Câu chuyện tình rối rắm g...
Tomobashi Kametsu Shiina Kuro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 03: Vì Sao Con Gái Hút Thuốc?

2 Bình luận - Độ dài: 2,360 từ - Cập nhật:

Nghe bảo lâu ngày không nói năng gì, con người sẽ quên cách nói.

Điều đó không xảy ra trong lúc tôi làm thêm, vì đã làm nghề phục vụ thì không muốn cũng phải nói. Nhưng ở trường thì tôi gần như quên mất nói là như thế nào. Tại sao? Vì không có một ai nói chuyện với tôi cả.

Trong lớp tôi không có bạn. Mấy đứa hoạt bát thì đương nhiên là có hội của chúng nó, nhưng kể cả những đứa lầm lì cũng có bạn. Những học sinh ở cùng đẳng cấp chia thành bè phái mà chơi với nhau, và cái đẳng cấp ấy được phân định rõ ràng. Nhưng tôi là hư vô, là không tồn tại ở bất cứ nơi nào.

Một bên thì nói chuyện Biktok[note77173], Minstagram[note77174], một bên thì nói chuyện anime, game gacha. Tôi không thuộc về bên nào cả. Từ mạng xã hội, anime đang nổi đến game gacha, tôi đều không biết gì cả. Đồng cảm là mấu chốt trong giao tiếp xã hội. Tôi hoàn toàn không có một mối quan tâm chung với họ thì lẽ dĩ nhiên là không được cho vào nhóm.

Không nói gì đến mạng xã hội, giờ tôi chỉ cần bắt đầu coi mấy bộ anime đang nổi hay chơi game gacha là có thể bắt kịp chủ đề mọi người đang bàn tán, hoặc thậm chí là kết bạn được cũng nên. Nhưng tôi không muốn làm vậy. Làm vậy là giống như tôi đang lợi dụng tác phẩm để kết giao với người khác, vừa xấu hổ vừa trái lương tâm của tôi. Tôi chỉ muốn thưởng thức tác phẩm một cách chân thực, vì vậy tôi không giao du với ai cả, ngồi một mình đọc tiểu thuyết.

Tôi thích tiểu thuyết. Vì trong lúc đọc nó thì tôi có thể ở một mình. Nhưng xung quanh tôi không có ai thích tiểu thuyết cả. Chí ít là trong lớp tôi, tôi chưa gặp ai có thể nói chuyện được.

Đôi lần tôi tự hỏi không biết thế giới này có người nào đang đọc tiểu thuyết hay không. Từ lúc lên trường đến khi ra về, tôi đều khép mình trong thế giới của sách. Nhiều lúc bước ra ngoài cổng trường, tôi mới nhớ hôm nay mình không mở miệng lần nào.

*

Sau giờ học, tôi tới chỗ làm thêm mà tôi không muốn tới chút nào, mặc bộ đồng phục nhân viên mà tôi không muốn mặc chút nào, vừa làm việc vừa cầu mong thời khắc tan ca đến sớm nhất có thể. Khoảng thời gian quý giá của đời người, chỉ đến một lần duy nhất, bị đem đổi lấy một ngàn một trăm yên một giờ. Hạnh phúc bao nhiêu, cực khổ bao nhiêu, cái giá cuối cùng vẫn chỉ là một ngàn một trăm yên, không có khác biệt nào cả. Trước giờ chỉ toàn là những tờ tiền đầy cực khổ, nhưng nay có chút khác biệt.

Hơn chín giờ tối. Như mọi lần, chị gái đều tới cửa hàng và bước thẳng quầy thanh toán mà không ngó ngàng gì đến những món hàng khác. Bộ đồ đen của chị không khác gì buổi tối mùa đông.

“Chào buổi tối. Cho tôi hộp hai lăm nha.”

Như mọi lần, tôi cũng lấy hộp thuốc trên kệ rồi đưa qua quầy cho chị gái. Chị nhận hộp thuốc từ tôi mà để lộ vẻ bẽn lẽn.

“Su pa si ba.”

Cảm ơn em. Tôi biết chị ấy đang nói thế, bởi lúc nào cũng vậy mà. Nhưng không biết đấy là ngôn ngữ nào nhỉ? Chắc là từ ngữ đất Bắc nào đấy. Chị ấy đi rồi mà tôi vẫn nghĩ ngợi một hồi, để rồi nhận ra đấy là tiếng Nga.

Ngay lúc ấy, có người vô tình bắt chuyện với tôi.

“Con bé ấy hay tới nhỉ. Dễ thương cực.”

Một ông sinh viên làm cùng ca với tôi. Anh ta nhuộm tóc, mặt thì sưng phù. Ngày nào anh ta cũng đi nhậu, kẹt tiền triền miên. Tôi chẳng hỏi gì về hoàn cảnh mà chẳng hiểu sao anh ta dạo trước còn kể lể cho tôi nghe với vẻ tự mãn. 

Trong ca làm anh ta rất hay nghịch điện thoại, tự xưng là Bợm Rượu vì ngày nào cũng đi nhậu. Anh ta cũng tự xưng là Otaku, coi mấy bộ anime đang nổi để có cái mà nói chuyện với con gái.

“Bề ngoài nhìn kiểu gái ngoan mà lại hút thuốc, coi bộ được phết. Này người ta gọi là ‘gap moe’ à? Nhìn tao vậy chứ mấy cái kiểu ngược đời vậy là tao mê lắm.”

“Nhìn vậy chứ” là nhìn như thế nào? Tôi có nhìn anh ta bao giờ đâu. Anh ta nghĩ rằng mọi người đang quan sát anh ta kỹ càng. Cái sự ái kỷ ấy là thứ mà tôi không có, thật khó chịu và thật đáng ghen tị làm sao.

“Nhưng con gái mà hút thuốc thì trăm phần trăm do đàn ông. Cũng giống kiểu con gái chơi pachinko, chắc chắn là do bồ nó hoặc bồ cũ của nó cũng vậy.”

“Hơ.”

“Có vẻ con này cũng là sinh viên. Nhưng sao trong trường tao chưa thấy nó bao giờ ta. Người đẹp như vậy thì mình phải thấy ngay chứ.”

“Chắc vậy.”

“Để tao ngó chỗ cho hút thuốc rồi bắt chuyện xem sao. Enocchi, mày ủng hộ tao nhá?”

Enocchi là tôi. Enoki Yuito, gọi tắt là Enocchi. Từ ngày chung ca là anh ta đã gán cho tôi cái tên như vậy.

Tôi chẳng hỏi gì mà anh ta lúc nào cũng kể về những cuộc nhậu của mình, từ việc bản thân đã quậy tưng bừng thế nào đến những cuộc gặp gỡ với người nổi tiếng hay cả những cô gái mà anh ta đang nhắm tới. Anh ta nghĩ rằng những mối quan hệ, những cô gái mà anh ta đã ngủ, những công ty sẽ nhận anh ta vào làm sau khi tốt nghiệp, tất cả điều đó là giá trị của cuộc đời anh ta.

Nói thật tôi chẳng quan tâm gì chuyện đấy. Dù sao anh ta cũng không phải người xấu. Nhưng kể từ khi biết được anh ta đang theo học trường đại học gần đây, tôi nhận ra có cố học để vào một trường tốt cũng không thể tránh khỏi những con người này. Ở trường học hay ở công ty đi nữa, họ chắc chắn sẽ bám theo tôi cả đời. Kể từ ngày làm chung ca với anh ta, công sức tôi bỏ ra để kiếm lấy một ngàn một trăm yên trở nên nặng nề khủng khiếp. Khoảng thời gian tôi hóng gió dài ra, mãi mới vào được giấc ngủ.

Tôi nhớ lại lời anh ta nói ban nãy. Chị Hai-Lăm bắt đầu hút thuốc là vì trai. Nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu. Chí ít tôi chỉ biết hy vọng đấy không phải là Bợm Rượu.

*

Sau khi làm việc đến mười giờ tối và nhận lấy số tiền sáu ngàn sáu trăm yên, tôi đến siêu thị mua hộp cơm giảm giá nửa tiền rồi quay về trọ. Hộp cơm nguội ngắt vừa ngon vừa chẳng ngon. Chắc vậy. Khẩu vị của tôi cũng chẳng cao sang gì. Tôi chỉ biết cái hộp này không đủ chất dinh dưỡng.

Ăn xong, tôi ra đứng ban công như mọi khi, tay mở lon cà phê mua chung với hộp cơm. Miệng nhấm nháp vị đắng của cà phê không đường, tôi đang mải ngắm nhìn màn đêm bao trùm bãi đất trống trước mặt thì có người xuất hiện ở ban công của phòng bên cạnh.

“Chào buổi tối. Em vất vả rồi.”

Là chị Hai-Lăm. Chị tựa người vào lan can, tay đang kẹp điếu thuốc lá chắc chị mua ban nãy.

“Em cũng ra đây hóng gió sao?”

“Sau ca làm thì phải làm vậy một lúc chị à, không là không ngủ được.”

“Chị biết mà. Tiếp xúc với con người một khoảng thời gian dài là dễ bị mệt lắm.”

“Chị cũng vậy ạ?”

“Chị không thích mấy nơi đông đúc náo nhiệt nên mới ưng chỗ này. Mình gần như chẳng nghe được âm thanh gì từ bên ngoài mà.”

Một chốn yên tĩnh, vừa cách xa đường xe chạy, vừa chẳng có hàng quán. Trước ban công là một bãi đất trống, bên cạnh thì là nghĩa địa trải dài. Tôi liếc mắt nhìn gạt tàn nằm trên lan can. Không biết bao nhiêu là mẩu tàn thuốc đang nằm đó lạnh lẽo.

“Một ngày chị hút nhiều nhỉ.”

“Nãy giờ chị chờ em đấy chứ?”

“...Vậy ạ?”

“Chà, biết đâu?”

Chị Hai-Lăm nở nụ cười rồi lại uể oải rít thuốc như thể đang chìm trong mơ màng. 

Tôi nhớ lại lời của Bợm Rượu. Con gái hút thuốc hay chơi pachinko, trăm phần trăm là vì trai. Tôi biết mình giả ngu là hỏi được, nhưng tôi không thể làm vậy. Đứng trước mặt chị, tôi không muốn giả ngu. Tôi muốn giấu cái ngu lại mà giả làm kẻ thông minh.

“Em làm việc trong bao lâu?”

“Sáu tiếng ạ, từ bốn giờ chiều đến mười giờ tối.”

“Làm từ bốn giờ sao, học xong có kịp không đấy?”

“Trường ngay đây mà chị.”

“A, vậy em là học sinh trường Fuse à?”

“Dạ vâng.”

“Hóa ra em là hậu bối của chị.”

“Vậy là chị từng học ở Fuse?”

“Ừ.”

Vậy ra chị Hai-Lăm từng học ở trường tôi, và cũng từng là tiền bối của tôi.

“Chỗ này nằm giữa trường của chị với trường của em nhỉ. Đi học cũng tiện.”

“À mà trường của chị ở đâu nhỉ?”

Chị Hai-Lăm nói tên trường và tên ngành mình đang theo học.

Biết ngay mà. Chị cùng trường với Bợm Rượu, dù anh ta học khoa kinh tế còn chị học khoa văn. Có khả năng cả hai chạm mặt nhau trong trường.

“Chị học khoa văn thì hay đọc sách ạ?”

“Có chứ. Chị thích đọc tiểu thuyết lắm.”

“A, em cũng hay đọc tiểu thuyết.”

“Vậy sao.”

“Em không có tiền nên toàn mua sách cũ thôi.”

“Chị cũng toàn mượn sách cũ từ thư viện thôi.”

“Chị hay đọc thể loại nào?”

“Chị đọc nhiều văn học hiện đại lắm, kiểu Kawakami Mieko[note77175], Ogawa Yoko[note77176] hay Murata Saka[note77177] ấy.”

“Em cũng thích đọc những tác giả đấy, thú vị nhất phải kể đến Ôm Mèo Bơi Cùng Voi.”[note77178]

“Tác phẩm về cờ vua đúng không. Chị cũng thấy nó hay.”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người chung sở thích với mình. Những câu chuyện ở trường chẳng ai biết, giờ đây lại là cách để tôi kết nối với một người khác. Họ thật sự tồn tại, và tồn tại trong tầm với của tôi. Một sự thật chấn động.

Chúng tôi nói chuyện về sách được một lúc, cho đến khi tàn thuốc dần tích đầy trong gạt tàn của chị. Tôi bất chợt nhìn thấy một thứ nằm ở góc ban công của chị và cất tiếng hỏi.

“Sao chị để bịch rác ở đấy?”

Kha khá bịch rác chất thành đống, bịch nào bịch nấy phồng to.

“À này là chị quên ấy mà. Chẳng phải người ta thu rác sáng sớm sao? Đến lúc chị dậy thì xe rác đi từ đời nào rồi.”

Ở nhà trọ này, rác chỉ có thể đem bỏ vào buổi sáng những ngày nhất định trong tuần. Nếu là thùng rác có nắp thì có thể quăng rác vào tối trước đó, nhưng vấn đề là thùng rác nhà trọ này không có nắp cũng chẳng có lưới, nếu quăng rác vào tối trước đó thì chỉ tạo cơ hội cho bọn quạ làm loạn. Sáng đến nếu không vứt trước mười giờ thì coi như là xong, họ không thu của mình nữa.

“Chị hay thức khuya dậy muộn, hồi cấp ba hôm nào cũng trễ học. Giờ chị cũng toàn đẩy học phần sang buổi chiều thôi.”

“Ở đại học mình được tự do lựa chọn giờ giấc mà nhỉ.”

“Nhưng cứ cái đà này thì chị mãi mãi không thể vứt rác, phòng này sớm muộn trở thành phòng rác mất.”

“Vậy để em vứt rác thay chị nha.”

“Hả?”

“Tối chị cứ để bịch rác ở ban công thì đến những ngày thu rác, sáng em đi học thì tiện tay vứt luôn cho chị.”

“...Em chắc chưa?”

“Dạ. Dù sao thì em cũng phải vứt rác của mình mà.”

“Thêm phần chị cũng nặng đấy?”

“Thêm có một hai bịch thì vẫn vậy thôi chị. Vả lại lúc làm thêm, em phải vác những thứ nặng hơn nhiều.”

“Thế thì cảm ơn em nha.”

Chị chắp hai tay rồi nói tiếp.

“Vậy lần tới đem vứt cho chị nhé?”

“Dạ.”

Tôi lấy bịch rác để ở ban công của chị. Bịch trong suốt, muốn thì nhìn là biết bên trong có gì. Từ giờ đến sáng hôm sau, tôi sẽ để bịch rác này bên ban công của mình.

“May có em chứ không phòng chị thành phòng rác mất.

Chị Hai-Lăm nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Mà để người khác thấy rác của mình thì có hơi ngại nhỉ.”

“Chị an tâm, em không nhìn đâu.”

“Chà, em tinh tế thế. Được rồi, để lần sau chị trả ơn em.”

“Thôi chị đừng bận tâm mà.”

“Chị phải bận tâm chứ. Nên là hãy nghĩ trước xem mình muốn gì nha, chứ không quyết là chị tự quyết nhé.”

“Ờm, dạ vâng. Để em xem xét.”

“Ừ. Em ngủ ngon nha.”

Chị Hai-Lăm nói vậy rồi quay về phòng. Còn tôi vẫn đứng ở ban công hóng gió một lúc, băn khoăn không biết mình thật sự muốn gì. Nhưng rốt cuộc tôi không nghĩ ra gì cả.      

Ghi chú

[Lên trên]
Nhại Tiktok
Nhại Tiktok
[Lên trên]
Nhại Instagram
Nhại Instagram
[Lên trên]
Kawakami Mieko là một trong những cây bút tiêu biểu của văn học đương đại Nhật Bản. Tác phẩm của bà thường xoay quanh các chủ đề như cơ thể, giới tính và sự bất bình đẳng, thể hiện góc nhìn sắc bén và đầy nhân văn.
Kawakami Mieko là một trong những cây bút tiêu biểu của văn học đương đại Nhật Bản. Tác phẩm của bà thường xoay quanh các chủ đề như cơ thể, giới tính và sự bất bình đẳng, thể hiện góc nhìn sắc bén và đầy nhân văn.
[Lên trên]
Ogawa Yoko là một trong những nhà văn được yêu thích nhất tại Nhật Bản. Các tác phẩm của bà thường khắc họa những mối quan hệ mong manh, những ký ức mờ ảo, và thế giới nội tâm sâu thẳm của con người.
Ogawa Yoko là một trong những nhà văn được yêu thích nhất tại Nhật Bản. Các tác phẩm của bà thường khắc họa những mối quan hệ mong manh, những ký ức mờ ảo, và thế giới nội tâm sâu thẳm của con người.
[Lên trên]
Murata Sayaka là một nhà văn Nhật Bản đầy cá tính. Bà được biết đến với các tác phẩm mang tính chất phản xã hội và khơi gợi suy ngẫm về những chuẩn mực đời sống hiện đại.
Murata Sayaka là một nhà văn Nhật Bản đầy cá tính. Bà được biết đến với các tác phẩm mang tính chất phản xã hội và khơi gợi suy ngẫm về những chuẩn mực đời sống hiện đại.
[Lên trên]
猫を抱いて象と泳ぐ (tạm dịch: Ôm Mèo Bơi Cùng Voi) là tiểu thuyết của Ogawa Yoko, được xuất bản năm 2009, là một trong những tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ phong cách văn chương độc đáo, tĩnh lặng và ám ảnh của bà.
猫を抱いて象と泳ぐ (tạm dịch: Ôm Mèo Bơi Cùng Voi) là tiểu thuyết của Ogawa Yoko, được xuất bản năm 2009, là một trong những tác phẩm tiêu biểu thể hiện rõ phong cách văn chương độc đáo, tĩnh lặng và ám ảnh của bà.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận