên trong câu lạc bộ xe đạp của trường hắn đã tụ tập đông đủ, trông như một sự kiện gì đó.

“Cuộc thi là leo hết dốc rồi quay về lại, chỉ vậy thôi.”

“Gì cơ, chỉ thế thôi à.”

Tưởng sẽ là một lộ trình khắc nghiệt hơn, hóa ra cũng không đến mức ấy.

“Nói thế chỉ được lúc này thôi. Đây là khu đất thuộc sở hữu của trường tao. Tao tự tin chạy hết đoạn này! Tao tuyệt đối không thể thua cái loại như mày đâu!”

“Hừm.”

Mới chưa bắt đầu mà hắn đã phấn khích đến mức adrenaline trào ra rồi.

“Ra vẻ tự tin lắm. Nhưng mày sẽ chẳng bao giờ thắng được tao đâu!”

“Cứ nói tiếp đi.”

Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đứng cạnh hắn, hít thở đều.

Khởi động đồng hồ đo trên xe, chờ tín hiệu xuất phát.

Khi tôi chuẩn bị xong, một thành viên trong đội hắn nhìn đồng hồ, rồi chỉ ra hiệu bằng tay–

“Xuất phát chậm rồi!!”

Đúng như Saki nói, tôi bị chậm mất nhịp.

Dù sao thì đây cũng là “sân nhà” của chúng.

Hắn ta quen đường, mà tín hiệu cũng là kiểu chỉ nội bộ bọn họ mới biết.

Mấy trò gian lận nho nhỏ này tôi đã tính trước rồi.

“Để thắng mà phải làm đến mức đó thì tâm lý ra sao nhỉ.”

Tôi thong thả đạp để làm quen với đường.

Có vội vã đuổi kịp ngay cũng chẳng có ý nghĩa.

“Cứ chậm rãi leo thôi. Phong cảnh cũng đẹp mà.”

Có hơi áy náy với Saki, nhưng với tôi, cuộc đua này lại thành một trải nghiệm thú vị.

“Chẳng lẽ ta ảo giác? Nhịp của hắn chẳng đổi tí nào. Còn thời gian thì sao?”

“Shiraki… rè rè… mỗi chặng đều chậm dần ạ!”

“Còn đối thủ thì?”

“Toàn bộ chặng giữ nguyên tốc độ!”

“Cái gì!?”

Hóa ra mỗi km đều có một thành viên chờ sẵn để bấm giờ.

Xem ra cũng là một câu lạc bộ khá nghiêm túc.

Chẳng mấy chốc, bóng lưng của tên cặn bã đã lọt vào tầm mắt tôi.

“Kiệt sức rồi còn gì.”

Trong khi tôi chỉ giữ đúng nhịp quen thuộc thôi.

Sự khác biệt này, có lẽ là do kinh nghiệm.

“Cố lên nào.”

“M…mày!? Hộc…hộc…”

Dù gần như kiệt sức, hắn vẫn còn sức để gào lại khi tôi lên tiếng.

Tôi vượt qua rồi giảm tốc, hắn lại cố rướn theo.

Đến đoạn quay đầu, hắn tức tối lao lên, tăng tốc.

“Tao sẽ không bao giờ thua mày!”

Leo dốc mới thấy, con đèo này có khá nhiều khúc cua.

Tăng tốc thì cũng tốt, nhưng nếu không giữ được bình tĩnh thì dễ toi ngay.

Mà hơn thế,

“Có phải mày quên mục đích ban đầu rồi không?”

Tôi chỉ muốn lẩm bẩm thế thôi, vì hắn đã quá nóng nảy.

“Có khi hắn thật sự nghiêm túc đấy chứ.”

Đã vậy thì tôi cũng phải đối mặt một cách nghiêm túc.

“Được thôi, vậy tôi cũng chơi hết sức.”

Tôi hít sâu, chuyển số.

Nhớ lại đường đi và chọn cách vào cua hợp lý.

Dần dần rút ngắn khoảng cách với tên cặn bã đang hì hục phía trước.

“Ơ…ơ kìa, cái gì vậy?”

“Cách chạy đó là sao?”

“Tôi chẳng thể bắt chước nổi.”

Mỗi đoạn đường nghe thấy tiếng xì xào, nhưng tôi chẳng bận tâm.

Gần về đích, hiện ra một khúc cua cực nguy hiểm.

Nếu không giảm tốc, chắc chắn sẽ lao ra ngoài.

“Này, giảm tốc đi!”

“Khặc… chẳng nghe lấy một lời.”

Đó chính là đoạn nguy hiểm nhất của cả con đèo.

Tôi giảm tốc, ôm cua từ phía trong.

Còn hắn thì cố tăng tốc, đi đường ngoài.

Đương nhiên chẳng thể nào ôm cua nổi–

“Toang rồi–!”

“Huấn luyện viên mà biết thì chết chắc!”

“Thầy cố vấn sẽ tức giận cho coi!”

Kết cục là hắn bay khỏi đường.

Nóng đầu thì chỉ có rước họa thôi, thật sự.

May thay, hắn không bị thương, chỉ có chiếc xe là nát bét.

“Tạm thời, đến đích!”

“Aki-kun!”

Saki vui mừng ôm lấy và hôn tôi.

Tên cặn bã thì lảo đảo, được dìu về phía chúng tôi.

“Tại sao tao lại ra nông nỗi này…”

“Tự anh chuốc lấy thôi.”

“Nhưng tao là Shiraki!”

“Tôi cũng là Shiraki đây.”

“Nhà tao mới là cao quý!”

“Nhà anh giờ không còn sức để quyên góp nữa thì cao quý cái gì.”

Chẳng khác gì một cuộc cãi vã trẻ con.

Nói đúng hơn là một cuộc cãi nhau kiểu khác vừa nổ ra.

“Mày nói… chuyện quyên góp là xạo à!?”

“Ừm…

Saki đứng cạnh tôi, dồn sự thật vào mặt hắn.

“Mà rốt cuộc anh định bám mác Shiraki đến bao giờ? Mẹ anh đã phạm tội, bị ly hôn rồi. Quyền nuôi con cũng không thuộc về bác. Anh với nhà Shiraki đã là người ngoài, đừng có mượn danh nhà tôi nữa.”

“ !! ”

Những lời đó khiến xung quanh xôn xao, ai nấy nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Quá hay daika giờ daika chơi mấy con motor nữa thì e cũng đếch biết nói gì thêm 😅
Xem thêm
Str
thanks trans
Xem thêm