#2: Tôi thử làm dự án cùng em gái
#3: Hợp tác offline thì chắc không có sự cố đâu nhỉ?
12 Bình luận - Độ dài: 8,102 từ - Cập nhật:
Sáng ngày hôm sau buổi livestream quảng cáo đầu tiên. Tôi đứng trước cửa phòng Isuzu, gọi:
"Isuzu ơi~, Arc ơi~ dậy chưa?"
"Dậ~y~ rồi~... nưưư~..."
Bản tình ca của thiên thần, à không, là giọng nói ngái ngủ của Isuzu vang lên. Không nghe thấy Arc trả lời. Chắc là hai đứa tối qua thức khuya rồi. Fufufu, thức khuya cùng bạn bè, Isuzu... tốt quá rồi!
"Anh làm việc ở quán xong sẽ ra ngoài đấy. Bữa trưa hai đứa cứ lấy đồ thừa trong tủ lạnh ra ăn tạm nhé."
"Ưưư~... Ư? Ra... ngoài ạ~?"
Vậy là xong. Kết thúc cuộc trò chuyện với em gái, tôi đi xuống phụ giúp quán.
Quán nhà tôi phục vụ cả bữa sáng nên có rất nhiều khách đến từ sớm.
"Này này, em gái. Cho anh xin số điện thoại đi!"
Một gã mặt mày bặm trợn đang chọc ghẹo chị nhân viên đang mang cà phê ra.
Đó là chị Ina, nhân viên làm thêm của quán tôi. Chị ấy mang phong thái của một gyaru xinh đẹp, nên khá thường xuyên bị trêu chọc như thế này.
"Xin lỗi ạ, em không có dùng smartphone!"
Có lẽ chị Ina mang trong mình rất nhiều kinh nghiệm với thể loại này, thế nên chị ấy có thể cự tuyệt một cách rất tế nhị.
Thường thì đến đây là hầu hết những tên đàn ông sẽ rút lui, nhưng...
"Sống ở Nhật Bản thời Lệnh Hòa mà không có smartphone là sao hả! Này! Phải không em? Cho anh xin số đi!"
Gã khách này thật phiền phức. Dù chị Ina vẫn giữ nụ cười nhưng tôi biết chị ấy đang rất khó xử.
"À, xin lỗi quý khách. Cô ấy không thích đâu ạ, anh có thể dừng lại được không?"
Tôi đi đến chỗ chị Ina, xen vào.
Hắn có vẻ khó chịu khi bị quấy rầy, liền lườm tôi một cái cháy mặt. Sợ thật...
Nhưng chị ấy là nhân viên bán thời gian quan trọng của quán, và còn là đàn chị ở trường của tôi nữa. Tôi không thể làm ngơ khi thấy chị ấy gặp rắc rối được.
"Ranh con biến đi chỗ khác...!"
Rầm! Hắn ta xô ngã tôi.
Tôi loạng choạng, suýt nữa thì ngã vào hàng ghế phía sau... Đúng lúc đó.
Bịch. Có ai đó đỡ lấy lưng tôi. Đó là một người đàn ông khổng lồ, cao đến mức tôi phải ngước mắt nhìn.
Bố tôi đứng ngay sau lưng tôi, mái tóc bạc cùng đôi mắt màu ngọc bích. Thân hình ông cuồn cuộn cơ bắp, đến nỗi chiếc áo polo đồng phục của quán đang mặc căng cứng trên người. Dáng vẻ đó tỏa ra uy áp đến độ chính tôi, con trai ông, cũng phải hơi sợ.
"Mày là thằng nào..."
Gã đang trêu chọc chị Ina thấy bố tôi thì co rúm lại.
Nhìn chòng chọc vào hắn, bố cất lời
"Araa~♡ Tôi xin lỗi nhé~♡"
...Ngoại hình của bố đúng kiểu bản tính hoang dại, ấy vậy mà giọng diệu và cách nói bỗng đột nhiên lại dịu dàng quá đỗi.
"Cảm phiền quý khách không nói chuyện lớn tiếng ở đây ạ~♡"
Gã kia sợ xanh mặt. Cũng phải thôi. Một tên trông như sát thủ người Nga đột nhiên lại ăn nói kiểu kì quặc như vậy thì ai mà không sợ chứ.
"Tôi là Shiojiri Sapro Arikatsu, chủ của quán này ạ~♡"
Bố tôi vừa cười vừa dí sát mặt lại.
"...Đừng có động đến nhân viên nhà tôi, hiểu chưa?"
Ông đe dọa gã với khí thế hệt như mafia Nga.
Gã nghe vậy mặt mày xanh lét, cứng đờ người.
"Thay vì Akari ~♡ Sao anh không thử vui vẻ với tôi nhỉ~?"
"Kh-không đời nào! Chết tiệt! Cái quán thế này thì có cho vàng tao cũng đếch thèm quay lại!"
Gã vừa khóc vừa chạy đi. Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh... bố tôi bỗng trở nên ngượng ngùng.
"Chủ quán, cảm ơn chú ạ."
Chị Ina cúi đầu cảm ơn bố tôi.
Bố tôi vui vẻ cười, lắc đầu nói:
"Không có gì đâu~♡ Bảo vệ nhân viên cũng là trách nhiệm của chủ quán mà~♡ À, Akari này, sắp đến giờ tan ca rồi phải không?"
Ca của chị Ina kéo dài đến 11 giờ, bây giờ mới chín rưỡi. Vẫn còn tận một tiếng rưỡi nữa.
"Ấy, nhưng mà..."
"Không sao đâu. À, phải rồi. Hôm nay lúc về cứ gọi taxi đi. Chú trả tiền cho. Nhớ giữ lại hóa đơn nhé. Lần sau đến làm thì đưa lại chú."
Bình thường chị Ina vẫn đi bộ đến đây. Nhưng vì chuyện của gã lúc nãy, biết đâu hắn trả thù hay phục kích cũng nên. Vì vậy mà bố tôi muốn chị ấy đi taxi về.
Chị Ina dường như cũng hiểu ý của bố tôi, mỉm cười cúi đầu.
"Cảm ơn chú ạ!"
"A haha~♡ Không có gì đâu, Akari là gương mặt đại diện của quán mà~♡"
"Souta, chị cảm ơn nhé. Vì đã bảo vệ chị."
"Đâu, em có làm được gì đâu ạ."
Rốt cuộc thì cũng là nhờ bố tôi giải quyết cả.
Ngay lúc đó, bố tôi cười rồi ôm chầm lấy tôi.
"Souta~♡ Nam tính quá đi à~♡ Con trai đáng tự hào của bố!"
"Dừng lại, bố tha cho con! Mọi người đang nhìn kìa aaaaaa!"
Dù sao thì tôi có một người bố hơi kì quặc, nhưng rất tốt bụng.
Nhờ vậy mà cả tôi và Isuzu mới có thể trưởng thành được như ngày hôm nay.
"À mà này, Souta, con cũng có việc bận phải không ta~?"
"A, đúng rồi. Con có hẹn với Suwa."
Tháng trước, tôi đã làm hỏng kính của Suwa. Vì vậy tôi đã hứa sẽ mua đền cho cậu ấy. Chúng tôi hẹn gặp nhau hôm nay, sau khi tôi tan làm.
"Ồ♡ Hẹn hò hả?"
Không đời nào đâu bố.
Chỉ đơn giản đền kính cho người ta chứ không phải hẹn hò gì cả. Vả lại hình như cô ấy cũng ghét tôi mà.
"Con cũng tan ca đi kẻo trễ hẹn đó."
Nhìn tấm lưng của bố khi ông nói vậy rồi quay lại làm việc, tôi bất chợt nhớ ra
"Bố ơi, hôm nay bố lại có việc bên ngoài đúng không?"
"Ưm, ừm, đúng vậy, có chuyện hả con?"
"Không... con chỉ thấy dạo này bố làm hơi nhiều thì phải?"
Vốn dĩ bố đã dành khá nhiều thời gian cho những công việc bên ngoài đó. Nhưng không hiểu sao dạo gần đây, tần suất bố ra ngoài lại tăng lên đáng kể... Làm việc nhiều thế này, tôi rất lo cho sức khỏe của bố.
"Này, tiền lãi của quán nhà mình vẫn vào đều mà đúng không? Có khoản đó rồi thì bố có thể giảm bớt công việc một chút cũng được mà... Con không muốn bố đổ bệnh đâu..."
Trong đầu tôi thoáng hiện lên khuôn mặt người mẹ đã mất, và hơn cả... là hình ảnh Isuzu đau khổ. Tôi không muốn gia đình mình phải chịu thêm bất kì nỗi bất hạnh hay khổ đau nào.
"Cảm ơn con đã lo cho bố. Không sao đâu! Souta à, mẹ rất khỏe mà, nhìn này!" [note79252]
Đúng là nhìn bố như người sắt vậy. Trông thì có vẻ khỏe thật đấy, nhưng tôi vẫn lo.
Bố cười, lại gần rồi vỗ nhẹ lên đầu tôi:
"Vì Souta dạo này đã cố gắng rất nhiều, con làm cả VTuber lẫn giữ tròn trách nhiệm của một anh trai nữa, vậy nên bố cũng phải cố gắng. Nhưng nếu vì thế mà khiến Souta lo lắng thì chẳng được gì cả. Bố xin lỗi nhé..."
Tôi không cần bố xin lỗi. Tôi chỉ đơn giản là lo lắng thôi. Tôi lo cho sức khỏe của bố, người vẫn luôn cố gắng mỗi ngày...
"Bố không làm việc quá sức đâu, con yên tâm. Con mới là người đừng làm việc quá sức đấy ♡"
Bố lúc nào cũng cố gắng vì chúng tôi. Liệu tôi có thể đền đáp được chút nào không? Tôi cảm thấy việc chỉ kiếm được tiền khi làm VTuber thôi thì chưa đủ. Tôi còn có thể làm gì được đây.
Bố lúc nào cũng mệt mỏi vì công việc, có thể giúp bố một chút nào đó... Hửm? Mệt mỏi...
"À, đúng rồi. Nếu mình dùng cái đó cho việc này thì... Để xem số dư đã."
*
**
***
Chỗ hẹn với Suwa là ở ga JR Akihabara. Cô ấy dặn tôi đợi ở lối ra gần tòa nhà Yodobashi khổng lồ. [note79253] [note79254]
Không lâu sau, cô ấy đến.
"Chào Suwa. Cậu vất vả rồi."
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác cardigan mỏng bên ngoài áo sơ mi, kết hợp cùng với quần jean. Đôi chân cô ấy trông thật thon gọn khiến tôi không thể không khâm phục trước vẻ đẹp ấy. Nếu ấn tượng về "thiên thần nhỏ" của tôi, hay nói đúng hơn là cô em gái đáng yêu và Arc, là sự dễ thương, thì Suwa lại mang đến ấn tượng về sự xinh đẹp.
"Hôm nay cậu không đeo kính à?"
"Ờ thì... tôi có kính dự phòng nhưng không đúng độ nên đành phải đeo kính áp tròng thôi. Hôm nay tôi sẽ bắt cậu mua cái đắt nhất đấy. Nào, đi thôi Shiojiri."
Suwa sải bước đi trước, tiến thẳng vào tòa nhà Yodobashi.
Thế nhưng...
"Gì đấy, đừng có nhìn chằm chằm tôi như thế chứ."
"À, xin lỗi. Tại tôi thấy cậu đẹp quá."
"...A-ấy."
Cô ấy dừng lại một chút, mắt vẫn hướng về phía trước, rồi lầm bầm:
"Đừng có hiểu lầm. Tôi khác với mấy đứa con gái dễ đổ gục xung quanh cậu, cái mức độ đó chẳng khiến tôi vui chút nào, cũng không làm tôi ngại được đâu."
"? Tôi biết mà."
Cô ấy quay sang tôi, tung một cú đá nhẹ. Không đau lắm, nhưng tôi chẳng hiểu tại sao mình lại bị đá.
Suwa "Hừm" một tiếng rồi quay đi, tiếp tục bước tới.
"Thế giờ mua kính ở đâu?"
"Gặp chỗ nào bán thì mua thôi. Kính thì cái nào chả được."
"Không phải thế chứ. Mà tôi đã nghĩ từ lâu rồi, cái kính gọng tròn lỗi thời đó không đẹp bằng một chiếc kính trông thời trang hơn đâu. Suwa xinh thế cơ mà."
Cô ấy lại đá tôi thêm một cái nữa. Chuyện quái gì vậy nhỉ? Nãy giờ...
"G-gì đấy... Hôm nay sao cậu cứ kiếm chuyện với tôi suốt vậy? Cậu có hứng thú với tôi lắm à?"
"Thì cũng đúng."
Cô ấy là đồng nghiệp cùng khóa với em tôi mà. Chắc chắn em ấy sẽ còn phải nhờ cậy cô ấy nhiều trong tương lai. Tôi muốn giữ một mối quan hệ tốt. Hơn nữa chẳng có ai trong lớp tôi làm VTuber cả, nên tôi cũng muốn làm bạn với cô ấy.
"Hừ, hừm! Đồ ngốc. Cái chiêu đó không lừa được tôi đâu! Chắc chắn là cái loại như cậu sẽ khiến con gái nhà người ta hiểu lầm kiểu 'Ôi, anh ta thích mình à?' rồi giả vờ ngây thơ đúng không, cái tên đần này! Tôi sẽ không mắc bẫy đâu!"
Tôi... chẳng hiểu gì cả. Suwa đúng là khó đoán.
Mà nói thật, tính cách của cô ấy bây giờ và khi trên lớp khác nhau quá. Lúc trong lớp thì cứ im lặng, một mình đọc sách. Nói chung là một cô bạn nhạt nhòa. Hóa ra cô ấy lại là người đanh đá thế này. Nhưng mà tôi cũng không cảm thấy khó chịu. Dù tôi nói là cô ấy đanh đá, nhưng cô ấy chẳng hề có những lời lẽ mắng mỏ, phủ nhận nhân cách người khác gì cả.
Cứ thế, chúng tôi đến tiệm kính. Mà khoan, trong tòa nhà này cũng có tiệm kính sao? Mà Yodobashi to như vậy, hẳn đương nhiên phải có rồi.
Tôi ngăn Suwa lại khi cô ấy định cầm lấy một chiếc gọng kính trong giỏ hàng giảm giá.
"Chọn cái nào có phong cách hơn chút đi."
"Gì vậy, đây là chuyện của tôi mà? Hay là cậu đang ra vẻ là bạn trai tôi? Cậu muốn bắt con gái mang cái thứ do mình tự chọn à?"
"Không, tôi không có ý đó. Này, cái này trông có vẻ hợp với cậu đấy."
Tôi đưa cho cô ấy một chiếc gọng kính không viền, hình dáng sắc sảo.
Suwa hừ một tiếng, ngoảnh mặt, nhưng rồi vẫn cầm lấy và đeo thử.
"Ồ, trông đẹp đấy chứ."
"Thật à?"
"Thật mà. À, cái này cũng hợp đấy chứ?"
"Chậc... Thật là, đừng có ra vẻ bạn trai chứ. Tôi thì cái nào cũng được hết!"
"Tôi có ra vẻ bạn trai đâu. Thật sự là hợp mà."
"Được rồi, được rồi. Cậu đã cưa đổ không bao nhiêu cô gái bằng cách đó rồi đúng không! Đúng là tên đào hoa vô ý thức!"
Dù miệng làu bàu càu nhàu, Suwa vẫn thử tất cả những chiếc gọng kính mà tôi đưa.
Cô ấy tuy ăn nói khó nghe thật, nhưng có lẽ không phải là người xấu.
Sau khi chọn gọng kính, chúng tôi đi đo mắt. Nghe nói phải mất khoảng một tiếng thì kính mới làm xong.
"Vậy thì Shiojiri. Một tiếng nữa gặp nhau ở đây nhé."
"Không không Suwa. Sao lại định tách nhau ra?"
"Tất nhiên rồi. Chứ cái cuộc hẹn này... Ưm! Đừng có hiểu lầm đấy!"
Tôi lại bị đá thêm cái nữa. Cô ấy không dùng hết sức nên chẳng đau chút nào.
"Tiện thể thì giờ mình đi ăn trưa đi."
Suwa là VTuber cùng khóa với cô em gái yêu quý của tôi. Chắc chắn sau này cả tôi và em ấy sẽ còn phải nhờ cậy nhiều. Vì vậy tôi muốn giữ mối quan hệ tốt nhất có thể.
"Đã bảo rồi mà! Cái đó hoàn toàn là... À mà thôi đi! Rối quá... Chết tiệt...!"
Dù đang cằn nhằn, Suwa vẫn đi theo tôi.
Chúng tôi vào một nhà hàng trong tòa nhà để dùng bữa trưa.
Suwa gọi cho mình món trứng ốp la.
"Món đó ngon không?"
"Có. Ngon lắm đấy"
"Ồ... Cậu hay đến đây à?"
"Cũng thỉnh thoảng. Một mình thôi."
"Một mình... cậu không thấy cô đơn à?"
"Không. Tôi thấy ở một mình là thoải mái nhất."
Sau khi gọi món, Suwa bắt đầu nghịch điện thoại.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Hả? Tôi đâu có gọi điện đâu."
"Thì tôi biết mà, nhưng tôi tò mò thôi."
"...Tôi đang đọc ‘DigiMaster’."
DigiMaster là web novel đang cực kì thịnh hành hiện nay.
Bản anime cũng đã được phát sóng, và phần movie vừa mới ra mắt gần đây nghe nói đã đạt doanh thu năm trăm tỉ yên.
"Suwa cũng thích Digimaster à?"
"..."
"Suwa?"
Ngay sau đó, Suwa bật lại, giọng như nứt ra:
"Đừng có gọi tôi bằng họ!"
"Hả!?"
"Tôi ghét họ của mình."
Cô ấy không còn mang dáng vẻ miệng làu bàu nhưng vẫn đi theo tôi như lúc trước nữa.
Tôi cảm thấy cô ấy thực sự không thích.
"Sao cậu lại ghét họ của mình vậy?"
"Hừ... Nhà cậu ghét nhà tôi à?"
Suwa bỗng mở to mắt nhìn tôi.
"Gì thế?"
"...Không, ý tôi là… cậu vẫn muốn nói tiếp à?"
"Tôi? Vì tôi muốn biết nhiều hơn bạn của em tôi mà."
Cô ấy là bạn cùng khóa với em gái tôi. Tôi muốn biết cô ấy là người như thế nào.
Suwa cúi đầu, im lặng. Chuyện gì vậy nhỉ?
"Hứ, hừm! Đồ, đồ ngốc. Cái chiêu đó không lừa được tôi đâu! Chắc chắn cái loại như cậu sẽ lại khiến con gái hiểu lầm kiểu 'Ôi, anh ta thích mình à?' rồi nghĩ rằng tôi sẽ kể lể chuyện đời mình đó thôi!"
Suwa nói liến thoắng một mạch. Mặt cô ấy đỏ bừng lên. Chuyện gì thế này?
"Mà, chuyện nhà tôi thì... cậu muốn nghe không?"
Vừa nãy cô không phải vừa nói sẽ không dễ dàng kể lể chuyện đời mình sao? Sao giờ lại kể một cách bình thường vậy. Tâm trạng thay đổi nhanh thế...
"Nhà tôi làm nghề y. Bố, mẹ, và cả anh chị em tôi nữa, tất cả."
"Ồ... Bác sĩ. Mà còn là cả nhà nữa chứ... Giỏi thật đấy."
"...Đúng vậy. Họ giỏi lắm. Thật đấy..."
Suwa thở dài:
"Shiojiri này, cậu có biết tên cô giáo y tế của trường mình không?"
Suwa và tôi cùng học ở Học viện Albico.
"Hình như cô ấy được gọi là giáo viên y tá thì phải."
"...Cô ấy tốt nghiệp trường y, rồi làm giáo viên y tế ở trường."
"Tại sao vậy?"
"...Cô ấy thương hại tôi đó."
Suwa dùng ngón tay chọc chọc vào li nước.
"Nhà tôi mấy đời đều làm bác sĩ. Anh tôi, chị tôi, và cả tôi nữa, hiển nhiên đều được kì vọng sẽ trở thành bác sĩ ...Nhưng tôi thì không thể. Tôi đã thất bại."
"Không thể nào... Cậu vẫn còn là học sinh cao trung mà. Đâu thể gọi là thất bại được."
“Tôi đã thất bại. Từ hồi tiểu học tôi đã đi thi tuyển. Nhưng các anh chị tôi đều đậu, chỉ mình tôi... trượt. Hóa ra trên đời này còn có cả thi tuyển vào tiểu học nữa...”
Trong số các anh chị em, chỉ mình Suwa là trượt... Chuyện đó, hẳn rất buồn.
"Chỉ vì một lần thất bại đó thôi sao?"
"Ừ. Chắc họ nghĩ tôi chẳng có tiềm năng gì. Từ đó đến giờ, cả bố mẹ lẫn anh chị em đều nghĩ tôi là đồ bỏ đi, là kẻ thất bại."
"Cô giáo y tế… nói vậy sao?"
"...Chẳng phải vậy thì là gì?"
Cô giáo phụ trách y tế, cô Suwa, là một người rất hiền lành, đeo cặp mắt kính rất đặc trưng.
Tôi nhớ cô ấy tầm ngoài hai mươi, đối xử với mọi người không phân biệt, là một giáo viên rất tốt bụng và được mọi người yêu mến.
"Cô Suwa có phân biệt đối xử với người nhà như thế không?"
"Tôi là đứa con thất bại của gia tộc nhà Suwa. Bố mẹ và anh chị em tôi đều nghĩ vậy. ...Và tôi cũng thế. Cho nên, tôi ghét bị gọi bằng họ Suwa."
Nỗi khổ của cô ấy thật nặng nề, hoàn toàn không phải là chuyện tôi có thể dễ dàng can dự vào. Mâu thuẫn với bố mẹ và anh chị em thì tôi làm sao mà giải quyết được. Nhưng...
Ít nhất tôi cũng có thể làm bạn với cô ấy.
"Hanako. Thế thì từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Hanako nhé. Được không?"
Suwa... Hanako mở đôi to mắt nhìn tôi.
"Đ-đừng có g-gọi t-tên thật một cách dễ dàng như thế chứ!"
"Nhưng cậu vừa nói tôi đừng gọi cậu bằng họ mà Hanako."
"Ư, à, cái đó! Tôi nói thế ý là cậu đừng có nói chuyện với tôi nữa!"
Hanako cự tuyệt, cố gắng từ chối tôi.
Thế nhưng tôi vẫn lấn tới và nói:
"Không đâu!"
"Tại sao chứ!"
"Vì tôi không thể bỏ mặc cậu được."
Tôi có một đứa em gái. Em ấy gần như bị tự kỉ, không dám đến trường.
Em ất sợ ra ngoài, không có tôi thì không thể đi đến được đâu.
Em gái tôi có tôi là anh trai luôn ở bên. Nhưng Hanako thì không có anh chị em nào sát cánh để bảo vệ. Tôi thấy cô ấy thật đáng thương.
"Hanako, cậu giống Isuzu, giống em gái tôi lắm."
"Ô, em gái cậu dễ thương mà. Đứa xấu xí như tôi làm sao mà so sánh được chứ."
"Không đời nào. Cậu không hề xấu. Sự giản dị của cậu mới chính là điểm khiến cậu cuốn hút."
"C-Cái..."
Hanako mặt đỏ bừng, mắt đảo qua đảo lại không yên.
Quả nhiên tôi không thể bỏ mặc cô ấy được. Một cô gái cô độc, bị cả bố mẹ và anh chị em bỏ rơi.
Tôi không có họ hàng ruột thịt, được bố dượng không cùng huyết thống nuôi dưỡng, nên tôi cảm thấy mình có đôi chút tương đồng với cô ấy.
"Tất nhiên nếu cậu thực sự không thích thì tôi sẽ không gọi nữa."
"...Không, không phải vậy."
Hanako đỏ mặt, nói với giọng nhỏ xíu như thể dần tan biến:
“Không phải… đâu! …Thôi thì, muốn làm gì thì làm.”
"Ừ. Tôi sẽ làm theo ý mình. Hanako."
Cô ấy nhìn tôi, chớp mắt lia lịa, sau đó vò vò mái đầu rồi thở dài một tiếng.
"...Cậu đúng là người kì lạ. Thật sự tôi ghét cậu kinh khủng."
Đã bảo rồi, đừng có ra vẻ bạn trai chứ. Đồ ngốc.
Hanako lúc này khác hẳn với lúc nãy khi cô ấy nói đừng gọi bằng họ, cô đang mỉm cười.
Ừm, tôi nghĩ Hanako thế này thì tốt hơn, cười lên như vậy trông mới dễ thương.
*
**
***
Suwa nhận kính xong thì vội vã về ngay. Vẫn còn sớm mà, với lại đã mất công đến Akihabara rồi, tôi muốn cùng cô ấy đi mấy cửa hàng anime nữa...
Thế nhưng cô ấy lại nói là nếu ở lại nữa thì sẽ bị "công lược" mất. "Công lược" là cái gì cơ chứ...? [note79255]
"Rồi... giờ thì sao đây. Chẳng có gì để làm, khu Akihabara cũng không rõ lắm, hay là về thôi nhỉ..."
Đúng lúc đó thì
"Anhhhhhhhhhhhhhhhhh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
"Uwaa!"
Bỗng có ai đó ôm chầm lấy tôi từ phía sau như một con gấu koala! Cái giọng này... sức nặng này... Không thể nào!
Mĩ nữ nhà Shiojiri (※chỉ có một người con gái duy nhất), Isuzu!
"Em, em... Sao lại ở đây? Mà này! Em tự mình ra ngoài sao!?"
Không thể nào! Nếu là thật thì...!
"Là em đi cùng cậu ấy đấy."
Arc ngượng ngùng né tránh ánh mắt, rồi tiến lại gần tôi.
...Ra vậy, Arc đã đưa Isuzu đến đây. Ra vậy, ra vậy...
"Arc!"
Vụt...! Tôi lao tới gần em ấy.
"À, cái đó! K-không phải em nghe lỏm được anh Souta đi chơi với con gái rồi cùng Isuzu bám theo đến đây đâu..."
"Cảm ơn em!"
"Hả...?"
Tôi nắm lấy tay Arc đang kinh ngạc, rồi lắc thật mạnh.
"Hôm nay là một ngày trọng đại! Em gái yêu quý của anh, cuối cùng đã tự mình chinh phục được thế giới bên ngoài rồi!"
"A-anh Souta, bình tĩnh đi! Ngoài này có người nhìn đó, b-bình tĩnh lại đi...!"
*
**
***
Chúng tôi rời Yodobashi và đi về phía bên kia nhà ga. Isuzu bám chặt lấy cánh tay trái tôi, hệt như một con gấu koala. Trong lúc di chuyển, tôi đã được Arc giải thích về lí do hai đứa đến đây.
"Vậy là hôm nay Arc và em ấy dự định stream ở Akihabara à?"
Arc và Isuzu nói rằng chúng đến Akihabara có việc, rồi tình cờ thấy tôi. Này Isuzu, em cũng có việc ở ngoài sao!
"Sao em có việc phải ra ngoài mà lại không bảo anh...?"
"Thì là..."
Arc và Isuzu ngượng ngùng quay mặt đi. Hả?
Thôi, chuyện đó thế nào cũng được. Em gái tôi đã tự mình ra ngoài mà không cần tôi giúp đỡ nữa. Đó mới là điều quan trọng. Những chuyện khác chẳng có gì đáng lo cả. Ừm.
"Dù sao thì, Arc. Cảm ơn em đã đưa Isuzu đến đây nhé."
"A-ahaha... Không có gì..."
"À, em nói có việc ở Akihabara... Cụ thể là việc gì vậy?"
"Công việc tại một quán cà phê hầu gái ở Akihabara. Hôm nay 812 Pro đang có sự kiện hợp tác."
"Gì...! C-cà phê hầu gái... hợp tác sao?"
Cà phê hầu gái thì ngay cả tôi cũng biết. Đó là những nhà hàng mà các cô gái mặc trang phục hầu gái tiếp đón khách, chúng có rất nhiều ở Akihabara. Nhưng chuyên nghiệp như VTuber mà hợp tác ở đó sao...?
"Thật không đấy...?"
"Thật chứ. Này, anh nhìn cái kia đi."
Chúng tôi đi qua cầu và đến phía bên kia nhà ga. Arc chỉ vào một tòa nhà liền kề với ga. Trên tấm kính lớn ở đó...
"Là Isuzu kìa!"
Trên kính có in hình của Isuzu Wine và các VTuber khác! Arc Kumakuma, Suwahime, và Isuzu Wine nữa... Ôi chao!
Tôi không kìm được lấy điện thoại ra, chụp lia lịa.
Tôi dùng tính năng chụp liên tục trên điện thoại! TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH!
"Bình tĩnh đi anh... Sao anh chụp nhiều thế?"
"Ể? Nhà có người làm idol được đặt hình ở nơi mà ai cũng thấy được thế này, anh phải chụp lại chứ!"
"Idol à... ừm, cũng có thể coi là VTuber là idol nhỉ."
“Isuzu của anh... đáng yêu quá... Kkyun! Tim anh loạn nhịp rồi...”
"Ơ hay, không phải anh cũng vậy sao! Đúng là nào em nấy!"
“Ấy, không hẳn vậy đâu.”
"Em đâu có khen anh đâu!"
À thì...
"Nhưng sao Isuzu với cả mọi người lại ở trên đó?"
Tại sao những hình minh họa lại được đặt ở nơi như Akihabara nhỉ?
Arc, người có kinh nghiệm làm VTuber lâu năm, giải thích cho tôi:
"Tòa nhà này thường xuyên hợp tác với anime đó."
"Hả... ơ, nhưng VTuber đâu phải anime?"
"Đúng vậy. Nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta đã có chỗ đứng trong xã hội rồi đó. Trong tòa nhà còn có cả quán cà phê hợp tác nữa kìa."
Tôi thấy VTuber chỉ mới nổi lên gần đây thôi. Không ngờ lại có độ phủ ngang ngửa anime luôn...
"Nào, đi tiếp thôi."
"Đi tiếp à... Này, không phải mấy đứa đến để làm việc sao?"
"Vẫn còn chút thời gian trước khi bắt đầu. Trên đường đến nơi, em sẽ kể cho anh thật nhiều thứ."
Ưm, đúng là một tiền bối tốt bụng! Dạy cho một đứa hậu bối vô tri nhiều điều thế này...
Cả việc dẫn được Isuzu đến đây nữa, em ấy đúng là một tiền bối rất biết quan tâm đến người khác. Có được một tiền bối tốt như thế này cũng là nhờ Isuzu đã rủ tôi làm VTuber cả. Tôi lúc nào cũng phải biết ơn em gái mình.
*
**
***
Chúng tôi ghé qua một cửa hàng doujin gần ngã tư. Khá nhiều cuốn truyện tranh mỏng gọi là doujinshi được bày bán ở đó.
"Sách... móc khóa acrylic... figure!? Ể, có cả figure nữa à!"
Cửa hàng doujin cũng bày bán cả những sản phẩm khác. Chúng chủ yếu là đồ về anime, manga, nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy cũng có rất nhiều sản phẩm và sách liên quan đến VTuber.
"Này, này, Arc ơi. Trong cái chỗ đằng sau kia có gì vậy?"
"Đ-đừng, Isuzu... Tóm lại là đằng sau tấm rèm đó, không được, tuyệt đối không được!"
Arc nói với Isuzu, mặt đỏ bừng.
Có chút không khí mờ ám tỏa ra từ đó, nên có lẽ là mấy thứ "người lớn". Isuzu, em còn quá nhỏ cho mấy thứ đó đấy!
Chúng tôi mua vài cuốn doujinshi thông thường và cả đĩa CD tại cửa hàng.
"Không ngờ lại có cả CD thu bài hát của VTuber nữa..."
"Có nhiều người hát hay lắm. Như Suwahime chẳng hạn."
Khi tôi thử nghe ở khu vực nghe thử, tôi đã mua ngay lập tức. Đúng là hát hay thật.
"Chắc chắn không sớm thì muộn anh cũng sẽ nhận được lời mời đó thôi."
"Ể? Sao lại là anh...?"
"Vì giọng anh hay mà."
"Chuyện đó thì ngay cả Hibiki cũng nói rồi..."
Tôi nghĩ chất giọng tốt không thể đồng nghĩa với việc hát hay.
"Tuy nhiên thật sự VTuber không chỉ là những streamer thôi nhỉ."
Từ biểu tượng của công ti, quán cà phê hợp tác, cho đến doujinshi và CD. Phạm vi hoạt động của VTuber rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều.
"Đúng vậy. Anime, manga, game không còn là những loại hình giải trí hàng đầu của Nhật Bản nữa đâu. VTuber cũng là một nội dung đáng tự hào của Nhật Bản đấy!"
Arc có vẻ rất vui. Em ấy cũng là người rất thích thú với hoạt động VTuber của mình.
"Isuzu sao vậy, em cứ im lặng mãi... Hả! Chẳng lẽ là sợ đám đông sao..."
"Anh và Arc đang yêu nhau... nguyền... nguyền..."
Em gái tôi đang tỏa ra ám khí đặc sệt. Yêu nhau gì cơ chứ? Này này.
"Em đang nói cái gì vậy? Isuzu, chúng ta đang cùng đi chơi... à không, là đi khám phá xã hội đấy."
Isuzu giật mình hoàn hồn. Ra vậy, em ấy gật đầu.
"Nếu không có Arc thì đây có thể coi là buổi hẹn hò ở Akihabara với anh trai rồi!"
"Isuzu đúng là ích kỉ mà..."
Arc cười khổ. Em ấy có vẻ không bận tâm lắm, nhưng tôi thì có.
Tôi khẽ chặt nhẹ vào đầu Isuzu.
"Bạn bè thì không nên nói với nhau như thế."
"Ư! ...Em biết rồi. Em chỉ đùa thôi mà."
"Có những điều đùa được và cũng có những điều không được đùa. Em phải xin lỗi đi."
Với tư cách là anh trai, tôi không thể chấp nhận việc em ấy nói những lời như thế với người đã đồng hành cùng mình.
"Xin lỗi nhé Arc."
"Không, không sao đâu, đừng bận tâm."
Arc thật là chín chắn mà... Tốt bụng quá đi.
"Thôi, cũng hết giờ chơi rồi, chúng ta đi thôi. Đến quán cà phê hầu gái nào."
Hôm nay Isuzu và Arc có việc ở một quán cà phê hầu gái tại Akihabara.
Tôi quyết định đi theo với vai trò người giám hộ cho Isuzu.
"Nhưng mà VTuber cũng stream bên ngoài nữa à."
Vừa nói, chúng tôi vừa tiến đến quán cà phê hầu gái.
"Tớ nghĩ là phải có máy tính mới stream được chứ."
"Trong điện thoại được 812 cấp đã có ứng dụng stream rồi. Khi dùng nó, mình có thể điều khiển model 2D và stream ở bên ngoài."
Ồ, công nghệ kinh khủng thật...
Tôi không hề biết có ứng dụng như thế.
"Anh Souta thì không nói, nhưng Isuzu thì không thể không biết được... À mà cậu chưa từng ra ngoài nên đành chịu vậy. ...Chúng ta đến nơi rồi."
Chúng tôi đến một tòa nhà phức hợp ở Akihabara. Nghe nói quán cà phê hầu gái nằm trong đó.
Họ thuê trọn cả một tầng của tòa nhà. Đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này nên khá hồi hộp.
"Hoan nghênh trở về thưa chủ nhân, thưa tiểu thư!"
Mở cửa bước vào, những cô hầu gái dễ thương đã chào đón chúng tôi.
T-tuyệt vời... Tôi đang được tận mắt trông thấy cà phê hầu gái ở Akihabara mà tôi thường thấy trên báo mạng và anime, với nội thất mang tông màu trắng - hồng, tôi như thể vừa bước vào thế giới của một bộ anime nào đó vậy...
Ngay trước mắt tôi...!
"À, xin lỗi..."
Arc có vẻ đã quen chỗ này, em ấy gọi một cô hầu gái ở quầy lễ tân.
"Xin chào, chúng tôi sẽ stream hợp tác ở đây hôm nay."
"À, vâng! Quản lí đã dặn chúng tôi rồi ạ!"
Cô hầu gái dẫn chúng tôi vào khu vực phía trong.
Cũng có lác đác vài khách hàng khác. Ồ, các cô hầu gái đang phục vụ khách... Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh Isuzu, với mái tóc bạch kim trong trang phục hầu gái. Ấy, không được, Isuzu, em mà làm hầu gái, lỡ làm đổ nước sôi bỏng tay thì sao! Tránh ra! Anh đây, anh trai đây sẽ làm hầu gái!
"Anh Souta, đang làm gì thế, đi thôi."
Không lâu sau.
Tất cả khách hàng đều rời khỏi quán. Ơ?
“Tại sao ư? Đương nhiên là để giữ thân phận của VTuber rồi.”
"Đúng vậy nhỉ. Giọng VTuber và giọng thật giống nhau. Vậy là có nguy cơ bị lộ chỉ vì giọng nói nữa cơ à...?"
"Thế lát nữa mấy đứa làm gì?"
"Hôm nay bọn em sẽ thuê riêng quán hai tiếng từ 1 giờ chiều để livestream, và sẽ ăn uống, đánh giá các món trong menu của quán."
"Ồ..."
"Ể?! Isuzu? Sao em lại phản ứng như lần đầu nghe vậy? Hôm nay chẳng phải là dự án của hai em sao?"
"Nào, chuẩn bị stream thôi..."
"À, xin lỗi..."
Lúc đó, một cô hầu gái dễ thương ở quầy tiếp tân tiến lại gần Arc.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Em là Arc đúng không! Thiên tài piano!"
À đúng rồi. Arc còn nổi tiếng toàn cầu với vai trò nghệ sĩ piano nữa. Arc nở nụ cười xã giao và không hề ngần ngại đáp: "Vâng, đúng vậy."
"Tôi có thể xin chữ kí em được không?"
"Tất nhiên rồi ♡"
Được xin chữ kí, Arc viết nguệch ngoạc lên giấy. (Cũng giống như mấy người nổi tiếng khác)
"Arc... không, chữ kí của tiểu thư Arc! Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận!"
"Cảm ơn chị."
"Thế còn, hai vị kia là...?"
Ơ, cô hầu gái, tôi thì không nói, nhưng cô ấy không biết Isuzu sao...?
"À, à...! Hai người họ cũng là VTuber."
"VTuber..."
Cô hầu gái nhìn chằm chằm vào tôi và Isuzu... đặc biệt là tôi, rồi nói:
"K, không, không lẽ nào! E-em là Anh trai của Wine sao!?"
"Ể, à, vâng, ừm..."
Chết rồi, làm sao đây. Đối với VTuber, việc lộ thân phận là điều cấm kị mà...
Arc thở dài rồi nói: "Chị này là người của công ti nên có lộ cũng không sao đâu."
“N-nếu vậy thì được.” Tôi gật đầu.
"Kyaaaaaaaaaaaaaa! L-làm, làm sao đây! Êêêêêêêêêêê, đẹp trai quáááá. Tuyệt vời quá ♡ Anh trai của Wine ngoài đời cũng đẹp trai quá chừng đi à!"
Cô hầu gái còn phấn khích hơn lúc nãy! Cô ấy đang phấn khích vì cái gì khi nhìn tôi vậy...?
"Khè!"
Isuzu đứng chắn trước tôi, hăm dọa cô hầu gái!
Trong mắt tôi lúc đó, tôi tưởng tượng ra một chú mèo con đáng yêu.
"Đây... không lẽ cô bé này là... Isuzu Wine?"
"À, vâng ạ. Vâng ạ, thưa quý khán giả. Hãy ra đòn quyết định đi. Phì…gừ…gừ…gừ..."
Chết thật, em ấy đã hoàn toàn chuyển sang chế độ tấn công rồi... Chẳng phải em nhát lắm sao...?
"Tuyệt vời quá! Thật vinh dự khi được gặp anh em Wine siêu nổi tiếng!"
"Ha ha... Cảm ơn... rất nhiều ạ."
Ngay cả với đám bạn cùng lớp cũng vậy, tôi khá nổi tiếng... Ai gặp tôi cũng đều trông có vẻ rất vui.
"À, thì! Nếu được thì... tôi có một yêu cầu nhỏ ạ!"
"Ha-hả... Chuyện gì vậy ạ?"
Rồi cô hầu gái lên tiếng:
"Mọi người có muốn thử cosplay rồi stream không?"
*
**
***
Sau khi hoàn tất mọi công đoạn chuẩn bị, cuối cùng buổi livestream hợp tác tại quán cà phê hầu gái cũng bắt đầu.
Chúng tôi ngồi ở một góc bàn trong quán. Một chiếc camera đặt đối diện bàn, quay hình ảnh chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa.
"Chào mọi người, Konkuma~♡ Arc Kumakuma đây nè~♡ Và..."
"Konban Wine~. Isuzu Wine đây và..."
"À, xin chào, tôi là anh trai của Wine đây..."
(Ể, cái này có ổn không...? Liệu hình ảnh thật có bị lộ lên mạng không...?)
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi...
"Chờ, hảảảảảảảảảảả!?"
《Cái gì vậy》
《Anh trai sao thế?》
《Tai nạn rồi à lol?》
"À, ể, ể!? Tuyệt, tuyệt vời quá! Model 3D của Isuzu và Arc đang chuyển động kìa!?"
Trên màn hình máy tính, hình ảnh từ camera đang hiện ở một góc. Ở đó, model của Isuzu Wine và Arc hiện lên rõ nét, mượt mà! (Nhân tiện, tôi chưa có model 3D của mình nên đang dùng tạm avatar một người đàn ông to lớn.)
"Chỗ này không phải studio mà, làm sao hai đứa stream 3D được vậy...?"
"À thì, anh à, bọn em đang dùng mocopy đó kuma."
"Hả, gì...? Mo-Mokoppy!?"
Đó là gì vậy?
Isuzu giơ tay lên, đưa ra trước mặt tôi. Cả hai cánh tay, hai chân và đầu của em ấy đều gắn các cảm biến nhỏ (được cố định bằng vòng tay).
"Chỉ cần đeo những cảm biến nhỏ này là có thể dễ dàng điều khiển model 3D ở bất cứ đâu, một sản phẩm rất tuyệt vời với công nghệ Full-body Tracking đấy!" [note79256]
《Quảng cáo mượt thật》
《Hai vị tiền bối đang làm việc chăm chỉ kìa》
"Fu‑full-body tracking...?"
"À, ừm... Nói cho anh dễ hiểu thì nó là công cụ tiện lợi giúp anh có thể dễ dàng stream 3D ở bất cứ đâu đó."
"Tuyệt, tuyệt vời quá điiiiiiiiiiiii!"
《Tuyệt, tuyệt vời quá điiiiiiiiiiiii!》
《Phản ứng giống hệt Wine lol》
《Nói dễ hiểu cho anh trai = nói dễ hiểu cho người nghiệp dư lol》
《Anh trai cũng là dân chuyên mà》
À ra vậy... nhờ vật dụng nhỏ gọn tiện lợi này mà có thể stream 3D ở bên ngoài mà không cần đến studio hay máy móc phức tạp.
"Mocopy đang được bán rất chạy đó kuma! Gần đây còn có màu mới nữa, nhớ kiểm tra đó kuma~!"
"T-tuyệt vời... Arc... đang làm VTuber..."
"Em vốn sinh ra để dành cho công việc này mà!"
《Hôm nay vẫn không coi là Thiên Vương mà đối xử như bạn bè lol》
《Dù thế gian có rộng lớn đến mấy thì cũng chỉ có Anh trai được phép coi Kuma là bạn thôi!》
Arc hắng giọng
"Hôm nay ba chúng mình Kuma~ đang ở quán cà phê hầu gái Tsutsuruya ở Akihabara đó kuma~!"
"Ồ, chỗ này tên là Tsutsuruya à, anh có biết không anh?"
"Không, lần đầu tiên anh nghe đấy. Tsutsuruya, cái tên nghe lạ thật."
《Dân nghiệp dư bắt đầu tự giới thiệu rồi》
《Anh em nhà Wine đúng là nghiệp dư lol》
《Nghiệp dư im lặng đi!》
Arc "Ê~...!" một tiếng, trừng mắt:
"Anh em nhà Wine, một lỗi nhé."
"Lỗi gì cơ!?"
"Thêm một lần nữa là bay luôn đó kuma ♡"
Arc ngoài đời đang có vẻ mặt vô cùng đáng sợ...
"X-xin lỗi... hai người cẩn thận nhé kuma..."
《Chọc Kuma~ lol》
《Anh trai à, chưa quá tam thì chưa ba bận được đâu?》
《Ý gì vậy?》
《Thì đó, dễ gây sự cố mà》
"Hả. Không không không! Sao mà có chuyện gây sự cố ở đây được! Chỗ này là trong quán mà!? Không đời nào lại có sự cố được đâu."
《Không nhận ra mình đã gây sự cố rồi luôn》
《Hợp tác mà còn quên cả tên quán》
《Cả thế giới thua anh mỗi khoản cắm death flag.》
《Thì đúng rồi. Có ai giỏi cắm flag như anh đâu.》
"Anh à ♡ Chỉ dựng flag sự cố thôi nhé ♡ Nếu dựng flag tình yêu thì... Isuzu em đây không biết sẽ làm gì đâu đó...?"
"Wine! Hôm nay cấm dùng dao và nĩa! Với lại anh trai cấm tiếp xúc với con gái!"
《Ở quán cà phê hầu gái mà có hai điều cấm đó thì không thể nào đâu》
《Anh em nhà Wine không phải người phù hợp để đến cà phê hầu gái đâu》
《Mà thôi, bộ ba này thú vị phết đấy chứ》
《Cô bé thú vị, chàng trai hay ho và cô gái tài năng》
《Kuma~! ...Vất vả rồi kuma~!》
Dù chưa bắt đầu nhưng Arc đã thở dốc.
"T-Thôi, Arc mệt quá không nói được rồi kìa. Để tôi thay em ấy nhé! Này, trang phục hôm nay của Arc và Isuzu dễ thương quá! Mọi người nhìn xem, là đồng phục hầu gái đó!"
Đúng vậy! Được cô hầu gái ở quầy lễ tân gợi ý, ba chúng tôi đang cosplay!
"Arc là hầu gái cổ điển với váy dài. Isuzu thì váy ngắn, thêm cả tai và đuôi mèo nữa! Dễ thương nhất vũ trụ luôn!"
Tôi cố gắng hết sức miêu tả để đóng góp cho buổi livestream này và cho công ti đã đặt hàng! (Nhân tiện, tôi đang mặc trang phục quản gia. Không hiểu sao ở đây lại có sẵn nữa.)
Arc chuyển qua chế độ ôm đầu. Isuzu nói thêm: "Đồng phục quản gia của anh hợp nhất vũ trụ luôn!"
《Chả thấy gì cả》
《Bọn tôi chỉ thấy model được ghi lại bằng mocopy thôi》
《Làm sao mà thấy được quần áo ngoài đời thật chứ lol》
“Á! …Đúng rồi nhỉ…!”
"Anh à... Ừm, sự cố gắng của anh đã truyền tải đủ rồi. Ừm, truyền tải rồi..."
"X-xin lỗi Arc..."
"Tạm thời là hai lỗi nhé."
《Mới mở đầu mà đã hai lỗi rồi lol》
《Anh trai lát nữa chắc chắn sẽ gây sự cố nên thực chất là ba lỗi rồi lol》
*
**
***
Một cô hầu gái bước tới và đưa thực đơn cho chúng tôi.
"Ở quán cà phê hầu gái Tsutsuruya có rất nhiều món ăn hợp tác với các VTuber của 812 đó kuma~! Này, anh cũng nhìn đi."
Arc mở thực đơn và nói trước camera. Tôi cũng mở thực đơn ra...
" Arc và Isuzu kìa..."
Trên thực đơn có in hình các VTuber của 812 gồm Arc và cả những thành viên khác. Hơn nữa, mỗi nhân vật đều mặc những bộ trang phục khác với thường ngày! Không chỉ vậy, thực đơn còn có những món như "Parfait táo Arc Kumakuma" hay "Thạch cống Isuzu Wine". Chúng được tạo ra dựa vào tên và hình ảnh của VTuber. [note79257] [note79258]
"VTuber thực sự còn hợp tác với cả quán cà phê nữa sao... Đúng thật là đáng kinh ngạc."
《Lúc nào cũng được anh trai nói lên tiếng lòng giúp》
《Cơ bản thì ai chả đi lên từ khán giả》
"Đúng vậy. Bây giờ mọi người đâu còn xem TV nữa mà đều xem video trên điện thoại đúng không? Thế nên, các VTuber mới có nhiều đất diễn đó."
"Hà~~~~~... Ra là vậy..."
Nghe thế, tôi bỗng nhận ra dạo này mình ít xem TV đi hẳn.
Ra thế... Bây giờ không còn là thời của các nghệ sĩ biểu diễn trên TV nữa, mà là những người được cộng đồng mạng đón nhận.
"Chẳng sớm thì muộn khuôn mặt anh cũng sẽ có trong này thôi, nhỉ?"
"Ể!? Tại sao?"
"Quá rõ ràng rồi còn gì nữa. Anh đã là gương mặt đại diện của 812 rồi mà."
《Theo nghĩa tốt hay nghĩa xấu thì anh ấy cũng đã nổi bật rồi》
《Không thể tưởng tượng nổi 812 khi không có anh trai nữa rồi》
"Anh ơi anh ơi!"
Isuzu vừa tươi cười vừa nói:
"Em rất mong sẽ có món của anh trong này đó. Đến lúc đấy Isuzu ngày nào cũng sẽ đến ăn anh luôn!"
"Vậy thì anh cũng sẽ ăn Isuzu nữa!"
"Đang nói về thực đơn đúng không!? Không có ý gì bậy bạ đâu đúng không!?"
《Nghe cứ đen tối kiểu gì ấy nhở》
《Anh em Wine đúng là chẳng thể nào đùa được》
"Vậy lát nữa chúng ta sẽ vừa giới thiệu món ăn hợp tác vừa ăn luôn à?"
"Đúng rồi. Em đã gọi đủ các món trong thực đơn rồi, chắc sắp ra rồi đó."
《Sắp ra (tai nạn) rồi đấy nhỉ》
《Không biết sẽ có sự cố gì đây, mong chờ quá》
"Này, mấy người... đi mà mong chờ món ăn hợp tác đi. Hôm nay làm sao mà có sự cố đư-."
Đúng lúc đó.
"Đã để quý khách chờ lâu rồi ạ! Aaa~n♡"
"A-a-anh…ơi…"
"Sao...!? Gì cơ!?"
“…Có thứ không thể tin được vừa xuất hiện trong mắt em! Aaaaaa, không thể nào... Tại sao... !"
Cộp!
《Cái gì vậy!?》
《Nghe như tiếng cái gì rơi xuống ấy nhỉ?》
Ở đó...
Người mang đồ ăn tới là...
“H-h-h-hả….B-Bố…………..!!?”
Người xuất hiện ở góc màn hình webcam... không phải là cô hầu gái...
Mà là bố tôi... trong bộ trang phục hầu gái.
《Chờ đã nào, “Bố” ???》
《Thôi xong, bị bố bắt tại trận luôn rồi》
《Đã bảo rồi. Anh trai là anh trai tai nạn mà》
*
**
***
Trên màn hình là chúng tôi, các VTuber, và một mafia người Nga mặc đồ hầu gái đang ngồi cạnh nhau.
《Có thể hiện đồng thời cả VTuber lẫn người thật được sao?》
《Là kết ghép model 3D vào webcam thôi》
"Ờ thì... Sao bố lại ở đây?"
"Bố là tư vấn viên của quán này đó con. À không... à, Anh trai."
Tư vấn viên... chắc là kiểu cố vấn. Bố tôi thường xuyên vắng nhà, không ngờ lại làm công việc tư vấn này.
《Có ai mà ngờ được lại bị bố bắt quả tang đâu chứ》
《Mà nói thật, cái ông mafia Nga mặc đồ hầu gái này đúng là bố của anh trai à?》
《Vừa nãy anh ấy đã hét toáng lên "Bố" còn gì》
Dù có cố giấu thì vừa nãy tôi cũng đã lỡ miệng mất rồi, không thể che đậy được nữa...
"Bố mặc đồ hầu gái... tại sao?"
《Wine sốc nặng luôn lol ha ha...!》
《Tự dưng thấy bố mình ăn mặc kì quái như vậy thì sốc là phải》
"Hôm nay thiếu người nên bố phải cứu trợ khẩn cấp đó con. Nhưng... ơ? Hôm nay chẳng phải chỉ là dự án của Arc Kumakuma thôi sao?"
"Ể? Ơ, vậy sao...? Không phải của cả Isuzu và Arc sao...? Ể, vậy thì tại sao Isuzu lại ở Akihabara...?"
"À thì có lí do riêng ấy mà. Xin chào ♡ Tôi là mẹ của anh em Wine đây ạ"
《Đang livestream mà bên cạnh là ông bố mặc đồ hầu gái thì đúng là địa ngục rồi haha》
《Bộ đồ bó chật ních luôn kìa》
《Giọng đàn ông mà lời thiếu nữ, haha》
《Mà sao Kuma~ cứ đứng hình mãi vậy》
À, đúng thật! Arc cứ đờ người ra đó...!
"...Đúng rồi. Dù hôm qua mình cũng hơi nghi nghi rồi, nhưng cái giọng này. Không, không lẽ…"
"Arc...này? Sao vậy?"
Arku giật mình hoàn hồn, cười và lắc đầu
“A ha ha. Không thể nào... không thể là người đó được..."
Người đó...? Là ai vậy nhỉ. Có phải người quen của Arc không?
"Ờm, rất hân hạnh được gặp chú. Cháu là Arc Kumakuma, tiền bối của anh em Wine đó."
Arc khẽ cúi đầu. Dù ngoài đời không phải lần đầu gặp mặt, nhưng với tư cách VTuber thì đây có lẽ là lần đầu tiên.
Bố tôi cũng mỉm cười và cúi đầu.
"Cảm ơn chị cả đã chăm sóc hai anh em nhà tôi ạ ♡"
《Không ngờ hai anh em lại có một ông bố độc lạ đến mức này》
《Ừm~! ...Tôi thấy cái giọng này quen lắm. Ở đâu ta?》
Bố tôi bày rất nhiều món trong thực đơn hợp tác lên bàn. Những món ăn trông thật ngon miệng, bắt đầu từ món cơm trứng cuộn quen thuộc, xếp đầy trên bàn. Oa... ng-ngon quá... trông hấp dẫn ghê...
"Thôi, bố xin phép để không làm phiền mấy đứa nha."
Xem ra bố tôi cũng biết ý lắm. Đúng là một người bố tài giỏi... Lúc đầu tôi còn lo mọi chuyện sẽ diễn biến theo hướng xấu, nhưng giờ có vẻ như buổi stream sẽ được diễn ra suôn sẻ...
"À, cuối cùng... phải bỏ chút phép thuật tình yêu vào nữa chứ. Ngon hơn nào... Moe Moe Kyun ♡"
"AAAAaaaaaaHHHHHHhhhhhhhhh!"
《Đừng có bỏ cái thứ kinh khủng đó vào chứ》
《Có dị vật trong đồ ăn rồi!! Sở Y tế đâu...!》


12 Bình luận
Lỡ lộ mặt 2 ae chụt nhau chắc t chỉ cười chứ ko có sốc nổi mất:))
tfnc
YAAI