• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

#2: Tôi thử làm dự án cùng em gái

#2: Khi phải phải ăn mì soba siêu cay cùng tiền bối, không thể không có sự cố được

7 Bình luận - Độ dài: 8,535 từ - Cập nhật:

Đã vài ngày trôi qua kể từ buổi giới thiệu model 3D. Cuối cùng học viện Albico của chúng tôi sẽ thực sự được nghỉ hè từ ngày mai. Albico có các buổi học hè kéo dài đến cuối tháng 8. Những ai bị điểm liệt khi thi cuối kì hoặc tự nguyện tham gia đều có thể đăng kí. Kết quả của tôi khá ổn nên không sao. Nhưng vào ngày cuối cùng, tất cả học sinh đều phải đến để điểm danh nên hiện tại, tôi đang trên đường đến lớp.

“Cuối cùng cũng được nghỉ hè rồi à… lâu ghê…”

Kể từ khi bị bạn gái cũ đá hồi đầu tháng 7 đến nay chắc hẳn chưa được bao nhiêu ngày, vậy mà tôi có cảm giác thời gian như đã trôi qua rất lâu rồi.

Ting ting

"Hả? Gì vậy, tin nhắn từ Utako... Line à?"

Đó là tin nhắn Line từ cô bạn hồi nhỏ của tôi, Uesaki Utako. Tôi mở tin nhắn ra thì thấy...

[Souta, cậu đang ở đâu đấy?]

[Tớ sắp đến trường rồi]

[Đợi tớ ở cổng trường nhé? OK?]

Hả. Sao lại phải đợi nhỉ...? Nhưng nếu Utako đã nói thế thì cứ nghe theo vậy.

Chẳng mấy chốc, Utako chạy đến chỗ tôi.

"Chào Souta."

"Chào Utako, tập sáng à?"

Utako mặc quần short và áo phông trông rất thoải mái. Chắc cô ấy vừa mới tập bóng rổ xong. Trông vậy thôi chứ cô bạn hồi bé của tôi chơi bóng rổ rất giỏi, thậm chí còn là thành viên chính thức của đội bóng rổ Albico.

"Ừ, tớ vừa mới tập sáng. Mà thôi kệ đi. Souta, cậu vừa định đi thẳng lên lớp đúng không?"

"Ừ thì… đúng rồi, sao vậy?"

Utako thở một hơi rõ dài “Gì vậy trời…?”

"Này Souta, cậu quên rồi à? Cả lớp biết cậu là Anh trai của Wine rồi đấy."

Đúng rồi! Tôi đã nói chuyện về bạn gái cũ trên livestream, và từ đó mọi người lần ra được rằng Shiojiri Souta = Anh trai của Wine! Vì chuyện đó mà vào hôm trả bài kiểm tra, tôi đã bị mọi người hỏi tới hỏi tấp, siêu mệt mỏi...

"Bây giờ Souta nổi tiếng lắm đó. Nếu cậu mà vào lớp giờ này thì chúng nó sẽ xé xác cậu như bầy thú đói mất thôi! Gào~!"

Utako giơ hai tay lên, làm dáng như đang dọa tôi. Utako thường ngày luôn tỏ ra rất người lớn, vậy mà giờ lại làm động tác "gào gào" như trẻ con thế này. Tôi thấy sự đối lập đó thật dễ thương.

“Nh-nhìn gì dữ vậy...!”

Utako đỏ bừng mặt, thôi không “gào” nữa.

"Xin lỗi. Tại cậu dễ thương quá."

“Dễ... dễ thương cái gì chứ! Souta, cậu bình thường có bao giờ khen tớ dễ thương đâu, đột nhiên nói vậy làm tớ hiểu lầm đấy biết không…”

"Hả, cậu có ý gì cơ?"

"Không có gì đâu, đồ Souta ngốc nghếch chậm hiểu!"

Mặc dù bị gọi là đồ ngốc, tôi không hề thấy khó chịu chút nào. Vì tôi biết mấy câu mắng đó chỉ là do Utako đang ngượng thôi, chứ cô ấy không có thật sự muốn xúc phạm tôi. Chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi nên tôi hiểu được điều đó.

"Mà thôi, quay lại chuyện chính, tớ nghĩ cậu nên vào lớp đúng lúc chuông reo. Cả lúc giải lao 5 phút cũng vậy, cứ thế chạy thẳng vào nhà vệ sinh luôn đi. Làm vậy thì… ừm, tuy không thể tránh hoàn toàn việc bị hỏi dồn dập, nhưng ít nhất thì phiền phức sẽ giảm đi một nửa đó."

"Utako... Cậu tốt thật đấy."

Nghĩ lại thì từ hồi tôi còn bé, Utako đã luôn giúp đỡ tôi rồi. Ừm, có được một người bạn thanh mai trúc mã tốt như cô ấy đúng là điều may mắn.

"Chào nhé. Vậy tớ vào lớp trước đây. Tớ còn phải thay đồng phục nữa."

"Ừ. Gặp sau nhé."

Utako vẫy tay với tôi rồi rời đi. Bất chợt, từ mái tóc cô ấy thoảng đưa một mùi hương ngọt ngào, chua nhẹ như mùi cam. Mỗi lần ngửi thấy mùi hương ấy, cũng như mỗi khi nói chuyện với Utako, tôi lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

***

Nghe theo lời khuyên của Utako, tôi thành công phi vào lớp đúng lúc chuông reo. Lũ bạn cùng lớp đồng loạt định xông đến bắt chuyện với tôi, nhưng may mắn là thầy giáo đã bước vào nên mọi chuyện đều êm đẹp. Sau đó, trong suốt 5 phút giải lao và khi di chuyển đến hội trường lễ bế giảng, tôi đã hoàn toàn tránh được mọi cuộc trò chuyện với đám bạn cùng lớp.

Và rồi, sau những lời dặn dò quý báu của thầy cô trên lớp, học kì đã kết thúc...

"!"

"Shiojiriiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!"

Rầm rầm rầm! Lũ trong lớp ào tới tôi như một trận tuyết lở!

Mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía tôi. Bởi vì người trước mặt họ chính là "Anh trai của Wine" ngoài đời thực.

"Shiojiri, buổi stream hôm trước hay quá trời luôn!"

"Giọng của Shiojiri hay thật đấy!"

"Livestream đỉnh quá! Shiojiri đúng là một người thú vị mà!"

Tôi cảm thấy bối rối khi được mấy cô bạn trước đây chưa từng nói chuyện bỗng dưng khen ngợi như vậy.

Những người từng chẳng mảy may quan tâm đến tôi, bây giờ lại đổ dồn vào tôi với ánh nhìn đầy hứng thú.

Chắc vì tôi là VTuber. VTuber khá phổ biến trong giới trẻ mà...

"Shiojiri~! Hè này đi chơi với tôi đi!"

"Cấm ai được rủ trước. Shiojiri, đi cắm trại cùng bọn tôi đi!"

"Trao đổi Line ID đi! Nha!"

Tôi bị mọi người gọi, rủ rê không ngừng từ đủ hướng. Không phải là tôi thấy phiền... nhưng phải thừa nhận là tôi rất bối rối. Thái độ của cả lớp thay đổi 180 độ như vậy cơ mà. Nếu là gia đình như bố tôi, anh chị em hoặc Utako, những người đã luôn đối tốt với tôi từ trước đến nay thì không nói làm gì, nhưng việc đột nhiên được những người trước đây hoàn toàn không quan tâm đến tôi đối xử thân thiện, tôi lại không vui. Ngược lại tôi còn thấy sợ nữa.

"Shiojiri~"

Đúng lúc đó, cửa lớp mở ra và cô chủ nhiệm ló mặt vào.

Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là một người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc tai bù xù, ngậm kẹo Chupa Chups, trông hơi giống kiểu “chị đại” một chút.

"Ra đây chút."

"À, vâng ạ! V-vậy tôi đi đây!"

Tôi vội vàng xách đồ rời khỏi chỗ đó, đi cùng cô đến phòng giáo viên.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"À, không có việc gì đặc biệt đâu. Phía nhà trường nhờ cô thôi, bảo cô theo dõi tình hình của em một chút. Em đang làm thêm phải không? Làm VTuber đó."

Bố của Arc là hiệu trưởng trường này. Chắc là việc tôi làm VTuber đã được ban giám hiệu biết rồi.

"Giỏi đấy chứ. Vừa đi làm để giúp đỡ gia đình mà thành tích học tập vẫn không sa sút, đáng khen đấy."

"À, vâng ạ... Chuyện đó, em xin lỗi vì đã gây phiền phức. Có lẽ từ giờ trở đi sẽ phải làm phiền cô đấy ạ..."

Nếu cái cảnh hỗn loạn trong lớp tiếp tục tái diễn, thì dù có nghĩ thế nào đi nữa cô ấy cũng sẽ thêm vất vả. Tôi cúi đầu thật sâu.

"Shiojiri lễ phép quá. Không sao đâu, đừng bận tâm. Bảo vệ học sinh là nhiệm vụ của giáo viên mà!"

...Cô đúng là một giáo viên tốt. Tôi thật sự thấy may mắn khi được cô làm chủ nhiệm.

"À, đúng rồi, Shiojiri, em có hẹn hò với Kisogawa không?"

Sao cô lại nắm rõ chuyện tình cảm của học sinh thế nhỉ...? Giáo viên là như vậy sao?

"Dạ không, bọn em chia tay rồi ạ... Mà khoan, Kisogawa đâu rồi ạ? Hình như hôm nay em không thấy cậu ấy..."

Kisogawa không đến lớp. Có chuyện gì vậy nhỉ?

"À, con bé chuyển trường rồi."

"Chuyển… chuyển trường? Đột ngột vậy ạ?"

"Ừ. Nghe nói là do chuyện gia đình gì đó, con bé sẽ học ở một trường ngoại thành từ kì hai. ...Gì vậy Shiojiri? Vẫn còn vương vấn bạn gái cũ à?"

"Hả? Không, không có đâu ạ."

Không có vương vấn gì ở đây cả. Cô ta chỉ giả vờ như đang hẹn hò, rồi hành hạ tôi đủ kiểu, cuối cùng vứt bỏ tôi như rác rưởi. Làm gì có chuyện tôi còn vương vấn một đứa như vậy.

“Vậy thì chuyện đó kết thúc tại đây là được rồi. Bạn gái cũ chuyển trường, hết chuyện.” - Cô giáo vỗ nhẹ vai tôi.

"Thế nhé Shiojiri. Nghỉ hè vui vẻ."

Nói xong, cô giáo quay trở lại phòng giáo viên. Đúng thật. Chẳng cần phải buồn bã hay day dứt vì Kisogawa chuyển trường cả.

Như cô giáo nói, tôi sẽ dốc sức mà tận hưởng kì nghỉ hè của mình.

***

Cứ thế, kì nghỉ hè của tôi bắt đầu. Đây là kì nghỉ hè đầu tiên kể từ khi tôi lên cao trung. Trong khi bạn bè cùng lớp rủ nhau xuống biển, lên núi... thì sáng nay tôi vẫn ở nhà phụ việc.

Gia đình tôi có một quán cà phê tên là "Kissaten Arukuma". Đây là quán do ông bố người Nga của tôi mở, và vì nằm gần nhà ga nên cũng khá đông khách.

"Chào buổi sáng!"

"À, chị Ina. Chào buổi sáng ạ."

Chị Ina, nhân viên bán thời gian, đến vào ca làm. Chị ấy buộc mái tóc vàng óng thành kiểu đuôi ngựa, mặc áo polo phối với váy.

Tôi từng nghe nói chị ấy học năm hai cùng trường Albico với tôi.

"Souta!"

"Oái!"

Khi tôi đang lau nhà, chị Ina bất ngờ từ phía sau ôm chầm lấy tôi!

Lưng tôi lập tức cảm nhận được sự mềm mại từ chỗ mà ai cũng biết là gì đó áp chặt vào.

T-to thật... Người gì đâu mà to thế... Không, không được. Tôi đã có Izusu rồi mà.

Chị Ina hạ giọng, thì thầm vào tai tôi.

"Hehe~♡ Chị biết hết rồi nha Souta."

"B-biết gì ạ...?"

"Em... đang làm VTuber đúng không nè~?"

"S-sao chị biết...?"

Tôi vội nhìn xung quanh xem có ai đang nghe không. Tuy nhiên sáng nay chỉ có tôi và chị Ina trong ca làm nên cũng không lo chuyện danh tính bị bại lộ.

"Chị nghe mấy nhỏ lớp chị nói đó. Em chả học chung trường Albico với chị còn gì?"

Chị Ina học năm hai. Tức là chuyện này đã lan ra toàn trường rồi sao...

"Anh trai của Wine giờ nổi tiếng lắm luôn á. Em gái em cũng là VTuber đúng không~? Hai anh em giỏi ghê...! Tài thật đó!"

"H-hả... Có tài thật sao ạ?"

“My lovely angel”! Thiên thần đáng yêu Izusu của tôi thì rõ ràng là có tài rồi, nhưng khi được hỏi liệu tôi có tài giống Izusu hay không thì thành thật mà nói, tôi cũng không dám chắc.

"Có chứ! Nếu không thì sao lại có nhiều người xem em như vậy được. Từ Izusu rồi đến cả em nữa, giỏi thật đó."

"À, ờm, chị Ina, nếu được thì chuyện đó..."

"Biết rồi biết rồi, chị sẽ không nói với ai đâu. Mà nè, nếu có mấy vị khách đến chỉ để gặp Souta thì cứ nhờ chị xử cho nhé, không cần phải ngại đâu!"

Nếu ở học viện tôi đã bị lộ là Anh trai của Wine = Shiojiri Souta thì những người biết tôi ngoài đời thực có thể sẽ kéo đến quán cà phê này.

"Chị Ina... Cảm ơn chị."

"Không sao đâu. Chị mang ơn chú Arikatsu mà. Với lại ở trường chị là chị của em đấy. bảo vệ đàn em chẳng phải là trách nhiệm của tiền bối sao."

"Chị Ina tốt thật đấy. Nhìn bên ngoài đúng kiểu gyaru vậy mà lại dịu dàng ghê."

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh xộc đến từ phía sau. Khi quay lại thì… "két két"… có một con quỷ ở đó.

"...Anh trai."

Đồng tử của em gái tôi đang dãn ra hết cỡ.

"À, chào... Izusu... Em dậy sớm nhỉ."

Tầng một nhà tôi dùng làm quán cà phê, tầng hai là chỗ ở.

Từ lối vào nhà bếp, em gái tôi đang lấp ló nhìn tôi, mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình (nó là của tôi).

"Chào buổiii sáng♡ Izuzu của chị ~!"

Khi chị Ina cất tiếng chào, Izusu "soạt" một cái, lẩn mất vào sâu trong bếp.

Em gái tôi vốn rất nhút nhát mà.

"X-xin lỗi chị Ina. Em ấy không có ý gì xấu đâu ạ."

"Chị hiểu mà. Nhìn Izusu có vẻ muốn nói gì đó nhỉ? Nè, cứ để chị dọn cho, em đi nói chuyện với con bé đi ♡"

Chị Ina nhận lấy cây lau nhà từ tay tôi, mỉm cười nói.

Thật sự là có tồn tại những gyaru tốt bụng thế này sao.

Vừa chìm trong suy nghĩ đó, tôi vừa đi về phía Izusu.

Từ tầng một của quán cà phê Arukuma, đi qua khu nhà bếp, băng qua hành lang là đến ngay lối vào.

Bên cạnh đó có cầu thang dẫn lên tầng hai, và căn phòng ngay đầu tiên là phòng của em gái tôi.

Nhưng thay vì vào phòng em ấy, tôi đi về phòng mình.

"Izusu, anh vào nhé."

Là phòng của mình nhưng tôi vẫn gõ cửa rồi mới vào. Bên trong bật điều hòa lạnh muốn đóng băng.

Trên giường, chăn của tôi đang phồng lên.

"...Đang dỗi đấy."

Không thể dễ hiểu hơn được nữa, Izusu đang ghen tị ra mặt.

Em gái tôi là một đứa hikikomori, vừa mắc chứng sợ giao tiếp, lại còn hơi ghen tuông quá mức chứ.

"Em dỗi gì đấy?"

"...Anh vừa mới nói chuyện với đứa con gái khác. Lại còn ôm dính lấy nhau. Mặt anh còn chảy dài ra nữa chứ."

"Đó là do chị Ina tự ý ôm anh mà."

"Hề~~~! Tự ý ôm à? Anh không làm gì hết sao?!"

"Anh thật sự không làm gì cả. Chị ấy chỉ hơi có vấn đề trong việc nhận thức khoảng cách quan hệ thôi."

"Hmmmmmmmm~~~~~~~"

Giọng điệu vô cùng khó chịu. Cái này đúng là đang giận rồi. Chà chà, không muốn anh trai bị người khác cướp mất ư, đúng là cô em gái đáng yêu mà.

"Em chẳng tin gì hết đúng không..."

"Đương nhiên rồi! Một chị gyaru xinh đẹp như vậy mà lại tự ý ôm anh, không thể tin được! Anh trả bao nhiêu tiền vậy?!"

"Anh làm gì có trả đồng nào!"

"Anh thích ngực của gyaru đến vậy sao?! Không thỏa mãn với ngực của em nữa rồi à?!"

Tôi chưa bao giờ chạm vào ngực của Izusu. Tuyệt đối chưa từng.

Đúng là Izusu chỉ là em kế của tôi, chúng tôi không cùng huyết thống. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn em ấy bằng ánh mắt dâm dục cả.

Đối với tôi, em gái tôi là một cô bé đáng yêu, cần được chiều chuộng vô bờ bến.

"Anh chẳng có hứng với ngực của gyaru đâu."

"Nói dối! Mặt anh trông thỏa mãn thế còn gì!"

"Làm gì có!"

"Xạo! Đồ anh trai dâm dê! Biến thái! Sàm sỡ!"

Em à, cách diễn đạt của em lỗi thời quá rồi đó...

"Thôi được rồi, làm sao em mới chịu tin anh đây?"

"Anh tự nghĩ đi. Hừm. Nếu anh không đưa ra câu trả lời đúng, thì phòng của anh, Izusu sẽ độc chiếm cả đời cho mà xem!"

Ừm, có vẻ như em gái tôi đã cảm thấy cô đơn rất nhiều. Phải rồi, kì nghỉ hè cuối cùng cũng đến, thời gian chúng tôi ở bên nhau đáng lẽ phải nhiều hơn, vậy mà tôi lại cứ bận bịu giúp việc nhà.

Bảo sao em ấy thấy cô đơn và muốn được tôi quan tâm nhiều hơn.

Tôi đúng là một thằng anh chậm hiểu, mãi mà không nhận ra được điều đó.

Tôi hối hận vì sự thiếu sót của mình, và với tư cách là một người anh, tôi quyết định an ủi em gái. Tôi ôm chặt lấy em ấy cùng với cái chăn.

"Ahh~ ♡"

"Izusu, vui lên đi..."

"Vui rồi!"

"Nhanh thế."

Em ấy thò mặt ra khỏi chăn, làm cái mặt uể oải "fu hee..."

"Anh ơi anh ơi!"

“Soạt”  Em ấy tung chăn ra.

Trước mắt tôi là một cô bé siêu đáng yêu.

Em ấy đã cởi áo hoodie, mặc áo hai dây và quần bó, trông rất mát mẻ và thoải mái.

"Hmm ~♡"

"Rồi rồi, ôm nhé."

Em ấy ngồi lên đùi tôi, ôm chặt tôi từ phía trước.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng phần cơ thể mềm mại của em ấy áp sát vào mình… thật dễ chịu.

"Anh nè~ Em nói trước rồi nha, có Izusu bên cạnh mà còn đi vớ vẩn với mấy đứa con gái khác là không được đâu!"

"Thì anh đã bảo đó là do chị Ina tự ý ôm anh mà."

"Hừm, tức là anh không từ chối khi con gái tự ý ôm à. Vậy thì, lần tới Izusu cũng sẽ làm vậy nhé ♡"

"Lần tới? Từ trước đến giờ em chẳng toàn tự ý ôm anh đấy thôi còn gì."

Khi tôi đang nấu trong bếp hay ngồi xem điện thoại ở phòng khách, em gái ấy đều rón rén tiến đến và ôm lấy tôi.

"Vì Izusu là em gái của anh trai mà~ Cho nên Izusu được phép làm vậy đó ♡"

"Rồi rồi..."

Em gái tôi đúng là cô gái phiền phức nhất quả đất.

"Á! Anh đang nghĩ em là đứa phiền phức đúng không?"

"Không, không có đâu."

"Anh nghĩ thế đúng không!"

"Đời nào anh lại nghĩ thế. Anh nghĩ em là cô em gái phiền phức nhất, nhưng cũng đáng yêu nhất đó."

"Fwaaaaaaahhhhhhh~♡"

Em gái tôi làm vẻ mặt ngây ngất rồi càng ôm chặt hơn.

Ô, ồ... Bộ ngực lớn của em ấy đang chạm vào...

Anh trai mà nhìn em gái bằng ánh mắt đen tối là tuyệt đối không được… nhưng cái tình huống này thì…

“Em yêu anh~♡ Anh trai yêu dấu của em♡ Hm~~~~~~~~~ yêu anh nhiều lắm luôn đó♡”

Em gái tôi dụi dụi má vào tôi.

"Em làm gì đấy?"

"Đánh dấu lãnh thổ! Em phải để lại thật nhiều mùi của Izusu để mất con nhỏ khác không dám đến gần!"

"Em đúng là không muốn anh đi gặp con gái mà."

"Đương nhiên rồi. Anh là của Izusu, và Izusu là của anh. Em tuyệt đối không giao anh cho mấy con nhỏ khác đâu!"

Izusu dụi dụi, ôm chặt lấy tôi. Bị em gái yêu thương thế này… anh trai như tôi thật sự khổ tâm quá đi… haizz (mỉm cười rạng rỡ).

"À, nhưng chiều nay anh có hẹn với cô Reimi."

"Đi chơi à?"

"Anh đã bảo là đi làm mà... Anh đi đây, buông ra nào."

“Ehh~! Vậyyy… vậy thì hôn em một cái đã!”

"Chậc, chịu thua em luôn..."

Tôi hôn lên má em ấy. Là người trong nhà nên hôn má em gái cũng bình thường thôi nhỉ?

Izuzu làm cái mặt ngốc nghếch "nuhehe" rồi cuối cùng cũng chịu buông ra.

"Vâng ~♡ Anh đi nhé!"

Hôm nay, em gái tôi vẫn là cô bé phiền phức nhất, nhưng cũng đáng yêu nhất.

***

Tôi đến trụ sở 812 và hoàn thành nốt công việc của mình.

Sau đó, khi tôi vừa kết thúc cuộc họp với quản lí và định về, tôi được gọi lại trước cửa thang máy.

"Ồ, chẳng phải anh Souta đây sao?"

"Chào, Arc đó à."

Hôm nay em ấy cũng ăn mặc rất sành điệu. Với mái tóc vàng và chiếc váy hè, trông em ấy chẳng khác gì một tiểu thư của giới quý tộc vậy. À đúng rồi, nhắc đến Arc tôi mới nhớ...

"Hôm trước cảm ơn tiền bối đã chiêu đãi thịt nướng ạ."

Tôi cúi đầu thật sâu. Nhờ lời khuyên của Arc mà tôi đã có thể mở lời rủ Izusu ra ngoài. Em ấy là ân nhân đã tạo cơ hội cho tôi và em gái tôi thực hiện một bước tiến lớn. Tôi phải cảm ơn em ấy đàng hoàng.

"Không có gì đâu, đừng bận tâm. Lắng nghe những lo lắng của đàn em cũng là một phần công việc của tiền bối mà."

Ngay cả như vậy, việc Arc, một đại tiền bối và là nhân vật quan trọng bậc nhất của công ti, lại quan tâm đến một người mới như tôi là điều không thể. Việc em ấy sẵn sàng lắng nghe và đưa ra lời khuyên chứng tỏ em ấy là một người rất tốt bụng và chu đáo. Từ khi trở thành VTuber, may mắn cứ liên tục đến với tôi. Tôi cũng phải cảm ơn Izusu, người đã đưa tôi đến với thế giới này.

"Anh đang định về à? Nếu muốn thì để em đưa về nhé."

"Thật sao ạ?"

Arc đỏ mặt, vừa nghịch tóc vừa nói

"Đương nhiên rồi. Anh là... một người bạn quan trọng mà, đúng không?"

Arc đỏ mặt, vẫn tiếp tục mân mê lọn tóc.

Ra là vậy... bạn bè à. Quả thật Arc là người bạn VTuber đầu tiên của tôi mà.

Dù là ngoài đời thực hay ở trên mạng, em ấy đều thân thiết với anh em chúng tôi.

Vậy nên tôi phải trân trọng mối quan hệ này.

"Cảm ơn tiền bối. Vậy anh xin phép nhận lời đề nghị của em."

"Tuyệt vời! Đi thôi!"

Sau đó, chúng tôi lên chiếc limousine đón em ấy.

Cô bé này là tiểu thư của Tập đoàn Tenryugawa, một công ti khổng lồ.

Nhân tiện, hiệu trưởng của học viện Albico mà tôi đang học lại chính là bố của Arc.

"Mà hôm nay anh đến công ti có việc gì thế?"

"Cuối cùng anh cũng nhận được một dự án rồi đấy."

Từ trước khi nghỉ hè, tôi được đề nghị thử sức với một dự án, và giờ thì công ti muốn tôi chính thức nhận việc.

Vì đây là cơ hội để kiếm tiền cho gia đình nên tôi vui vẻ nhận lời.

"Hừm, livestream giới thiệu sản phẩm à."

"Thật lòng mà nói, anh vẫn không thể tin được là công ti ấy nổi tiếng như vậy lại muốn mời anh."

"Sao lại không? Anh quá nổi tiếng rồi còn gì nữa. Có ở đâu trên mạng mà không có tên anh đâu. Tầm ảnh hưởng lớn như vậy thì các công ti không hợp tác mới là lạ."

Arc cũng nói y hệt cô Reimi.

"Mà này, em cũng hay nhận quảng bá sản phẩm à?"

"Vâng. Dù có lúc hơi lắng xuống nhưng vẫn đến khá nhiều đấy."

"Làm sao em biết được nên nhận cái nào?"

"Chắc là do cảm giác thôi. 812 để bọn mình tự làm những gì mình muốn mà, đúng không? Thế nên những lời mời liên quan đến game hay manga mà mình không biết thì em ít khi nhận. Nếu không có cảm giác thích thú thì khán giả sẽ nhận ra ngay là mình chỉ là đang làm để cho có thôi đấy."

"Ra là vậy, phải xem mình có thích hay không... Vậy thì lựa chọn của anh không sai rồi."

Tôi cầm tập hồ sơ dự án mà cô Reimi đưa cho.

"Dự án đầu tiên của anh à?"

"Ừ. Khi được giới thiệu về cái này, anh lập tức thấy ‘chính là nó’."

"Tuyệt quá. Em rất mong chờ buổi stream quảng bá của anh đó nha."

"Ừ, anh sẽ cố gắng."

Được rồi, công việc đầu tiên của tôi. Cố gắng lên!

Trong khi tôi đang hừng hực khí thế, Arc chằm chằm nhìn tôi và nhắc nhở.

"Chắc là anh cũng biết rồi, nhưng đừng có gây sự cố nữa đấy nhé?"

"Thì..."

Không, lời nhắc nhở đó cũng phải thôi. Tôi từ trước đến giờ toàn gây sự cố thôi mà.

Vì có liên quan đến công ti đối tác, việc xảy ra sự cố có thể làm giảm hình ảnh thương hiệu. Nói thẳng ra là TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC CÓ SỰ CỐ.

"Anh biết mà. Anh cũng học được bài học rồi."

"Ưm~. Vậy anh nhận dự án nào? Game à?"

"Không, là đồ ăn."

"Ồ, dự án về đồ ăn à. Cũng hiếm đấy."

"Ừ, tại nó nhìn trông ngon lắm."

"Món gì thế anh?"

Tôi trả lời Arc

"Peyoung Gokugeki Karayakisoba Final."[note78093]

"Khoan đã, khoan đã! Không được đâu! Lần đầu tiên mà làm cái đó thì nguy hiểm lắm!"

***

Vào ngày stream giới thiệu sản phẩm đầu tiên, tôi ở trong phòng mình.

Trên bàn thấp có đặt một chiếc webcam gắn ngoài.

Tôi đặt ống kính hướng xuống dưới để không bị lộ mặt.

"Mà... sao Arc lại ở đây vậy?"

"Đương nhiên là vì lo cho anh rồi còn gì."

Arc lo rằng tôi sẽ gây chuyện nên nhất quyết muốn ở bên cạnh làm cố vấn.

Khi tôi hỏi ý kiến cô Reimi, cô ấy đề xuất rằng nên biến nó thành một hình thức hợp tác quảng cáo.

Phía đối tác hình như đã đồng ý. Thậm chí họ còn có vẻ hứng thú.

Và thế là hôm nay, buổi hợp tác giữa Anh trai của Wine và Arc Kumakuma chính thức diễn ra.

Nhân tiện Izusu không tham gia lần này vì em ấy rất dở khoản ăn cay.

Em ấy khi nghe nói tôi hợp tác với Arc đã nằng nặc đòi tham gia, nhưng vì em ấy không giỏi ăn cay nên tôi đã khuyên em ấy từ bỏ.

"Mà... đã nói làm thì phải làm thôi. Dù gì đây cũng là công việc mà."

"Vâng... Nhưng mà anh cũng đừng quá cố sức đấy."

"Ừ. Cảm ơn vì đã lo lắng cho anh."

"T-Tất nhiên rồi... Em không muốn một người bạn quý giá bị phá hủy sự nghiệp đâu..."

Em ấy đúng là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến bạn bè. Arc, dù chỉ là đùa, nhưng lại không hề tỏ ra chút giả dối nào.

"Được rồi, đến giờ rồi. Bắt đầu thôi."

"Vâng, rất vui được hợp tác cùng anh."

Chúng tôi ngồi cạnh nhau.

Một lúc sau, đến đúng giờ, buổi livestream bắt đầu.

Trên màn hình livestream, hình đại diện Anh trai của Wine và Arc Kumakuma hiện lên.

"Konkuma~♡ Arc Kumakuma Kumakumakuma~!"

Arc đang thể hiện tính cách nhân vật của mình trên livestream.

Em ấy được biết đến với phong cách trong sáng và dễ thương.

"Konkuma--!!"

《Sachaa--!》

《Kumakuma~, kuma~!》

Trên màn hình, những bình luận ào ào như lũ.

Lúc đầu tôi không thể đọc được vì chúng trôi quá nhanh, nhưng giờ tôi đã quen và có thể đọc được kha khá.

"Konkuma~♡ Mình là Arc Kumakuma thuộc 812 Pro đây~!" Hôm nay là buổi livestream giới thiệu sản phẩm từ phía công ti đối tác đó~ kuma!"

"Vậy thì…chào mọi người"

《Kết thúc luôn rồi》

《Đừng kết thúc chứ》

《Chốt hạ ngay và luôn》

"Ơ kìa anh. ‘Vậy thì…chào’ chẳng phải là lời chào kết thúc sao?"

"Hả?”

“Thì đúng là câu anh vừa nói có từ ‘chào’, nhưng mà thêm ‘Vậy thì…’ ở đằng trước chẳng phải giống như anh đang tạm biệt người ta sao… ấy, ~kuma"

《Kuma đổ hình tượng ngay tắp lự》

《Mọi lần stream tròn vai lắm cơ mà》

《Hình như cứ có Anh trai là mất hình tượng hay sao ấy》

《Đúng là Kẻ hủy diệt VTuber》

《Đến cả Tiểu thư Hime còn bị ông anh này đánh bại mà, giờ thêm cả tiền bối nữa, chất!》

"E hèm, vậy ‘Chào’ thì sao nhỉ."

《Tùy tiện quá luôn》

《Nghĩ đại trong vài giây rồi ném ra chứ gì, cố thêm tí nữa đi》

"Đúng rồi... Anh thấy ‘Chào mừng’ thế nào?"

"Hả, có khác quái gì của anh đâu?"

《Dám chê đề xuất của đại tiền bối à》

《Ý thức một chút đi, người ta là gương mặt của công ti đấy》

"Aaa~ đúng ha! Vậy thì ổn rồi, anh cứ dùng ‘Chào mừng’ đi nhé!"

《Khiến một chị gái trong sáng như Kuma phải bỏ cuộc vậy mà!》

《Anh trai hôm nay vẫn đi hủy diệt hình tượng người ta rồi》

"Rồi, hôm nay là buổi livestream giới thiệu sản phẩm đầu tiên của Anh trai. Anh ấy sẽ giới thiệu sản phẩm do công ti đối tác cung cấp."

"E hèm, hôm nay tôi sẽ giới thiệu món mì ‘Peyoung Gokugeki Karayakisoba Final’."

Tôi đưa gói mì lên trước webcam. Bao bì mang một màu đen tuyền, trên mặt có in hình Diêm Vương địa ngục.

《Kyaaa!? Đây là buổi livestream giới thiệu sản phẩm đầu tiên đó?!》

《Lựa chọn táo bạo ghê》

Khán giả cũng sốc nặng. Ủa, món này khét tiếng dữ vậy sao…?

《Cái này chắc chắn sẽ gây tai nạn》

《Không, từ đầu đã có sự cố rồi》

《Lại lên trending nữa à bro? Tôi hiểu mà》

《Anh trai đúng là người gieo bão tố mà》

"Mọi người đang lo cho anh đấy. Món này nổi tiếng là siêu cay đó."

Vậy sao.

"Việc mọi người lo lắng cho tôi thì tôi vui đấy... nhưng, ừm, có lẽ mọi người hơi thái quá rồi. Nó là một sản phẩm được bán hợp pháp mà, đúng không? Vậy thì nó phải là thứ ăn được rồi, nếu không thì ai cấp phép cho mà bán. Thế nên tôi nghĩ không thể nào có chuyện cay đến mức không ăn nổi đâu."

“Anh đã bao giờ xem những người khác ăn món này chưa…?”

“Chắc là chưa.”

《’Chắc là chưa’ mà sao nói nghe chắc nịch thế》

《Đúng kiểu dân tối cổ à》

"À, đúng là chưa. Nói thật thì tôi gần như không xem stream nào ngoài của em gái tôi cả."

《Phũ quá》

《Quá đúng như dự đoán haha》

《Lúc nào cũng nghĩ nếu em gái không phải là VTuber, thì ông anh này chắc chẳng bao giờ xem VTuber luôn》

"Mà thôi… cũng hay đấy. Vì không có trải nghiệm gì trước nên có thể mang lại phản ứng mới mẻ. Thế còn em thì sao, Arc? Đã từng ăn chưa?"

"Em có ăn mì soba thường rồi."

"Vậy là cả hai chúng ta đều lần đầu ăn món siêu cay này nhỉ?"

"U… ưm, vậy… anh ăn trước đi."

Arc đẩy gói mì về phía tôi với nụ cười gượng gạo.

《Kuma sợ rồi》

《Nói nó siêu cay cũng chẳng ngoa đâu》

《Nghe nói có người còn nôn ra luôn đấy》

Không, không thể nào, nôn ra thì quá lắm rồi. Làm gì có ai đi sản xuất ra cái loại đồ ăn cay đến mức đó chứ.

Vì vậy tôi không thấy sợ mấy.

"Rồi, anh hiểu rồi. Để anh đi pha nhé."

"Ừm, nhờ anh nhé. ...Em lo quá, không biết có sao không. Hi vọng không xảy ra sự cố gì..."

《Kuma đúng là tốt bụng quá trời!》

《Mà khoan, Kuma cũng ăn luôn á!? Thật đấy hả!?》

《Ổn không đó? Có ói không?》

《Kuma là đấng đỉnh cao, làm gì có chuyện nôn ra chứ》

《Ngược lại lo cho ông anh kia sắp quá giới hạn rồi ói luôn ấy》

《"A~ ngon ghê… ọe ọe ọe ọe ọe ọe!" 》

Sau đó, tôi vào bếp, chắt nước và làm mì theo đúng hướng dẫn trên vỏ.

Tôi cầm hộp mì xào (không có topping) cùng hai đôi đũa dùng một lần và quay lại phòng nơi Arc đang đợi.

"Về rồi đây!"

"Mừng anh về!"

《Y hệt vợ chồng mới cưới luôn》

《Kuma là vợ sao! Anh trai may mắn thật đấy!》

《Khoan đã, đây là collab trực tiếp ngoài đời đúng không?》

《Trời đất! Ông anh này lần nào cũng collab với gái xinh! Ghen vãi!》

Tôi đặt đĩa mì soba lên bàn.

Hình ảnh từ webcam gắn ngoài được hiện lên màn hình.

《Tai nạn đê!》

《Mau show mặt thật của Anh trai đi!》

"Tai nạn gì mà tai nạn. Tôi sẽ không mắc lỗi đó nữa đâu."

《Có khi nào đang đùa không》

《Nói kiểu gì được khi lần nào lần nấy toàn là sự cố》

Hừ, ngây thơ quá. Không sao cả, tôi đã cố định vị trí camera cẩn thận để chỉ thấy được bàn tay, và đã chỉnh đi chỉnh lại với Arc rồi. Thế này chắc chắn sẽ không có sự cố đâu. Các người xem này, thấy không?

Hình ảnh anh trai đang trưởng thành đó!

“Trông vẫn giống mì soba bình thường nhỉ.”

Arc nhìn vào tô mì, nuốt khan một cái. Sợi mì là loại sợi xoăn bình thường.

“Ừ, rồi giờ tôi sẽ đổ nước sốt siêu cay địa ngục này vào.”

Tôi đưa gói sốt kèm theo lên trước camera.

《Màu đỏ đậm đến nỗi chuyển thành đen luôn rồi kìa》

《Đen quá. Trông không giống đồ cho người ăn tí nào》

《Không, cũng có mực đen mà, nên sốt đen cũng có lí đó chứ》

Tôi đổ thứ sốt sệt sệt trông như bùn lên mì.

Sau đó tôi trộn đều. Kì lạ thay, dù sốt có màu đen nhưng sợi mì lại đổi thành màu đỏ tươi. Logic gì đây trời!?

“Màu cũng đẹp đấy chứ… Tuyệt đối đỏ rực luôn.”

“Mùi thơm ghê. Làm em chảy nước miếng luôn.”

"Ừ... Trông ngon thật."

《Lúc này họ vẫn chưa biết… Thảm họa sắp ập tới》

《Chắc là sẽ có sự cố đây nhỉ》

《Không, chắc chắn luôn ấy. Anh trai đang ở đó mà》

《Đừng gây sự cố nhé, Anh trai, được chứ, đừng gây sự cố nhé?》

Tôi trộn đều mì với sốt.

Arc rời khỏi chỗ một lát rồi quay lại. Trên tay em ấy cầm một túi ni lông. À đúng rồi, hình như em ấy có nói muốn mượn tủ lạnh nhà tôi khi đến đây.

Em ấy nhanh chóng bày ra mấy món lên bàn.

"Sữa này, nước này, sữa chua này."

À, ra là để chống cay. Đúng là tiền bối có khác, chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống luôn.

Đúng là kinh nghiệm khác biệt thật. Nhưng mà...

"Không sao đâu mà, anh ăn cay được mà."

“Không sao là không sao thế nào! Cái này là để đề phòng anh gây sự cố đó!”

Arc nghiêm mặt nói. Không phải nói đùa, em ấy thật sự tin chắc là tôi sẽ có chuyện…!

《Kuma cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự cố rồi》

《Làm ơn đừng có nôn khi đang stream quảng cáo nha》

Có vẻ cả khán giả cũng chẳng tin tưởng tôi lắm, giống hệt như Arc. Mà thôi, chuẩn bị trước mà không xảy ra chuyện gì thì càng tốt.

Tôi bẻ đôi đũa, một tay giữ tô mì.

"Vậy... tôi xin mời."

“Chỉ một miếng thôi đấy. Anh nghe chưa? Nếu thấy không ổn thì dừng ngay lập tức đấy nhé.”

"Ừ."

Sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt~~~~~~

"Em bảo là chỉ một miếng thôi mà!?"

《Ăn nhiều quá haha》

《Ừ thì một miếng (nhưng đâu có nói là to hay bé đâu)》

《Ôi thôi xong rồi》

"Đồ ngốc! Anh ăn nhiều quá rồi đó! Mau uống nước đi!"

"’Nhai nhai... Phù... Ngon!"

《Hả!? Ngon!?》

《Không hề hấn gì luôn》

Gì vậy, ngon thật mà. Cỡ này thì tôi ăn thoải mái chứ có gì đâu.

Arc nhìn tôi ăn như thế, rụt rè hỏi

"A-anh... có sao không đó?"

"Không sao, tuy cay nhưng không phải cay đến mức không ăn được. Ngược lại còn kích thích vị giác nữa. Anh ăn thêm được không?

"À, ừm..."

Arc hơi sững sờ. Mặc kệ Arc, tôi lại đưa tay lấy thêm tô nữa. Ăn một lần rồi, tôi thấy khá nghiện món này. Cái vị cay tê tê này thật sự...

Sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt sụt~~~~~~~!

《Ăn như đang ăn mì bình thường ấy w》

《Không, mấy món này thường là về sau mới thấm》

"Ăn xong rồi!"

《Éééééééé!?》

《Ăn hết sạch rồi》

《Anh trai!? Lưỡi anh còn sống không đấy?》

Trên webcam giờ chỉ còn cái tô trống không. Arc liên tục nhìn cái tô rồi lại nhìn tôi, mồ hôi lấm tấm trên trán, hỏi

"A-anh... thực sự không sao chứ?"

“Ừ, thật mà. Ngon lắm! Vị cay vừa miệng luôn ấy.”

"À, cái đó... T-thật vậy sao... Vậy là không cay như em nghĩ nhỉ."

Arc thở phào nhẹ nhõm.

“Cái kiểu mì như vậy, chắc do người ta phản ứng thái quá thôi nhỉ?”

“Ờ… đúng ha. Để tăng tính giải trí trong video nên mới diễn hơi quá thôi.”

"Đúng rồi, vậy nên em cũng cứ yên tâm ăn đi. Anh pha cho em một bát nhé!"

Từ phía công ti đối tác…

《Kuma~! Không được! Đừng tin lời nó!》

《Chắc tên này là đồ cuồng cay đấy!》

Tôi nhanh chóng làm tô mì siêu cay thứ hai, mang phòng và đặt lên bàn.

“Rồi, đến lượt Arc Kumakuma đây!”

Arc cầm tô mì lên. Có lẽ vì thấy tôi ăn quá ngon nên vẻ cảnh giác trên khuôn mặt em ấy đã biến mất.

"Vâng. Anh ăn bình thường thế kia mà, em ăn chắc cũng không sao đâu nhỉ."

《Á, đừng có tin. Đừng có tin mà……………..》

《Kì tới: Kuma chết!》

"Vậy em xin mời~"

Xì xụp... Ngay sau khi Arc dùng đũa gắp một nhúm mì soba và đưa vào miệng...

"Ặc...ặc…!"

Ngay lập tức, gương mặt của Arc cứng đờ lại. Ơ, chuyện gì vậy!?

《Thấy chưa! Rõ ràng là cay mà 》

《Cái âm thanh đó idol không nên phát ra đâu nha!》

《Không sao chứ Kuma!?》

"Ựh... ah, ah ah..."

Trông Arc rõ ràng là có gì đó không ổn! Chết rồi!

"Guyaaaa…………"

※Sự kiện trực tiếp tạm thời bị gián đoạn.

***

《Nôn rồi áaaaaaaaaaaaaa!》

《Kumakuma nôn áaaaaaaaaa!?》

《Không thể tin được!》

Buổi livestream đã bị ngắt. Ngay trước lúc đó, có một lượng bình luận khổng lồ hiện lên!

《Khoảnh khắc vànggg…!》

《Đúng là livestream của Anh trai luôn đầy highlight nhỉ!》

《Cứ tưởng Anh trai sẽ là người “tai nạn”, ai dè lại là là Kuma》

"Khụ! Khụ! Ọe...!"

“A-Arc!? Em có sao không!?”

Arc đang nôn khan.

Người đã ấn nút dừng livestream... cũng là em ấy.

"K-không sao... ưm...! Uuuughhh...!"

Dù buồn nôn, Arc vẫn kịp thời tắt stream trước khi có bất cứ thứ gì trào ra.

...Nhưng thật sự rất đáng nể. Em ấy đã dừng livestream ngay trước khi sự cố xảy ra. Nếu em ấy nôn trong lúc livestream, người xem chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Em đã chặn đứng chuyện đó vì những người đang xem.

Đây chính là đẳng cấp của VTuber số 1.

“Haa… haa… miệng mình! Cháyyyy ááááá!”

Arc bắt đầu lắc đầu điên cuồng! Nguy rồi!

“Arc! Nước! Uống nước mau!!”

Tôi đưa cốc nước cho Aruku. Em ấy giật lấy và uống ừng ực.

Uống một hơi hết sạch.

Tôi liền rót thêm từ chai nước suối đã chuẩn bị sẵn vào cốc, rót liên tục.

Cuối cùng...

“Haa… haa… hiii… hiiiii… haa… haa…”

"E-em có sao không...?"

"Ư, ừm... Em đỡ buồn nôn rồi... Cảm ơn anh..."

"Hộc…hộc..." Arc thở dốc từng hơi.

Trong lúc nghỉ, em ấy đổ mồ hôi đầm đìa.

Chiếc váy mỏng ướt đẫm bám chặt vào làn da, trông hơi gợi cảm một cách vô thức...

Arc đưa tay về phía máy tính.

Tôi vội vàng giữ tay em ấy lại.

"Không không! Em định làm gì đấy? Đã để đến mức này rồi thì sao mà làm tiếp được chứ?"

Arc trông rất rũ rượi nhưng vẫn lắc đầu nói

"Yêu cầu từ phía công ti là... livestream hai tiếng. Vẫn còn hơn một tiếng nữa..."

“Nhưng mà em… trong tình trạng thế này, livestream sao nổi nữa…”

Arc nhìn thẳng vào tôi và nói

"Dù có không thể hay thế nào đi nữa, em cũng sẽ làm. Dù người diễn viên có ở trong tình trạng nào cũng phải làm cho khán giả cảm thấy vui vẻ. Dù có khó khăn, có đau đớn... đó mới là... một người chuyên nghiệp, đúng không?"

"Arc..."

Cô bé này thật kiên cường. Rất nghiêm túc với công việc.

"Em đúng là tuyệt vời thật đấy."

"À, cảm ơn... E-em hơi ngượng đấy..."

"Không, em thật sự rất tuyệt vời. Anh rất ngưỡng mộ ý thức chuyên nghiệp của em đấy."

"Ahhh... Thôi mà, đừng khen em nữa... ♡ Kh-khen gì đâu mà... ♡"

Arc đang ngượng trông thật đáng yêu. Tự nhiên muốn trêu em ấy quá.

“Em tuyệt quá, thật là tuyệt vời.”

“Thôi điii mà…♡”

“Quá tuyệt vời luôn ấy.”

“Dừng lại điii màaaa~♡”

Đúng lúc đó.

Bỗng... có cái gì đó lọt vào tầm mắt tôi.

"Ơ? Chẳng lẽ... stream đã khởi động lại rồi sao?"

"Hả!? K-không thể nào!?"

《Cuối cùng cũng nhận ra! Haha》

《Tụi này nãy giờ cứ nghe hai người âu yếm đấy》

"K-không thể nào!?"

"Từ bao giờ!? Livestream đã tiếp tục từ khi nào vậy!?"

《Ý thức chuyên nghiệp của Kuma đỉnh thật》

《Thật sự rất tuyệt khi vẫn tiếp tục livestream trong tình trạng này》

《Đúng là người đứng top nhà 812》

Nhìn lại các bình luận, có vẻ như tôi đã không kịp ngăn Arc bật lại stream, và chính em ấy cũng không nhận ra.

《Kuma có sao không?》

《Sao mà ổn được》

《Tui còn đang lo thì hai người này đã âu yếm nhau tới mức này rồi haha》

《Livestream tình cảm haha》

"Aaa...!" Arc đỏ mặt kêu lên.

"Bọn tôi không có âu yếm!"

《Có âu yếm mà.》

《Đúng chuẩn cặp đôi mới yêu, cảm ơn đã fan service.》

《Chúc mừng Kuma nhé!》

Phần bình luận đang ra sức trêu chọc Arc.

《Từ nôn mửa → tạm ngưng stream → tình cảm ngập màn hình, đúng là content chất lượng cao rồi》

《Công ti mà xem chắc đang thở oxy luôn á》

《Twitter giờ đang bùng nổ rồi kìa.》

Tôi mở điện thoại, xem dòng thời gian.

Ở đó...

[Peyoung], [Nôn], [Gokugeki Karayakisoba], [Livestream Nôn Mửa], [Arc Kumakuma Nôn], [Anh trai lại gặp tai nạn], vân vân và mây mây...

Tất cả các từ khóa thịnh hành đều tràn ngập nội dung từ buổi livestream của chúng tôi.

Tôi lặng lẽ... tắt điện thoại.

“C-Cái… cái gì đây!? CÁI GÌ VẬY TRỜIIIIIIII!?”

《Kuma thấy rồi à》

《Đang bị lan truyền điên cuồng đó nha》

“Mấy chuyện xấu hổ của Arc đang bị phơi bày trước toàn thế giới rồi…!”

“Đừng gọi là chuyện xấu hổ chứ áááááááááááá!!”

Arc đánh vào vai tôi bồm bộp.

“Thật luôn! Thật là! Tất cả là do anh đó! Tại anh nói ăn được mà, rồi ăn như ăn mì ramen bình thường ấy! Làm em tưởng là dễ ăn thật á!”

"A-anh xin lỗi... Nhưng, thật sự là ngon mà, đúng không?"

“Ờ thì… ngon thì ngon thật! Ý em là về hương vị á! Nhưng mà sau đó thì em tưởng mình sắp chết luôn rồi đó! Cái vị cay đó là cái gì vậy trời!?”

"Chỉ là cay vừa thôi?"

《Không vừa chút nào》

《Vị giác của ông anh này chắc chai sạn hết rồi》

Công ti đối tác: 《Không thể hạ gục được cậu ta bằng vị cay này... quái vật…!》

《Giờ Anh trai tiến hóa thành quái vật luôn rồi》

"Không, thật sự đó. Đối với tôi như thế là cay vừa đó."

"Vị giác của anh bị làm sao thế...?"

"Anh giỏi ăn cay lắm. Bố anh hay nấu cho anh ăn mà. Ông ấy là người xứ lạnh."

"Ồ, vậy à. Bố anh là người Hokkaido sao?"

"Không, là người Nga."

"Hả...!? Nga!?"

《Ôi giời ơi không ngờ tới luôn!》

《Anh trai là con lai à!?》

《Ối trời, buổi livestream hôm nay đúng là kho báu content!》

"À, bố anh là người Nga à. Trông cậu mặt đậm chất Nhật thế kia mà."

"Thì đâu có cùng huyế-AAAAAAAAAAAAAAAAA!"

“Khoan đã!? G-Gì cơ…?”

Chết tiệt! May là tôi đã nhận ra kịp thời. Nếu tôi nói ra việc không cùng huyết thống với bố ở đây chẳng phải sẽ ám chỉ rằng Izusu và tôi không cùng huyết thống hay sao!

Nếu làm vậy, mọi thứ sẽ kết thúc. Cuộc đời của tôi, và quan trọng hơn cả là cuộc đời của VTuber của Izusu nữa!

Chuyện của tôi thì sao cũng được, nhưng chuyện của em ấy thì với tư cách là một người anh, tôi phải bảo vệ đến cùng!

《Ồ, sao thế Anh trai?》

《Giờ mới thấy cay à?》

《Thuốc độc tác dụng chậm à》

***

Nguy hiểm quá... Tôi phải giữ im lặng thôi.

"Ờm... chúng ta nói chuyện về việc Arc nôn không?"

"Em không có lôn nha!"

《Lôn là sao cơ!?》

《Ý là… quần lót hả!?》

《Kuma không mặc quần lót sao!?》

“Tại sao lại chuyển sang nói chuyện… quần lót hảảảả!?”

《Hoàn toàn trở thành người bị trêu rồi》

《Cứ dính đến Anh trai là y như rằng sẽ thế này》

《Livestream của Anh trai lúc nào cũng thú vị》

《Anh trai lột mặt nạ từng VTuber một luôn ấy》

《Đúng kiểu đô vật chuyên lột mặt nạ địch thủ =))》

Có vẻ như tôi đã khơi được chủ đề khác cho khán giả rồi.

"À, đúng rồi Arc."

"...Gì ạ?"

Arc vẫn đang thở hổn hển. Tôi biết em ấy đang mệt mỏi sau đủ thứ chuyện, nhưng... tôi cần phải làm rõ chuyện này.

"Em tính làm gì với chỗ mì còn lại này?"

“Tính sao là sao… T-tất nhiên là… ăn tiếp… chứ còn sao nữa…!”

《Sợ rồi haha》

《Đúng là vậy rồi》

《Mới ăn có một miếng thôi mà》

Đúng như khán giả đã chỉ ra, Arc hoàn toàn bị uy hiếp trước thứ "vũ khí" này.

Chắc chắn là không thể ăn miếng thứ hai được rồi...

“Thôi, nghỉ đi. Ăn nữa là chết thật đó.”

“…Ừm. Vậy… xin lỗi nhé, anh ăn giúp em được không?”

《Hả zời ơi—!? Anh ăn đồ Arc bỏ lại!?》

《Hôn gián tiếp đó!》

"Đừng có nói mấy thứ kì quái nữa đi mà!"

Arc đỏ mặt hét lên với khán giả. Không, đợi đã, đợi đã!

“Khoan, nhưng mà… ăn phần em ăn dở tức là… đúng là hôn gián tiếp thật nhỉ…”

“Không, thôi không được! Không được!”

Tôi cũng không thể nào hôn gián tiếp với tiền bối trong lúc livestream được. Nếu tôi làm thế, sự nghiệp VTuber của Arc có khi sẽ bị sụp đổ vì tôi mất. Như thế thì quá là có lỗi rồi. Làm sao tôi có thể làm điều đó với tiền bối đã giúp đỡ mình chứ.

“Ờ, nhưng mà… cái thứ này, rốt cuộc em có ăn tiếp được không đấy?”

《Thôi đi không lại nôn tiếp bây giờ =))》

《Ọe... (lần 2)》

《Thôi đi mà. Cứ để cho Anh trai lo đi》

Arc rên lên “ư ư…” gần như sắp khóc.

Với tư cách là một người chuyên nghiệp, em ấy chắc hẳn không muốn bỏ dở món đồ ăn do công ti cung cấp.

Nhưng cơ thể em ấy chắc chắn đang từ chối nó.

“Em cố gắng nhiều rồi. Cứ để anh lo cho.”

“A… Anh ơi~!”

《Đáng tin cậy quá!》

《Có cảm giác như nhân vật mạnh bí ẩn haha》

《Mà thực ra chỉ là ăn mì yakisoba siêu cay thôi mà》

《Ơ, mà đây là dự án của Anh trai đúng không...?》

Đúng vậy, đây là dự án của tôi. Nếu Arc đã nếm thử mà không ăn được, thì đây là vấn đề mà tôi phải giải quyết.

"Ừm... Vậy thì, nhờ anh nhé."

"Được thôi."

Xì soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt!

《Vẫn ăn mì siêu cay như ăn mì ramen bình thường haha》

《Lưỡi của Anh trai bị hỏng rồi》

《Chắc nhà sản xuất của Gokugeki Karayakisoba cũng đang mừng thầm ấy nhỉ》

"Hả? Chuyện gì vậy?"

《Nghe nói Gokugeki Karayakisoba sẽ ngừng sản xuất đấy.》

Cái gì!

Sắp ngừng bán luôn hả!? Uổng thế… ngon thế mà…

《Nhưng tại sao lại vậy?》

《Nghe nói vì quá cay nên không ai ăn được》

"Thật là lãng phí. Ngon thế này mà lại ngừng sản xuất."

"Không còn cách nào đâu. Nó thật sự cay đến chết mà..."

“Vậy à? Anh thấy nếu quen rồi thì cũng ăn được chứ… thật sự tiếc thật.”

“Cái đấy là vì lưỡi của anh bị lỗi thôi!”

Xì soạt soạt soạt soạt soạt soạt soạt!

《Vẫn ăn ngon lành như thường》

《Thấy ăn ngon thế này, tôi cũng muốn ăn thử quá.》

《Này! Trên Amazon hết hàng Gokugeki Karayakisoba rồi kìa!》

《Thật hả!?》

《Cả mấy trang bán online cũng hết sạch luôn!》

《Trên Mercari có người rao bán 100.000 yên kìa.》[note78094]

《100k yên á!? Giá bị đội lên kinh khủng rồi còn gì!》

"S-sức ảnh hưởng của anh thật kinh khủng... Cứ như thể được lên TV ấy, hiệu ứng lan truyền kinh khủng luôn. Nghe nói ngoài cửa hàng tiện lợi cũng hết sạch luôn rồi."

Arc dường như đã nhận được link của một trang tin tức từ khán giả, em ấy nhìn vào đó và thốt lên sửng sốt. Thật á… lại là tôi gây chuyện nữa à?

"Thì nó ngon thật mà."

Tôi đã ăn sạch phần mì còn lại.

"Ăn xong rồi."

“… Anh đúng là giỏi thật đấy… Em nể anh quá… Anh không chỉ không bị ‘tai nạn’ gì, mà còn biến hết mọi thứ thành nội dung giải trí nữa.”

《Kuma đã công nhận ư!?》

《Đúng là Anh trai đỉnh thật》

《Anh trai, cậu là số 1 đó》

"Tôi đâu có ý định biến nó thành trò giải trí đâu."

《Vô tri tạo kì tích haha》

《Anh trai đúng kiểu như nhân vật trong truyện trên Narou vậy》[note78095]

《Mấy người khác thì là streamer, còn ổng thì là main anime luôn =))》

Arc cười khổ, vỗ vai tôi và nói:

“Anh đúng là người phi thường đấy… thật luôn.”

Ghi chú

[Lên trên]
Mì yakisoba siêu cay cực hạn
Mì yakisoba siêu cay cực hạn
[Lên trên]
100000JPY ~ 17770000VND
100000JPY ~ 17770000VND
[Lên trên]
Narou: Trang web viết tiểu thuyết tự do hàng đầu của Nhật Bản (Syoseta ni Narou). Những bộ truyện nổi tiếng như “Thất nghiệp chuyển sinh”, “Thiên sứ nhà bên”, “Đã bảo là cho tôi năng lực trung bình thôi mà!”, v.v đều xuất hiện lần đầu ở đây.
Narou: Trang web viết tiểu thuyết tự do hàng đầu của Nhật Bản (Syoseta ni Narou). Những bộ truyện nổi tiếng như “Thất nghiệp chuyển sinh”, “Thiên sứ nhà bên”, “Đã bảo là cho tôi năng lực trung bình thôi mà!”, v.v đều xuất hiện lần đầu ở đây.
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Xem em gái có đè anh zai mik ra hôn ko nx:)))
YAAI
Xem thêm
Để xem Isuzu có đòi hôn gián tiếp ko =))
Xem thêm
wine mà xem live k bt sẽ ntn đây
Xem thêm
Hóng cảnh Wine làm mình làm mẩy đòi hôn gián tiếp ông anh...
Xem thêm
Ma thuật đen của ô anh nhà t nó là cái nghịch lý tự nhiên r:))
Xem thêm